THƠ MAI HAI - NHỮNG VẦN THƠ NHUỐM MÀU BIỆT LY
Tôi không biết Mai Hai ở ngoài đời thực mà chỉ biết Mai Hai qua
trang cá nhân của anh. Một Mai hai có mái tóc đã nhuộm nhiều sương gió, với
khuôn mặt có dáng dấp của sự phong trần và cũng nhiều từng trải. Tôi còn biết
một Mai Hai trong thơ- những vần thơ nhuốm màu biệt ly. Phần lớn thơ Mai Hai
chỉ viết cho môt người, người đó là Em. Tôi không thể đoán định đó có phải một
EM có thực trong đời đã chiếm trọn hồn thơ của anh. EM có phải là một nơi chốn
để anh nương náu tâm hồn, một cõi đi về. Cũng có thể EM chỉ là một đại từ nhân
xưng hư ảo trong đời để cho Mai Hai gửi gắm thế giới thi ca của mình.
Thơ Mai Hai thường kiệm chữ kiệm lời. Có bài thơ đầm đìa nước
mắt. Có bài thơ là một tiếng thở dài như trong cõi thẳm sâu của tâm hồn vượt
thoát. Có bài thơ là tiếng nấc khan xé lòng. Thơ anh bao giờ cũng viết về sự
cách xa ly biệt rồi từ trong biệt ly ấy lại bùng lên khát vọng của sự chở che
đoàn tụ. Nhưng hình như EM ở đây không có thực trong đời vì nếu như đó là em
bằng thịt bằng xương và có một trái tim biết rung cảm thì tôi tin thơ Mai Hai
đã không khắc khoải và nhuốm màu biệt ly như thế. EM sẽ đến bên anh ngả vào vai
anh để thủ thỉ với anh về tình yêu lứa đôi bất tử. Trên hết thảy để làm dịu đi
cơn khát tình yêu !!!
Tôi xin được làm một tha nhân lãng du trên cánh đồng thơ nhiều
hư ảo và cũng rất nhiều hương sắc. Lắm dư vị chua cay mặn đắng của tình yêu-
những vần thơ nhuốm màu biệt ly…
Tí vàng lòng cứ ngỡ sắc thu phai.
Khe gió lọt cũng ngại tình trôi tuột
Cánh đời chiều chưa xoải kịp đã mai.!”
Ai đó đã từng có những ham muốn những khát vọng lớn lao còn với
Mai Hai anh thật khiêm tốn thật ít ỏi, thật nhỏ nhoi. Tôi nghĩ không phải anh
không muốn mà đã từng ham muốn, từng khát vọng lớn lao nhưng cuộc đời này phũ
phàng lắm và cũng dâu bể lắm. Không phải cái gì ta muốn ta phấn đấu và cả những
bon chen đâu đã thành hiện thực. Anh sống thật mong manh chỉ một chút nắng nhạt
cũng làm cho tâm hồn anh úa nhàu. Một tý sắc vàng loé lên trong lòng cũng ngỡ
đó là cả mùa thu đã phai tàn. Anh cứ thế run rẩy sợ hãi cả một chút gió lọt qua
khe cũng đủ thổi bay tình yêu trôi mất. Rồi anh lo lắng cho đời mình chỉ mới
ngả sang chiều mà cái gì trong anh cũng mai một…Cứ thế Mai Hai cứ mong manh và
hoang hoải. Lý giải như thế nào đây? Tất cả thuộc về thi ca hay là đời thực!
Nhạc thời gian về réo phiếm lòng buông
Nghìn nốt trầm giăng xuống trời ảm đạm
Khép phận này kham khó một hồi chuông..!”
Không thể nào khác, không thể để cho đời mai một nên Mai Hai vẫn
cứ cố níu kéo, cố bám bấu vào một điều gì đó dù nó hư ảo và mong manh. Dù đó
chỉ là khúc tình, vâng chỉ là khúc là đoạn thôi chứ không phải là cuộc tình. Mà
khúc tình xanh, phải hiểu xanh ở đây không thuộc về cái đẹp mà thuộc về tính
từ, một khúc tình chưa chín chưa đủ ấm áp đê sửi ấm một khúc đời thơ ngây. Nhạc
thời gian…bước đi của thời gian ai cảm nhận được nó bằng âm thanh, chắc chỉ có
Mai Hai. Vì nghe được bước chân thời gian qua mau đang réo rắt đang cướp đi
chút thời gian của đời người đã ngả sang chiều đang qua mau và cả bầu trời này
như ảm đạm đè nặng trên đôi vai cuộc đời. Mai Hai như lắng nghe tiếng chuông
đang nguyện hồn ai hay đang nguyện hồn mình ???
