Monday, August 3, 2020

Thai Uyen Sa

Anh hùng trắng bệch cả hai tay – Bẽ bàng – Buồn vương cây ngô đồng – Cám ơn mùa thu – Chỉ còn câu lục bát rơi – Có một làn – Cõi người – Cuối mùa –Đất cần nở hoa – Đau đáu thương ngày bỏ phố lên rừng – Độc thoại – Domen lối cũ – Hãy chôn ta dưới cội hoa vàng – Hình như xuân – Khúc mưa – Kiếp người – Kiếp phù vân – Lời dâng mẹ - Lý chiều chiều – Mẹ như cánh hạc về miền hư không – Mong manh – Mưa tháng hạ - Muộn màng – Sao anh – Sao anh đành bỏ lại – Say cho tan biến kiếp đàn bà – Ta xin từng nỗi mong chờ ngừng đau – Tiệc hoa – Vườn ly tao 

ANH HÙNG TRẮNG BỆCH CẢ HAI TAY

Xưa bóng Kinh Kha buồn đưa tiễn
Lặng trãi mơ hoa dưới gót giày
Thiên hạ về đâu sầu vương áo
Ta ngồi trắng bệch cả hai tay
Bước giang hồ đã trót biệt ly
Nhớ bài thơ cũ tiễn nhau đi
Đau lòng cuộc thế nhanh ai ngỡ
Mãi còn lưu dấu thuở xuân thì
Đâu bóng tình quân bên kiếm thép
Cuộc đời chinh chiến nặng đôi vai
Ngoảnh mặt buông câu thơ màu nhiệm
Tay buồn cất vội chút hương phai
Đàn khuya dìu dặt ru trần thế
Về đâu khoan nhặt những bước đời
Trăm vạn đường mây xin chậm gót
Bên gió se chùng bên lá rơi
Gió cuốn trăm năm mòn dương thế
Mắt buồn le lói chốn xa xôi
Bàn tay thờ thẩn tìm hư ảo
Đàn khuya bến vắng ngủ say rồi
Trong gió trong mây trong ánh nguyệt
Trời đất sương pha cũng phai phôi
Bao hàng lệ nhỏ lòng u uất
Tùng quân ước hẹn mãi chung đôi
Chiều góa phụ khói đùn mây bạc
Lệ cách ngăn xa lạc chốn nào
Du tử mặc đời trôi vạn nẻo
Thuyền quyên ngọc nát phận má đào.

BẼ BÀNG
Yêu nhau nhưng vẫn để dành
Nói ra sợ gió xé mành thơ ngây
Vậy mà tham đó bỏ đây
Đang tâm anh đổ chiều đầy hồn tôi
Trăng khuya đã khuất sau đồi
Tình trong tim ngỡ phai hồi anh đi
Bao năm tưởng chẳng còn chi
Sao đêm nay có chút gì đau đau
Trời làm rớt hạt mưa mau
Để tôi viết nốt dăm câu thơ buồn

BUỒN VƯƠNG CÂY NGÔ ĐỒNG
Ta yêu màu xanh bên khung trời
Mang tình trong tim đi muôn nơi
Vàng phai buồn qua thu bao ngày
Tìm đâu tình ai xa ngàn khơi
Tình ca chiều nay lời xa vời
Đàn theo phù dung như chiều rơi
Lòng ta buồn theo từng cung đàn
Tình tang ta nghe như tình lang
Thuyền trôi theo trăng bên non ngàn
Cho hồn hòa theo âm ngân vang
Tình ta cuồng si mong tin chàng
Hồn thơ chìm trong cơn mơ hoang
Ngàn khơi chìm xa... thư không sang
Ai xây đời mơ trên cung đàn
Đàn khuya theo chàng đi muôn nơi
Ai xây bờ xanh bên khung trời
Tình phai bao nhiêu lần chơi vơi
Hương nhung tìm nhau tình thơm ngời
Chim Uyên thương sầu nên không ca
Trăng vàng buồn duyên đời trôi qua
Hoàng hoa mơ tìm tình bay xa
Chiều nay buồn vương cây ngô đồng
Đàn ai vùi chôn cơn mơ hồng
Chiều thương, chiều vương...thu mênh mông.


