Sunday, June 7, 2020

Pham Van Man 8

Ngàn năm mây bay

Mây vẫn cứ bay qua trời trong xanh
Nước vẫn cứ trôi qua chân cầu cũ
Em vẫn như chim đổi mùa di trú
Anh vẫn phải về với nỗi buồn anh...

Khi đem câu thơ đan ước mộng lành
Đã thấy nỗi vui chông chênh ngoài cửa
Dẫu có "trăm năm, ngàn năm" thề, hứa
Vẫn nghe như khiếm khuyết một điều gì

Con nước bỏ bờ, con nước ra đi
Bỏ chiếc đò ngang nằm thương nhớ bến
Cứ dỗ dành mình căn nguyên, số mệnh
Nên chút tình kia lãng đãng mây trời

Chắc hẳn bây giờ đến lúc tàn hơi
Có hao khuyết yêu lấy phần hao khuyết
Nỗi nhớ - chiều nay dồn lên da diết
Thầm thĩ gọi em liều liệu quay về...

Ngày bậu xa nhân ngãi

Ngày em khăn trắng quàng đầu
Có người đứng lại bên cầu mà trông
Trầu xanh ai quấn chỉ hồng
Để câu thơ rối giữa lòng nát tan
Sông khô - ai gọi đò ngang?
Chưa thu mà lá cứ vàng vọt bay
Thở hơi khói rộng xuống ngày
Tôi ngu ngơ với tôi đày đoạ tôi
Đàn ai buông tiếng xa xôi
Buồn len đến chỗ hay ngồi đợi nhau
Ngày em ấm một vòng tay
Có người lạnh giữa vòng vây tủi buồn
Loay hoay dỗ một đời cuồng
Ừ thôi! nước phải bỏ nguồn mà trôi...

Ngày Đà Lạt không em

Không có em Đà Lạt chợt buồn
Cây thông đứng trầm tư trước gió
Con chim hót trên đầu dốc nhỏ
Có chút gì như thể lẻ loi

Phố thì quen mà lạ bàn chân
bước dọ dẫm trong vùng kỷ niệm
Hoa nhà ai nở rưng rức tím
Để ngùi ngùi vạt áo thu xưa

Không có em Đà Lạt mù mưa
Cơn mưa ướt ngang đời trôi nổi
Ta cố gỡ đời nhau chỉ rối
Cũng không sao dệt giấc mộng tròn

Nhớ cho đầy một chiếc môi ngon
Thương cho bõ vòng tay khép mở
Đà Lạt không em se màu lá trở
Để gió thầm thì như thể gọi tên...

Ngày dài

Rồi em đi theo chân người
Tay tôi còn một khuyên cười
Mùa Xuân hoa xoan tím rụng
Mùa Thu lá vàng bay ngang

Có ngần ấy năm mộng ảo
Mình em - và một con đường
Mình tôi - vật vờ hụt hẫng
Với ngày nhạt nắng phai sương...

Trăng treo lâu đêm còn khuyết
Huống chi đổi thay từng ngày
Cả tin tình kia có thật
Nên về cùng trái tim đau

Dối mình Đào nguyên hiển mộng
Ngược dòng nước đưa mây trôi
Nhói đau một phần máu thịt
Một ngày bỗng chốc xa xôi...

Ngày phố đêm quê

Yêu em - đất trời rộng mở
Lời em - vọng tiếng chim ca
Yêu em trời thu, nước biếc
Ngát thơm mấy bận hồn hoa...
Từ trong nước mắt cùng đưa nhau về
Từ trong mưa nắng ngày phố đêm quê
Thương anh một đời xuôi ngược
Áo cơm, tay lấm bụi hồng
Từ trong nỗi nhớ, niềm thương viên thành
Từ trong góc khuất mầm sống lên xanh
Thương em thân tằm rút ruột
Ươm tơ dệt mối tình lành
Yêu em - yêu đời đến vậy
Niềm đau nhân thế trên tay
Dẫu cho đôi bờ lau sậy
Lòng như mặt nước sông đầy...

