Friday, June 5, 2020

Pham Van Man 4

Dạ khúc chim
(Kính viếng hương hồn anh Nguyễn Đức Quyền, Hội viên hội VHNT Quảng Ngãi)

Người đi qua bên kia bờ sương
Những đàn chim đan cánh nhau làm cửa
Câu hát nói xa ngoài dặm ngái
lời khóc, cười chìm trong lãng quên

Người đi qua bên kia rừng cây
nơi bốn mùa lá không rụng nữa
Nơi suối sông chảy tràn xác thân mục vữa
tiếng thì thầm: loãng tan
Người đã qua cuối đường khổ đau
nơi sâu tằm hoá thân làm bướm
Con bướm vàng mê ngủ
bàng hoàng đập cánh giữa hư vô
Không còn bàn tay đan tình anh em
Những con chữ xanh hơn giữa dòng hư huyễn
Không còn hội còn thuyền
để mênh mông biển Sóng chập chùng trang thơ...
Đà Lạt và em
Đà Lạt bồng bềnh vì tóc em bay
Hay sương sớm còn luyến lưu chiều cũ
Tôi đứng trên đồi thông reo, gió hú
Đất trời thầm thĩ giao duyên
Em lẫn trong hoa nghiêng dáng ngoan hiền
Đôi mắt ướt thềm xuân bỏ ngỏ
Có chiếc lá nào rơi trên mắt cỏ
Vàng, xanh mùa khẽ chạm mùa
Em của bao giờ... con nước nhỏ nhoi
Làm xanh mát khoảng đời anh trở lại
Bỗng thương mình đường xa mê mải
Chân mòn những bước long đong
Đà Lạt bồng bềnh mặt nước hồ trong
Có bóng anh xanh hàng liễu rũ
Ai đó khẽ khàng buông câu hát cũ
Đà Lạt mù sương nên Đà Lạt buồn...
Đàn vỡ thanh âm
(Kính điếu hương hồn Nhạc sĩ Trần Hoàn)

Đã đành bọt sóng biển khơi
Quê chung để gió thổi bời cỏ khâu
Cõi người chớp giật mưa mau
Cõi trăm năm có bạc màu thời gian?
Tiếng "Sơn nữ" gọi trăng ngàn
thanh âm vụn vỡ xuống hàng mộ bia
Cận kề với dế giun khuya
Đàntrăng nào nỡ bốn bề lạnh không
Đã tan biến giữa bụi hồng
"Lời người đi..." nắng cuối đông vỡ rồi
Của muôn đời sông nước trôi
Đã qua duyên nghiệp đứng ngồi chẳng yên
Tôi đa mang đắm luỵ phiền
Chiều ngân câu hát lời thiên niên về...
Dang dở
Thôi thì em cứ quên tôi
Tiếc thương cũng đã hết rồi nợ duyên
Có gần nhau dấu muộn phiền
Để xa như thể tự tiền kiếp xa
Chỉ là sương muối cỏ hoa
là trăng đổ bóng sân nhà dấu yêu
Tôi xin vay hạt nắng chiều
thắp không đủ ấm niềm yêu lạnh vàng
Cứ như bèo hợp rồi tan
Cứ như mây xám mấy hoàng hôn xưa
Thôi thì lỡ chuyến đò mưa
lòng tôi kẻ chợ đã trưa buổi rồi
Thôi thì cứ bỏ mặc tôi
buồn tênh với tháng ngày trôi qua đời...
Đào nguyên nơi đâu?
Mây vàng in nước biếc
Núi xanh chắn ngang đầu
Gã làm thơ ngơ ngác
Hỏi đào nguyên nơi đâu?

Giữa chồi non lộc biếc
Lẫn khuất một làn hương
Tìm nhau từ muôn kiếp
Tóc xanh giờ pha sương

Cửa rừng nào đã khép
Trong bồng bềnh sương mây
Biết đâu lời tan, hợp
Mà nói chuyện vơi, đầy

Tay cầm tay khe khẽ
Đời nẻo nguyệt đường chim
"Mai có lần muốn gặp
Cứ theo hoa mà tìm..."

