Saturday, June 6, 2020

Pham Van Man 7

Mắt cười

(Riêng cho Gấu dễ thương)

Con mắt cười con mắt có đuôi
Em gởi vào tôi từng tia lửa nhỏ
Những tia lửa mặt trời trốn gió
Làm ấm mảnh hồn tôi giá đông

Bỗng thương mình duyên kiếp long đong
Khi câu thơ neo vào đuôi mắt ấy
Như thể có làn hương mùa xuân mới dậy
Khi lắng nghe nhịp đập trái tim mình

Cũng lênh đênh khổ nhọc một đời tình
Cũng quằn quại những roi đời oan nghiệt
Em khuê các chắc là em cũng biết
Nên mắt em cười con mắt có đuôi

Tôi đổi nghìn ngày thơ dại một lần vui
Xin gởi nốt cả phần đời sau nữa
Chỉ xin được một lần thôi em hứa
Con mắt cười con mắt của riêng tôi...

Mẩu tin nhắn cuối mùa

Anh vẫn đợi em khi mùa Xuân đến
Dù cội Mai trong vườn chưa kịp đơm hoa
Dù mặt trời ngủ quên không cho nắng ấm
Dù con én báo tin mùa vừa chết lạnh đêm qua...

Anh vẫn đợi em bên hàng hiên nhà Mẹ
Nghe suối nguồn xưa róc rách giữa hương trầm
Câu hát, lời ru một đời khổ nhọc
Như thể có gì nghèn nghẹn thanh âm

Anh vẫn đợi em về làng đốt lửa
Đêm cuối năm xua quạnh quẽ nhà mình
Dẫu đời ngược xuôi, lòng người ly tán
Giây phút giao thừa tiên tổ hiển linh

Anh vẫn đợi em khi mùa Xuân đến
Thắp một nụ hồng mừng tuổi đời nhau
Cứ mặc cho người lao xao, dời đổi
Còn chút tình này giữ hẹn mùa sau...

Mimosa

Thành phố giấu trong mình cành Mimosa ẩm ướt
Vàng run hơi lạnh phả vào nhớ nhung
Anh đi qua những khu vườn ngái ngủ
Đắp mảnh chăn sương như giá rét vô cùng...

Con chim trên cành nhớ ai bỗng hót
Ngóng bước chân ai dốc lẫn trong mù
Chiều rớt trên đồi vài tia nắng nhạt
Mây lững lờ bay cho vừa hắt hiu

Đà Lạt của em dồn lên kỷ niệm
Anh kiếm tìm gì trong lá, trong hoa?
Một bờ môi thơm, một đôi mắt ướt
Một dáng thơ chừng xa tít mù xa

Quán cũ tình xưa mình anh ngồi lại
Thắp nỗi buồn lên Rồi... mai tiễn mình
Đường về dễ chừng sẽ xa hun hút
Lòng thì ủ vàng sắc Mimosa...

Mờ ảo một lằn ranh

Mở mắt ra cùng lá
Lá xanh đến không ngờ
Mù sa giăng lũng thấp
Trời như thực như mơ

Vòng tay ôm lấy gió
Gió lang thang khắp miền
Nặng mùi hương hoa cũ
Để một đời truân chuyên

Vỗ ngực mình mà hát
Rừng ơi! rừng mênh mông
Mùa tiếp mùa lặng lẽ
Người còn nhớ nhau không?

Đi tìm - đi tìm nhau
Nẻo đời chia muôn hướng
Gió xô ngày lạc phố
Tình bồng bềnh mưa sương

Phố ở lưng chừng núi
Núi ở lưng chừng mây
Em ở lưng chừng mộng
Tôi - một đời mê say...

Mơ ngày

Ngỡ như em về bên anh chiều nay
Lặng nghe lá gió thầm thì lời ru
Thương ai một đời đường xa gió bụi
Thương ai một thời má phấn môi son...

