Saturday, June 6, 2020

Pham Van Man 6

Khi đọc lại truyện Kiều
Người thơ yên giấc cỏ ngàn
Câu thơ gởi lại mang mang giữa chiều
Mười lăm năm một phận Kiều
Bao nhiêu năm của chắt chiu nỗi niềm?
Tiếng đàn ai rỉ máu tim
Bể dâu mấy bận nổi chìm bao phen

Cảo thơm ai giở trước đèn?
Mỗi trang thơ một vết hằn da xương
Khẽ khàng hai tiếng: đoạn trường
Đã nghe thành quách mù sương xuống đầy
Cổ cầm ai gảy mà say
Vỡ câu phong vận cuối ngày tịch liêu...
Khi Giáng Kiều bỏ đi
"Rồi đến một ngày anh phải chọn: Giữa cái nhất thời tương đối và cái tuyệt đối bất chấp thời gian...
(H. M)

Trăng trong tranh đã rụng rồi
Còn đâu hương, phấn mà ngồi với đêm
Lá khô bay xiết mặt thềm
Chân ai? vọng phút êm đềm vừa qua
Một mình giữa cõi người ta
Một mình với nỗi vui xa, buồn gần
Em giờ ngoài dặm phân vân
Cỏ đau ngọn bút một lần mù tăm
Chiếu chăn rêu kín chỗ nằm
Cõi người với cõi trăm năm lạnh lùng
Đã rằng: - vô thỉ, vô chung -
Mà nghe sương khói, bão bùng về vây
Trăng trong tranh rụng đêm nầy
Mắt tuôn giọt máu đỏ ngày vừa lên...
Khi không trời chuyển mưa
Khi không trời chuyển cơn mưa
Để mây ươm nắng chiều thưa thớt vàng
Phố dài phố bỗng thênh thang
Bóng tôi dài với rộn ràng người qua
Khi không nhớ nụ cười xa
rất duyên như để mặn mà cùng ai
Khi không những giọt nắng phai
Đầy tay như thể trần ai lắm buồn
Giọt nào giữa phím tơ buông
Giọt nào úa sẫm đời cuồng mà say?
Khi không ở phía cuối ngày
Lời phôi pha gọi làm cay mắt mình
Em qua cuối chặng đường tình
Còn tôi đứng lại giật mình khi không...
Khi mùa xuân ngắn lại
Có khi sương kín lũng đồi
Chiều thiêm thiếp bóng ngày trôi qua ngày

Tiếng người còn vọng đâu đây
Buồn như mặt nước sông đầy cuối kia
Tình khô như lá lạc lìa
Biết đâu hướng rụng mà chia sớt cùng
Có hàng trăm thứ nhớ nhung
Còn nhau nỗi nhớ lạ lùng này thôi
Có khi xuân ngắn lại rồi
Thời gian trắng tóc biển đồi thênh thang
Rừng đông dỗ giấc hư tàn
ngủ quên nên cứ ngỡ ngàng tin xuân...
Khi nỗi buồn em chật chỗ
(Tôi xin dâng tặng âm thầm
Trái tim cùng mối tình câm - bao mùa)


H.M

Khi nỗi buồn em chật chỗ
Nhận thêm phiền muộn làm gì
Trang thơ tình, em viết dở
Bao lần người ở, người đi?

Tôi qua hiên vay vạt nắng
Thắp không đủ ấm hồn mình
Có đâu mùa xuân kề cửa
Để xanh cây trái vườn tình

Em đứng bên trời mộng mị
Áo hoa khép, mở bao lần
Có nghe giữa đời tan hợp
Lòng mình đôi chút bâng khuâng?

Không hẹn hò nhau phía trước
Không đợi chờ nhau phía sau
Câu thơ tình yêu viết vụng
Cũng đành - mây bay - hương bay -

Khi nỗi buồn em chật chỗ
Chỗ nào em giữ buồn tôi
Không chung niềm đau duyên kiếp
Trách chi tình còn mây trôi...
Khi nỗi nhớ lên đầy
Giọt nắng vàng run trong mắt bé
Đã làm ấm lại khoảng đời anh
Cuối thu con nước tuôn về biển
Mà giữa đời nhau biêng biếc xanh

Chiều qua cơn lạnh ùa ngang cửa
Những cánh hoa vàng ngập lối đi
Anh chợt nhớ ra mình rất vụng
Không cầm tay hẹn buổi từ ly

