Monday, June 1, 2020

Mai Nguyễn Xuân


CÒN CHÚT BĂN KHOĂN
Người đi rớt lại môi cười
Rớt vào cõi nhớ khiến người ngây ngô
Hồn mơ chiếc lá vàng khô
Rơi trên áo lụa bên hồ mộng xưa
Tay buồn đếm sợi nắng thưa
Treo trên cành liễu đong đưa nhánh sầu
Ngậm ngùi đứng lại bên cầu
Thấy đôi chim nhỏ nghiêng đầu bên nhau
Đâu đây có nhánh hoa nào
Mới vừa rụng xuống rơi vào mênh mông
Quạnh hiu giữa chốn bụi hồng
Một chiều lạc lối nghe lòng băn khoăn…Xuân Mai
LÊN CHÙA
Có chàng lãng tử lên chùa
Câu kinh chưa thuộc già nua mất rồi
Quên bao mộng ước xa xôi
Nghe hồi chuông đổ bồi hồi tà dương
Thấy chùm hoa tím trong vườn
Nghe như còn đó mùi hương năm nào
Lạnh lùng ngọn tháp vươn cao
Hồn trăm năm cũ lung linh giữa trời
Cũng đành xuống núi người ơi
Biết mình còn vướng nợ đời trần ai
Hoàng hôn ghi dấu tàn phai
Non đoài xa lắc đường dài quạnh hiu… Xuân Mai
LỜI BIỂN GỌI
Chiều nay nhớ mùa khói lửa
Biên cương chìm dưới bom rơi
Áo trận nhuộm hồng lần nữa
Bạn tôi gục xuống chân đồi
Chiều nay nghe bờ biển khóc
Lặng nhìn tàu cá nằm phơi
Mây xám nhuộm màu tang tóc
Biển quê hương mất thật rồi
Hoàng Sa, Trường Sa u uất
Hờn căm dưới ách giặc tàu
Thương bao anh hùng bất khuất
Oan hồn dưới đáy biển sâu
Chiều nay giữa trời gió lộng
Hồn thiêng đất nước vọng về
Nghe tiếng biển gầm trên sóng
Gọi người tỉnh mộng u mê…Xuân Mai

MAI EM ĐI RỒI
Mai em đi rồi! Còn nhớ nhau không
Mưa hạ sầu mơ trên cánh phượng hồng
Góc sân ngày ấy bây giờ quạnh vắng
Còn một mình ta ngồi nhớ mênh mông
Mai em đi rồi! Mang hết yêu thương
Bỏ lại hàng cây buồn giữa sân trường
Có con bướm vàng một mình lặng lẽ
Trên nhánh hoa nào tìm chút u hương
Mai em đi rồi! Quên mất thơ ngây
Bỏ lại mộng xưa một bóng thân gầy
Quên dòng thư xanh tươi màu mực tím
Quên những hẹn hò tay nắm trong tay
Mai em đi rồi! Như giấc chiêm bao
Nhìn cánh phượng rơi còn đó ngọt ngào
Vơi đầy trong ta bao nhiêu sầu nhớ
Không biết bao giờ mình lại gặp nhau…Xuân Mai

MAI TA LÊN ĐƯỜNG
Có loài chim trắng
Bên đời mong manh
Đi đâu loanh quanh
Giữa trời hoang vắng
Lạc loài mỏi cánh
Chim buồn băn khoăn
Bay lên rừng vắng
Nhớ hoài trăm năm
Vẫn còn nghe gió
Nói lời yêu thương
Mai ta lên đường
buồn vương ngọn cỏ
Mai ta lên đường
Trời ướt mù sương
Lạnh mềm vai áo
Mịt mờ biên cương...Xuân Mai

