Friday, June 5, 2020

Pham Van Man 2

Tạ ơn Người 2008

Mưa cuối đời thơ
Những cơn mưa thổi xuống đời
Chiều mang mang nhớ khung trời bỏ quên
Cửa thiên đường hé buồn tênh
Ta hay em đã nổi nênh phận người
Cơn mưa giăng nửa môi cười
Chưa nguội yên đã bốn mươi tuổi kề
Mây bình nguyên - nhớ sơn khê
Mỏ lòng đau nhớ câu thề bữa qua
Gập ghềnh mỗi vế thơ ta
Khổ thơ em cũng lệ nhoà phấn son
Không bay qua lối rêu mòn
Mưa Ta Em những mất còn trong nhau...
Mùa vàng gởi lại
(Kính điếu hương hồn anh Trần Quốc Thực)

Một cành khô rụng cuối vườn
Người đi qua khuất bờ sương lạnh đầy
Câu thơ vướng lại bên này
Nhân gian một tiếng thở dài hắt hiu
Mùa thu - gói trọn niềm yêu
Vàng trong xác lá ít nhiều sắc hương
Đêm riêng lạc phố xa phường
Đêm chung còn mắt ai vương khói mờ
Chút hương trầm - thoảng hương thơ
Tiếng từ quy - vọng bến bờ hỗn mang
Ừ thôi! về với cỏ ngàn
Trăm năm - vẳng tiếng lụi tàn đây thôi
Khóc người chìm khuất xa xôi
Đêm nghiêng chén rượu mình tôi lặng thầm
Mưa xuân
Mưa xuống cho cành lộc non mơn mơn xanh
Anh ghé xuống đời em
Hoa xuân khoe hương thơm lan cùng đất lành
Mẹ thắp bình yên lên cửa mới
Dấu niềm riêng sau mắt long lanh
Mưa xuống ngoài sân hoa cải ươm vàng
Đất mở lòng thơm dâng đời nhựa mới
muông chim ca vang
Người đến tìm nhau rất vội
nhịp mùa lên nhịp sống căng tràn
Mưa xuống nụ sầu đông thơm triền cỏ non
Bầy én về quanh sân
Tình nhẹ theo chân qua hết điệu hư mòn
Em mở vòng tay chờ nhau cuối ngõ
Anh đến nghe mình chợt ướt mưa xuân...
Mùa xuân hoa tím
Xuân trước - áo màu hoa tím
Chị khoe tím suốt nương cà
Lũ bướm theo về quanh ngõ
Chập chờn liếp cải đơm hoa
Tóc xõa lưng chừng cửa mới
Môi thơm lá cỏ vườn nhà
Mắt ướt lời mưa bữa trước
Mơ màng bao giấc mơ xa
Rồi những vòng xoay năm tháng
Quay đều xa quay thời gian
Chị về làm trăng nhà khác
Để buồn cho bữa sang ngang
Xuân nay em về xóm cũ
Hoa nghiêng nắng đổ hiên nhà
Xuân của đất trời rộng mở
Xuân lòng - tím một mùa hoa
Nghe hát dân ca
(Kỷ niệm một thời sưu tầm ca dao, dân ca vùng biển. Quý tặng Đăng Vũ)

Trên nền bài dân ca em hát
Tôi viết bài thơ về mẹ của mình
Cái vạc, cái cò còn đậu bờ kinh
"à ơ bậu về xứ bậu"
à ơ Tím hoang bờ giậu
lạc loài mấy nụ tầm xuân

Trên nền bài dân ca em hát
chừng nghe buốt nhức tuổi hồng
Áo cơm buổi làm buổi học
lớn lên như cỏ ven đồng