CÁM ƠN MÙA THU

Dường như Ngày tháng hoang vu
Theo mây lang bạt ngàn thu bay về
Cho màu khói sóng đê mê
Hoàng hôn xô dạt lời thề khói mây
Chừng như thu đã về đây
Có nhành hoa cũ hao gầy gió đông
Mắt ai thấm lạnh dòng sông
Thả trôi đi những mênh mông phong trần
Đôi tay trắng bệch phân vân
Hoa yên giấc mộng trong ngần cô liêu
Đời trôi bóng lẽ đã nhiều
Thời gian phai nhạt từng chiều lặng câm
Cám ơn những giọt mưa thầm
Tiếng đàn hư thực thanh âm xa vời
Cám ơn một chiếc lá rơi
Ơn lời thơ viết bên trời xa xăm

CHỈ CÒN CÂU LỤC BÁT RƠI
Sông ơi chuyên chở nỗi niềm
Của đêm khờ dại đắm chìm trong thơ
Ngậm ngùi vá víu ước mơ
Vàng chi nỗi nhớ bâng quơ một thời
Giấu đời bao giọt lệ rơi
Giấu mình bên biển nhớ vời vợi xa
Dẫu đời còn lắm phong ba
Hồn đơn côi mãi đi qua tháng ngày
Ta cầm mùa vỡ trên tay
Ai người cạn chén cuộc say cùng mình
Thế gian đầy những tội tình
Địa đàng ươm nhánh vô minh đâm chồi
Sông thương bao cuộc lỡ bồi
Thả đi bao nỗi buồn trôi bên đời
Chỉ còn câu lục bát rơi
Tìm nhau ru khúc đầy vơi đã từng...

CÓ MỘT LẦN
Có một lần ta tìm về dĩ vãng
Đi lang thang tận cõi nhớ trong hồn
Ta ve vuốt từng chùm hoa kỷ niệm
Lặng im nghe trong nhịp thở kiếm tìm
Có một lần đi vào cõi lặng im
Đêm đơn côi rơi ngoài thềm rạn vỡ
Giận hờn nhớ thương tan ra nức nở
Gió se buồn vô cớ buộc đời nhau
Có một lần mãi nhớ đến ngàn sau
Chút ngu ngơ làm đau tình trót lỡ
Soi đêm vắng tìm bóng hình một thuở
Vẫn tôn thờ dù một thoáng mây bay
Có một lần ta uống rượu chẳng say
Dù giọt nhớ nồng cay còn níu giữ
Ta hóa kiếp thử một lần khờ dại
Nhấp niềm riêng phai nhạt tưởng cuối cùng
Có một lần ta nhặt tình phai rụng
Ai đánh rơi dọc theo tuổi xuân dài
Tay sờ soạn cầm vài ba nỗi nhớ
Lồng vào thơ cho gối đẫm u sầu
Ta như loài hoa dại của rừng sâu
Nên tình yêu van khẩn phép nhiệm màu
Đá phiêu du... thời gian không chậm gót
Lời tình thơm ta ngỏ ý nguyện cầu
Có nhiều khi ta chẳng biết về đâu
Đời không nhau tẻ lạnh vạn chuyến tàu
Dưới mưa mau bước đời qua rất vội
Cám ơn ai vùng tóc rối phai màu
Anh có về đâu mà lệ tràn khóe mắt
Gối chăn thừa nhàu nát mộng trần gian
Cỏ gói trong tay... lời tình trong mắt
Môi vẫn ngập ngừng vì biết sẽ chia tan.

CÕI NGƯỜI
Sương lan khói tỏa ngọc quỳnh lâu
Cạn chén ly bôi đón gió sầu
Uống say hong ấm lòng lữ thứ
Yên lặng... thời gian của bắt đầu
Thơ đã cạn dòng... đêm đã sâu
Người xưa cảnh cũ nhớ thương sầu
Rượu đắng nồng hương lưu nhân cố
Chút tình tri kỷ biết tìm đâu
Quỳnh hoa uyển mộng ẩn sương sa
Bên bến tiêu tương khói lạc hà
Tìm đâu nửa mảnh trăng vườn cũ
Vô tình ta trao nỗi thiết tha
Ta đốt trầm hương sưởi phong ba
Cộng trừ thêm bớt những phôi pha
Ai mua ta tặng tình gian dối
Rã rời đứng giữa cõi người ta...

