Wednesday, January 20, 2021

Cao Quảng Văn

Giữa tận cùng hoang liêu
Lá rơi niềm cô tịch
Ngóng mây trôi trong chiều
Đá im lời cổ tích

Gió thổi về đây - mặn mà Duyên Hải
Nhà Bè ơi, nước chảy đầy vơi?
Sóng lớp lớp có bồn chồn trăn trở
Nghe đường vui gần lại mỗi ngày?

Hoa điệp vàng thơm hương tháng giêng
Lơ thơ gió nhẹ Nắng tơ mềm
Trời im. Trưa vắng Đường xao xuyến
Ta bước đi trên sóng lụa mềm...

Em như dòng suối mát
Ru tình ta ngọt ngào
Em - êm đềm tiếng hát
Cho đêm đầy trăng sao
Ước gì anh là nắng
Mơ màng hương tóc em
Ước chi em là gió
Vỗ về anh giấc mềm

Ta mở lòng với nắng
Hồn nhiên mà mê say
Xôn xao chiều lá cỏ
Xuân về, em có hay?

Một nửa vầng trăng sáng
Một nửa vầng trăng xanh
Giữa đất trời vô tận
Vầng trăng chẳng một mình

Điệp vàng reo Bước em đi
Đường chao lá mới hẹn gì đầu năm
Xuân sang rồi đó, mùa xuân
Ấm lên hơi gió Ngập ngừng lá rơi?
Sớm nay chồi biếc vươn trời
Mùa xuân chim én gọi người
Cùng bay...

Tình yêu là năm, là tháng
Ngọt bùi cay đắng có nhau
Tình yêu là khi tóc bạc
Vẫn xanh giấc mộng ban đầu

Bến cũ thuyền đi, trăng ở lại
Theo dòng con nước xuôi về đâu?
Còn chăng câu hát trên dòng sóng
Tình mai trăm ăm chẳng bạc đầu?
Bến cũ xa rồi
Trăng quạnh quẽ
Người đâu? Năm tháng hững hờ trôi
Còn đây câu hát trên ngàn sóng
"Dù chẳng trăm năm vẫn một lời..."

Xin cám ơn anh, người nghệ sĩ
đã ghi lại sắc màu đường nét của thời gian

hình ảnh núi sông cỏ cây hy vọng
người với yêu thương, mơ mộng vui buồn
Thời gian đó - bồi hồi trang giấy
cho đậm đà năm tháng tấm lòng anh
Anh đã đến giữa cuộc đời Vun xới
Tình yêu con người Bằng đôi mắt xanh?

Tỉnh giấc canh khuya sầu chiếc bóng
Bên trời thao thức một vầng trăng
Ai nghìn xưa trước cùng tâm sự
Hoa lắng đêm hương vạn dặm tình

Mênh mang chiều chảy về đâu
Ngày run bóng xế bên cầu lá rơi
Cánh chim khuất nẻo xa rồi
Người mang theo cả ngậm ngùi trời mây
Gió về đâu, lạnh bến đầy
Bèo trôi lờ lững đêm ngày nước xuôi

Tim đau từ thuở yêu người
Hồn đau mấy thuở...môi cười mà đau
Mang đi xa mãi về đâu
Chiều nay nắng nhạt bên cầu mình tôi

Mùa vui chim én nhỏ
Bay vào thơ nồng nàn
Em về qua phố nhỏ
Bước chân hồng thênh thang

Ai thả vàng bay trong gió
Cho đường ngập nắng chiều nay
Tay ấm mùa xuân vừa đến

Tình nồng, dù chưa men say
Thương cánh mai vàng chăm chỉ
Em chưa lỡ hẹn bao giờ
Bồi hồi dừng trông trang viết
Yêu người, anh mãi làm thơ...

Nụ cười tươi đôi môi
Dù mùa xuân, mùa hạ
Em mặn nồng thắp lửa
Cho ấm mãi tình anh
Mắt em nhìn long lanh

Bao đau buồn, khát vọng
Muôn vì sao lấp lánh
Anh thêm yêu cuộc đời
Những vì sao vẫn mọc
Giữa tháng ngày chúng ta
Rực rỡ và thơ mộng
Rất gần, dù rất xa...
Dù ngày mưa, ngày nắng
Dù năm, dù tháng trôi
Đường xa nào chẳng tới
Khi có em bên đời!
Nụ cười tươi đôi môi
Dù mưa đông nắng hạ
Mắt em nhìn xanh quá
Bao ước vọng, chân trời
Màu chan hoà yêu mến
Suốt đời anh tìm kiếm
Ơi, bến bờ không nguôi...

