Sunday, June 7, 2020

Pham Van Man 9


Rằm riêng
(Viết cho ngày Mẹ sinh)

Anh chào đời giữa đêm mùa Thu
Quấn mảnh chăn đơn Mẹ nằm “bên ướt”
Trăng ngủ trong mây không soi sáng được
Con ngủ trong lòng Mẹ gọi: Rằm riêng...

Trăng ủ mùi mưa nhỏ giọt ảo huyền
Anh gởi vào thơ những điều bất hạnh
Cạn chén trà khuya tuổi đời sóng sánh
Mời chiếc bóng mình cho bớt lẻ loi

Có con chim đêm buông tiếng lạc loài
Đêm vỡ ra từng mảnh buồn khản đặc
Đêm vỡ trên từng ngón tay héo hắt
Năm tháng âm thầm đan níu niềm đau

Trăng ngày Mẹ sinh...Trăng của đêm nay

Một mảnh đơn côi cuối trời quạnh quẽ
Ơn nặng tình đầy lòng em, lòng Mẹ
Trăng khuất mưa mù cũng gọi: rằm riêng...
Riêng một bóng ta
Rồi cũng buồn như trời trở dạ
Mây ngủ vùi trong những tán cây
Con chim gọi nước kêu Bìm bịp
Lòng đã duềnh lên mặt sóng đầy...

Nhắc chuyện người xưa đành giã bạn
E chừng duyên nghiêp chẳng thành đôi
Ta với nhà ngươi không rượu tiễn
Mỗi ngày thêm một chút xa xôi

Có phải vì trăng treo phế tích
Chẳng cần hơn cuộc sống phồn hoa
Có phải tình như lòng cổ tháp
Mà nắng chiều nghiêng một bóng ta?

Đời vốn như dòng sông chảy xiết
Hồn cũ - nên gìn một chút hương
Đôi khi vạt áo ngang trời rộng
Cũng thản nhiên thành một vết thương...
Rồi em bỏ xa tôi
Rồi người cũng bỏ tôi đi
một ngày mưa giăng phố cũ
đường xưa mù dấu chân quen

Rồi người cũng bỏ tôi đi
cây khô cành thương nhớ lá
lá bay đụng trái tim người

Là thêm một lần lỡ dở...

Đêm nghiêng bóng đổ một mình
tôi về chung cùng tiếc nuối
lòng tay vàng ánh đèn khuya

Rồi người cũng bỏ tôi đi
như bao người qua rất vội
Lòng tôi hiên quán tội tình


Không hẹn ngày xanh bia cỏ
mà đau kỷ niệm rêu mòn
Thôi thì cứ theo đời rộng
ngày dài - riêng tôi héo hon...
Rừng cũ
Khu rừng giấu những hàng cây tật nguyền
Vi vu lời tự tình của gió
Con đường của muôn đời bụi đỏ
lặng yên - phờ phỉnh bàn chân
Mây kéo trời cao chùng xuống thật gần
Cao nguyên - thênh thênh ngàn lá
Chỉ còn lời reo thác đá dỗ dành giấc mơ tôi...


Em mang mùa hoa tím ấy đi rồi
Xa lắc những tiếng cười giòn tan với nắng
Nghe chừng giữa vòng tay hò hẹn
Lỗ đỗ một màu sim

Tiếc kỷ niệm xưa bao bận kiếm tìm
Tôi đã cố quên mộng đời sương khói
Cứ tưởng rừng lên tiếng gọi
Nên ngỡ ngàng giữa hững hờ xanh
Khu rừng bạc đầu mây trắng viền quanh
Có tuổi đời tôi rớt rơi đâu đó
Có tiếng chim chiều kêu trong bờ cỏ
Lạnh trôi như tiếng thở dài

Khu rừng giấu những hàng cây tật nguyền
Thâm u - phờ phỉnh như em...
Rượu Bàu Đá chiều mưa
Chừng đã nhiều năm không gặp
Một, hai tóc vướng mây bay
Mùa xuân xui người vội vã
tìm thăm lúc cuối chân ngày

Bạn vốn là người hay rượu
mời nhau chút vị quê hương
trong veo mắt người Bàu Đá
nồng nồng hơi đất mưa sương

Chén mừng cái duyên hạnh ngộ
ly chia những nỗi đau đời
con sông nghiêng về tuổi nhỏ
mỏi mòn bao cuộc đầy vơi

