Friday, June 5, 2020

Pham Van Man 3

Ai lụy phần dư

Có con chim buồn hót sau vòm lá
Anh dỗ giấc mơ ngày về một làng quê
Có mẹ và em khói chiều mái rạ
Vì mải rong chơi quên mất đường về

Phải có lá bay cho mùa thu xưa
Có mảnh trăng non cho lòng thiếu phụ
Có mảng trời xanh cho chim di trú
Có lòng anh nghiêng ngả một phương nào

Có sóng vỗ bờ một sáng Hầm Hô
Có tiếng đàn run một đêm Ghềnh Ráng
Ai cười rung môi bến bờ bỉ ngạn
Anh cuộn mình trong những cánh tay thơ

Cả phút nghiêng chao anh hoá dại khờ
Bài thơ tặng em câu quên câu thuộc
Nỗi nhớ dồn lên vàng tay khói thuốc
Anh níu đường về đêm nối tàn đêm

Dẫu thế nào anh vẫn cứ yêu em
Loài cỏ dại trong vườn hoa kẻ khác
Theo dấu người xưa yêu thêm "phần bạc"
Nên yêu em yêu quá cuộc đời này...

Ẩn ức tháng ba

Tháng ba - quê nhà đến vụ
Em về nhặt nắng bên sông
Những bông nắng vàng trĩu hạt
Niềm vui no ấm trên đồng

Mẹ ngồi bên hiên móm mém
Xa xăm, mắt gởi vườn trầu
Chỉ còn thân dây héo hắt
Lá lương đã rụng về đâu!

Con chim áo già bạt cánh
Tháng ba ngậm cọng rơm vàng
Lá thắm cành cao chẳng đậu
Đồng chiều bay dọc bay ngang

Tháng ba - em về tếch mũ
Trẻ thơ náo nức đợi quà
Cổng trước vườn sau lặng lẽ
Mẹ già xa tít ngàn xa...

Rồi em không quay về nữa
Đồng nhà mấy bận đơm hoa
Tôi về bên sông đứng gọi:
Tháng ba ơi là tháng ba!

Ẩn ức tuổi thơ

Những cánh chim bay trong trí nhớ
Chao nghiêng cánh đập bàng hoàng
Trưa nắng cháy có gì thổn thức
như tiếng gọi nhau cuối rẻo đường làng

Những tổ chim đong đưa theo đọt măng vòi
đong đưa nỗi khát thèm bé dại
Con chim dồng dộc vàng ươm...

Đôi mắt trẻ thơ như những hạt cườm
tuột dây rơi xuống dòng sông lững hạn
Giữa dời đổi mang mang của ngày của tháng
Đăm đăm một hướng nhìn về

Ai mở lòng ôm chặt góc vườn quê
Máu thấm sâu vào đất
Ai đếm tuổi tình yêu thời gian cỏ mật
Chuyển mùa đi, đi mãi không về...

Gã làm thơ già ngụp lặn giữa cơn mê
Những cánh chim bay vàng trong giấc ngủ
Thương bạn ngược tìm cơn khát nắng trưa mùa cũ
Gọi: - Tuổi thơ ơi!

Bà mẹ vùng ngập lũ

Là cánh hạc đậu vào thơ buổi ấy
Mẹ còng lưng soi mái tóc mây bay
Bốn phương gió cứ se lòng ngọn Bấc
Ngóng con xa trôi nổi dạn dày
Mái tranh dột che phía nào cũng ướt
Thèm tay con chia lửa ấm bàn tay
Ngày lũ lớn lòng sôi như bọt nước
để gió cuồng xô cổng trước vườn sau...
Chén cơm nóng đỡ lòng đêm trở gió
là hạt gạo thơm thơm thảo mọi miền
Bao cảm xúc cứ trao lên khoé mắt
Giữa tình chung xon xót một niềm riêng
Con xa quá tầm tay già vói tới
khuất mù trong mưa kín mấy truông đèo
Gió bão đi qua buồn đau chưa ngớt
Nhớ con lòng như nước lũ vang reo...

Bài cuối cùng

(Viết cho Lê Thu)

Em nằm trong lá trong cây
Môi trâm anh cũ nhạt màu tàn phai
cỏ khâu ấp ủ hình hài
chút duyên trần thế lỡ sai hẹn rồi
Phố người riêng một mình tôi
lẻ loi chiếc bóng ngày trôi xuống ngày
Đã chìm giữa khói hương bay
Biết không em? góc trời này buồn tênh
Sóng xô bờ trước gập ghềnh
Gió bờ sau thổi thênh thênh cõi người
Che ngang một nét môi cười
thời gian bụi, cát héo, tươi nổi chìm
Còn nhau đâu nữa mà tìm
Đất - khô - vàng - lạnh - qua tim - tím chiều...

Bài kệ cũ

Rồi em đồng loã với đời
Xô tôi sấp ngửa bên trời héo hon
Đêm xanh réo điệu hư mòn
Ngãy xuân mây khuất đầu non xa mờ
Cây bên đường đứng trơ vơ
Tôi bên đời rộng hững hờ bước đi
Đã dài những cuộc từ ly
Tình kia còn lại chút gì mà mong
Biết không chung lối, chung dòng
Mà oan khiên buộc từ trong mắt cười
Rồi em đồng loã với người
Bỏ tôi với nỗi buồn rười rượi lay
Mắt khô vàng lá thu bay
Môi thâm khói thuốc thả dày xuống đêm
Rồi tôi đối bóng cuối thềm
(Cảo thơm lần giở) mà xem nỗi mình...

Bài lục bát cho mai

Rồi tình như nắng cuối đông
Cứ thoi thóp giữa chiều không ráng tà
Truông đầu thoáng bóng chim qua
Cuối sông một cánh buồm xa, xa mờ
Thương cành mai giữa bụi bờ
Chắc chi vàng búp mà trơ thân cành
Liệu chừng xanh được thì xanh
Rét run - ai biết tình dành cho xuân...
Dẫu chân ai bước ngập ngừng
Vườn thơ kia cũng đau từng búp non
Chỉ làm thắm lại màu son
Phải đâu hương sắc vuông, tròn cho nhau
Cành mai lá rụng phương này
Cứ hư hao ngóng một ngày xuân quang...