Ngày tình cũ

Vẫn cháy cho dù heo hút cháy
Vẫn xanh dẫu đã hết mùa xanh
Anh vẫn đi về trên phố cũ
Đốt tuổi mà hong giấc mộng lành

Em ở quê người quá đỗi xa
Đời sương mưa kín mấy Thu, Đông
Tuổi xanh trải mấy vòng cơm áo
Hồ huống là phai nhạt má hồng

Hai ta như nước đổ chân cầu
Gặp gỡ - chừng như để mất nhau
Đã từng ngọng nghịu câu vàng đá
Đừng trách thuyền mơ khuất biển sâu

Nhà trống nào ngăn được gió lùa
Chốn cũ dần quen biết lẻ loi
Chỉ thương vạt nắng vàng sân vắng
Chưa thắm mà ai hát tiễn mùa...

Nghiệp

Ta lấy thân làm mỏ
ngồi tụng khúc kinh chiều
em vẫn còn đâu đó
đi giữa lòng phố rêu

Bàn tay đan nỗi nhớ
tràn giọt máu từ tâm
chỉ một lần tiếc nuối
một lần là trăm năm

Ta hoá thân làm giấy
em viết vần A, B
trăng trong thơ tàn rụng
mà thuyền thơ không về

Thì thôi xin làm mực
khô hanh những muộn phiền
chưa tròn câu bát nhã
đã ra người vô duyên

Chiều chảy trong đáy cốc
từng giọt vào hư không
hơn nửa đời vá víu
hơn nửa đời long đong

Hồn treo trên cành mục
buốt nhức một làn hương
niệm bài kinh sám hối
hoá câu thơ vô thường...

Ngộ

Tóc xoã đầu ngọn gió
Gió ngược miền hoang vu
Ngắt một cành hoa dại
Gởi người một chút Thu

Tôi còn dăm mảnh vỡ
Vầng trăng nào rất xa
Làm đèn soi ký ức
Một đêm nào thiết tha
Đêm ắp đầy mộng mị
Đêm cơ hồ liêu trai...

Gom sắc chiều hấp hối
Tặng người một sớm mai

Lần tay viên sỏi nhỏ
Ném xuống mặt hồ sâu
Lời muôn trùng vọng lại
Mà hồn nhiên đi đâu?

Xoã tóc đầu ngọn gió
Bụi thời gian phôi phai
Tình là cơn bão động
Trong một tiếng thở dài...

Ngồi lại với chiều

Có khi buồn rụng lưng chiều
Quờ tay chạm nỗi đìu hiu quanh mình
Giữa đời bao bận nhục, vinh
Trắng tay còn một chút tình này đây
Buồn lên mặt nước sông đầy
Tiếng con bìm bịp trong cây chạnh lòng
Có ai về nữa mà mong
Em đi bỏ mặc chiều trong sương chiều...

Ngủ trưa trong dinh Bảo Đại

Ta ngủ trưa trong dinh Bảo Đại
Chung quanh rực rỡ những màu hoa
Chiếc ghế Hoàng triều như quá rộng
E chừng cơn lạnh đến se da

Có gã làm thơ quen lãng bạt
Công danh? - buông một tiếng cười khà
Một ngày Đà Lạt vào dinh thự
Đắm mình trong những giấc mơ hoa...

Thấp thoáng rèm thưa bóng mỹ nhân
Áo xiêm lộng lẫy tay rượu mời
Cái chỗ ta ngồi không thích hợp
Ra vườn mà bày cuộc vui chơi

Có lẽ xưa Vua đi "trắc xông"
Ta - không tài xế nên thuê ngựa
Yên cương, lục lạc khua bên mình
Nhong nhong người ngựa vòng quanh dinh

Em cúi đầu gọi ta Quân vương
Lời yêu thỏ thẻ mềm hơi sương
Quân vương mặt mũi buồn như cháo
Bụi bặm còn đeo mấy độ đường

Ta chỉ làm thơ yêu dấu ơi!
Nhiều năm eong đuổi mộng bên trời
Nếu được làm Vua ta cũng thử
Nhưng phải là: ông vua ham chơi!...

Người đàn bà dệt lụa ở Mã Châu

Lặng lẽ trên nền chiếc bóng
người đàn bà ngước nhìn tôi
đôi mắt buồn như tiếng khóc
như mùa thu cũ xa xôi

Mái tóc mun dài buông thả
tuột rơi trên vuông lụa mềm
cũng cái nhìn sâu thẳm ấy
để lòng tơ sợi mông mênh

Cách một bờ sương ký ức
mà xa biết mấy nghìn trùng
ai hay có lần gặp lại
từ khi phím lỏng tơ chùng

Thương ai mà em nối chỉ
đời nhau đã đứt ngang rồi
đã mấy dòng Thu qua cửa
sóng thời gian vỗ không thôi

Con đường chia hai nhánh rẽ
lòng xưa buồn kín bao lần?
gặp gỡ làm chi để tội
mà tình chưa hết phân vân

Lặng lẽ trên nền chiếc bóng
Người đàn bà ngước nhìn tôi...

