Monday, June 8, 2020

Tho 1

HẠT LỆ NÀO TRONG MƯA

Vầng mây xám,
bay ngang Trời-Kiếp-Trước
Tìm cơn mưa buốt lạnh ở Đời-Sau
Hạt lệ ai, có trong ngày mưa ấy?
Mà tử sinh nào, ta thất lạc nhau!
Vạn hữu luân lưu,
chỉ là chuyển hóa
Hạt lệ hôm qua,
nay đang thành mưa
Nụ hôm nay, nở từ vô lượng kiếp
Chưa từng sinh,
Chưa từng diệt bao giờ!
 
Vầng mây xám,
bay ngang Trời-Kiếp-Trước
Gặp cơn mưa buốt lạnh ở Đời-Sau
Hạt lệ ai, dẫu trong ngày mưa ấy
Không tử sinh nào, 
thất lạc được nhau.
TN Huệ Trân
(Tào-Khê tịnh thất – Ngày mưa đầu mùa)


Kính dâng Giác Linh Hòa Thượng thượng Quảng hạ Thanh.

TN Huệ Trân cẩn bái


Thầy đi, Đã đi thật rồi!
Đã buông! Buông hết! Không vơi, chẳng đầy
Này là đá núi, Nọ là rừng cây
Đây sen hạ nở, Kia mây thu về
Biết bao cảnh trí bốn bề
Tâm hồn nghệ sỹ, tay nghề tạo nên
Cúng dường Chư Phật, Chư Thiên
Nhật nguyệt soi sáng ngày đêm tỏ tường
Bảo Quang tự viện vẫn từng
Là nơi văn hóa tựu trưng đặc thù
Phật Đà Giáo Pháp Hồn Việt thiên thu
Trọn tâm trọn nguyện, chẳng chờ đợi chi
Một lòng quyết dấn bước đi
Khen chê, thương ghét, thị phi chẳng màng
Việc đáng làm, Nay đã làm
Nhẹ thênh thang, Hướng Lạc Bang Thầy về.

TN Huệ Trân
(Tào Khê Tịnh Thất – 9 tháng 6 năm 2019)

Đêm Hồng Mặc Áo Chân Như

Nhón chân lội xuống dòng gần
Mà nghe ướt cả mấy tầng biệt ly
Quì hôn cọng cỏ nhu mì
Mà nghe sông núi dậy thì hư hao

Thôi về trang điểm chiêm bao
Chút son phấn cũ khoác vào mộng du
Thong dong trên đỉnh sương mù
Đường mây bày chén hoang vu rót tràn

Trăng tàn thả bước lang thang
Hắt lên sỏi đá muôn vàn dấu xưa
Đêm hồng mặc áo chân như
Ngữ ngôn lồng lộng đáp từ hư không

Gió rung dạ khúc hoa hồng
Ngàn con nước ngược chảy lồng nước xuôi
Nguyệt rằm lượn sóng trùng khơi
Ly không dốc cạn chén mời bao la

Thênh thang biết mấy quê nhà
Giật mình nghe tiếng chim ca gọi đàn
Trên đồi mây trắng hoàng lan
Dưới khe nước chảy hai làn song song… (Son Nguyen)

 

NGHÌN TRÙNG LỤC BÁT TÌM TÔI

1.
Dậm chân hăm hở bước vào
Nhón chân lặng lẽ vẫy chào bước ra
Sương mai chở bóng chiều tà
Mòn chân chưa ngộ quê nhà dưới chân

2.
Trong lồng khoác áo tình nhân
Ngu ngơ con sáo đánh vần chữ yêu
Trong từng ký tự cô liêu
Nghìn thu là một bóng chiều lướt trôi

3.
Nghìn trùng lục bát tìm tôi
Lạc trôi về những mảnh trời không nhau
Trăm năm trả lại ban đầu
Một chùm mây trắng. Bạc màu mông lung…

4.
Chim xanh đậu nhánh vô cùng
Đong đưa ánh mắt muôn trùng trên cây
Bao năm. Chỉ một chỗ này
Cất cao tiếng hót rót đầy thinh không

5.
Đò chèo chở khách qua sông
Nhấp nhô dưới thấp, bềnh bồng trên cao
Trông ra rồi lại ngó vào
Khát khao chớm nụ trổ màu suy tư

