Bài tình thơ sau cuối - Buồn đã ngưng thu - Chẳng lạ gì mùa thu - Chảy theo dòng đời - Cho một lần nhau - Có lẽ nào em trách mùa thu - Còn một chỗ nằm - Điều chưa muốn nói - Đời còn em để nhớ - Đừng - Em có về qua tháng sáu - Em đi mùa cạn phương nào - Em đi qua tôi - Em sắp về chưa - Hoang tưởng - Mai kia còn tôi về - Một ngày nào đó không em - Mùa thu đang rơi ngoài bậu cửa - Ngồi ngắm lại mùa - Nhỏ ơi - Những bản tin màu buồn - Nỗi nhớ nguyên xanh - Em ơi tìm đâu thấy bóng - Ru con thân phận - Sầu tôi rụng trắng bên sông - Soi lại bóng mình - Sự cham khắc của những ngôi sao đêm - Tận hưởng nỗi cô đơn - Tàn phai - Tây Đô một lần ghé lại - Thôi đừng chắp vá lại mùa thu - Tình ơi một thuở nào - Tôi đi khất một lời nguyền - Tôi muốn trở lại chốn xưa - Trong tận cùng cô đơn - Về theo nỗi nhớ - Với chiều đang mưa - Xin thắp lại một lần nhau
Nắng vui gì hực lửa
cho bỏng rát chỗ ngồi
Mưa buồn chi xé sợi
quấn lấy ngày ta
trôi.
Mùa thu rồi cũng chật
những đời cây héo khô
giấu vào đêm sự thật
ngụy biện cùng cơn
mơ.
Bài trường thi bị
rách
Lòng không kịp vá khâu
Vẫn chưa lành nhân cách
Mơ chi chuyện công hầu
BÀI TÌNH THƠ SAU CUỐI
Thôi đành, mưa bên ấy
Thuyền em đã xa bờ
Một dòng trôi lặng lẽ
Theo ngày tháng bơ vơ.
Thôi đành, hơ lại mộng
Hương phấn đã phai rồi
Đêm cảm hoài chăn chiếu
Ru đắm tình khôn nguôi.
Vẫy tay, tình như đã
Chết trên mùa lá khô
Sông đã mù tăm cá
Em cũng nhòa bóng chim.
Tiễn nhau, đành đoạn vậy
Sống chưa hết một lần
Một lần thôi để lại
Chút mặn nồng rã tan.
Bài tình thơ sau cuối
Vò xé một trang lòng
Tìm nhau giờ đâu thấy
Bên kia đời hư không
BUỒN
ĐÃ NGƯNG THU
Vàng
thôi chiếc lá bên chiều
Mưa chưa đủ nhớ vào hiu hắt ngày
Rắc tình lên cánh hoa bay
Thoảng hương dịu ngọt cho đầy đặn thu
Sá
chi cá lặn chim mù
Sông xưa có cạn nẻo phù sinh tôi
Sao
hôm ru giấc ngủ bùi
Cho con trăng thức đến vời vợi đêm
Buồn
như nỗi đá vàng em
Rơi cùng hương phấn xuống mềm môi nhau
Hơi
thu còn lạnh ba đào
Gió tư lương nhuộm sắc màu phù du
Nhớ
người buồn đã ngưng thu
CHẲNG
LẠ GÌ MÙA THU
(để tặng một người)
Em
cứ hẹn và mùa thu cứ đến
Hoa cúc cứ vàng và sương khói cứ mù bay
Người cứ sống và đi tìm hạnh phúc
Còn những mảnh đời bất hạnh mấy ai hay
Ngày sẽ tắt và mùa thu sẽ cạn
Giấc mơ rồi như chiếc lá tàn theo
Quên hay nhớ cũng về nơi bụi cát
Lòng ta như ngọn gió rớt bên chiều.
CHẢY
THEO DÒNG ĐỜI
Năm
tháng chảy vào nỗi nhớ
Tôi bơi qua những bến bờ
Chí cả chìm trôi mấy lượt
Nỗi buồn chảy suốt trong thơ
Mây trắng chảy dài trên tóc
Một thời mê mỏi tìm nhau
Vết thương tím bầm hột máu
Giọt nào chảy xuống tim đau
Rượu
chảy mềm môi mặn đắng
Tràn đêm đẫm ướt cơn say
Tiếng ru dội vào vô tận
Lời tình nhỏ giọt bi ai
Nước
ngược dòng xưa vẫn chảy
Trông nhau. mờ mịt cội nguồn
Xin một lần thôi về lại
Cũng đành bụi cát mù sương.