Người đàn bà ru con

Chị như hoa dại trên đồng
Lặng đưa hương giữa chiều không nắng tà...


Chiến tranh tàn lụi lâu rồi
Dưỡng đường im vắng chị ngồi đợi ai
Núi cao lộn bóng thung dài
Thời gian lẫn giữa sương mai sương chiều
Mây Trường Sơn gói tuổi yêu
Đã bay, bay mãi một chiều nào xa
Bao mùa bão táp, mưa sa
Mấy lần bom, đạn thịt da tan tành...

Vết thương da thịt đã lành
Chị ngồi khâu những ngày xanh rã rời
Sè tay che nửa khoảng đời
Khát khao làm mẹ bời bời tiếng ru
Tiếng ru lọt thỏm sa mù
Lời vô sinh cứ hoang vu phận người...
Mơ màng một nụ hồng tươi
Bồng trên tay những tiếng cười xa khơi
Trái tim thổn thức bên trời
Chị ru đầu gối... à ơi!... Tuổi mình

Người lái đò trên sông trăng

Người về đêm nay ánh trăng mờ soi
Đêm nghiêng theo bóng hoang lương chìm khuất
Khúc háddaaax xưa chập chùng chân sóng
thầm thì vỗ mãi niềm đau

Người từ mơ ai bên hiên lầu cao
lòng mềm  mê say véo von tiếng trúc
Yêu ai: trăng soi chìm nổi dòng sâu
Tình chưa kịp gần...đã vội mất nhau
Nghe vỡ lòng: chuyện trước chuyện sau
con sông tương tư chảy xiết đêm, ngày
thân như ghe mỏng vàng trăng cổ độ
biết bao giờ cho hết lênh đênh?
Tôi mang trái tim dâng tặng âm thầm
Dẫu khúc vong tình chưa tròn thanh âm
Ngổn ngang mấy nhịp chèo khua ký ức
Ơi! Trương Chi...

Người thổi kèn lá bên sông Hoài

Người thổi kèn lá bên sông Hoài
Đôi mắt anh gió lũ, mưa ngàn
Đôi môi anh tiếng con gà rừng, con cu đất
tiếng con mang, con hoẵng gọi trăng non
Chiều rất bình yên những giấc mơ tròn
Anh đưa tôi về khu rừng lá đỏ
Đưa tôi qua đồi, qua truông lộng gió
Tiếng chim gọi buồn rưng rức tuổi thơ...

Người thổi kèn lá bên sông Hoài
Mái tóc anh nhuốm màu thời gian
Chiếc áo anh bạc màu mưa nắng
Tiếng kèn anh vang trong chiều vắng
Dựng miền ký ức xa xăm
Những mảng trời xanh, xanh suốt trăm năm
dồn lên tiếng thở
Như thể có gì vỡ trong cõi nhớ
Mà nghe chua xót ngập lòng

Người thổi kèn lá bên sông Hoài
Giữa chiều lạc long Chân gác hững hờ
chiếc giày há mõm Khuất chìm góc phố rêu phong...

Nhà thơ và nhà giáo

(Quý tặng nhà giáo Phạm Ngọc Thuỷ)

Đã mòn dăm viên phấn
Đời ấy - đã mòn đâu
Mai ngày xanh cây lá
Xanh ngát trời - ơn nhau

Ta - theo trăng ngàn núi
Người - rộng nước trăm sông
mơ ngày xuân nắng ấm
lòng se se gió đông

Cũng là tằm là kén
thì cứ trả nợ dâu
ai về khoe áo lụa
vàng một chút trong nhau

Chiều phố người rộn rã
chợt nhớ góc trời xưa
Đời riêng, chung là thế
Tìm hạt nắng trong mưa...

Nhặt tiếng chim gởi vào cây

Và con đường rậm tiếng chim
đã xa như thuở chưa chìm, nổi kia
Nghìn thu đổ giọt đầm đìa
Tiếng chim sũng ướt lời chia biệt người
Tôi về nhặt lại tiếng cười
gởi vào trong nỗi niềm tươi dấu hồng...