CUỐI MÙA
Cuối thu se lạnh heo may
Thời gian nghe nặng đầy tay lá vàng
Thu đi gọi gió đông sang
Cuối ngày viết khúc lỡ làng trang thơ
Cuối thời trẻ dại ngu ngơ
Thềm rêu xưa cũ người mơ đâu rồi
Cuối tình ta mất nhau thôi
Dòng thơ yêu cũng xa tôi mất rồi
Cuối đường nắng úa xa xôi
Xin mùa thôi bớt lạnh đôi vai gầy
Cuối thu còn rét heo may
Phía hoàng hôn tím chiều bay qua chiều
Cuối mùa nắng úa liu xiu
Cuối đêm quạnh quẽ đã nhiều đắng cay
Lệ trôi xóa hết những ngày
Một mình lê bước đêm say nhạt nhòa.

ĐẤT CẰN NỞ HOA
Ta về tìm lại chính ta
Tìm câu thơ cũ đã là thu phai
Chiều ru giấc muộn trên vai
Quên lời ước hẹn chờ ai ngày nào
Ta về phố xá xôn xao
Mưa khuya rát mặt lá xào xạt đau
Chiều loang giọt đắng không màu
Trở về miền nhớ tìm nhau trĩu sầu
Ta về thầm gọi tên nhau
Xóa trôi phù phiếm làm nhàu ước mơ
Ta gom chút nắng ơ thờ
Phơi câu lục bát đợi chờ ngày xưa
Ta về đứng dưới cơn mưa
Vết trầm luân đã thắp vừa đêm quen
Câu thơ mang nỗi nhọc nhằn
Chữ gieo xuống chạm đất cằn nở hoa...

ĐAU ĐÁU THƯƠNG NGÀY BỎ PHỐ LÊN RỪNG
Bỏ phố lên rừng sống đời thổ phỉ
Dẫu gió mưa chẳng suy nghĩ bận lòng
Sáng bên hoa chiều ngồi nghe thác đổ
Ngày cuối đời giấc cô lữ phiêu linh
Ta lặng lẽ giấu mình trong lốc xoáy
Có gì đâu mà anh lại giật mình
Xin lưu giữ ngăn buồn trong ký ức
Bao phận đời trong một cuộc bể dâu
Hương phản phất niềm đau ngày xưa cũ
Lòng ngân lên tiếng hát đủ phai chiều
Ngắm ngàn sao lung linh như mắt ngọc
Lạc bước đời ta du tử trần ai
Chút tàn phai dấu thầm bên ghềnh đá
Trước gương soi lạ lẫm một kiếp đời
Còn đâu thuở như hạt sương khờ dại
Nép chiêm bao lăn về phía mặt trời
Dòng trầm luân như sao trời rơi lệ
Lời ca buồn theo gió thoảng rưng rưng
Miền hư ảo hạt bụi buồn lặng lẽ
Đau đáu thương ngày bỏ phố lên rừng...


ĐỘC THOẠI

Em người đàn bà làm thơ tình ái
Gói trong hình hài câu chữ bâng quơ
Nén vào tim những nỗi buồn quên nhớ
Giữ lại chút hương vừa lặng rớt ơ thờ
Em... người đàn bà bên những câu thơ
Nhặt nhạnh ước mơ làm quà lặng lẽ
Nếu có thể anh đừng đan tâm xé
Cõi vô cùng ta sẽ chạm vào nhau
Em... người đàn bà nhấm nháp niềm đau
Lững lơ buồn trong đớn đau chật chội
Em bất lực lắng nghe mình tan vỡ
Xóa đợi chờ... xóa lầm lỗi về nhau
Em... người đàn bà trầm kiếp bể dâu
Nên lặng lẽ dấu mình trong tâm bão
Em cố níu bóng hình trong mộng ảo
Vá víu chút tình lận đận lao đao
Này anh một khúc ly tao
Này em rượu uống cớ sao đắng lòng
Từ em đã nhạt môi hồng
Từ tình hóa thạch luống công đợi chờ...