Đào hoa bao lần nở
Hoa đây - người nơi đâu?
Con sông thời gian chảy
Xác hoa xưa phai màu

Cháy hồn anh Lưu, Nguyễn
Biết tìm em phương nào
Cứ lên rừng xuống biển
Hỏi đào nguyên nơi đâu...?
Đất khép
Cháy lên những mụn than hồng
Rồi tan loãng giữa mênh mông đất trời
Cội nguồn sông suối à ơi!
Đất quê khép chặt mấy lời kệ kinh
Lặng chìm trong cõi vô minh
Có đau đá sỏi vô tình ngổn ngang
Rã riêng lời hẹn đá vàng
Chưa ngon son phấn đã tàn nhạt môi
Cỏ khâu lạnh một vuông đồi
Cõi người lạnh một chỗ ngồi buồn tênh
Người thênh thênh cõi hằng quên
Còn tôi sông biển nổi nênh phận người
Chưa chia trọn một khuyên cười
Mà câu thơ đã khóc người trăm năm...
Đêm bên sông Tiền
Đêm nghiêng theo một tiếng thở dài
mảnh trăng úa ngang đời tội nghiệp
nhịp sóng sông Tiền vỗ buồn duyên kiếp
Em đi đâu khi kinh, rạch nhùng nhằng?


Một góc trời hiu hắt phiến mây giăng
để mưa ướt vô tình câu vọng cổ
Vỡ tiếng chân quê vỡ lòng tục phố
ánh mắt môi cười xa hẳn hồn nhiên...

Cứ nghẹn ngào bài tân cổ giao duyên
trên mắt mẹ giọt sương nào mới rụng
lòng dung dị của hoa bèo hoa súng
nở trong xanh... sống đến kiệt cùng

Đêm thở dài cho bóng tối mông lung
Tôi - dấu lặng - khúc hoà âm quạnh quẽ
Em đi đâu? đừng quên em nhé!
quê vẫn quê xưa sông nước thầm thì...
Đêm Ghềnh Ráng
Anh trở lại như bao lần trở lại
Cả đêm trăng Ghềnh Ráng nhiễm thơ Hàn
nên trong mắt trăng lúc nào cũng khuyết
Như có gì không chạm cũng tan hoang

Tình một thuở đã buồn như trái chín
Gió xao cành không biết rụng vào đâu
Câu thơ cũ dỗ dành câu duyên nghiệp
Nên giữa lòng thao thiết chút ơn nhau

Con dốc dựng bàn chân ai bợ ngợ
Giọt sương gieo lạnh ướt nỗi niềm riêng
Mình đã khác trách chi người cũng khác
Mà lao xao theo cánh gió lạc miền

Đêm Ghềnh Ráng cứ khàn khàn đục đục
Tiếng con chim khắc khoải ở lưng đồi
Không thể níu chút tình ai sương khói
Hoang phế từ đêm cứ lạnh lùng trôi...
Đêm nghe hát ru con
Thì thầm tiếng mẹ ru con
Đêm nghiêng cánh võng xô mòn tháng năm
À ơi! "bên ướt mẹ nằm..."
Mưa hay nước mắt giọt đằm đằm tuôn...
Từ tôi nước bỏ xa nguồn
Từ tôi dáng ngựa đầu truông cuối đèo
Bỏ quên bên bếp lửa nghèo
Những hòn bi đất... trong veo tuổi mình
Ngẩn ngơ bắt bóng thả hình
Mà đem đổi chút hư vinh giữa đời
Đêm sâu thẳm tiếng ạ ời
Nhói trong da thịt những lời mẹ ru
Lạnh mình - tiếng vọng thiên thu
Khẳng khiu bóng mẹ trong tù mù sương
Nao lòng một nén tâm hương
Thắp lời ru cũ mà thuơng tiếc Người...
Đêm ngụ chùa Bửu Thắng
Lên cao vai chạm mây trời
Xuống thung thác đá vọng lời tháng, năm
Cửa Không lạnh một đêm nằm
Mưa kề tâm sự giọt đằm đằm tuôn
Nhớ nhau vàng vọt phiến buồn
Tình treo nửa mảnh trăng suông cuối trời
Tiếng chày rớt nhịp khơi vơi
Tiếng thời gian gõ bời bời lòng xa
Thôi thì! xin tựa tường hoa
Lời kinh sám nguyện rằng: ta nhớ người...
Đêm sương
Có tiếng gì vừa rớt vội
Như là tiếng vạc kêu sương
Buộc đêm cùng mình đối ẩm
Thương người - chưa cạn nguồn thương