Anh gói cho tròn câu thơ yêu thương
Trái tim treo lên cành Mai trổ muộn
Cỏ bất ngờ xanh cho chân luống cuống
Chiều bất ngờ hanh trong mắt em trong

Bầy sẻ gọi nhau ríu rít ngoài song
Cùng tiếng cười em rộn ràng vuông cửa
Thầm thĩ bên lòng đừng xa cách nữa
Mỏi lả vòng tay cho vừa mê say...

Ngỡ như em về bên anh chiều nay
Hoa nở muộn màng vàng trong quạnh quẽ
Chiều chậm theo chiều dài bóng lẻ
Cùng anh dỗ giấc mơ ngày...

Mộc miên

Mộc miên ơi! Mộc miên
Ứa trổ những chùm hoa đỏ
Cháy lòng mùa Hạ biết không?

Bởi thương quê nên bóng đổ triền sông
Hay nhớ nắng lưng chiều thắp lửa?
Quê xứ nghèo nàn phải đâu đất hứa
Mà luyến lưu từ một nhúm nhau chôn

Cứ ngại lòng quê đường vắng cô thôn
Con chim chích kêu hoài trong bụi cỏ
Một chút đìu hiu cho mây trốn gió
Dăm hạt nắng vàng lấm áo ai phơi

Mộc miên ơi! Mộc miên
Buổi ấy người đi hoa cứ đỏ trời
Con nước về xuôi trập trùng ngọn sóng
Tôi đứng thầm nghe nỗi buồn vang vọng
Sỏi đá đôi bờ bóng mình, bóng hoa...

Mộc miên ơi! Mộc miên
Đã biết theo đời em của người ta
Cứ dại khờ yêu trời xanh ngày nọ
Còn lại tay mình là dăm cánh đỏ
Hoa cũng như người ứa trổ vết thương...

Mỏi một đời tìm

Về treo kỷ niệm lên trời
Để nghe tròn, khuyết một đời lạnh không
Tìm nhau trọn cuộc mênh mông
Mưa sương hay ấy... bụi hồng nhẹ trôi...

Mộng

(Đôi khi làm thơ là tả thực về những cơn mộng...)

Chừng nghe như thể tiếng chim lạc bầy
Khản giọng kêu tình vừa rớt quanh đây
Có tiếng gọi đò vọng từ bến nhớ
Mở mắt nhìn quanh chẳng thấy sông đâu

Chừng như có ai vừa khóc bên cầu
Con nước mùa thu lạnh lùng trôi mau
Những nhánh cây khô đan chiều vội vã
Hay con sóng tình dội xuống bâng khuâng?

Chừng như mây bay thường khuất sau đồi
Vạt tóc em dài khuất một đời tôi
Như có tiếng gì vỡ trong thinh lặng
Để chiều nhuộm vàng câu thơ rưng rưng

Chừng như đâu đây có tiếng thở dài
Tiếng của thời gian réo gọi tàn phai
Chừng như vườn lòng tôi quên khép cửa
Chừng như nỗi buồn tôi cầm trên tay...

Mộng buổi sang mùa

Phố cười: - phố của trăm hoa
Em cười: - em của người ta lâu rồi
Tôi cười cợt cái thằng tôi
Cớ can chi cũng bồi hồi nợ, duyên
Đã như cánh gió lạc miền
Bận lòng chi nắng chiều nghiêng phía nào
Con đò rẽ sóng lao xao
Một lần qua cũng chênh chao một đời
Huống chi chiếc lá bên trời
cứ mang mang giữa mù khơi dấu tình
Có khi mình tự dối mình
Mùa xuân kề cửa lung linh sắc màu
Tự muôn đời...đã có nhau
Biết đâu vương nợ trầu cau kiếp nào!

Một cành khô

Ở nơi đó mùa qua như kín tiếng
Lá khô bay bay xiết mặt hồ đầy
Buồn rất nhẹ thể tay người mới chạm
Nhánh cây đời hiu hắt khói sương bay...

