Tuesday, July 14, 2020

Trung Chinh Ho 7


Ám tưởng thu – Bài cho người ở lại – Chẳng lạ gì mùa thu – Cho tôi – Có lẽ nào em trách màu thu – Cơn mơ đã hẹn – Còn trong nhau chốn cũ – Điều chưa muốn nói – Đừng - Em đi mùa cạn phương nào – Em có về qua tháng sáu – Giã biệt cố đô – Hoang tưởng – Khúc tình sầu – Lạc – Lời của đá – Lời nhỏ cho ngày về - Một lần với Huế – Một ngày nào đó không em - Nhỏ ơi – Nỗi nhớ nguyên xanh – Ơi em tìm đâu thấy bóng – Ru con thân phận - Tản mạn lục bát tôi – Thần kinh thương nhớ - Tiếng gọi của đợi chờ - Tình khúc cho người – Tình ơi một thuở nào – Tôi về sàng lọc lấy tôi – Trăm năm cô đơn – Trong tiềm thức lạc loài – Trong tận cùng cô đơn – Từ ấy phân ly - Ừ nhé em đi – Về theo nỗi nhớ - Xin làm trăng cuối bãi – Xin thắp lại một lần nhau

ÁM TƯỞNG THU
Có một nỗi buồn đứng đợi
Đêm qua trăng vãi bên thềm
Có một điều chi chưa nói
Tận cùng sâu thẳm lặng im.
Có một niềm tin bỏ đi
Trắng trời mây bay vào tối
Những bàn tay kẻ vô nghì
Xô ngã núi sông nguồn cội.
Có một ngày mai lạc lối
Người đi chẳng kịp quay về
Những bàn chân mòn ước thệ
Cạn cùng theo dấu u mê.
Có một đời tôi mục rã
Trên dòng nước chảy điêu linh
Hẹn với rừng cây bỏ lá
Rơi theo năm tháng tội tình...
Có một mùa thu rất lạ
Nổi chìm qua mấy hồi kinh...

BÀI CHO NGƯỜI Ở LẠI
Em bỏ đi.để mùa thu ở lại
Những cây đời bỏ lá giữa hoang mê
Cơn sấm dậy như đã từng dự cảm
Sóng vẫn cồn.âm ỉ.giấc man khê.
Em bỏ đi.đường xưa im tiếng thở
Chiều đã mòn.gió ngược.những hàng cây
Người lấp lửng.chờ cơn mưa trở dạ
Cho nỗi buồn sinh nở cuộc trùng lai.
Em bỏ đi.đất trời còn ngủ muộn
Mấy mươi năm.biệt phủ sáng thêm đèn
Người vẫn mộng.để quên dần sự thật
Tôi vẫn còn lạc mất giữa đêm đen.
Đường đã chật những bàn chân vụn bước
Đợi mai về giáp mặt với uyên nguyên.

/thơ trong ngăn kéo/
(V.2015)

CHẲNG LẠ GÌ MÙA THU
(để tặng một người)
Em cứ hẹn và mùa thu cứ đến
Hoa cúc cứ vàng và sương khói cứ mù bay
Người cứ sống và đi tìm hạnh phúc
Còn những mảnh đời bất hạnh mấy ai hay
Ngày sẽ tắt và mùa thu sẽ cạn
Giấc mơ rồi như chiếc lá tàn theo
Quên hay nhớ cũng về nơi bụi cát
Lòng ta như ngọn gió rớt bên chiều.

(07.07.2020)

CHO TÔI
Cho tôi giữ lại khuôn đời
Chút vui hiếm muộn bao dời đổi thay
Cho tôi níu lại một ngày
Ánh tà dương đã tàn phai xuống chiều
Cho tôi cất một mùa yêu
Vùi trong nỗi nhớ đã bèo bọt xưa
Cho tôi trốn biệt vào mơ
Khi bao sự thật còn phờ phỉnh nhau
Cho tôi cầm nắm cơn đau
Chờ mai tẩn liệm vào mầu nhiệm em
Cho tôi chết giữa khát thèm
Thiên đường gãy cánh trên miền phù hư.

/thơ trong ngăn kéo/
(I.2010)

CÓ LẼ NÀO EM TRÁCH MÙA THU
Tôi cắt vụn nỗi nhớ em
dán lên mảng chiều ủ dột
lổ chỗ những hạt mưa
làm đau từng chiếc lá
Chừng như
em đánh rơi mùi hương làn tóc thả
trên khóm hoa gầy để gió cuốn đi xa
Chừng như
em bỏ quên ánh mắt dịu hiền
trên chòm sao đêm mà cạn khuya rồi còn nhấp nháy
Có thể mùa thu đã cất giấu bước chân em
nên đèn phố cứ soi tìm hoài không thấy
để anh lạc trôi vào tiếng vĩ cầm
nghe như dằn xé
khúc gọi tri âm
Em ơi, dù nỗi nhớ chưa vàng
thì mùa thu cũng tới
Đâu rồi một chuyến đò ngang
chở không đầy tôi tiếng gọi
Dẫu biết không đủ lời yêu thương
mà lòng tôi vẫn còn gửi hoài vào cánh chim bay mỏi
thì em ơi, dù cách biệt phương nào
cũng xin đừng than trách mùa thu..

/tình ơi,một thuở nào/
(X.1979)

CƠN MƠ ĐÃ HẸN
Ta ngồi lại hàn huyên với gió
Lá muôn chiều rơi chạm sắc thu
Con phố đứng làm bia cho nhớ
Người qua người cuối nẻo phù hư.
Hãy nằm xuống mà nghe tim hát
Bài oan mê gõ nhịp cuồng si
Dòng máu nóng rời thân nguội lạnh
Níu thời gian.không kịp quay về.
Hãy khóc với mùa xuân tàn tạ
Trong âm ba tiếng gọi bầy đàn
Lần theo tuổi.ru mòn thân phận
Con sóng lòng lên tiếng bi than.
Hãy quên hết.ngày không quay lại
Sống vì nhau.một buổi tan tầm
Đêm đang lấn vào mơ.đã hẹn
Đường ta về.kịp sáng mai không..?!