Chưa xa đã tràn tiếc nhớ
Chưa gần đã sợ lạc lìa
Có nỗi buồn vương khoé mắt
Bữa nào chưa kịp sớt chia

Mà đêm trôi cùng mộng mị
Mà hồn chùng với bâng khuâng
Có phải lời yêu chưa trọn
Về nhau dù chỉ một lần

Đêm cứ chìm trong sâu thẳm
Cảo thơm lạnh một đôi tờ
Có mảnh trầm nào sót lại
Cháy cùng kiệt những mùa mơ

Như thể ngoài kia tiếng vạc
Lẻ loi gõ nhịp đêm sâu
Còn tôi tình người lỡ mất
Tiếng buồn biết gởi vào đâu?...
Đêm thu
Cứ chọn khu vườn xanh lá ngọc
Mà đêm rả rích những lời mưa
Heo may về chạm bờ thương tích
Buồn ngấm vào trong giọt mắt thừa...

Mùa nối mùa đi qua đời nhau
Còn dăm chiếc lá vàng trên tay
Hàng cây trơ nhánh ngày thay áo
Nhà vắng thềm rêu in bóng tôi

Đêm cứ dồn lên câu nhớ, thương
Còn đâu mùi tóc mà say hương
Ngoài khơi con mắt đêm vời vợi
Nhói ngực mình khi vẳng tiếng ho...

Trăng ngủ trong trùng vây của mây
Mờ soi sân gió mưa lên đầy
Ngõ hồn ai phả từng cơn lạnh
Buốt nỗi niềm riêng ở chốn này
Đêm trắng
Có gì trong mênh mông sương khuya
Mà cánh vạc kêu buồn đến vậy
Ngôi nhà nhỏ bốn mùa em biết đấy
Tôi gối tay mình nghe ước mộng trôi xa

Áo không khô vì con nắng hôm qua
Mưa không ướt bởi mưa về bữa trước
Có những niềm riêng không chia sớt được
Nên đêm cứ dài một góc đời tôi...

Em thật gần mà cũng rất xa xôi
Xa cách thế biết làm sao giữ được
Tôi mộng mị dong thuyền đi ngược nước
Suốt đời dành cho một sắc Đào phai

Đêm sâu hơn một tiếng thở dài
Tay nhớ bàn tay môi thèm môi ấm
Đôi mắt cười lưng chiều Thu thương lắm!
Em ghé trang đời cho bớt quạnh hiu

Thiếu hơi người bàn ghế cũng lệch xiêu
Căn phòng trống tưởng chừng như rất lạ
Con vạc kêu gì ngoài kia sương giá
Như tiếng lòng mình gõ nhịp cầm canh...
Đêm với trà hoa cúc
Cánh hoa mùa Thu vàng trong cốc trà thơm
Đêm huyễn hoặc tôi giọt nước mắt làm vơ tan chén ngọc
Tiếc một vầng trăng để dòng sông khóc
Giữa lòng khô cát sỏi trơ vơ...

Người lái đò và tiếng sáo về đâu?
Khúc ngợi ca tình yêu cất lên một lần
rồi..mãi mãi

Đâu đó vọng tiếng chèo khua nỗi dau bờ bãi
Đêm sâu cùng những vì sao lung linh

Ngày lẫn vào đêm đêm níu giọt tình
Lòng em vàng tươi màu hoa Cúc
Lòng em chén trà khuya vi vu sáo trúc
Nghe chừng con cá quẫy lên trăng...