Ở nơi đó nắng vàng in áo lụa
Vùi thâm u mây xám lặng lờ trôi
Em phấn sáp điểm trang thời thiếu nữ
Cứ vô tình qua những giấc mơ tôi

Ngày gió dạt vườn chim lười chẳng hót
Khoảng đường câm nằm lặng nhớ chân ai
Bài hát cũ cứ ru tình lỡ dở
Như nỗi niềm hoa cỏ buổi tàn phai

Ở nơi đó chắc rồi xa cách lắm
Lá, chỉ hồng se chẳng kịp thành đôi
Ngày sẽ nối những ngày đi lặng lẽ
Nhánh khô gầy như một bóng riêng tôi...

Một chút xuân hồng

Gởi người một chút lòng xuân cũ
Từng trổ trong nhau những cánh vàng
Thấp thoáng mai, đào quanh ngõ phố
Xuân của người ta cũng rộn ràng
Năm tháng đùn lên mái tóc xanh
Hàng cây thay lá mới trên cành
Người thay áo mới sân nhà khác
Tôi giấu buồn trong khúc độc hành
Đã biết tình như nắng cuối đông
Vàng lên thoi thóp để phai hồng
Chiều ơi! Ai vẽ lên màu nhớ
Một chút vàng thôi cũng cháy lòng...

Một mẩu chuyện lòng

Anh chẳng còn gì ngoài trái tim đau
Chắc em cũng buồn khi cầm giữ hộ
Những trái đắng thì thi nhau ứa trổ
Xanh xao trên nhánh tay đời...
Trên phận người ngày tháng cứ dần vơi
Mà hai đứa hai cõi miền thương nhớ
Mình hiếm muộn những lần chung hơi thở
Về mắt, về môi cũng vướng ngăn rào

Anh chẳng còn gì ngoài những hư hao
Đến mơ ước cũng làm em hẫng hụt
Tội nghiệp là khi đã thành máu ruột
Mà vẫn nén lòng cho những cách xa
Anh vẫn đi, về lầm lũi cõi người ta
Trăng vẫn thế! vẫn khi tròn, khi khuyết
Ngày vẫn vậy giữa vòng quay sinh, diệt
Có nỗi buồn không biết gởi vào đâu

Anh chẳng còn gì ngoài chút tình nhau
Là lẽ sống còn, nhờ em cất giữ
Để dỗ dành mình yên vui đấy chứ!
Hạnh phúc giản đơn dẫu rất muộn màng...

Một mình

Chỉ còn mông mênh sương chiều
và những cành hoa phai sắc
Chỉ còn mỗi mình anh thôi
cùng khoảng đường câm rỗ mặt

Mùa xuân ngập ngừng đi qua
Mùa thu ngập ngừng đi qua...

Chỉ còn trên tay nỗi nhớ
kéo dài làm vết thương đau
Khúc ca tình yêu vụn vỡ
từ hôm mình thất lạc nhau

Chỉ còn bóng chim qua sông
điểm trang cho ngày dần tắt
Biết đâu một lần quay mặt
là chung cùng với đơn côi

Chỉ còn rêu xanh kỷ niệm
mập mờ dấu chân tìm nhau
Cháy lòng lời yêu thương cũ
Em mang ngày ấy đi đâu?

Thời gian lạnh lùng đổ bóng
Thời gian lạnh lùng qua mau...

Một mùa hoa

Về lại cánh rừng xanh tuổi gió
Chiều giăng mây tím kín vuông đời
Hoa sim rụng xuống miền ký vãng
Tím ngát lòng tôi một cánh môi...
Người đi đâu? Xưa... ở chốn này
Xào xạc rừng đưa hương ngất ngây
Trăng treo một mảnh hờ chăn gối
Vàng rụng thềm sương hiu hắt lay
Lời yêu thầm thĩ suốt đêm ngày
Men tình ủ kín một vòng tay
Tưởng chừng ngày giữ mùa xanh mãi
Ai bỏ chiều không sắc ráng phai...
Người đi đâu? Xưa... ở chốn này
Hoa thơm mang ướp hồn mê say
Tôi về nhặt vội chùm thơ cũ
Em - của nghìn năm mây trắng bay...

