Saturday, June 6, 2020

Pham Van Man 5

Gặp bạn ở Bình Sơn
(Quý tặng Hồ Xuân Khôi)

Cứ trôi nổi cứ vật vờ

Cứ xa xôi để...bất ngờ gặp nhau
Người toan tính chuyện mai sau
Mình đi giũ lá tìm màu nguyên xuân
Ngủ quên một giấc giữa rừng
tỉnh ra còn ở lưng chừng phố xưa
Thơ tình mấy hạt thu mưa
Quẩn quanh, quanh quẩn buồn chưa hết lời
Đa mang một lứa bên trời
ngồi hong tóc gió bời bời tuổi xanh
Long đong đến mấy thị thành
Lênh đênh bờ bãi thác ghềnh ngổn ngang
Người say đuổi nắng trên ngàn
Kẻ đi muôn dặm áo bàng bạc sương
Cứ như là gió lạc đường
về hiên quán cũ tìm hương phấn thừa
Như là cố quận mù mưa
Hạt qua nỗi đắng hạt vừa niềm cay
Bây giờ tay nắm bàn tay
Tình không là rượu say hết đời...
Gặp người xưa ở Hội An
Chỉ còn lại những rêu phong
Phố xưa, thành cổ nào trong mắt người
Ngày vui đã nát môi cười
Ngày xa "trong héo ngoài tươi" cũng đành
Cung cầm ký vãng lên xanh
Lời yêu thương cũ em dành cho ai?
Dáng xưa đã lạ hình hài
Tình xưa thì hẳn nhạt phai lắm rồi
Ừ thì "bèo dạt mây trôi"
Ừ thì đêm của riêng tôi quạnh buồn
Mười lăm năm nước bỏ nguồn
Tay tôi cầm mối tình suông theo đời
Trách chi đen bạc giấu lời
Mà đem kỷ niệm về khơi huyệt lòng?...
Gió
Bay đi ngun ngút bụi hồng
Câu thơ suông bãi tình không dấu người
yêu em thơ dại tiếng cười
Vi vu lá thắm hồng tươi nắng trời
Nỗi đau ràn rạt qua đời
Mới hay tơ lỏng đàn lơi phiếm buồn
Giờ đã muôn trùng
(Kính viếng hương hồn bạn thơ thân thiết Phạm Quy)

Là hết những câu thơ tình buồn
len trong phận người
Là hết những đêm trăng đậm màu
yêu ai lần đầu
Ngày không dưng tắt nắng
Đêm lại kéo dài ra...
Quầng ánh sáng trên cao nghìn đời
thôi! không soi mặt người
Chìm lắng cõi thiên thu nghẹn ngào
câu ca, nụ cười
người về cõi miền tịch mịch
thịt xương vang lời dế giun
Còn đó phố lưng chiều não nùng
tiếng chim từ quy
Khúc kinh cầu gọi hồn người
một lần ra đi
Đất quê hững hờ khép cửa
mịt mờ cõi miền khói hương
Chỉ còn mình tôi
váng vất chiều mưa sông Trà
Bạn bè - áo cơm - chăn gối...
Thôi! người đi qua

Chén rượu cùng chia
nay đã nghìn thu dỗi hờn
Chỉ còn riêng tôi thầm thì:
- mình thêm cô đơn...
Giọt nước mắt màu rêu cũ
Những giọt buồn đan từng ngón tay
Âm vực buông chùng phế hoang ngày cũ
Em gọi mùa thu ở lại
Vô tình con nước trôi đi...
Tiếng mọt nghiến đêm nhàu nát xuân thì
Kọt kẹt giữa lòng như vết cứa
Xuân của tiết mùa gọi cửa
Xuân đời nhịp nhịp phôi pha
Tôi vẽ lại con đường mình đã đi qua
Bắt gặp giọt nước mắt bỏ quên
xanh màu rêu cũ
Ơi! Những cánh chim đổi mùa di trú
Có bao giờ quay lại vườn xưa...
Tôi gởi lòng mình cho gió cho mưa
Mắt lưới thời gian giăng giăng dâu bể
Đêm ấy mù xa buồn xưa vẫn thế