Có ai kề môi giọt nước sông Hằng
Xa tít tắp chùm sao Rua chín cái
Đêm huyễn hoặc tôi vào miền xa ngái
Để hương trà thơm quyện hương em...
Đèn khuya
Lắng chìm chi nữa đêm ơi!
tiếc cho ai cũng một đời dở dang
Người về níu giấc mơ tan
lòng tôi phố cũ chong hàng đèn khuya
Gió lay cho lá lạc lìa
Cây trơ xương gọi buồn kia xuống đầy
Bước chân nào vọng quanh đây
Mà nghe buôn buốt tình này lạnh không
Chút duyên em trót lộn dòng
Tìm chi bến cũ mà mong với chờ
Yêu người tàn một đêm mơ
Đèn khuya héo hắt tôi ngờ vực tôi...
Đèn lồng
Tuổi thơ tôi cháy ngọn đèn lồng
Đêm trăng sáng cứ e trời nổi gió
Qua cổng nhà em đèn hoa giấy đỏ
Xao xác niềm đau lửa cháy quanh hồn...
Đèo Chuối - một ngày mưa
Rồi những cơn mưa vỗ mặt
Con đường thương tích ủ ê
Xe lên đèo cao dốc dựng
Lạnh từ đâu đó lạnh về

Tầng tầng lá hoa rét buốt
Nghe như sũng ướt hồn mình
Khu rừng có gì u uất
Mà trông như mãi lặng thinh

Em giờ xa xôi đến thế
Quờ tay chỉ chạm nỗi buồn
Tình nào lên xanh với nhớ
Lạnh lùng những hạt mưa tuôn

Dừng đây mưa giăng cánh lưới
Lặng nghe lời gió than dài
Môi khô nhả vòng khói rộng
Lặng lờ trên những tàn phai

Mai về cầm tay giũ áo
Cười trên muôn vạn đổi thay
Từ trong mắt nhìn sâu thẳm
Hồ như có nhánh mưa bay...
Dỗ dành
Cho dù có nhạt lời yêu
Thôi em - nắng sớm, mưa chiều làm chi
Nhân gian cõi tạm hạn kỳ
Cứ chia mật ngọt dành khi bẽ bàng
Đến thu lá phải úa tàn
Cây trơ vơ với mấy hoàng hôn xa
Tội tình cái cõi riêng ta
Hoa hương chưa thắm đã nhoà nhạt mưa
Nghe như buồn tự ngàn xưa
Về quanh hồn mục cho vừa đớn đau
Thôi em nắng đã xế ngày
Vườn xưa còn đứng đợi nhau đây mà...
Độc ẩm
(Quý tặng Võ Thị Thắm)

Trà thơm ai ướp hương nồng
Để đêm vỡ chén, vỡ lòng Mị Nương...


Là hương của quế của trầm
Hay hơi hương của trăm năm chợt về
Phải đâu lỗi chút tình thề
Mà mưa đông cứ tái tê nỗi niềm
Chén trà thơm khoảng sân im
Thoảng trong không một tiếng chim gọi đàn
Chiều nghiêng đáy cốc gương vàng
Tình ai trong vị của ngàn lá xanh
Chỉ là sương khói mong manh
Chỉ là một chút hương dành cho hoa
Sông trăng chén vỡ tay ngà
Chuyện người xưa...xót lòng ta bây giờ...
Đọc thơ tình Thạch Thảo
Khúc tình em gởi cho ai
Nửa câu đắng chát nửa phai nhạt lòng
Câu thơ lục bát bay vòng
(Gừng cay muối mặn) nào mong tay người
Hoa nghiêng rào dậu hồng tươi
Che nghiêng một nét môi cười xa xăm
Đêm xuân lạnh một chỗ nằm
Tình ai lên mắt... giọt đằm đằm tuôn
Cố quên một phiếm âm buồn
Nào hay còn mảnh trăng suông cuối trời
Tưởng riêng ta nát một đời
Trang thơ em cứ đầy vơi nỗi niềm
Không cùng những nhịp rung tim
Cũng chia đau xót...trong chìm nổi kia
Đợi chờ
Se da cơn lạnh vô cùng
Đổi mùa đông trải một vùng quạnh hiu
Quán tranh khách hẹn sai chiều
Ngậm ngùi gió tạc từ xiêu lạc về
Một vùng phấn bụi hoang mê
Đã say từ tuổi bốn bề gió giông
Lòng tay đọng chút son hồng
Để ngơ ngác giữa chiều không nắng tà
Truông đầu bạt cánh chim xa
Cô thôn cuồng sĩ mơ tà áo bay
Chờ ai sương khói cuối ngày
Trang thơ tình vụng đã dày dấu chim...
Đồng tiền may mắn
Có những phút giây là vĩnh cửu
Để ta yêu hơn cuộc đời này
Là lúc trái tim hoà nhịp thở
Mọi điều như thể khói sương bay...

