Tuesday, February 11, 2020

Thơ hay và Dao

Bài ca vũ trụ - Dấu chân trên cát - Hẹn về với Huế - Thơ của Trần Yên Thảo - Thơ Đoàn Thuận - 


Nguyễn Đức Nhơn

Biển quê tôi muôn đời ôm bóng nắng
Cồn cát nằm phơi ngực trắng quanh năm
Cũng có lúc biển vô tình dậy sóng

Mây bốn mùa theo gió núi về thăm

Bài Ca Vũ Trụ - Trần văn Sơn

Ta là khách ghé chơi trong chốc lát
Nào ngờ đâu phiêu bạt đến hôm nay
Chốn trần gian ôm một khối tình say
Ta đắm đuối quên đường về cố xứ
Cõi xa xăm vang vọng lời thiên sứ
Gọi ta về nối nghiệp cả ngôi hai
Trái đất này không khác cảnh thiên thai
Về và ở cũng như nhau, không thể
Bởi vì ta trót yêu người dương thế
Ta yêu đời và ta cũng yêu em
Thế giới quanh ta cuộc sống êm đềm
Sông uốn khúc như rồng thiêng giỡn ngọc
Biển trân châu trải lụa vàng gấm vóc
Thiên nhiên nhiệm mầu rừng núi bao la
Vũ trụ là em không ở đâu xa
Em nhan sắc muôn triệu người có một
Em tinh túy muôn triệu năm có một
Kết hoa đăng mừng sáng thế ra đời
Em và thơ mở hồn đất hồn trời
Mở cửa vĩnh hằng vô sinh vô diệt

Người dù đến hay ra đi biền biệt
Em và thơ cuồn cuộn một dòng sông
Máu tim ta hòa nhịp thái dương chung
Hòa ánh sáng vượt lên trên huyền thoại
Hai thái cực cùng quay về nguồn cội
Ngày và đêm mưa nắng sắc màu xưa
Lịch sử ngổn ngang nhật nguyệt giao mùa
Cơn hồng thủy tạo mùa xuân vĩnh cữu
Em vô nhiễm giữa trùng vây thiên cổ
Em hào quang giữa lớp lớp thiên hà
Vẩn thạch sao băng bão táp mưa sa
Hương thanh khiết quyện hồn ta trùng điệp
Ta hôn mê như lên cơn đồng thiếp
Quên tiền thân quên thiên sứ gọi về
Thiên sứ là em tinh thể đam mê
Soãi đôi cánh mang tình yêu bất diệt
Vạn vật hồi sinh bài ca nhân loại
Ta cùng em bay lượn giữa bao la
Vũ trụ là em không ở đâu xa…