Bài tạ lỗi

Những cánh cửa mở ra rồi khép lại
Con đường bồng bềnh trong sương
trong ráng chiều và trong bụi mù
Tôi cúi xuống gỡ mảnh chai găm vào da thịt
Không còn đau hơn trước những hoang vu...

Chân đã rách mòn bao đôi giày vải
Không đi xa hơn một tiếng thở dài
Em hiền hậu, thiệt thà như Mẹ
Vẫn hát ru mình buổi ấy chiều phai

Như con sông thương bờ sặc cũ
Dây trầu xanh quyến luyến ngọn cau già
Em trải lòng trên tầng tầng lá mục
Giấu muộn phiền theo mỗi bước tôi qua

Tôi vụng về một đời không thấy được
Học đòi ôm cho hết gió muôn phương
Lúc vội vã mới thương mình khánh kiệt
Để gió cuồng, lá trở một miền thương

Rồi bật khóc từ tay em độ lượng
Lá vườn xưa còn thoảng chút hoa hương
Lại một lần nhìn đôi chân rướm máu
Ngày thênh thênh xao xác một cung đường...

Bạn, thơ và rượu

(Tặng bạn thơ Võ Minh Trang)

Tình cờ gặp nhau trong vườn lá
Trời xanh cây khô và... mùa thu
Một chút tình thơ vương khoé mắt
cùng chia nửa miền hoang vu

Tình cờ gặp nhau lưng quán gió
vói tay hái mặt trời hồn nhiên
Hào phóng chia cùng bên cốc rượu
mỗi người thêm một ít truân chuyên

Bạn kể thơ - đời - nghe nẫu ruột
buồn riêng ta chợt lớn thêm ra
cơm áo diễu vòng duyên với nghiệp
cứ hoài theo mỗi đứa tài hoa

Tình cờ ta nhặt dăm cành gió
nhớ những lằn roi xám mặt người
chân mỏi dốc đời khua lóc cóc
Đoạ đày - cho đáng kiếp đa mang

Ta - bạn - thơ cùng say lướt khướt
cứ vui chung mỗi một tình cờ
Mai mốt nhặt dùm dăm nỗi nhớ
Giữa đời mà gửi lại cho thơ...

Bâng khuâng chiều thu cũ

Về đâu làn tóc mượt
Trôi trong vuông cửa đời
Tuổi thần tiên chìm khuất
Sóng thời gian chơi vơi

Em đến từ niềm nhớ
Em đi trong nỗi buồn
Ngày lặng câm chiếc bóng
Đêm nhạt nhoà trăng suông

Hạnh phúc nào mong manh
Cho bàn tay chới với
Gần - sao nghe vời vợi
như thể ngoài xa xăm

Em chải màu tháng năm
Lược tay đan tóc rối
Tình như là mây nổi
Trôi giữa dòng thu xanh

Tôi ngồi trong tiếc nhớ
Sợi tóc nào vương chân
Con nước nào trở dạ
Chảy qua hồn bâng khuâng...

Bất chợt hoa

Vườn ai lốm đốm hoa vàng
Chiều se se lạnh
chiều mang mang buồn
Tôi nôn nao hay bồn chồn?
Trống chiêng mùa hội dập dồn lời vang
Mải mê gió núi trăng ngàn
Cành mai trước ngõ đã vàng hoa chưa?
Còn em chân đất đường xưa
Rượu trăm năm với đò đưa phương nào
Nụ tầm xuân tím bên rào
Đã xa nhung nhớ còn hư hao gầy
Thầm thì gió lá rung cây
Gọi tên ai bước trật trầy tình ơi!
Hương xuân lan một góc trời
Người xa xôi thế gọi mời được sao
Vàng tay men khói xuân nào
Vàng hoe con mắt mai, đào vườn ai...

Bất chợt xanh

Ai gánh mây ngàn lên núi
Để trời bất chợt trong xanh
Ai gởi mùi hương cho gió
Mà cây khe khẽ động cành

Nắng mới lên khu vườn mẹ
Chim kêu - chồi lá cựa mình
Có chút trầm hương váng vất
Đất trời ngào ngạt - hiển linh

Mở trang thơ tình viết dở
Bướm ong đập cánh bàng hoàng
Em qua vàng hoe tóc nhuộm
Vàng lên - liếp cải hoa vàng

Giai điệu tiết mùa khép mở
Mùa xuân len lén vào nhà
Mắt sớm xanh màu lá cỏ
Bất ngờ xanh lại lòng ta...

Bắt đầu những ngày mưa

Bắt đầu những ngày mưa
Vườn cỏ con chim kêu mùi lá mục
Bên hè bầy ễnh ương hợp khúc
Những khúc gọi tình...

Mưa vỡ từng hạt thuỷ tinh
tán sắc nỗi niềm đã cũ
Anh viết về nỗi cô đơn thường ngụ
Rêu bám mảnh đời đơn côi

Cơn lạnh đầu Đông bóng gió xa xôi
Mưa là lúc trời xa gởi tình cho đất
Anh dại khờ đem nỗi buồn chưng cất
Rượu thơ thấm đẫm hồn chiều

Con đường về nhau ngày một đìu hiu
Trơ vơ từng cành khô mục
Một nét đài trang... che ngang lá trúc
Đã thành tiếng vọng muôn xưa

Bắt đầu những ngày mưa
Trời đất liền nhau một màn nhu nhuyễn
Đã cháy lên từng ngày xanh niềm yêu tận hiến
Sao em không về bên anh...?