Nhớ bé cuồng quay bé biết không?
Ở đây trời rộng nỗi buồn gần
Không xa như thể ngoài đuôi mắt
Mà lẻ loi dồn mỗi bước chân

Chiều chẳng là chiều thơm bữa trước
Lòng yêu như mặt nước sông đầy
Có tiếng chim lồng kêu nỗi nhớ
Từ góc trời kia vọng tới đây...?
Khi thành phố vắng hoang
Khi em không còn ở đó
Phố phường bỗng chốc thênh thang
Hàng cây xanh xao bóng đổ
hắt hiu buồn dựng hai hàng

Con đường cũng dài như thể
có ai vừa nối thêm chiều
Nắng lả mình trên dốc dựng
run run cho vừa cô liêu

Tôi cầm trái tim đỏ máu
Treo trên kỷ niệm xa mù
Quán tình ghế bàn trở lạnh
Trời xanh, xanh đến hoang vu

Khi em không còn ở đó
Biết ai gọi gió lên ngày
Tôi ngồi đếm vài sợi khói
lặng thầm nhớ một vòng tay...
Khoảng cách
Để rồi nỗi nhớ rộng ra
Rộng theo từng chặng xe qua mỗi đường
Phố thì phố lẫn mù sương
Tôi thi tôi lẫn trong vườn mắt em
Níu tay một cọng cỏ mềm
Đã nghe tơ tóc mông mênh một đời
Đêm nằm xứ lạ mưa rơi
Giọt qua cõi nhớ giọt bời miền thương

Giọt gieo tí tách sân vườn
Đằm đằm lá cỏ ngùi hương xa vời
Giọt nào ngất tạnh mù khơi
Để tôi nghe gió ru lời ngàn năm...?
Khóc bạn
Đã đành cõi ấy quê chung
Khóc cho ai đến tột cùng lòng đau
Không còn nước mắt cho nhau
Chỉ nghe oan nghiệt xéo dày trong tim
Trăm năm vẳng tiếng gọi: - chìm -
Chìm sau hơi thở tịch im bất ngờ
Nụ cười buồn giữa trang thơ
Đã ra bụi cát đôi bờ tử, sinh
Chưa đi cho hết phận mình
Nhẹ tênh cái bóng, cái hình hư không
Tiễn người qua giấc ngủ đồng
Xé lòng tôi chút hương nồng đất quê
Lách lau, cỏ dại người về
Mình tôi khói sóng sông Mê lạnh cùng...
Khu vườn
Anh gởi một cành hoa mai cho mùa xuân
Khi đất trời chuyển giao một mùa khai mở
Những chồi mầm thức dậy
Cùng hương từ đất bay lên...
Gởi những nỗi đau đời vào cõi lãng quên
Từ ngày có em về khu vườn đã chọn
Anh - gã làm vườn vụng về chăm bón
Để một loài hoa duy nhất toả hương
Anh soi bóng mình từ những hạt sương
tán sắc nỗi niềm đã cũ
Có con chim nào đổi mùa di trú
Không mong ngày nắng ấm quay về...?
Ơn em - còn một góc vườn quê
Anh thắp lại mùa xuân cho tuổi
Một phút, một giây giữa đời ngắn ngủi
Mà nghe nguyên đán tình mình
Khu vườn - với những cọc rào trong suốt thuỷ tinh
Anh chạm vào đâu cũng nghe lòng thổn thức
Em là nắng mùa xuân giữa ngực
cứ cháy bùng ngọn lửa tuyệt vời
xanh...
Khúc ca tình yêu
Có thể đó là một kỷ niệm buồn
Khi em chạm tay vào ô cửa cũ
Ô cửa mở ra những điều khác biệt
về tuổi thơ anh...

