Tuesday, February 11, 2020

Trần Hoan Trinh

Dạo thuyền trên sông Hương - Nốt trầm cuối của khúc tình ca - Thầy ơi - 

                         

                      Trần Hoan Trinh - Đà Nẵng

Dạo Thuyền Trên Sông Hương
Ta lên thuyền từ thượng nguồn Bãng Lãng
Hồn bình yên bên sóng nước lửng lơ
Con thuyền tình trôi theo dòng lơ đãng
Con sông Hương đẹp tinh khiết không ngờ

Trời xanh ngắt và cỏ cây xanh ngắt
Sông quanh quanh có trăm bến trăm bờ
Bến bờ nào cũng làm lòng lữ khách
Buồn ngậm ngùi và thương nhớ bâng quơ

Ðiện Hòn Chén nghiêng mình soi bóng nước
Ðã ngàn năm úp bát ngọc trên sông
Tiếng địch tiếng đàn đèn nhang nghi ngút
Ai nhảy xênh xang một khúc thượng đồng

Qua Nguyệt Biều nước chừng như bất động
Lòng sông trong in từng bóng mây qua
Ðồi Văn Thánh , làng Thọ Cương lay động
Gió hiu hiu đưa cành trúc là đà

Chùa Thiên Mụ vương tháp cao cổ kính
Tiếng chuông ngân , tiếng trống vọng thinh không
Chợt thương ai một lần rời cung điện
Bỏ vinh hoa nguyện mặc áo nâu sồng

Phu vân Lâu con nước chảy bâng khuâng
Nghênh Xuân Ðình chẳng thấy thuyền vua ngự
Ai quỳ gối tung hô lời vạn tuế
Vắng đâu rồi bóng dáng đấng quân vương

Chiều kinh thành lãng đãng khói hương
Nắng lây lất vàng hoe thềm Thương Bạc
Cây ngô đồng đứng dầm dãi gió sương
Ðã thế kỷ che nửa trời bóng mát

Cầu Trường Tiền cong cong mầu nhủ bạc
Ru lòng người trôi nỗi với dòng sông
Thuyền lênh đênh qua chân cầu sóng dạt
Tự nghìn năm vẳng một nhịp tang bồng

Qua Ðông Ba sông bỗng chảy ngập ngừng
Ðể con nước chia đôi về hai ngả
Kè Ðập Ðá khuất sau một khúc quành
Bến Gia Hội ghe thuyền về hối hả

Oâm Cồn Hến vào lòng sông vỗ nhẹ
Hai bên bờ hoa bắp trắng lay lay
Cột khói lam chiều toả tím chân mây
Hương hoa bưởi hoa chanh thơm ngây ngất

Thôn Vỹ Dạ cheo leo vầng trăng ngọc
Tiếng hò ai run rẩy suốt dòng sông
Có nhớ nhau thì xin đến chợ Dinh
Mà thương nhau thì xin về Nam Phổ

Ðêm thanh vắng mang mang sầu thiên cổ
Hai bên bờ cảnh bàng bạc liêu trai
Hình như sông buông một tiếng thở dài
Khi con nước hoà mình vào biển cả

Ta ngồi lặng bên mạn thuyền sóng vỗ
Tiếc nuối ngậm ngùi trong cuộc chia tay
Sông Hương buồn cho ta khóc đêm nay
Cho ta khóc như những ngày nhỏ dại

Tiếng sóng thầm từ hạ nguồn vọng lại
Sao nghe như tiếng sóng ở trong lòng
Bỗng mơ mình thành một hạt mưa trong
Ðể tan biến vào lòng sông thân thiết….



Nốt Trầm Cuối Của Khúc Tình Ca

 (Tặng Trần Đình Quân)

Anh trở về như đứa trẻ thơ
Nhìn ngơ ngác anh em bè bạn
Năm tháng đó đã thành dĩ vãng
Có kỷ niệm nào trở lại trong tim?

Anh trở về đôi mắt bơ vơ
Vai nặng trĩu nỗi buồn trần thế
Còn nhớ không Khúc Tình Ca Xứ Huế
Lời tự tình một thuở thanh xuân?

Anh trở về thành phố quê hương
Con sông đó hoàng hôn rơi ngơ ngẩn
Ngôi trường đó một thời diễm mộng
Trong cơn mê có thấy lòng buồn?

Anh trở về mái tóc pha sương
Vầng trán lạnh, nụ cười xa vắng
Bỏ lại đằng sau âm vang cuộc sống
Hồn như mây một buổi trời chiều

Tôi nhìn anh lòng nghe quạnh hiu
Tiếc một kiếp tài hoa bạc mệnh
Thôi hãy bình yên! Cũng đành số phận
Trần gian này ai dễ trăm năm!
Chỉ thương mình đã mất tri âm!


Thầy Ơi

Thưa thầy! Chiều nay về thăm trường cũ
Ðứng bên cổng trường con ngắm hàng cây
Cây sao già vẫn đổ lá bay bay
Con buột miệng gọi tên thầy rất khẽ

Sân trường đó cả một thời trai trẻ
Con tung tăn ngày hai buổi nô đùa
Bóng dáng thầy bên bục giảng sớm trưa
Vẫn thấp thoáng sao bây giờ chẳng thấy

Con vẫn nhớ những lời văn bóng bẩy
Những câu thơ tình tứ ngọt ngào
Lời thầy thầm theo gió cuốn bay cao
Sao rung động và yêu thương đến thế

Chiều hôm nay trên hành lang vắng vẻ
Con một mình tựa cửa lớp nhìn ra
Tiếng giảng bài thầy một thuở thiết tha
Như văng vẳng mơ hồ đâu đó

Mấy mươi năm chắc gì thầy còn nhớ
Ðứa học trò ngày xưa ấy: con đây
Dạn phong trần đời lăn lóc chua cay
Vẫn ôm ấp tình yêu thầy son sắt


Vẫn mơ ước được một lần gục mặt
Trên vai gầy trong tay ấm thầy xưa
Mái tóc thầy sương muối điểm lưa thưa
Ðể thổn thức như những ngày bé dại

Kính thưa thầy! Chiều nay về thăm lại
Ngôi trường xưa con đứng nhớ ngẩn ngơ
Gọi "thầy ơi" tiếng gọi nhẹ như mơ
Nhưng nước mắt lại đầm đìa hai má!


No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...