Nhớ mẹ

Dẫu là cát bụi nguyên sơ
Phù trần - đâu dễ bước hờ hững đi...
Bẻ cong cái tuổi xuân thì
Mẹ lo gồng gánh từ khi theo chồng
Xứ nghèo bếp lửa chiều đông
Cứ nhen nhúm mãi chút lòng rạ rơm
Giọt mồ hôi đổi chén cơm
Nuôi con tình mẹ dẻo thơm một đời
Nao lòng giọng hát à ơi
Bỗng nghe chớp giật cuối trời thênh thang
Khẳng khiu mướp đắng, trầu vàng
Sức đâu mà gánh gian nan cõi nầy
Mẹ về nội cỏ, ngàn cây
Phiêu diêu trời đất tháng ngày bao la
Con lầm lũi cõi người ta
Nhớ thương từng giọt mắt nhoà mẹ ơi!...

Nhớ thi sĩ họ Bùi

Tỉnh cởi áo tặng người
Đìu hiu cố quận câu cười nào xa
Ngữ ngôn hý lộng ta bà
Giọt - "Sương tỳ hải" giọt sa "Mưa nguồn"
Châu thành hạt ngoại dầm tuôn
Cỏ vang tiếng ngựa dậy tuồng liêu trai
Quẩn quanh lục tỉnh hôm, mai
Dung nhan quê kiểng trượt dài dưới chân
Não nùng bóng gái đầu sân
Cuốn trôi diệp lục ân cần gọi tên
Xuống khe bẻ lá làm mền
Ngậm duyên lìa lạc bắt đền trời cao
Bây giờ ông biệt phương nao
Câu thơ riêng rã...đường vào lách lau...

Nhớ trái tim mình

Một ngày
không có nắng vàng ươm trên mái vắng
Bầy chim sẻ cũ đã bay đi
Tha tuổi thơ tôi qua miền mây trắng
Gởi vào những cuộc phân ly
Mẹ sè tay đón gió, ngăn giông
Những tưởng vì con che chắn một đời
Mòn mỏi bao mùa nước sông gạo chợ
Ngày buồn tênh lặng lẽ về trời...
Một ngày
em đến Gieo hạt giống tình giữa vườn lòng tôi
Trái tim rộn ràng mùa xuân hoa cỏ
Rồi cũng một ngày không dưng nổi gió
Em về làm dâu xa tít xứ người...
Giấu giữa niềm đau ánh mắt, môi cười
Xao xác mùa xuân, trái tim lỡ mất
Lòng mẹ, tình em một hồ rượu mật
Giờ nghe đắng chát trên môi
Một ngày
Không có nắng vàng ươm góc đời quạnh quẽ
Những chùm mây trắng cứ phiêu linh
Con chim sẻ tha cọng rơm về làm tổ
Và tôi ngồi nhớ trái tim mình...

Như đã vàng thu

Ngô đồng nhất diệp lạc...
(Khuyết danh)

Anh chở gió về trên xe đạp cũ
Tóc em bay sợi nắng cuối hiên nhà
Dăm chiếc lá gọi mùa thu qua cửa
Nắng chưa vàng nên cúc đã vàng hoa

Mây hấp hối bởi ngày qua chưa hết
mà hàng cây se bóng đổ lưng chiều
Anh khờ dại đem tuổi đời đánh cược
Nên dở chừng ngắc ngứ những lời yêu

Con nước lớn con nước ròng
chẳng tỏ
Bói đâu ra một chiếc lá ngô đồng
và bóng vạc nặng mù sương cánh gió
thao thiết chiều vọng tiếng giữa thu không

Anh chở gió về trên xe đạp cũ
Giấu mùa thu, con nước ở bên lòng
Em cứ giữ chút vàng kia trong mắt
Thu chớm phía ngoài Thu chín bên trong...

Như là giọt sương

Từng giọt sương mai long lanh
Vỡ theo từng cơn gió nhẹ
Anh đứng trong khu vườn mẹ
Bàng hoàng một tiếng chim kêu

Em về bên kia bờ sông
Làm hoa nở hiên nhà người
Ngày vui từ đây khép lại
Vườn xưa thưa thớt tiếng cười

Lòng trong treo trên đầu lá
Vỡ câu thắm lại, phai hồng
Rụng vào đâu khi nắng sớm
Mà dòng sông chợt mênh mông

Biết chẳng buồn hơn được nữa
Ngày em mặc áo lụa hồng
Để câu thơ tình như thể
Giọt sương đầy trong nắng đông...

