Saturday, January 23, 2021

Phạm Quang Trung 2

 
ghế bằng gỗ và áo len tơ lụa
ly thủy tinh và trà ướp hương sen
tập thơ tình và giấy trắng mực đen
trái tim đỏ treo nhánh gầy thánh giá
 
ẩn hoa
buổi chiều chưa dừng lại
chày kình thu thinh không
một nhánh đời nở muộn
sông rồi xuôi một dòng
ẩn hoa cười đông gió
lã lơi hương giao mời
qua đường tâm giao động
hôn lên mầu son rơi
tì bà gieo thanh lạnh
u trầm nhập âm ba
ngón tay sen kỳ lạ
dệt thêu lời kiêu sa
buổi chiều còn đứng đợi
tỉễn ai vắng bên đời
ẩn hoa chưa biết nói
ẩn tình tiếc mãi thôi
 
bài dạ khúc mùa xuân
dây tơ buông-âm dịu dàng
mời đêm khai hội trần gian tưng bừng
nốt rơi đen-trắng không cùng
này cung giao hưởng điệp trùng mưa mưa
ngón tay dòng nhạc giao mùa
ôm đàn hát dạo vui đùa gió trăng
dăm ba tình nghĩa kim bằng
bỏ trong túi mộng còn chăng đá vàng
tặng cuộc đời-đây cung đàn
lãng du ngày tháng hành trang là gì
nụ hoa khơi nụ đương thì
chào xuân mở đọc đường thi khối tình
đừng chờ đợi phút bình minh
vì đêm mãi trắng vô hình ngoài hiên
yêu đời kẻ nét mỹ duyên
yêu người khảy khúc thần tiên sau mành
phút giây này dù mong manh
mời nâng chén rượu ươm xanh mầm đời
cho thơm một đoá hương trời
cho thơm hơi thở nhẹ hời thân quen
dây tơ trầm điệu lãng quên
thanh âm đánh thức lênh đênh xa vời
lại ngồi đây bày cuộc vui
ngoài kia chưa tạnh giọt rơi đôi hàng
ở đây quán cuối non ngàn
soi đêm thắp nến lên đàng ghé chơi
mùa xuân êm quá gọi mời
từ đêm thính nhạc dâng đời chưa quên
 
bài ru tình tháng Chạp
cánh chim một chiếc lá hồng
về đâu thăm thẳm sầu đông tịnh mờ
cánh mây dệt mấy đường tơ
mà trên áo lụa dòng thơ vô đề
tờ kinh bỏ giữa sông mê
thuyền qua bến đục bốn bề tạnh yên
lá tình dạt bến hồn nhiên
một hôm nắng lạ soi hiên nhà người
tàn đông có kẻ sang chơi
vịn hoa thỏ thẻ tiếng cười yến oanh
cuối năm ngủ sớm sao đành
mở trang tình sử đọc nhanh mấy hàng
chợ chiều dăm khách đi ngang
tìm nhành hoa lạc bên đàng cầu may
quán đêm rét mướt bờ vai
sương giăng trắng mộng nến lay chập chùng
chờ em mấy thuở không cùng
gió trăng hẹn ước tương phùng cổ lai
vì em là đoá hoàng mai
nửa đêm thức giấc mới hay mình sầu
 
biệt ly
kẻ ngang chân trời chia đôi
nửa tôi mục gỗ trùng khơi xứ người
này em hời nửa nụ cười
hôm qua đánh mất một đời lưu vong
tôi đi lãng tử phiêu bồng
thấy trong cát bụi có bông cúc ngồi
buổi chiều chia bãi đường ngôi
nắng chia sợi tóc ngậm môi giận hờn
trùng dương xanh nỗi cô đơn
hải âu phi xứ chập chờn ngàn mây
về đâu hẹn với một mai
về đâu xa mãi đường bay vô tình
kẻ ngang sáng tối u minh
chọn tôi khoảng trống lời kinh nguyện cầu
chọn em giấc ngủ mưa đau
bỗng nghe trần thế tiếng chào đâu đây
 
bỏ quên một đoá vô thường
bỏ quên chuông vọng lưng đồi
cây thông cúi mặt đánh rơi hạt nguyền
về thăm đồi núi cao nguyên
đèo mây uẩn khúc kết duyên bao giờ
bỏ quên hò hẹn con mơ
chiếu chăn trở lạnh đường tơ u hoài
bếp hồng ngọn lửa tàn phai
cơi tro tàn lụn đo dài ngắn đêm
bỏ quên nhành hoa chân thềm
còn thơm tho thuở hài êm gót hồng
một năm ồ quá mênh mông
cánh chim động vỡ hư không tịch mù
bỏ quên chút đời lãng du
những bông hoa trắng thiên thu ngậm sầu
mắt có buồn sao mắt sâu
phố buồn sao phố giang đầu khói sương
bỏ quên một đoá vô thường
công viên quên hẹn bụi vương hôm nào
hôm nay rồi trời mưa mau
ai ra khép cổng mưa vào dậu hiên
suối reo nhạc sóng lam tuyền
thuyền nâu thăm thẳm cơ duyên đã đành
trời mưa ướt lá cây chanh
con chim đứng đợi đầu cành ngẩn ngơ
 
buồn tàn thu
cây thu chín đỏ hồn sầu
mùa dan díu mộng buổi đầu ngu ngơ
phiến thu rơi giọt hững hờ
cung dương cầm chậm chao tờ lá bay
em nằm che lọn tóc ngày
ở trong khoé mộng hình hài nguyên khôi
mắt thu rụng trắng một thời
chân đi từng nhịp mỏi rời nào hay
tiếng sầu rung cơn mê dài
dường ai lả lướt ngón tay tơ đồng
bên vuông cửa đời mênh mông
mở ra khoảng trống bạc lòng trầm ca
thu tàn ư những mùa hoa
bỏ đây phố cũ xót xa từng giờ
tìm em lạ chưa trong mơ
có con bướm dệt đường tơ lên trời
hôm nay lại nhớ tới người...
 