Dấu Chân Trên Cát - Trần Phong Vũ


 Rồi một đêm hồn chìm trong cơn mộng,
Gã thấy mình trên bãi biển hoàng hôn.
Và ô kìa, NGƯỜI lặng lẽ đi bên,
Dấu chân nhẹ in hằn trên cát trắng.
Gã nhìn lại triền cát dài thăm thẳm,
Bốn dấu chân thầm lặng vẽ song song.
Tiếng reo vui òa vỡ ở trong lòng,
Gã hồi tưởng những năm dài quá khứ.
Xuôi ngược giòng đời, hồn trôi lữ thứ,
Luôn có NGƯỜI kề cận khắp nơi nơi.
Suối yêu thương tuôn chảy chẳng hề vơi,.
Ta ở bên con cho đến cùng cõi thế.(*)
..........
Trên áng mây trời hằn lên những dấu chân lặng lẽ,
Vẫn ruổi rong bên gã những ngày xa.
Từ thuở ấu thơ qua những năm tháng ngọc ngà,
Đang hiển hiện trên ráng trời rực rỡ.
Nhưng mà, -tại sao? Gã băn khoăn tự hỏi,
- Trên bức tranh tô vẽ lại cuộc đời,
Bốn dấu chân nhiều lúc chỉ có hai?
Trong câu hỏi gã nghe buồn man mác.
Ngước trông NGƯỜI, gã buông lời chua chát,
- Phải chăng Thày từng hứa hẹn cùng con,
Luôn ở bên con dù biển cạn non mòn?
NGƯỜI quay lại khẽ gật đầu không nói.
Gã trai trẻ buồn rầu cay đắng hỏi:
- Dạ thưa Thày, Thày nói chẳng xa con,
Thế tại sao trong giây phút mất còn!
Trong lúc khổ đau! trong cơn túng ngặt!
Lại là lúc con thấy Thày vắng mặt,
Để mặc con chống trả với ưu phiền?
NGƯỜI trầm ngâm nhìn gã vẻ ngạc nhiên.
Trong khi gã ngó trời vươn tay chỉ,
- Dạ thưa Thày, xin Thày quan sát kỹ,
Những dấu chân tỏ hiện ở chân mây,
Biết bao phen con chỉ thấy có hai!
Nhằm những lúc con sống trong đơn độc,
Trong đau thương, trong nhọc nhằn tang tóc!
Thày bỏ con trơ trọi giữa giòng đời,
Với mưa chiều, với sương sớm lẻ loí!
Vậy mà Thày bảo: Thày thương con quá đỗi?
.........
Từ nãy giờ NGƯỜI lặng thinh không nói,
Lắng nghe lời trách móc của chàng trai.
Rồi hiền từ NGƯỜI thầm nhủ bên tai:
- Con yêu dấu, con đừng than trách nữa,
Tự nghìn xưa như Thày hằng đoan hứa,
Mãi yêu con như vũ trụ trăng sao,
Như đại dương như sóng cả dạt dào.
Vì quá yêu con Thày cam đành chịu chết!
..........

- Và này con, dường như con chưa nhận biết,
Những dấu chân đơn lẻ ở chân mây,
CHẲNG PHẢI CỦA CON, NHƯNG CHÍNH CỦA THÀY,
VÌ LÚC ẤY CON LAO ĐAO QUỴ NGÃ,
NÊN THÀY ẴM CON TRÊN VAI,
      ..........VÀ MỘT MÌNH BƯỚC ĐI TẤT TẢ!!!



HẸN VỀ VỚI HUẾ
Em có sầu thương không hở em
Xa nhau rồi mắt có buồn thêm
Tên anh có viết đầy trang vở
Có gọi thầm nhau trong những đêm?
Trời chắc còn sương trong tóc em
Nắng vàng hanh đẫm nét môi mềm
Hương cau còn thoảng trong vườn vắng
Áo lụa em còn phơi trước hiên?
Và những chiều mưa em có trông?
Khi hoàng hôn rụng kín con đường
Bàn tay lạnh những ngày xa cách
Còn biết tay nào tay nhớ thương?
Anh sẽ về một sáng mùa thu
Sông Hương còn trắng những sương mù
Áo em trắng nhịp cầu thương nhớ
Bóng ngả lòng anh câu hát ru
Anh sẽ giong thuyền trên nước xanh
Chở trăng Gia Hội vào Nội thành
Soi nghiêng mái tóc thề Tôn nữ
Thiếp giữa một vùng hương mỏng manh
Anh sẽ hôn lên vầng trán em
Tuổi ngây thơ ngủ đó êm đềm
Môi em anh gọi là hoa đỏ
Sẽ nở trong lòng sau mỗi đêm
Chờ anh về thăm nhé, Huế ơi!
Đường xa nhưng không thể sai lời
Chiều nay nắng trở trong lòng mắt
Con nước linh hồn không muốn trôi.

