Friday, July 24, 2020

Thái Bảo Dương Đình


PHÍA MÂY TRỜI
Cha mẹ đẻ rơi tôi nơi dọc đường nương rẫy
Nơi con kiến bò ngang qua trên lá lợp từng ngày
gió dội vang rừng câu lang bạt
Suối hát ngàn năm lời lãng du.

Tự đứng lên như con nai con đau nỗi đau từ mẹ
Mắc gùi vào vai cõng đời lên đốc đá
Bàn chân mười ngón to bè in trên nương rẫy
Dấu tích tồn vong mưa lũ chẳng xói mòn

Tôi cầm đời tôi như cầm mũi tên
Lắp vào thân nỏ
Tên bay biết về đâu
Biết tôi có còn là tôi sau một lần tên bay lạc nẻo.

Mà em đứng làm chi
Mà em đợi làm chi
Khi từng đêm cơn bão rừng cuốn phăng bẻ quăng quật đổ
Đất lở sông bồi
Thác gọi đến khản lòng cũng không đầy được
Lổn nhổn những hoài mong hóa đá dựng trên dòng

Còn con suối nào xanh mát tuổi thơ trong
Con ốc đá, ngọn rau Ranh bên triền đồi gọi gió
Xin gởi lại vầng trăng treo giữa núi
Mai tôi rơi lần nữa phía mây trời!
                                Vùng cao, tháng 4.2012

 
BIẾT ĐÂU SẼ NHỚ
Tặng Ph.

Có người nói với tôi rằng phía bên kia đèo Liêu rất đẹp
Nơi ấy là Trà My!
Nơi tôi đội cả cơn mưa vượt đèo quanh co quanh co mà đến
Nơi tôi có những tấm lòng bạn bè chu tất đến yêu thương.

Bạn bè bảo với tôi rằng buổi chiều sau cơn mưa bầu trời Trà My rất đẹp
Tôi bảo với bạn rằng cẩn thận những bước chân
Những ổ voi,ổ gà ẩn tàng nên đột biến
Như câu thơ đang chảy vắt ngang dòng.

Có chút gì mong manh nơi xứ sở Trà My
Khi tôi ngồi bên em đêm chật trời hương quế
Lát nữa thôi trăng tàn bên phía núi
Tôi sẽ về tay níu nhánh sương khuya.

Người ta cắt con sông Tranh ra từng nhát cắt vô hồn
Trà My dưới hạ nguồn đẹp như chiếc cốc pha lê để trên đầu ngọn kiếm
Đừng run nhé hỡi những người làm xiếc
Một chút lơ đễnh thôi cốc vỡ đến đau lòng!

Xíu nữa em về! Nán xíu nữa Trà My ơi
Có thể ngày mai ta xa nhau biết bao giờ gặp lại
Tôi gởi lại tình tôi bên những ổ voi, ổ gà khúc khuỷu
Em chầm chậm đi. Biết đâu, em sẽ nhớ tôi nhiều!
                                 

HƯ…
Vì trăng hư giọt sương mềm
Vì mây hư một đêm huyền hoặc trăng
Vì sông hư một bờ cong
Vì trời hư chật cõi lòng mộng mơ
Vì em hư một dại khờ
Vì tôi hư một …mà thôi, biết rồi!

 KHÚC XUÂN CA
Ngắt một chút nắng mùa đông tinh khôi cài lên tóc
Em lá xanh chờ tách vỏ dậy thì
Nhựa đầy mẩy đẩy chồi lên đợi nắng
Cánh tay trần đón gió gọi mùa đi
Chim đã hót khúc ca từ dẫu cũ
Mà âm giai chật cứng dấu an hòa
Màu cỏ ngọc tơ non chiều quyến rũ
Sông rửa mình trong vắt mắt mây qua
Có ngọn gió thổi tung chiều tháng chạp
Cuốn âu lo phiền muộn xuống chân đời
Đêm trừ tịch rộn ràng cơn vỡ ối
Nghe cựa mình nhưng nhức những mầm xuân.


 NGÀY TẾT NGHE BẠN HẸN QUAY VỀ
Tặng: Võ Đức Tập
      
       Rượu uống bầm môi mờ cố thổ
       Trường xưa sương khói, bạn bè mây
       Chao ôi, kỷ niệm ngày xưa ấy
       Một khoảng phiêu bồng chấp chới bay…
       Thôi bạn cuộc người như chiếc lá
       Ta rơi theo gió bão của đời
       Còn ta, còn bạn, còn nhung nhớ
       Còn chỗ đi về thương mến ơi!               

NGỦ NGÔN CÙNG QUÁN
Thôi thì cứ ngồi đây
Quán nghèo cô chủ trẻ
Ta còn gì ngày mai
Thời gian sao quá rẻ
Quán nghèo xơ xác nóc
Làm bạn với mây trời
Ta cũng là mây bạc
Ghé quán này buồn rơi
Bao năm rồi phiêu dạt
Nghe đời quạnh hiu nhiều
Những lúc buồn chợt khóc
Những lúc cười hoang liêu…
Cảm ơn cô chủ quán
Lời cảm ơn tủi hờn
Có buồn xin cứ trách
Có cười xin cảm ơn!

No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...