chân dung
nét son mỏng tô môi thơm hờn giận
đường chì cong êm mượt mắt mi ngoan
em hiền dịu thả buông hồn hoạ sĩ
đầy ngực non đầy suối tóc địa đàng
 
chia em nửa mảnh mặt trời
mời em xuống phố chiều quán nhỏ
ghế thấp chân co bó gối cao
mùa thu sưởi nắng hoàng hôn xuống
cho lá vội vàng nắm tay nhau
nối tay nghìn lá bay nghìn lá
đổ những phiến sầu đại lộ sâu
lắng nghe em kể dòng cổ tích
buổi sớm trần gian nhuộm một mầu
café giọt rỏ mơ hồ vọng
mầm nức nghiệt oan trổ nhánh khô
đời mê vương bận lòng trói buộc
vào cuộc phù sinh xót đợi chờ
mời em ghế trống còn mấy chỗ
hai đứa ngồi yên pho tượng xưa
tay anh một đóa hồng năm nọ
gay nhọn đau thương mấy cho vừa
mùa tàn trút bỏ xiêm y cũ
cong nhánh tay cây đón chân chim
ngày mai hai đứa đường vạn dặm
thăm thẳm trùng khơi biết đâu tìm
thôi em đừng khóc ngày đông tới
chiếc bóng chim mù non xa xôi
chia em nửa miảnh trời nhúng lạnh
trong café chiều có mây trôi
 
chiếc bóng bên đời
tìm em non phố tây lầu
tìm trong cổ tích dăm câu an tường
nhạc vàng mười ngón tơ vương
trăng tàn viễn xứ cố hương vô tình
bóng chìm hư ảnh u minh
nguyệt mờ nến lụn câu kinh hững hờ
từ trăm năm tưởng là mơ
hôm ngang ngõ cũ làm ngơ sao đành
tìm em áo sương mong manh
trời đêm vó ngựa hoàng thành nhạc rơi
án thư mực đọng nghiên hời
giật mình thấy bóng ai chơi trên đồi
tiếng mưa gõ nhịp mái đời
tiếng hoa từng cánh bay nơi nghìn trùng
đoá hoa xưa cuộc tình chung
còn dăm đôi cánh phù dung bẽ bàng
tìm em gái xưa Kim Lăng
bẻ nhành trâm lược thệ rằng nợ duyên
gió đông chào lá thềm hiên
tay đan giấc lạnh vô biên não nùng
tìm em thinh lặng vô cùng
trong hơi thở đuối run run tơi bời
mưa đầy tóc rối đường ngôi
xa rồi mắt lá thuyền trôi xa bờ
một mình thức muộn câu thơ
mượn dòng lục bát đợi chờ gió trăng
khói sương tóc trắng non ngàn
con chim tha hạt cỏ vàng bay đi
tìm em trăng độ xuân thì
lòng hề Tư Mã tương tri xuống thuyền
tìm trong áo lụa trinh nguyên
thấy em chiếc bóng hồ nhiên tan dần
 
chiều cuối năm ra phố
ghé quán cũ chiều cuối năm dưới phố
mùa đông chưa vắng quá lối đi quen
không gian ẩm rưng hồn hoa da thảo
còn dư hương khoảng trống gió len vào
chiều ra ngóng chuyến xe về mệt mỏi
ném đời đi từng cánh nõn phôi pha
bay đi nhé mầu thời gian tuyết trắng
đại lộ dài đưa đón những chia xa
thìa đường nhỏ khuấy tan vừa trí nhớ
âm pha lê hồ có tiếng cười ai
đêm năm nào thu nhỏ những cơn say
hè phố vắng đón chân nào quay lại
thả xuôi dốc kim đồng hồ gõ mãi
tích tắc đều ru ấm nỗi cô liêu
đã đánh thức đèn vàng soi kỳ diệu
một ít buồn pha nỗi nhớ đâu hay
mời kỷ niệm ghé bên ngồi tri kỷ
bao năm dài dong duổi khách ly hương
sẽ kể lể bằng hành trang độ lượng
sẽ bình an trong kiếp sống vô thường
ghé quán cũ tuyết nở hoa nghìn hướng
ngồi yên buồn khung cửa đã hơi sương
đêm rồi tới đêm đông thời viễn xứ
vẫn mơ hoài về quê cũ yêu đương
 
còn cuộc hẹn nào
ở đây còn một chỗ ngồi
hẹn mai lại đến đùa chơi dăm hồi
slow chìm thân hạc sương mai
tóc trùm hương phủ đầy vai tơ trời...
sắc nhung trầm giọt hồng rơi
thang âm cung thứ tình mời nói năng
dấu chim bay-lời thưa rằng
có còn cuộc hẹn nào chăng hỡi người
ở đây còn dăm ngày vui
cứ ngồi yên đấy thả trôi giận hờn
quỳnh dung gầy nguyên dấu hôn
cung đàn cũng lụn nửa hồn xanh xao
slow êm lòng dạt dào
xô nằm sóng ngả thân trao gần kề
vòng tay đầy lửa đam mê
này em có nhớ hẹn thề gì không
ở đây chiều xuống mùa đông
gói dăm phiền muộn bỏ trong phai tàn
hẹn em đến nhé muộn màng
nhạc rơi nốt lặng nhẹ nhàng buồn tênh
ghé đây đèn phố chưa lên
tự nhiên môi hé nụ quên tháng ngày
lỡ rồi cho hẹn kiếp mai
buồn riêng lại nở cơn say không mầu
 
