Sunday, June 7, 2020

Pham Van Man 11

Uống rượu cần trên đèo Violac

Vít sợi triêng cong nắng và gió lùa qua chân tóc
Tây Nguyên thênh thênh đường lau chen mọc
tiếng ai hú gọi chồng nương xa...
Vít sợi triêng cong nhấp nhô ruộng bậc thang xanh xanh gò đồi
Em lẫn vào rừng hoa sim tím hay lẫn vào trong tôi...?
Vít sợi triêng cong hơi thở mùi lá non căng trong lồng ngực
đâu đây tiếng đàn Ting gling chập chùng âm vực
hay tiếng lòng chung chiêng...?
Vít sợi triêng cong xanh mướt một mùa xanh với cỏ
Ai gùi mùa xuân qua đó
Tôi thắp tình trên cao

Vạn thọ

Cứ dặn lòng nguôi nỗi nhớ nhà
Mà nghe đau đáu bóng quê xa
Thèm rung môi hát trong vườn mẹ
Nhìn nắng vàng, rơi vàng khóm hoa
Em có còn qua đó chờ không?
Chờ xuân lên mắt biếc môi hồng
Bây giờ thị xã mùa cheo cưới
Vạn thọ lòng nhau trổ mấy bông...?

Vàng phai một thuở

Con nước mùa thu chảy qua hồn mục
Rã riêng chiều nghe lá rụng đầy sân
Anh ngồi đếm nỗi buồn bay lả tả
Vàng Thu chưa? Sương tóc nhuộm bao lần
Tình vốn dại đã vàng phai một thuở
Trái tim còn da diết đến phân vân...

Vàng thu

Một cành khô gãy cuối sân
Biết đâu tàn lụi của lần nào xanh
Đã vàng theo giọt nắng hanh
Còn đâu giữ chút nguyên lành cho Xuân...

Váng vất một cơn mơ

Em!
Anh không nhớ được gì về giấc mơ đêm qua
Khi thức giấc thấy nước mắt mình nhoẹt nhoè trên gối
Đốt điếu thuốc xua không gian mù tối
Mơ hồ một điều gì đó buồn buồn...

Đêm hững hờ như một phím tơ buông
Con mọt nghiến thời gian
con thằn lằn tặc lưỡi
con nhện giấu niềm riêng miệt mài canh cửi
rồi vấp chiếc bóng của mình

Em!
Chỉ vài giờ nữa thôi ngày sẽ bình minh
Phía đằng Đông mặt trời hửng đỏ
Nắng sẽ hồng lên từng ô cửa nhỏ
Rồi em cắm hoa chờ ai...?

Em!
Trong giấc mơ anh có tiếng thở dài
Có thể do mình đánh rơi đâu đó
Trăng ở trên cao khi mờ, khi tỏ
Tình cũng theo mùa lúc đầy, lúc vơi?

Có thể vì anh - chiếc bóng bên trời
Giọt mắt lặng thầm thương thân cô độc
Con ngựa thồ già cùn chân thở dốc
Nhìn những niềm vui mỗi ngày mỗi xa

Em!
Anh không nhớ được gì về giấc mơ đêm qua
Mơ hồ tiếng chim kêu trong khu vườn cỏ dại
Mơ hồ sắc lá xanh trên cành cây bói trái
Và… Anh rất buồn.

Về cõi người ta

Cửa rừng kia khép lại phía sau lưng
Khi từ biệt có đôi lần ngoảnh lại
Một bóng mây chiều đầu sông, cuối bãi
Một tiếng chim kêu trong giấc ngủ vùi...

Không thể cầm giữ được phút yên vui
Có nấm tình xanh ai vun giữa ngực
Ai hát bên trời cho tim thổn thức
Đàn vỡ âm rời thể chạm bờ đau

Đâu biết quay lưng là hẳn mất nhau
Cánh cửa vườn yêu một lần khép, mở
Ta tự dối mình buông câu duyên, nợ
Chọn khúc lạc lìa làm vết thương sâu

Chới với bàn tay mây trắng trên đầu
Lần kỷ niệm xưa đếm từng sợi bạc
Còn giữa tay mình trái tim bỏng rát
Chiều nối chiều phai...ngửa mặt trông trời

Về cõi riêng mình

Thôi thì về với thung xưa
Nghe suối khe ru điệu buồn muôn thuở
Tiếng một loài chim kêu trong cõi nhớ
Như tiếng mình mang mang...