NGÀY XƯA ƠI!
Ngày xưa ơi! Ta âm thầm réo gọi
Hãy cùng ta đừng ngoảnh mặt làm ngơ
Mang ta theo về thiên đường xưa ấy
Cho ta về tắm lại bến ngây ngô
Ta vẫn nhớ những trưa hè không ngủ
Cùng lang thang bắt bướm cạnh bờ sông
Ai tặng cho ai chiếc vòng tay cỏ cú
Để bây giờ hoài niệm nhớ mênh mông
Ta vẫn nhớ những chiều về qua ngỏ
Tuổi mười lăm thơ thẩn trước nhà ai
Ngày xa cách ngẩn ngơ nhìn bóng nhỏ
Tạ từ xưa! Trộm nhớ tóc trâm cài
Ta đã quá xa khung trời hoa mộng
Đã mất đi rồi ngày ấy tuổi hồn nhiên
Khao khát nghe tiếng dế gọi ban chiều
Cánh diều nào bay lượn giữa trời nghiêng…Xuân Mai

QUÊ HƯƠNG ƠI!
Em hỡi em! Chim rừng thôi hót
Còn không em màu lá đại ngàn
Ta chỉ thấy đồng khô cỏ cháy
Đừng mơ hoài chiếc lá thu sang
Em hỡi em! Sông buồn lặng lẽ
Ta âm thầm đếm bước hoàng hôn
Nằm im nghe cuộc đời nghiêng ngã
Khô cạn rồi! Ôi những dòng sông
Em hỡi em! Biển bờ hoang vắng
Thuyền nằm im nghe sóng rì rào
Đêm nức nở nghẹn ngào cay đắng
Biển đảo mình sao quá thương đau
Em hỡi em! Thôi đừng mơ nữa
Đời cuồng điên cho đến khi nào?
Loài dã thú hung tàn đang đến
Quê hương mình rồi sẽ ra sao?...Xuân Mai

TA TÌM NHAU
Ta đứng giữa hai bờ thực- mộng
Kiếp giang hồ bạc áo phong sương
Con đò nhỏ dưới trời lồng lộng
Trôi về đâu tìm bóng người thương
Ta nghe tiếng sông đời nhắn gọi
Lục bình trôi, Vàm Cỏ buồn thiu
An Hòa ơi! Có người mong đợi
Tha La sầu! Chiều nhớ quạnh hiu
Ta nghe tiếng kinh cầu nhật tụng
Xóm đạo buồn hiu hắt vấn vương
Cánh hoa xưa hôm nào rơi rụng?
Chưa bao giờ phai nhạt mùi hương
Ta cũng muốn một lần thăm lại
Chốn quê xưa còn đó con đường
Bóng ngày xưa mắt sầu ngây dại
Ta tìm nhau giữa cõi mộng thường…Xuân Mai

TRONG CHIỀU HIU QUẠNH
Một chiều trời đổ cơn mưa
Giọt buồn trên lá đong đưa nhánh sầu
Một mình trên bến giang đầu
Một mình uống cạn một bầu rượu mơ
Bỗng nghe tiếng hát ầu ơ
Giật mình viết mấy câu thơ tặng đời
Hình như có tiếng ai cười
Từ trong mộng ảo bóng người trăm năm
Chỉ là một chút hương thầm
Mà sao ngơ ngẩn trầm ngâm bên đường
Hồn mơ trong cõi vô thường
Thấy con bướm trắng yêu thương hoa đời
Hoa đời từng cánh rụng rơi
Mang theo hồn bướm về nơi nào rồi
Cũng đành tôi lại tìm tôi
Trong chiều hiu quạnh bồi hồi nhớ xưa... Xuân Mai

VỀ ĐÂU?
Tôi tìm tôi lạc lối
Giữa dòng đời oan khiên
Tôi tìm tôi bối rối
Tìm hoài trong cuồng điên
Tôi tìm tôi khắp chốn
Tìm hoài trong ly tan
Tôi tìm tôi khốn đốn
Tìm gì trong mơ hoang
Từ nơi này tôi đi
Vòng quanh rồi quay lại
Chợt mỉm cười nghi ngại
Mà thôi! Tôi cứ đi
Bước xuống đời, lạc lối
Đứng bên đời, băn khoăn
Về thôi! Mà về đâu?
Nghe tiếng chiều xa xăm…Xuân Mai


Phố chiều vẫn nhớ vẫn thương
Hàng cây lặng lẽ bên đường ngóng trông
Nếu mai trong chốn bụi hồng
Nghe lời nhắn gọi thấy lòng rưng rưng...

