Friday, July 24, 2020

Mai Văn Hoan


Tôi ngụp trong cõi thế
Sư ở chốn Huyền Không
Ta chỉ là hạt bụi
Giữa đất trời mênh mông

Sư ăn chay niệm Phật
Gạn đục và khơi trong
Tôi áo cơm tất bật
Suốt một đời long đong

Sư ngắm hoa, thưởng nguyệt
Chốn núi rừng thâm u
Tôi phố phường chật hẹp
Gió tung cát bụi mù

Thơ Thiền sư thoát tục
Thơ tình tôi đa mang
Thỉnh thoảng trên sách báo
Sư cùng tôi chung trang

Bây giờ mới gặp mặt
Danh đã biết lâu rồi
Không không và sắc sắc
Bên nhau đạo với đời

Sư thì còn bận đạo
Tôi thì còn vướng đời
Hẹn một ngày thư thả
Ta phiêu bồng rong chơi...

Có một dòng sông
Có một dòng sông thơ ấu
Nước xanh in bóng con đò
Hồn tôi vẫn thường neo đậu
Mỗi khi sóng lớn, gió to

Có một dòng sông rực nắng
Nước xanh in bóng cánh buồm
Cánh buồm ước mơ đỏ thắm
Đưa tôi xuống biển, lên nguồn...

Có một dòng sông mờ tím
Nước xanh in bóng mẹ nghèo
Ánh mắt dịu hiền của mẹ
Lặng nhìn những đứa con yêu

Có một dòng sông huyền ảo
Nước xanh in bóng trăng sao
Thả mình trên dòng sông ấy
Như bơi giữa dòng ca dao!

Điếu thuốc và que diêm
Em mời tôi hút thuốc
Nhưng lại dấu mất diêm
Thời gian trôi lặng lẽ
Điếu thuốc vẫn còn nguyên!
Điếu thuốc vẫn còn nguyên
Em cứ ngồi im lặng
Có nghe trong xa thẳm
Tiếng chim buồn kêu đêm?
Điếu thuốc vẫn còn nguyên
Như là điều chưa nói
Tôi thì không dám hỏi
Em thì giả vờ quên
Chỉ cần một que diêm
Thế là thành ngọn lửa
Cớ sao em lần lữa
Điếu thuốc vẫn còn nguyên!

Giữa nắng hè
Giữa nắng hè oi ả
Em là giò phong lan
Thả làn hương nhè nhẹ
Mơ màng cả không gían

Giữa nắng hè oi ả
Em là mưa bóng mây
Đất trời chừng dịu lại
Khung vườn xanh bóng cây

Giữa nắng hè oi ả
Em là nước hồ thu
Bơi trên hồ nước ấy
Anh thành người mộng du!

Nữ sinh Đồng Khánh
Nữ sinh Đồng Khánh ngày xưa
Xui hoàng hôn tím trang thơ học trò
Nữ sinh Đồng Khánh qua đò
Xui dòng Hương cất giọng hò xa xôi
Nữ sinh Đồng Khánh dạo chơi
Phấn thông vàng rải ngát trời Thiên An
Trống trường Đồng Khánh vừa tan
Trên đường phơi phới từng đàn bướm bay
Gió vờn tà áo khẽ lay
Nữ sinh Đồng Khánh thơ ngây mỉm cười
Bóng ai khuất nẻo phố rồi
Vô tư đâu biết có người nhìn theo
Âm thầm một cánh phượng gieo
Nữ sinh Đồng Khánh trong chiều nhặt hoa
Bâng khuâng ngắm áng mây qua
Cảm thông một cánh chim xa lẻ đàn
Mùa thu thả chiếc lá vàng
Nữ sinh Đồng Khánh mơ màng lắng nghe
Trầm ngâm trong quán cà phê
Nhạc buồn chạm mái tóc thề chấm vai
Nữ sinh Đồng Khánh nhớ ai
Mi cong khẽ chớp mắt nai thẫn thờ
Đâu còn là chuyện ngày xưa
Nữ sinh Đồng Khánh bây giờ là em.

Tình khúc
Chỉ là cát bụi hoá thân
Trở về cát bụi có cần gì đâu!
Trăm năm sỏi đá nhớ nhau
Nghìn năm tình khúc bay vào thiên thu
Trọn đời làm kiếp lãng du
Mưa nghiêng tháp cổ, sa mù biển đêm
Dế buồn cứ hát đi em
Tôi xin làm ngọn cỏ mềm lắng nghe
Lang thang một cõi đi về
Vai em gầy guộc, tóc thề gió bay
Một chiều hạ trắng ai hay
Ngày rong rêu, nối tiếp ngày... rong rêu...
Diễm xưa lỡ một lần yêu
Ngùi thương cánh hạc phiêu diêu cõi người

Phục sinh
Tâm hồn tôi như mặt hồ phẳng lặng
Nằm giấu mình heo hút giữa rừng sâu
Cứ dửng dưng mặc cuộc đời mưa nắng
Trái tim buồn đã hoá thạch từ lâu.

Trên đường phố tôi bước đi hờ hững
Giữa cuộc vui tôi ít nói ít cười
Đã nguội tắt bao giờ nguồn thi hứng
Trái tim đau xơ cứng tự lâu rồi!

Tôi nhận ra: mình không là mình nữa
Có ngờ đâu tôi tự đánh mất tôi
Lò chẳng còn than, bếp không còn lửa
Những lời yêu không còn ngọt trên môi.

Thêm chiếc lá ở trên cành vừa rụng
Thêm sợi tóc vừa bạc ở trên đầu
Bao cay đắng đời tôi từng chịu đựng
Mưa - thời gian - gian đã pha loãng từ lâu.

Bỗng làn gió bay từ phương xa tới
Mỏng và mềm như thể một làn hương
Gió rất nhẹ mà nước hồ xao xuyến
Mà trời đất cứ óng ánh như sương
Biết lấy gì để tạ ơn ngọn gió
Đã giúp tôi tìm lại được chính mình?
Tối áp ngực miên man trên ngọn cỏ
Nghe bồi hồi dòng máu chảy về tim...

No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...