Bay theo mùa đổi xứ

Em với tôi rồi cách núi ngăn sông
Ừ! Cũng đã đến mùa bay đổi xứ
Phố cũ mù mưa buồn riêng tôi giữ
dẫu trăm ngàn lần lo nỗi vui chung
Đêm cúi đầu đi mưa gió lạnh lùng
đất chuyển mình đau hay lòng bão rớt?
có tiếng hất xa vọng về diễu cợt
tiếng của thời gian khuất bóng tội đồ
Em với tôi rồi mỗi phía xanh xao
mù bọt nước bến "giang đầu giang vĩ"
lòng quá đỗi xưa thầm câu hát ví
(Chim xa rồi nhớ cội thương cây...)
Em qua trời rừng nào để buồn quanh đây
mà kỷ niệm dễ chừng không chua xót
Tôi cầm giữ một mùa trăng rét ngọt
mỗi ngày đi...thêm một chút ngậm ngùi
mỗi tàn hư len vào mỗi phận người
Đời vốn thế những vàng, xanh ai biết?
vàng chiếc lá là nên màu ly biệt
Chỉ gục đầu và tròn cuộc chia tay
Con sông xô bờ lở bên này
có bồi giúp dùm chăng?
- phía ấy - em đã ngàn xa tình ơi! Khổ vậy
vỡ lòng đêm chếnh choáng...tôi về...

Bến bờ xưa

Vầng trăng cũ một lần kia hao khuyết
vàng câu thơ trên mặt nước sông đầy
người theo gió một lần xuôi trung biển
con sóng tình thao thiết vỗ quanh đây
Tôi ngồi lại Vòng tay ôm thương tích
rừng thu xưa vùi xác lá khô tàn
ai hát đó mà lòng bâng khuâng thế
như thể đời lên tiếng gọi phai tan...

Bến chiều

Tôi về cuối nhánh sông mưa
Hắt hiu bến cũ đò xưa vắng rồi
Để buồn riêng một dòng trôi
Bâng khuâng cát lở bồi hồi đá trơ
Mưa bay từ cõi xa mờ
Đã nghe sũng ướt buổi chờ đợi nhau
Tháng năm môi mắt nhạt nhàu
gió xô sóng lớp buồn đau giữa đời
Não nùng một tiếng: Đò ơi!
nước xuôi trung biển đầy vơi nỗi niềm
Bóng ai thoảng giấc mơ chìm
Chiều mang mang gọi bóng chim khuất ngàn...

Bên cửa chùa

Cúi đầu bên cửa trần duyên
Trăm năm còn chút luỵ phiền này đây
Em đi hát lộc đầu ngày
Cớ can chi để áo bay lệch tà
Rằng từ đồng ruộng trông ra
Đã nghe nhan sắc, phù hoa gọi mời
Kinh thư để lạc giữa đời
Giờ nghe loáng thoáng mấy lời vô minh
Môi ngon mắt biếc gọi tình
Yêu chi cái bóng cái hình hư không
Nắng xuân đến...má ai hồng
Áo bay khép mở cái vòng oan khiên
Kiếp sau xin hứa tịnh thiền...

Bên khoảng đời mông quạnh

Tôi ngồi trong cõi tình tôi
Tiếng chuông sũng ướt sương đồi vọng không
Tiếng buồn trải giữa mênh mông
Lặng nghe lá úa ngập lòng thu xưa

Gởi người một chút sương mưa
Chút đìu hiu của ngày vừa ghé qua
Chiều đi... vàng vọt cánh tà
Người đi... đời cũng mù loà sắc xuân
Không xanh như núi như rừng
Hồn như sương lạc trên từng từng cây

Tôi ngồi đếm tuổi qua tay
Tuổi tình yêu đã mây bay cuối trời
Trơ vơ một bóng bên đời
Thời gian xiêu đổ đầy vơi nỗi niềm...

Bên sông chiều cuối năm

Cứ ngỡ tàn đông ngày ấm lại
Mưa đùn ngõ cũ, mịt trời cao
Bên sông rét lạnh hờn da thịt
Đâu ngờ gió bấc bén như dao...

Mẹ đã về trời xanh ngút ngát
Sườn Nam nhoà nhạt nấm mồ cha
Biết gởi về đâu lòng trung nghĩa?
Bên trời chiếc bóng độc hành ca

Anh em thất tán nơi đầu bãi
Đi giữa lòng quê lại nhớ quê
Còn em mắt ướt màu thương nhớ
năm hết, mùa sang có hẹn về...?

Bóng chiều

Gởi người một chút tình xanh
Đã nghe lá úa rụng quanh chỗ ngồi
Mây về với gió xa xôi
Tôi về đếm giọt buồn trôi xuống chiều
Gởi người một chút hương yêu
Đã nghe như thể ít nhiều phoi pha
Vô tình vạt nắng đi qua
Trái tim đau nhuộm bóng tà huy xưa..

Bóng chim khuất ngàn

(Kính điếu hương hồn Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn)

Bóng chim đã vút qua ngàn
Còn rơi rớt giữa nhân gian: tiếng buồn
Người qua mấy suối tơ buông
Đoá vô thường nỡ tự nguồn lách lau
Tôi lênh đênh mãi bến này
Lòng như tháp cổ mưa bay mấy tầng
Nối vòng tay tiếp bước chân
Riêng tôi theo mỏi đã gần được đâu
Khúc ca xưa...khúc kinh cầu
Một lần qua để nhạt nhàu hiên quê
Chân thân của bụi cát về
Cõi phù hư gởi bờ mê sóng dồn...

Bữa cơm nhà bạn cũ

Gặp nhau cuối ngày xuân phai
tóc, râu đã vàng hoa nắng
Hai đứa gật gù bên ly rượu đắng
mang ướp nỗi buồn xưa
Bạn nghèo mái lá, phên thưa
vẹo xiêu bốn mùa đón gió
ngồi lại chia chung nỗi niềm rêu cỏ
vầng trăng úa giữa đời nhau
Chút tâm tình giữ lại mai sau
đêm - đã thành đêm trắng

Óc eo tiếng gà gáy sáng
vọng từ trong sương xa đưa
vợ bạn lom khom nhóm bếp
Bồi hồi dáng mẹ quê xưa

Tuổi thơ tôi xanh mướt triền dâu xanh
chén cơm sớm mai
ấm lòng đưa học trò trường Huyện
Đường đến trường dài bao nhiêu cây số
là bấy tâm tình mẹ gửi theo...