/thơ trong ngăn kéo/
(X.2000)

CÒN TRONG NHAU CHỐN CŨ
Em không về.chốn cũ
Đất và trời cũng xa
Mười năm rồi.có lẽ
Tình xưa mãi không già.
Em chưa về chốn cũ
Chiều đợi.chiều mây giăng
Đêm soi mờ chiếc bóng
Còn đau một chỗ nằm.
Em có về.chốn cũ
Bếp còn nồng lửa hương
Hoa còn phong kín nhụy
Chờ nhau.mùa khói sương.
Trăm năm còn cô đơn
Tiếc chi ngày tạm trú
Núi cao giờ đá mòn
Sông sâu giờ nước cạn.
Gió bên này đoài đoạn
Phương em mờ tuyết rơi
Còn trong nhau chốn cũ
Mà ngậm ngùi chia phôi.
Một đời ta hoang trú
Về theo mùa lá rơi..

/thơ viết bên thềm/
(X.1985)

ĐIỀU CHƯA MUỐN NÓI
Tôi muốn chôn vùi sự thất tín
của một con tim vô cảm
Tôi muốn quên đi lời mật ngọt
có tẩm vị chua nồng
Tôi muốn học lại chữ ngờ
trong sự tàn phai của tóc
Và tôi vẫn phải đi
đến cuối đường trần
tìm kiếm một tiếng gọi tri âm.
/độc ẩm sau đêm/
(06.VII.2020)


ĐỪNG
Đừng quên vội rừng xưa ngày đã hẹn
Ngơ ngác đàn chim đã mất lối quay về
Máu đã thấm rặng san hô cồn lên lời của sóng
Giông tố ngút ngàn đau mấy cuộc phân chia
Đừng thề hẹn những lời vàng son ngụy biện
Giòng sông kia không chảy đến hai lần
Mưa không thể ngược lên tầng mây xám xịt
Thì mơ gì trên một cánh én đã tàn xuân
Đừng khoác vội lên mình tấm áo choàng nhung luận lý
Hạt cơm quê nghèo chừng như chưa rời khỏi kẻ răng
Thì dẫu bữa tiệc vương triều có tràn môi ngự tửu
Thì ngày cũng tàn cho nặng nợ mấy lần phân

Đừng tô vẽ thêm chi cho luốt lem lời khổng dụ
Đừng khuếch tán mùa thu trên từng chiếc lá vàng
Đừng tụng xưng bài trường thi ba mươi năm huyết nhục
Đừng đắp vào mộ sâu những thương tiếc muộn màng.

EM ĐI MÙA CẠN PHƯƠNG NÀO
Em đi.mây tiễn bên đèo
Nửa trưa nắng nhuộm.nửa chiều mưa phai
Nửa tôi hồn lạnh.chiếu dày
Nửa khuya tình thắp lên đầy đặn nhau
Tim rung nỗi nhớ đơn bào
Nghe trong giọt máu còn mầu nhiệm trôi
Em đi.xót một tầng trời
Mù sương rớt hột cho ngùi ngùi trăng
Về đâu.núi gọi sông hằng
Trôi vào vô định đến cằn cỗi đêm
Trăng tàn phía muộn màng em
Nghe hồn gió trở giấc thèm khát nhau
Em đi.mùa cạn phương nào
Vời trông nhân ảnh úa màu tàn y..

/tình ơi,một thuở nào/
(X.1980)

EM CÓ VỀ QUA THÁNG SÁU
Mênh mông một trời tháng sáu
Mưa trên tháp cổ.xanh mùa
Ngùi trông.mấy tầng sương khói
Vàng thêm màu nắng em xưa.
Tháng sáu hằn sâu nỗi nhớ
Đêm trôi trên da thịt buồn
Trở giấc tìm nhau trên vách
Chạm vào từng vết đau non.
Ta đã đi qua nguồn ngọn
Mà thương tháng sáu lạc dòng
Có những bàn chân mỏi bước
Đi tìm ảo ảnh thinh không.
Tháng sáu chừng như ngắn lại
Người về đã hạ huyền trăng
Mình khuyết vào nhau đến cạn
Mùa đi trên dấu dã tràng.
Tháng sáu lòng như đã hạn
Không em.chiều bỏ đi rồi
Giá lạnh len vào hơi thở
Thôi đành.nước cuốn hoa trôi
Đêm đã tàn trong hương lửa
Ngậm ngùi một ánh sao rơi..

/tình ơi,một ngày nào/
(VI.1986)

GIÃ BIỆT CỔ ĐÔ
Chạm bước lên chiều mưa xứ Huế
Giọt buồn rơi lạnh xuống dòng Hương
Mỏi mắt Vân Lâu.mờ bóng núi
Tiễn người.chưa cạn chén quỳnh tương
Một ngả chia ly.sầu muôn hướng
Nỗi lòng gửi lại đất Thần Kinh
Vẳng khúc Nam ai hồn say tỉnh
Gió bụi đường mây.khuất cổ thành
Giả biệt rồi em.ơi cố đô
Mai còn qua.mấy nẻo thương chờ
Áo em có tím trời cổ tích
Tím cả hồn ta.tím cõi thơ
Mây trắng dang tay chiều núi Ngự
Trường Tiền em có đứng chờ nhau
Sương khói Bao Vinh chồn chân bước
Ta về.sỏi đá chạm hồn đau
Huế ơi.xin thốt lời giã biệt
Cũng một lần nhau.mộng Thuý Kiều
Thôi em.đã lỡ câu vàng đá
Hẹn đến muôn trùng.một Huế yêu
Huế ơi.mưa đã xanh màu mắt
Ta bước đi. hề. tiếng đất reo.