CHO
MỘT LẦN NHAU
Thơ
ngây em rót vào chiều
Cho yêu thương gánh cả đìu hiu tôi
Chăn tình đắp cạn đêm vơi
Vầng trăng xẻ nửa cho bồi hồi nhau
Gối đầu lên khúc ca dao
Thầm trong cõi nhớ đã nhàu cơn mê
Vội vàng chi một phương về
Với tay đã rụng câu thề thốt xưa
CÓ
LẼ NÀO EM TRÁCH MÙA THU
Tôi
cắt vụn nỗi nhớ em
dán lên mảng chiều ủ dột
lổ chỗ những hạt mưa
làm đau từng chiếc lá
Chừng như em đánh rơi mùi hương làn tóc thả
trên khóm hoa gầy để gió cuốn đi xa
Chừng như em bỏ quên ánh mắt dịu hiền
trên chòm sao đêm mà cạn khuya rồi còn nhấp nháy
Có thể mùa thu đã cất giấu bước chân em
nên đèn phố cứ soi tìm hoài không thấy
để anh lạc trôi vào tiếng vĩ cầm
nghe như dằn xé khúc gọi tri âm
Em ơi, dù nỗi nhớ chưa vàng
thì mùa thu cũng tới
Đâu rồi một chuyến đò ngang
chở không đầy tôi tiếng gọi
Dẫu biết không đủ lời yêu thương
mà lòng tôi vẫn còn gửi hoài vào cánh chim bay mỏi
thì em ơi, dù cách biệt phương nào
cũng xin đừng than trách mùa thu
CÒN
MỘT CHỖ NẰM
Cách
gì tôi quên được em
Hương xưa luồn trong tiếng thở
Về đâu một cõi bình yên
Đau thương tím bầm vết nhớ
Cách gì tôi ngăn được gió
Thổi qua xiêu vẹo tình mình
Bão dông còn chưa vơi tạnh
Ngày về sương khói tàn quanh
Cách
gì tìm ra ngõ hạnh
Mà thương từng bước xa người
Em hỡi.bên đời hiu quạnh
Còn đâu một bến sông tôi
Cách
gì nghe trong tiếng gọi
Vừa nhau một thoáng hồi âm
Tôi nhủ tôi thầm quay lại
Một lần bái tạ trăm năm
Tôi
nhủ tôi đừng tiếc nữa
Bên kia còn một chỗ nằm.
ĐIỀU
CHƯA MUỐN NÓI
Tôi
muốn chôn vùi sự thất tín
của một con tim vô cảm
Tôi muốn quên đi lời mật ngọt
có tẩm vị chua nồng
Tôi
muốn học lại chữ ngờ
trong sự tàn phai của tóc
Và
tôi vẫn phải đi
đến cuối đường trần
tìm kiếm một tiếng gọi tri âm
ĐỜI
CÒN EM ĐỂ NHỚ
Ơi
năm tháng, vẫn còn ta đứng đợi
Giữa cung đường thất hẹn với vô biên
Lòng nếm trải những mưa cuồng gió loạn
Chân bước mòn trên mấy nẻo oan khiên
Ta đâu biết đời còn em để nhớ
Hoa trong vườn chợt nở đóa tinh khôi
Em thanh hạnh một mùa trăng thiếu nữ
Ta vàng thu từ mấy độ xa người
Ngàn
lau lách lối về xưa cỏ úa
Buồn riêng ta trầm mặc dấu quê nhà
Bên liếp cửa em còn ra chảy tóc
Trên vai hiền rớt xuống sợi kiêu sa
Mùa
sắp cạn tìm nhau trong khoảnh khắc
Mộng chưa tàn gối mỏi nửa trăm năm
Hãy rót hết vào nhau đầy chén đắng
Hồn điên mê xin sống-lại-một-lần.