Thương hoài tà áo lụa hồng
Tàn cơn binh lửa long đong một đời
Một chiều lặng lẽ mưa rơi
Người đi! Không biết về nơi xa nào..

Bàn tay suông lùa trong tóc rối
Sợi ngắn dài quấn quýt tim ai
Hoàng hôn rơi chìm trong mờ tối
Ngơ ngẩn nhìn vạt nắng tàn phai...

Người lính già chiều lặng nghe biển động
Nghe hồn thiêng đất mẹ vọng về đây
Lời sông núi từ ngàn xưa đồng vọng
Thấm vào tim con cháu nước Nam này…

Trong hoang vu ai còn ngóng đợi
Giữa dòng đời chưa biết về đâu
Người không biết ta buồn vời vợi
Đêm từng đêm lòng mãi rưng sầu...

Chiều lên trên đồi xưa vắng
Hát hoài một khúc tình ca
Rừng hoang cũng vừa tắt nắng
Hoàng hôn phủ xuống đời ta...

Chim lạc lối quay về núi cũ
Nhìn rừng xưa vàng lá khô rơi
Nhìn hạt bụi đang còn say ngủ
Còn mê man trong giấc mơ đời.

Thuyền xưa lặng lẽ xa rời
Sao người ở lại một đời ngóng trông
Hồn trôi về chốn hư không
Bờ hoang ướt lạnh mưa giông não nề...
Rồi một ngày chia lìa tan tác
Dòng sông quê chắc sẽ tàn phai
Giọt lệ nào thương người lưu lạc
Giữa muôn trùng ta vẫn chờ ai...

Về đây ta thấy đời hoang vắng
Thấy một gã khờ đang ngủ say
Hồn mơ về một loài chim trắng
Bao năm thương lắm chốn quê này...

Ta lang thang giữa chốn mịt mờ
Thấy một đời trôi giữa sông sâu
Bao nhiêu năm sao vẫn dại khờ
Lang thang hoài không biết về đâu...

Thuyền ơi! Lặng lẽ xa rời
Người còn ở lại một đời ngóng trông
Hồn bay về chốn hư không
Nghe như có tiếng dòng sông bùi ngùi...

Ngẩn ngơ trên đỉnh non đoài
Con chim mỏi cánh lạc loài trăm năm
Tưởng quên rồi mộng xa xăm
Sao còn đứng lặng trầm ngâm giữa trời...

Bao nhiêu năm đời trôi xa thẳm
Bao năm rồi nợ vẫn còn vương
Tôi chỉ biết gượng cười lặng lẽ
Ngậm ngùi đi giữa cõi vô thường...

Tìm nhau giữa chốn vô thường
Trăm năm cũng chỉ đoạn đường chiêm bao
Đêm hồng tiếng hát xanh xao
Giật mình tỉnh giấc, nghẹn ngào nhớ xưa...

Hồn hoang trôi giữa dòng sâu
Thấy con thuyền nhỏ quay đầu bờ xa
Hoàng hôn chìm dưới mưa sa
Một mình trên bến xót xa phận người...

Lặng nhìn sợi nắng rơi nhanh
Thấy từng hạt bụi hóa thành rong rêu
Thấy mình cũng phận lêu bêu
Cũng là hạt bụi trong chiều lang thang…

Nhặt cánh hoa rừng bên vách núi
Mang chút bụi trần lên thiền môn
Thiền sư đứng lặng bên bờ suối
Nghe gió thở dài trong hoàng hôn...

Một mình bên suối lạnh căm
Nhìn theo chiếc lá biệt tăm cuối dòng
Ngậm ngùi phận lá long đong
Giật mình bỗng thấy đời không bến bờ...

No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...