Nguyễn Văn Bổn 1964

KHAI BÚT ĐẦU NĂM
1
Một bữa ta thèm lên đỉnh núi
Chén rượu trần say giữa sương giăng
Trong cô tịch thèm ôm bóng chị Hằng
Mời chú cuội chút rượu trần sót lại
2
Mòn gậy trúc khách về thăm chốn cũ
Ngẩn ngơ buồn xác nhện bám tường rêu
Dẫu nghiêng tai cũng chẳng tiếng kêu chiều
Lòng lữ khách chợt nghe hờn thiên cổ
3
Hình như chiều xuống thật rồi
Hình như có bóng ai ngời dưới trăng
Khách ngồi dưới cội sương giăng
Mơ tà áo lụa băn khoăn nỗi niềm
4
Dốc cạn chén giọt rượu đào
Mời em kẻo rượu bay vào hư không
Mốt mai hơi rượu còn nồng
Còn đây một cõi thơ hồng bên nhau
PA. 1-1-2020
Có con hạc xám về qua
Hỏi em còn giữ đôi tà áo xưa
Mịt mùng tĩnh lặng gió đưa
Mà hoàng hôn đã như chưa bao giờ

TÂN XUÂN KHAI BÚT
1
Ngày xuân quẩy rượu lên đồi
Lá hoa nảy lộc rạng ngời nắng mai
Rượu nồng chén nhỏ chia hai
Nửa ta ngất ngưỡng cũng say quên về
2
Kinh kỳ lũ lượt áo khăn
Nhàn du khách lại nhớ trăng cuối rừng
Trở về lòng thấy rưng rưng
Thương cho mấy nhánh mai rừng lẻ loi
3
Cuối đông có lão tiều già
Rượu say ngất ngưỡng về qua lưng đồi
Trăng vàng thỏ thẻ đôi lời
Cớ sao có rượu không người tri âm
4
Hình như đời mỏi mệt rồi
Vất gươm tráng sĩ lên đồi ngắm hoa
Tặng rừng khúc hát hoan ca
Cỏ cây cảm động cùng hòa nhịp vui
5am-Jan-25-2020
PA
Đêm buồn nói chuyện cùng trăng
Bên ly rượu nhạt sương giăng giăng mờ
Ngoài kia tiếng hạc đòi thơ
Ta nằm khểnh nhớ đôi bờ suối xưa

Em từ vô thỉ về chơi
Ta từ tiền kiếp đợi người trăm năm

LỤC BÁT CHIỀU XƯA
1
Trót ham phiêu lãng mây trời
Bỏ quên thế sự quên người năm xưa
Trần gian bỏ mặc nắng mưa
Bây giờ chợt nhớ cũng chưa muộn màng
2
Nụ cười nở giữa hư không
Trời quang mây tạnh chút lòng thiền sư
Độ người giữa chốn hao hư
Độ luôn ác quỷ mịt mờ chốn xa
3
Xót lòng bia mộ bên đường
Khói nhang lạnh lẽo vô thường cuộc chơi
Trăm năm thế cuộc đầy vơi
Chuyến đò sinh tử đợi người qua sông
4
Chợ đông há dễ đâu tìm
Ngó quanh chỉ thấy ưu phiền gần xa
Trót sinh vào cõi ta bà
Để xem ác quỷ thật thà ra sao
5
Trăm năm là một cuộc chơi
Ngại gì dạo gót bên đời đa đoan
Cuối cùng nghiệp dĩ còn mang
Thánh phàm chắc cũng xếp hàng có khi
6
Cuối thu chiếc lá lìa cành
Thả rơi theo ngọn gió lành thổi qua
Nhường cho nụ biếc đơm hoa
Thế gian thêm một món quà ngát hương
7
Ánh trăng ve vuốt đường quê
Theo chân hành giả trên mê lộ người
Nghe trong tiếng khóc trận cười
Có hồn uổng tử tiếc thời đã qua
8
Khách tri âm dẫu khó tìm
Đàn xưa đã lỡ trăng chìm đáy sông
Tiếc vì một kiếp nhọc công
Xuân thu há để người trông đợi người
9
Thánh hiền lẫn giữa quỷ ma
Cùng đi cho hết ta bà cuộc chơi
Vội gì chẳng ngắm mây trôi
Bên cầu sinh tử có tôi có thầy
10
Trăng cười hỏi khách lãng du
Bên bờ ảo mộng cõi tu chốn nào
Nhìn quanh chỉ thấy lao xao
Hơn trăm nghìn lối, lối nào thiền môn
PA. Nov-5-2019
Vài bài tiêu biểu của Bạch Vân Vô Sở Trú.
KIẾP XƯA II
Một đêm tiền kiếp hiện về
Một trời hư ảo bốn bề phù vân
Non xa trầm bổng chuông ngân
Bóng chiều Yên Tử soi vàng áo ni!
TIỀN KIẾP II
Kiếp nọ ta làm thân hạc trắng
Một hôm vớ vẩn bỏ non ngàn
Lạc bước kinh đô thành ngốc nghếch
Ngờ đâu từ đấy vướng gian truân!
Giấc Vô thường!  Hanh Thuc Dam Hạnh Đàm
thu còn quanh quẩn đâu đây
mà nghe như thể sầu vây lạnh lùng
đèn khuya thắp nến chập chùng
khói sương huyễn hoặc mơ hình bóng xưa
ngôi sao vừa tắt vụt qua
một thiên cổ lụy mình ta với người
đường thiên lý bóng mây trôi
chim Bằng gãy cánh phai phôi lối về
thuyền buồn bỏ bến sông mê
một ta lạc lõng bên lề nhân sinh
xanh xưa chưa trọn chử tình
trao tay tặng hạt nảy mầm vô vi
"Một mai cố quận hồi quy
Xin dâng nước mắt khóc vì có nhau"
ngồi đây nén lại niềm đau
lau khô dòng lệ tiễn nhau đoạn trường!