Trên nền bài dân ca em hát
Tình như giọt nắng cuối đông
Tơ hồng ơi dây tơ hồng
Không có người trồng mà mọc cây cao
lả mình một khúc đồng dao
à ơ Kẽo cà kẽo kẹt
Tiếng buồn như tiếng võng đưa
Nghịch lý
Câu thơ mùa xuân viết giữa đêm mưa
Những cánh mai vàng nở trong tin áp thấp
Người vui trước niềm vui kẻ khác
Nỗi buồn trong mình Cứ mãi cư lưu
Con chim én kêu trong tiếng gầm gào của gió
Chén xuân đầu cùng dự báo bão xa
Bài hát xuân run nỗi nhớ quê nhà
Mái tranh dột Mẹ quờ tay ngăn nước lũ
Những bông nếp ngậm niềm vui cuối vụ
Cũng bàng hoàng trên ngọn đĩa xôi thơm
Những giọt mồ hôi Đổi những miếng cơm
Thấp thỏm lời sục sôi bão lũ
Câu thơ xuân viết lưng chừng đêm mất ngủ
Nghe tiếng lòng mình như những tiếng mưa...
Ngoài tầm
(Kỷ niệm ngày sưu tầm ca dao dân ca. Quý tặng Đăng Vũ)

Ai hát trong chiều mênh mang
Thương ai mà quả cau bổ nửa
Thương ai mà qua sông, qua suối
(Mà đói lòng ăn nửa trái sim)
Tôi đi tìm em quanh những khúc ca dao
Xót tình mẹ, tình cha
Khăn nhiễu thưa gói đồng tiền di tín
Những giọt mò hôi kêu leng keng tiệc cưới
Ngày mẹ tròn mười lăm
Tôi đi tìm em
Bắt gặp tuổi thơ mình giữa những vại cà lu tương sủi bọt
Buổi trưa khàn tiếng mẹ ầu ơ
Có một chút gì trong cõi xa mơ
Mà thức giấc nửa đời yêu hoa cúc!
Không có em trên bờ trong, bến đục
Giữa mùa xuân hoa cỏ nôn nao
Em ở bên ngoài những khúc ca dao
Xa tít tắp lời (gừng cay muối mặn)
Ai hát trong chiều quạnh vắng
Điệu hát ru mình chìm dưới mưa sương...
Ngựa gỗ
Nước kiệu Nước đại Lao về phía đồng xanh
Cánh đồng thời gian ngút mắt
Em kiêu sa nghiêng vai Một thời mê hoặc
Bất ngờ bắt gặp giữa chặng thanh xuân
Nước kiệu Nước đại Lao về phía tà huân
Nắng quái rụng vàng xuống thân cò trắng
Vườn mẹ chiều thu quạnh vắng
Lòng thương dáng mẹ, dáng cò
Bạn tôi Tàn đêm thèm nghe một tiếng ho
Khóc tấm tức từ trong lồng ngực
Nước kiệu Nước đại Lao về phía bờ mây
Gã đàn ông đã ngoài bốn mươi
Ghì thân ngựa gỗ
Lao nhanh lao nhanh về miền oan - khổ
quá khứ - ở đằng trước Hiện tại lùi phía sau
Lóc cóc nhịp nhàng Mỗi vết thương đau...
Như là Donquichote
Cứ học đòi người xưa làm thơ
Chập chờn bay trong giấc ngủ trưa vàng
Quên một nửa chân thân là mặt đất
Một nửa còn lấm bụi nhân gian
Cứ học đòi người xưa làm hoa
Một cành khẳng khiu ở cuối sân nhà
Để rực rỡ vàng sau đông giá rét
Cũng trải thân mình lốm đốm sương sa
Cứ học đòi người xưa làm trăng
Rụng giữa thiên thâu khói sóng bạc đầu
Một phút chao nghiêng giữa lòng tục thế
Phải một đời chẳng biết về đâu
Cứ học đòi người xưa làm thơ
Học thói si mê đến dại, đến khờ
Khi ngó lại mới hay mình lạc lõng
Lặng lẽ âm thầm một cõi tiêu sơ...
Nợ rừng
(Viết cho Huỳnh Thị...)

