Friday, June 5, 2020

Pham van Man 1

Tạ Ơn Người 2008

Ẩn ức thu
Lũ chuồn chuồn về từ hôm qua
Mỏng manh đôi cánh chở mùa thu
Ơn em chiều lưng mưa phố
Đằm đằm chảy một dòng thơ
Chiếc lá - bay trong chiều xưa
Đã rơi xuống cõi mơ hồ
Đã vàng tay em - hoa cúc
Vàng tôi - bụi sóng lao xao
Ngọn gió may chợt về quanh đây
Ngày đi, thêm một chút hao gầy
Thu ơi! đùn lên sắc nhớ
Xa người lạnh một vòng tay...
Bài giã từ
Thôi giã từ con phố thân quen
Lời yêu thương chùm thơ lưng xách
Tôi mắc nợ em một khúc ca dao
Những sợi tơ hồng giữa bài hát mẹ
Lưới vòng thời gian trùm lên khung cửa
Phủ mặt ao bèo xanh mướt đổi thay
Thôi giã từ góc quán đèn đêm
Đốm lửa đầu môi lập loè tình sự
Giọng hát khê nồng "Thuyền ai viễn xứ"
Chìm lắng trong mưa Buồn đến nao lòng
Thôi giã từ đôi mắt "đàng trong"
Đường ra "đàng ngoài" lao xao nỗi nhớ
Trang sử tình người xưa viết dở
Rốt cùng ta nợ nần nhau
Nợ phố cao mùa vui qua mau
Nợ nhánh hoa xoan ngát vị hôn đầu
Nợ áo ai phơi vàng sân nắng
Nợ lưng đồi một tiếng chim kêu
Nợ mảnh chăn đắp chung khuôn mặt tình yêu
Nợ cô gái hàng hoa một ít sắc màu
Nợ bạn bè những cái xiết tay chiều chủ nhật
Nợ đèn  đường một chút hắt hiu
Thôi giã từ Vòng tay gió đông
Lạnh thổi qua đời trăm tiếng hư không...
Cầm như hoa rụng
Em đừng khóc
Buổi đông về nghiêng nghiêng mưa bấc
Gió thay mùa lất phất
Từng giọt mưa rung
Đã không còn chia nỗi vui chung
Buồn riêng em giữ
Đành thôi tình người lữ thứ
Đành thôi phận mình đa đoan
Cuối điểm tình là những phế hoang
Phía sau mùa xuân Mùa đông kề cửa
Đã biết người không về nữa
Sao lòng cứ ngập thương mong
Vô duyên chẳng kịp chung dòng
Bến mơ đã khép đục, trong cũng đành
Chút tình lên Buổi tóc xanh
Chẳng nên tơ mối Sao đành đoạn xa...?
Chia tay chiều tháng giêng
Tháng giêng đưa ai về phố
Hoa xoan tím rụng cuối đường
Gió đưa chân người vội vã
Tay mình - một chút mưa sương...
Tháng giêng khuyên tròn giấc mộng
Trái tim - hoa cỏ đương mùa
Trên môi tiếng cười vỡ vụn
Giật mình - ngần ấy lẻ loi
Đã biết buồn vui chẳng trọn
Nỗi đau Hạnh phúc xoay tròn
Ừ thôi! Người về bến ấy
Ngày dài riêng tôi héo hon
Vườn xưa mình tôi ngồi lại
Đêm xuân còn một chút gì
Là hơi là hương rất dại
Dù người đã bỏ tôi đi...
Tay khô còn năm mấu nhọn
Chạm vào vết thương luân hồi
Gọi tên người cho đỡ nhớ
Tháng giêng vừa qua đời dôi
Chiếc cơi trầu của mẹ
Làng xác xơ khi bão lũ đi qua
Trơ mặt đường quê vết thương lở loét
Những vết thương từ thiên tai...