6.
Trở mình thực đã là hư
Thời gian là một ngôn từ cô đơn
Mon men nếm thử nỗi buồn
Còn nghe dư vị nụ hôn nửa chừng (Son Nguyen)

 

NHA TRANG
(Tặng anh Dũng Tôn Thọ Dương)

Tình đã hẹn tự chiều xưa đã hiện
Phiến mây ngàn từ lạc gió rưng rưng
Tràn đắm đuối vỡ oà trong lồng ngực
Thoáng tình nhân là rất mực êm đềm

Chào phố nhỏ. một thời hoa.lá.cỏ
Ba mươi năm biển sóng vẫn nguyên màu
Mà hạt bể đã tròn dâu hiu hắt
Nước xuôi dòng sương mọc kín bờ lau

Triền sóng dựng hàng hàng. tơ.tóc.chỉ
Chải xuống dòng từng lớp lớp phù du
Lũ còng gió tỏ tình rung bóng xế
Bầy đảo xa bầu vú mọng sương mù

Làn tóc cũ. trang sách mờ. khép.mở
Ponagar chiều chân trượt ngã thềm rêu
Hồi chuông núi rụng lời chim nhớ tổ
Phất vào không từng nốt mộng yêu kiều

Chiều thuỷ mặc mang mang hồn du tử
Biển xô bờ hay sóng vỗ lang thang
Lời tịch mịch thắp tràn môi lữ thứ
Đêm Nha Trang. trăng chở nguyệt lên hàng…

Son Nguyen

P/s: Kỷ niệm 30 năm ngày về lại Nha Trang
Ponagar: Tháp Bà Nha Trang

         

Tôi Đi Tìm Lại Những Gì Rơi

Tôi đi tìm lại một hồn nhiên
Một cánh diều bạt gió nghiêng nghiêng
Một tiếng dế luồn trong cỏ dại
Cõng thời gian về lại bên thềm

Tôi đi tìm lại một dòng sông
Chảy suốt hư hao giữa bụi hồng
Nhặt chút nắng vàng chưa kịp tắt
Mang về sưởi ấm một mùa đông

Tôi đi tìm lại một chiều phai
Một làn hương cũ xoã bờ vai
Mượn đốm sương nhoè trên phiến cỏ
Thắp phù vân soi lại dấu hài

Tôi đi tìm lại những gì rơi
Mây phù du phủ kín lưng đồi
Quán trọ trong chiều sương khói muộn
Có một người tựa cửa chờ tôi… (Son Nguyen)

 

Thiên Thu Nằm Ngủ Bên Thềm

Đoá hoa từ giã sắc màu
Cúi hôn vạt cỏ vẫy chào giọt sương
Lim dim cánh bướm bên đường
Thong dong tiễn một làn hương về trời

Đoá trần lộng lẫy trên môi
Nụ hôn ướp mật trên đồi cỏ may
Đàn ong cánh mỏng lưng gầy
Vờn qua lượn lại vút bay về chiều

Từ em rất mực yêu kiều
Phong phanh cánh gió ít nhiều phôi pha
Thuyền hồn đậu bến trăng xa
Hoạ mi vẫn hót trên tà nguyệt xưa

Sương hồng hớp ngọ ban trưa
Khoác vai nắng xế thêu thùa bóng đêm
Thiên thu nằm ngủ bên thềm
Phù du có hẹn chở em quay về? (Son Nguyen)

 

KINH TÌNH YÊU (PhamvanMan)

Ngày mai trả hết nợ đời
Xác thân kia cũng vọng lời dế giun
Sắt se kỷ niệm nào buồn
Rồi thôi hai nhánh tay buông hững hờ

Con sông vàng lạnh đôi bờ
Chìm trong mộng huyễn vẫn ngờ nghệch trôi
Đường trần mây trắng xa xôi
Âm u phần mộ lưng đồi cỏ xanh

Ngày mai lau cỏ xây thành
Ngày lên đêm xuống mong manh là tình
Nghe chừng sót một lời kinh
Nhẹ trôi chiếc bóng, cái hình hư không

Ngày mai ngoan giấc ngủ đồng
Mấy thanh xương trắng một lòng đất khô
mắt xanh môi thắm má đào
Cầm như một giấc chiêm bao cõi người …