Như nắng cuối đông

Tình cũng buồn như vạt nắng cuối đông
thoi thóp trên cành cây khô trước ngõ
Cái lạnh theo về một ngày trở gió
Anh lại giấu mình trong nỗi quạnh hiu
Con chim nhớ ai buông tiếng gọi chiều
chiều giữa vườn lòng hoàng hôn chín đỏ
Có một người điên tay cầm sợi gió
Chạy về cuối trời phía tóc em bay
Cầm giữ tay mình khúc hát mê say
về một cuộc tình đầy vơi, trắc trở
Khi những thương yêu dồn lên nỗi nhớ
Nghe nắng tàn đông lỗ chỗ mặt mình...

Như nỗi buồn vàng

Ngày lạnh lùng trôi dần về tiếc nuối
Con tu hú kêu vàng thêm nắng chiều
Em ở đâu rồi? lao xao đời rộng
Để cuối trời này thoảng chút hương yêu

Tôi nhặt lên từ vuông sân kỷ niệm
Một chiếc lá khô xao xác lìa cành
Một giọt mắt ai hoen mùi cỏ mục
Một nụ môi mềm vừa chớm rêu xanh

Nghe trong hư hao lời than của gió
Rừng đã thâm u phiến khúc sang mùa
Dễ chắc buồn hơn ngoài kia quạnh quẽ
Một góc hiên người - nửa mảnh trăng soi

Thôi thì cứ coi như tình đã cũ
Là nắng vàng run trong vạn hồn chiều
Mà cứ theo đời về thu xếp lại
Rồi dỗ dành mình lại một lần yêu!...

Như tiếng gọi hồn

(Cho vong hồn cháu gái Thục An)

Tiếng con chim gì kêu trong lễ tang
Không phải tiếng từ quy
mà là chim "bắt cô trói cột"
Tháng Ba cháu đi xa ngái
Một chuyến đi thực sự một mình
Cả nhà bàng hoàng giữa cuộc tử, sinh
tiếc thưong phận người ngắn ngủi
Bốn mươi năm chẳng lẽ một vòng đời?
Sông nước thuỷ triều bao bận đầy, vơi
Trăng cõi người ta lúc tròn, lúc khuyết
Ta - hạt mưa sa xuống dòng tịch diệt
Vẫn nghe đau như ai cắt ruột mình
Tiếng con chim gì trong đêm hiển linh
khắc khoải lời "bắt cô trói cột"
Ngọn nến tàn canh lắt lay, phiêu hốt
Một người chìm xuống Xa xăm...

Những bức tranh ở Mỹ Sơn

Bảy mươi hai ngọn tháp quy về cực âm
trên cái rẻo chông chênh của đồng tiền sấp, ngửa
Âm với dương nước với lửa
Hồn nữ Chiêm vào vuốt mặt sinh con để tường rêu ứa
phả nỗi buồn trên tầng không gian mênh mông

Những bức tranh chênh chếch mặt trời Đông
vũ khúc cung đình, xênh xang, hoan lạc
vang âm tiếng hò reo trận mạc
lời thì thầm yêu đương và những đắm say

Em giữa đời chớp giật mưa mau
Cứ câm nín như lòng tháp cổ
Giữa quần thể mang mang âm dương dịch số
Có tình yêu tôi xin gọi là tranh

Niềm riêng gửi phố

Phải quay về chốn cũ làng xưa
ngày bỗng lặng giữa lòng thương phố
buồn như hai hàng cây lá đổ
buồn như chiều  Sài Gòn chuyển mưa...
Hạt mưa nào cho mắt long lanh
có một chút gì giữa lòng luyến tiếc
không kịp cầm tay nói lời chia biệt
tiếng còi xe thay tiếng giã từ
Phải quay về bên những tàn hư
liếm láp vết thương mà tích ngọc?
Vuốt mặt thời gian pha màu rêu tóc
đếm tuổi đời lặng lẽ trôi đi...
Đã mỏi mòn bao cuộc từ ly
mà phút cuối cùng nghe lòng thổn thức
Âm âm lời thơ... Lăn về cõi thực
Gởi lại phố cao những phút se lòng...