Một ngày ở trọ

(Hỏi người quy ẩn nơi đâu?
Dạ thưa: trăng đã úa màu vì đêm...)

H.M

1 - Sáng
Đi theo sương sớm ra vườn
Hái dăm đóa cúc dành hương uống trà
Nhặt tiếng chim giữa ngàn hoa
Nhốt vào đáy chén lời xa biệt nào
Thì thầm lá gió trên cao
Vàng, xanh kia cũng hư hao dấu người
Trong ngần lục diệp non tươi
Vọng âm tiếng khóc, câu cười xa xăm...

2 – Trưa Tay ai nắn giọt cổ cầm
Mười lăm năm lắng trong âm vực này
Đàn trầm giữa vết son phai
Bóng thời gian cứ ngã dài qua song
Tay hoa nước mắt đổ dòng
Tiếng gà trưa lẫn vào trong tiếng buồn
Lòng kia như nước bỏ nguồn
Mà tôi là khúc tơ buông bến tình...

3 - Chiều Hỏi mây qua ngõ nhà mình
Về đâu? để dáng, để hình phôi thai
Thềm rêu chiếc bóng in dài
Thầm nghe tiếng gọi tàn phai xuống đời
Đã vàng ươm một góc trời
Lá theo mùa rụng bời bời trong nhau
Chiều ơi! Ủ kín lòng đau
Tóc phai xanh, với một ngày dần qua...

4-Đêm Treo trên cao một cánh tà
Vầng trăng - em - thuở thướt tha vai gầy
Thiên đường đây địa ngục đây
An nhiên tôi gọi cõi nầy: quê hương

Một nửa

Cho dù đêm thật bình yên
Cũng không hết những muộn phiền trong nhau
Chông chênh siêu thoát, đoạ đày
Sông xanh mặt nước bãi bày tịch liêu
Vàng như lá rụng trong chiều
Cuốn trong thân cũng ít nhiều sương hoa
Treo trong nhau nửa cánh tà
Nửa kia chìm khuất non xa phố gần
Lòng như phố rộng bàn chân
Buồn ai qua đó mây tần ngần trôi...

Một sớm tin xuân

Người đứng lại giữa trời xuân đang chớm
Có ngàn hoa khoe sắc thắm dâng đời
Mùa vội vã chồi mầm đưa hương sớm
Vết son nhoè trên mép lá chơi vơi

Ngày cũng mới, xanh mấy tầng mưa bụi
Có con chim nào hót dưới hiên nhà
Đôi mắt ướt bữa quàng vai khăn rét
Cứ như lòng chưa ngớt gió đông xa...

Con sông dấu giữa dòng xanh bóng núi
nước gương soi bờ đá cuội rêu mòn
Trái tim cũ bàn tay sờ soạn mãi
rộn ràng khua bên dốc đá chon von

Người đứng lại giữa thời gian mắc võng
Tóc mây pha vương nắng gió thị thành
Không bắt kịp bóng xuân hồng đâu đó
Lẫn trong hồn trong lá chập chùng xanh

Mưa bên trời hiu quạnh

Mùa đông dài trước ngõ
Mưa rả rích tầm mưa
Trời gởi tình cho đất
Em nhận tình tôi chưa?

Cách nhau chừng mấy núi
Xa là xa bao đèo
Cây nào xanh chẳng có
Một chút vàng phai theo?

Em tay người dấu mộng
Câu thơ buồn rưng rưng
Mưa bay đầu nỗi nhớ
Nắng qua song ngập ngừng

Nỗi đau nào bỗng tới
Thầm lặng giữa đời nhau
Mà trời kia chớp giật
Mà lòng này mưa mau

Này đây hồn rã mỏi
Bên góc đời lao lư
Có một nhành hoa đá
Rụng cuối vườn ưu tư...