HOANG TƯỞNG
Tôi bỗng nhiên hoá đá
Lăn giữa đời kiết.hung
Dốc cao và vực tối
Đá cũng mềm lao lung
Tôi thấy mình thất sủng
Hoá nửa người.nửa ma
Đi qua vùng đại nạn
Thế giới kỷ băng hà.
Tôi ngỡ mình sao sa
Giữa một trời bí ấn
Muôn vì tinh tú.bay
Trong vô vàn lận đận.
Tôi bỗng thành dấu lặng
Trong bài hát loạn cuồng
Nghe đau cùng giang tấu
Gõ nhịp mùa tang thương.
Em đã là biển lớn
Tôi cũng thành bèo trôi
Cơn bão đời đã hiện
Theo xác ngày rã tan.
Tôi thành tên cửu vạn
Thồ khối tình qua đêm
Bài thơ trong ký ức
Vừa rớt lại bên thềm.
Tôi hoá người khâm liệm
Vùi chôn những vết thù
Rồi đi vào huyệt mộ
Cho một lần ẩn cư.

/thơ viết bên thềm/
(II.2012)

KHÚC TÌNH SẦU
Ta trôi Ta trôi trong giấc mơ
màu cỏ úa còn in dấu một thuở nào
Cho nhau Cho nhau bao yêu thương
tình như đã sớm phai hường
Mênh mang Mênh mang bao tiếng mưa
còn vang mãi khúc tình sầu
Trăm năm cô đơn lòng tơ vương
tình sương khói đời đã mòn
Ơi, đường ta đi qua vó câu mỏi bước
còn xa nghìn trùng Em về phương ấy
còn tìm đâu thấy bên trời hư không
Tìm hoài trong nhau chút tình muộn màng
mùa đã ly tan…Em ơi Em ơi
tiếc thương chi tình đã lỡ
cùng thương nhớ ngày đá vàng
Em đâu phương xa Chiều mưa sang
Người yêu dấu hỡi nỗi lòng riêng mang.

/tình ơi, một thuở nào/
(IV.1974)

LẠC
Ánh sáng đi lạc vào bóng tối
Vạt nắng đi lạc vào cơn mưa
Mùa thu đi lạc vào chiếc lá
Chiếc lá rơi lạc cội nguồn xưa.
Chim bay xiêu lạc vào trời rộng
Bước đi cũng lạc lối quay về
Thời gian đi lạc vào cõi lạ
Hồn ta còn lạc giữa hôn mê.
Hạnh phúc đi lạc vào đau khổ
Hiện thực đi lạc vào cơn mơ
Nụ cười đi lạc vào nước mắt
Anh lạc vào em tự bao giờ.?
Yêu thương đi lạc vào oán hận
Nỗi nhớ đi lạc vào lãng quên
Năm mươi năm lạc vào thân phận
Buổi ta về.lạc mất tuổi tên.

/thơ viết bên thềm/
(VIII.2000)

LỜI CỦA ĐÁ
Bao dốc đá lần qua mùa phai dấu
Thuở trăng nguyền ru lạnh mấy ngàn đêm
Hồn thu bãi mang tình ra chứng ngộ
Hốt phiêu chiều ngồi tựa đáy sầu riêng.
Đường vô tận lối về in bóng khói
Nhập nhòa đêm hoán dụ giấc miên thần
Sao tự bạch một lần khuya sống với
Lời đá mòn trong cõi mịt mù sương.
Bài kinh khổ vang lên lời đất gọi
Khúc tư trầm gõ nhịp xuống cô đơn.

/độc ẩm sau đêm/
(X.2015)

LỜI NHỎ CHO NGÀY VỀ
Khi con tàu về bỏ lại đường băng.
quạnh vắng cuối sân ga
Ngỡ thấy con bên bờ ưu tư
lơ thơ đứng gọi
Trái tim rung từng hồi, bởi lời chia tay chưa kịp nói
Mùa lá rụng sau vườn đã hẹn buổi đi xa.
Cóp nhặt sợi tơ hồn dệt thành thơ
mai làm manh chiếu đắp
Thèm được xem hoài lời inbox và một tiếng chuông reo
Trông ảnh ảo lại gần hơn hiện thực
Đêm rụng buồn ngỡ con lay giấc mòn khuya.
Thời gian đi.lún bàn chân ta bước
Còn nghe xa lời nhắn phía sương mờ
Hãy thanh hạnh con tim đầy mơ ước
Lối ta về.lấp lánh cỏ non tơ..

/viết cho con gái/
(V.2017)

MỘT LẦN VỚI HUẾ
Khi về.em đã sang sông
Mà trong tôi Huế còn nồng nả hương
Ơi em Đồng Khánh mùa thương
Nhuộm tôi tím cả chiều vương vấn chiều
Khi về.nắng đã tan theo
Biết thôn Vĩ Dạ còn hiu hắt chờ
Về đâu chiếc nón bài thơ
Còn xanh nỗi nhớ.còn thờ thẩn tôi
Khi về mưa đã qua đồi
Áo em trắng cả một trời phù vân
Ngùi thương đoạn khúc Nam bằng
Sống sao cho hết một lần Huế ơi.
Khi về. một nửa tôi rơi
Còn tôi một nửa bồi hồi chia xa.