DOMEN LỐI CŨ
(kỷ niệm Đà Lạt )
Hôm nay có người về phố núi
Để quên trong nắng một đóa sầu
Hoàng hôn nhuộm tím chiều ngây dại
Có người ngồi hát với niềm đau
Ta đã đi qua vạn buổi chiều
Đường về chốn cũ bước chân xiêu
Nâng niu những cánh hoa rừng tím
Chiều đã xuống đầy chốn cô liêu
Cố xua kỷ niệm thuở còn nhau
Đêm nối từng đêm vạn nỗi sầu
Trăng buồn vụn vỡ rơi trên lối
Mãi khóc ân tình chốn bể sâu.

HÃY CHÔN TA DƯỚI CỘI HOA VÀNG
Xuân lặng lẽ về bên giá đông
Yêu ai sao ta mãi không chồng
Bày nhớ ra xem hình chưa đủ
Đêm buồn phố cũ rũ tay không
Dấu chân ta in vết lữ hành
Áo hoàng hôn phủ nhánh tùng xanh
Cho quên ngày tháng buồn sương trắng
Vật vờ vương mắt lệ long lanh
Muôn hoa nở ngập cả thiên san
Du tử ta mơ chốn địa đàng
Adam muôn thuở xa vời quá
Ta uổng công xây mộng huy hoàng
Mây núi quê hương đẹp mấy hàng
Ta chờ nghe lại khúc tình lang
Nhung nhớ bóng ai bên suối thẳm
Hãy chôn ta dưới cội hoa vàng
Ta nhặt chiều tàn hong quá khứ
Gom nụ ta cười hóa hư không
Chiều nay trên đỉnh thiên duyên ấy
Ta ngậm ngùi cho kiếp phiêu bồng
Sao nhớ lại dài như khói sóng
Đau thương trải khắp lối độc hành
Để người muôn dặm còn thao thức
Hãy cùng ta khóc mộng không thành
Gió về trên đỉnh trời lặng lẽ
Tường rêu ngói lạnh bước chân hoang
Đèn khuya le lói trong tìm thức
Tri kỷ tìm đâu chốn mây ngàn
Cuộc đời ta khóc không thành tiếng
Thôi thì đành lòng ta lặng câm
Đây ván cờ đời còn dang dở
Ta gởi vào thơ nỗi nhớ thầm ...

HÌNH NHƯ XUÂN
Năm ngón tay xuân chiều se lạnh
Chợt buồn nghiêng rớt đến rưng mi
Anh có nghe mùi thơm của gió
Yêu ai em để lỡ xuân thì
Em nghe mạch đất dưới chân đi
Góc phố phường im vắng bởi vì....
Sao anh chưa đến... đêm chợt lắng
Một mình làm cả cuộc chia ly...

KHÚC MƯA
Hôm nay gió dại qua đồi
Mây không hẹn kiếp chia trôi âm thầm
Mưa khuya nhàu nát trong tâm
Trăng lên huyền dịu buồn câm nín buồn
Từ em kiêu mạn xa nguồn
Ngựa gầy phố chợ dài muôn dặm dài
Từ em đẩy giấc trên vai
Mưa nghiêng dốc lệ tay vừa tìm tay
Kiếp vô thường tựa mây bay
Tiếng chuông trầm đổ chiều lay lắt chiều
Mấy vòng khói tím buồn thiu
Em về ngàn dặm cỏ liu xiu sầu 


 KIẾP NGƯỜI
Soi vào chiều thấy dáng tôi
Lòng đang khát cháy nẩy chồi thơ xưa
Giấc mơ còn ấm tay thừa
Nửa đời đau đáu tôi vừa trả xong
Chạnh nghe tê buốt cõi lòng
Như say đường mộng ấm nồng ngày tươi
Trót mang một kiếp con người
Một mai tàn cuộc mỉm cười nhân gian
Khóc tình dâu bể đa đoan
Cõi đời hoang lạnh đêm tàn... một tôi