đà lạt mùa xuân
hái nhành lộc điểm trang ngày áo mới
đôi dòng thơ tô điểm nét xuân ơi
ngồi hiên cửa lắng nghe mùa tay nối
những niềm vui vừa hé nụ sân nhà
và buổi sớm nụ hoa khôi hàm tiếu
hây má đào say đắm ngọn đông phong
hương trinh nữ đã đầy hồn êm dịu
rót mơ sang đầy chén rượu xuân nồng
mênh mông quá ơi đường bay ánh sáng
chạm đôi môi vừa hôn nụ chồi xuân
lòng e thẹn ướm lên tà áo mới
có mơ gì mà mắt biếc bâng khuâng
đây đà lạt và đồi thông hò hẹn
phấn vàng rơi sương trắng lối thiên nhiên
một cánh bướm cánh hoa hiền mầu nhiệm
mở khung trời thương nhớ rộng vô biên
nhà dăm chiếc dưới đồi xa mấy dặm
hôm ra đi buổi trở lại bao lần
vẫn còn mãi ô hay như đâu đó
tiếng ai cười trong quá ở xa xăm
hãy thức giấc nghìn hoa khoe nhan sắc
sớm hôm nay tơ tóc liễu thanh bình
bên hồ vắng gợn nỗi niềm lữ khách
nhớ mùa xưa cùng soi bóng đôi hình
hái nhành lộc tay ôm lần xuân cuối
leo lên đồi dâng tặng lũ chim hoang
chim tha mộng ngậm cỏ vàng đắm đuối
bay nghìn trùng gieo xuống hạt ly tan
 
Đà Lạt ngày tháng cũ
về thôi đã tạnh mưa rồi
bóng ai xa khuất bên đồi hàng cây
bỏ vào khoảng trống chiều đầy
dấu hoàng hôn đã mỏng gầy áo sương
vẫy tay ai đứng bên đường
nụ cười còn lại bình thường thế thôi
đoá hoa hồng nở chia phôi
từ khi Đà Lạt và tôi lạnh lùng
về thôi thành phố đóng khung
nhốt mầu kỷ niệm sâu cùng ngực tim
xe lăn con dốc mây chìm
sau lưng Đà Lạt nỗi niềm chưa yên
 
để mùa thu còn tưởng nhớ thu nào
ngồi yên nhé Paris nghìn sợi tóc
của mùa thu và tâm tưởng hồ như
là giọt nắng bên bờ sông Seine nhẹ
một chiều anh lặng lẽ nhớ thương em
bầy câu nhỏ bay đi rồi trở lại
nóc giáo đường chuông giọt cuối ngưng rơi
trên ghế đá chiếc lá nằm sám hối
tiếc trần gian giây phút cuối qua đời
thu thay áo mầu Paris vời vợi
chiều lênh đênh muôn nghìn lá mênh mông
anh ghé lại quán đông và nghệ sỹ
ngón dương cầm lên xuống mưa rơi rơi
anh vẫn biết sông Seine rồi tạnh vắng
thêm chút thu cũng chẳng nghĩa gì đâu
mầu nắng úa rồi đây thêm nhạt úa
không đủ say cho ấm một tình gầy
đừng rung động đêm ủ đầy hương tóc
ngắn trên vai-thu tóc ngắn trên vai
anh nghe cả dấu mùa thu mềm mại
còn lênh đênh theo sóng biếc muộn phiền
anh ngồi nhớ như lần đầu biết nhớ
bài ru tình nối tiếp mãi mùa sau
cứ bỏ ngõ Paris buồn thơ mộng
để mùa thu còn tưởng nhớ thu nào
 
đêm xuân
đêm nghiêng lòng rót đầy bồn xuân
sương tương tư trầm phai ngậm ngùi
ơi mưa bạc giếng trăng hồ vọng
không ai về chỉ là mênh mông
tờ hoa tiên rỏ giọt mực dài
kéo lên trời dăm sợi tơ bay
ơi mưa bạc từng dòng cổ tích
đổ đầy sân ướt mèm cơn say
vào nhịp thứ trần gian giun dế
run âm thanh sắc độ hoà tan
ơi đâu đó mùi hương kỷ nữ
vội đưa tay vực dậy cung đàn
vườn xuân động ai ngoài tình tự
dẫm cỏ non tìm phút gió trăng
trăng rưc rỡ làn da rợn lửa
giữa hồn đêm em nở tuyệt trần
lòng em mở đợi chờ ánh sáng
đồi thanh tân hé nụ an lành
hãy ca tụng lời tôn vinh thánh
đêm hiển linh một cánh hoa vàng
mưa trăng đẫm thân ngà yểu điệu
áo lụa treo đầu nhánh thiên thai
xin dâng tặng giấc đêm còn lại
đừng phụ phàng tàn vỡ hoa khai
 
di tản
hãy di tản ngày buồn vào quán nhỏ
thành phố và buổi sớm đông người qua
thiếu tiếng cười dầu vắng một- hai ta
đời vẫn thế ngược xuôi dòng năm tháng
không còn nữa nơi em ngồi-tóc gió
lá yêu em quanh quẩn hôn gót chân
có một lần rồi xa mãi tan dần
khi đóm lửa thôi thắp đời sau trước
sao lại vắng đại lộ vài tia nắng
bóng cây nằm hờn dỗi ghế công viên
mùa nào tàn nhan sắc biết điêu tàn
như ngụm đắng café ừ rất đắng
hãy di tản tình yêu đôi cánh biếc
buổi sáng nay dậy muộn thôi thời trang
khung cửa sổ có nhành hoa mới nở
là ban đầu là bước vấp lang thang
ta nhắn nhũ...thế này là kỷ niệm
một khắc vui trăm khoảng khắc lênh đênh
ngày đi chậm ta hứa rồi về muộn
một mình đi chuông thánh vọng an bình
di tản nhé chuyện chúng mình định mệnh
cũng dễ thương một dạo tiếc nghìn sau
nắng nhảy múa bên ngoài khung quán rượu
đừng hỏi sao  nắng sớm cũng phai mầu
 
giao cảm
đào hoa rượu đỏ môi hồng
em ngồi biêng biếc mênh mông sắc chiều
sương mềm hoa trắng tịnh liêu
trầm hương run động sợi chiều cuối đông
thư phòng nến lụn mơ mòng
ngó xưa ghi vội đôi dòng cổ thi
thì thầm ơi nhẹ  thầm thì
hương mùa lay thức  bay đi tháng ngày
tờ tiên mực thẩm hoa tay
vẽ con hồ điệp chào bay chập chờn
tơ âm cung điệu vô thường
bài tình ca cũ hồ trường đâu phai
em ngồi gỡ tóc mái tây
nửa đêm tỉnh giấc thơm đầy áng thư
 