MỘT NGÀY NÀO ĐÓ KHÔNG EM
Không em.ngày đi bỏ nắng
Cô đơn úp mặt vào chiều
Có vị men sầu đăng đắng
Rơi trên vùng nhớ thương nhau
Không em.mưa dầm tháng sáu
Về đâu.bước nhỏ bên thềm
Buồn tôi còn nghe ướt áo
Se lòng gió trở phương em
Không em.tàu quên chuyển bến
Chở dùm mùa đã yêu xưa
Tiếng em đằm sâu Dạ khúc
Lời buồn rớt lại trong mơ
Không em.quỳnh hương biếng nở
Sao khuya lụn tắt bên hè
Thắp nến soi hình tưởng bóng
Giấc hiền đã lấm cơn mê
Không em.lòng trăng cũng xế
Nghiêng rằm một dáng thơ ngây
Biết có còn nhau để hẹn
Yêu thương ở lại chốn này

Không em.đời như rất tệ
Vô vàn bụi cát đương vây.

NHỎ ƠI
Nhỏ đâu đến mà gió chiều nín thở
Ta không dưng khát đói một bàn tay
Môi cũng lạnh suốt mùa trăng lạc phố
Mãi tìm nhau trên lối lá me bay.
Ơi bé nhỏ, một thời yêu vô lượng
Ta điên mê từng bước hẹn quên về
Tiếng guốc mộc khua giòn trên quảng nắng
Ta một hồn xanh lộng bóng mây che.
Ơi bé nhỏ, loài hoa đang chớm nở
Trên môi ngoan thấm đẫm vị men đời
Hương của tóc nghiêng vai mềm lặng lẽ
Quấn hồn anh từng sợi nhớ em ơi.
Trong tĩnh lặng phút giây này linh hiển
Nhỏ nghe chăng tiếng thở đã xanh mầm
Bao thương tưởng tưới chan vào trong mắt
Ta nhìn nhau đã thấu suốt trăm năm.

/Tình ơi,một thuở nào/
(III.1973)

NỖI NHỚ NGUYÊN XANH
Chiều đã tắt, mưa còn rơi ngoài nội
Em chưa kịp về, lá úa mấy tầng rơi
Còn lại anh với bài thơ chiết tự
Một từ "em", trang giấy luống ngậm ngùi
Anh nhớ em, ơi bàn tay biết nói
Ru nỗi đau năm tháng đã chai sần
Ơi tóc thả làm xanh anh mấy thuở
Sợi rối nào còn đẫm giấc nguyên xuân
Không có em, tách trà thơm trơ đáy
Góc bàn xưa hoa chưa nở một lần
Tờ lịch cũ treo mình trên vách nhớ
Một chỗ ngồi thân thiết hoá mênh mông
Không có em, đêm rơi vào vực tối
Những vì sao bất tận mắt em nhìn
Xin dành dỗ bao nỗi buồn da thịt
Gửi sang người cùng nỗi nhớ nguyên xanh..

/Tình ơi,một thuở nào/
(IV.1974)

ƠI EM TÌM ĐÂU THẤY BÓNG
Em đã yêu rồi hoa cúc
Lòng tôi chưa hết mùa thu
Gửi chút tình lên phiến lá
Vàng rơi theo nắng tàn dư
Em vẫn mưa chiều lữ thứ
Buồn tôi mấy lượt nghiêng che
Tóc thả gầy vai tím áo
Chờ nhau ướt đẫm câu thề
Em đã quen rồi mắt lệ
Rơi khôn dứt nỗi đau đời
Tôi chặm vào đêm nỗi nhớ
Mà chưa khô được ngậm ngùi
Em vẫn là trăng ký gửi
Khuya tôi mộng chửa kịp rằm
Môi khép còn thơm dấu hỏi
Lời nào hẹn với trăm năm
Em cứ là em vô tận
Một đời khản gọi trong mơ
Phải chăng em là thánh nữ
Muôn sau còn có tôi chờ
Em hãy là em của gió
Cho tôi thơ dại cánh diều
Bay qua một trời ảo mộng
Ngút ngàn phiến nhớ bay theo
Ơi em tìm đâu thấy bóng
Ơ thờ nến lụn tàn khêu..

/thơ viết bên thềm/
(XII.1982)

RU CON THÂN PHẬN
Gió thả về đâu chiếc lá
Hơi thu rụng xuống đáy chiều
Lác đác ngàn sương.rớt hột
Buồn thêm.ngơ ngác rơi theo
Ta cúi xuống ngày.gọi bạn
Mây đang chết ở trên đầu
Một nửa hồn trong đơn lạnh
Nửa hồn đã biệt phương nao
Giọt máu luân hồi rỏ xuống
Trong tim đã cạn hơi người
Đếm bước trên mùa hư vọng
Vô thường ẩn hiện chờ nhau
Dắt bóng qua lòng độc đạo
Bụi mù trắng nẻo ta đi
Lạc lối trần ai uyên áo
Cô đơn mòn gót quay về
Gió thốc lên ngày báo bão
Cũng đành đất thấp trời cao
Mấy mùa ru con thân phận
Đau thương từ ấy.tự trào
Đêm vẫn còn ta với bóng
Cũng đành một cuộc chia phân.

/thơ viết bên thềm/
(V.2015)

Tản mạn lục bát tôi
OAN KHIÊN TRỔ NỤ
Hẹn về cày xới thiên thu
Gieo vào mộng mị hạt từ tâm rơi
Trường thiên gió dập mưa vùi
Oan khiên trổ nụ đến ngùi ngùi đau
CHẶM LẤY NỖI BUỒN
Hành thiền hạt bụi tiêu giao
Bước thiên cổ lụy pha màu khói sương
Hoang thân chặm lấy nỗi buồn
Lạc trôi nạn kiếp về nương náu mình
MỘT THỜI XƯNG THẬM
Vũng thề lạc dấu anh linh
Nắn câu triết luận nên hình tượng ai
Một thời xưng thậm đơn sai
Trám vào tông tổ nét ngài hư danh