KIẾP PHÙ VÂN
Hồn ta khóc ngày đông tàn nguyệt tận
Vội vàng chi trăng bạt gió phiêu bồng
Ta cung kính chờ anh đà quá nửa
Đêm ngọc ngà ngời men rượu tay quen
Hồn ta trót buồn ngày đông không nắng
Thương năm canh nhòa lệ ngậm âu sầu
Ta vốn biết cuộc đời thường bạc bẽo
Nên mang theo nỗi nhớ để ấm lòng
Mênh mông quá ta lạc chân rối rắm
Dưới trời sương nhẩm ca khúc võ vàng
Giữa hiu quạnh mơ thiên đàng êm ấm
Để mỉm cười đối mặt với nhân gian
Buồn thế hệ nên dòng đời u uất
Ta cô đơn đi giữa chốn hồng trần
Đã từ lâu bước chân người xa khuất
Dấu hoàng hôn bàng bạc trắng trong ngần
Rồi một mai khi nhánh đời phai lá
Mây thời gian phủ tóc rối ta buồn
Chiều nghe sóng lao xao bên ghềnh đá
Cõi xa mờ thao thức một hồi chuông
Đây chung rượu pha màu chiều kỷ niệm
Ta mời nhau ở cuối đoạn đường trần
Để một mai khi lạc vào quên lãng
Ta quên đời quên một kiếp phù vân...


Về quê thăm mộ mẹ...

LỜI DÂNG MẸ  
Tay run đốt nén nhang trầm
Môi run gọi mẹ lặng thầm trong tim
Còn đâu ánh mắt dõi tìm
Thu qua đông lại nổi niềm phận đơn
Biết bao nước mắt tủi hờn
Không ai ghé gánh cô đơn nhọc nhằn
cả đời đi cấy sáng trăng
Ngày phơi áo bạc,đêm oằn cối xay
Aó cơm khắc khoải từng ngày
Thắt lưng buộc bụng đắng cay trăm điều
Quê nghèo mẹ lại chắt chiu
Trên vai quang gánh đìu hiu đường dài
Tay run cầm chiếc áo phai
như còn ủ ấm một vài chút hương
Mẹ ơi thương quá là thương
Môi run khấn nguyện mẹ nương cửa thiền

LÝ CHIỀU CHIỀU
mất nhau đã tự thưở nào, chiều đừng mở cửa đêm vào ngập em.
Chiều chiều... bóc ruột tình yêu
Để xem trong có bao nhiêu nỗi buồn
Chiều chiều ... gánh đợi qua truông
Gãy câu lục bát tay buông hao gầy
Chiều chiều gỡ sợi tình bay
Ngâm chung chén đắng đời vay mộng thường
Chiều nay xé khoảng trời thương
Ấp đôi môi ngọt mùi hương đất trời
Chiều về nắng sót thảnh thơi
Đậu trên mái tóc như lời ca dao
Mất nhau đã tự thưở nào
Chiều đừng mở cửa... đêm vào ngập em...


MẸ NHƯ CÁNH HẠC VỀ MIỀN HƯ KHÔNG
À ơi có giọt nắng rơi
Rớt trên vai áo lã lơi đàn kiều
Mẹ đi ắp một thuyền yêu
Con gom thơ đốt làm chiều tiễn đưa
Mưa buồn len qua dậu thưa
Tình đau mẹ hát ngày xưa ngọt ngào
Mưa thơm như một lời chào
Êm êm lối cỏ đưa vào giấc mơ...
Con chừ tóc đã bạc phơ
Câu ca dao cũ ầu ơ thay người
Lời thơ nhuộm thắm môi cười
Xanh đôi mắt biếc ấp tươi má hồng
Bây chừ trời đã sang đông
Giờ thì mẹ đã đành lòng xa ta ...
Con ngồi trông giãi thiên hà
Lần trang thơ cũ lệ sa nhiệm huyền
Phong ba bão tố đầy thuyền
Mẹ như cách hạc về miền hư không...
Tim con mãi nhớ dòng sông
Ngân hoài cung điệu tơ đồng mẹ ru...