gửi hương cho gió
có về gửi nắng cho mưa
gửi sầu lên phố chạm mùa phấn hương
dài bay tơ lụa hoang đường
hồ nghi ngó lại ơi dường tan phai
có về hoa nở trên tay
vọng tâm từ độ âm hài bỏ quên
phố xưa vàng những lạ quen
mưa buông cung điệu gọi tên bao lần
 
guốc mộc
hãy để lại mùa thu và guốc mộc
cỏ tương tư vàng óng gợn mây trôi
hoa muộn nở bên đồi cao hấp hối
nụ cười hiền vừa đủ úa hương môi
hãy để lại quán không đời đi vội
hàng cây mưa đâu tiếc dấu chim côi
và lặng lẽ như bóng nằm thật tội
khi đèn vàng chưa kịp thắp sầu rơi
hãy để lại hương tình xưa vời vợi
nửa đêm khuya nghe guốc mộc trên sân
thắp cao nến sáng soi mùi hương lửa
còn vẹn nguyện trên lụa áo hững hờ
hãy để lại những gì không còn lại
như mùa thu là hết tiếp đông sơ
mùa lặng thiếp trong vòng tay bỡ ngỡ
và ơn em đã nhớ có bao lần
 
hoang dại
hoang dại hồn lau sậy hờn gió gầy
nghìn con hạc trắng tụ đầy bến sông
đưa tay hái ngọn cỏ hồng
này là tặng phẩm là không vô cùng
một hôm ngồi ở mênh mông
thấy hoa rơi động phiến không gian mềm
mới thấy đó lại bóng đêm
khép khung cửa hẹp đầy thêm giấc buồn
 
là khi vay mượn nụ cười
là hoa là sớm hôm nay
con vành khuyên đã mù bay vô thường
là em là chiều một phương
marguerite trắng nằm tương tư trầm
mặc nhiên ai ghé đời thăm
nghe dòng cổ tích nghìn năm nối dài
nghe em từ buổi sớm mai
tôi nghiêng lọng nhớ mơ phai áo người
là khi vay mượn nụ cười
còn chăng kiếp nọ gửi đời thiệt hơn
là đây  nguyên vết môi son
gửi em tô lại mất còn hồn nhiên
là hoa nở rộ vô biên
khô cong xác bướm ngoài hiên nắng vàng
ô hay chân chiều lang thang
đón đưa từng cánh lá mang vết buồn
 
mắt biếc
ta còn lại...một trời riêng, thu ạ
cánh rừng xa và nỗi nhớ mênh mông
ngày mây trắng bao vây thành quách cũ
vết chim bay mơ ảo cuối chân đồi
mưa đi vắng nắng dưng buồn đến thế
lòng ta hư-suối lá đổ triền miên
thu thay áo em nằm đau bệnh mãi
bỗng nghe đời xa vắng quá thu ơi
cứ gió bão rồi mai kia bình lặng
đừng giận hờn sẽ đánh mất hồn nhiên
em vui nhé-tiếng cười trong suối nhạc
là ru êm là điệp khúc ngọt mềm
căn nhà nhỏ-gió hôn nhành hoa mới
trùm chăn nhung mấy lượt vẫn tay rung
ừ mới biết mình già thêm đôi tuổi
bước chân đời còn mấy độ bao dung
ra hiên ngóng ồ thu sang lá đỏ
nhớ mắt em buổi ấy long lanh sương
thôi thôi đã nát nhầu tan sỏi đá
ta ngồi yên yên cả buổi chiều tàn
này em nhỏ này em yêu quý nhỏ
sân ga đầy gió lộng thổi ưu tư
tầu về bến hồi còi nào thao thức
tầu trôi xa nhớ quá thu hiền hòa
 
mầu hư âm chiều
bao sợi nắng vàng lối mây
cung đàn điệu gió trong cây hồn trầm
hôn cánh hoa lời thì thầm
gượm đôi giây phút ghé thăm thôi về
bao sợi buồn tím u mê
rừng phong sắc phủ bốn bề ưu tư
hôn hoàng hôn môi tạ từ
dấu son rơi vỡ mầu hư âm chiều
 
mình hạc sương mai
tìm em ở buổi hoàng hôn nọ
cánh hạc rơi chìm ẩn sau non
thuyền ai chiếc lá trôi xa vắng
thu sắc chiều vàng bến hạ long
tìm em sương phủ hồn du mộng
ghi mấy dòng thi thả bến sông
mai rồi hoa nở phương trời lạ
bỗng thấy ta về soi trống không
hôm ra mở cửa hời rung động
thấy đoá hồng nhung nép mái đông
tìm em ồ lạ như hẹn cũ
trong cuộc trần gian giấc mơ mòng
 
mơ thôi
bỗng dưng nghìn hoa rơi
hồn bướm rụng tơi bời
hương xưa đầy hơi thở
chết đuối nỗi đơn côi
chuông kình chìm sám hối
dấu kinh ướt bờ môi
ứa giọt sầu an độ
giật mình ngó xuống đời
ô hay là mơ thôi
 
một ngày tuyết ở Rocky Mountains
nhắn gửi mùa xuân đến bé thương
đầu năm tuyết rụng cũng lạ thường
ô hay anh ngỡ mình đang mộng
thấy nhạn bay về bến yêu đương
nghìn thông giá rét mùa thương nhớ
ngỡ tóc ai cài hoa trắng mơ
mưa xuân chưa ấm lời tình tự
bay cánh hoa vèo lòng ngu ngơ
chim di phố núi sầu ở lại
khói nhẹ chiều vương mái nhà ai
bật diêm đốt thuốc soi tâm tưởng
khói quyện thành mây đâng u hoài
anh gửi mùa xuân đến bé thương
phố ơi khép ngủ dài đêm trường
ô hay ra đếm từng cánh mỏng
đếm mãi vô cùng còn tơ vương
 