TỪ TÂM
Tặng em một hạt từ tâm
Ngàn năm sau vẫn nẩy mầm yêu thương
Này em, đây hạt vô thường
Mà ta vừa nhặt bên đường tử sinh
Tặng em giấc mộng yên bình
Mai sau có gặp nhớ mình hôm nay
VÔ TỰ KINH
Nát nhàu lật mãi trang kinh
Tìm không thấy chữ vô tình thấy ta
Khi ngồi bên cội mai già
Khi chen với suối khi hoà với mây
Trùng trùng ảo diệu là đây
Mở trang kinh thấy chiều nay thơ về
RƯỢU SAY CHƠI GIỮA HỒNG TRẦN
1
Chắc xưa cũng có hẹn thề
Trong vô lượng kiếp xin về cùng nhau
Bất ngờ trong cõi xôn xao
Sát na một chớp tượng đau ngàn đời
2
Ta bà vốn dĩ cuộc chơi
Trách ai xem nặng một đời bể dâu
Chờ xem con tạo cơ cầu
Hoá ra nhật nguyệt vẫn mầu nguyên sơ
3
Tự dưng đi giữa muôn trùng
Ngắm xem thế sự nỗi mừng nỗi lo
Thản nhiên bỏ mặc con đò
Bên sông còn vọng tiếng hò cuộc chơi
4
Thánh phàm một bữa hẹn nhau
Ngao du cho biết núi cao mấy tầng
Chợ đời bất chợt bâng khuâng
Kể ra thì cũng tầm tầm thế thôi
5
Tội chi lặn lội tìm cầu
Đến hơi thở cuối hít vào được đâu
Sáng ra ngắm cụm hoa ngâu
Chiều về thong thả nửa bầu rượu tăm
6
Nhẹ nhàng theo ngọn gió thu
Thiền sư dạo bước vân du mây ngàn
Trải bao nắng quái chiều hoang
Bên đường bỗng gặp hoa tàn buổi kia
7
Một hôm núi hỏi trăng vàng
Trăm năm dâu bể buộc ràng việc chi
Việc chi cũng chẳng việc chi
Hơi đâu ràng buộc việc chi bận lòng
8
Mây chiều thoáng ngã về tây
Lão tiều ngất ngưỡng nậm đầy rượu thơm
Gậy mòn gửi lại đầu thôn
Đường về thấm đẫm nỗi hờn trích tiên
9
Thềm xưa lặng ngắt tâm hao
Án thư nghiên mực nghẹn ngào nhớ ai
Sải buồn nhìn cảnh chiều phai
Chùa hoang còn lại dấu hài tích xưa
10
Nghêu ngao vãn cảnh chợ chiều
Có ba gã ngố luận điều thế gian
Chuyện đời trăm sự ngổn ngang
Chi bằng bỏ quách non ngàn dạo chơi
Sep-19-2019
Nếu xưa đã lỡ hẹn thề
Trăm năm dâu bễ vẫn kề bên nhau
Tiếc thay giữa cuộc ba đào
Tình chung âu chỉ một màu hư không