ĐỪNG
Đừng
quên vội rừng xưa ngày đã hẹn
Ngơ ngác đàn chim đã mất lối quay về
Máu đã thấm rặng san hô cồn lên lời của sóng
Giông tố ngút ngàn đau mấy cuộc phân chia
Đừng thề hẹn những lời vàng son ngụy
biện
Giòng sông kia không chảy đến hai lần
Mưa không thể ngược lên tầng mây xám xịt
Thì mơ gì trên một cánh én đã tàn xuân
Đừng
khoác vội lên mình tấm áo choàng nhung luận lý
Hạt cơm quê nghèo chừng như chưa rời khỏi kẻ răng
Thì dẫu bữa tiệc vương triều có tràn môi ngự tửu
Thì ngày cũng tàn cho nặng nợ mấy lần phân
Đừng
tô vẽ thêm chi cho luốt lem lời khổng dụ
Đừng khuếch tán mùa thu trên từng chiếc lá vàng
Đừng tụng xưng bài trường thi ba mươi năm huyết nhục
Đừng đắp vào mộ sâu những thương tiếc muộn màng.
EM
CÓ VỀ QUA THÁNG SÁU
Mênh
mông một trời tháng sáu
Mưa trên tháp cổ.xanh mùa
Ngùi trông.mấy tầng sương khói
Vàng thêm màu nắng em xưa.
Tháng sáu hằn sâu nỗi nhớ
Đêm trôi trên da thịt buồn
Trở giấc tìm nhau trên vách
Chạm vào từng vết đau non
Ta
đã đi qua nguồn ngọn
Mà thương tháng sáu lạc dòng
Có những bàn chân mỏi bước
Đi tìm ảo ảnh thinh không.
Tháng
sáu chừng như ngắn lại
Người về đã hạ huyền trăng
Mình khuyết vào nhau đến cạn
Mùa đi trên dấu dã tràng.
Tháng
sáu lòng như đã hạn
Không em chiều bỏ đi rồi
Giá lạnh len vào hơi thở
Thôi đành.nước cuốn hoa trôi
Đêm đã tàn trong hương lửa
Ngậm ngùi một ánh sao rơi
EM
ĐI MÙA CẠN PHƯƠNG NÀO
Em
đi mây tiễn bên đèo
Nửa trưa nắng nhuộm nửa chiều mưa phai
Nửa tôi hồn lạnh chiếu dày
Nửa khuya tình thắp lên đầy đặn nhau
Tim rung nỗi nhớ đơn bào
Nghe trong giọt máu còn mầu nhiệm trôi
Em đi xót một tầng trời
Mù sương rớt hột cho ngùi ngùi trăng
Về
đâu núi gọi sông hằng
Trôi vào vô định đến cằn cỗi đêm
Trăng tàn phía muộn màng em
Nghe hồn gió trở giấc thèm khát nhau
Em
đi mùa cạn phương nào
Vời trông nhân ảnh úa màu tàn y
EM
ĐI QUA TÔI
Em
đi qua tôi
Một thời gió nổi
Thuở biết yêu người
Con tim bổi hổi
Từ trong nguồn cội
Em đi qua tôi
Bàn chân khát đói
Trên mùa lá rơi
Em
đi qua tôi
Mưa rụng trên ngàn
Vùi trong ngực tối
Mộng vừa ly tan
Lần
theo năm tháng
Em đi qua tôi
Mùa xưa đã cạn
Sầu lên đỉnh trời
Em
đi qua tôi
Ngày lạnh hơi sương
Rơi thầm giọt nhớ
Trên da thịt buồn
Lần
theo vô tưởng
Em đi qua tôi
Bàn chân độ lượng
Dẫm đời tôi vơi.
EM
SẮP VỀ CHƯA
Em
sắp về chưa, tình đã hối
Gió vội qua chiều, cây lá nghiêng
Nắng phai cuối ngỏ, mưa vừa đượm
Nỗi nhớ đầy lên một nỗi em .
Em sắp về chưa, sông đã hẹn
Chim đã ngàn bay, cá biệt tăm
Mây nước chưa phai màu tóc rối
Mộng đến tàn khuya, bóng nguyệt rằm.
Em
sắp về chưa, tình đã gọi
Vẳng khúc trầm ca vọng cố nhân
Tiếng cuốc kêu sương sầu lẻ bạn
Chờ người đã cạn mấy thu phân.
Em
sắp về chưa mùa đang chín
Những trái tình rơi lịm đáy sông
Thơ ngây em bỏ chiều đi biệt
Cho tháng năm nào cũng bão dông.