Có giọt mắt nào đang vỡ trên tay...
Giữa quạnh hiu tôi hát
Chừng như gió rát mặt sông
Cánh hoa xưa rụng xuống dòng thời gian
Chừng như mờ mịt suối ngàn
Dáng hương xa khuất trong bàng bạc sương
Chừng như trăm mối tơ vương
Nối dây oan khúc đoạn trường này đây

Tình buồn tình lẫn trong mây
Vàng chi sắc lá cho ngày vàng theo
Chừng như trăm dốc nghìn đèo
Cứ xa xôi cứ cheo leo giữa lòng
Có đâu bến hẹn dòng trong
Cùng năm tháng rộng mà mong với chờ
Ngậm ngùi một chút duyên thơ
Mình tôi ngồi hát bên bờ tình Đau...
Giữa rừng nghe chim hót
Nhặt tiếng chim giữa rừng cây
Gởi về em của tháng ngày hồn nhiên
Thuở chưa quen biết muộn phiền
Chưa đau với nỗi niềm riêng chung nào
Gởi về góc phố xôn xao
Từ hôm má phấn môi đào chờ nhau
Khi chưa buồn vắt ngang mày
Tình chưa như thể mây bay cuối trời
Tiếng trầm tiếng đục khơi vơi
Gõ thiêm thiếp bóng chiều rơi quanh mình
Rã riêng một khúc đàn tình
Tiếng ai còn vọng giữa thinh lặng này
Tôi cầm kỷ niệm trên tay
Hồn khô như lá cuối ngày tịch liêu
Gởi em một chút hắt hiu
Một xao xác nhớ một chiu chắt lời
Một tôi ngồi khóc bên trời
Một thanh âm vỡ một đời vàng phai...
Gởi
Gởi người một chút mưa Đông
Một con sông với một dòng lạnh trôi
Gió đâu gió rát chỗ ngồi
Lạnh đâu đóm lửa đầu môi lạnh cùng...

Gởi người một chút nhớ nhung
Đã xa nào phải muôn trùng mà xa
Lá bay mấy bận hiên nhà
Tình như những nhánh mưa qua cuối đời
Cung cầm lỗi nhịp tàn hơi
Còn buông những tiếng rạc rời mà đau

Gởi người lời hẹn xưa sau
Trăm năm dồn với một ngày buồn tênh
Dòng sông thác lấn xa ghềnh
Chảy về đâu cũng nổi nênh phận mình
Còn tôi với một đời tình
Niềm yêu sóng sánh giữa bình rượu cay

Gởi người một vết thương đau
Thềm rêu một bóng tôi đày đoạ tôi
Gọi người
Ừ thôi trả lại cho người
phố cao cùng với môi cười đắm say
Mặc cho mưa đổ bến này
tháng năm lạnh một vòng tay hững hờ
Còn nhau đâu mà trông chờ
tình xanh xao cũng đợi giờ rã riêng
Mỗi người một nửa truân chuyên
đem yêu thương gởi cõi miền nào đây?
Trả cho người giọt nắng phai
gói trong mây tiếng thở dài hắt hiu
Mai sau tóc lấm sương chiều
Còn đây kỷ niệm chắt chiu gọi người...
Gởi người yêu dấu
Ở Madagoui nghe tiếng mưa đêm
Tiếng con tắc kè kêu
Con thằn lằn tặc lưỡi
Cái lạnh ùa theo nỗi buồn đan lưới
Anh gối tay mình nghe nỗi nhớ mênh mang

Khung cửa phòng treo nửa mảnh trăng tàn
Hiu hắt như phần đời nhau chia nửa
Mỗi sợi tơ tình là trăm vết cứa
Căn phần ta buộc vào nhau
Đêm Madagoui thèm một vòng tay
hơi thở ấm, bờ môi em thầm thĩ
Nỗi nhớ tình yêu là tinh thể quý
Hơn nửa đời mình anh mới nhận ra
Em chắc bây giờ yên giấc mơ hoa
Có nhớ thương người qua sông, qua suối
Anh mặc cho đêm trôi dần phía núi
Gởi chút tâm tình để mắt em xanh...
Gởi nhớ
Ném viên sỏi xuống mặt hồ
Chờ nghe tiếng vọng...lao xao sóng dồn