Tôi thiếu nợ rừng một nửa trái tim
Đêm chợt hiểu ra lời thở than của suối
Xơ xác với những cây trơ trụi
Rừng tan hoang chưa đủ lòng tham...
Tôi thiếu nợ em một nửa cuộc đời
Nửa còn lại cứ dần khô như lá
Năm tháng cuồng xô Đời nhau rời rã
Hương tóc, hương rừng chung đụng niềm đau
Hối tiếc muộn màng dành cho ngày sau
Tôi trở về xin làm người gieo hạt
Ngửa mặt lên trời cùng cây lá hát
Cho cánh rừng em một chút xanh
Nói cùng người hóa đá
Ngày đã chiều Tim tím sắc phôi pha
Ai vẫn đứng bồng con trên dốc núi
Sườn non trăng có cùng chia buồn tủi
Mà biển thời gian lớp lớp mây trời...
Vó ngựa nào trong tiếng gió chơi vơi
Để đăm đắm mắt buồn xa vắng
Người son sắt với người kia lỗi hẹn
Đã thuỷ chung chưa? sao để tội con mình
Có vật vờ cũng một kiếp nhân sinh
Đứa con dại chẳng được làm người lớn
Chẳng được sống theo tuổi đời nô giỡn
Luỵ với tình kia mưa nắng dãi dầu
Tuổi mẹ ẵm bồng đã biết yêu đâu
Mà sương gió cũng bao lần tơi tả
Em đứng chờ người trăm năm hoá đá
Sao lại buộc con thành đá theo mình?
Nỗi niềm
Chỉ còn sóng và em, và biển
Chiều mang mang bãi vắng, gọi người
Cánh buồm chở mùa xuân đi khuất
Làm sao em về Kịp tuổi hai mươi?
Anh cũng xa đi một chiều bão nổi
Ghềnh đá phiêu thân hình dáng trơ vơ
Còn lại mình em một loài thuỷ túc
Đợi chờ nhau hoá thạch tự bao giờ...
Phiến buồn Kadong
Em đi tìm anh Mặt trời mọc trên lưng núi
Em đi tìm anh Trái tim hong hóng lửa
Một khúc Kadong xanh Cũng đau lòng tre, nứa
Phải vì xuân mà đằm thắm lá
Phải vì trăng mà lòng chung chiêng?
Em đi tìm anh Bởi tro tranh không đủ mặn môi mình
Khát ngọn gió nặng mùi của biển
Lễ hội nào lửa rừng đêm hư huyễn
Môi cong vít sợi triêng rừng...
Em đi tìm anh Như rẻo thác xa phải về biển lớn
Miên man vỡ vụn chân ghềnh
Một đời chẳng dễ dàng quên
Trái tim một lần lửa cháy Em đi tìm anh
Đèn cao áp thị thành nhạt nhoà đường văn thổ cẩm
Phố đông - chân người lạ lẫm
Tình ơi - con biển, con rừng
Em đi tìm anh
Cõng mùa xuân hoang dại trên lưng
Hoang dại một màu sim tím...
Phố cũ
Cũng trăng ngàn muối sương khuya
Cũng câu thơ nối lời chia biệt người
Đã nhàu nhạt tuổi bốn mươi
Còn vang vọng mãi tiếng cười xa xăm
Phố xưa đổ giọt bóng thầm
Đã xa dù cách nửa tầm cũng xa
Vô tình vạt nắng đi qua
Mà đau buốt mãi với tà huy sao?
Còn tôi với nghiệt oan nào
Giữa mang mang nhớ Buồn xao xác về...
Phố khuya
Vẫn là những đêm Đi Về Phố khuya
Ngọn đèn hắt hiu mờ, tỏ
Dễ chừng đã yêu chùm hoa sữa nọ
Mà nghe buồn rớt trong cây
Vẫn là không gian réo gọi tàn phai
Thời gian mập mờ dấu in gót giày đại lộ
Buồn như lòng ai ôm con cuối phố
Yếu gầy giọng hát ru khuya
Chút tình mỏng manh chẳng kịp sớt chia
Trôi giữa lòng đêm dòng dòng tiếc nuối
Vẫn là những đêm Đi Về Phố khuya
Phố của ai mà ai hờ hững bước
Vang vang kèn xe xuôi ngược
Đời mình cũng hoài ngược xuôi
Đã chẳng một lần cho trọn cuộc vui
Khổ thơ vụng cũng nhọc nhằn câu, chữ
Con đường mập mờ tình sự
Chiếc bóng in dài lẻ loi
Quê nhà
Nơi ấy chứa sắc trời cuối đông
Giọt nắng vàng gieo liếp cửa
Đã xa bao lần lệ ứa
Mẹ già tóc lệch chiều hanh
Nơi ấy có con trai tôi ngồi bưng mặt khóc
Bơ vơ chiều quạnh hiên nhà
Nơi ấy một lần thôi Khép cửa
Lối về đã khuất mù xa
Nơi ấy có bao điều chưa nói
Dường như là tình yêu
Dường như có điều chi rất lạ
Hoang mang rời rụng trong chiều
Nơi ấy Có nắng vàng cây xanh
hoa xoan trắng tóc
Có con chim gọi đàn giữa chiều xa xứ
Có nỗi buồn lén lén qua tim...
Ruộng cấy
(Kính tặng những người đàn bà đi chân đất)