Bước chân lạc cỏi trầm luân
Có không -không có bao lần lã lay
Hỏi người biển rộng sông dài
Tơ vương một mối trăng thề còn đây

Thôi về nhặt lá heo may
Nhặt viên sỏi nhỏ , gót hài cứa chân
Chợt nghe trong gió thì thầm
Cuộc chơi chưa hết ..sao tâm rã rời

Thánh phàm ngồi ngắm trăng rơi
Người thương, người khóc, người cười: Thế gian!
Bao giờ cho hết nghiệt oan
Cho ta về lại mây ngàn viễn du

Tội chi lạc lối sương mù
Yêu thương hờn trách bể dâu dẫu là
Thời gian cơn gió thoảng qua
Giấc mơ choàng tỉnh...ta bà trắng đen

Ta về nhẹ bước chiều yên
Am vân hài cỏ nghiêng nghiêng dáng gầy
Hồi chuông bát nhã như mây
Quay lưng..bỏ lại thu phai mấy mùa....

NP....
Vàng một chút rêu rong
Hồn khoáng đạt phiêu du cùng năm tháng

TỨ TUYỆT CHIỀU XƯA
Từ mai để tóc về đời
Bỏ khuya trăng lạnh gió bời bời run
Án thư nghiên mực buồn chung
Bụi hồng đã phủ mấy tầng kinh thơ
MÊ NGỘ
Cuối đông có nụ mai vàng
Cánh nghiêng e ấp khẻ khàng chờ xuân
Có chàng lãng tử dừng chân
Ghé môi gửi một xuất thần nụ hôn
Thế là từ ấy bâng khuâng
Thế là từ ấy hoa dần rụng rơi
Hồn hoa vương vấn chơi vơi
Bay trong kiếp nạn trông vời ngõ xa
Trải bao nắng quái chiều tà
Trải bao mưa gió chẳng pha phôi tình
Thương thay một kiếp chúng sinh
Cõi tình huyễn mộng vẫn rình rập theo
Cảm thương chút phận bọt bèo
Thiền sư hoá giải chùa nghèo nghe kinh
Sớm hôm bạn với chày kình
Hoàng Mai chợt ngộ biết mình bụi bay
Pittsburg, PA
HẠC VỀ
Có con hạc xám về qua
Hỏi em còn giữ đôi tà áo xưa
Mịt mù tĩnh lặng gió đưa
Mà hoàng hôn đã như chưa bao giờ
Từ em tóc rối bơ phờ
Con trăng đã lặn mịt mờ chân mây
Hạc về tùng bách ngất ngây
Thiên thu còn vọng tiếng chầy nện sương
Từ ta rũ áo bụi đường
Bước chân đã mỏi chiều buồn sợi vương
Lưa thưa cỏ dại bên đường
Bên bờ lau lách cúng dường trăm năm.
(Tiếng vọng thời gian)
Bốn câu thơ của Hoàng
Ngủ say dưới cội thông già
Ngàn năm quên hết tình ta với người
Giật mình râu tóc đã phai
Hỏi trong thiên hạ có ai là người

Người về quạnh đẫm đôi vai

Má môi trăng lạnh – xiêm hài hạc đơn



ĐỘC THOẠI (về Hàn Lệ Cung Thy)