Có thể phía sau những hàng dương xanh
Con còng gió vẫn miệt mài xe cát
Mưa và nắng cùng sóng triều xô dạt
Cõng thời gian của mình
không biết gởi vào đâu

Có thể từ đôi mắt thâm nâu
Em gởi vào anh cái nhìn xa vắng
Viên sỏi ném xuống dòng sông tịch lặng
Bàng hoàng tiếng vỡ thanh âm

Có thể đó là một ký ức buồn
Khi em chạm tay vào
những sợi dây đàn số phận
Ngân vang giữa đời lận đận
giai điệu chập cùng rưng rức mùa thu

Có thể đó là điều anh chưa kịp nói
Khi chạm vai người thực dụng
Rằng tình yêu vẫn còn đâu đó
Phía những cánh đồng trổ hoa...
Khúc tiễn mùa
Rồi đến mùa lá khóc trên cây
Vàng hoe con nắng chạm vai ngày
Áo ai mù khuất hiên trời cũ
Tôi đếm ngày đi qua đốt tay

Rồi hết mùa xanh tóc nhuốm sương
Lòng nghe như thể quán bên đường
Hoài mong như bóng ai về vội
Mỗi bước dồn lên mỗi nhớ thương

Rồi đến mùa em bay đổi xứ
Bỏ sau phố cũ mấy hoàng hôn
Bỏ tôi ngồi xếp con thuyền giấy
Buồn xuống đầy sông lạnh điếng hồn...
Khúc tình cuối
(Viết cho Mỹ - Hiệp)

Bởi thuyền không dưng bỏ bến
đau dòng nước ngược tình sông
hắt hiu bên bờ sặc cũ
thu mòn... gió tạc mưa Đông

Chưa từng cầm tay ước hẹn
đã chia những phút mặn nồng
chưa cười mềm môi mật ngọt
mà nghiêng vai đón bão giông

Đêm về đốt đèn soi mặt
môi nhàu mắt giạt khói sương
lần tay mấy tờ thư cũ
ngậm ngùi - tình thoảng hơi, hương

Người đi qua đời rất vội
mà trăm vết cháy giữa hồn
mà trăm vết hằn buốt nhức
giữa vùng da thịt héo hon

Đàn run tơ chùng thoảng động
tang tình mấy bậc tiêu tao
không đi giữa miền thánh phúc
mà thầm đứng nhận hư hao

Trăng ngàn nửa vành vỡ động
đàn ơi! phải khúc Tương Như?
đã tàn cơn mê nguyệt khúc
nghìn đời tưởng bóng Mỹ Thư...
Khúc vong tình
Muốn nói một lời mà sao câm nín
Để cho tình yêu lên tiếng dỗi hờn
Muốn nói một lần dù cho tan vỡ
đời dài những nỗi cô đơn

Câu hát ngược nguồn da diết
Giờ em hát tặng riêng người
Tôi đếm tuổi đời vàng xanh hối tiếc
Lòng tay đọng vết son tươi...

Muốn nói một lời mà sao nín mãi
Dẫu cho ngày mai có dài hay ngắn
Dẫu cho còn đây những lời cay đắng
Cũng cắn chặt môi Cũng gắng mà cười


Muốn nói một lần mà sao nín mãi
Sợ những lằn roi quất trúng tim mình
Em cứ theo người lăn qua phía khác
Hát cho tròn khúc vong tình...
Kỳ hoa
Này em! "Độc nhất kỳ hoa"
Cứ lung linh giữa hồn ta... xế chiều
Một bên trời đổ hương yêu
Để bên kia nhận ít nhiều phôi pha
Thiện tâm từ chấp tay hoa
Nghe như tiền kiếp vui xa, buồn gần...
Phút linh cầu phút phân vân

Mưa đông, nắng hạ ân cần gọi tên
Không qua cuối bãi, đầu ghềnh
Giấu trong nỗi nhớ, niềm quên một người...
Kỷ niệm mùi băng phiến
Tôi mở ngăn tủ cũ
Ngồi đếm ngược thời gian
Có một chiều xưa rực rỡ nắng vàng
chảy qua miền ký ức
Có mảnh tình tôi rất thực
trong những bài thơ dở dang
Và mùa Thu dẫn dụ lá vàng
về xây xác nhớ
Có một chút gì buồn như tiếng thở
phả vào lãng quên...

Có những nỗi buồn không thể gọi tên
Đâu đó trong ngăn tủ cũ
Một lọ mực khô, một cành hoa rủ
Một chiếc khăn tay ngùi hương thiếu phụ

Em gói cho tròn những ước mơ ngon
Một đêm lao lư dỗ giấc chẳng tròn
Nhớ tiếng người ho Mình đau lồng ngực

Tiếng vạc kêu sương bồi hồi, thổn thức
Hiu hắt đèn khuya một bóng, một hình

Em sợ vô cùng loài vật tương sinh
Gặm nhấm kỷ niệm tình yêu của mình một dạo
Nên những chiếc áo của tôi thơm mùi Long não
Nên cứ ngùi lo tình trở mùa đau...