Có đồng tiền gọi là “may mắn”
Lòng thơm - em giữ tặng riêng anh
Lòng yêu - đem cất vào ngăn ví
Để dành cho những ước mơ xanh

Nhớ Mẹ cho đồng tiền “mừng tuổi”
Cất trong ngực áo cả mùa Xuân
Bây giờ cõi tạm không còn Mẹ
Mỗi mùa hoa lòng này rưng rưng

Có những điều tưởng chừng vụn vặt
Đã không chìm khuất giữa thời gian
Đã cho anh một khung trời khác
Không chỉ là mưa lũ gió ngàn

Chiều chậm qua vườn xưa xế bóng
Mà trang kỷ niệm cứ lần xem
Nghe như mình đã từng “may mắn”
Vỡ lòng câu: ơn Mẹ, ơn em...
Đu quay
Theo con lượn vòng theo chiếc đu quay
Nhong nhong bài ca "Ba làm con ngựa"
Nhong nhong đời ba vòng quay quá nửa
Không đủ làm nên mùa xuân tuổi thơ
Con trôi bềnh bồng theo những ước mơ
Chân ngựa qua truông qua đèo xa ngái
Đâu biết đời ba một lần ngó lại
Vó mỏi sườn non nhớ cỏ hiên nhà
Theo con lượn vòng những ước mơ xa
Dẫu mòn trong ba vòng quay năm tháng
Run run tay mình chạm bờ vô - hạn
Một vòng quay thôi cũng đủ xót xa
Đưa con về nhà ngoại
Tàu không đổ bánh quê cha
Con ơi! Mỏng cánh tơ tà mẹ ru
Đông khô ai bỏ sa mù
Để duyên tình mẹ hoang vu căn phần
Thương con cúi xuống thật gần
Máu tim đông giá một lần đa mang
Con như chiếc lá mơ hoang
Cha say đuổi nắng trên ngàn bỏ quên...
Đưa tiễn
Đưa em về, là đưa mình đi
qua vũng thời gian mịt mù, khó nhọc
Có hạt sương nào rơi trên mái tóc
Vô tình - cho mắt long lanh...
Có chiếc lá khô chẳng nỡ xa cành
chao lượn mãi bên trời nghiệt ngã
Đưa em về, đường quen đến lạ
ai bảo trường tồn không nghĩ phôi pha?
Cũng đành thôi - cay đắng, xót xa
phiền trách làm chi sông đời trong, đục
Khi nỗi đau ngang bằng hạnh phúc
Thì thôi - tha thiết chẳng nên gì...
Đưa em về là đưa mình đi
đến cõi trời xa chung cùng tiếc nuối
Ngày sẽ dài hơn giữa buồn, giữa tủi
Đã tròn một cuộc tiễn đưa...
Dưới chân đồi ngang
(Bên mộ Phạm Quy)

Thôi thì về với đất
về với thuở thai sinh
đất vô tình khép mở
lời vô thường vô minh

Thời gian nào ngừng lại
giữa luân lưu cuộc đời
mảnh hồn nào sương khói
giữa vô cùng khơi vơi

Vầng trăng riêng thềm cũ
trôi chới với lưng đèo
chiếc nôi đời mộng huyễn
đã lạnh lùng trôi theo