Ừ! thì mây xanh, mây trắng về ngàn
Mặt hồ cũ dăm con chuồn chuồn ớt đỏ
Những đốm lửa hoa bay vào chiêm bao ngày nọ
Đập bàng hoàng đôi cánh giữa hư không

Trăng của trời xưa đã úa ngăn lòng
Lúc vội vã chỉ phần tôi hao khuyết
Tình lại nữa thêm một lần chia biệt
Kể từ hôm em nắm lấy tay người

Phố nào xanh cho vạt nắng hồng tươi
Chân nào mỏi khi đời đòi nghiệt ngã
Rồi có lúc nhìn nhau như kẻ lạ
Để cho chiều lên tiếng gọi tàn phai

Ừ! Thì mình tôi chiếc bóng in dài
Con đường cũ còn dăm viên đá nhọn
Thôi! về cõi riêng mình sè tay năm ngón
Mà lắng lòng ôm chặt vết thương sâu...

Về cõi trăng người

Theo mùa trăng xứ lạ
về với lầu cát xưa
màu thanh thiên xiêu đổ
Bóng thời gian xa đưa...

Mộng Cầm, Mộng Cầm
lạnh lùng trong mây nước
đàn rã khúc trời mơ
hết một đời nghệ sĩ
ủ máu ngùi hương thơ

Ai chờ "trăng vàng ngọc"
ai đợi "nắng hàng cau"
tóc xanh hồ đã bạc
tình động hồn người sau

Đàn run về phía núi
buồn trải dài theo sông
Cõi người lên khói sóng
Cõi lòng ta Thu – Đông

Về Hội An mới thấy buồn

Khi về tìm lại mùa thơ
Chừng như phố lẫn trong mờ mịt sương
Lá khô bay xiết mặt đường
Hỏi mùa thu cũ còn vương chân người?
Về đâu ánh mắt môi cười
Vết son xưa có còn tươi dấu hồng
Lả mình cuối bến tình không
Nỗi đau đã kín huyệt lòng ai khơi...
Trăng treo nửa mảnh bên trời
Đã mênh mông những đêm vời vợi xa
Tim minh ai một lần qua
Mà buông buốt giọt mưa sa cuối đường
Cho người nỗi nhớ niềm thương
Cho tôi chiếc bóng hoang lương buổi về...

Về lại Bình Sơn

Xin về làm trăng treo phế tích
Hạt sương đêm ấy rụng lâu rồi
Cúi tạ ơn người cho quả ngọt
Mà như cuống trái phải tằm sâu
Tôi mang theo suốt thời trẻ dại
Cái vị ngàn năm trái chín đầu
Từng giọt thời gian làm ngọt đắng
Trùng nào đan kết tổ thương đau...?
Lá rụng thầm thì dăm tiếng vọng
Chiều không cho núi ngắm mây nâu
Từ xa xăm ấy người có nhớ
Hay đã quên rồi chuyện trước, sau...?

Về một cơn đau

(Ai cũng bắt đầu cuộc đời mình bằng sự đau đớn của kẻ khác)
H. MAN

Em!
Anh được sinh ra trong những cơn đau xé lòng của mẹ
Đêm có trăng và hoa
Có dự báo xa nhiều cơn bão lũ
Đêm vờ bình yên cho những người lam lũ
mê say lễ hội mùa Thu...