BƯỚC QUA LỜI NGUYỆN
Chợ trời bán đứng nhục vinh
Góp gom phận số về kinh thành nào
Hồn treo nửa mảnh chiến bào
Bước qua lời nguyện mà đau cội nguồn.
NGHE TRONG VẠN LÝ
Mặt trời núp bóng sau mây
Nghe trong vạn lý.một bầy ngựa hoang
Trăm con sóng vỗ qua ngàn
Khúc sông tuyệt tích cả tràng giang đau.
BÔI ĐEN THÂN PHẬN.
Kinh chiều lạc giọng âm hao
Mở trang u sử.loang màu máu xương
Đường cong hoạ tiết thiên đường
Bôi đen thân phận.cúng dường tuổi tên.
ĐỘC HUYỀN.
Nam ai lạc phím độc huyền
Cung thương gãy nhịp.lời nghèn nghẹn xưa
Mấy thu đã lạnh sắc bùa
Bài ca xưng thậm còn trơ đá buồn.
HẾT MÙA
Gió vờn theo nắng qua truông
Thương cây lá chết trên nguồn suối khe
Hết mùa cỏ úa chân đê
Giấc mơ thị phạm nằm kề khói sương.
GIÓ CÒN NÔNG NỔI.
Gối lên ngực tối.khuya hè
Gió còn nông nổi.vào khe khẽ lòng
Trăng vừa mới nhú đường cong
Tỏa hương thanh khiết xuống nồng mặn đêm.
NGƯỜI XƯA ĐÂU TÁ.
Tạ tình.một gánh ơn em
Bước qua mê lộ.thấy thiên đường mù
Lạc lòng.mõn tiếng kinh ru
Người xưa đâu tá.còn từ tạ ai.
GIỮA ĐÀO HOA RƠI.
Thở vào đêm.giấc liêu trai
Có con chim mộng lạc bầy vào nhau
Ơi em.huyền trú phương nào
Cho tôi nhiên tịch giữa đào hoa rơi.
LỤC KHẤN.
Lần thu.ngồi đếm lệ trời
Thương cây lá chết giữa thời hỗn mang
Tâm hư.lục khấn hàng hàng
Nam mô bá đạo còn quàng xiên nhau.
CHẠM THIÊN THU
Len qua từng ngõ.ngách đời
Chạm thiên thu.nỗi đau người dưới khe
Đâu đây có giọng trầm bè
Dửng dưng như thể chưa kề cận thương.
NGÀN MÂY LỘ BÓNG.
Ru đêm tịnh khúc mê cuồng
Cỏ sương.một lối về.nương náu mình
Ngàn mây lộ bóng vô minh
Tàn trưa gõ nhịp.lời kinh kệ chiều.
ĐÀN XƯA GÃY NHỊP.
Đêm trầm xuống cõi hoang liêu
Đàn xưa lạc phím.khóc Kiều nương xa
Tiền đình lạnh tiếng kêu ma
Khói bay trắng một quê nhà ly thân.
GIŨ ÁO BỤI TRẦN.
Về thôi.giũ áo bụi trần
Đường qua ngõ hạnh bao lần bước quên
Nhặt câu nguyệt tụng bên thềm
Ươm vào đêm.nở nụ huyền diệu hương.
CHIỀU ĐI BỎ NẮNG
Vén ngày thả nhớ lên mây
Thoảng hương tóc gió buồn ngây ngất lòng
Chiều đi.bỏ nắng bên sông
Em đi.bỏ lại chút hồng nhan rơi.
#.Ở BÊN TRỜI
Ngùi trông chạng vạng em rồi
Nửa tôi còn ở bên trời.mơ theo
Ngập ngừng mây vịn lưng đèo
Không em tôi vịn câu Kiều mà thương.
SƯƠNG KHUYA NHUỐM LẠNH
Bước lên mấy bậc hoang đường
Bấy nhiêu hương lửa còn ngường ngượng đêm
Sương khuya nhuốm lạnh khát thèm
Nghe trong da thịt rã mềm hương xưa.
NỬA TÔI Ở LẠI.
Tôi ngồi đếm hạt thu mưa
Rơi từng giọt nhớ vào thơ đã mòn
Rồi thôi.mai cũng không còn
Nửa tôi ở lại.theo buồn.mà đi..
MÙA THU MƯỢN GIÓ.
Tàn trưa nắng lụn sau hè
Tả tơi cành phượng con ve sầu tình
Mùa thu mượn gió Nam kinh
Ru cơn huyễn mộng nên nghìn bão dông.
VỀ KHÔNG GIỚI NÀO.
Con chim loạn thị trong lồng
Hót câu nhược pháp về không giới nào
Nằm mơ hiển lạc cơn đau
Con tim rừng rú đổi màu thị dân.
MỘT ĐÀN CHÂU CHẤU
Hôm kia sấm dậy đa tầng
Hôm qua mưa lại làm thân với chiều
Một đàn châu chấu bay theo
Xả thân nằm chết bên đèo mộng du.
MỘT THỜI VAY MƯỢN.
Một thời vay mượn kinh thư
Ngày vui thâm hụt thừa dư tháng buồn
Có hòn máu chảy từ chương
Chảy qua tấc dạ đã ruồng rẫy nhau..
CƠN MƯA CHẠNG VẠNG
Hoàng hôn ngồi chép lại chiều
Cơn mưa chạng vạng qua đèo hỏi mây
Người về ai luống sầu tây
Bình sa lạc nhạn rã bầy tha hương
NGÂM CÂU LUẬN LÝ
Ngựa thồ hí lộng vô cương
Thất thanh một khúc đoạn trường chia tan
Dụ ngôn mở lối sang đàng
Ngâm câu luận lý đến tàn tạ khuya
ĐƯỜNG THIÊN LÝ NGỘ
Lom khom một lối đi về
Đất cao trời thấp còn nghe tiếng người
Mượn ngày tơ lụa sang phơi
Đường thiên lý ngộ còn dời đổi theo
ĐIỆU RU NƯỚC MẮT
Cầm ngư đã mõn tay chèo
Quẫy con nước lớn đến tiều tụy sông
Điệu ru nước mắt se lòng
Đợi mai lúa trổ nên đồng đất xưa..