Mưa chiều

Khi cơn mưa chiều rụng bờ vai đêm
Anh nhớ chiều xưa mắt ướt môi mềm
Em đến bên đời bước chân cuống quýt
Một cánh hoa vàng mà như rất Thu...

Con chim đã bay xa tít, tuyệt mù
Em khuất trời nao mà thành kỷ niệm
Roi quất mặt người vết đau bầm tím
Buốt nhức nào cho vừa với đơn côi?

Khi cơn mưa bay sũng ướt chỗ ngồi
Anh gọi tên mình ừ! cho đỡ nhớ
Đường đến đời nhau còn bao cách trở
Tay phím nào em dạo khúc sang mùa?

Hai mảnh trời chiều hai mảnh lẻ loi
Buồn giấu vào đâu? ngày đang hấp hối
Anh khép vòng tay nhập nhoà bóng tối
Phố nhớ đường xưa chợt phố lên đèn...

Mưa chiều

Trời mưa ướt nghệ ướt gừng
ướt khoai ướt sắn xin đừng ướt anh

Dân ca

Rồi những chiều mưa lối về sách vở
Em ru tôi bằng hương sắc tình yêu
Trái tim già nua chờ ai khua guốc
Gõ những tiếng buồn cho đỡ quạnh hiu
Em đi qua đường hay đi qua tôi
Ghềnh đá trơ vơ rêu cũ mất rồi
Một chiếc lá bay nhọc nhằn kỷ niệm
Một giọt nắng vàng thương nhớ xa xôi...
Rồi những chiều mưa ướt đằm nỗi nhớ
Xoắn xuýt lời ru "ướt nghệ ướt gừng"
Em giống người kia qua đời bước chậm
Để mặc lòng ai tan nát sau lưng
Rồi những chiều mưa bay đi rất vội
Còn đứng bên thềm ngơ ngác mắt trông
Lối cũ đường trơn hay lòng sũng ướt
Tôi đối mặt mình cuối bãi tình không...

Mưa chiều Đà Lạt

Thành phố giấu trong lòng cành mimosa ẩm ướt
vàng mơ màu áo ngày xưa
Tôi đưa tay hứng giọt mưa rơi rụng
Bao nhiêu giọt nhớ cho vừa...?

Bước hững hờ xuôi về phía cuối ngày
Con dốc chắn ngang cõi miền yêu dấu
Buồn đã dày như cỏ hoang bờ giậu
Chừng nhuận vàng hơn những sắc hoa vàng

Đà Lạt mưa chiều Đà Lạt mang mang
Cơn lạnh ùa theo nỗi niềm đơn lẻ
Một nhánh khô giòn vừa rơi rất khẽ
Cũng rộn ràng như tiếng bước ai về

Thành phố giấu trong lòng những mối tình đẹp và buồn
Những núi, những đồi chìm dưới mưa buông
Tôi men theo những con đường kỷ niệm
Lòng nghe giọt giọt đầm đìa...

Mùa hoa rụng

Mới quen mắt nhìn xuân mộng
Giật mình em đã Giêng Hai
Vô tình cỏ non chồi biếc
Đã xa biền biệt dấu hài

Chữ tình sớt chia một thuở
Thời gian đi qua khẽ khàng
Đường xưa buồn chân quay lại
Một chiều phố bỗng thênh thang

Trắng tay ôm tròn tiếc nuối
Giờ em yên vui với chồng
Biết chỉ là duyên chẳng nợ
Mà lòng gió trỗi mênh mông

Tháng Hai về nhìn hoa rụng
Lòng chùng cho vừa tả tơi
Thầm mong một ngày nắng ấm
Trải từng kỷ niệm lên phơi...