Mây trôi theo dệt mấy tà nắng thơm
Nẻo tôi chỉ bấy chiều hôm
Cô liêu giá buốt đời rơm rạ đời”
Tôi không hiểu được EM có gì đó với cuộc đời của Mai Hai? Phải
chăng những gì mất đi bao giờ cũng thuộc về sự lớn lao như vô hạn vì thế sự
tiếc nuối cũng là vô hạn. Em của anh thì hội tụ tất cả những tinh tuý của đất
trời. Con đường em đi đến đâu, cõi nào cũng được trải đầy lụa là gấm vóc. Không
chỉ có thế mà cả vũ trụ như đang đắp bồi thêu dệt cho em. Đến tà nắng cũng thơm
lên bên em . Tôi không hiểu nắng thơm cho em, vì em hay vì trên con đường em đi
em đã toả hương cho tà nắng? Còn với bản thân mình sao cái gì cũng thuộc về sự
nhỏ nhoi và phai tàn? Anh khiêm tốn hay trước người yêu anh trở nên như thế.
Nẻo tôi đi chỉ là chiều tà, những buổi chiều sắp tắt và cuộc đời chỉ là kiếp
rã, kiếp rơm. Sao Mai Hai cứ nặng lòng đến vậy cứ gieo vào cõi người nỗi buồn không
cánh ấy khi cuộc đời đã nêm chặt buồn đau?
Trên tờ thư cũ lời thề héo hon
Chỉ xin chừng đã mỏi mòn
Nhớ quay về hỏi tôi còn đó không…!”
Mai Hai suốt đời vẫn vậy hình như anh luôn cảm nhận trước người
yêu anh trở nên bé nhỏ phải chăng để EM cảm thông và mà nuông chiều che chở.
Anh giờ chẳng còn gì, chỉ sót lại chút vụng về trên tờ thư mà anh đã gửi trọn
lời thề và qua tháng năm lời thề giờ cũng héo hon. Anh cầu xin đến mỏi mòn cả
cuộc đời cả tháng năm một lần, một lần thôi em ngoái lại để biết rằng anh vẫn
chờ em, mãi mãi chờ em trên bến đợị cuộc đời…
Dưới mái lòng chằng chịt lối mòn nhau
Xin gượng khóc cho trôi dòng lệ muộn
Dẫu vòng tình chưa đủ xiết đời đau.
Dang tay đón ngày mai từng sợi bạc
Gói nếp nhăn vào năm tháng cũ nhàu
Gửi tất cả hồn vào đôi cánh hạc
Nhờ hư vô gánh hộ giấc ngàn sau.”
Và bây giờ đại từ TA đã xuất hiện. Vâng tất cả mọi mất mát khổ
đau không chỉ do anh dại khờ vụng về mà do chúng ta đều trượt ngã trên những
mảng rêu trơn tuột của ngày cũ . Vâng chỉ có cái cũ càng mới mọc rêu. Những ký
ức dù đẹp đẽ bao nhiêu thì nó cũng đã thuộc về sự cũ càng dưới cả mái lòng.
Vâng vẫn chỉ là MÁI.Tôi không nghĩ đây là Mai Hai muốn làm cho ngôn ngữ của thơ
mình mới hơn khi dùng từ MÁI mà anh có một ẩn ý sâu xa. MÁI chứ không phải nỗi
lòng vì nỗi thuộc về sự sâu kín còn mái thuộc về sự phơi ra vì để cho người đời
nhìn thấy những lối mòn của cuộc tình không viên mạn. Tất cả chỉ là gượng ép.
Tiếng khóc mà cũng phải gượng ư? Phải chăng khóc cho cuộc tình, khóc cho đời
mình mà cũng phải thương vay khóc mướn ư ? Hỏi có gì nhạt nhẽo hơn như thế ?
Rồi một cử chỉ, một hành động vô thức khi Mai Hai dang tay ra
đón ngày mai của sự tàn phai mai một của một đời người !!! Cuộc đời em và anh
không gánh nổi những khổ đau mất mát do chính TA gây nên.Thôi đành vậy ta đã
bất lực rồi nên cứ “Nhờ hư vô gánh hộ giấc ngàn sau” Giấc của mình , mình không
gánh được ư hỡi thi nhân Mai Hai ?
Tôi đã tưởng sẽ hành trình hết miền thơ rộng dài và sâu thẳm của
thơ anh. Nhưng hình như tôi đã sức cùng lực tận rồi xin dành lại cho bạn đọc
cảm nhận thơ anh.
Nguyễn Xuân Dương
SÂN SI CUỐI CÙNG
Cảm xúc khi đọc bài thơ NGÀY ĐI của nhà thơ MAI HẢI
Sinh - Tử là lẽ thường tình!
Ai cũng phải rời khỏi trần gian cõi tạm. Ai cũng phải chia tay
từ biệt hết thảy mọi thứ... Không một ai có thể chống lại cái định mệnh khắc
nghiệt này!