Rồi đời ngược xuôi
trăm dốc, nghìn đèo
đau đáu góc trời quê
tiếng gà lẫn vào tiếng ho của mẹ

Tình cờ gặp đây - người mẹ trẻ mời ăn bữa cơm mai
Chút tình thơm nhận tự tay ai nghèn nghẹn môi khô
bùi ngùi cúi mặt
Trong chén cơm có mùi nước mắt
có ít sương mưa...xao xác tiếng gà...

Buồn

Buồn như là vách dựng
Giữa mênh mông nắng chiều
Có con tu hú gọi
Câu thơ vừa cô liêu

Mây bồng bềnh trước ngõ
Núi ngóng cuối trời xa
Bồi hồi trong nhịp thở
Vàng một bóng chim qua

Bước như là phải bước
Mà chẳng biết về đâu
Còn ai chờ phía trước
Còn ai đợi phía sau?

Em tay người gối mộng
Tình trập trùng sóng khơi
Tiếc hoài chi chiếc lá
Bay hoang mang bên đời?

Buồn như là vách dựng
Trên lối mòn bể dâu
Đời tình như bóng nắng
Soi nước xuôi chân cầu...

Buồn ở đâu về

Rồi trong nỗi nhớ mênh mang
Phố đìu hiu lạnh hai hàng đèn chong
Hạt mưa rơi đến se lòng
Nổi trôi theo cả mùa đông mắt người
Lúc chia xa... nát môi cười
Tình dâng réo rắt lên mười ngón tay
Tiễn tôi về phía bên này
Phía trăng tháng chạp đã bày tịch liêu
Chưa tròn cũng một lần yêu
Chưa xuân cũng dậy ít nhiều sắc hương
Còn tôi chiếc bóng bên đường
Còn đây nỗi nhớ, niềm thương lạnh đầy...

Buồn vọng Tây Nguyên

Dù đêm sương bay giăng giăng phố núi
thịt da thoảng hương hoa cà phê
Vòng tay không lơi môi thơm, tóc rối
cũng không giữ được ngày anh quay về
Em níu tình duyên tơ sợi mong manh
Là nắng vàng run trên lá trên cành
Cho những giọt sương vỡ tràn trên mắt
cho phiến âm buồn tàn rụng quanh anh
Tiếng con vượn hú hàng cây chon von
Tiếng của tình yêu réo điệu hư mòn
Rồi mịt mù xa những đèo với núi
Tình ơi! Sao nỡ một đời héo hon?

Cành mai trổ muộn

Viết một bài thơ đầy hoa
bỏ quên giữa vườn ký ức
chừng đã vàng phai màu mực
Chợt con chim én tha về...
Trái tim rộn ràng nuối tiếc
vật vờ tuổi xanh đi qua
rộn ràng mùa xanh trở lại
lòng quê liếp cải nương cà
Người qua nhánh sông duyên kiếp
lệ buồn gửi lại cho ai
vườn cỏ một thời con gái
còn nghe tiếng gió than dài
Mùa xuân đất trời rộng mở
lòng nào "thương kiểng nhớ quê"
câu hát ngược nguồn vọng mãi
thì theo cánh gió bay về
Thơ hoa không bao giờ gởi
tình trần đến mấy dở dang?
người cứ theo mùa trở lại
Còn đây một nhánh mai vàng...

Chén trà khuya trên sông Thu

Sóng sánh trăng sóng sánh em
Lung linh đáy chén nhá nhem cuộc người
Nghìn hoa về đọng môi tươi
Vỡ trong không những trận cười xa xôi
Mặc cho sương kín chỗ ngồi
Vẫn là em của ngày trôi biệt mù
Là em - con nước mùa thu
Chảy qua hồn mục tiếng ru phận mình
Chén trà thơm thảo hương tình
Để khuya đêm lắng nhục, vinh nỗi đời
Tìm nhau cuối đất cùng trời
Gặp đây - Thôi nhé! Chẳng rời được đâu...

Chị

Chị về làm dâu xứ người
nơi những con đường gập ghềnh đất đỏ
Những hàng cao su vàng mùa trở gió
vàng theo những bước chân...
Nhà mẹ xuân tàn hoa rụng đầy sân
Tháng ba con chào mào về tếch mũ
Thương chị một đời làm thân di trú
bay vào miền xa xăm...
Ngày chị lỡ làng ước hẹn trăm năm
em đứng cuối vườn sau giấu lòng thổn thức
Công ruộng nhà mình trổ đầy cánh hoa lồng vực
Mới hay - bùn bẩn tay người...
Giờ đã xa rồi cái tuổi ba mươi
Chị lỗi hẹn về thăm ngày giỗ đầu của mẹ
Em chiếc bóng vào ra ngôi nhà quạnh quẽ
khói, hương, môi, mắt cay nồng
Lớn lên như hoa cỏ ven đồng
cứ mặc gió đời thổi xa lăng lắc
Chị vẫn xa xôi bao mùa cách mặt
Bao giờ cho hết lênh đênh?...

Chỉ ngần ấy thôi

Chỉ cần chừng ấy ngày xa
Là anh như thể "sân ga vắng tàu"
Cầm lòng cứ sợ lòng đau
Thời gian đổ bóng đôi đầu ngẩn ngơ
Đầu sân liễu rủ ngóng chờ
Cuối đường lá rụng đến bơ vơ chiều
Nhớ vòng tay gói niềm yêu
là ôm hết cả đìu hiu cuối trời
Chỉ cầm một tiếng mưa rơi
mà nghe như thể một đời lạnh căm
Chỉ cần chừng ấy xa xăm
là trăm năm với ngàn năm đợi chờ
Về thôi em dẫm lên thơ
Để anh cầm tuổi hẹn giờ tử, sinh...