Trên những tháng ngày ưu tư
Làm sao anh quên được nụ cười
Lắm khi đầm đìa nước mắt
Em lặng thầm đêm đêm gieo hạt

Vào giấc mơ anh ngát xanh
Em trao anh giọt nắng chiều
Sau những ngày mưa tầm tã
Em tô thêm màu hồng cho nắng
Bằng nụ cười êm ấm trầm hy vọng
Và, tiếng hát em nồng nàn lá xanh
Trên những phút giờ âu lo
Đêm đêm chờ nở những vì sao
Anh làm sao quên Nụ cười đầm đìa nước mắt
Vì chan chứa gừng cay và muối mặn năm nào...

Áo trắng ai về qua lối gió
Tóc thề heo hút lạnh bờ vai
Chiều nghiêng cánh mỏng phôi pha nắng
Rụng xuống hồn anh nỗi nhớ dài...

Ai chờ ai mùa thu

Nắng ngã vàng mong nhớ
Ai chờ ai mùa thu
Bên thềm hoa nở biếc
Áo chiều xa sương mù

Một lời sao chẳng ngỏ
Ngày muộn rồi qua mau
Mưa giăng mờ dốc phố
Trên môi ai giọt sầu

Khúc quanh nào khuất nẻo
Sông nước trôi niềm đau
Nhịp cầu suông bến vắng
Ðêm lạnh gió ngang đầu

Ðã bao mùa lá rụng
Trong tim người lãng du
Sao mùa xuân đến chậm
Cho buồn lá rừng thu

Anh có bao giờ?

Gởi Nguyên Hạo

Anh có bao giờ vẽ nổi
Ngổn ngang một tiếng hồ cầm?
Ánh mắt đau - buồn - rạng - rỡ
Khi Kiều gặp lại tri âm?

Và vẽ niềm - vui - thổn - thức
Đêm dài lắng đọng vần thơ
Nỗi lòng Tố Như thuở trước
Trang thơ còn lại, bây giờ...

Chiều bên sông Hàm Luông

Tặng Bế Kiến Quốc

Lặng đứng trong chiều nghe gió thổi
Dạt dào sóng vỗ bến bờ xa
Hàm Luông bát ngát vầng trăng đợi
Ai hát tình ca dưới rặng dừa

Cũng bâng khuâng gió lướt mặt đường

Tặng Huy Tưởng

Nghìn năm Triền đá xanh rêu
Ngày xanh xao lệ ứa chân chiều
Bước mỏi ta về Cơn gió thoảng
Nằm im nghe Cát bụi tiêu điều

Lòng ngó trăm chiều phiêu lãng
Giữa mùa mây phủ cô liêu

Mai sớm mai Tim hồng nhóm lửa
Đôi mắt em lóng lánh giọt sương
Đời có đìu hiu như lá cỏ
Cũng bâng khuâng gió lướt mặt đường...

Đà Lạt hoa vàng

Mimosa vàng trong chiều rất xanh
Đà Lạt buồn không Khi em một mình?
Những con đường Bước chân lặng lẽ
Anh về đâu, cuối cuộc hành trình…
 
Đà Lạt nắng rồi Đà Lạt mưa
Ngày vui qua mau Nỗi buồn còn lưa
Mimosa vàng trong chiều bất tuyệt
Môi đã run rồi Mà nói gì chưa?
 
Ngày đi qua Những tuần đi qua
Chênh vênh buồn Nắng rải đồi xa
Bước lửng lơ chiều Lòng run tiếng nhạc
Ngày sẽ qua Vàng mimosa…

Đã tự bao giờ

Một chút bâng khuâng để gió sầu
Ơ hờ em chẳng biết vì đâu
Lanh canh tiếng động mùa thay lá
Nghe bước thu về gió gọi nhau

Hiu hắt chiều buông nơi phố quận
Chiều ơi, mưa mãi đến bao giờ?
Lòng đã muôn phương sầu gió lộng
Chuyến xe nào vơi hết nỗi bơ vơ?