Mẹ giấu vết thương lòng từ mái tranh liêu xiêu
Khi nhặt nhạnh đồ dùng cón sót lại
Những thứ đã trôi đi là của trời đất
Chỉ tiếc chiếc cơi tre Ngày còn sống cha đan
cho mẹ đựng trầu Cuồn cuộn dòng sâu
Vật kỷ niệm trôi bồng bềnh mặt nước
Chỉ cách một tầm tay mà không sao với được
Huống chi tình người đã dạt phương nao
Ba đứa con ở góc phố, lầu cao
Ngày gió lũ mưa cuồng không kịp về cứu hộ
Chỉ có những người láng giềng nghèo khổ
Chia cùng đôi bữa hẩm hiu

Nhà lá đơn sơ thông thống gió chiều
Rét buông buốt như lòng chưa đủ ấm
Chiếc cơi tre trôi giữa vực hồn thăm thẳm
Mẹ nhớ thương chồng khe khẽ gọi tên con
Chiều Sơn Tây
Lá xếp tầng đứng níu chân sương
Em đứng chờ ai cuối đường bụi đỏ
Bềnh bồng tóc bay cuốn gió
Để cuối chân trời mây cũng bậc thang
Nắng ráng chiều khói vướng thân cau
Anh vướng chân ai mà buồn với núi
Không dưng để lòng lấm bụi
Khi tiếng khèn môi mấp máy một câu thơ
Em đứng chờ ai Anh đến tìm ai
Những cơn mưa chiều cao nguyên chưa kịp tới
Để mát lòng nhau những tìm, những đợi
Chiều tím nương xa ai hú gọi chồng...
Chợt mất
(Kính dâng hương hồn một nhà thơ vừa mất)

“...Chân thân của bụi cát về cõi phù hư
gởi bờ mê sóng dồn...” H. Man

Mai sau còn đâu lời thơ
Câu kinh chiều, ngân nước mắt
Một nắm xương tàn gởi đất
Tháng năm, bời bời cỏ khâu
Người về cõi miền tịch mịch
Là nơi trăng soi ngàn năm
Là nơi không có ngày nắng
Là nơi đêm kín chỗ nằm
Giọt mực nẩy vào hư không
Loãng tan giữa lòng câm nín
Là hoa, là hương mênh mang
Đất sâu hững hờ chôn kín
Trang thơ dồn mấy mùa thu
Vàng hoe giữa lòng huyệt mộ
Bút nghiên nối lời thiên cổ
Thì thôi - trả hết cho đời
Mai sau chìm trong lãng quên
Thân danh cũng rồi bụi đất
Chỉ tội chút tình lỡ mất
Chợt - trong ánh chớp vô thường...
Chút lòng với thơ
(Quý tặng Hiền Lương)

Chỉ là một chút mộng thôi
Để nghe cát lở sông bồi dưới chân
Để nghe lá rụng ngoài sân
Vàng thêm chút nữa với lần nào kia
Với người một giọt sương khuya
Với tôi góc biển lạc lìa tầng không
Với ngàn xanh một ráng hồng
Với trăng sao níu nhập vòng tử sinh

Cũng chỉ là chút mộng thôi
Mà yêu, đến đứng đến ngồi thế sao?
Nẻo nguyên sơ - rộng cửa vào
Từ muôn thuở nọ sóng xô mịt mùng
Chút lòng riêng vọng quê chung
Hoàng hôn soi bóng đêm trung trùng vây...
Chút tình gửi lại
Sơn Tây, Sơn Tây
Ta về phố núi trập trùng xanh
Cây thông kín nửa hoàng hôn tím, đỏ
Này! Mở vòng tay ôm hết gió
Có hương tóc em nhoà hơi sương
Có rượu cần mềm môi bản vắng
Có hoa hoang nở vội bên đường
Sơn Tây, Sơn Tây
Áo ai xanh, xanh lá, xanh trời
Chiều gãy khúc tiếng hò reo của suối
Núi cao ngất đã già bao tuổi
Để trên người em gọi núi non
Ta thắp tình cao với núi chon von
Lòng cháy lửa hội cồng chiêng ngày ấy
Đêm say khước tiếng khèn môi lấp láy
Giữa vô cùng nghe lá cỏ thênh thênh
Mai mốt đời xô thác lấn xa ghềnh
Xin gửi lại trái tim mình lỡ mất...
Cuội
Như chú cuội già ôm gốc cây đa
Giữ gìn mãi cành cây thuốc quý
Anh giữ tình em vết buồn niên kỷ
Với tấm lòng hiu hắt giọt sương thu