Chưa một lần chưa một lần dám nói
Dù tình yêu người đầy dẫy trong tim
Tôi vẫn âm thầm, âm thầm thương nhớ
(Biển Bắc dài nên bay mõi cánh chim)

Giấc ngủ tôi thường đào sâu ảo tưởng
Dù biết rằng ánh nắng rượt mù sương
Tôi vẫn thương người vô bờ vô lượng
Vẫn đợi vẫn chờ mắt biếc rưng rưng

Lá vàng rơi rơi nhiều lên tuổi nhỏ
Nắng vàng thu vò võ mảnh hồn côi
Phố vào mưa mây trời thường nặng trĩu
Tôi thương người thu tím trọn bờ môi

Bài thơ này mang tâm sự người xa
Con tim này chừ bão loạn phong ba
Phố vào mưa mây trời thường nặng trĩu
Con tim này mang dấu chân người qua
Vỷ Thảo (Tình ca – Cuối Việt)

BUỔI CHIỀU NƠI BẾN ĐÒ CHỢ
(Trọn vẹn về Trần Thúy Hồng)

1
Nửa cười nửa khóc nửa mê
Buồn anh trăm cõi ô dề đợi em
Bến chiều đò trễ một phiên
Giờ ra tay vớt những phiền muộn trôi.
Bâng khuâng nước ngủ mịt trời
Nhớ em rồi cũng nghẹn lời gió trăng.

2
Về dây mộng chảy xuôi hàng
Ván mênh mông lã dưới chân người tình
Ngang con sông nhỏ bất bình
Em ngờ nghệch khóc giữa hình dáng thơ
Chợ sầu vắng khách nằm trơ
Tóc xưa đường đột thả mờ mịt qua.

3
Anh ngồi hút thuốc qua loa
Đợi đêm ngã xuống dung hòa tình nhân
Dạt nghe trăm nổi mơ màng
Gió trời thổi áo em bàng bạc quay
Đường trơn lá đổ lạc loài
Hồn anh tàn phế gục ngoài mé sông

Dã Nhân (Thi Văn Tình Ca – Cuối Việt)


Tuổi Trăng Trần Yên Thảo

Tai bay vạ gởi đã nhiều
mặc cho khăn áo trăm chiều gió đưa
ta ngồi đây tự rất xưa
mấy ngàn năm bóng nguyệt chưa hề mờ.
       
Chiếu Trăng Trần Yên Thảo

Tiếng cười xé lụa đầu non
tan trong vô lượng hãy còn vọng âm
mảnh trăng tơ rọi chiếu nằm
chưa nghe đá nói ngàn năm còn chờ.
      
Sông Về Trần Yên Thảo

Đã điêu tàn khắp thượng du
thì còn đâu bóng rừng thu xứ Đoài
Con sông ngơ ngác thở dài
Núi rừng trôi dạt đã ngoài thiên thu.

Gương Thiên Cổ Trần Yên Thảo

Hóa từ bóng gió hình sương
tóc thiên thu xõa trước gương Vân đài
non cao đơn độc dài dài
tình em khuất núi từ ngày sơ sinh.
  
Lỗi Nhịp Trần Yên Thảo

Sông đi hụt hẫng giang đầu
buổi hồng hoang lỡ bắc cầu vô chung
ta từ mộng mị lung tung

nhịp Nam Kha rớt vào cung Nghê Thường.


Thơ Đoàn Thuận

 Nơi Ga Chiều

Sương bay nghiêng phố ga chiều
Tàu xuôi bỏ lại bóng xiêu lối về
Một bờ hoang đá xanh khe
Âm u tiếng gõ kiến nghe cuối rừng

Dã quì vàng suốt mấy thung.
Người xa buổi nọ mịt mùng bao thu

Trả cho người phố sương mù
Trả cho ta biển nắng thu mấy trời
Nỗi buồn ru đến chơi vơi
Lặng trong tình cũ một lời xót xa

Dường như người tiễn đưa ta
về miền đất lạ nhặt hoa phố phường
Nụ cười lẫn khuất trong sương
Áo bay trắng cuối dặm đường cỏ lau.

