Ảo giác – Bài thơ tháng ba – Bài thơ về mẹ - Bóng mây – Cạn nguồn – Cánh thơ buồn hoài niệm – Cát bụi – Chênh vênh – Đừng khóc – Giọt buồn tháng sáu – Giữa đỉnh cao – Hai mươi năm lẻ - Mai tôi đi – Màu hạ đỏ - Mưa thưa cuối mùa – Nắng đã ngả chiều – Ngã ba sông – Ngậm ngùi – Người có về - Như dòng sông nhỏ - Niệm khúc thu – Nợ người – Ru – Ru con – Sông ơi – Sương khói – Tiễn đưa – Tình cờ - Tôi trở về đây – Trách chi – Trở về - Trời đông buồn – Xa vắng
Cảm ơn người,
cảm ơn thơ
Đã cho ta những
giấc mơ tuyệt vời
Nếu mai lỡ chết
bên đời
Ta mang theo cả
khung trời dấu yêu.
Quẩn quanh một
nẽo đi về
Tóc xanh đã nhạt,
lời thề cũng xa
Hoàng hôn ngả
bóng hiên nhà
Lắt lay gió
thổi, bóng tà huy rơi.
Ta là hạt bụi
bên đường
Một mai cơn gió
vô thường cuốn đi
Cuộc người sinh
ký, tử quy
Đành thôi, vướng
bận làm gì thế nhân
Cho tôi thắp lại
mùa trăng cũ
Thương tiếc một
thời xuân sắc xa
Ngoài kia lá
rụng hoàng hôn muộn
Ngơ ngác bên
hiên bóng nguyệt tà
Khẽ thôi bước
khẽ thôi người
Kẻo đau hồn lá
một thời rất xanh
Bây giờ lá đã xa
cành
Theo mùa thu
chết, cuối gành lãng quên
Tìm về một góc
tịnh yên
Để quên kỷ niệm
bên triền bể dâu
Sông xưa chở nhớ
về đâu
Mà sao gãy mấy
nhịp cầu chênh vênh
Ra
đi là biết không về lại
Bận lòng chi nữa cố nhân ơi!
Xem như mây trắng qua đỉnh núi
Sót lại trong nhau chút ngậm ngùi
ẢO GIÁC
Ta lặng lẽ sau cửa hồn đã khép
Tháng năm xa hoang phế lối đi về
Lòng yên như một nhánh sông quê
Êm ả chảy giữa đôi triền cỏ mượt
Viên sỏi nhỏ làm chao mặt nước
Bước chân qua xao động trái tim người
Ta bây giờ đâu phải tuổi đôi mươi
Nghe chùng xuống nỗi buồn xa vắng
Trời mênh mông, trời nhiều mây trắng
Người từ đâu chợt ghé hồn ta
Mang khu vườn bát ngát cỏ hoa
Ta thảng thốt nhận ra...ảo giác
BÀI THƠ THÁNG BA
Tháng ba về Sao trời không
nắng
Giọt buồn nào Rụng trắng hồn thơ
Đường phố quen Chợt
cũng ngẩn ngơ
Người xa lạ Nhìn
nhau giấu mặt
Bất ổn, âu lo Là
điều có thật
Cây oằn mình Gió cũng im hơi
Chim trên cành Không hót thành lời
Khung trời xám Chìm trong tịch lặng
Ôi! Không gian
nằng nặng
Tai ương nào Làm đắng lòng đau ...
BÀI THƠ VỀ MẸ
Những bài thơ Ta viết
Dòng nước mắt chảy xuôi
Bao nhiêu buồn, bao nhiêu vui
Sao Ta bỏ quên trái tim người mẹ...
Mẹ ơi!...
Tuổi trung niên vậy mà cứ như còn bé
Đến một ngày con khóc thật ngây ngô
Chợt thấy mình quá đỗi bơ vơ
Con thảng thốt nhận ra thiên thần gãy cánh.
Ngày đó,
Trên đầu vành khăn trắng
Dòng suối mát cạn khô
Vườn hoa tươi biến thành sỏi đá
Tất cả yêu thương đã về dưới nấm mồ.