Trong xương ngùi ngùi hơi rượu
say từ cái thuở xa xanh
bạn rót bao lần Bình Định
chếnh choáng chiều mưa Cẩm Thành...
Rượu cuối năm
Lại níu chiều đông ngồi quán rượu
Muốn xua đi cái lạnh cùng mùa
Bạn bè dăm đứa còn phiêu dạt
Nên với chiều riêng ta lẻ loi
Vẫy tay xin tiễn chào năm cũ
Vui - vẫn còn đây giữa cố hương
Ta rót mời ta cùng uống cạn
Say sưa một bữa quán bên đường
Em ở phía ngoài kia nỗi nhớ
Xuân lên còn ấm lạnh tay người
Thì trách buồn chi chiều với rượu
Đâu phải vì ta Xuân kém tươi!
Rượu đã tràn lên mùa mắt biếc
Đã tràn nỗi nhớ dặm đường xa
Sá chi mưa ướt chiều tháng Chạp
Em cứ là Xuân trong mắt ta...
Rượu trăm năm
Rót đi em những giọt thừa
Dắt nhau qua những ngày mưa trắng trời
Mặc lòng sông biển đầy, vơi
Mai kia rồi cũng gió bời đồi Tây
Uống đi em hạnh phúc này
Biết đâu ngày rộng tháng dài còn nhau?
Vai đây em cứ tựa đầu
Lòng đây cứ chạm những câu ân tình
Rượu trăm năm thoảng hương quỳnh

Chao nghiêng với bóng với hình mà say
Tóc xanh dù có phai màu
Thì đêm xanh cứ cùng nhau hẹn thề
Riêng, chung cũng một đường về
Ngại ngùng chi lúc môi kề cận môi
Trả mây về với thung đồi
Chết trong nhau giữa đêm trôi kiệt cùng...
Sau lũ
Trời không đền cây mưa giội bùn non
Phủi tay như mình không gây lũ lụt
Con đường đi qua phận người thì sâu hun hút
Mỗi bước gập ghềnh mỗi bước tai uơng

Anh cũng xác xơ như lá trong vườn
Vắng bóng hình em quầng thâm mắt nhớ
Chiếc nong, chiếc nia giờ phơi sách vở
nhớ hạt lúa vàng lũ cuốn ra sông...
Vốn quê hương anh khốn khó chất chồng
Nên đã quen rồi cái còn, cái mất
Trong máu mỗi người có tình yêu đất
Như lúa trì trì bám rễ quanh năm
Thì ngại ngần chi cái rét căm căm
Dọn dẹp rác rều mà gieo cấy lại
Cánh đồng tình em thì cho quả dại
Chăm bón bao mùa chẳng thấy đơm bông...
Sau lũ
Lá gói hăng mùi bùn non
Ruột nếp qua lần nước bạc
Ngày đi mỗi ngày mỗi khác
Lòng mẹ muôn đời dẻo thơm...

Chiếc bánh mang hình tượng đất
Gói theo lời khấn lên trời
Khói hương nào cay đôi mắt
Năm cùng tháng hết cha ơi!

Đăm đăm mắt nhìn xa vắng
Bóng cha khuất một nhành mai
Mẹ sè hai tay bưng mặt
Thầm nghe tiếng gọi tàn phai

Hàng cây chồi mầm mới nhú
nước đã ra sông lâu rồi
còn một chút gì xơ xác
giữa khu vườn đời nổi trôi

Con cầm trên tay chiếc bánh
món quà của đất tinh thơm
Xin cầm nỗi niềm sau lũ
Chẳng còn cái buồn nào hơn...
Sen
Mỗi câu thơ một cánh hoa
Thắm ơn bùn đất ao nhà ngát hương
Vàng lên trong nắng trong sương
Em kiêu sa giữa mười phương đất trời
Sá chi miệng tiếng cuộc đời
Dẫu bùn tanh cũng là nơi sinh thành...
Sinh nhật
Túp lều nơi anh cất tiếng chào đời
Chắc cũng xác xơ như lời Mẹ kể
Trăng còn ướt góc giường tre Mẹ bế
Có loài hoa gì thoang thoảng đưa hương...

Có tiếng mưa rơi lác đác cuối vườn
Mẹ sợ gió mùa tay che tiếng khóc
Con sợ mưa Ngâu mà chờ xé bọc?
Đôi mắt xoe tròn
Soi trăng canh thâu

Rồi sóng thời gian xô bạc mái đầu
Sinh nhật bao lần Mẹ không còn nữa
Đêm vọng mùa xa lòng đau vết cứa
Từng giọt mưa buồn kéo vệt mồ côi

Còn chút tình em rồi cũng xa xôi
Lọt kẽ tay mình làm sao giữ được
Trăng của người ta vàng soi bóng nước
Trăng của đời anh cháy một niềm riêng...
Sinh nhật
Đất quê đá bạc bao đời
Mà thương cây mận trắng trời trổ hoa
Trăng treo lạnh một hiên nhà
Ngoài khơi con mắt mưa sa giọt buồn
Giọt ngoài biển mộng dầm tuôn
Giọt trong tí tách lời chuông mõ người
Đem thơ đổi nửa môi cười
Thoáng xa xăm đã mấy mươi tuổi dài
Soi gương lạ
bóng hình ai
Nửa như quen thuộc nửa phai dấu rồi
Tiếng gà gõ nhịp đêm trôi
Đêm thăm thẳm để mình tôi nhớ mình...
Sợ
“Trăng treo lưng dốc Mộng Cầm
Lạ chưa! Mình cứ âm thầm gọi ai..."