Phượng mùa hoa cũ phai mau
Thản nhiên thềm gạch biếc màu rêu phong
Tháng ngày tuột xuống mênh mông
Bên bờ chiều muộn tịnh không dấu người.

Vắng Bạn

Xuân này thôi bạn đã xa
Một ly rượu nữa hoàng hoa nhớ người
Sông Dinh đưa nước về khơi
Bấc tháng giêng thổi phương trời liễu dương

Ai tri âm hề, một phương
Vườn xưa cúc đã phai hương lâu rồi
Ai tri âm hề, ly bôi
Giấc chiều nghiêng bóng ta ngồi với ta

Biết trăng rồi có lúc già
Ngày trôi còn lại bóng tà dương thôi
Biết người có lúc xa xôi
Bỗng dưng có lúc ta ngồi lặng thinh

Sao rơi như một vô tình
Vàng thu lắng một sắc hình vào hoa
Chừng như thoảng một hương trà
Và ta nát một canh gà nhớ nhau.

Có Lúc

Cõi hồn có lúc chơi vơi
tưởng trong nắng cháy mưa rơi giọt buồn
tưởng đâu xa lạ con đường
về qua heo hút một phường phố quen
tưởng trong lửa sớm mới nhen
hơi mây đá núi lạnh len vào chiều

Cõi người có lúc quạnh hiu
cỏ cây trót đã ít nhiều tàn phai
nhịp mùa vỗ giấc mơ dài
trong muôn thao thức có hoài niệm riêng

Trăng ngàn xô bóng cây nghiêng
bờ khuya mấy độ khuất thuyền trăm năm
Giữa đời có lúc xa xăm
đâu người vườn cũ lặng thầm bên hoa.

Màu Chiều

Tiếng dế ngoài khe đá
làm xanh thêm sắc rêu
bay hút về phía núi
nghe lạnh hơn màu chiều

Cuối chân trời xứ cổ
vàng bao nhiêu lá khô
cây mùa đông chưa thức
những ngón dài tay thô

Mái tóc trên vai người
nghiêng dáng nửa đường ngôi
chiều chạm màu lên lá
lòng chạm vào xa xôi.

Tiếng Vọng

1.
Ta đến hát trên hoang vu tháng ngày
gõ nhịp vào dâu bể
Tiếng hát không chạm vào trái tim người
chạm vào đá núi
chạm lưng chừng nỗi niềm

Nhịp gõ không chạm vào vai ngoan
chạm lên bước mỏi xuân thu
chạm lên mạng thuyền phiêu lãng.

2.
Ta đến hát trước cỏ cây hồn nhiên
gõ nhịp lên dòng sông thơ ấu

Tiếng hát không chạm vào ban sơ môi em
chạm lên sợi buồn chạm vào thẳm sâu ký ức

Nhịp gõ không chạm vào lời thơ ngây em
chạm vào ánh trăng chạm vào hư ảo

3.
Ta đến hát trước đời em gõ nhịp lên đời ta
Tiếng hát dội vào hoang vu
nhịp gõ vào cát bụi.

Chẳng Hạn Kỳ

Đâu biết khi nao sẽ trở về
từ ngày hạt bụi cõng ta đi
bên kia tiếng hát ngàn năm lẻ
trong sắc rong xanh chẳng hạn kỳ.

Trước Dòng Sông

Dòng sông hát một mình qua nương dâu
Dòng sông hát một mình qua chân cầu
Ta một mình hát ru bờ ngủ
Ru vàng hoa cúc trắng bông lau

Dòng sông hát một mình qua rêu rong
Dòng sông hát một mình đêm hư không
Ta một mình hát mờ bóng núi
Mờ mắt về người suốt bao đông.

Phong Lan

Ru đời vào phong sương
thinh không trước vui buồn
sắc màu quên cổ thụ
ngàn sau tình vương hương.