Những người đàn bà chân đất
Chiều quê thân đẫm nắng vàng
Thì thọp đồng sâu ruộng cạn
Một đời đi dọc, đi ngang
Lưng khom bước lùi, bước giật
Hai sương lấy héo làm xanh
Dẫm lên bóng mình để sống
Mà nuôi những mộng ước lành
Những người đàn bà chân đất
Lặng lẽ trong chiều mênh mông
Hoàng hôn sôi trên lưng áo
Bình minh reo vui trong lòng
Lẫn trong chiều sương xuống chậm
Có mẹ và con gái tôi
Giữa nền văn minh lúa nước
Giữa những xuân, thu biển đồi
Tôi đi trên bờ ruộng cấy
Bước trồi, bước sụt thương mong
Xấu hổ là dòng thơ viết
Quê mình gạo trắng, nước trong...
Tắm mẹ
(Quý tặng nhà thơ Thanh Sơn)

Mẹ vốc những bông trời trôi giữa dòng sông
Cọ rửa tuổi thơ con ngày tròn con nước
Mai lăn lóc trên bước đường xuôi ngược
Mang theo đời một chút phù sa...
Chiếc lược sừng trâu khe khẽ chạm đầu
Nồi nước tắm nặng mùi hương hoa bưởi
Mai lênh đênh hiên thành phố chợ
Đừng quên một góc vườn quê...
Con mang linh hồn của gió quay về
Qua giếng nước đầu làng bâng khuâng tiếc nuối
Gàu nước mẹ cho đêm hè ngắn ngủi
Để một đời chảy một dòng trăng...

Đứa trẻ ngày xưa vá mộng chim bằng
Bụi đỏ thời gian mù xô sóng lớp
Mẹ có còn ra sông tắm táp
Mà tóc xanh xưa rợp trắng mái đầu
Nước mắt không tròn bao cuộc đầy vơi
Mát mẻ đời con những lần được tắm
Xưa mẹ tắm con
Giờ con tắm mẹ
Sao chỉ một lần thôi
Mẹ ơi!...
Tháng ba
Cứ chòng chành trong nỗi nhớ
Chiếc đò ngang chở nặng bóng cây bần
Cứ lạc đường theo cánh gió
Những hạt nắng vàng rụng xuống quanh sân
Tháng ba níu bàn tay lên ngực áo
Ai để mùa xuân tím suốt nương cà
Bất chợt nghe lòng thảng thốt
Xa mù chiếc bóng quê xa
Tháng ba Trái mít non nhớ mụn cá chuồn
Con tu hú kêu buồn quãng vắng
Đóm lửa đầu môi khô đắng
Bồi hồi, khói bếp nhà ai
Tháng ba mắt con gái đuôi dài
Cháy hưng hức ngọn đèn đêm lễ hội
Tháng ba thương giùm anh một đời trôi nổi
Chỉ kịp lần về... quanh cảo - thơm xưa
Tháng bảy
Còn nửa vầng trăng
Cho người xa xăm
Cùng tiếng gà khuya
Hiu hắt chỗ nằm