Nỗi nhớ màu hoa tím

Tháng Giêng rủ tôi đi lên đồi sim
Nghe cái lạnh còn se se trong gió
Nhìn những hạt sương trên đầu lá cỏ
Long lanh mắt đêm thuỷ tinh

Tháng Giêng dỗ tôi cùng bước chân mình
Tiếng chim hót - một loài hoa vừa tím
Cây cầu vắt ngang suối nguồn kỷ niệm
Gập ghềnh cành cây héo khô

Tôi thấy em ngồi trong cõi chiêm bao
Khúc vọng Đào nguyên trập trùng tự sự
Cùng những mùa xuân nhờ em cất giữ
Tuột rơi đâu đó cuối đường

Ừ! Khó thể nào giữ một làn hương
Khi ta với ta một đời ngắn ngủi
Không dắt dìu nhau qua sông qua suối
Thì tiếc hoài chi tiếng vọng lưng đèo?

Tháng Giêng qua tôi dốc đá cheo leo

Em cũng vừa qua hồn này nhuộm tím
Tình phía vô cùng còn rung tơ phím
Tháng Giêng ơi là tháng Giêng...

Nỗi nhớ mùi oải hương

Em bỏ quên nơi đây một chút hương
Anh chắc chắn khi chiều mưa qua ngõ
Khu vườn bạn chung không ngăn hết gió
Ngan ngát mùi hoa oải hương...

Anh chẻ làm đôi sợi tóc điểm sương
đếm những sợi buồn trên tay rã mỏi
Em giữ phần xanh còn thao thiết gọi
Muôn vạn lời tình cho những đắm say

Anh tiễn anh về tận xứ mây bay
Nhắm mắt mà thương cánh rừng, ngọn khói
Nhớ mùi nước xông khi em cảm, mỏi
Đêm lắng vô cùng thơm ngát thịt da

Tháng Sáu quê người tím một mùa hoa
Ở góc trời này hoàng hôn chợt tím
Còn mỗi mình anh đau từng kỷ niệm
Nỗi nhớ ngùi lên...mùi hoa oải hương

Nước mắt

Giọt nước mắt em
là những giọt sương trên đầu lá cỏ
long lanh dấu ước mơ tan
Là cơn mưa mau bay qua trời rộng
nghiêng chao mỗi bước chân về
Giọt nước mắt em
là câu thơ điên vang trong lòng phố
vật vờ ngày tháng lẻ loi
là chén rượu cay khê nồng tiếc nuối
là giọt cà phê thì thầm hoàng hôn...
Sao không trao gửi tay tôi mùa xuân
nở trong lau lách bạc ngàn cỏ hoa
Sao không là lá xanh trong vườn mẹ
mơn mởn tháng giêng nắng ấm chan hoà
Giọt nước mắt em lặng thầm quanh môi
Là giọt cường toan khét cháy đời tôi...

Ơi! Mùa thu của tôi

Em treo mùa thu trên nhánh cây khô
rêu bụi thời gian xanh, vàng thân gỗ
rồi đứng hát dưới hiên thành, lũng phố
Bài ngợi ca tình yêu...
Tôi về qua hiên hứng giọt nắng chiều

đem ủ vào thơ cất chưng thành rượu
Thơ bỗng thành chiếc đinh câu rút
những đứa con mùa thu say khước trên cao
Gởi lòng yêu qua mấy khúc ca dao
lời hát mẹ nhịp chèo khua năm tháng
Có chiếc lá trong sương chiều bảng lảng
một lần kia rơi xuống đụng vai người
Bài hát của em vang động tiếng cười
Câu thơ tình tôi cây mùa trụi lá
Không bắt kịp những vòng quay hối hả
Nên suốt đời chẳng gặp lại nhau...

Phạm Lãi tiễn Tây Thi qua Ngô

(Tặng ai đó...)

Tây Thi Tây Thi thôi nát trái tim này

Bụi rượu hoang mùi giăng ải mây
Chưa bén duyên nhau đà đứt mộng
Chưa tròn trăng khuyết vội trên tay...

Ta tiễn người đi bến cát xa
Lời yêu thương vỡ động giang hà
Đêm nghe mưa gió giăng hồn mục
Hồn lạnh buồn theo bóng nguyệt tà

Tây Thi Tây Thi môi ngát vị cay nồng
Đời lạnh lùng chia những nhánh sông
Kẻ bỏ bờ xa thương nước đục
Người mang phiền muộn sống long đong

Tan cuộc mới hay hồn rã mỏi
Đời mềm mới ngả vị mê say
Câu thơ mang chút hồn trinh bạch
Xao xác cành Thu bóng liễu gầy

Xưa nắm bàn tay cười gió lũ
Nay mờ nhân ảnh phấn hương đưa

Tây Thi Tây Thi thôi nhé! không tròn mộng
Gắng giữ cho tình xanh nắng mưa...