một sớm mùa đông
nhớ xưa ai hái hoa trời
nửa đêm trải phấn trên đồi sương phai
sáng ra mở cuộc trần ai
cánh rừng nhuộm trắng hoa bay muôn trùng
tay em nở đoá quỳnh dung
ủ hương cô tịnh nghìn cung phiến sầu
hôm qua dáng ngọc tây lầu
đánh rơi hạt biếc duyên cầu về đâu
mùa đông cây trổ ngọn sầu
con chim vô tội cúi đầu dâng tên
ô hay trời đất buồn tênh
cõi xưa rét tạnh mông mênh không cùng
cánh hoa ôm tặng đời chung
không may chết rủ lạnh lùng sân hiên
chân theo từng vết muộn phiền
đời theo tiếp nối oan khiên ngậm ngùi
nhớ xưa mơ là mây trôi
giang hồ gói lại đơn côi chút quà
về đây ngồi dưới mái nhà
đếm từng đêm tới sớm ra trắng đời
 
mùa sinh nhật chưa về
trời hôm đó thiếu dăm ba sợi nắng
nhưng đủ làm thành phố nọ buồn hiu
và ước mơ vì thế thêm tiêu điều
như lần cuối ta hôn người đắm đuối
em cứ hẹn cho ga chiều mãi đợi
bóng chim mờ khép cánh bỏ đường bay
dường đâu đó tiếng tơ run còn lại
trên ngọn hoa từng vết lá thì thầm
lòng phố trắng phơi khô mầu sợi tóc
tơ vấn vương dệt khúc hát lạ thường
bàn ghế trống không hẹn lời mê tưởng
em ra về mỏng quá ngó mà thương
con sông nhỏ và nhánh đời bạc phước
bỏ mất nguồn khô đắng cuộc trầm luân
nét sầu khắc khuôn mặt dài lận đận
nên nhớ nhiều từng góc phố tình nhân
còi tàu thét tung lên từng hơi thở
ghiến tang thương rên xiết đường ray đau
thành phố cũ sau lưng dồi một dạo
có nhớ gì vòng bánh chuyển mau mau
trời hôm đó giọt mưa không còn nữa
nên chia xa mùa sinh nhật chưa về
thắp ngọn nến đơn côi vàng hoang phế
như tình mình thương quá vội xa xôi
 
mùa xuân hoa đào
ngỡ sương mưa mái hiên nhà
ngỡ ai còn đứng đồi trà líu lo
vuông cửa hẹp lòng hững hờ
dường như có tiếng dây tơ xuân vèo
ngỡ đào hoa nắng trong veo
ngỡ ai gánh mộng trên đèo hôm qua
vuông cửa rộng lòng thiết tha
dường như gió hát bài ca lỗi thời
ngỡ trầm hương áo mơ thôi
ngỡ ai bóng hạc lưng đồi nắng trôi
cánh hoa còn hôn đôi môi
đừng lay sẽ vỡ phiến rơi ngang trời
ngỡ tiếng cười vui thế thôi
ngỡ mưa quanh chỗ đầy vơi mịt mùng
lòng vu vơ đã muôn trùng
dường nghe chiếc lá cuối cùng trầm tư
ngỡ mùa xuân có thế ư
ngỡ ai hái lộc về từ cuối non
lòng mở ra mối tình con
cho trăm hoa nở tô son núi rừng
ngỡ hài khua nhịp reo mừng
ngỡ ai soi bóng mấy tầng suối mây
lòng khép xưa hồn đã đầy
sầu giăng giăng mắt phố gầy gầy sương
 
nên cả mùa đông cũng tơi bời
thế là chấm hết mùa thu ạ
đông xuống hàng ghi câu thiết tha
trong sương đục tiếng thời gian cũ
lòng ngẩn ngơ buồn hướng quê xa
góc trang sách ố vàng tự thuở
trốn học dầm mưa đội ước mơ
ngõ đời khép mộng thu lăng lẽ
nhuộm trắng mênh mông bụi sương mờ
cây cao chia nhánh tàn hoa nở
rét mướt từ tâm chim xa trời
khói sương trí nhớ nào xa vợi
chiếc lá sau cùng rơi-vừa rơi
còn bao năm nữa không chờ đợi
mời chén rượu đầy vọng cố nhân
em chưa về kịp mùa năm tới
nên cả mùa đông cũng tơi bời
 
ngàn xưa áo tím
chờ mầu nắng tô son trời đại nội
chờ em về hương sắc ngự thần kinh
ngày cuối năm tà áo mới an bình
là ngôi vị một thời hoàng kim cũ
vẫn biết nắng sẽ hồng thêm nỗi nhớ
má đồng tiền thêm ửng thắm nôn nao
buổi chiều này ai rót chén rượu đào
mà dư vị hư tan vào lụa tím
lời xa vắng giọng hò nam ai cũ
ơi ngàn xưa cung hậu nhớ quân vương
dấu xe ngựa rong rêu thành rêu lạnh
có đi qua buồn hái nụ hoang đường
sắc tim tím trời ngự bình nhuộm mãi
những chuyện tình sương khói phủ xanh xao
hẹn hò là cung kỷ niệm nhiệm mầu
là âm hưởng rung phiến đàn mưa bão
ngày sẽ đợi guốc hài mây đưa chậm
chờ hanh vàng sợi nắng lối đi tan
chờ em sang hạnh phúc trôi nhẹ nhàng
thương giọt nắng bay qua cầu dĩ vãng
 
ngày qua sông nhỏ (trích đoạn)
ru em nghìn xa đó
tôi ngồi trên đồi cao
nhớ về dòng sông nhỏ
cọng buồn lên lao xao
buổi chiều im tiếng hát
ôm đàn tôi lặng thinh
nhìn mây trôi bàng bạc
cánh chim côi tội tình
cánh hoa vàng hôm ấy
tôi nhặt mãi đồi xa
tặng em mùa đông tới
một tình yêu an hoà
ru em nghìn xa đó
đã nghe ra tiếng cười
ơi nụ cười xanh biếc
thêm ngọt lịm môi tươi
tôi một lần ghé lại
hái nụ hoa xuân thì
ra về hoa thơm nở
trong vườn tôi mấy khi
ru em nghìn xa đó
chưa hôn lấy một lần
vẫn nghe mùi hoa trái
trên đồi xuân em gần
 