Thôi thì về với đất
về cõi miền trăm năm
phấn son đời gửi lại
rêu cỏ một chỗ nằm

Bỗng nghe chiều thổn thức
rưng rưng nắng đồi Ngang
bìm bịp kêu dăm tiếng
Chiều ơi1 Chiều mênh mang...
Đường về
Chẳng lau lách phủ đường về
Chẳng hoàng hôn lạnh mà tê tái lòng...
Đã bay biến giữa bụi hồng
Cỏ xanh mồ mẹ nào trông xuân kề
Âm thầm như nhánh sông quê
thấm sâu vào đất câu thề đã xưa
Thoảng nghe trong gió xuân đưa
Âm âm tiếng mẹ lời thưa thớt buồn...
Đường xa mây trắng
Ừ thôi! Đường xa mây trắng
Mình tôi chiếc bóng đơn côi
Con chim kêu buồn giấc ngủ
Tiếng xưa còn vọng lưng đồi

Nhờ ai khêu dùm đóm lửa
Còn đây một ít tàn tro
Đã không sông dài, bến rộng
Mà sao vẳng tiếng gọi đò?

Đưa bàn tay che ngực áo
Vết đau nõn nuột tay người
Trăm năm
đã đành duyên phận
Ừ thôi! Nhàu nhạt môi cười

Mây bay cuối trời phiêu dật
Một đời mộng mị về đâu?
Trăm năm
thôi người đừng hỏi:
Cớ sao bạc trắng đôi đầu!...
Em đã là kỷ niệm
Hai mươi năm của cuộc đời người
Là quãng thời gian biết bao dời đổi
Trăng của thị thành hay trăng đồng nội
Vẫn khuyết, tròn muôn thuở, muôn xưa...

Em mang theo một chuyến đò mưa
Sông đã cạn dòng
đâu hay, đâu biết
Giữ bóng hình nhau từ hôm chia biệt
Ngờ đâu
năm, tháng phôi pha
Đêm kinh kỳ tràn ngập đèn hoa
Mở trang đời mình lần xem kỷ niệm
Một góc vườn quê, chùm hoa xoan tím
Vói tay về phía nghìn trùng...

Bao nhiêu năm của cuộc đời người?
Tôi lận đận qua mấy trời sương gió
Nỗi nhớ quạnh hiu
niềm vui mờ, tỏ
Từ hôm quen biết cô đơn

Còn trách hờn nhau chỉ để buồn hơn
Em rồi cũng tay bồng, tay bế
Tình đã trầm luân như bao chuyện kể
Thì tiếc hoài gì một mảnh trăng riêng?...
Em mang vầng trăng tôi đi đâu
Con trăng rất tròn ai giấu vào mưa?
Tôi cấu ngực đêm tìm mùa Thu cũ
Dăm chiếc lá vàng, đôi lời nhắn nhủ
Làm sao bớt lạnh đôi bờ...?

Con sông chậm buồn chở những mùa mơ
Có mệt mỏi cũng trôi về phía biển
Em rồi cũng xa - cho lòng hiển hiện
một câu thơ tình rưng rức mua Thu

Con trăng đời nhau vừa lẫn trong mù
Để khúc đàn mưa thay lời quạnh quẽ
Ai bóp tim mình dù nghe rất nhẹ
Mà nỗi đau dài, dài đến trăm năm

Chỉ tại mẹ sinh vào giữa đêm rằm
Con trăng rất tròn - mưa Thu sũng ướt
Không thể sáng soi vườn ai hơn được
Buồn sắt se ngày em bỏ tôi đi...
Em nghĩ em là ai
Em cũng chỉ là hạt cát
Băng qua dòng nước xanh trong
Ta một loài trai tích ngọc
Đành ôm vết cứa vào lòng

Em chỉ là khu rừng cũ
Ta thân gió giấy tích trầm
Ngại gì mưa quăng gió quật
Ủ những vết thương âm thầm

Em cũng chỉ là hạt bụi
Tình cờ rơi trong mắt ta
Em che không cho nhìn thấy
Bao nhiêu cái đẹp gần, xa...

Ừ thôi! chỉ mình em đấy
Xó kiêu hãnh cũng vừa vừa
Em nghĩ em là ai vậy?
Ngồi giữa tim ta đong đưa

Em vô tâm nên chẳng biết
Vết thương thành ngọc, thành trầm
Nỗi đau làm ta lóng lánh
Mỗi đau làm ta ngát hương...



No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...