H.M

Cứ sợ chút tình thơm bút, mực
Nhói đau lòng giấy một đôi tờ
Em gởi nắng chiều qua phố hẹp
Để buồn ủ kín một đời thơ

"Mắt cỏ" nào xanh trong mắt xanh?
Mà hoa lam tím rộ trên cành
Mà trăng huyễn hoặc đôi bờ mộng
Mà gió ngàn ru những giọt lành

Cứ sợ mưa làm nghiêng dốc xưa
Làm chênh chao mỗi bước ai về
Để nghe nhoi nhói trong lòng cỏ

cùng những niềm đau xuống cận kề

Cứ sợ mùa xuân em mang theo
Làm bâng khuâng bao núi, bao đèo
Sợ đêm riêng chảy tan thành rượu
Nỗi nhớ dồ lên thác đá reo...

Cứ sợ ngày dài lạc mất nhau
Thời gian trắng bóng nhuộm đôi đầu
Tình ai Ghềnh Ráng trăng treo lạnh
Nào nỡ tình ta...đắm biển sâu
Soi lại bóng mình
Con nước mùa Thu nhận chìm hồn tôi
Trí nhớ một ngày kia ướt hết
Không kịp nhận ra giữa tầng lá chết
Đôi mắt buồn thâm nâu...
Cứ hỏi ngày xanh bỏ mình đi đâu
Khi gió dạt về mấy phương lận đận
Câu chuyện tình yêu niềm đau mới nhận

Có ngang bằng hạnh phúc kia chăng?
Con chim lạc bầy kêu giữa thu không
Con thú lẻ loi gọi rừng gọi suối
Tôi gọi hồn tôi giữa hờn giữa tủi
Giữa thẳm buồn đôi mắt dõi theo...
Con nước mùa Thu Con nước trong veo
Vàng sắc lá, vàng nâu đôi mắt
Tôi - cuối bãi tình không, vuốt mặt
Về soi lấy bóng hình mình...
Sợi nắng trên tay
Mây qua phố đứng che đầu
Chưa xa trời đã nhuốm màu nhớ thương
Lá khô bay xiết mặt đường
Em đi đâu? để chiều vương vấn chiều
Ngọt ngào một chút hương yêu
Thoảng trong không dỗ tình chiu chắt này
Tôi cầm sợi nắng trên tay
Thắp lên cho trọn một ngày nhớ nhung...
Sông cạn
Lòng sông khô khốc cạn nguồn
Bao nhiêu cát, sỏi tôi buồn bấy nhiêu
Em chừng cũng cạn nguồn yêu
Nghe trong tình sự ít nhiều phôi pha
Bến đời lại một ngày qua
Vàng hoe con mắt với tà huy kia
Không chung gối mộng, đèn khuya
Buồn, vui sao trọn mà chia sớt cùng?
Đường về trăm nỗi nhớ nhung
biết đâu tơ mối riêng, chung mà lần
Trái tim dâng tặng ân cần
Đường quen một bóng...mây tần ngần bay
Con sông đã cạn phía này
Nhìn lau lách phủ mà đau dáng thuyền...
Sơn Tây vào xuân
Plây em trời đất vào xuân
Hoa rượu nở đường lên nương rẫy
Con suối chảy giữa hai bờ lau sậy
Cũng tưng bừng cao giọng hò reo
Đường tôi qua những núi, những đèo

Con dốc dựng gọi tình em khan giọng
Nắng nhớ thương ai mà tròn con bóng
Tôi nhớ thương ai vượt suối qua đồi
Plây em hay Plây tôi?
Con vượn gọi bầy giữa chiều mông quạnh
Mù sa kín tình tôi mỏng mảnh
Plây em trời đất vào xuân..,.
Sông vẫn âm thầm chảy
Như con chim cũ gọi bầy
Ngày em thả gió lên đầy bến sông
Tôi về lặng giữa trời không
Thuơng câu thơ úa giữa dòng thời gian
Ừ thôi! Mây bay qua ngàn
Mù sương nhuộm kín mấy hoàng hôn xưa
Hỏi thầm đã thật quên chưa
Bao nhiêu sóng vỗ cho vừa lòng đau?
Một dòng chảy giữa đời nhau
Chở bao cát, sỏi mà bày tịch liêu...?
Sương ngàn
Em ẩn hiện sau từng con chữ lặng
Phố nào cao im tiếng giữa sa mù
Lá thảng thốt bữa nghe mùa trở lại
Trái tim rừng chưa hết những hoang vu

Tay năm ngón bấu vào trong cõi nhớ
Em là trăng, là suối của nương đồi
Của mộng mị kéo dài theo nỗi chết
Của bùi ngùi, đau xót giữa tình tôi

Ngày hao khuyết níu ngày đi lặng lẽ
Suối sông kia xao xác chảy qua đời
Nghe trong gió tiếng lòng ai khe khẽ
Đà Lạt buồn muôn thuở phấn thông rơi!

Câu thơ cũ cứ dồn lên trí tưởng
Áo nào phai trong nắng quái ngùi hương
Em lẫn khuất giữa vô cùng lá, cỏ
Trách chi tình muôn thuở cứ mù sương...








No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...