nghe gió hát ở đồi yên tử
lên thăm phố gió đồi sương trắng
mù tắp nhà tranh bóng dương xanh
lối mòn rêu đá lòng yên tịnh
vèo chiếc lá mềm rơi mong manh
chiều lên yên tử nghe chim hót
trong bụi cỏ hoang dưới khe sâu
ánh hồng mệt mỏi chìm sau núi
đỏ thắm hoàng hôn tím mái đầu
mấy cô gái nhỏ ngồi bên cửa
nhìn khách đường xa len lén thôi
chum đầu khúc khích lời khe khẽ
sơ gió đưa đi những tự tình
ngồi bên phiến đá ven bờ suối
bóng cá chìm tăm bong bóng lên
hồ yên tĩnh lặng buồn sương khói
âm hưởng nào buồn bay chơi vơi
trong sương trắng quá tờ mây trắng
hồ gợn sắc mềm áo lụa bay
ô hay trời đất dường ngưng thở
mở cửa đam mê cuối một ngày
tìm em kinh điển mầu cổ tích
có cánh hồng nhung ai đánh rơi
à ơi ru khúc đầy gió núi
một hôm ra về nhớ mãi thôi
hương trầm chuông vọng kinh thiền tịnh
bỏ lại trần gian phút đam mê
cuộc đời những chuyến đi xa mãi
chiếc lá hồng ân cội rơi về
 
nghìn năm bóng hạc còn bay chưa về
dòng tâm kinh bụi phủ mờ
sương khuya rét mướt cội mơ điêu tàn
song khuya nguyệt biếc tơ vàng
hồn ai nhẹ quá về ngang cô phòng
đèn ma trơi trôi bến sông
tiếc người má phấn môi hồng năm xưa
u tình than vãn gió mưa
bụi lam sương trắng lưa thưa hạt sầu
tí tách rơi nhịp chìm sâu
giang đầu lạnh vắng liễu rầu tóc phai
chuông kình động chim vụt bay
đông tàn cỏ mục trần ai mất còn
ôm khối tình gạch vết son
âm thưa hài cũ lối mòn cỏ hoa
viết bài thơ vết chiều tà
soi năm tháng nọ xót xa cơ cầu
về đâu tá mộng ban đầu
niệm dăm bài kệ nghìn câu lạnh lùng
đèn khêu bấc lụn rưng rưng
lòng nghiêng theo bóng-bóng chùng thương đau
nở nụ hoa thập phương nào
mà dường tan tác trắng mầu cổ thư
giận hờn thôi đã hồ như
đôi dòng hạc biếc nhập từ căn nguyên
vay hồng trần buổi nợ duyên
qua cầu sông chảy bóng thuyền trôi trôi
đường mây ngọn cỏ thương đời
úa vàng mấy thuở mộ thời xanh xao
còn đây thôi hạt lệ trao
xin dâng kỷ vật kiếp sau hôm này
lòng lại buồn nhớ hôm mai
nghìn năm bóng hạc còn bay chưa về
 
nụ thời gian còn lại
đường bụi đỏ áo em xưa
mùa xuân hái lộc sân chùa khói sương
chuông thiền viện hồ lạ thường
vỡ tan hư ảo mười phương vô hình
hài xuân em dẫm khối tình
mới chừng nẩy lộc câu kinh  mặc trầm
chim hoàng anh nhốt thanh âm
gối mơ giấu mỏ từ tâm sau cùng
tiếng thời gian xa nghìn trùng
dáng ai lụa trắng mịt mùng trần gian
hạt mưa xuân giữa đại ngàn
từ bi ngọn cỏ bàng hoàng vội xanh
đường bụi đỏ chân đi quanh
tiếng oanh bỗng lạ trên nhành mai rơi
áo em xưa là mây trôi
qua đây hái vội nụ đời buồn tênh
 
ở hoàng liên sơn ta nhớ em
tháp cao đỉnh núi tơ trời
nghe không lá tiếc mảnh đời bay đi
nghe không cánh vỗ chim di
từ tâm khép lại đôi mi hồng trần
hoa nhung hóa bướm xác thân
mưa hồng giọt lệ trầm luân đôi hàng
lắng nghe hồn Fansipan
lắng nghe chuông độ buồn mang kinh ngồi
em à có bao niềm vui
hôm về bỗng nhớ nụ cười trong non
 
phố núi mù sương
mây thấp lủng mù sương trắng phơi
bóng ai thấp thoáng cuối lưng đồi
ở trong thinh lặng lời rừng núi
có tiếng chim hời vọng xa xôi
chiều đi ngủ muộn mưa hờn dỗi
rét mướt không gian lạnh mặt trời
ô hay rồi nhớ vu vơ quá
nụ cười ai gửi Sa Pa ơi...
 
quà Tết đâu ngờ
kể em nghe về một mùa xuân
cánh rừng thông reo hát vui mừng
mặc áo mới ra ngồi đợi Tết
ngửi tìm mùi hương pháo rưng rưng...
năm nay Tết hơi đông dài mượt
em ghé thăm hãy đợi hoàng hôn
xin chút lửa cuối cùng còn lại
cho anh nhen nồi bánh chưng hồng
nhớ đấy nhé chọn mầu lụa thắm
anh gửi mua tiết Chạp vừa qua
để anh thấy trong nghìn ảo tưởng
có ai về bóng đỗi xa xa
và có lẽ giao thừa linh tụ
thắp trầm hương cho thoã nhớ thương
vẫn biết đấy lòng đầy bão lũ
nhưng vờ cười cho nát gió sương
anh sẽ kể mùa xuân huyền thoại
sáng đầu năm chúc tụng nghìn hoa
ơi hoa trắng bạc đầu mãi mãi
hồn ai xưa chạm lá thông già
nhớ em nhé đừng mang guốc vọng
giật mình đêm ngơ ngác khi không
lẽn vào đây nhón gót chân hồng
cho mồng Một thơm đầy hương phấn
mẫu chuyện lạ thần tiên mê mẫn
mở từng trang đọc khẽ đợi xuân
và bão tuyết nghinh chào chúc tụng
năm trôi qua nhạt mấy lời cùng
kể em nghe về một mùa xuân
bạch mai hoa bay đầy núi rừng
anh leo núi tìm mầu hoa nở
hái tặng em quà Tết đâu ngờ
 