Mấy mươi năm
Cứ lặn lội trong tình yêu
Mỗi bài thơ
Mang theo nước mắt thật nhiều
Ta hoang phí một thời tươi trẻ.
Chiều nay ngồi
lặng lẽ
Ngàn năm mây trắng vẫn cứ trôi
Nhưng bao nhiêu ngày...
Ta có mẹ cạnh cuộc đời
Hãy để nước mắt
dành ngày mẹ mất
Mẹ là thiên đường có thật
Bóng mây
Nghiêng lòng Ta viết Câu thơ
Nghe trong hoang vắng bơ vơ nỗi buồn
Nhẹ rung từng nhịp mưa buông
Giọt rơi phím nhớ giọt vương đỉnh sầu.
Người xa đã khuất ngàn dâu
Chuyện xưa giờ cũng qua cầu gió lay
Ta về nhặt lá thu phai
Bóng mây mùa cũ bay hoài nẻo xa…
CẠN NGUỒN
Hình như thơ đã cạn nguồn
Thôi thì chắp cánh cho buồn bay xa
Hãy quên đi chuyện ngày qua
Trăng xưa đã vỡ, xót xa lòng mình.
Tìm về trong cõi
lặng thinh
Ngồi nghe lá rụng giữa thinh không chiều
Trở mùa gió cũng hắt hiu
Lối xưa ngày cũ chắc nhiều rêu phong
Nhớ làm chi một
dòng sông
Trôi về xa thẳm mênh mông đất trời
Kỷ niệm ơi! Khép bên đời
Vô thường rồi cũng kiếp người hư không
CÁNH THƠ BUỒN HOÀI NIỆM
Tặng BT Áo Tím (Bé Tư TiệmVải)
Người ơi! Tình đầu làm sao
quên!
Nên cánh thơ em buồn cô miên.
Người mãi không về từ dạo ấy
Để hồn đau kỷ niệm trong tim!
Thời gian ơi! Lặng lẽ vô tình
Chải bao sợi nhớ, tóc thôi xanh!
Tình yêu đọng lại thành giọt lệ
Chôn xuống lòng em, mộ tuyệt tình!
Khung trời hoài niệm gió mây
xưa
Vầng trăng hư ảo võng sầu đưa
Người đi đi mãi không về nữa
Cánh thơ em buồn theo nắng mưa!
Em về chiếc bóng lạnh song
thu
Người đi biền biệt khói sương mù
Trần gian ơi! Đôi bờ hư ảo
Hồn em hoài niệm mộng thành thơ!
Trần Thoại Nguyên
CÁT BỤI
Đến một ngày...Tôi
không làm thơ nữa
Những vui, buồn đem thả giữa hư không
Đến một ngày ...Cạn nước dòng sông
Mùa thu cũ là khu vườn hoang phế
Đến một ngày ...Tôi không còn trên dương thế
Tan vỡ rồi, dâu bể trăm năm
Kỷ niệm nào chắc cũng xa xăm
Trong lòng đất...Âm thầm Tôi Cát bụi
Chênh
vênh
Tìm về một góc tịnh yên
Để quên kỷ niệm bên triền bể dâu
Sông xưa chở nhớ về đâu
Mà sao gãy mấy nhịp cầu chênh vênh…
ĐỪNG KHÓC
*Tặng những cuộc tình buồn...
Tôi muốn khóc
Nhưng nhủ lòng, không được khóc
Nước mắt làm cô độc thêm thôi.
Hãy buông tay Trả
gió lại cho trời
Đừng níu giữ, một mùa thu đã cũ.
Bước thời gian lướt
nhanh như cơn lũ
Làm cuốn trôi ảo ảnh một thời xa.
Giấc mơ buồn...
rồi cũng đi qua
Tôi ngồi lại Cuộc người, mong manh quá.
Chiều... hoàng
hôn Thả rơi từng cánh lá
Cúi mặt nhìn Nhặt lại mảnh tình đau.
Vẫn biết rằng mình
sẽ xa nhau
Nhưng, đừng khóc Dặn lòng không được khóc
GIỌT BUỒN THÁNG SÁU
Tháng sáu giăng những cơn mưa
Hình như nỗi nhớ cũng vừa ghé qua
Ai về từ góc trời xa
Mang theo kỷ niệm mộng hoa một thời
Lá rơi! Từng
chiếc lá rơi!