Em
sắp về chưa, mưa đã thưa
Lòng theo con sóng đã sang mùa
Tím bông hoa dại màu thương tưởng
Cho nỗi buồn tôi xanh rất xưa.
HOANG
TƯỞNG
Tôi
bỗng nhiên hoá đá
Lăn giữa đời kiết hung
Dốc cao và vực tối
Đá cũng mềm lao lung
Tôi thấy mình thất sủng
Hoá nửa người nửa ma
Đi qua vùng đại nạn
Thế giới kỷ băng hà
Tôi
ngỡ mình sao sa
Giữa một trời bí ấn
Muôn vì tinh tú.bay
Trong vô vàn lận đận.
Tôi
bỗng thành dấu lặng
Trong bài hát loạn cuồng
Nghe đau cùng giang tấu
Gõ nhịp mùa tang thương.
Em
đã là biển lớn
Tôi cũng thành bèo trôi
Cơn bão đời đã hiện
Theo xác ngày rã tan.
Tôi
thành tên cửu vạn
Thồ khối tình qua đêm
Bài thơ trong ký ức
Vừa rớt lại bên thềm.
Tôi
hoá người khâm liệm
Vùi chôn những vết thù
Rồi đi vào huyệt mộ
Cho một lần ẩn cư.
MAI
KIA CÒN TÔI VỀ
Tôi
tựa vì sao lạc
Bên góc trời viễn phương
Mộng huyền trăng cổ tích
Về soi-bóng-cội-nguồn
Thơ ngây vùi trong nhớ
Buồn theo khúc nguyệt cầm
Ngát hương lòng thạch thảo
Đẫm lên chiều thu phân
Gió
qua mùa nghịch tận
Mờ mịt lối về xuôi
Soi mình lên vách tối
Khúc từ ly đã mùi
Đi
qua ngàn dâu bể
Bên kia trời bão dông
Ngày mù sương tuyết trắng
Che khuất lòng cố nhân
Thôi
đành thân viễn xứ
Hoài tưởng một lối quê
Xanh rêu miền hư vọng
Mai kia còn tôi về.
MỘT
NGÀY NÀO ĐÓ KHÔNG EM
Không
em ngày đi bỏ nắng
Cô đơn úp mặt vào chiều
Có vị men sầu đăng đắng
Rơi trên vùng nhớ thương nhau
Không em mưa dầm tháng sáu
Về đâu bước nhỏ bên thềm
Buồn tôi còn nghe ướt áo
Se lòng gió trở phương em
Không
em.tàu quên chuyển bến
Chở dùm mùa đã yêu xưa
Tiếng em đằm sâu Dạ khúc
Lời buồn rớt lại trong mơ
Không
em quỳnh hương biếng nở
Sao khuya lụn tắt bên hè
Thắp nến soi hình tưởng bóng
Giấc hiền đã lấm cơn mê
Không
em lòng trăng cũng xế
Nghiêng rằm một dáng thơ ngây
Biết có còn nhau để hẹn
Yêu thương ở lại chốn này
Không
em đời như rất tệ
Vô vàn bụi cát đương vây.
MÙA THU ĐANG RƠI NGOÀI BẬU CỬA
Tôi nằm trong
hộp xúc xắc buồn
thời gian đang
rung lắc những âm điệu ngớ ngẩn
Bên
ngoài gió thốc làm cát bụi bay đi
mây bao phủ màu
chì
những hạt mưa
già cỗi như muốn đóng đinh lên từng số phận.
NGỒI
NGẮM LẠI MÙA
Ngày
quăng lưới Cơn mưa kéo nỗi buồn
lênh loáng Nước
Cơn gió rặn đau
chiều đoài đoạn những cơn giông
Đường
sẫm tối
Người về những bàn chân vẹo xiêu lối cỏ
Mùa
thu ngoảnh mặt rồi
Những chiếc lá tội tình lăn lóc giữa thinh không.
NHỎ ƠI
Nhỏ
đâu đến mà gió chiều nín thở
Ta không dưng khát đói một bàn tay
Môi cũng lạnh suốt mùa trăng lạc phố
Mãi tìm nhau trên lối lá me bay.
Ơi bé nhỏ, một thời yêu vô lượng
Ta điên mê từng bước hẹn quên về
Tiếng guốc mộc khua giòn trên quảng nắng
Ta một hồn xanh lộng bóng mây che.