Tháng bảy theo mưa
Về trên phố cũ
Mấy nhịp cầu treo
Ô Thước mù tăm

Người đã xa đi
Bên kia tầm tay
Một cánh tường vi
Để hồng mê say

Câu thơ tình yêu
Rơi vần lắt lẻo
Một thời yêu đương
Một đời khổ đau

Đêm của từng đêm
Tiếng buồn vọng âm
Giữa hiên đời nhau
Mưa rơi âm thầm

Tháng bảy trời mưa
Gởi tình cho đất
Người gởi cho người
Thương nhớ lạnh câm

Chỉ còn nửa trăng
Treo trên trời không
Chỉ còn nửa tôi
Mưa rụng trong lòng

Tháng bảy tôi về
Xanh xao phiến nhớ
Tháng bảy cho người
Giọt giọt thương mong...
Tháng giêng
Còn trên hai bàn tay là gió
Cơn gió mang hơi biển, hơi rừng
Còn trên áo ai phơi là nắng
Vạt nắng quê nhà từng giọt nhớ rưng rưng
Anh đi qua con phố mùa xuân
Ngập ngụa mùi hương lụa là xanh, đỏ
Tháng giêng cỏ non Quê xa heo hút gió
Lúa đương thì, làm mắt có xanh hơn?
Bỗng dưng thèm bát nước chè tươi
Cái kẹo gương mẹ cho
Mười năm sau còn thơm nồng hương mía
Chữ "Biết" trong thư cha
đến bây giờ còn chưa vỡ nghĩa
nên cứ ngùi ngùi
Câu chuyện chúng mình tự thuở "biết" nhau
Tháng giêng này rồi đến tháng giêng sau
Hương cốm, hương chanh cứ dần xa mãi
Cố dặn lòng thôi một lần quay lại
Cúi xuống bên thềm hôn cỏ tháng giêng xanh
Tháng năm
Đã kín trời tháng năm
Những chùm hoa phượng đỏ
Đỏ trong đôi mắt tôi
Những lần tìm em
Tháng năm nắng dội hiên thềm
Bỏng rát vào trong nỗi nhớ
Đâu rồi Cánh cò bay nghiêng tập vở
Lững thững cuối hàng me
Đuôi tóc lùa theo đuôi mắt
Đâu rồi vai nghiêng tóc lệch
Nhặt hoa rụng cuối đường
Có lẽ chỉ có học trò mới biết yêu thương
Loài hoa đo đỏ ấy Tháng năm
Em đi đâu để tôi buồn đến vậy
Lung linh nắng cháy trên đầu
Hoa phượng đỏ, vàng như thuở có nhau
Rưng rưng góc phố
Tôi về bóng chiều xiêu - đổ
Còn đợi nỗi buồn theo tháng năm đi
Thu cũ
Là nắng để vàng hanh với gió
Là mây bay mỏi lại quay về
Là em từ buổi quàng khăn cưới
Để gió bờ sông vọng tiếng chim
Là  tôi chiếc lá mùa thu cũ
Rụng xuống lòng quê cháy nỗi niềm...
Tiếng chim vườn cũ
Những tiếng chim bỏ quên trong rặng bạch đàn
Anh nhặt lại sau nửa đời thức giấc
Chỉ còn lại phía bên kia thời gian cỏ mật
Là tiếng buồn xao xác vọng trong không
Những tiếng chim kêu nước lớn, nước ròng
Nơi tuổi thơ anh vàng bông bí rợ
Nơi những con đường viền quanh nỗi nhớ
Bóng ai về sương kín hoàng hôn
Hiu hắt lòng quê sớm Bấc trưa Nồm
Tiếng chim lẫn lời hát ru của mẹ
Con sông tuổi thơ ngập ngừng qua bao nhánh rẽ
Mang những tiếng buồn man mác trôi xa...
Anh lớn lên theo nỗi nhớ vườn nhà
Khản giọng một loài chim kêu buồn trong giấc ngủ
Gầy rạc những lời ru qua gió cuồng mưa lũ
Long đong đến hết phận đời
Những tiếng chim bỏ quên từ cõi xa nào
Tản mạn trong từng từng cây tán lá
Anh cúi nhặt mẩu thời gian rời rã
Nhặt lấy bóng mình cùng với đơn côi...
Tình không
Không là biển chẳng là sông
Giữa đời nhau rộng cánh đồng thời gian
Em về Tay bế, tay mang
Sá chi chiếc lá thu vàng đã xưa
Không là nắng chẳng là mưa
Trong nhau còn chút âm thừa đấy thôi
Có gần lòng cũng chia đôi
Cũng quan san tự ngày trôi dạt nào
Không là dốc dựng đèo cao
Cheo leo bữa rượu, trầu trao tay người
Để trang thơ nát môi cười
Để yêu thương vỡ chín mười phương xa
Không là bướm chẳng là hoa
Chỉ là chiếc bóng chiều qua giữa đời
Em về mỏi cuộc rong chơi
Tôi ngu ngơ gọi mấy lời: Tình không...
Tình như là gió
(Viết cho Thạch Thảo)