Hồn lưu lạc nên muộn phiền quá đỗi
Ta yêu em tha thiết đến không ngờ
Nhưng gió nổi, cho mùa qua lá đổ
Và tàn phai, từ biệt tự bao giờ

Nhưng gió nổi, cho mùa qua, lá đổ
Và tàn phai, từ biệt tự bao giờ...

Đêm lắng trước mùa xuân

Ngủ ngày để thức cùng đêm
Nghe trong im lặng nỗi niềm thời gian
Rập ràng tiếng máy âm vang
Sao em nghe cả mênh mang đất trời

Khuya xa, lòng bỗng bồi hồi
Bé ngoan ơi, hãy mỉm cười giấc say
Trời thưa chênh chếch sao mai
Mẹ đi dệt ước mơ dài mùa Xuân
Để lòng con sáng bình minh
Lắng trong vất vả nghĩa tình quê cha

Trải lòng xa với muôn nhà
Cho mùa Xuân đẹp áo hoa cuộc đời
Góp bàn tay với nụ cười
Cho thênh thang rộng đất trời cùng Xuân...

Đừng bao giờ chia xa

Bước thầm gieo lặng lẽ
Chiều xa xôi về đâu
Ơi người em áo trắng
Mơ gì, đôi mắt nâu?

Chút thương cùng chút nhớ
Chút hiu buồn phố xưa
Sông rồi ra với biển
Em về đâu, ta chờ

Nghe chừng Xuân đang tới
Chiều nay hay chiều qua?
Dù mai đời lắm nỗi
Em, đừng bao giờ xa...

Em có nghe

Mùa Xuân gọi nắng xôn xao
Trên áo em xanh - thời gian ngấn bạc
Giọt mồ hôi nào vấn vương sợi tóc
Em hát khẽ khàng thành phố mến yêu ơi

Có phải không em Mùa rạo rực xa xôi
Trong thăm thẳm hồn nhiên mắt nhìn em bé
Thành phố quanh ta hiền hoà bao người thợ
Dệt mùa vui - đường hạnh phúc chân người
Chăm chút khu vườn tuổi thơ hoa trái
Vun quén nâng niu cành ước vọng cho đời

Thấp thoáng Xuân về Đằm vị mặn trên môi
Bên quán cóc chiều hôm ngã tư đường phố
Đêm lắng tin vui Mùa Xuân gõ cửa
Thêm nắng mai vào sưởi ấm ước mơ sâu
Cho mái tóc em xanh năm tháng chậm in màu...

Em có nghe? Mùa đang lại cùng ta...
Bè bạn thân quen, rộn ràng phố thợ
Hạnh phúc bình yên Mắt cười chan chứa
Chúng ta soi lòng mình trong ánh mắt trẻ thơ

Mùa Xuân đến trong ta bình dị
Để niềm vui dào dạt mãi không bờ...

Hoa râm

Tặng nhà thơ Tường Linh

Có loài hoa lặng lẽ
Toả hương thầm trong đêm
Trên mênh mông trang giấy
Và bâng khuâng ngọn đèn
Đêm đêm đèn sáng
Đôi mắt sáng Hoa nở dần
Dài theo năm tháng
Cho cây đời xanh mãi
Xanh thêm...

Huế, chút niềm riêng

Trong biếc êm đềm dòng Hương xa khơi
Ngự Bình xanh hiu quạnh một phương trời
Mây cứ trắng - chưa bao giờ trắng thế
Tiếng chuông chùa Thiên Mụ vọng hồn tôi

Phố rộn rã mà sớm chiều yên ả?
Những con đường u tịch bóng thời gian
Thông vẫn hát trên núi đồi Vọng Cảnh?
Hồ Tịnh Tâm sen có nở mênh mang

Huế vẫn Huế - có chút gì lặng lẽ
Chút niềm riêng khi nắng ửng, sương tan?
Thành quách đứng, màu đất rêu vạn cổ
Câu thơ xưa, cung điện cũ mơ màng...

Về với Huế mà nghe lòng thương Huế
Mang mang sầu An Cựu với Kim Long
Tiếng ai hát bâng khuâng chiều Vỹ Dạ
Mai xa rồi ai biết nhớ hay không...