Ơi
bé nhỏ, loài hoa đang chớm nở
Trên môi ngoan thấm đẫm vị men đời
Hương của tóc nghiêng vai mềm lặng lẽ
Quấn hồn anh từng sợi nhớ em ơi.
Trong
tĩnh lặng phút giây này linh hiển
Nhỏ nghe chăng tiếng thở đã xanh mầm
Bao thương tưởng tưới chan vào trong mắt
Ta nhìn nhau đã thấu suốt trăm năm.
NHỮNG BẢN TIN MÀU BUỒN
Vẫn cứ
rơi trên từng chiếc lá thu
những bản tin
như vết cắt thời gian
như
những hồi chuông báo thức
còn nghe từ
muôn dặm
giục giã
những con tim hối hả quay về.
NỖI
NHỚ NGUYÊN XANH
Chiều
đã tắt, mưa còn rơi ngoài nội
Em chưa kịp về, lá úa mấy tầng rơi
Còn lại anh với bài thơ chiết tự
Một từ "em", trang giấy luống ngậm ngùi
Anh nhớ em, ơi bàn tay biết nói
Ru nỗi đau năm tháng đã chai sần
Ơi tóc thả làm xanh anh mấy thuở
Sợi rối nào còn đẫm giấc nguyên xuân
Không
có em, tách trà thơm trơ đáy
Góc bàn xưa hoa chưa nở một lần
Tờ lịch cũ treo mình trên vách nhớ
Một chỗ ngồi thân thiết hoá mênh mông
Không
có em, đêm rơi vào vực tối
Những vì sao bất tận mắt em nhìn
Xin dành dỗ bao nỗi buồn da thịt
Gửi sang người cùng nỗi nhớ nguyên xanh.
ƠI
EM TÌM ĐÂU THẤY BÓNG
Em
đã yêu rồi hoa cúc
Lòng tôi chưa hết mùa thu
Gửi chút tình lên phiến lá
Vàng rơi theo nắng tàn dư
Em vẫn mưa chiều lữ thứ
Buồn tôi mấy lượt nghiêng che
Tóc thả gầy vai tím áo
Chờ nhau ướt đẫm câu thề
Em
đã quen rồi mắt lệ
Rơi khôn dứt nỗi đau đời
Tôi chặm vào đêm nỗi nhớ
Mà chưa khô được ngậm ngùi
Em
vẫn là trăng ký gửi
Khuya tôi mộng chửa kịp rằm
Môi khép còn thơm dấu hỏi
Lời nào hẹn với trăm năm
Em
cứ là em vô tận
Một đời khản gọi trong mơ
Phải chăng em là thánh nữ
Muôn sau còn có tôi chờ
Em
hãy là em của gió
Cho tôi thơ dại cánh diều
Bay qua một trời ảo mộng
Ngút ngàn phiến nhớ bay theo
Ơi em tìm đâu thấy bóng
Ơ thờ nến lụn tàn khêu.
RU
CON THÂN PHẬN
Gió
thả về đâu chiếc lá
Hơi thu rụng xuống đáy chiều
Lác đác ngàn sương rớt hột
Buồn thêm ngơ ngác rơi theo
Ta cúi xuống ngày.gọi bạn
Mây đang chết ở trên đầu
Một nửa hồn trong đơn lạnh
Nửa hồn đã biệt phương nao
Giọt
máu luân hồi rỏ xuống
Trong tim đã cạn hơi người
Đếm bước trên mùa hư vọng
Vô thường ẩn hiện chờ nhau
Dắt
bóng qua lòng độc đạo
Bụi mù trắng nẻo ta đi
Lạc lối trần ai uyên áo
Cô đơn mòn gót quay về
Gió
thốc lên ngày báo bão
Cũng đành đất thấp trời cao
Mấy mùa ru con thân phận
Đau thương từ ấy tự trào
Đêm
vẫn còn ta với bóng
Cũng đành một cuộc chia phân.