Những ông sao treo trên nhánh mù u
Con cá chép quẫy đuôi lòng đường rực cháy
Những chiếc đèn lồng hiện ra từ vạt rau đếm từng mớ ba mớ bảy
Mẹ chăm bằng những giọt mồ hôi

Em!
Anh được sinh ra trên vùng đất bạc, đá vôi
Đất quặn mình đau nuôi cây, nuôi trái
Quả bói đầu cành ngày kia vói hái
Cắn giữa môi mình rớm máu còn thơm

Em!
Em đừng ngạc nhiên về chuyện hàm ơn
Ngay cả những điều làm ta đau đớn
Như mũi chạm cuộc đời vào viên đá lớn
Có lẽ thương tích làm mình hoàn hảo thêm hơn

Để rồi khi quen biết cô đơn
Mới nuối tiếc ngày cùng nhau chung bước
Anh vẫn về, đi trên đường gió ngược
Ân sủng cuộc đời... thêm một lần đau

Về nhánh sông quê

Lại về đón gió ven sông
Làm hoa bèo nở tím dòng thời gian
Âm thầm đứng đợi mùa sang
Còn dăm chiếc lá Thu vàng trên tay
Lời tình giữ hẹn xưa sau
Cớ sao còn rụng xuống ngày...buồn ơi!
Chưa yên đã quá nửa đời
Ngày xanh chưa thắm đã vời vợi xa
Trăng nào đuối mộng đêm qua
Môi nào thơm giữa sương sa lạnh đầy?
Còn tôi với nhánh sông gầy
Nước xô tâm sự sóng dày tình reo
Bóng chim xa khuất lưng đèo
Bến quê ai gọi mà heo hút chiều...!

Về nhặt bóng mình

Tôi về nhặt lại bóng tôi
Bỏ quên cùng giọt chiều sôi giữa đồng
Mùa đi - cây cải trổ ngồng
Em đi - đời có xanh không mà ngờ
Con sông mỏi mệt đôi bờ
Có đâu Hợp phố mà mơ Châu về
Dặn lòng còn chút chân quê
Bước ra từ tuổi bộn bề đồng xanh
Có thương quả chín trên cành
Thì thương quả Thị bà dành hôm mai
Long đong, trầy trật tình ai
Chỉ xin yêu một chiếc hài vừa chân
Từ trong diệp lục vô ngần
Phù sa thắm đượm bao lần dòng trôi
Tôi về nhặt lại bóng tôi
Thấy tôi trong bóng mồ côi giữa chiều...

Về phố

Bỏ trên đỉnh núi mùa xuân
lời yêu thương lẫn trong từng từng cây
Tôi về vá mộng phương này
Mưa buông buốt nhớ Nắng ngây ngây buồn
Bỏ trong lời vọng thác nguồn
câu thơ sương muối đầu truông lưng đèo
Ngày xao xác tiếng chim kêu
Đêm hiu hắt mảnh trăng treo lưng trời
Xin câm lặng suốt một đời
mà nghe tóc gió bời bời buổi đông
Xa xôi rồi... có buồn không?

Về phố rêu

Theo em về với Hội An
Bóng chưa kề bóng chiều đang phai hình
Phố già nua lỗi nhịp tình
Ai vui áo mới để mình rêu xanh...

Về quê trồng hoa

Hôm em về bên ấy
trăng cũng khuất non xa
vườn xưa chừng héo hắt
có đâu (mình với ta...)

Tôi đi về phố chợ
đêm ngửa mắt trông trời
chẳng còn trăng hiện hữu
sao sông nước đầy vơi?

Em đi chiều tháng bảy
tôi đến đêm tháng mười
những mùa trăng hấp hối
ngang một nửa môi cười
Giờ còn ai nhắc nữa
tình đã ngoài bốn mươi...

Đi giữa lòng tục phố
mà tim gửi hiên quê
thôi thì chân chướng mỏi
theo kỷ niệm xin về
Đất quê vừa mới vỡ
đường ngập dấu chân quen
hoa mới trồng chưa nở
chảy tràn những luống trăng...