Chia hai màu chiều

Muộn màng một chút hương yêu
Rồi con phố cũ màu chiều chia hai
Tặng hoàng hôn một sớm mai
Tặng người giữa vết son phai - nụ hồng -
Tôi về cuối bãi tình không
Ngẩn ngơ chiếc lá ngô đồng gọi thu
Chim bay bỏ một trời mù
Tình trong gang tấc mà hoang vu rồi
Có đâu qua thác, xuống đồi
Miền yêu thương ấy... vỡ đôi màu chiều

Chiều lạnh

Em đi - mưa đổ lạnh lùng
Buồn gieo muôn hướng nên trùng điệp vây
Tôi còn lạnh một vòng tay
Hắt hiu chiếc bóng với ngày dần qua
Chiều gần níu mộng chiều xa
Rã riêng với cõi riêng ta, riêng người
Cây đời - trong héo ngoài tươi
Vỡ trong tôi những câu cười xa xăm
Nghìn Thu đổ giọt âm thầm
Vui chưa bên ấy? lạnh căm phía nầy
Giọt dài, giọt vắn qua tay
Em! mưa Thu cứ đan dày nhớ nhung...

Chiều Phi Nôm

Có gì trên quê xứ người ta
Mà anh bâng khuâng khi rừng đổ lá
Khi mây xám bay ngang đầu vội vã
Và mù sa đặc quánh phủ ngàn thông...

Biết rằng chẳng ai đợi, ai mong
Mà anh thương con chim chuyền bụi ớt
Cơn gió mùa Thu thầm thì giễu cợt
Chiếc lá bay nghiêng về phía hư tàn

Có gì trong nắng chiều mênh mang
Vạt áo em bay - bay đầy trí nhớ
Con đường về nhau còn bao trắc trở
Bụi đỏ làm sao lấp đầy yêu thương?

Có gì trong thành phố mù sương
Chín nẫu buồn anh một lần quay lại
Chiều ở Phi Nôm hoang mùi lá ải
Như có tiếng em cười vang vọng giữa ngàn xanh...

Chiều thị xã

Anh vẫn ngông nghênh như thuở yêu người
Chiều - quay lại những con đường thị xã
Tìm kỷ niệm còn rớt rơi đâu đó
Mập mờ qua những bước chân
Hàng cây công viên chừng như xanh hơn
Thắp nỗi nhớ rậm dày những lá
Em từ bữa bất ngờ xa lạ
Phố tình thân bỗng... phố người dưng
Có thể vì...em vội quay lưng
(Mảnh trăng cũ lâu đêm còn khuyết)
Có thể vì...dây tình oan nghiệt
Anh vụng về buộc lỗi vòng tay
Để còn anh vơ vất chiều nay
Lòng như lá bay ngang đường cũ
Câu hát ngược triền sông thương ai tạm ngụ
Buồn tênh cứ thế bay vòng...

Chiều thu

Lòng hồ chẳng biết nông sâu
Buộc dây chỉ đỏ ngồi câu bóng mình
Quay ngang một khóm lục bình
Nở chi đến tím chút tình bèo, mây
Nhờ ai sớt nỗi buồn này
Để mây thôi xám cuối ngày nhạt phai
Ngậm ngùi bóng lá qua vai
Chưa xanh đã kín ngày dài đìu hiu
Về cùng trời đất hoang liêu
Tiếng chim xa...gõ nhịp chiều lạnh đi

Chiều trên đồi vàng lá kim

Thành phố của những đồi cây lá kim
Mơ màng ngủ trong sương chiều, sương sớm
Anh đi qua con đường đầy hoa cúc dại
Mới biết lòng mình đã sớm thu...

Con đường gập ghềnh sỏi đá hoang vu
Những dấu chân em mập mờ đâu đó
Có tiếng chim chuyền gọi nhau trong bờ cỏ
Ríu ran - như giễu cợt mình

Thành phố của những hồ xanh
thao thiết kể chuyện tình
Gã trai miền xuôi đắm say nàng sơn nữ
Không phải cuộc tình đau ru hồn lữ thứ
Mà ở phố sương mù anh bước nhịp lẻ đôi

Nắng nhớ ngàn thông vàng úa lưng đồi
Lá nhớ mùa xưa lá rơi xuống đất
Cháy giữa lòng anh nỗi buồn rất thật
Chiều qua Đồi Vàng quay quắt nhớ em

Khói thuốc chừng không đủ ấm môi mềm
Chén rượu một mình sao cho hết nhớ?
Váng vất mùi hương chìm trong hơi thở
Cả khoảng đời còn...cho em biết không...?

Chiều trên thành Cổ Lũy

Trầm mặc thời gian - huyền sử
Chiều im bia mộ trơ vơ
Tháng năm dỗi hờn rêu đá
Cửa sông quặn nước xa bờ

Nghe như giây chiều vỡ vụn
Cõi nào lạc ngựa vọng âm
Bóng ai gò cương đồi quạnh
Buồn ai lên mắt âm thầm

Mình tôi trong chiều Cổ Luỹ
Lòng chùng như thể cô - thôn
Không là liễu dương thành cũ
Mà đau gió cát biên đồn

Lối mòn - rêu phong phế tích
Trong không lời gió than dài
Trăm năm - nghìn năm đến vậy
Kiếp đời nhàu nhạt tan phai

Chiều bỗng nghiêng về một phía
Lòng cũng nghiêng về một nơi
Nhớ người - giữa đồi đá dựng
Thầm thì gọi: Tình yêu ơi...!

Chiều trong khu vườn cũ

Không còn cầm tay nói chuyện bể dâu
Cắn trái ổi xanh trong khu vườn Mẹ
Con đường sỏi mòn mà hai nhánh rẽ
Vướng víu tình nầy – em gởi vào đâu?