Em về xứ xa, xa quá, tuyệt mù
Mảnh trăng cháy giữa đồi thơm cỏ dại
Anh góp tàn tro và gìn giữ mãi
Mặc gió đời thổi suốt bến sông xưa

Giữa lòng trăng khuya, sớm tội tình chưa?
Cố níu giữ một cái gì lỡ mất
Cũng như cuội chọn lấy điều không thật
Anh vẽ lên trời một mảnh trăng riêng
Diều giấy
Bay xa và cao hơn lũy tre làng
Những mơ ước của em khoát màu xanh, đỏ
Để được cao hơn tầm cao của gió
Mười ngón tay đan nối sợi chỉ dài
Ngạo nghễ cười trên yếu ớt nắng mai
Em kiêu hãnh lùa mây xanh mây trắng
Không gian tầng tầng im ắng
Bất ngờ Trời đổ cơn mưa
Có nỗi buồn nào Thì cũng rất xưa...
Đổ vỡ
Bắt đầu với đêm khác, ngày khác
Có xót đau và những lời bội bạc
Ta đánh mất nhau
Bắt đầu những toan tính mai sau
Em ném xuống tình yêu tôi bao điều gian trá
Đêm cũng bất ngờ xa lạ
Ngày dài chới với bên song
Bắt đầu thôi những ước mong
Thôi những đêm xanh về chung hơi thở
Cũng rồi bao lần trăn trở
Bật cười trước những đổi thay

Bắt đầu với đêm khác, ngày khác
Cầm trái tim mình - tôi đi
Đọc thơ cũ ở Thu Xà
Những con chữ nhạt nhoà Giọt mưa, giọt nắng
Phả trong đêm sâu hương quế, hương trầm
Thoảng bóng hình ai Tình anh? Thể phách?
Xa mã một dòng trong, đục thanh âm
Người đến Sao khuya chìm chìm, nổi nổi
Khúc vong tình hay phận người mỏng manh
Tiếng đàn vẳng tự đáy sông hay tiếng khóc
Mà đêm nghiêng men khói xây thành
Trăng lẻ loi bên triền cát xa
Ráng chiều phai trong lòng mệnh số
Từ xuân cổ độ buồn đau đơm hoa
Đã âm thầm một bóng chim qua
Một đóm lửa soi bờ hữu hạn
Không phải đường lên cổ quán
Mà nghe đằm đằm sương khuya...
Góc khuất
Có cánh hoa nào mới nở
Chợt trong góc khuất tâm hồn
Trong lao xao lời của gió
Ngập ngừng, lặng lẽ đưa hương...
Có nỗi vui nào sót lại
Từ trong góc khuất tâm hồn
Em gởi về theo nỗi nhớ
Để chiều tím cả hoàng hôn
Bài thơ tình yêu thứ nhất
Rêu xanh phong kín ngăn lòng
Đến mùa em bay đổi xứ
Cũng đành - khuất núi, mù sông...
Bạn bè vẫn ngồi đâu đó
Lẫn trong góc khuất cuộc đời
Chia cùng dăm ly rượu nhạt
Nỗi niềm nhân thế đầy, vơi
Cùng chung một mùa vàng lá
Cùng thèm những cuộc rong chơi
Đói, no cuối ngày dâu bể
Lại thêm những nỗi đau đời...
Em - chắc gì em biết được
Dài trong góc khuất thời gian
Có một thằng tôi bụi bặm
Lăn theo gió lũ, mưa ngàn...
Hoa cỏ Lương Sơn
Đó là loài hoa Long chong
Lăm theo triền cát trắng
Đó là con còng gió
Lẫn trong phiến đá xanh
Lương Sơn Chiều ẩn ức tình anh
Lao xao sóng dồn mặt nước
Đó là ngày người ta đến rước
Em về làm trăng sáng riêng nhà ai
Anh chạy ùa ra cồn cát xuôi dài
Vồ chụp cái hoa long chong
Như nắm lấy tình yêu mình trên đôi bàn tay rướm máu
Như loài sứa phơi thân trên cát cháy
Cứ hỏi thầm, mình đã tan chưa
Chỉ còn lại mình anh với cỏ hoa xưa
Lăn trong gió theo chiều tắt chậm
Lương Sơn và anh buồn riêng chợt ngấm
Một chút tình buồn cũng rất Long chong
Hoàng hôn mưa
Mưa đến vàng thêm sắc thu
Chiều đi vàng thêm nỗi nhớ
Còn khoảng không nào ngăn trở
Dùm lấp cho đầy mưa ơi
Nối liền phương người phương tôi
Bụi nước một màn nhu nhuyễn
Tình xa theo mưa thoáng hiện
Môi mình, một chút hoàng hôn
Khoảng đời còn lại
(Kính dâng Cha nhân kỷ niệm 90 năm ngày sinh)