Vì đời chạy quanh

Gởi lại bên rào dâm bụt
Trái tim đỏ máu trên cành
Ngày tiễn mùa đi lặng lẽ
Lá vườn bao bận vàng xanh

Gởi con sông Trà mỏi mệt
Chở theo ngần ấy tuổi buồn
Đưa ai qua cầu mộng mị
Mà lòng ngập nước sông tuôn

Gởi câu thơ tình rưng rức
Giọt mưa thu rụng ngang mùa
Lối về lao xao kỷ niệm
Ngập ngừng - mỗi bước lẻ loi

Người xem câu thơ rẻ rúng
Mười năm chút mộng chẳng thành
Yêu em Yêu người như thể
Trời đày cứ chạy vòng quanh

Vĩ thanh tôi và em

Vở kịch nhân gian vào lớp vĩ thanh rồi
Lá vẫn vàng xanh, nước vẫn trôi
Sóng sánh thời gian trên tóc bạc
Ngùi thương ngày đuổi nắng trên đồi

Em gởi tình trong bài hát mẹ
Đêm se tiếng cuốc gọi bờ sương
Vầng trăng cô phụ soi mờ tỏ
Mỗi ngày phai một chút sắc hương

Tôi chạy về phía những triền sông
Cuống rạ khô trơ giữa cánh đồng
Đất nứt giữa mùa khô gọi nước
Diễu vòng cơm áo giữa trời không

Ta nợ nần nhau những đớn đau
Còn đâu mà hẹn ước mùa sau
Thời gian dồn sóng lên phần cuối
Đành dở dang theo một kiếp này...

Viết cho chiều cuối năm

Cái lạnh ùa qua ngày rất vội
Tàn đông mùa dỗi hẹn đây mà!
Em qua gió tạt hương yêu lại
Để phố hừng lên thắm sắc hoa
Hẹn nhau chiều cuối cùng năm cũ
Cho tình xanh ngát những mùa xanh
Thương quá! lòng mình chưa kịp Tết
Mà em thì đã vội ra Giêng
Trái tim tội nghiệp chờ xuân lại
Lòng thơm như trổ cánh mai vàng
Mắt nhìn sâu thẳm ân tình ấy
Chỉ biết thầm chia những rộn ràng...

Vô ngại

Phải đâu mây về với núi
Mà nghe mưa ướt ngập lòng
Phải đâu lấn ghềnh ra biển
Mà sông bên đục, bên trong

Anh vẫn đi, về lầm lũi
Bàn chân bấm mặt đường trơn
Một đời - nỗi vui được mấy
Mà ghen, mà giận, mà hờn...?

Xin làm cây thông trước gió
Vi vu ca hát bốn mùa
Vốn biết lẽ đời tụ, tán
Sá gì những chuyện được, thua

Nắng mới lên đầy ô cửa
Mưa chiều phủ kín mặt sông
Ngày tiễn mùa đi lặng lẽ
Đời nhau - còn mấy Thu, Đông...?

Với bóng

Không chờ ai không đợi ai
Tôi cùng tôi với chiều phai ráng chiều
Ngõ dài - hàng quán lệch xiêu
Rã riêng một góc đìu hiu giữa đời
Nhạt môi chén rượu người mời
nỗi niềm riêng biết cạn lời cùng ai
Đau yên cương dặm đường dài
Nổi nênh nênh nổi tình phai với chiều
Xa rồi - còn chút hương yêu
Gởi trong nỗi nhớ ít nhiều buồn đau...
Với người nắng vội, mưa mau
Với tôi trăm vết hằn sâu trong hồn
Cõi trăm năm chuyện mất còn
Thời gian trắng bóng rã mòn, nhạt phai
Không chờ ai không đợi ai
Đường câm - chiếc bóng trôi dài dưới chân

Với chút ơn người

Không hẹn, không chờ ai đó nữa
Như bao người khác đã qua đời
Cứ như trời rộng mây ngàn lớp
Không biển sao lòng em sóng khơi?

Cứ bảo quen rồi chân bước lẻ
Cớ can chi gởi buồn cho tôi
Con đường hoa tím hoa vàng nở
Đâu chắc gì nên ngày chung đôi

Trăng khuya đã lấm mưa trời cũ
Đôi giọt ngoài song lóng lánh vàng
Đổ xuống trang đời kia lỡ dở
Hồn tôi? hồn của gió mênh mang...