MONG MANH

Tôi đi gọi nắng về trời
Đã lang thang cả một thời tuổi xanh
Tôi mơ một giấc không thành
Nỗi đau trổ mộng trên cành chiêm bao
Lạc về đâu… hạt mưa rào
Giọt rơi rơi giọt nghẹn ngào chơi vơi
Tôi đi tìm lá … lá ơi
Lá chao nghiêng lá buông lơi lụi tàn
Lạc về đâu sợi tơ vàng
Lòng rưng rức nhớ lần ràng buộc nhau
Thôi đành lỗi hẹn nghìn sau
Chút mong manh đó làm đau lòng mình


MƯA THÁNG HẠ

Chân em bước vội vàng qua phố vắng
Chiều mồ côi gió lộng thổi tơi bời
Hàng phượng đỏ ngỡ ngàng say dưới nắng
Cuối sân trường anh nhặt xác ve rơi
Phượng rực rỡ dưới bầu trời xanh thẳm
Mấy mươi năm xanh biếc lá bên trời
Em vẫn hát bài tạ từ phố cũ
Tiếng trống trường còn văng vẳng bao năm
Em áo trắng hoài mơ ngày tháng cũ
Phượng bao năm... vẫn phượng đỏ... bao năm
Em sẽ tiếc đời em giờ đã cũ
Yêu bao năm ... vẫn tình lạ ... bao năm
Mưa tháng hạ ướt áo người năm ấy
Còn nhớ không mưa kín lối đi về
Và anh đến ngày xưa như nắng ấm
Lòng nao buồn ... vừa chợt tỉnh cơn mê...
Mùa trên tay dĩ vãng lại tìm về
Nắng tan ra nắng tràn lên phố xá
Bao dịu kỳ... phượng vẫn đỏ... mong manh
Ta bên nhau... phượng bắt đầu... tất cả
Nhặt ký ức em nhuộm hồng đôi má
Nhớ một người đôi mắt chợt ngẩn ngơ
Người đã xa mình em bên dốc vắng
Ôm dại khờ dệt cổ tích trong thơ
Thu hương ơi còn thoảng mấy cung tơ...


MUỘN MÀNG

Yêu nhau giờ đã muộn
Dẫu lòng vẫn còn vương
Tình cờ lần gặp lại
Ngậm ngùi một chút hương
Là cánh chim lưu lạc
Lạnh lùng trong gió mưa
Chỉ cần đôi mắt ướt
Để ướp chút tình xưa
Hoa vàng lay lắt gió
Bên bờ mây dịu kỳ
Rượu đêm mờ chếch choáng
Giữa hai bờ vô vi
Bên khung trời nhỏ hẹp
Lỡ có lần gặp nhau
Hãy giấu dòng thổn thức
Ngừng giữa trái tim đau...


SAO ANH

Anh đi bỏ lại hoang liêu
Để em ở lại từng chiều gió lên
Một mình một bóng chênh vênh
Trăng khuya cùng nỗi nhớ quên vô vàn
Bộn bề em vẫn đa mang
Hạ đi thu đến đông tàn tái tê
Chiều nghiêng thắp lửa nẻo về
Lặng nhìn mây phủ sơn khê úa màu
Anh đi bỏ lại niềm đau
Bờ môi xưa cũng úa nhàu ...héo hon.
Xa nhau nát nghĩa vuông tròn
Tháng ngày êm ả chỉ còn trong mơ
Lạc về đâu cuộc tình cờ
Thì thôi nhặt chút ngu ngơ lòng mình
Đêm rơi một đóa lung linh
Lau khô dòng lệ khóc tình vô ngôn.

SAO ANH ĐÀNH BỎ LẠI
Anh đi bỏ lại hoang liêu
Để em hiu hắt từng chiều gió lên
Một mình một nỗi chênh vênh
Bộn bề em với nhớ quên úa vàng
Bao mùa thương nhớ lại sang
Hạ đi thu đến đông tàn tái tê
Chiều nghiêng đã lạc nẻo về
Lặng nhìn mây phủ sơn khê xám màu
Anh đi bỏ lại niềm đau
Đôi môi xưa cũng úa nhàu héo hon
Xa nhau nát cuộc vuông tròn
Tháng ngày êm ả chỉ còn trong mơ
Em như con sóng dạt bờ
Thôi thì tìm chút ngu ngơ mộng thường
Hoàng hôn đậu bến sông Tương
Em về nhặt nốt tơ vương quanh đời