Hoa với người in bóng xế
Chiều rơi bàng bạc đời nhau
Ô hay! Có người đa cảm
Buồn theo hoa rụng cuối ngày

Mùa hội

Giọt nắng vỡ cuối chân ngày trảy hội
đợi chờ ai sau mắt lá đăm chiêu
em là gió để bờ tre tóc rối
tôi xanh xao lả ngọn trong chiều

Hoa rải xác xuống giêng hai thềm cũ
người trăm năm thắp muộn chút tình xuân
lòng khai hội đã thầm câu dang dở
chiều ơi! chiều đổ bóng rưng rưng

Con tu hú tha nỗi niềm quê kiểng
tiếng buồn gõ nhịp bâng khuâng
Khu vườn chiêm bao ám khói
em về xin nhẹ bước chân

Lại một lần quê vào hội
bập bùng ngọn lửa đêm xa mơ
Mắt biếc, môi hồng em góp lửa
Riêng tôi tro bụi tự bao giờ...

Mưa mùa bất chợt

Tay gối đầu nghe tiếng hát nửa đêm
Hồn tưởng tiếc những mùa trăng rét ngọt
khúc tình cuối giọt mưa đầu thánh thót
bâng khuâng (trời rộng nhớ sông dài...)
Đêm rã mòn bên những tan phai
men khói cũ dựng mùa dĩ vãng
rồi cũng buồn tênh giữa ngày với tháng
nối theo nhau đùn mối trong hồn
Xót đau từ một mảnh trăng non
treo hiu hắt giữa trời tội nghiệp
Buồn vỡ đầu âm buồn ơi! mấy nhịp...
Ai hát ru đời tàn lỡ hư hao
Ai hát đêm ngày mộng với chiêm bao
ngày tháng rộng còn chăng gặp nữa?
Thuở ấy một thời thanh gươm lưng ngựa
Thuở ấy một thời má phấn môi son
Ai khóc ai làm cấy quế chon von
xơ xác đứng bên triền dốc lậ...
Đêm tàn rụng ngoài kia mái lá
từng giọt mưa về động buốt tim
Tưởng rằng quên từ những lặng im
đôi mắt ướt trăng vàng bữa nọ
Tưởng cùng khóc duyên nhau từ đó
là nguôi yên với tháng năm dài
Đêm nay còn bên những tàn phai
nghe mưa ướt một đời trôi nổi
Về kỷ niệm mù sương giăng lối
Đến tương lai se dấu tình xưa
Xa xôi rồi quên hết buồn chưa
nghe mưa rụng có còn thổn thức?
Ai hát đó hồn chùng mấy vực?
Cho gởi lòng tôi "Lắng tiếng sầu ngân..."

Mưa phía bên kia núi

Mưa từ phía núi mưa về
Em từ phía mộng mà thê thiết lời
Phải lòng chiếc lá khô rơi
Đã nghe thu nhuốm một trời vàng phai
Lặng trong lời gió than dài
Một mai mai một bóng ai... ngó chừng
Phố phường bỏ phía sau lưng
Mưa đan rối mặt trên từng từng cây
Quạnh hiu ai bỏ chốn nầy
Để Xao xác nhớ để ngây ngây buồn
Mưa từ phía núi - mưa nguồn -
Từ em giọt nhỏ... mà buông buốt lòng

Mưa trái mùa

Hình như em đã khác xưa
Những đằm thắm ấy rồi thưa thớt dần
Để bàn chân nhớ bàn chân
Khi xa nhớ mắt lúc gần nhớ môi
Để tôi về với riêng tôi
Xuống sông nhớ sóng lên đồi nhớ sương
Nhớ trăng vàng rớt sau vườn
Tàn đêm còn thoảng mùi hương ngọt ngào
Mở bàn tay giấu chiêm bao
Thử xem chút mộng đêm nào phai chưa
Hình như em đã khác xưa
Hình như tôi - một ngày mưa bắt đầu...

Mùa vẫn theo qua

Cũng tại mưa làm rỗ mặt đường xưa
Con phố già nua mù mù bóng ai
Cũng tại một ngày không dưng nổi gió
Hoa cỏ trong vườn réo gọi tàn phai...