Đã đi qua hết phần đời
Chỉ còn đêm phả mấy lời mông mênh
Người về chợt nhớ chợt quên
Mấy đầu sông gọi sóng duềnh biển xa
Vàng như giọt nắng hiên nhà
Giọt trong ký ức giọt qua phố người
Dấu thời gian trắng môi cười
Trắng trong như tuổi chín mười...năm nao
Đi về muôn ngã chiêm bao
Thực hư hư thực: lối vào sơ nguyên
Tựa thềm hoa, gối niềm riêng
Mà nghe gió trỗi suốt triền sông xưa
Bến mê này! lách lau thưa
Xé toang kỷ niệm níu mùa trăng suông
Hoang mang sương trắng đầu nguồn
Mênh mông bờ cõi reo buồn mông mênh...
Người về chợt nhớ chợt quên...
Lạc điệu (I)
Anh nhặt nhạnh những khúc ca tâm tình của mẹ
thuở cùng ai tát nước bên đình chiếc áo bỏ quên
Anh góp nhặt những nỗi buồn cỏ dại
Một chút vàng chớm thu
Ngày cha về trên bến ván
Mắt dõi bóng thuyền khơi xa
Nhân nghĩa dài mấy chặng dân ca
Trăng tàn phía sau câu hò đối đáp
Mồ cha giờ cỏ xanh
Cổng trước vườn sau mẹ ngậm ngùi một bóng
Bao mùa - trầu rụng lá lương
Đường về nhà em bời bời cỏ sương
nên giữa đời nhau câu thơ lắc lẻo
Thì thôi mỗi dòng, mỗi nẻo
cũng đành chẳng kịp vui chung
Anh lặn lội trong dòng ca dao Như lòng đã cũ
Tìm chút tình thơ người xưa rớt rơi
Nghe như bên thềm thế kỷ Có ai đó gọi: “Vừng ơi”...
Lần cuối
Thôi chia tay
Nghe trong miệng mìn cái vị buồn buồn của đất
Em và những tấm lòng chân thật
Mát, trong dòng sông quê
Thôi chia tay Tôi lên xe đời lăn đi
Thời gian thầm thì gió thổi
Bụi mù, mưa sương giăng lối
Hát... trong lời cây xanh
Hạnh phúc nào trên tay mong manh
Tình yêu mập mờ Phía hư Phía thực
Kỷ niệm hằn in buốt nhức
Phía nào rồi cũng chông chênh
Thôi chia tay sẽ dặn lòng quên
Dù hương rạ cuối mùa cứ quyện vào trong hơi thở
Mai trăng về xô cổng nhớ
Giữ giùm chút tình đã xa
Lập xuân (I)
Cành mai lá rụng trong chiều
Chút mưa sương Chút đìu hiu bên trời
Muốn đâm chồi biếc xuân ơi!
Cũng qua gió dập mưa bời buổi Đông
Câu thơ riêng rả lên dòng
Tự nguồn xa cũng đục, trong mấy lần
Em về nhè nhẹ bước chân
Cho thơ tôi đến thật gần với xuân
Mảnh vỡ
Những đứa trẻ nhặt lá bàng
Nhặt trái tim mình đốt lửa
Trong từng miếng cơm lần bữa
Rưng rưng nhớ một hiên nhà
Mẹ về quê ngoại rất xa
Ba lên xe đời hút mất
Cho dù bước trầy bước trật
Con đi cho hết phận người
Mẹ khóc duyên mình dang dở
Ba xót đau tình phôi pha
Đã trót sinh từ lầm lỡ
Con cứ theo đời trôi xa...
Những mảnh vỡ từ đổ vỡ
Những con chim chích không nhà
Có lần nào tim buốt nhức
Ơi người! Là mẹ, là cha
Mắt sông
Những con mắt buồn đậu giữa bến sông
Hong-hóng gió nồm xa chưa tới
Những con mắt làm duyên quê
có cây sào đứng đợi
Cứ đơn lẻ thế nào giữa trời nước mênh mông...
Tôi lại quay về sau những bão giông
Tìm mái tóc ráng chiều bên sông giặt áo
Chỉ còn lại nước xuôi hàng cây xiêu đổ
đứng thì thầm kể chuyện trước, sau...
Gã thổi sáo xưa ngơ ngác vịn vai cầu
Lầu Thừa-Tướng vỡ theo vòng cá quẫy
Cứ dặn lòng mình: Tình yêu phía ấy
Phía những con đò lặng lẽ nép bên sông...
Mẹ miền Trung nước lũ
Làng ở ven sông Mùa rét
Nỗi xót xa lớn lên từng lưng đấu thóc
Ai cầm cố áo bông...