Biển nhớ nguồn xưa nên sóng bạc đầu
Tôi nhớ “người dưng” mà nghe cháy ruột
Chiều lặng lờ qua đầu môi khói thuốc
Tình lặn vào trong nỗi niềm xót xa

Hoa nở làm chi rực góc vườn nhà
Vàng sắc, vàng mơ trêu người đến vậy
Biết chẳng còn ai ngoài tôi ở đấy
Mà cứ vàng run mấy cành lả lơi

Em nơi phương xa quả chín người mời
Vị trái ổi xanh còn chua đầu lưỡi?
Buồn đến từ đâu mà nghe rười rượi
Lá rụng - hồ như khẽ khàng bước ai…

Cho góc trời vắng im

Chỉ còn lại mình anh
Cùng trái tim thổn thức
Khi mùa thu qua cửa...
Những chiếc lá khô bay
Vàng trời riêng hai đứa

Đường phố cũ thênh thang
bàn chân em xa vắng
Ly cà phê nâu đắng
buồn giọt giọt rưng rưng

Chỉ còn lại mình anh
chắt chiu từng kỷ niệm
không có bình minh xanh
chỉ hoàng hôn lam tím

Em xa xôi phương nao
âm u ngày thất lạc
Để câu thơ tiếng hát
mang mang lời nhớ thương

Chỉ còn lại mình anh
Hát cho ngày rất cũ
Hồn trên cây chín rũ
Mòn mỏi đợi em về...

Cho Huế ngày trở lại

Huế của em buồn như trời mưa
Cơn mưa ướt ngang đời trôi nổi
Anh đi ngược những con đường Đại Nội
Nghe xanh xao kỷ niệm về tìm...

Hàng phượng già muôn thuở lặng im
Nhớ chân ai chiều nay đổ lá
Huế của em không dưng rất lạ
Giấu trong mình chiếc bóng đơn côi

Con nước rẽ dòng hờ hững mây trôi
Mỏi mệt chở theo câu hò đã cũ
Vẳng tiếng chuông ngân chùa xa Thiên Mụ
Theo anh - về phố một mình

Thành phố của em một thuở nặng tình
Thành phố của anh một thời lãng đãng
Huế trầm mặc từng câu thơ tản mạn
Cứ âm thầm như lá rụng ven sông...

Chờ mưa

(...chưa mưa đà thấm...)

Tôi thấy mưa về phía bên kia núi
Lá khô bay theo tiếng chim gọi bầy
Có một chút gì như là nỗi nhớ
Rất âm thầm vừa rụng xuống quanh đây...

Mây xuống thấp giữa hàng cây nắng quái
Cứ như đang làm nhuận sắc hoàng hoa
Vàng giọt nắng, vàng tay tôi một thuở
Gởi niềm riêng theo những nhánh mưa xa

Nhờ bụi nước đan kín trời xa cách
Nối phương em liền với chỗ tôi ngồi
Dù gió tạt có đôi lần thấm lạnh
Cũng cảm như mình chẳng mấy xa xôi

Tôi thấy tôi ngồi khoác manh áo gió
Gió lênh đênh, xao xác một hiên đời
Mưa chưa đến đã nghe lòng nặng hạt
Đã nghe chiều gõ nhịp giọt buồn rơi...

Cho nỗi buồn tôi

Em quay lưng về phía mặt trời
Khóc - như ngày qua đứng khóc
Nỗi buồn của tôi như rừng cây chen mọc
Từng giọt mắt em buồn
nhỏ xuống thâm u...

Hôm tôi về trời đất hoang vu
Đời xao xác như mùa khô lá
Như chú Dê bên triền dốc lạ
với mưu toan tự tử âm thầm

Em thật gần bỗng chốc xa xăm
Làm sao giữ hồn tôi ở lại?
Chân đã mỏi dặm đường xa mê mải
Tình đã mòn chiếc bóng bơ vơ

Chim đã bay sau lớp bụi mờ
Bỏ quên mái hiên chiều héo hắt
Em nhỏ xuống nỗi buồn tôi giọt mắt
Đã thành những giọt cường toan...

Cho trọn ngày sau

... Một mai, mai một ngó chừng
Ngó truông, truông vắng ngó rừng, rừng cao...

(Dân ca)

Rồi mai mây bay, sương bay
Cành hoa cuối mùa tàn rụng
Em về nhà ai cửa mới
Bỏ tôi chiếc bóng bên đời

Con sông không về đến biển
Mỏi mòn vỗ nhịp đầy vơi
Khúc hát tình yêu không trọn
Để cho lời nghẹn trong lời

Rồi mai em qua phố xưa
Có nghe lòng lên tiếc nuối
Thanh xuân - một thời ngắn ngủi
Yêu nhau - một thời như không

Rồi mai có ai đó hỏi
Vì sao mắt em thường buồn
Giấu đi miền xa vắng cũ
Khi lòng ngập nước sông tuôn

Rồi mai mình tôi ngồi lại
Chung cùng nỗi nhớ, niềm đau
Tóc xanh xưa dần điểm bạc
Ừ thì! mây bay, sương bay...

Chốn cũ

Về mà góp nhặt phôi pha
Gọi bình minh cũ, đợi tà dương xưa
Về mà đếm hạt sao thưa
Đã xa xôi thuở hồn chưa ngấm buồn
Hỏi thăm chiếc lá đầu nguồn
Rụng về đâu? giữa chiều buông nắng nhoà
Nợ người một chút sương hoa
Rồi lênh đênh với năm xa, tháng gần
Về mà hỏi lại bàn chân
Có đau đá sỏi một lần đa mang
Mở xuân xanh đếm lụi tàn
Mở trang thơ cũ, lời vang trong lời
Sông quê đã cạn theo đời
Neo trong ký ức tiếng ơi - gọi đò...

Chợt nhớ

Cơn giông chiều làm anh nhớ Cao nguyên
Nhớ con đường rậm tiếng chim với hàng liễu rủ
Nhớ nụ cười em một ngày rất cũ
Đã trôi trôi dài theo mưa...