/đi tìm lục bát phiêu bồng/
(IX.2019)

THẦN KINH THƯƠNG NHỚ
Một lần trầm tư với Huế
Mà thương nhớ đất Thần Kinh
Phế tích rêu mờ Cửu Đỉnh
Lòng tôi trên ấy nguyên xanh
Áo tím theo ngày biền biệt
Nhớ nhau mấy nhịp Trường Tiền
Em gửi lên chiều Thiên Mụ
Hồi chuông đọng chút tình riêng
Khâm Thiên Giám Đường lối cũ
Ngõ về Đại Nội chia xa
Biết có còn nhau.tiễn biệt
Buồn tôi ký gửi Đông Ba..
Tôi cất vào đêm nỗi Huế
Dòng Hương vẳng tiếng gọi đò
Điệu Lý mười thương tơ lụa
Quàng vào ký ức thơm tho
Trăng vẫn còn thương tiếc nguyệt
Soi vàng góc phố.đêm xưa
Vân Lâu gác sầu qua bến
Người về gửi gió cho mưa
Lạc bước qua miền lá cỏ
Thầm thương mắt Huế trong veo
May còn có em để nhớ
Ngàn thu áo tím...tôi chờ.

TIẾNG GỌI CỦA ĐỢI CHỜ
"Em yêu", ôi tiếng gọi của đợi chờ, ngọt ngào đậm sâu tưởng chừng đã phôi phai nhạt mờ trong ký ức
tưởng chừng bị sự lãng quên của thời gian đánh mất
suốt một khoảng đời
giờ phải đổi mặt với mùa lá vàng rơi
ngày đã cạn, đêm đã vơi, ước mơ vời xa tầm tay với
tình yêu cũng úa màu như sợi nắng trên những dặm đường lắt lơ, mê mỏi
Ôi, một tiếng em như ngọn nến chờ khuya đã tắt tự khi nào..
Bây giờ còn lại sự ậm ừ, trơ lạnh, hư hao
đêm đã mất một thời tan chảy
đêm nhọc mệt lăn vào những giấc mơ tự hoại
để hồn em rung lên từ bao hồi ức xa mờ
em trút nỗi ai hoài và trách móc vào thơ
"Em yêu"! ừ nhắc làm gì những điều không thể
nhưng sự cô đơn của tuổi già còn thôi thúc một từ "Em"
dẫu tháng ngày ta đi qua những vinh nhục, sang hèn
mà hạnh phúc cứ lẫn trốn vào nhau bằng sự dửng dưng, lạnh nhạt
mùa sắp lụn trên từng ước mơ chao chát
anh đang ở cạnh bên mà như đang ở chốn nào
một tiếng "Em" ân cần em chỉ còn nghe trong giấc chiêm bao
"em yêu"! biết còn có khi nào..

Viết cho sinh nhật chị 
Thieng Kim



TÌNH KHÚC CHO NGƯỜI
Đi qua mùa ước hẹn
Dấu chân gầy tháng năm
Mấy mùa trăng khuyết tận
Giấc mơ dài ăn năn..
Thu vàng phai trước ngõ
Lá mùa xưa rụng đầy
Em bây giờ có lẽ
Tóc chia buồn hai vai
Sông trôi vào nỗi nhớ
Tình neo cạn bến bờ
Em bây giờ cứ ngỡ
Mắt cũng chiều sa mưa
Chăn đêm dày xác lá
Đắp không vừa nhớ nhung
Em bây giờ thao thức?
Cùng bóng tối mênh mông
Hai ta. hai số phận
Bù không kịp nỗi đau
Tiếc chi ngày lỡ vận
Cũng đã đành. với nhau
Thôi em. ngày sắp lụn
Ta về với cội nguồn
Thôi em . ngày mai ấy
Còn xanh rờn yêu thương...

Trung Chinh Ho

TÌNH ƠI, MỘT THUỞ NÀO
Em đi qua tôi
ngày cũng vàng thêm chiếc lá
Cớ gì mùa thu không ở lại
cho yêu thương chạm lấy những bồi hồi
Ngày em móc vào nỗi nhớ tôi
một nụ cười trong suốt
đóa quỳnh hương như chợt nở
tự đêm nào
Bài dạ khúc đau mòn còn ngân trong mắt tối
Giấc mơ ban chiều rụng xuống những vì sao
Tôi lạc mất em
từ cơn dông nghịch hạ
khi mùa xuân bội tín đã bỏ lại ta rồi
Thôi, hãy bụm lấy vết thương mà sống cạn đời mình bằng con tim nhục thể
Rồi mai cũng theo về trong cõi lạ
của riêng nhau..

/Bốn mươi năm xa người/
(IX.2015)

TÔI VỀ SÀNG LỌC LẤY TÔI
Giả dụ.em là bếp lửa
Tôi hong tình.đã bốn mùa
Những bữa cơm đời.mặn ngọt
Trong lòng nhau đã không xưa.
Giả dụ.em là sông nhỏ
Chảy qua vô tận bến bờ
Tôi neo vào thuyền độc mộc
Chìm trong năm tháng ngu ngơ.
Giả dụ.em là hơi thở
Cho tôi sống với mọi ngày
Rồi mai về nơi vô hạn
Còn nhau.một tiếng thở dài.
Giả dụ.em là nước mắt
Cho tôi.khóc nốt lần đi
Mưa rớt trên ngàn dấu lệ
Cũng đành.một khối tình si.
Giả dụ.em là trăng khuyết
Soi vừa bóng tối đi hoang
Trong tôi vàng cây nến lụn
Buồn trên lưng nguyệt chưa tàn.
Thế nhưng.em là thánh nữ
Cho tôi ngưỡng vọng một đời
Ước mơ bao lần vỡ vụn
Tôi về sàng lọc lấy tôi.