Ơn em một bữa trao tình vội
Buồn lẫn vào trong ngày gió mưa
Tôi như đã chết từng xương lá
Rụng giữa đêm mùa Thu rất xưa...

Với dòng sông đã cạn

Con sông đã cạn nước rồi
Bến bờ hiu quạnh tôi ngồi với tôi
Đàn buông một tiếng xa xôi
Đã nghe sương khói, biển đồi qua tay
Đã tàn một khúc mê say?
Trơ vơ đá sỏi cỏ dày dấu chim
Mai kia nguồn mạch về tìm
Mát, trong thì đã vắng im đôi bờ
Rồi khô khốc những mùa thơ
Những thân bèo tím hững hờ trôi xuôi
Em về cười giữa yên vui
Có nghe thảng thốt ngậm ngùi tình sông...?

Vũ nữ Chàm

(Tôi đã hát và nhảy múa trên tận cùng nỗi đau..)

Rêu đã lên xanh mà lộng lẫy những đường văn
mưa rỗ mặt khơi hồn nhiên nhan sắc
Vết ố thời gian thắp buồn lên mắt
bao mạch ngầm mắt đá nảy dòng thơ
Lắc bụng, rung vai xám ngắt một làn mơ
Đàn, sáo, trống, chiêng đã tròn nhịp điệu
Bàn tay mở và tay kia vói níu
một khoảng trời xanh đến lao lư
Âm vực chùng buông tiếng phế hư
chìm lắng giữa cõi tịnh buồn cổ tháp
Đá nói giúp biết bao điều đổi khác
chiều hoang lương đồng vọng tiếng than dài
Lỗi nhịp bước tôi xin cùng nhảy múa
Mang điệu buồn bên cạnh tàn phai...

Vườn cỏ chiều xuân

Người về bãi mía nương dâu
Tóc xanh xưa đã bạc màu thời gian
Hắt hiu ngọn gió đông tàn
Thềm rêu tơ sợi nắng vàng vọt qua
Gọi thầm chiếc bóng xuân xa
Hoài đem nỗi nhớ trải qua dặm buồn
Góc trời quê chén rượu suông
Chừng say câu hát trong nguồn mạch xưa
Cánh mai vàng đẫm sương mưa
Vàng hoa sân cũ người chưa kịp về
Tóc mây che ngọn tình thề
Vắt câu thơ nối vô đề tặng nhau
Cứ lần lữa hẹn mùa sau
Riêng tôi lại một xuân này - lẻ loi

Xa rồi - tháng giêng

Khi con chim về làm tổ
đã quấn quýt hiên nhà
Khi con ong đi tìm mật
giàn mướp mới đơm hoa...
Khi tôi đến tìm em
tháng Giêng hồng ô cửa
những cánh hoa mai vàng
rực vàng duyên đôi lứa

Tháng Giêng cười trong mơ
nụ hôn đầu con gái
môi chưa quen hương nồng
Tháng Giêng rồi...xa ngái

Tôi đi về phương Đông
biển thời gian trắng xoá
Tôi đi về phương Tây
rừng vàng xanh, mắt lá
Em chìm khuất trong sương
mơ hồ như ký ức
Xuân rồi xuân giữa ngực
Áo ai vàng sân người

Khi mưa giăng trên thành cổ
Vướng víu nụ hôn đầu
Em mang theo đời rộng
Tháng Giêng tôi... đi đâu...?

Xuống phố

Biển xanh hơn khi sóng bạc đầu
Chiều cũng vàng hơn lúc vắng nhau
Phố vẫn ngày xưa mà phố rộng
Em mang mùa xuân tôi đi đâu?

Mây bỏ trời xanh đùn ngõ cũ
Buồn giấu vào trong nhịp sống đầy
Em của bao giờ... em có biết
Lá nhớ mùa xưa hiu hắt bay

Nắng cháy trên hàng cây lắng im
Còn ai đâu mà ngóng mà tìm
Lỡ chân trượt ngã vào kỷ niệm
Phố một mình nghe buông buốt tim...

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 


No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...