Cũng tại đôi bàn tay tôi quá ngắn
Nên suốt đời không ôm nổi tình em
Nên cứ buồn khi mây giăng lũng thấp
Nên cứ buồn khi lá Thu vương thềm

Như hòn đá lăn những bước không đâu
Như bãi bờ xa ôm sóng bạc đầu
Tôi ngồi dỗ dành trái tim buốt nhức
Có đập rộn ràng cũng vừa đơn côi

Có một vầng trăng treo giữa đời nhau
Là chiếc liềm cong hao khuyết hai đầu
Em hát lời tình tình xanh nỗi nhớ
Em gởi thuyền yêu đăm đắm dòng sâu

Tôi vói tay mình níu ngọn tình suông
Với ngục tù tôi trong mắt em buồn
Cũng tại mưa về làm cây trút lá
Cũng tại thời gian bạt ngàn bể dâu...

Mùa vạn thọ trổ bông

Mẹ giờ xa ngút ngát rồi
Tiếng ru ngày cũ bồi hồi hiên quê
Từ trong giông bão con về
Bên lò hương lạnh mà tê tái lòng
Đã vàng vạn thọ bên song
Vàng thêm tuổi lạ về trong mắt buồn
Con sông từ buổi xa nguồn
Lời reo thác đá vẫn luôn vọng về
Bập bùng bếp lửa chiều quê
Nồi cơm nấu vụng đã khê nẫu đời
Nén nhang con thắp bên trời
Mẹ ơi! vạn thọ những lời ru xưa...

Mùa vàng

Dẫu tay không buộc chỉ hồng
Trầu xanh ai quệt vôi nồng mà cay
Ta còn một chút ơn nhau
Tàn đêm nhung nhớ cuối ngày đợi mong
Đã ôm con nước vào lòng
Sá gì bèo, bọt, đục, trong, nổi, chìm
Lá vàng phủ góc sân im
Vàng chi vạt nắng khi tìm bóng nhau
Chiều ơi! mây bạc mái đầu
Buồn tôi úa giọt trong màu mắt ai
Vườn lòng xao xác hôm mai
Mùa đi lá rụng theo vài tiếng chim...

Mùa xuân kề cửa

Nghìn hoa về tụ trên môi
Nghìn sương về đọng trên đồi núi xa
Là em - vai ngọc tay ngà
Đàn lơi lả giọt buồn qua phận người...
Xuân thì - đào, mận hồng tươi
Câu thơ còn vọng tiếng cười xa xăm
Là tôi - dở cuộc trăm năm
Yêu thương lỡ khúc đàn trầm vọng đưa
Hỏi mình đã thật xuân chưa
Mà nghe lòng nặng hạt mưa ngang mùa
Không về chung lối trăng soi
Đêm se sẽ lạnh gió luồn qua hiên
Em qua - bước chậm ngoan hiền
Giữ giùm tôi nhé! truân chuyên nỗi đời...

Mùa xuân lỡ mất

Người về gọi nắng bên sông
Bờ môi con gái thể hồng được lâu
Đêm xuân nát nụ hôn đầu
Ngoài khơi con mắt đẫm câu thơ buồn
Tôi loay hoay suốt đời cuồng
Vắt dăm con chữ từ muộn dặm về
Thơ tình vướng víu lời quê
Đã khô rơm cỏ đến kề cận đau
Buồn như khói vướng thân cau
Cuốn đưa chân ở cuối ngày tịch liêu
Người về cánh lạc, đài xiêu
Bến xuân xưa đã ít nhiều phôi pha
Chẳng chia dĩa muối lưng cà
Cũng cho chút mật đài hoa cuối vườn
Bảo rằng "chín nhớ mười thương"
Mà nghe tiếng gió lạc đường lạnh không
Người về gọi nắng bên sông
rã riêng con nước một dòng buồn trôi...

Mùa xuân qua đồi cỏ

Xuân trước đưa nhau về
hái hoa trên đồi cỏ
Hoa nở đầy gác trọ
hương ngát mùa trong nhau

Cứ sợ hoa tàn mau
ép vào trang sách cũ
Nở bừng trong giấc ngủ
độc nhất một kỳ hoa...

