Chiều anh đi - Võng trắng -
CHIỀU
ANH ĐI
Tặng anh Vũ Phan Long
Chiều
anh đi bằng mộng
Qua phố phường tìm em Gặp em từng ngõ cổng Mang sẵn Họ và Tên. Chào em con số hên Chào em cười dưới nắng Chào em hay bỏ quên Nạm gió chiều bay thẳng. Chiều anh đi bằng mơ Qua cõi bờ xa thẳm Gặp đá nằm ngâm thơ Trên đỉnh non tỉnh lặng. Mặt biển lắng vào lòng Hát lên ngàn lượn sóng Con cá quậy thong dong Bóng mờ anh lắng đọng. Chiều anh đi lang thang Thả đời vui xuống đất Thả vần thơ lên trang Thơ mĩm cười như Phật. Chiều anh đi rồi lại Trở về gió về mây Bóng nghiêng đầu xuống đất Hồn bay dài lên cây. Linh hồn anh quá mỏng Nỗi sầu anh ai say Niềm vui anh ai nhặt Nắng chiều đầy hai tay. Trần Đới 25-4-1983 |
VÕNG
TRẮNG
Tặng anh Vũ Phan Long
Tặng anh Vũ Phan Long
Nằm võng tặng nằm nôi
Ngày
chẳng lại thì nằm giữa nắng
Gió chẳng đi thì võng ru dài
Lại qua qua lại đầy vơi
Hò ơi thơ ngủ đầy trời thơ ca.
Hoa tàn bẻ một nhành hoa
Cắm trên bãi cát nắng trưa lại vàng
Sóng vội vã xóa tan cành nắng
Biển nằm ru cuộc vắng vào lòng
Đá khoanh cuộc lữ vào trong
Rêu ngoài dài mộng thả rong lá bò.
Hò ơi rồi lại ơi hò
Nửa thơ nửa nhạc chèo đò qua mây.
Mây xuống núi tìm thầy học đạo
Gió lên non trả áo trừ cơm
Trả ngày trừ tháng đi hoang
Ngâm câu thơ thẩn lên đàng thẩn thơ.
Câu thơ thẩn dài tờ giấy lật
Trang hồng hoang lật đật về ngôi
Trưa nằm ngủ nắng à ơi
Mười phương võng trắng ạ ời võng ru.
Võng nhớ võng võng ru ru võng
Thơ ạ ời hát trắng tình không
Mái sau đổ nước xuống dòng
Bây giờ nghiêng nắng qua lòng nắng bay.
Nắng đã trắng thơ ngày vừa trắng
Chở đuôi đầu tiếng võng về ngang
Ơi hồn chim cá thênh thang
Năm non bốn biển địa đàng còn ru
Một trời đất láng lai ngày tháng
Một mảnh hồn trong sáng đầy vơi
Của ta mà cũng của người
Chẳng chia mà khắp trong ngoài trước sau.
Hỡi chiếc lá mang màu thế kỷ
Hồn gió xanh thầm thỉ dài lời
Ai về vắng ngắt trong ai
Thiên đàng địa ngục chẳng người vào ra.
Trần Đới
25-4-1983
Gió chẳng đi thì võng ru dài
Lại qua qua lại đầy vơi
Hò ơi thơ ngủ đầy trời thơ ca.
Hoa tàn bẻ một nhành hoa
Cắm trên bãi cát nắng trưa lại vàng
Sóng vội vã xóa tan cành nắng
Biển nằm ru cuộc vắng vào lòng
Đá khoanh cuộc lữ vào trong
Rêu ngoài dài mộng thả rong lá bò.
Hò ơi rồi lại ơi hò
Nửa thơ nửa nhạc chèo đò qua mây.
Mây xuống núi tìm thầy học đạo
Gió lên non trả áo trừ cơm
Trả ngày trừ tháng đi hoang
Ngâm câu thơ thẩn lên đàng thẩn thơ.
Câu thơ thẩn dài tờ giấy lật
Trang hồng hoang lật đật về ngôi
Trưa nằm ngủ nắng à ơi
Mười phương võng trắng ạ ời võng ru.
Võng nhớ võng võng ru ru võng
Thơ ạ ời hát trắng tình không
Mái sau đổ nước xuống dòng
Bây giờ nghiêng nắng qua lòng nắng bay.
Nắng đã trắng thơ ngày vừa trắng
Chở đuôi đầu tiếng võng về ngang
Ơi hồn chim cá thênh thang
Năm non bốn biển địa đàng còn ru
Một trời đất láng lai ngày tháng
Một mảnh hồn trong sáng đầy vơi
Của ta mà cũng của người
Chẳng chia mà khắp trong ngoài trước sau.
Hỡi chiếc lá mang màu thế kỷ
Hồn gió xanh thầm thỉ dài lời
Ai về vắng ngắt trong ai
Thiên đàng địa ngục chẳng người vào ra.
Trần Đới
25-4-1983
No comments:
Post a Comment