phiên chợ cuối năm
chiều vay chút nắng thềm hoa nở
em vay ít mầu son phấn tô
soi gương má ửng hồng e thẹn
cái thuở ban đầu mười sáu mơ
chọn hoài chiếc áo thơm lụa mới
màu xanh e tối buổi hoàng hôn
vàng oanh ơ nhỉ kìa đỏ thắm
bao nhiêu sắc mộng ướm tuyệt vời
me ra hiên ngó người qua lại
tóc búi cổ cao vóc hạc mai
năm nay đã điểm dăm sợi mỏng
là khói là sương phai mơ phai
theo me xuống phố phiên chợ đông
hàng quà bánh trái gói giấy hồng
kìa hàng pháo tết từng phong thắm
những cánh mai vàng đua trổ bông
người quen cười nói câu thăm hỏi
con gái bao giờ đi lấy chồng
em nghe mà thẹn bừng đôi má
như nhành đào nghiêng gió đông phong
muốn chọn cho chàng ước mơ em
bao nhiêu là mộng bao nhiêu điều
bày ra xóm chợ nghìn muôn vẻ
lòng em bé nhỏ chẳng bao nhiêu
tan buổi chợ về ngõ vắng tanh
len lén nhìn vào lối đi quanh
giờ này có lẽ còn chong thức
bóng chàng khung cửa ngồi an lành
mai này em sẽ ghi lên giấy
dòng chữ mực xanh mầu thơ ngậy
rằng câu hỏi thẹn chàng có thấy
em về qua lối ngõ trăng gầy
 
tan trăng
tìm trăng hai đứa lên đồi
em ôm một mảnh trăng rơi miệng cười
cánh hoa biêng biếc tinh khôi
theo trăng ngà rụng đôi nơi vô cùng
nằm trong trăng tiếng muôn trùng
sợi bay từng sợi hoàng dung lạ kỳ
theo trăng dò lối mà đi
bước theo nhịp bước thì chi ngại ngần
lên đồi thấy một hồ trăng
tóc mây em gội ngực trần nở hoa
em là sương khói cánh hoa
em là dấu hạc bay qua lạnh lùng
tìm xưa di tích vô chung
lấy trăng một mảnh ném tung vui đùa
trăm nghìn cánh nõn bay đua
bay bay hư ảo  sao mưa cung hằng
giấu trong tà áo miếng trăng
em xin anh tặng cầm bằng chiêm bao
im nghe đừng nói lời nào
trăng nằm thương nhớ hôm nào tan trăng
 
Telluride*
đêm thu không âm hồn sầu
rừng thu bỗng sáng nhiệm mầu vàng soi
ngàn thông chìm lặng im hơi
aspen khai mở mùa rơi rơi mùa
đêm thu âm chùng tiếng xưa
gió ru lá hát ngỡ mưa ra về
hoa trong non khép cánh mê
giấc em là cả nguyện thề trăm năm
đêm thu lẽn trộm tơ trầm
đam mê trói buộc chờ cầm nguyệt giao
cung khuê một cánh hoa đào
nửa đêm nhan sắc ra vào hồn nhiên
đêm thu cổng mở vô biên
nghìn con bướm mộng ngoài hiên tự tình
đêm nay lẻ loi một mình
aspen lạnh trắng nguyên hình cổ xưa
Phạm Quang Trung
*Telluride là tên một phố núi ở Colorado, nơi tôi cư ngụ
 
thần thánh cũng thề như ai
đếm hoa trắng mộng tinh trần
tuyết bay sương biếc mấy tầng dương gian
ai thưa dạ xô đêm gần
tay rung rung chạm xác thân đa tình...
đếm từ hoa muộn làm thinh
phút giây tơ động hiển linh đất trời
hẹn thề khắc dấu in môi
áo mơ khai mở hoa khôi tình dài...
thử nào cùng đếm một hai
ba tư năm sáu sợi mai ngắn dài
bàn tay dò tìm bàn tay
hôn em thế giới hồ say niệm từ
hoa rơi sầu đáy thiên thu
đuổi theo...mê đuổi mắt mù lòa mê
đợi khi ngày tạnh em về
mới hay thần thánh cũng thề như ai
 
thu Paris
khi anh hôn em lần đầu
môi em mật ngọt nghìn sau
khi anh hôn em lần sau
môi em nguyên vẹn lần đầu
sông Seine một ngày mưa nhẹ
ô vàng lọng đỏ đón đưa
phố dăm ba người ga đợi
có mấy đôi đầu hôn mưa
em ngoan như bồ câu nhỏ
ngồi nghe chuông thánh nhà thờ
trốn mưa có hai đứa nhỏ
hôn nhau hôn ra lời thơ
rủ em ra ngồi quán rượu
ly đầy sóng sánh rượu nho
mở lòng cho tim máu đỏ
rỏ từng giọt thơ thơm tho
quán vắng nên tình mênh mông
chúng mình ngồi yên trong góc
nhấp mẫu bánh mì tan giòn
ở trong môi em môi anh
hiên ngoài bụi giăng gió vào
quán ngồi nhạc lên xôn xao
bỗng dưng mơ làm thi sĩ
để em dược là người thơ
ơ hay chiều nay Paris
vàng rơi vàng rơi phiến đá
công viên tượng trắng phai mờ
có ai đứng chờ như mơ
nghe không thầm thì chuyện trò
mùa thu và em quyến rũ
mùa thu và anh lặng thinh
và mưa tự tình xưa cũ
rồi anh sẽ đưa em về
qua ngõ sông Seine lạnh tê
dường như thu đang nức nỡ
khi tóc em đầy ngõ về
đôi đầu che chung manteau
hôn em lần cuối dại khờ
hôn em mùa thu lận đận
có tiếng buồn rơi trên song
 