Hồn ta chết đuối cuối trời hoang vu
Ngập ngừng ngang phố sương mù
Thương tà áo lụa vàng thu ngày nào
Bây giờ đã lạc
mất nhau
Qua cầu, tay với, cũng sầu chia ly
Chiều nay mưa trắng lối đi
Giọt buồn tháng sáu còn gì trong ta...
GIỮA ĐỈNH CAO
Giữa đỉnh cao nghe lời gió hát
Mây xanh xanh, cây lá xanh xanh
Đường quanh co, qua từng dốc nhỏ
Đồi núi chập chùng
Tầm mắt cũng xamh
Dưới bờ dốc biển xanh biêng biếc
Sóng rì rào bờ cát trắng phau
Gió lộng biển chiều hôn chân núi
Nụ hôn nồng hoa biển vỡ xôn xao
Anh bên em bàn tay chợt ấm
Xanh biển trời hay xanh của
mắt anh...Mắt anh hôn, mắt em bối rối
Xanh núi đồi Hay
mắt của mình xanh
HAI MƯƠI NĂM LẺ
Hai mươi năm lẻ mà cứ ngỡ
Có dấu chân nào mới bước qua
Hồn xanh kỷ niệm thời xanh tóc
Đâu rồi một thuở mộng bướm hoa.
Người đi bỏ lại
trời héo nắng
Ta cuộn mình trong chiếc kén buồn
Tơ lòng đan kín thời gian úa
Ta ngủ quên đời bên bến thương.
Hai mươi năm lẻ
người đi mãi
Như cánh chim trời bạt gió xa
Người giữ của ta ngày tuổi trẻ
Nhạt tóc mình ta chốn phồn hoa
Chiều đông se
lạnh buồn cơn gió
Người có bao giờ vọng tiếng xưa
Lục bình nở tím dòng sông cũ
Hoá đá giọt buồn buổi tiễn đưa
MAI TÔI ĐI
Mai tôi đi Phố có vắng
không...
Mai tôi đi mưa trắng ướt lòng
Hàng cây hun hút vàng kỷ niệm
Có chiếc lá buồn rớt cuối đông
Người đứng bên
bờ vọng tiếng xưa
Đừng giơ tay vẫy đừng tiễn đưa
Để hồn tôi lắng không thổn thức
Biệt ly da diết mấy cho vừa
Mai tôi đi biết
buồn hay vui
chút nắng nào rơi xuống ngậm ngùi
Người về nhặt lại màu trăng cũ
Mình lạc nhau rồi cố nhân ơi!
MÀU HẠ ĐỎ
Ta về nhặt cánh Phượng hồng
Tiếng ve nức nở tiếng
lòng rưng rưng
Tháng năm giọt
nắng bâng khuâng
Thương màu hạ
đỏ, cố nhân xa rồi ...
MƯA THƯA CUỐI MÙA
Mưa về phố nhỏ chiều nay.
Nghe như có
tiếng thở dài đâu đây.
Giọt buồn giăng
trắng hàng cây.
Người đi bỏ lại bàn
tay nhớ người.
Ly cà phê sáng ngậm
ngùi.
Đắng môi lạc mất
nụ cười ngày xưa.
Người đi thầm
lặng tiễn đưa
Ta về gom hạt mưa
thưa cuối mùa...
NẮNG ĐÃ NGẢ CHIỀU
Ừ thôi! Nắng đã Ngả chiều
Mở ngăn kỷ niệm Bao
điều nhớ quên
Ngoài kia Lá
rụng Đầy thềm
Vầng mây ảo mộng Lạc miền dấu xưa
Vào hạ Lất phất
Giọt mưa
Màu hoa phượng đỏ Đong đưa nỗi buồn
Tôi về Ghé lại
Vườn sương
Nhặt câu thơ cũ Còn vương sắc vàng
NGÃ BA SÔNG
Tôi về giữa ngã ba sông
Câu thơ chết đuối, nghẹn dòng nước trôi
Lặng thầm soi
lại bóng tôi
Nghe trong gió hát những lời vu vơ
Làm sao tìm được
dáng thơ
Dường như là chỉ giấc mơ hoang đường
Buông tay, lạc
dấu khói sương
Hong màu kỷ niệm còn vương bóng hình
Thôi đành chìm
cõi lặng thinh
Tôi về niệm khúc ru tình ngày xa...