Bài hát mùa thu quên

Có một mảng mùa thu rơi xuống cỏ
Ôm ghita anh ngồi hát bên chiều
Bài hát ấy bây giờ em có nhớ
Hay quên rồi cái thuở chúng mình yêu

Thuở em giấu mùa thu sau bím tóc
Cứ đê mê hương thoảng giữa môi mình
Thuở biêng biếc vòm cao đầy giọng hót
Có nghe chừng muôn lá đổ xung quanh

Thuở thơ viết cho em mùa thu đem giấu mất
Anh như mây thất lạc cuống lên tìm
Đâu ai nghĩ mùa thu yêu kẻ khác
Trời trên đầu xanh lắm thuỷ tiên em

Biết chẳng thể níu mùa thu ở lại
Bài hát ngày xưa người vội quên rồi
Khi em đến tìm anh em có thấy
Một gã khờ ôm câu hát mồ côi

Nhưng anh chắc mùa thu không nói dối
Chiều công viên ngàn đợt lá rơi vàng
Em có đến tìm anh trong tiếc nuối
Để cùng ngồi chắp mảnh vỡ thời gian (Truong Nam Huong)

Cảm nhận chiều Đà Lạt

Ở đây sương tím như hoa tím
Mây lang thang cổ tích bay về
Em chợt hiện sau bức rèm nửa khép
Anh được lần tiên cảm đá say mê?

Dây dưa nắng bên hồ không nỡ tắt
Người kiêu sa vạt áo phất ngang chiều
Mắt anh liếc, thơ tình anh lạc mất
Giữa bốn bề vi vút gió thông reo...

Em cứ lẫn trong sương huyền ảo thế
Vầng trăng non cong khuyết nhánh lông mày
Anh đứng sững bên hồ chân bén rễ
Trái thông nào sơ ý rụng trên tay. (Truong Nam Huong)

Câu hát ấy

Chợt ngồi nhớ lại câu em hát
Bèo dạt mây trôi lại xót lòng
Dễ nhắc bây giờ anh khóc mất
Sông Cầu buông dải thắt lưng ong

Nghe em - tưởng tượng ngày xưa mẹ
Sóng nước ngung nguây vỗ mạn thuyền
Cha trước như nào - anh cũng thế
Sông vờ xoay vạt tháng giêng nghiêng

Mang mang lời hát nhiều duyên nợ
Phiêu dạt cùng anh đến tận giờ
Mẹ hóa mưa phùn, cha hóa gió
Em về… thương lấy một câu thơ! (Truong Nam Huong)

Chớm đông

Này em áo đỏ đi ngang phố
Khéo lại làm đau những lá vàng
Ta trải lòng ra muôn nẻo nhớ
Tiễn mùa hoa cỏ cũng đa mang

Hốt hoảng mùa Đông sau cuống lá
Ta mãi tương tư với phố chiều
Em mảnh mai buồn trao phép lạ
Ngực mình hồ loạn tiếng chuông reo!

Đang lạnh lòng ta chợt ấm lên
Áo người, màu lửa cuối ngày nhen
Không tin Đông chớm lên vai phố
Chỉ chắc lòng yêu đã... chớm em. (Truong Nam Huong)

Chùm thơ dâng mẹ

I
Mẹ giờ hoá nén hương thơm đỏ
Thương lặng nhìn ta chẳng rụng tàn
Con thắt se lòng lo mẹ nặng
Cõi người cong vít cả thân nhang!
II
Mẹ đã chọn ngày trăng linh diệu nhất
Bốn mươi năm cho một chuyến đi về
Khi nước mắt trong đời con chớm bạc
Gọi tên Người như gọi nỗi xa quê!
III
Đưa mẹ vào Tháp cốt
Quay về, con bần thần
Quên hoá vàng đôi guốc
Lên đó Người lạnh chân!
IV
Tuổi thơ theo mẹ lên chùa
Oản, xôi cũng nhận-chuỗi, bùa cũng đeo
Mẹ quỳ, tôi nép quỳ theo
Lạy từ ngọn cỏ lạy veo… tới trời! (Truong Nam Huong)

Cuối cơn mưa

Em lặng đến cuối cơn mưa bất chợt
Lộng lẫy sau lưng bảy sắc cầu vồng
Những giọt trong veo mở lòng mùa hạ
Gió thiên đường cuồng dại dưới môi cong

Em thanh khiết vào ta như lẽ thật
Mong manh áo vàng chớm thu mênh mang
Em tìm một trái tim đừng bội bạc
Giữa đời ta thánh thiện với hoang đàng! (Truong Nam Huong)

Đêm dịu dàng

Nồng nàn đêm tháng giêng ơi
vầng trăng chờ mật trên môi ái tình
ta ru em, lá ru cành
thời gian nhan sắc có thành phù dung?