Nẻo Người

1.
Bên kia trời đất ban sơ
lá dâu chưa biếc sợi tơ chưa vàng
hoa hồn nhiên trước chiều hoang
nụ hôn dấu kín mênh mang niềm sầu

2.
Ta về người đã đi lâu
nghe hoang phế phố nghe lầu vắng tanh
nghe buồn cứ thế mênh mông
nghe khuya thắm lạnh vào trong chỗ ngồi.

3.
Áo cơm neo chặt phận người
nụ đời nát giữa môi cười bể dâu
ta đi sương gió mái đầu
ta về tro bụi nhuốm màu thời gian

4.
Có khi lẳng lặng lên ngàn
hái dăm ba cánh hoa vàng vậy thôi
lên non rồi nhớ cõi người
vàng hoa mấy cánh đã rơi nẻo về.

Chiều Vắng

Chiều bỏ đi trước bài thơ của ta
Vài con chữ nằm yên từ hôm qua
Và hạt bụi ngủ vùi trong đất cũ
Bên thềm hoang loang lổ sắc rêu nhòa

Chiều bỏ đi về non phía chân trời
Dòng thư xưa tuột khỏi bờ môi người
Tơ vàng mỏng chạm lên ngàn tiếng trúc
Một dòng trôi vô tận cõi không lời

Chiều bỏ đi leo lét đèn sân ga
Tiếng võng ru lặng lẽ suốt mùa hoa
Đêm quánh đặc bóng bờ cây dương liễu
Ai trở về, ai vội gõ guốc qua

Chiều bỏ đi con thuyền neo bờ xa
Đường bên kia còn lại bóng nếp nhà
Ngàn bông cỏ thức chờ trăng lặng tĩnh
Núi bên này lẫn khuất giữa sương pha

Chiều bỏ đi thật xa chỗ ta ngồi
Khói và tro từ lửa đã chia đôi
Tàn đóm thuốc không đủ soi dòng chữ
Chỉ bừng lên khuôn mặt thuở xa xôi.

Mênh Mang

Tàn thu đưa lá sang đông
Bão mênh mang rớt vào không gian đầy
Đôi lần buốt lạnh trên tay.

Tình xưa hóa thạch tháng ngày
Đường thôi bụi lắp dấu giầy vắng không
Ai ru buồn đến mênh mông.

Bước Đêm

Xin đêm yên tĩnh thật đầy
cho trăng xô những bóng cây ngã dài
và ta nghe bước chân ai
gõ buồn qua ký ức ngày đã yên.

Tiếng Hoa Rơi

Bất chợt mùa về ngang phố huyện
sân trường áo trắng hồn nhiên vui
riêng em áo cũ màu hoa đỏ
vẫn mắt nai hiền thoáng xa xôi

Vẫn tóc thơm quen hương dịu cúc
rất nhẹ lời chiều buồn chơi vơi
bàn tay thon nhỏ trong tay phấn
chạm xuống hồn ta tiếng hoa rơi

Vẫn trúc sau hiên dạo bước chiều
dấu mùa sắc cỏ đọng sân rêu
tưởng đâu hương lửa xa ngàn phố
lạnh vắng như hồn thu quạnh hiu.

Lửa Đêm Mưa

Mưa chưa bao giờ thế
Ngõ phố sâu thêm lầy
Đêm hoang dày bóng tối
Tiếng sấm rền chân mây

Mưa, như ngàn xưa tới
Nhung nhớ choàng lên vai
Đi mãi trong rừng tuổi
Phố xa ai chờ ai

Mưa, như mưa rừng xuống
Từ một bờ cô đơn
Lá cây bay đầy phố
Lá ướt chạm vào hồn

Và như từ mờ mịt
Gió lùa sâu đêm đen
Mưa tạt qua nhà vắng
Mưa lọt vào tịnh yên

Ta như từ xa lắc
Về đốt lửa đêm mưa
Hong khô bờ ký ức

Ấm nụ môi giao mùa.






No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...