Có gì trong ngăn tủ cũ chiều nay
Mà chết điếng như loài thuỷ túc
Mà lắng lòng nghe thân trong, xác đục
Vì yêu hoá thạch tự bao giờ...
Ký ức biển
Ngày em áo khan thuyền dong khơi xa
Tôi như chú còng gió xanh vùi thân trong cát
lũ sóng bạc đầu xô bờ vỡ nát
làm vỡ nỗi niềm riêng
Em về xứ xa môi đỏ miếng trầu duyên
chút vôi trắng đã đau từng ruột ốc
Biết kiếm tìm ai dò thân biển dọc
mà xót lòng cho bữa sang ngang

Ngày em bỏ quên một dòng ca dao
Tôi đứng khóc (chiếc đò ngang bằng chiếc đũa)
Con chim yến kêu trong chiều vàng úa
tiếng kêu thương mữa máu tim mình
Hoa long chong lăn theo gió ngàn
những gai cỏ găm trên cồn ngực cát
Em theo đời lăn qua phía khác
Bãi vắng tôi về nghe biển hát lời xa...
Lạc
Tiễn em về phố lạc sương
Mình tôi chiếc bóng cuối đường lạc hoa
Lạc đường tàu lạc sân ga
Tình nghe thoi thóp với tà huy kia
Còn dăm chiếc lá lạc lìa
vàng hư với gió cùng chia nỗi buồn
Tiễn em về phía trăng nguồn
lòng tôi hao khuyết mê cuồng gọi tên
Không biển hồ cũng nổi nênh
Khóc cười theo với thác ghềnh đời nhau
Môi khô ngát vị hôn đầu
Mà nghe nhàu nhạt mấy màu thời gian
Tiễn em về với cỏ ngàn
với đồi sương với chiều tan nắng tà
Môi tìm, mắt gọi đêm qua
Còn ngon son phấn đây mà...lạc nhau...
Lạc dấu
Những cánh hoa Đào trôi trên sông vắng
Em ơi! xuân đã tàn rồi
Có một chút gì hắt hiu trong nắng
Để buồn câu hát xa xôi...

Tôi thắp tình tôi lên trang giấy mới
Gió qua rừng cũ cho vừa bâng khuâng
Cái hẹn đào nguyên đành cam mất dấu
Hoa nở từ tâm dù đã bao lần

Nối sợi dây đàn buộc vầng trăng khuyết
Tay chạm vào đâu cũng thấy mù sương
Em lẫn vào đâu giữa ngàn hoa cỏ
Mà cháy hồn tôi một khúc nghê thường

Tôi lội ngược dòng đời trôi mỏi mệt
Tìm tôi - một sớm mai nào
Thấy một con đường thênh thang mộng ảo
Và tôi ngồi giữa chiêm bao...
Lạc điệu (II)
Khi em gởi tình cho rẻo thác xa
Là lúc tôi thương dòng sông nước cạn
Lau lách trổ hoa với chiều bảng lảng
Bên những thân thuyền úp mặt trơ vơ

Khi em gởi thêm lá vàng cho những mùa thơ
Là lúc tôi thương con chuồn chuồn ớt đỏ
đập cánh bàng hoàng giữa tuổi thơ mình một ngày trở gió
Bay đi đâu - bay mãi - không về -

Khi em học đòi yêu những bông tuyết trắng xứ người
Tập tành những bài hát phương Tây cho là thời thượng
Là lúc quê nhà vào mùa gió chướng
Mẹ và con trai em bạc mặt trên đồng

Có con chim gì gọi nắng bên sông
Thương mảnh đất quê ngày đồng sâu ngập úng
Thương cánh bèo chao nghiêng trong chiều vàng ủng
Lênh đênh không biết cội nguồn...
Lạc xuân
Chỉ là bèo dạt mây trôi
lòng nghe mưa nắng với đồi nương xa
Lạc rừng lá chạm cỏ hoa
Lạc em tôi gặp mấy tà huy xưa
Cây trơ xương đã cùng mùa
tiếc chi ngày muộn mà lưa thưa vàng
Xuống đời đến mấy dở dang
mây sơ nguyên đổ mắt tràn đêm mưa
Gởi cho nhau những giọt thừa
không xao xác nhớ cũng vừa niềm đau
Lên đồi ngại lấm cỏ may
Xuống thung sợ đạp lá dày dưới chân
Nỗi vui xa nỗi buồn gần
Xin em tôi lạc mấy vần thơ xuân
Lãng đãng cùng ca dao
"Đói lòng ăn nửa trái sim
Uống lưng bát nước đi tìm người thương...