Mùa Xuân e ấp ngại ngùng
ta mời em đến tận cùng yêu thương
xin hôn ngọn cỏ ngái buồn
để tin có thật thiên đường trong em

Nồng nàn ơi tháng giêng. Đêm
giọt thơm nước mắt trăng mềm mặn thơ
run hai ngọn nến dại khờ
thổi cho tắt nhé - ta chờ phục sinh! (Truong Nam Huong)

Ghi vội trên đường

Đường đời xiên xẹo muôn vàn chữ chi
Chùa thiêng nghê đá ngàn năm lặng quỳ
Giọt sương tỉnh thức cả niềm từ bi

Một hôm buồn đến rủ mình rong chơi
Nhếch nhơ hè phố nhấp nhoi phận người
Gọi tên lòng tốt ơ hờ lá rơi...

Đi qua năm tháng gập ghềnh dại khôn
Niềm vui bong bóng hào quang chập chờn
Chiếc gai chìm khuất nhói vào cô đơn

Cái vòng luẩn quẩn tìm nhau mãi đâu
Bao nhiêu sóng đã vỗ rêu chân cầu
Bao nhiêu mưa nắng đọng vào mắt sâu

Hiểm trở lòng người không sao dễ vượt
Môi mắt nghĩa nhân miểng sành rêu trượt
Thôi mình thủng thẳng bước bằng tin yêu. (Truong Nam Huong)

Góc nhớ Hà Nội

Hoa sấu rụng bồi hồi xanh ký ức
Tán bang che không kín thuở ngây khờ
Tay em ấm hay mùa đang thổn thức
Heo may xòe năm ngón gió bơ vơ

Anh nhặt lại tuổi mình viên sỏi nhỏ
Ba mươi năm nằm lắng dấu anh về
Xao xác gọi tên em từng góc phố
Hà Nội òa nghiêng mát một vòm me!

Mùa hư ảo hay tình em ảo thế
Anh xoay ngang đã chạm sóng Tây hồ
Có ánh mắt nhìn em qua thế kỷ
Thấy anh giờ dắt nhớ tuổi anh xưa! (Truong Nam Huong)

 LƯNG NGUYỆT

Nửa đêm pha rượu vào nhan sắc
Vườn khuya đã động khúc nguyệt cầm
Mùa thu như thoáng chiêm bao tới
Theo bước em qua lối thăng trầm
Hơi người còn ấm quanh chăn gối
Tôi ôm cái bóng lạnh chỗ nằm
Trở mình hồn vướng ngang sợi tóc
Em đi, bỏ lại cả trăm năm
Thì tôi cũng có đêm cùng tận
Để giấu buồn riêng nỗi nhớ người
Tay lùa bóng tối vào lưng nguyệt
Lấp cho đầy vực khuyết tim tôi
Em về soi lại dung nhan cũ
Thấy có còn tôi giữa muôn trùng?
Từ đem rượu ướt đôi môi đỏ
Nhỏ xuống hư vô dấu nguyệt trần…


MÃN NGUYỆT

Bên kia bờ trăng tận
Còn thấp thoáng bóng ai
Trải thơ vào lưng nguyệt
Che giấu một hình hài
Vầng trăng khuya đã lụn
Đêm cũng cùng đường tôi
Lần quần trong mê lộ
Đâu có chỗ luân hồi
Tiếng nguyệt cầm ơi ới
Trời đất bỗng chuyển mình
Vặn hình tôi đắm đuối
Giữa biệt ngàn phiêu linh
Biết nơi nào mà vịn
Đêm tan tác mịt mù
Em nghiêng theo chiếc bóng
Trôi dạt vào thiên thu
Ngang ghềnh xa thác lũ
Vỗ cho đời mênh mông
Một cõi tình đã cũ
Còn nghe sóng trong lòng
Không trăm năm thì cũng
Đã có lần bên nhau
Lăn theo dòng nguyệt lụn
Chưa qua khỏi vực sầu.

No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...