SAY CHO TAN BIẾN KIẾP ĐÀN BÀ

Từ đưa chân xuống thuyền hương sắc
Lòng cũng buồn như đêm lãnh cung
Xưa phượng hoàng bay trời cao ngất
Nay chiêm bao rơi xuống lạnh lùng
Tiếng pháo reo lời kinh cầu nguyện
Xin dâng người tận chín tầng mây
Trời đất còn thơm hương dạ yến
Giờ đứng bên sông lòng cuồng say
Hãy tự buông tay cho đời buông
Hãy rời xa thế giới mộng cuồng
Để hồn tan tác trên đầu gió
Chiều dừng sau bóng nắng chia buồn
Ta muốn dang tay ôm cả trời
Gió sầu gió trải khắp muôn nơi
Sợi buồn se sắt bên ánh nguyệt
Để hồn hiu hắt tiếng chơi vơi
Từ em rơi xuống đời hành khất
Tim đã héo rồi thơ cũng khô
Lá đổ xôn xao mùa đi vắng
Thành quách hoang vu tựa nấm mồ
Từ em lạc lối giữa phong ba
Ước giữa đêm đen giải thiên hà
Tay cầm nữa mảnh trăng ngày cũ
Say cho tan biến kiếp đàn bà...


TA XIN TỪNG NỖI MONG CHỜ NGỪNG ĐAU

Một ngày nào đó ta về
Ngẩn ngơ vườn cũ bộn bề nỗi đau
Thương thay thiếu phụ hoa sầu
Lẽ đời cũng chỉ bấy lâu thôi mà

Chiều hoang gió hát sương sa
Đi qua phố cũ đã xa ngày nào
Ru đời như giấc chiêm bao
Hồn thơ dưới cội hoa đào dệt mơ

Thu hương còn thoảng cung tơ
Hoa xưa vàng giữa bài thơ nghẹn ngào
Tay cầm mộng giữa xôn xao
Mảnh gương trăng cũ thuở nào chia hai

Vung tay xé toạt đêm dài
Trần gian quá chật tìm ai dại khờ
Quên đi ngoan nhé đừng ngờ..
Ta xin từng nỗi mong chờ ngừng đau...

TIỆC HOA
Anh thấy em nơi Quảng Hàn Cung Ngoc
Rưc rỡ trăm hoa ươm giấc mộng vàng
Em thấy anh trong Thiên Thai tiếng hạc
Hương trầm thơm ngát cánh phượng hoàng bay
Ta cùng nhau bên lầu mây cung nguyệt
Đôi thiên tiên ôm ấp nụ hương trinh
Ta gọi nhau rằng... hởi... khách thơ tình
Đêm đợi chờ kinh chuốc tiệc hoa linh...
Em long lanh trong ca khúc diễm tình
Dưới mây trời vương tơ tóc ba sinh
Anh là vua giữa muôn sao vũ trụ
Tưng bừng bên ngôi báu của ái tình
Anh thân chinh lãng du mùa kiều diễm
Khúc đàn tâm réo rắt cuối chân mây
Em rực rỡ dệt thơ bên suối bạc
Khách trần ai khao khát vẻ xuân dung
Bệ hạ ơi... ta sẽ hết lạnh lùng
Ái cơ cùng ôm ấp mối tình chung...


VƯỜN LY TAO

Từ trong cát đá rêu hoang
Ta nghe có tiếng bước hoàng hôn xưa
Bụi mù mấy nẻo gió mưa
Câu thơ sương vọng như vừa tỏa hương...
Đầy vơi bao nỗi nhớ thương
Câu kinh Bát Nhã vấn vương hiên đời
Để chiều tím mãi chiều ơi
Nghe như lá rụng bên lời phù vân
Nổi trôi đời nhuốm phong trần
Tiếng thơ còn đó như gần như xa
Không ai giữ được nắng tà
Xin người giữ nét sầu hoa thuở nào
Trăng rơi vườn thúy ly tao
Đàn xưa rơi ướt chiêm bao bên trời 



No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...