NGẬM NGÙI
Đọc thơ người sao thấy ngậm
ngùi
Hình như chạm khẽ nỗi lòng tôi
Hình như... tôi
cũng đau như thế
Ai nỡ làm trầy
xước trái tim tôi.
Tôi đã đi qua
mấy đỉnh buồn
Dừng chân bên dốc buổi hoàng hôn
Chợt nghe tiếng lá mùa thu muộn
Thả xuống hồn tôi những khói sương
Tình chưa đỗ sao
sầu ly biệt
Tóc đâu xanh theo lá đổi màu
Sớt cùng tôi nỗi buồn thiên cổ
Ly rượu này... ta uống cạn tình nhau.
NGƯỜI CÓ VỀ
Người có về...Qua
lối cũ không?
Hãy nhặt dùm tôi một đoá hồng
Hình như sót lại
từ lâu lắm
Thuở tóc mình còn xanh rất xanh.
Người có về...Qua
phố tình nhân
Ghé ngôi quán cũ, chỉ một lần
Ngồi nghe nhạc Trịnh chiều mưa đổ
Tia mắt nhìn nhau thoáng bâng khuâng.
Người có về...Sau
chuyến hành quân
Áo trận giày sault lấm bụi trần
Cổng trường len lén tìm cô giáo
Hai đứa cười tươi, bước song song.
Và rồi ...Người
đã đi thật xa
Đôi mắt mù sương ướt lệ nhoà
Tôi nghe hiu hắt từ dạo ấy
Chinh chiến buồn...Ôi! Xót xa...
Tôi vẫn chờ
Người Chờ thật lâu
Sắt se, đau buốt mối tình đầu
Cứ ngỡ bóng xưa còn đâu đó
Người đã tan vào cuộc bể dâu...
NHƯ DÒNG SÔNG NHỎ
Em hiền lành như dòng sông nhỏ.
Ngày gặp nhau anh
như biển cả mênh mông.
Ánh mắt anh nhìn cuốn hút nhánh sông.
Em khao khát muốn
hoà vào biển cả.
Em cứ trôi trôi
về trời lạ.
Khát vọng tình yêu... Ôi! Hạnh phúc thật nhiều.
Mặc nắng lên cao mặc gió gào sấm chớp.
Cứ thế, dòng sông nhỏ ra khơi.
Nhưng ai biết
được cuộc đời.
Có những khúc quanh Không định trước.
Dòng hải lưu xuôi, ngược
Mình nào có hoà nhập vào nhau.
Anh xa rồi... Dòng
sông xưa cạn nước.
Em lẫn vào kênh rạch buồn tênh.
Ôi! Ánh mắt biển xanh
Anh đã đi qua nhánh sông cạn kiệt...