Suy nghĩ, trăn trở, sắp xếp trước cái NGÀY ĐI cho bản thân ở
những người trẻ tuổi, khi ước mơ cho cuộc sống phù du của họ đang còn rất lớn,
tương lai ở lại trần gian còn rất dài là điều rất ít và hiếm. Chỉ trừ phi khi
họ lâm trọng bệnh. Nhưng với những người bước vào giai đoạn tuổi đã xế chiều
lại là điều luôn làm họ suy tư - Liệu cái ngày đó đến có khó khăn lắm không? sẽ
còn có ai bên cạnh? Buổi chia tay tiễn biệt mình lần cuối sẽ rình rang, hay đơn
sơ, tẻ lạnh? Những giọt nước mắt, những nét mặt buồn, vui, chân thành, hay giả
dối? .. đố ai mà biết được.
Mỗi người sẽ suy tư mỗi kiểu. Mỗi giới có một mong muốn cho cái
ngày này khác nhau. Tôi gọi đây là SỰ SĂN SI CUỐI CÙNG
Mai Hai là một Thi Sĩ có bài thơ về sự SĂN SI CUỐI CÙNG này
thiệt rất là hay, rất trúng ý tôi. Tôi không thể không viết ra cảm nhận của
mình.
NGÀY ĐI
Biết mùa trăng ấy có còn đau
Ngày ta dừng lại em lần cuối
Duỗi thẳng người ra đợi kiếp sau.
Xin hãy vùi ta không mộ chí
Thay lời ai điếu khúc đường thi
Xin thắp ngón ngà thay bạch lạp
Rải ngập hương em lên lối đi
Cho tôi còn với được hồn tôi
Bay giữa bình yên buổi ráng chiều
Trong lớp hoa mây gờn gợn sóng
Có bóng đôi tà xưa dấu yêu!
******
Sinh ra để mà bới đất lật cỏ, để mà lượm lặt thu gom, để mà gặp
gỡ, yêu thương... Rồi lại phải ra đi, bỏ lại hết thảy, chia tay hết thảy... Ai
cũng biết là vậy. Ai cũng sợ ngày ấy. Là một Thi Sĩ nên Mai Hai cũng có SĂN SI
CUỐI CÙNG,...SĂN SI ngập thơ...
Chỉ với 3 khổ thơ thất ngôn ngắn gọn, nhưng đã đủ để người đọc
nhận ra tâm tư ước nguyện... của một THI SĨ CHÍNH HIỆU, với một tâm hồn ngập
thơ. Người biết yêu, biết hưởng, biết mong muốn có được cái tinh túy của cuộc
sống để sắp đặt trước cho cái NGÀY ĐI của mình đầy ắp
TÌNH NGƯỜI, TÌNH THƠ
Bởi cuộc sống rất vô thường. không ai có thể biết ngày mai sẽ ra
sao. Nên ước nguyện người người yêu thương nhau, luôn bên nhau cho trọn vẹn,
được nhìn thấy những người mình quý, nắm tay những người mình thương yêu trong
ngày nhắm mắt xuôi tay là điều tác giả Mai Hai mong mỏi. Nó cũng còn là mong
muốn của bất cứ ai.
Biết mùa trăng ấy có còn đau
Ngày ta dừng lại em lần cuối
Duỗi thẳng người ra đợi kiếp sau ...
Vẫn biết rằng, chết là hết, những thứ ở trần gian trả lại trần
gian. Vậy mà cho cái NGÀY ĐI, rất nhiều người vẫn muốn được đưa tiễn rình rang.
Có cái mộ chí thật to, điếu văn kể lể thật dài...còn nhà thơ lại không muốn
thế. Mong muốn của nhà thơ một NGÀY ĐI đầy tình thơ, tình người thật đẹp, thơm
như hương hoa. Sáng lung linh hơn nghìn ngọn nến
Thay lời ai điếu khúc đường thi
Xin thắp ngón ngà thay bạch lạp
Rải ngập hương em lên lối đi
Hiện tại, sống vẫn phải sống. Sống đợi NGÀY ĐI người Thi Sĩ Mai
Hai chỉ mong được sống bình yên, mơ mộng với thơ, với chính mình, được làm
những điều tâm hồn mình thích, được sống với người mình yêu thương..
Bay giữa bình yên buổi ráng chiều
Trong lớp hoa mây gờn gợn sóng
Có bóng đôi tà xưa dấu yêu..!
NGÀY ĐI là một bản di chúc bằng thơ, là tâm nguyện, là SĂN SI
CUỐI CÙNG vô cùng đáng yêu, đẹp đẽ của nhà thơ Mai Hai. Chúng ta những người
yêu thích thơ Mai Hai sẽ luôn là những tình thơ của anh, luôn bên anh! Phải không
các bạn?
07/07/2019
- Trần Thị Hồng Châu (Hong Tran)
No comments:
Post a Comment