Ô hay! Tôi lại nhớ người
Có đâu - ánh mắt môi cười mà... say
Câu thơ vàng lá thu bay
Đã rơi xuống bến tình này quạnh không
Chắt chiu một chút nắng hồng
Gởi ai như thể mưa đông lạnh rồi
Có đâu - trong bóng ta ngồi
Mà đêm sâu cũng bồi hồi gọi nhau
Chưa từng ấm, lạnh bàn tay
Cũng xin chia xớt buồn đau giữa đời
Hoang liêu rồi một góc trời
Thì thầm tiếng gió bời bời tình xưa
Rung ngân một phiến âm thừa
Mà nghe lòng nặng hạt mưa sang mùa
Chưa cùng đối bóng đèn soi
Xa xôi như giọt thơ ngoài dặm sương
Có đâu - chung lối, chung đường
Ô hay! Sao lại buồn - thương - nhớ người...!
Trở về
Anh trở về sau giấc ngủ quên
Bừng con mắt giữa màu xanh cây lá
Như chú dê con bên triền dốc lạ
Mỗi lúc mỗi ngạc nhiên Khi gặp dấu chân mình
Con dế khóc mùa dâu Hoa khế tím sân đình
Cái yên ả làng quê bỏ quên đâu đó
Anh ngụp lặng giữa dòng sông tuổi nhỏ
Thầm thĩ với mình Nước đã xanh hơn
Về làm mưa rỗ mặt đường trơn
Trái ổi chín rụng trong vườn cỏ
Mảnh guơng vỡ soi tình em chẳng tỏ
Mới hay mình quên khép cửa chiêm bao...
Trong lời quạnh hiu
Như con chim trong vườn gió Nghếch cổ hót mây
Như cơn mưa trong niềm nhớ rỗ mặt sông đầy
Câu thơ tôi neo lời tháng năm
Thuở hồn nhiên mờ phai gió bụi
hồn nhiên khóc chiều hanh dáng núi
hồn nhiên buồn ngày em qua sông
Như cây khô trong ngàn lá Ngửa mặt trông trời
Như con sâu trong lòng trái rào ngăn khơi vơi
Tôi đưa tôi lên đường cũ
Phố như đông chân người
Nghe hoang liêu từng bước giữa lao xao môi cười
Đã không về với nhau thì thôi
Sao mưa thu riết cóng chỗ ngồi
Bao năm đi trong lòng nhân thế
Hết nửa vòng tôi gặp lại tôi...
Tự bạch
Tôi kéo thêm một vệt sơn Trên nền bức tranh đã cũ
Màu sắc lung linh, bên những vùng loang lở
Màu nào cũng là màu thời gian đấy thôi!
Nhiều khi thèm làm một cái gì thật mới
Trên cái cũ mỏi mòn, đơn điệu
Một lần chợt xoá đi khuôn mặt mình
Trong ký ức một người nào đó

Tôi ném thêm một cụm từ vào giữa cung chữ nghĩa
Thêm và bớt cũng chỉ là cái hanh hao của mưa và nắng
Nhiều khi cứ ngông nghênh qua những miền mây trắng
Để thơ mình đỡ cay đắng hơn

Tôi rải qua vườn nhà em một chút trăng
Để mọi thứ trở nên hư ảo
Để một lần được yêu giữa vùng gió bão
Mà quê lòng mình giấu những cơn dông
Bây giờ Trời sắp qua đông
Tứ cung khúc
Vàng thu từ độ
Trăng nghiêng kẹp tóc
Thả xuống đời nhau
Mấy cụm mơ vàng