tiếng xưa
ơi tiếng hát Paris mềm hơi ấm
ở đầu môi và trí nhớ chia đôi
chiều trốn gió nép lòng ngồi quán đợi
dăm nói cười đâu đó mãi chưa rơi
một khoảng trống giam đủ hồn an tịnh
đàn cao cung phím nhạc dạo đường tơ
mà rồi nhớ xa xưa nào tự thuở
rằng có người yêu nhạc Chopin thôi
thư gò nét toan gửi về vạn dặm
đau cánh chim mở ngõ phút chiêm bao
lầu chuông cũ bám đầy rêu bụi bậm
nên hồn sầu treo lửng nhánh khô cao
bên kia phố chuyến metro về muộn
có ai chờ hè phố rộn âm vui
có ai đợi không còn lời từ biệt
đến và đi tưởng tiếc đã xa vời
nơi góc nhỏ quán cafe của gió
của tình nhân và thuở nọ tương tư
ngày hôm trước dường như là hạnh ngộ
bỗng mai sau son phấn biết hững hờ
Paris cũ con đường tình bỏ lại
ở sau lưng mầu sương khói mơ phai
cho đông giá chuyện chúng mình một dạo
cho tiếng thơ còn vọng buổi ban đầu
 
tìm trăng mưa ngọc bên đồi
mái tây lầu bóng nguyệt nương
đàn ai ngũ bậc cung thương đoạn trường
về đâu tá lá nghìn phương
phiến gầy tay nối một đường tử sinh
xưa em thắp nến an bình
nửa khuya dọ lối mối tình mù soi
tìm nhau trong cuộc hoa chơi
tìm trăng mưa ngọc bay rơi bạt ngàn
tìm em dặm mỏi quan san
gánh đàn thi tứ vai mang bụi đời
thuyền xuôi tự buổi sương mơi
bóng ai từ thức mơ người non tiên
tìm em giây phút tịnh yên
nụ hoa sớm nở hồn nhiên bên nhà
ghi câu thơ lòng thiết tha
một hôm thất lạc hồn ta đâu ngờ
hồn tây lầu mái nguyệt trơ
đàn tì năm nọ bây giờ biệt hơi
tìm em vết trăng lưng đồi
dường ai đứng hát xa xôi ngậm ngùi
 
trời hành mưa lũ năm năm
mưa về tới mưa lại đầy phố cổ
ơi khói sương tóc búi tang thành đô
cơn thịnh nộ trời hành ngày tháng nọ
trắng tay mơ-trắng cả núi sông hồ
mưa về tới ta-mình đường chia lối
ơi đam mê thuở nọ phút cuồng si
đã tan cuốn theo giòng sông định mệnh
từng ván đời giọt lệ biết chia ly
mưa về tới mưa giận hờn-mưa lũ
lội nước đi đau xót những bàn chân
còn bám víu chút phần đời lạc lõng
mà rưng rưng gấp lại những an phần
mưa về tới đâu nào ngờ tan biến
mẹ già nua lau mắt khóc tỉ tê
vườn rau nhỏ vun trồng vừa đến độ
giờ tan hoang không biết nẽo ra về
mưa về tới  bầy trẻ con trốn lũ
ngồi nóc cao ngơ ngác hỏi vì sao
nhà chúng đó bao ước mơ chưa nở
đã chìm sâu mưa gọi réo ba đào
mưa về tới mưa tội tình như thể
em về đâu mưa móc hạt trần gian
đâu tâm niệm gửi mùa hoa năm cũ
xót thương cao hơn sóng dữ trăm ngàn
 
viết trong ngày Thanksgiving cho Seattles
huy hoàng xưa tiếc xuân thời
trang tô điểm nắng hoa khôi nụ cười
chưa hẹn hò lại chia phôi
ghé thăm rồi nhớ mắt môi lạ kỳ
bụi tuyết sương bóng chim di
bay mù cổ tích nguồn thi tứ buồn
là mùa đông tơ áo vương
viết câu lục bát tưởng hương xum vầy
án thư trầm gõ cơn say
dư âm đánh thức cỏ cây mịt mùng
nửa khuya lắng tiếng muôn trùng
tâm hồ run động chập chùng nến lay
ô hay tuyết nối mơ dài
tiếc bài dạ khúc u hoài mộng hư
có nghe lời gọi thiên thư
có nghe vào nhịp ba tư ngậm ngùi
hương hoa nào rơi chơi vơi
thềm hoa chiếc bóng ơi hời dạ lan
phút giao mùa lạnh mơ màng
nằm mơ hồ điệp non ngàn gió mây
người đông phương kẻ đồi tây
chim thu dặm nhớ đường bay vô cùng
bàn tay khép lại ngàn trùng
không dưng tuyết trắng bão bùng từ tâm
 
với những chiều rồi
chiều ơi với những chiều rồi
với tôi là những buồn vui nhẹ nhàng
như mầu nắng nhạt thềm hoang
như mầu áo lụa qua ngang thuở nào
chiều ơi nhè nhẹ chiêm bao
lầu chuông khánh nhạc cung cao miên trường
mưa sương Đà Lạt ơi thương
nụ hoa nguyên vẹn là hương tan về
chiều ơi có những đam mê
rêu vàng đá mục khắc thề bé con
có khi đếm lại mất còn
thấy mây tụ tán đầu non bao điều
chiều ơi sắc nhuộm cô liêu
lũng sâu lúp xúp mái lều ẩn mơ
em à ngồi yên tịnh tờ
thơ tôi sợ động dây tơ ban chiều

yêu tinh
đồi tây mưa ngọn cỏ vàng
sắc hoa chín đỏ vườn hoang ngậm ngùi
ghé một lần có thế thôi
hương từ hôm nọ một thời u minh
đọc bài thơ trang cổ tình
dăm câu tưởng bóng yêu tinh chập chờn
mùi trần gian bỗng lạnh hơn
thì ra bông tuyết giận hờn đầy sân

No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...