Dẫu bụi thời gian phai dấu cũ
Chắc gì thương tích lại nguôi yên
Động ảnh vỡ lòng câu bội bạc
Nước ngược dòng tuôn những luỵ phiền...

Phần mộ

Lên đồi bẻ một cành sim
Thắp lên mộ bạn chiều tim tím này

Nghìn năm mây bay, sương bay
Trăm năm một bóng hạc gầy khuất xa

Thế là muôn dặm cỏ hoa
Tuổi, tên, nhân ảnh chỉ là hư không
Mắt cay đụn khói giữa đồng
Hay là giọt đắng vào trong nỗi niềm

Người phiêu diêu giữa vắng im
Tôi mòn chân cõi nổi chìm, bể dâu
Buồn theo mây xám ngang đầu
Khóc khi trời đổ giọt Ngâu lạnh lùng

Chưa chia tròn cuộc vui chung
Mà đem cái hẹn muôn trùng về vây
Bao mùa vàng vọt qua tay
Chưa nguôi vọng tưởng đã đầy xót xa

Thắp lên mộ bạn nhành hoa
Là khi cơn lạnh phương xa về gần
Tình ơi! buồn rụng bao lần
Là khi trong ngực có phần mộ sâu...

Phía tình yêu lẩn khuất

Đó là lúc quay lưng lại với khu rừng
có những cánh hoa đào khoe sắc, đưa hương trong khu vườn cổ tích
Đó là lúc trôi trong vô thường, biến dịch
Chợt nhận ra mình rong rêu, bụi bặm chung thân cùng nỗi cô đơn

Khi những cơn mưa phùn làm rỗ mặt đường trơn
Những chiếc lá cong vênh găm giữa lòng mùa thu chín nẫu
Một cánh hoa đào tuột rơi từ trong ngực áo
gọi hồn lên những tàn phai
Khi biển thời gian - tiếng hú gọi dài -
Sóng thầm thĩ lời tình yêu vĩnh cửu
Đó là lúc cạn nỗi niềm riêng tàm đêm với rượu
Giấu mình trong giấc mơ xa...

Đó là mảnh trăng dưới đáy ao nhà
chỉ nhìn thấy mà không cầm lên được
Đó là chút mù sương giăng ngang giữa trời với nước
Lung linh, tán sắc cầu vồng...

Em gởi về tôi vạt nắng cuối đông
Không đủ ấm một kỷ niệm buồn trượt qua trí nhớ
Khi những giọt vàng run run sau cơn mưa dở
Đã vàng úa một đời thơ

Khi ngọn gió mùa xuân mơn man hương sắc phỉnh phờ
những bàn chân trần giẫm trên cỏ mật
Đừng hỏi vì sao tình yêu vỡ, mất
Khi mình trói buộc đời nhau...

Phiến âm buồn

Phiến khúc buồn em viết cho tôi
Có mưa bay mù lối chân về
Có chiếc lá vàng trong trí nhớ
Bay hoang mang một góc trời thu...

Về bên sông nhớ cánh buồm xa
Tiếng chim kêu võng mặt trời chiều
Con nước ngậm thời gian xuôi chảy
Qua đời mình một chút hắt hiu

Tôi đi trong mấy vũng mù sương
Đóm lửa cháy đầu môi soi mặt
Soi kỷ niệm ngoài khơi con mắt
Sóng chập chùng vỗ nhịp tàn phai

Phiến khúc buồn em viết cho tôi
Là thênh thênh cái chỗ chung ngồi
Là mây bay chẳng nơi thường trụ
Là khóc thương mình lúc lẻ loi...

Phố mưa (I)

Quờ tay ngăn gió buổi đông
Chảy trong nỗi nhớ một dòng sông quê
Phố xa chẳng định ngày về
Tôi ngồi với bóng tôi kề cận tôi
Quay lưng là mất nhau rồi
kể chi năm tháng buồn trôi xuống đời
Dặn lòng trăng nước đầy vơi
cớ sao còn (đứng giữa trời mà than)
Khơi chi bếp lửa đã tàn
trái tim yêu ấy nát tan lâu rồi
Phố xa chiếc bóng tôi ngồi
Mưa qua rưng rức chiều trôi dạt cùng...