SẦU
TÔI RỤNG TRẮNG BÊN SÔNG
Chân
vấp lên ngày hối hả
Về theo một áng mây đưa
Nhớ góc trời xanh biếc lá
Ô Môn, còn có ai chờ
Buôn buốt lòng thêm gió trở
Đường xưa gầy áo mơ phai
Mưa phủ lên chiều con gái
Buồn theo mấy dặm sông dài
Chân
bước, mưa còn ở lại
Nửa chiều ngan ngát hơi thu
Tim tím một nhành hoa dại
Nở thầm trong nỗi tương tư
Chim
hót bên trời phi xứ
Nghe vừa một thoáng Ô Môn
Con nước trôi,dòng lữ thứ
Chảy vào năm tháng tơ vương
Tây
Đô, một thời thương tưởng
Cầm tay sông Hậu, ngập ngừng
Em đã về đâu, sương khói
Quyện vào nỗi nhớ mênh mông
Mưa
ướt thêm chiều mấy nỗi
Sầu tôi rụng trắng bên sông.
SOI
LẠI BÓNG MÌNH
Hồ
như đời lạc thân sơ
Tôi đi đứng giữa hai bờ vô minh
Thắp
đêm soi lại bóng mình
Nửa
linh hồn rỗng nửa hình tượng câm
Gieo
neo đến tận chỗ nằm
Hay
đâu tiền kiếp đã cầm cố tôi.
SỰ
CHẠM KHẮC CỦA NHỮNG NGÔI SAO ĐÊM
Ngày
đã tắt
những ngôi sao đêm đã chạm khắc vào hồn tôi một bức tượng
sơn màu đồng chủng
cơn mưa mùa thu đã nhỏ vào đôi con ngươi trơ lạnh những giọt nước mắt sống
để bức tượng được nhận nhìn bao người đi
khuất về phía chân trời
Và những lời tráng ca đã tiêm vào não
trạng
những cảm xúc của loài linh giác
để đôi khi phải chạm vào sự thật
bức tượng lại ngã xuống cùng chiếc bóng đơn côi
Và từ ấy tôi đi
tìm không ra dấu chân người.
TẬN
HƯỞNG NỖI CÔ ĐƠN
Chầm
chậm thôi em nhé
mùa thu đang dợm bước
Mưa đã tàn rêu
nắng cũng vội phai hường
Nỗi
nhớ đã sậm màu
cần chi trang điểm lại
Trong
diễm lệ nỗi buồn
đang thất tiết với cô đơn.
TÀN
PHAI
Về
Đêm Soi lại Bóng Xưa
Thấy tôi Cô độc Trên mùa Tàn Phai
Ngập
ngừng Thu Mộng Liêu trai
Úa
Ngày Mưa Rụng Xuống đầy Sắc Không.
TÂY
ĐÔ MỘT LẦN GHÉ LẠI
Mây
xám theo ngày xuống thấp
Nắng còn níu bước chân người
Mưa hẳt lên chiều vồi vội
Ướt mềm nỗi nhớ chưa nguôi
Em có còn xanh măt đợi
Hạ vàng mùa lá mẹ bay
Tóc có còn vương sợi khói
Hương trầm ủ kín hai vai
Qua
phố người đông chẳng hẹn
Đèn soi lạc lối xưa quên
Gửi hểt tình lên phiến lá
Mai về độc ẩm sau đêm
Ở
nơi nào đó có em
Trắng áo thôi miên trời rộng
Dịu dàng hạt nắng trinh nguyên
Mưa cũng hiền như giấc mộng
Tây
Đô một lần tiễn biệt
Ô Môn còn có ai chờ
Câu hát trầm tư xứ sở
Lòng thêm thao thiết Cần Thơ
Thôi
em cũng đành cách trở
Trăm năm một cuộc phù tình
Cho hết đời nhau chẳng hẹn
Chút lòng hoa trái đương xanh.
THÔI ĐỪNG CHẮP VÁ LẠI MÙA THU
Khi cơn
gió làm nên sự tan vỡ
Những chiếc
lá đang nói lời tiễn biệt với hàng cây
Thôi em
đừng chờ đợi nữa một ngày nắng muộn
để hong lấy
mùa đông chực tới
khi vết nứt
thời gian vỡ vụn chiều thu.
TÌNH
ƠI, MỘT THUỞ NÀO
Em
đi qua tôi
ngày cũng vàng thêm chiếc lá
Cớ gì mùa thu không ở lại
cho yêu thương chạm lấy những bồi hồi
Ngày em móc vào nỗi nhớ tôi
một nụ cười trong suốt
đóa quỳnh hương như chợt nở tự đêm nào
Bài dạ khúc đau mòn còn ngân trong mắt tối
Giấc mơ ban chiều rụng xuống những vì sao
Tôi
lạc mất em từ cơn giông nghịch hạ
khi mùa xuân bội tín đã bỏ lại ta rồi
Thôi, hãy bụm lấy vết thương mà sống cạn đời mình bằng con tim nhục thể
Rồi mai cũng theo về trong cõi lạ
của riêng nhau.