Khép giữa tờ thư
Mùa Đông kín lá
Một vết son thơm
Phai dấu thời gian

Về cõi trăng người
Em khoe áo mới
Nụ hồng tin xuân
Hoa trắng cài đầu

Hạ đỏ tôi về
Xanh xao phiến nhớ
Có khóc thật nhiều
Rồi! cũng mất nhau
Tự khúc thu
Bỗng nhớ về phương trời nào rất xa
Qua tiếng sấm rền gầm gào buốt nhức
Những cơn giông đầu mùa...
Bỗng thấy mình như trẻ thơ
Em về đâu để cành cây trơ xương
Chiếc lá vật mình trong nỗi chết
Ngóng em trời chiều mỏi mệt
Vàng hanh đường quê - sắc thu
Bỗng thấy mình như con vành khuyên
kêu hoài trong bụi cỏ
Tuổi xuân rớt rơi đâu đó
gởi buồn xuống những dòng thơ
Bỗng thấy mình như nhánh sông quê
Chậm trôi giữa miền ký ức
Có em làm mùa thu giữa ngực
Để sóng buồn vỗ mặt trăng khuya
Vạn thọ
Lại một lần bên ngưỡng cửa mùa xuân
Nỗi nhớ chạm cánh hoa vàng trước ngõ
Đâu chắc vì nhau mà vạn thọ
Để hiên người cứ nở vàng bông
Em hãy cùng mùa xuân điểm phấn trang hồng
Mùa hội tụ vì hoa mà nảy lộc
Tội chút tình xưa đò ngang - bến dọc
Trắng màu mây giữa một dòng xuôi
Độ lượng lòng kia bữa tạm yên vui
Dễ chắc vẹn nguyên vàng đá
Em kín một hiên quê tôi trải buồn xứ lạ
Hoài nhớ một dòng thơ "người ở, người đi"
Chiều xuân lên con én hẹn sai thì
Lòng khô khốc cũng vàng bông vạn thọ
Đất khách vào xuân lá nghiêng cánh gió
Thầm hỏi quê nhà hoa đã vàng chưa...?
Vầng trăng tuổi nhỏ
Những vầng trăng mẹ hong trên vỉ
Trắng trong hương lúa đồng nhà
Trăng nghiêng, trăng vàng tay mẹ
Những lần kề với lửa hoa

Mẹ cho một vầng trăng vỡ
Chia cùng cô gái bên nhà
Hương thơm chưa tròn khoé miệng
Đã gần bốn chục năm xa

Trôi trên sông dài biển lớn
Quê người biết mấy nắng mưa
Bà quán mời ăn chiếc bánh
Ngùi ngùi - nhớ - mảnh trăng xưa...
Về bên sông làng cũ
Tôi về ngồi lại bên sông cũ
Đưa tay mà vớt bóng thuyền hoa
Em bỏ bến thuở tình tôi xanh dại
Gió thay mùa lòng cũng khơi xa
Giọt nước mắt đã hoen mùi rêu mốc
Khoảng tường câm từng sợi nắng đi qua
Chút trăng cũ cũng đôi lần nguyệt thực
Màu sơ nguyên mây lớp lớp nhạt nhoà
Còn với mất giữa hai bờ mây nước
Một dòng trôi hiu hắt một lòng quê
Dù ngựa chứng cũng chùn chân, mỏi vó
Huống chi tôi không có bận quay về?
Về ngồi lại bên sông làng cũ
Khóc thầm theo câu hát "Cố nhân hề..."
Về thăm quê bạn
(Quý tặng Đăng Vũ)

Nước cứ duềnh lên mặt sông
Lòng bạn cũng duềnh lên như sóng
Hôm rủ nhau về thăm lại quê xưa...

Nơi bạn đã qua bao mùa nắng mưa
Tuổi thơ vàng cánh đồng chua những ngày mò cua dặm ốc
Chút mực xanh loang trên đầu húi trọc
Khét nắng quê nhà lưng bát canh rau
Nơi những con chữ lăn tròn với toan tính mai sau
Lăn trên đường đến trường
Chiếc áo sờn vai và cơm không đủ bữa
Nơi buổi xa nhà đầu tiên chần chờ thêm chút nữa
Để thêm một lần nhìn Giã từ cô gái nhà bên
Nơi ký ức in hằn bao điều chẳng dễ dàng quên
Đêm người cha bị bắt theo thằng Việt gian
Rồi không bao giờ trở lại...

Mắt bạn cứ buồn buồn xa xăm đầu ghềnh cuối bãi
Mưa cứ giăng giăng lớp lớp hiên nhà
Mình cũng bồi hồi chiếc bóng quê xa
Từng hẹn tìm về Mà đã bao lần không về được
Về quê bạn hồn nổi trôi sũng nước
Cứ vịn vai cầu rưng rức: Quê ơi!

No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...