Ca dao

Người xưa đã uống cạn rồi
Cái lưng nước ấy mình soi bóng mình
Loay hoay suốt một đời tình
Con sông rẽ nhánh lục bình trôi xuôi...
Đi tìm một chút yên vui
Cũng qua bao nỗi ngậm ngùi, đa đoan
Tìm chim chim đã về ngàn
Tìm em em cứ mơ màng đẩu đâu
Cứ yêu như mới lần đầu
Mà nghe đôi mắt thâm nâu cửa rừng
Quả sim ai cắn nửa chừng
Lời yêu một nửa ngập ngừng trên môi..
Lạnh
Gió lùa mấy nhánh tay mưa
Thấm bao nhiêu lạnh cho vừa ngày Đông
Môi thơm một đóm lửa hồng
Thắp sao đủ ấm cõi lòng tàn hoang?
Thềm mây gió lũ mưa ngàn
Nhớ ai...buồn lại mang mang với chiều
Lòng tay đọng chút hương yêu
Cũng xanh xao với đôi điều đắng cay
Bao mùa lành lạnh qua nhau
Mà thêm cái lạnh với ngày vào Đông...?
Lạy bạn
Chấp tay lạy bạn bây giờ
Cõi miền thiên cổ bất ngờ gọi tên
Sông Mê một đợt sóng duềnh
Gió xô bờ Giác mông mênh phận người...
Đã từng chia nửa môi cười
Đã từng chín bỏ làm mười cùng ai
Đất quê khép chặt hình hài
Ngày đi chưa hết mà phai ráng chiều
Ngậm ngùi phố cũ đìu hiu
Tử, sinh khép, mở lệch xiêu căn phần
Chấp tay lạy bạn một lần
Rồi nghe trên mắt sương tần ngần buông...
Lẻ loi
Một con nước một bờ sương
Một tôi cùng một con đường cỏ lau
Âm thầm giữ hẹn xưa, sau
Gọi ai? Năm tháng nát nhàu trên môi
Tôi tìm em tôi tìm tôi
Tìm trong vạt nắng chiều sôi bóng người
Tìm trong tiếng khóc câu cười
Ngàn hoa dồn tụ còn tươi sắc hồng
Dãi dầu hết mấy Thu, Đông
Thềm rêu lá mục bụi hồng tóc sương
Cuối đời tiếc một làn hương
Chưa thôi ngơ ngác giữa đường... vô chung
Đêm xanh tiếng gọi muôn trùng
Ngày xanh héo hắt từng cung nhạc rời
Vô tình một cánh hoa rơi
Để câu thơ níu một đời buồn theo...
Lẻ loi
Nhân sinh giải cấu giai tiền định
Khởi trực đào nguyên năng thụ đào

(Ðời người gặp gỡ do tiền định
Há chỉ đào nguyên mới gặp đào)
Ngô Thì Nhậm

Chim chiều bỏ một đường bay
Mùa đi bỏ vạt nắng phai bên đồi
Quạnh hiu đến chỗ tôi ngồi
đếm thời gian lạnh lùng trôi qua đời
Thì thầm lời sóng biển khơi
Âm âm tiếng gió thổi bời ngày xanh
Đời như men khói xây thành
Được, thua chi giữa mong manh kiếp người
Từ trong tiếng khóc câu cười
Đã nghe như thể chín mười phôi pha
Mơ màng chút mộng đào hoa
Nghìn sương về đọng giữa tà trăng non
Có đâu tính chuyện vuông tròn
Mà như xao xác, héo hon buổi về
Lạ chân người, lạ bến quê
Lạ mình trong cõi bộn bề nhân gian
Về sông nhớ suối mây ngàn
Về đâu đây giữa dở dang phận mình?..
Loài chim mang hồn vua Thục
(Quý tặng Đỗ Quyên)