Không sầu

Sống cho hết những tấm tức
Đi cho hết quãng đường dài
Mỗi đêm nhìn lên trời sao sáng
Những muộn phiền sóng vỗ với tàn phai

Hồn ơi hãy là thảm cỏ
Hồn ơi hãy là mây trời
Trong nắng mênh mang có lời của gió
Trong dấu chim di có vạn u hoài

Ngày đã qua đi
bên cầu dĩ vãng
Trong tôi cô liêu
năm tháng quên đời

Sống cho hết những ấm ức
Đi cho hết những ngày dài
Mỗi đêm nhìn lên trời muôn sao đua nở
Trong vô cùng thắp sáng một ngày mai...

Một mình với chiều Đà Lạt

Nắng ở trên cao nắng đượm hoa vàng
Miên man gió đồi chiều thênh thang
Người đi nơi đâu bao lâu sao chậm về
Hồ in mây bay đau niềm tê

Chiều rơi mênh mông
Người còn xa xăm
Chiều buông thanh u
Nhịp trầm hư không
Ngàn thông ai run

nhạc lắng không lời
Âm ba mênh mang

điệu buồn quanh tôi

Nắng ghé môi ai
Nửa đời quên cười
Đà Lạt lên cao
Cuộc tình chơi vơi?
Có ai đang về
Im nghe chiều xuống
Có nghe nỗi buồn
Vì sao đơn côi?

Ngày đã về đâu

Có nghe gì không em
Vẳng tiếng chim thanh
Này sớm mai hồng
Nắng có mênh mông niềm đau lá cỏ
Nụ cười xanh thiếu phụ mơ mòng...

Ngày đã về đâu
Trên những mái nhà
Bên khung cửa sổ
Trên những hàng cau vì đâu vàng võ
Trên những dòng sông trôi hoài lênh đênh
Nắng có hoang mang trăm ngàn sợi nhỏ
Bến sông xa nước vẫn xuôi dòng

Có nghe gì không em
Gió mùa xuân rót nụ xuân hồng
Đã nghe miên man nắng hè tháng hạ
Đã nghe phai tàn mùa qua lá đổ
Thu khởi sầu chim hót một mùa đông
Nắng có đau thương muôn dòng nước mắt
Trong đêm đen thiếu phụ trông chồng

Có nghe gì không em
Trong những ngày dài quê hương
Tơi bời gió nổi
Trong tháng âu lo trong năm chờ đợi
Trong những ngón tay dài gầy guộc nhớ thương
Trong những đăm chiêu mắt hờ tóc rối
Những mái nhà hoang Những vườn cau mói
Với đêm hững hờ Với ngày vấn vương
Máu mồ hôi nước mắt sương
Có ai đã chết trên đường tương lai...

Có nghe gì không em
Nghẹn ngào hơi thở
Có bồi hồi có chua xót đắng cay
Tiếng cười buồn vang trong nắng sáng nay
Quê hương hỡi bao nhiêu người con yêu đã chết?
Trên rừng xanh Trên đồng hoang Trong mỗi bước đường dài...

Nhạc chiều Tân Thuận Đông

Tặng Nguyễn Hoài Thanh và Nguyễn An Dương

Xào xạc chiều ơi, Tân Thuận Đông
Trời cao nghiêng bóng nước hồ trong
Quanh ta thân thiết ngàn tay vẫy
Dừa lắng xôn xao tiếng bạch đàn

Thơ thẩn trên hồ đàn vịt trắng
Dập dềnh con sóng nước trôi đi
Chiếu trải bên thềm chiều phớt nắng
Nhìn, nghe thôi biết nói năng gì!

NHỚ ỨC TRAI

Ức Trai tâm thượng quang Khuê tảo
(Lê Thánh Tông)
Sáu trăm năm Bút nghiên còn nghẹn mực!
Trang thơ Oằn nỗi đau đời...
Ức Trai đã Hòa thẳm sâu lòng đất
Hồn vẫn lung linh Bát ngát sao trời..
 
Tỉnh giấc canh khuya sầu chiếc bóng
Bên trời thao thức một vầng trăng
Tự nghìn xưa trước cùng tâm sự
Hoa lắng đêm hương vạn dặm tình...