/thơ trong ngăn kéo/
(IX.1979)

TRĂM NĂM CÔ ĐƠN
Gần bảy năm qua, tôi mới có dịp đi tìm ông. Con đường dẫn vào ấp Phước Hoà (rạch Già lớn), thị trấn Cù lao Dung thuộc huyện Cù lao Dung, Sóc Trăng, giờ đã được bê-tông hoá phẳng phiu và thông thoáng, mà trước đây tôi qua bị nước ngập, lội lầy. Tôi nhớ ngày đó, tôi gặp ông, chứng kiến cảnh đời ông trong một dịp rất tình cờ. Ông là Lê Văn Lập (thường gọi Út Lập) 73 tuổi, một người già cô độc, sống hẩm hiu trong một căn nhà lá, nhà không ra nhà, chòi không ra chòi, chỉ có bốn cây cột tạm bợ, được dừng bằng hai phên vách lá đã tả tơi, vách trước và vách sau trống hoác, trong nhà chỉ duy chiếc giường được kết bằng hom lá khô, không chiếu, không gối, không chăn màn, và hôm ấy ông đang chìm trong một cơn say. Hình ảnh đó, đã in sâu trong tâm trí và theo tôi suốt những năm qua. Giờ đây, tôi đến tìm ông, giữa một chiều tắt nắng, đến đây nhìn cảnh vật có đổi thay, riêng nhà ông vẫn thế, trống vắng, tiêu sơ, duy bốn cây cột tạm được thay bằng cột xi măng do người cháu đến dựng, chiếc giường hom lá khô được thay bằng bộ ván gỗ đã cũ nát, và một chiếc gối được đẽo gọt bằng cây để tựa đầu. Đứng trước sân nhà ông, nhìn cái bếp lò lạnh tanh mà lòng buồn hiu hắt cho một cảnh đời cô độc.
Được biết ông sinh ra và lớn lên trong một gia đình nông dân nghèo trên đất cù lao chịu nhiều tang thương và mất mát do ảnh hưởng cuộc chiến tranh khốc liệt tàn phá, anh em ly tán, ông một mình phụng dưỡng cha mẹ già, đến ngày cha mẹ mất ông vẫn ở vậy cho đến nay. Những năm sức khỏe còn tốt, hàng ngày ông xuống chợ Bến Bạ vác gạo và hàng hoá để nhận được đồng thù lao tự nguyện mà tạm sống qua ngày. Những năm gần đây, sức ông yếu dần, không còn lao động nổi, ông buồn và mượn chén rượu để giải sầu rồi trở thành người nghiện rượu. Sau những cơn say là giấc ngủ đưa ông vào quên lãng, để khi tỉnh giấc ông lại tìm đến rượu, khi đói lòng đến nhà cháu hoặc người quen nhờ một chén cơm, vòng quay của cuộc đời ông là thế, trăm năm cô đơn. Điều đặc biệt với ông là khi chính quyền địa phương đến hỗ trợ cất cho ông nhà tình thương thì ông một mực khướt từ, không nhận, để nhường lại cho người khác. Từ lâu, người ta bảo ông không bình thường, nhưng trong thẩm sâu tôi thấy ông vượt lên trên cái bình thường ấy để trở nên một ông Út Lập tưng tưng xem đời nhẹ tênh theo những bước chân cô đơn, mỏi nhừ trong cõi tạm mà ông đã từng nói: khi đi tay trắng, lúc về cũng trắng tay.
Cầm quà tôi tặng trên tay, ông nhìn chăm chăm và nói không biết để làm gì. Tôi bảo ông cứ để dành mua rượu và mua thêm quần áo để mặc đến cuối đời, ông cười một nụ cười hồn nhiên.
Tôi từ giã ông, bước ra đến lộ, chiều đã tàn, hoàng hôn cũng vừa lấn tới. Cố nhìn lại, tôi thấy ông ngã lưng xuống bộ ván đã nghiêng xiêu, tìm một giấc mơ. Ôi, trăm năm cô đơn. Một mảnh đời đáng thương. Nên có thơ rằng :
Chơi vơi một mảnh đời cô độc
Một túp chòi tranh luống ngậm ngùi
Chén rượu cho quên đời khốn khổ
Tháng năm dài theo nhánh bèo trôi.

(chiều 14.06.2020)

TRONG TIỀM THỨC LẠC LOÀI
Này tôi
can cớ gì mà ngồi đây đẽo gọt nỗi buồn
khi ngọn khói hoàng hôn không che lấp được sự cô đơn
Tôi ở đâu mà đến với đời này ?!
Ơi, câu hỏi lá bay
đang cố lắng nghe thời gian hồi âm lời của gió
Những mảnh vỡ tháng ngày đang rơi tự do trong sự vô tình của hơi thở
Tôi đi về phía của sự tàn phai
Cách gì rồi cũng đợi một cơn mưa đủ để làm trôi đi những vết lem thân phận
đủ để xoá sạch một màu chiều ám chướng
đang từng ngày phủ kín khoảng đời tôi..
Này em
lời nào cho sự bình yên đang chìm sâu trong vực tối của cuộc đời
Tôi muốn được gọi em bằng tiếng gọi của tự do hằng thương nhớ
Tôi muốn được gánh vác cùng em từng nỗi đời đá nặng
để mỗi bước quay về còn mãi nợ lòng nhau
Tôi đang mơ về chút ánh sáng ở trên cao..
Này quê hương,
hai tiếng yêu thương lạc loài trong trí nhớ
Ở đâu rồi
tuổi thơ tôi một thời no gió
Mùa hạ nào
đánh cắp lời ru mẹ nằm ngủ dưới cánh diều
Cây khế mẹ trồng trước sân nhà rụng xuống nỗi chia xa
Và từ đấy
tôi ôm lấy một mùa thu huyễn hoặc
đi qua một mùa xuân đầy bão
Như một loài chim trốn tuyết
thầm nghe tiếng gọi của bầy đàn
như đang khóc về một tổ ấm đã sơ hoang
Còn lại đây bóng tối đã tràn.