Em đã về chỗ ấy hay chưa?
Nơi những cụm hoa Dã quỳ nở đầy trí nhớ
Nơi những câu ca cất lên cho cuộc tình dang dở
Bàng bạc khói sương mặt hồ Than Thở
Bàng bạc những con đường rêu xanh

Nơi đã từng in dấu chân anh
Những bước chân tìm nhau trên tầng lá khô ẩm ướt
Nơi anh chợt ngó lại anh, một đời xuôi ngược
Mà em thì đang lẫn trong hoa...

Con đường bồng bềnh trôi giữa mù xa
Những lần bỏ đi và trở lại
Còn đó những lời tình đầu truông cuối bãi
Khi hoa đã chín vàng trong nhau

Anh chẳng còn gì dành cho ngày sau
Còn chút hồn nhiên thì em cất giữ
Có khoảng trời mơ cho người lữ thứ
Thì hỏi làm sao lòng không chung chiêng?

Cơn giông chiều làm anh nhớ Cao nguyên
Nhớ mặt đường trơn trơ vơ một cành khô gãy
Nhớ đôi mắt đăm đăm dọi vào hồn mình tan chảy
Đã trôi trôi xuống mơ hồ...

Chút tình thơ

(Viết cho bạn thơ Hồ Nghĩa Phương)

Thơ cho tôi thơ cho người
thơ cho ánh mắt môi cười đã xa
Đốt hương trầm gởi hôm qua
Để hôm nay khóc hiên nhà vàng trăng
Nắng, mưa con chữ nhọc nhằn
nỗi niềm riêng cứ lạ, quen cõi đời
Về rừng nhớ sóng biển khơi
Đảo xa vọng tưởng mấy lời suối reo
Thơ vương khói bếp lửa nghèo
mắt ai đăm đắm buồn theo bóng chiều
Rượu nồng hàng quán lệch xiêu
Cùng chia một chút hắt hiu giữa hồn
Rót lòng cạn hết hoàng hôn
Buồn tôi viễn phố cô thôn người về...

Chuyện một người qua sông

Qua sông
có ai giấu trong sóng những tiếng thở dài
có ai giấu trong nắng một chút tàn phai
mà nghe lòng mình thổn thức
Gió hay tiếng buồn vọng âm?
Qua sông khóm lục bình nổi trôi
thương em tình yêu chợt tím
Long đong Này! một đời tôi
Bãi cát vàng tâm sự ngổn ngang
làm quạnh vắng đôi bờ lau lách
Em về mắt buồn khơi mạch
Lặng thầm liều liệu phấn son
Qua sông tiếng ai hát từ xa xăm
rỡ ràng câu nhân nghĩa
(... người xa tội lắm người ơi...)
Qua sông chẳng là chim sáo
Mà sao đau xót phận đời...?

Chuyện rồng rắn

Còn góc vườn quê trong đôi mắt em
Tôi tự nhủ ngày tình cờ gặp lại
dù em đã "rất thị thành"

Còn trái tim tôi những ngày...rất xưa
cứ đập rộn ràng giữa lòng phố lạ
Dẫu gì thì cũng gặp nhau
Ta lại cùng chơi trò chơi trẻ thơ
"Rúc rích lên mây rồng rắn"
Một đứa làm đầu một đứa làm đuôi
Chỉ khác là cuộc rượt đuổi không vui
vì thiếu tiếng cười hồn nhiên thuở nhở
Em ở lầu cao phố nọ
tôi thắp tuổi thơ mình
mỗi ngày làm mỗi bậc thang
Rúc rich Ừ! "Rúc rích lên mây
Xin khúc đầu, khúc đuôi, khúc giữa"
Chẳng có khúc nào còn xin được nữa
Vì chút quê xưa đã mấy thị thành
Kỷ niệm nào - cô bé thắt nơ xanh
Chưa bắt được thuở làm rồng làm rắn
Em của người ta Ừ thì đã hẳn
Bởi tôi cứ hoài chụp hụt đằng đuôi

Có khi ta lầm lỡ

Có khi dở giấc mơ chiều
Rừng thon thót gọi lời yêu muộn màng
Hồ xanh em ngập lá vàng
Có hay buồn đã đại ngàn trong anh
Níu vài sợi nắng mong manh
Cũng không đủ dệt cho thành mùa say
Có khi nhạt nắng, phai ngày
Đàn ai rớt giọt mà quay quắt tìm
Tìm trong sương đục, trăng chìm
Tìm trong hoang hoải ngày im tiếng cười
Trái tim nguyên vẹn dâng người
Vết thương tiền kiếp còn...tươi dấu hồng

Cỏ lá còn xanh

Lên cao lên cao ngàn sương bay
Chập chùng lá xanh xanh vai ngày
Tôi chạm khoảng trời em bỏ ngỏ
Thịt da ngân rung lời mê say

Lên cao lên cao suối nguồn reo
Bạt ngàn cỏ hoa đèo nối đèo
Chim vịt kêu chiều hiu hắt rụng
Đường vào đời nhau sao cheo leo...

Em ở bên bìa rừng cổ sử
Sương mưa ủ kín xuân thì
Ngày tiếp ngày đi lặng lẽ
Dêm nối đêm dài chới với đi

Tôi đến từ ngàn xuân xa tít
Hồn treo trên đỉnh núi mây mù
Thở hơi khói rộng vòng môi mắt
Mà tình chưa hết những hoang vu

Lên cao lên cao tình lên xanh
Cầm giữ mùa xuân chút mộng lành
Em của núi đồi xanh ngút mắt
Tôi nhận chìm tôi sóng lá xanh...

Có một ngày như thế

Đầy vơi giọt mắt cho người
Bỏ quên tiếng khóc môi cười đắm say
Giọt nào gởi lại ngàn sau
Làm đông mưa lạnh vai ngày hắt hiu
Em qua gió tạt nguồn chiều
Câu thơ trầy trật lời yêu chưa tròn
Bóng thời gian điệu hư mòn
Giấu trong lòng giấy lời son sắt này
Nỗi niềm gỡ mãi trên tay
Biết không em có một ngày buồn tênh...