Tràm bông vàng lại nở

Tràm bông vàng lại nở
Nắng chợt vàng xôn xao
Màu hoa thu sắc nắng
Trời xanh đến ngọt ngào

Đi trong chiều Khánh Hội
Mà nghe đời sinh sôi
Tưởng chừng xuân lên tiếng
Ấm quá giọng ai cười

Lá trên cành lại biếc
Màu xanh cười với tôi
Lớn lên cùng năm tháng
Càng yêu thương cuộc đời

Mai chiều qua phố Cảng
Nhịp nhàng vui bước chân
Đất mặn mà gắn bó
Người dung dị, chân tình

Em nghe chăng xuân tới
Bước chân chim thật gần
Hoa vàng rung nắng nhẹ
Sớm mai nào bâng khuâng

Quên bao ngày vất vả
Cùng cay đắng, buồn vui
Hạnh phúc giờ tất cả
Trong chia ngọt sẻ bùi

Xin cám ơn đất Cảng
Con sóng vỗ quanh đời
Bầu trời xanh năm tháng
Hẹn người mùa xuân vui...

Về vui đêm nay

Tặng Mai Thái Linh

Ai đi trong tình yêu
Ai về trong nỗi chết
Hai mươi năm một tiếng kêu chiều
Trái tim buồn rầu ứa lệ

Lửa cháy trên đầu ngọn diêm
Đêm tình xanh nức nở
Chiến chinh dài vàng tuổi em tôi
Cuộc đời lo sợ

Em ơi chiều nay gió về trên sông
Bồi hồi từng cơn lá rụng
Mình anh lang thang trên đường vắng
Mơ hoài một tiếng sơn ca
Trên những chiến trường đỏ lửa
Mơ hoài một tiếng trẻ thơ reo vui
Một sớm mai bếp hồng thân ái

Hai mươi năm lỡ khóc lỡ cười
Buồn vui – âu lo – hờ hững
Anh vẫn mong hoài một sớm xuân vui
Giữa những ngày âm u bão rớt Tiêu điều

Anh đi trong hiu hắt
Mơ về trong bao la
Mùa xuân lên tiếng hát
Giữa ngày đông nở hoa
Hội nhân gian nước mắt chan hoà
Trên những tro tàn vữa vụn
Đã qua rồi: bóng tối đã trôi xa...
Ai đi trong tình yêu
Ai về trong nỗi chết
Hai mươi năm một tiếng kêu chiều
Những muộn phiền làm sao nói hết
Trong hơi thở ai nỗi buồn thống thiết
Đất âm u vọng tiếng thầm thì

Em ơi
Trên mặt đất cháy đen
Nỗi hoài vọng nào cay đắng
Tiếng chim vui réo gọi đầu làng
Ôi ngày xa vắng
Ngày đã về đâu

Mưa rơi – còn đó mưa rơi
Lạnh lùng tối ám
Bước chân anh từng bước bơ vơ
Nhớ thương em – xót xa từng phút từng giờ
Ôi bom đạn đã làm nát tan tất cả
Đêm tối đó cho ước mơ mòn mỏi
Quê hương mai, em hỡi, biết bao giờ

Ai về vui đêm nay
Cho ngày mai mở cửa
Bếp hồng nao nao môi cười rạng rỡ
Hát tin yêu thắp sáng trái tim đời

Em nhé về vui đêm nay
Bên yêu thương bếp hồng rực lửa
Ta yêu quê ta tiếng hát rạng ngời
Mơ quê hương mai, ta hát tuyệt vời...

Xanh mùa én bay

Rừng chiều im nhịp thở
Nắng xanh soi hàng cây
Nghe mênh mang hương gió
Mùa Xuân về đâu đây?

Ngủ đi Anh, giấc nồng say
Đằm trong nhịp võng đất ngày bình yên
Đêm nào huyền hoặc trăng lên
Rừng sương khuya có chạnh niềm quê hương?
Bỏng sôi nghìn lửa chiến trường
Sắt son Anh một trái tim vì đời

Bao dòng máu đỏ tuôn rơi
Cho xanh câu hát, tiếng cười trẻ thơ
Quê ta đẹp mãi câu hò:
Thênh thang trời rộng Xanh mùa én bay...

No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...