Friday, July 24, 2020

Phạm Thanh Chương

Cứ ngỡ mẹ về - Hiu hắt – Khói chiều – Mai này – Nếu ngày mai mùa đông có về - Ngày về - Ngoan như cặp vở trên tay - Quà tặng mùa thu – Quê nhà – Sương khói - Tái sinh – Tiếng chuông chiều – Vườn xưa

Cứ Ngỡ Mẹ Về
Tưởng như bước nhẹ mẹ về
Nhưng không- gió tạt bên lề cỏ thưa
Bồi hồi nghe tiếng rơi- mưa
Vòng xe thổ mộ, nắng trưa úa vàng
Mẹ về hay bóng sương tan
Hắt hiu bóng đợi, khói ngang tầm nhìn
Bờ lau, mặt nước hồ in
Bóng con hốc hác dưới nghìn dặm sâu

 HIU HẮT
Trong giấc ngủ con mơ thấy mẹ
Mười năm rồi từ lúc xa quê
Cứ lẩn quẩn trong vòng cơm áo
Lòng vẫn mong có một ngày về

Con mơ thấy cánh đồng trước ngõ
Ánh nắng chiều rụng dưới bờ cau
Mẹ đứng đó tóc như mây trắng
Trong mong chờ có lẫn nỗi đau

Mảnh vườn hoang mái nhà xơ xác
Mười năm rồi nhìn quãng trời xa
Con đâu biết nỗi buồn của mẹ
Hắt hiu như sông nước quê nhà

Rừng trung du mùa này chắc lạnh
Khóm mai xưa còn nở hoa vàng
Chiều mẹ có còn ra đầu ngõ
Đợi con về dưới bóng sương tan

KHÓI CHIỀU
Lòng vẫn tưởng trong ngày ta trở lại
Dưới hiên xưa mẹ ngồi đợi ta về
Đám mây cũ sau nhà bay lặng lẽ
Cụm khói chiều quanh quẩn dưới trời quê

Con sông nhỏ bến đò xưa thơ ấu
Hàng dừa cao lồng lộng trước sân nhà
Nắng vàng rụng trên cánh đồng cỏ biếc
Bếp lửa hồng ấm lại những ngày qua

Mười năm ấy ngày ta về đã khác
Mảnh sân rêu lá úa ngập rơi đầy
Chỗ mẹ ngồi bao giờ ta quên được
Dẫu bụi mờ hương khói ở quanh đây

Chiều chầm chậm rơi dần ngoài đầu ngõ
Mẹ chờ ta lặng lẽ những tháng ngày
Giàn thiên lý mẹ trồng khi ta lớn
Mùi hương còn thoang thoảng dưới mưa bay

MAI NÀY
Rồi mai về dưới hiên đời
Nghe như từ thuở đất trời hoang sơ
Ngỡ rằng… nào có ai chờ
Hắt hiu cuối bãi đôi bờ cỏ lau
Ai người nghìn những năm sau?
Cỏ rêu đâu biết nỗi đau của người

NẾU NGÀY MAI MÙA ĐÔNG CÓ VỀ
Nếu ngày mai mùa đông có về
Em ra phố nhớ mặc thêm áo ấm
Gió sẽ lạnh mây trời thì lãng đãng
Nắng ngập ngừng không đủ để mây tan

Đường xa quá làm sao anh về được
Những lo toan, những vụn vặt cuộc đời
Niềm mơ ước như mây trời xa tắp
Có bao giờ níu được gió trùng khơi?

Ngày có lạnh khi gió mùa chớm đổi
Bếp lửa hồng có ấm lại niềm vui
Nắng ngoài quê có vàng thêm nỗi nhớ
Ai nằm nghe tiếng lá úa ngậm ngùi?

Anh sẽ về một ngày trời trở lạnh
Một ngày trời đủ rét chỉ mình anh
Đường phố bụi anh không tìm ra lối
Trời quê xa, lặng lẽ mảnh trời xanh

NGÀY VỀ
Lưa thưa đám cỏ sau nhà
Quạnh hiu tiếng bước chân ta trở về
Mười năm trở lại thăm quê
Nghìn sau ai biết nỗi tê tái này

QUÀ TĂNG MÙA THU
Anh gởi tặng một khoảng trời đầy gió
Mùa thu vể lãng đãng ở trên cao
Một chút nắng phớt hồng đôi gò má
Chút mưa thơm cho môi ấy ngọt ngào

Anh gởi tặng quãng đường thu đầy lá
Chút mây bay che nắng lúc em về
Trong cặp vở sao bỗng dưng nằng nặng
Đôi bướm vàng khô ép đã ngủ mê

Anh gởi tặng những ngày thu mưa bụi
Một chút buồn len lén dưới hàng mi
Một chút gió vừa đủ bay tà áo
Nỗi nhớ nào quấn quít bước em đi?

Và gởi tặng chút cỏ hoa đồng nội
Làn hương thơm chùm hoa bưởi sau hè
Hãy khe khẽ nâng giùm anh nhè nhẹ
Đừng vô tình hương ấy sẽ phai đi.

SƯƠNG KHÓI
Mảnh sân cũ ta về rêu đã úa
Dầu thời gian khuya sớm mẹ nơi này
Cụm khói chiều còn vương trên mái rạ
Cứ ngỡ rằng mẹ vẫn ở quanh đây

Mùi cỏ dại từ ngày ta thơ ấu
Mười năm xa màu cỏ biếc bên lòng
Tiếng võng trưa hắt hiu như đời mẹ
Theo tháng ngày mòn mỏi vời chờ mong

Đây giàn mướp ra hoa ngày ta lớn
Bướm và hoa vàng nắng ban chiều
Ta hỏi với mưa bay ngoài cửa
Hỏi một đời mẹ vui được bao nhiêu?

Ta về lại khi bao điều đã khác
Mưa chiều nay rơi quanh chỗ mẹ nằm
Dòng hương khói có ấm lòng mẹ được?
Nơi xa nào, lặng lẽ cõi ngàn năm!

TÁI SINH
Rồi mai thân xác trở về
Nằm bên bờ cỏ nắng quê nhuộm vàng
Nghe trời trở gió, mùa sang
Lòng đầy an tịnh tìm đàng tái sinh

VƯỜN XƯA
Em về lại thăm khu vườn ngày cũ
Sao lơ ngơ đứng giữa bóng chiều tà?
Nghe nhè nhẹ trong màu xanh của lá
Hương ngọc lan thoang thoảng góc vườn xa

Vẫn còn đó con đường mòn rêu phủ
Sau bờ tre thấp thoáng một khung trời
Bên thảm cỏ ngày xưa em đứng đợi
Sao lạc loài như đứng giữa trùng khơi

Khi cánh cổng khu vườn xưa khép lại
Những mầm xanh vừa đâm nụ trên cành
Em quay mặt bước đi và bật khóc
Một chút gì còn lại rất mong manh…


No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...