Neo chi chiếc bóng hư mòn
Giữa trời thương nhớ héo hon buổi về
Con đò chở chút duyên quê
Đã xa xôi thuở cận kề niềm đau
Hỏi mây bay vắt ngang mày
Sang ngang ai hẹn một ngày về sông?
Tay cầm giọt nắng cuối đông
Gởi qua phương ấy cho hồng môi ai
Gởi trăng cho cỏ
(Ta đã hái nhành hoa kia của đá
Và đã tro cho nham thạch phiêu bồng)


Người thơ đánh đố thật tài
Trái tim yêu cũng chia hai nỗi đời
Hoài công đuổi mộng bên trời
Mây là của núi chiều rơi xuống chiều

Trễ tràng một chút hương yêu
Đa mang nhớ ẩu thương liều "người ta"
Sè tay nhận chút cỏ hoa
Đã nghe nắng sụp mưa nhoà mắt môi
Người đi thả gió trên đồi
Biết đâu tro bụi tình tôi mịt mù
Bây giờ trời đất hoang vu
Còn đây nửa mảnh trăng thu gởi người...
Hạt nắng trên ngàn
Từ khi trăng nghiêng về bên kia núi
Buồn cũng dày trên mỗi bước đi, về
Tôi nhặt tiếng chim trong khu vườn mẹ
Nhặt tuổi thơ mình tro bụi lòng quê
Ơi! Những tiếng chim kêu trong giấc ngủ
Mùa bỏ mùa đi đập cánh bàng hoàng

Có tiếng chèo khua dòng sông ký ức
Trái mộng trên cành rêu kín thời gian
Từ khi em mang mùa xuân đi mất
Đời cũng buồn như hạt nắng trên ngàn
lạc giữa chiều không vàng hoe tóc nhuộm
Lạc giữa vô cùng thương nhớ mênh mang
Cứ dặn lòng quên là thôi chẳng nhớ
Ai hay chiều xưa vàng úa thung, đồi
Có tiếng thở dài đìu hiu đến lạ
Có một cái gì... tan vỡ trong tôi
Hình như Đà Lạt là con gái
Đà Lạt dịu dàng như con gái
đi đâu cũng gặp những hàng hoa
Lưng dốc ai quàng khăn tím đỏ
để hương đến chật một hiên nhà
Mắt biếc em mềm như cỏ sớm
hồn nghe chết lịm giữa tay sương
Nắng mới ven hồ hong tóc liễu
Ngàn thông reo tiếng của ngàn thương...
Lụa trắng mỏng viền quanh ngực núi
Thướt tha thành phố mộng trong xanh
Có tiếng chim nào đang rớt vội
nghe chừng xuân sớm ngập hồn anh
Đà Lạt se se lòng khách lữ
Có gì như thể gọi cô đơn
Em qua vạt áo vàng hiên nắng
Anh giấu nỗi buồn chẳng thể buồn hơn...
Hoa ẩn nguyệt
(Cho cháu Ngọc Hân)

Đâu phải vì tơ rối chỉ
Để buồn số phận đa đoan
Trách ai vong tình bội nghĩa
Nên duyên phần mẹ lỡ làng

Có khoảng thời gian trơn tuột
Đi qua đời mẹ đã đành

Mồ côi khi cha còn sống
tội tình cái tuổi đang xanh

Con xoe mắt tròn ngơ ngác
như hoa nở cuối vườn bà
kín một vừng trăng khép nép
tím buồn màu ẩn nguyệt hoa