Để rồi nghe Đông dỗi cuối mùa
Ngày lạnh vàng theo bóng chìm quyên gọi
Từ đó rồi ta đời như cỏ úa
vàng khô bên nửa góc trời buồn
Từ đó rồi như dáng ngựa qua truông
Về hí gọi tình xưa khản giọng
giữa hoang tịch soi mình với bóng
Ngoài phôi pha gió thổi khúc tiêu - tao
Sè hai tay thương tích níu hư hao
Tim ứa máu trên dốc tình hoạn nạn
Từ đó rồi trôi giữa ngày với tháng
Dỗ mình quên cùng những lặng im...
Ba mẹ cho em tên một loài chim
ra rả gọi đời tình khổ nhọc
tiếng thao thiết buồn hơn tiếng khóc
Hồn ai kia se thắt hồn ta
Phải người xưa tưởng tiếc những mơ hoa
Đã chìm khuất dưới chân thành quách cũ
tên huyền thoại một loài chim phong vũ
là tên em tình động những hoang mê
hái tặng riêng ta trái sầu hoang dại
Dẫu có nhạt cũng là chung tiêu sái
Có muộn màng cũng gọi nỗi niềm riêng
Mảnh tiên thề là chuyện gẫm mang nhiên
Thì tình ái cũng xanh màu cổ lụ
Đã có tình chi với hồn vua Thục
Mà đêm về lòng nát tiếng Đỗ Quyên...
Lời dặn
Quý tặng thi sĩ Hoàng Lộc

Em lên chùa đảnh lễ
Cầu Phật Tổ lòng lành
Ban hồng duyên bền chặt
Cho đẹp tình yêu anh

Nhìn ba nghìn thế giới
Chắc Ngài ngán ngẩm rồi
Bao sinh linh đồ thán
Sá gì chuyện lứa đôi...

Anh không tin kiếp trước
Nên chẳng chờ kiếp sau
Niết Bàn mình hướng vọng
Là những ngày có nhau

Anh ma hoang, chướng nghiệp
Cổng Địa ngục mở, chờ
Cả một đời chìm, nổi
Cho em và cho Thơ

Em thành tâm tu tập
Kiếp sau về cao xanh
Chắc mình không gặp được
Giờ - liệu mà yêu anh!

Nếu có ai trách, hỏi
Anh là đứa lơ mơ
Em cứ hồn nhiên bảo:
- Yêu em nên dại khờ...
Lời hát buồn
Rồi đến ngày em bỏ tôi đi
Như thể tình kia hết hạn kỳ
Như thể đến mùa cây trơ trụi lá
Nên rừng không thể biếc xanh...

Đã đến mùa mưa gió về quanh
Con trăng lặn vào trong nỗi nhớ
Tôi cứ đi tìm bàn chân bỡ ngỡ
đạp lên tầng lá khô tàn

Đã đến ngày nhận lấy dở dang
Cứ đứng lại thương mình hẫng hụt
Đôi mắt thâm quầng môi khô khói thuốc
Nhả những vòng mơ đuổi bắt lên trời

Tôi vụng về không giữ được mưa rơi
từng giọt vào tim bỏng rát
Cuối hiên đời còn ngân nga câu hát
Đến ngày em bỏ tôi đi...
Lời muộn
(Kính điếu hương hồn nhà thơ Trần Đình Nam)

Vở kịch nhân gian vào lớp vĩ thanh rồi
Còn giọt nắng cũng vàng hoe cố xứ
Câu thơ tình yêu chạm bờ ngôn ngữ
hoá câu kinh nhật tụng buổi đông hàn
Đã lặng chìm trong cõi hỗn mang
Hờ hững đất khép bao lời tưởng tiếc
Không kịp cúi đầu nói lời vĩnh biệt
Để buồn lên... xót một trang thơ
Lời thì thầm của biển

Đó là con còng gió
vẩn vơ trong nắng chiều
Cứ nhọc lòng xe cát
về lấp dấu chân... yêu

Đó là thanh gỗ mục
Biển trả lại cho bờ
Cánh buồm nào bỏ gió
nằm trên đá trơ vơ

Anh một mình quay lại
Nơi em đến lần đầu
Trời âm u như thể
Em mang nắng đi đâu

Đó là con ốc nhỏ
lòng chứa một đại dương
Sóng chập chùng nhịp vỗ
Vang vọng lời nhớ thương

Đó là tình trễ muộn
Giữa hoàng hôn cuộc đời
Chim bay mù ải Bắc
Lòng theo biển đầy vơi...





No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...