Phố mưa (II)

Bây giờ phố cũ mù mưa
Gió xô trời rộng cho vừa nhớ nhung
Lòng như mây lũ chập chùng
Cứ hoang mang ở cuối khung trời buồn
Con sông nào bỏ xa nguồn
Mà không có bận nước tuôn trắng bờ
Đã tàn chưa những mùa mơ?
Để trăng khuyết mãi trong hờ hững xanh
Để nghe men khói xây thành
Chừng như kỷ niệm về quanh chỗ ngồi
Chưa kịp gần, đã xa xôi
Phố xưa hiu hắt tình tôi gởi người...

Phượng

Đã xa cửa lớp, sân trường
Còn ai đa cảm cuối đường nhặt hoa
Phượng hồng đỏ máu trong ta

Từ em gói mộng đôi tà lụa bay
Từ em gọi nắng lên ngày
Gọi xanh lên nhớ mùa say đắm nào
Ta về phố rộng chiêm bao
Đường chim nẻo nguyệt lao xao gió ngàn
Tỉnh, say giấc mộng kê vàng
Ép cành hoa héo vào tan nát này...

Pleiku - ngày trở lại

Phố của đôi cánh rừng vàng xanh dưới nắng
Anh đi qua con dốc trơ vơ nhập nhòa kỷ niệm

Mây chập chùng bay lá chập chùng xanh
Một chút sương mưa lay lắt đầu cành
như thể cùng anh tan loãng
Tan trong tiếng thầm thì của gió
phía mặt trời xuống chậm
Phố của tiếng chuông chiều gõ nhịp bâng khuâng
của tiếng chim kêu tình xuân rời rạc
Góc quán lẻ loi hắt hiu khúc hát
"Phố núi cây xanh trời thấp thật gần"
Phố của những con đường chưa mỏi bàn chân
mà xa lắc lối về kỷ niệm
Em ở đâu hỡi tình yêu hoa tím
Trong anh buồn đã đại ngàn...

Qua đèo Ngoạn Mục

Gập ghềnh đường lẩn trong mây
Cỏ thời gian cứ nhuộm đầy bóng tôi
Yếu gầy vạt nắng xa xôi
Mây che tóc suối ngày trôi kiệt cùng
Đã cao ngần ấy nhớ nhung
Núi ơi! ai vẽ mà trùng điệp cây?
Buồn đâu như vũng sương dày
Vai nghiêng dáng đá cỏ bày tịch liêu
Tiếng con chim rụng xuống chiều
Tiếng lòng tôi giữa đìu hiu gọi người…

Qua hiên đời mộng mị

Đi qua vườn hoa ngũ sắc
Thấy con chim hót trên cành
Tiếng buồn giữa chiều chết sững
Còn vài sợi nắng mong manh

Đi qua con đường bụi đỏ
Chao nghiêng chiếc lá thu phai
Hai hàng cây khô đuối nắng
Lặng nghe lời gió than dài

Đi qua dòng sông nước cạn
Lòng như sỏi đá trơ vơ
Xót xa thân thuyền mục ruỗng
Nắng mưa úp mặt ven bờ

Có gì trong câu hát cũ
Chông chênh siêu thoát...đoạ đày...

Có gì như là dao nhọn
Khi mình đi qua đời nhau!

Qua sông mùa hoa rụng

Một dòng hoa trôi
bập bềnh duyên mơ
Chừng như ai còn đó
bên rừng xuân sương mờ...

Thoảng nghe như tiếng đàn
nhặt khoan bên sông vắng
Hoa với chiều phai nắng
tả tơi bay qua hồn

Đào nguyên xưa chìm khuất
mây bồng bềnh non cao
Một lần thôi lỡ mất
Một đời dài hư hao

Qua sông chiều trở gió
Thấy hoa chợt nhớ mình
Nẻo đời nhau mất dấu
Cõi miền nào vô minh

Một dòng hoa trôi
Một làn hương bay
Một mình tôi đứng lại
Nắng run run chân ngày...

Quỳnh

Nõn nà em giữa đêm sương
Mãn khai - thanh thoát mùi hương ngạt ngào
Như chừng hẹn với trăng, sao
Phút linh cầu mất
 em vào tịch nhiên

 


No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...