Mẹ lặng nhìn biển nước mênh mông
Ngầu ngầu sủi bọt
Nước xoáy sâu vào đất
Nỗi đau xoáy vào lòng
Hết một đời chưa hết long đong
Long đong giọt mồ hôi mùa bội thu trôi nổi
Gió lũ Mưa cuồng Xé lòng con sóng dậy
Nước ậm ào tuôn...

Những giọt mồ hôi nảy mầm sau nhiều đêm ngấm nước
Mẹ sảy Mẹ sàng
Chén cơm nóng đỡ lòng chưa hết hoang mang
Phập phồng bong bóng nước

Con lớn lên thêm Từ những điều vừa nhận được
Vươn vai thở với thiên nhiên...
Mẹ quê
Mẹ đã đi giật lùi cây số thứ bao nhiêu
Khi đồng ruộng được tính bằng ki-lô-mét
Chiếc áo màu đất quê bạc thếch
Phong phanh tháng nắng ngày mưa
Có bao nhiêu đường dọc, đường ngang trong đời thợ cấy
Bì bõm, loay hoay quanh những miếng ruộng làng
Mẹ một nắng hai sương Cho mùa xanh cây, xanh lá
Mẹ lếch thếch, lôi thôi Cho con sống đàng hoàng
Con đi qua những nẻo đường đất nước
Chẳng dài hơn bao cây số ruộng mẹ qua
Chiều phố thị nhớ bữa cơn đồng trũng
Lòng mẹ dẻo thơm...bưng mặt khóc oà

No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...