/độc ẩm sau đêm/
(VI.2016)

TRONG TẬN CÙNG CÔ ĐƠN
Mấy mươi năm nằm mơ
Trên võng đời tơ nhện
Nửa trăm năm làm thơ
Chữ ngờ như đã hẹn
Vẫn là sương khói quyện
Theo dấu mùa ly tan
Vẫn là em thoáng hiện
Đi qua ngày đã vàng
Mấy mươi năm đoài đoạn
Trên bước về vô biên
Nửa trăm năm nhìn lại
Một bóng chiều đã mòn
Vẫn bàn tay trơ ngón
Níu không vừa chút hương
Vẫn là hình nhớ bóng
Trong tận cùng cô đơn
Mấy mươi năm vay mượn
Trả không tròn nghĩa xưa
Nửa trăm năm tàn úa
Giấc mộng đời héo khô
Vẫn là mưa tan vỡ
Vẫn là nắng chia ly
Nói gì trong cõi nhớ
Cho một lần ta đi..

/Thơ viết bên thềm/
(X.2000)

TỪ ẤY, PHÂN LY
Em đi.từ ấy
Nắng lép bên trời
Ngày xanh lá.đợi
Tan mùa tuyết rơi.
Từ ấy.em đi
Sông dài biếng chảy
Gió ngừng rung cây
Mùa thu ở lại.
Em đi.từ ấy
Mây nhuộm lên chiều
Đèn khuya dõi bóng
Hương thầm bay theo.
Từ ấy.em đi
Mưa còn ướt áo?
Tóc còn so vai?
Tím bầm nỗi nhớ.
Em đi.từ ấy
Trăng vãi qua thềm
Lòng chưa tắt nến
Soi vào bóng đêm.
Từ ấy.em đi
Ngày úa xuân thì
Buồn tôi xanh suốt
Trên dấu tình si.
Lối về như đã
Từ ấy.phân ly.

/thơ gởi em tôi/

Ừ NHÉ EM ĐI
Thôi nhé.em đi
Rừng thu khép lại
Lặng lẽ.tôi về
Khói sương đã trải.
Xa nhau.đành vậy
Chân mỏi cuộc người
Ba mươi năm lẻ
Ngậm buồn trên môi.
Gọi thầm tôi ơi
Lời xưa đã nghẹn
Em khuất bên trời
Ngàn mây diệu viễn.
Sông dài lỗi hẹn
Con nước ngược dòng
Chảy vào vô vọng
Người đã mênh mông.
Tình như khói sóng
Chìm dưới hư hao
Nỗi buồn đá núi
Ném vào đời nhau.
Thôi nhé.em đi
Mòn dấu xuân thì
Mưa trên lá nhớ
Trời còn ướt mi
Ừ nhé
em đi..

/thơ trong ngăn kéo/
(X.2005)

VỀ THEO NỖI NHỚ
Khi về nắng đã huyền xưa
Hàng cây đứng khóc thềm mưa lỡ chiều
Khói mờ đụn bếp tàn khêu
Mẹ ơi, cánh võng nhẹ hều nhịp đưa
Khi về lạc tiếng gà trưa
Gáy trong vô vọng cũng vừa nhặt khoan
Bàn chân chạm bước hoang đàng
Khúc ly hương trỗi qua ngàn dặm đau
Khi về gọi bóng thân sau
Ơi em giặt áo nhàu câu ước thề
Cỏ vàng nhuộm ố chân đê
Bấy nhiêu niềm nỗi còn thê thiết lòng
Khi về sông đục chờ mong
Chảy qua cõi nhớ một dòng cuồng lưu
Cầm tay giữa thiên đường mù
Chuốc vào năm tháng chén thù tạc nhau.

/thơ viết bên thềm/
(V.2001)

XIN LÀM TRĂNG CUỐI BÃI
Còn ai nghe tiếng gọi
Giữa muôn trùng bể dâu
Gió khan lời kêu cứu
Sóng nghẹn trào nỗi đau
Còn đâu mưa ân sủng
Trên cây đời lá khô
Tìm về nơi gốc cội
Khóc cho mùa đã xưa
Không còn hơi để thở
Bao độc tố đã tràn
Giấc mơ hiền vụn vỡ
Đêm vẫn dài u mê
Không còn nơi để về
Chân đã mù bóng tối
Thà làm một kiếp ve
Hát thay lời hạ trắng
Cung xưa trầm dấu lặng
Trên bài giao hưởng đau
Xin làm hoa tàn muộn
Trên nấm mộ hoang sầu
Xin làm trăng cuối bãi
Soi bước ngày không nhau..

/thơ trong ngăn kéo/
(V.2015)

XIN THẮP LẠI MỘT LẦN NHAU
Em ngắt theo.một mùi hương dạ lý
Về phương nao.hiu quạnh những sương mù
Sông phẳng lặng trôi vào nhau con sóng
Nổi chìm ta.bèo bọt.nẻo hoang vu
Em dõi mắt về đâu.ngàn cánh hạc
Bỏ lại chiều.ngơ ngác những hàng cây
Ta đã thấy trong vô cùng chiếc lá
Vẫn mơ về gốc cội.giữa tàn phai
Ngày đã khuỵ trên đường đua mạt vận
Ta theo về năm tháng đã mòn hơi
Em hương sắc một thời xanh mắt ngọc
Đã vàng phai theo bão nổi quanh đời
Tình như đã chìm trôi mùa thủy tận
Gánh ơn đời đá nặng xuống hai vai
Xin thắp lại một lần nhau phụng hiến
Cho ngày đi không lạc bước chốn này..

/thơ viết bên thềm/
(XI.2001)


No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...