Rồi thời gian trôi qua
đời chia hai nhánh rẽ
Đường xưa - tôi - bóng lẻ
Em - lăn theo phương người

Mấy ai trong cuộc đời
giữ được mùa xanh mãi?
Đã hút cánh bay rồi
khoảng trời xa quan ải...

Xuân nay qua đồi cỏ
vẫn hoa xưa khoe màu
Hái tặng mình nhánh cũ
Rưng rức một lòng: đau...

Mùa xuân trên cao

Bỏ lại sau lưng phố cũ
Anh về tận xứ mây bay
Mặt trời đi đâu để chiều bảng lảng
Mù sa quàng khăn rét trên cây
Chân bước lẻ giữa trùng vây cỏ, lá
So vai cơn lạnh cùng mùa
Rừng chưa hết những chồi mầm ngái ngủ
Truông đầu đã tím hoa Mua
Em vẫn đứng trên đồi khoe sắc thắm
Hàng thông reo, con suối đổ ngập ngừng
Xuân vừa đến nụ hoa đầu phong kín
gió nào thay mùa mới phía sau lưng?
Ngày đã khác với Mai, Đào thấp thoáng
Lòng chưa yên nên bỏ biển về rừng
Phút vội vã quên tóc mình lau trắng
Nên mùa xuân kề cửa cứ rưng rưng...

Mùa xuân trong ngực áo

Tôi giấu bài thơ trong ngực áo
Lòng thơm như giấy kín lời tình
Như con chim sẻ ngoài sân nắng
Ríu rít cành cao gọi bóng mình

Trời đất như vừa thay áo mới
Phố xanh như thể phố không già
Trái tim mộc mạc trong vườn cũ
Bao nụ mầm chơm chớm trổ hoa

Tôi giấu mùa xuân trong ngực áo
Lời thơ ngượng ngập những lời yêu
Ngơ ngác như loài cây xếp lá
Ngại đau - lòng tím đã bao chiều

Em vẫn cầm tay khăn áo rét
Mùa đông còn sót những hoang liêu
Giữ dùm tôi chút tâm tình vụng
Chưa hẹn mà xuân đã ít nhiều...

Mùa xuân trong ô cửa

Có mùa Xuân không của tiết mùa
Em đánh rơi và tôi nhặt được
Nên không hẹn hò nhay phía trước
Nên đợi chờ vô vọng phía sau...

Tôi nhặt được mùa em - thiếu nữ
Nụ đào thơm chúm chím những khuyên tròn
Lá cỏ mượt của trời xanh mây trắng
Của những ngày chưa má phấn, môi son

Rồi ngơ ngác khi mùa quay trở lại
Rồi ngậm buồn lưu luyến lúc mùa đi
Em yên ấm trong ngôi nhà kẻ khác
Tôi bất ngờ thành một gã tình si...

Thôi đành vậy giữ mùa em giữa ngực
Cười theo chim cùng nắng sớm mai hồng
Khi cúi xuống soi mặt cùng với bóng
Sẽ dỗ mình ngày thôi hết giá đông...

Mùa xuân trong thung

Hạt sương đêm vướng víu cỏ ngàn
tan giữa muôn xanh làm hương của lá
Ngày mới cùng tiếng chim rộn rã
Em giấu mùa xuân trong áo váy hoa xoè
Đi kín nước hội mùa trong suối, trong khe
Chập chờn cuối đồi hoa
cái bướm, con ong đi tìm mật
Tôi cùng với đất, trời ngây ngất
Rừng và em trần trên mắt, trên môi...
Như thể gần mà cũng rất xa xôi
yêu dốc đá rồi quên dần phố chợ
Lá che mặt mù xanh nỗi nhớ
phố lầu cao chìm lớp lớp mây bay
Sợi triêng cong nét vẽ râu mày
Chưa vào hội mà say lảo đảo
Thung lũng của em xuân vừa đến độ
Có nụ hoa nào đang trổ trong nhau...?

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 


No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...