Lớn lên trong sân nhà ngoại
tuổi thơ lấm tấm mưa mùa
Chơ vơ một màu tim tím
Ngùi ngùi nửa mảnh trăng soi...
Hoa dâm bụt
Làng quê cũ ấy đâu rồi?
Một con sông với một tôi lỡ làng
Chòng chành tiếng gọi đò sang
Lọt vào sâu thẳm thời gian mịt mù
Mảnh trăng nào lấm sương thu
Lâu đêm treo giữa hoang vu phận người
Khi xa nhớ chín buồn mười
Hoa dâm bụt đỏ môi cười ngày xanh
Tuổi tôi hết mấy thị thành
Nhớ quê giục bước độc hành nôn nao
Mơ màng - mẹ hát ca dao
Nghe mình chín đỏ bên hàng rào bông...
Hoàng Cúc
Sẽ không về tưởng chừng không đi
góc phố ấy trời mây lãng đãng
Sẽ không về mỗi chiều mỗi sáng
trái tim mình muôn thuở mùa thu
Có một loài hoa vàng như nắng phai
vàng ươm trong vườn cây xanh tuổi dại
Mộng mị - ngày kia vói hái
Một đời - xao xác nhớ thương
Sẽ không về bao lần bâng khuâng
chợt nhận ra tình yêu xưa nhòa nhạt
Khi thời gian của mỗi người mỗi khác
đã vàng xanh ký ức một khu vườn...
Sẽ không về tình như que diêm
một lần cháy lên rồi vụt tắt
Tôi vẫn giữ màu hoa xưa héo hắt
một lần thôi vàng vọt kín vuông đời...
Hoàng hoa
(Khuất chìm đâu một cánh hoa
Vàng hoe con mắt mùa xa ngóng tìm)

H. Man

Vàng như nắng lụa lưng đồi
Em loài hoa trổ trong tôi lạ lùng

Trời xa cho núi chập chùng
Em xa là để nhớ nhung lên đầy
Đã đành nẻo nguyệt đường mây
Tài hoa chi để đắm say muộn màng
Một cành thơm rực rỡ vàng
Để đường xa cứ mang mang buổi về
Bùi ngùi một góc hiên quê
Niềm vui chưa tỏ buồn kề cận vây
Câu thơ se dấu tình này
Hoàng hôn cùng sắc vàng rây nhuộm hồn...
Hoàng mai
Đã vàng một đóa trong nhau
Mà run sương giá cuối ngày sang xuân
Đông thay áo lá ngập ngừng
Có nghe thân nhói đau từng búp non
Với người một cánh môi ngon

Với tôi một chút hư mòn thời gian
Mở lòng đón gió xuân sang
Có thương chiếc lá hư tàn bữa qua
Cứ vì xuân mà trổ hoa...
Hương bên trời tháng ba
Tháng Ba hoa sen nở
Tiễn chị đi lấy chồng
Cây trong vườn bói quả
Mây trên trời trổ bông...

Mẹ cười bên ngõ vắng
Trời tháng Ba xanh trong
Hương ao nhà mới dậy
Toả lan thơm ngập lòng

Cánh sen hồng của mẹ
Đã sang ao nhà người
Hai mươi năm vồi vội
Bao tiếng khóc câu cười...

Ai hay đâu phần bạc
Bào mỏng kiếp hồng nhan
Chị rời đi vội vã
Chiều quê trắng màu tang

Tháng Ba em quay lại
Đưa chị về nghĩa trang
Khói trầm hương nghi ngút
Mắt cay cay hai hàng

Nhìn lên di ảnh chị
Ẩn ức một loài hoa
Chút hương nào sót lại
Rưng rức trời tháng Ba...
Hương xuân
Em chưa về nên xuân kém xanh
Khổ thân tôi gọi gió trên cành
Vườn ai lốm đốm vàng, hoa cải
Buồn giấu vào tay giọt nắng hanh

Phố che đầu, đường quen im hơi
Có chân ai bước vội qua đời
Có vết son hồng như lát cắt
Rạch giữa đìu hiu một góc trời

Em chưa về nên xuân phân vân
Đèn hoa giấy đỏ xếp bao lần
Câu thơ ngượng nghịu trang tình vụng
Nỗi nhớ dồn lên mỗi bước chân...

Tôi vẫn chờ xuân mới ở đây
Vì nhau Nguyên đán giữa hao gầy

Có nụ hoa nào đang ứa trổ
Giữa một mùa thơm hương tóc bay





No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...