TÔI ĐI KHẤT MỘT LỜI NGUYỀN
Có những nụ
cười rơi lại phía sau tôi
Không hề gì,
bởi sự cách giãn của tình yêu không lớn
Tôi vẫn chờ
đợi em như chờ đợi một ngày buồn
Khi hạnh phúc
được cư tang
Và linh thể
tình yêu được chôn cất dưới mấy tầng cảm xúc.
TÔI MUỐN TRỞ LẠI CHỐN XƯA
Nơi có
con cúm núm kêu chiều lặng lẽ
Nơi mẹ tôi
ngồi đo nỗi nhớ ở bến sông
Ba mươi năm
lẫn vào sương khói
Nước sông Hậu
một thời đỏ mặn
Có nước mắt
mẹ tôi rớt xuống chân cầu.
TRONG
TẬN CÙNG CÔ ĐƠN
Mấy
mươi năm nằm mơ
Trên võng đời tơ nhện
Nửa trăm năm làm thơ
Chữ ngờ như đã hẹn
Vẫn là sương khói quyện
Theo dấu mùa ly tan
Vẫn là em thoáng hiện
Đi qua ngày đã vàng
Mấy
mươi năm đoài đoạn
Trên bước về vô biên
Nửa trăm năm nhìn lại
Một bóng chiều đã mòn
Vẫn
bàn tay trơ ngón
Níu không vừa chút hương
Vẫn là hình nhớ bóng
Trong tận cùng cô đơn
Mấy
mươi năm vay mượn
Trả không tròn nghĩa xưa
Nửa trăm năm tàn úa
Giấc mộng đời héo khô
Vẫn
là mưa tan vỡ
Vẫn là nắng chia ly
Nói gì trong cõi nhớ
Cho một lần ta đi.
VỀ
THEO NỖI NHỚ
Khi
về nắng đã huyền xưa
Hàng cây đứng khóc thềm mưa lỡ chiều
Khói mờ đụn bếp tàn khêu
Mẹ ơi, cánh võng nhẹ hều nhịp đưa
Khi về lạc tiếng gà trưa
Gáy trong vô vọng cũng vừa nhặt khoan
Bàn chân chạm bước hoang đàng
Khúc ly hương trỗi qua ngàn dặm đau
Khi
về gọi bóng thân sau
Ơi em giặt áo nhàu câu ước thề
Cỏ vàng nhuộm ố chân đê
Bấy nhiêu niềm nỗi còn thê thiết lòng
Khi
về sông đục chờ mong
Chảy qua cõi nhớ một dòng cuồng lưu
Cầm tay giữa thiên đường mù
Chuốc vào năm tháng chén thù tạc nhau.
VỚI
CHIỀU ĐANG MƯA
Thu
ơi đừng nép vào chiều
Lá còn gượng gió nỗi đìu hiu rơi
Mưa ơi đừng ướt vai người
Tôi còn lạnh cả một trời thu ngưng
Yêu
em ngần ấy đã từng
Con tim thất sủng đập trùng nhịp đau.
XIN
THẮP LẠI MỘT LẦN NHAU
Em
ngắt theo một mùi hương dạ lý
Về phương nao hiu quạnh những sương mù
Sông phẳng lặng trôi vào nhau con sóng
Nổi chìm ta bèo bọt nẻo hoang vu
Em dõi mắt về đâu.ngàn cánh hạc
Bỏ lại chiều ngơ ngác những hàng cây
Ta đã thấy trong vô cùng chiếc lá
Vẫn mơ về gốc cội giữa tàn phai
Ngày
đã khuỵ trên đường đua mạt vận
Ta theo về năm tháng đã mòn hơi
Em hương sắc một thời xanh mắt ngọc
Đã vàng phai theo bão nổi quanh đời
Tình
như đã chìm trôi mùa thủy tận
Gánh ơn đời đá nặng xuống hai vai
Xin thắp lại một lần nhau phụng hiến
Cho ngày đi không lạc bước chốn này.
No comments:
Post a Comment