Cơn lạnh tháng giêng

Có lẽ trời còn nuối giá đông
Nên tháng Giêng mưa phùn gió lạnh
Trăng Thượng Nguyên chưa tròn mà chia hai mảnh
Nửa phần hao khuyết về tôi...

Ngỡ thật gần mà lại xa xôi
Chén rượu đầu Xuân mình tôi uống cạn
Uống cả tiếng chim ngoài kia lẻ bạn
kêu hoài một góc vườn đêm

Tháng Giêng qua song nhớ nụ môi mềm
Kỷ niệm xanh, vàng nhờ em cất giữ
Có phải đất, trời cũng kề tâm sự
Để tháng Giêng non lạnh lẽo cùng người...

Còn tôi với núi

Thấp thoáng bên đời một dáng thu
phố núi chiều hôm lẫn khuất sương mù
hơi sương kề cửa lòng se lạnh
tình chết không ngờ trời đất hoang vu

Em qua cây mùa trút lá
vườn ai vàng cánh ngâu vàng
thì thầm mấy chùm hoa gió
rưng rưng giọt nắng phai tan

Em của bao giờ...những thiết tha
của từng đêm kín giấc mơ xa
buồn như cây cỏ chen hồn mọc
Lời của trăm năm dấu mắt nhoà...

Của cuội và trăng

Vầng trăng của em có một loài cây
Nghe nói là cây thuốc quý
Có người đàn ông theo gìn giữ kỹ
Một lần rời cõi người ta...

Có thể tình yêu là những giấc mơ xa
Nên ánh sáng rải vào thiên thâu bỡ ngỡ
Có thể tình yêu là trăm vết nhớ
Cứa vào hồn người tựa gốc Đa

Tôi một đời gió bụi đường xa
Năm tháng rộng làm tình nhân mưa nắng
Trăng thì mộng mà tay mình quá ngắn
Nên vòng ôm chỉ vừa đủ đớn đau

Đêm trở trời liếm láp vết thương sâu
Đêm hư ảo bóng mình như bóng Cuội
Đêm huyền hoặc vầng trăng riêng chết đuối
Giữa dòng Thu cho mắt em xanh...

Tình thì buồn nên tình mong manh
Tuổi đã xế tàn lòng chưa yên nghỉ
Em cầm giữ cành cây thuốc quý
Có chữa lành những vết thương tôi?...

Cùng sắc đào phai

“Bốn mùa lạc mất mùa xuân
Mòn chân xuống biển lên rừng tìm nhau...“

H. M

Đâu phải nguồn xưa mà lạc lối
Em và xuân sớm bạt ngàn hoa
Đào nguyên có phải nơi đào mọc?
Mà nắng chiều nghiêng một bóng ta

Em hồng đâu đó lưng vườn mộng
Tình rớt vào trong một tiếng chim
Một tiếng kêu buồn trong giấc ngủ
Để mắt vàng hoe khắp nẻo tìm

Lối sỏi mòn chi đầu gậy trúc
Thềm rêu lá úa lạnh bàn chân
Mùa đi vướng víu mùa quay lại
Hoa của đời nhau trổ mấy lần?

Bao năm lẩn quẩn vòng cơm áo
Cháy giữa đời thơ một sắc hoa
Thầm với rừng đào xưa mất dấu
Ta đi tìm em hay tìm ta?...

Cuối hiên đời mộng mị

Tần ngần lá tần ngần sương
Tần ngần tôi cuối con đường chia xa
Em về với phố ngàn hoa
Bến xưa, bờ cũ đò qua mất rồi
Chỉ còn tôi với mình tôi
Từng tia nắng nhạt bờ môi khát tìm
Từng con đường rậm tiếng chim
Gởi trong nỗi nhớ một niềm thương đau
Còn gì gởi lại ngày sau
Khi tình kia đã ố màu thời gian
Hỏi thầm lá trở mùa sang
Đã vàng chưa? Giữa chiều tan nát này
Em về tận xứ mây bay
Giấu trong vạt áo tháng ngày thu, đông
Cầm trên tay vết son hồng
Tôi loay hoay giữa chiều không ráng tà...

Cuối năm nghe nhà bạn cũ

Những cây mai uốn không thèm lớn
Chồi mầm đến độ đơm hoa
Vốn biết ta không rành thảo mộc
gật gù bạn bảo: mai bách hoa...

Bên sân lóc ngóc hòn non giả
Dòng nước liu riu cạnh xóm nhà
Nào đã nặng lòng xưa gởi núi
Mà thẫn thờ trông vạt nắng xa?

Rượu gạo chẳng nồng hương của đất
Song thưa ngượng nghịu tiếng chim lồng
Rát hồn cho bữa ai rời bến
Gọi-đàn-chiều-khản giọng bên sông

Thương bạn đã nhiều năm xa xứ
Hiên quê để tím một nương cà
Hạ ly ta nói vài câu vội
Ừ! hết đông rồi nắng trổ hoa...

Cút bắt

Bịt mắt bắt dê Bịt mắt bắt dê
Trẻ thơ chơi - cùng trò chơi cút bắt
Với chiếc khăn tay che mặt
Lần theo tiếng cười... cố bắt được em
Như thể có ngày thì phải có đêm
Có hạnh phúc phải có điều oan khổ
Anh mê mải trần thân tục phố...
Phút chạnh lòng nhớ góc vườn quê...
Bịt mắt bắt dê Bịt mắt bắt dê
Em lẫn vào đâu giữa đời xuôi ngược
Kỷ niệm se buồn tình yêu thuở trước
Cứ hoài bịt mắt bắt dê...
Không bắt được em một thuở theo về
Chiếc khăn nhỏ giờ không che kín mặt
Em phía trước... dù đời không bịt mắt
Cứ theo hoài chẳng bắt được nhau


No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...