NIỆM KHÚC THU
Mắt vương màu u ẩn
Ta ru giấc chiêm bao
Câu thơ chừng vụn vỡ
Buồn nào cũng xanh xao
Chuyến xe đời
hiu quạnh
Lữ khách sầu chơi vơi
Trăng xưa giờ khuyết lạnh
Mây bay hoài xa xôi
Hoàng hôn chiều
nhạt nắng
Ta niệm khúc thu buồn
Tìm về riêng khoảng lặng
Thấy thương mình nhiều hơn
Chia tay mùa thu
cũ
Nhớ lá rụng chiều mưa
Lối về sao xa ngái
Buốt hồn buổi tiễn đưa
NỢ NGƯỜI
Ta nợ Người một dòng sông
Bập bềnh trôi giữa mênh mông đất trời
Mang theo nỗi nhớ bên đời
Bao nhiêu kỷ niệm của thời dấu yêu
Hoàng hôn nhuộm
đỏ ráng chiều
Mắt sương ẩn chứa những điều mộng mơ
Mùa thu vàng ấm câu thơ
Khu vườn cổ tích ngẩn ngơ chuyện đầu
Ta nợ một cuộc
bể dâu
Sân ga ngóng đợi con tàu mù xa
Và nợ cả tâm hồn ta
Đành thôi...Hẹn lại...Xót xa ngậm ngùi
Ru
Ngủ đi, hãy ngủ đi em
Ngoài kia trăng đã say mềm giấc khuya
Quên đi cổ tích ngày xưa
Để lòng tĩnh lặng như chưa biết buồn…
RU CON
Tiếng à ơi, mẹ ru cho con ngủ
Giấc ngủ ngoan hiền của tuổi nằm nôi
Ngủ đi con , dù ngoài kia đạn réo
Và hoả châu sáng rực cả khung trời
Ngủ đi con, hỡi
con ngoan của mẹ
Cha sẽ về đêm nay ... hay ngày mai
Con có thấy quê hương mình rách nát
Con có nghe mặt đất súng bom cày
Mới đôi mươi mẹ
đã là chinh phụ
Rời giảng đường cha hóa kiếp chinh phu
Hội bướm hoa, bây giờ thôi giã biệt
Chiến tranh về, tươi trẻ hoá hoang vu
Trót sinh ra giữa
thời ly loạn
Tóc còn xanh mà hồn đã bạc màu
Người vợ trẻ trên đầu khăn sô trắng
Bà mẹ già héo hắt vạn niềm đau
Ngủ đi con, hỡi
thiên thần bé nhỏ
Giọng ru buồn theo tầm đạn bay xa
Mẹ cúi mặt lâm râm lời cầu nguyện
* Cho bạn bè vừa nằm xuống chiều qua
SÔNG ƠI!
Sông ơi! Sông chảy Về đâu
Mà sao Nước cuốn
Những câu thơ buồn
Sông ơi! Sông
Chảy Xa nguồn
Giang đầu Bến
đợi Giờ Sương khói rồi
SƯƠNG KHÓI
Sương khói, chỉ là sương khói
thôi
Mà sao se sắt lắm ngậm ngùi
Giờ đây chiếc lá mùa thu cũ
Vàng héo trong chiều hiu hắt rơi
Mất dấu nhau rồi
khuất nẻo xa
Không đưa, không tiễn, chén quan hà
Lắt lay nắng nhạt hồn cỏ úa
Ta về ngồi lại với bóng ta
Có một nỗi buồn
chẳng gọi tên
Cuộn chặt niềm đau dải lụa mềm
Chợt nghe cơn mộng tan thành sóng
Vỗ nhẹ bờ xưa giấc lãng quên
Bảng lảng mùa
thu man mác trôi
Không gian tim tím cả góc trời
Và ta bỗng thấy ... hình như ...đã
Lá của cuối mùa ... chẳng còn rơi
TIỄN ĐƯA
Ta về qua chốn
đó
Vàng rụng lá mùa xưa
Ngập ngừng chân bước khẽ
Buồn nào hơn tiễn đưa.
Hồn chìm trong
khoảng lặng
Đánh rơi kỷ niệm buồn
Vầng trăng giờ cô quạnh
Vườn cũ cũng mờ sương.
Mây bay hoài
viễn xứ
Biền biệt một nhánh sông
Mùa đi không trở lại
Con nước mãi xuôi dòng.
Buông tay cơn
huyễn mộng
Ta nép bên dốc đời
Cuộc người là hư ảo
Ngày xưa... Ngày xưa ơi!
TÌNH CỜ
Em giờ nắng ngả qua cầu
Mây trời bàng bạc, mái đầu điểm sương
Đâu rồi mười ngón tay thon
Sắc hương dạo ấy, phấn son phai màu
Tình cờ ta gặp
lại nhau
Dáng anh cũng đã áo nhàu thời gian
Bao nhiêu năm, chút ngỡ ngàng
Ôi! Người trai của một thời xa xưa
Bỗng nghe hồn
ướt cơn mưa
Đường trơn, phố nhỏ anh đưa em về
Tay mềm đan chặt đam mê
Môi hồng âm vọng lời thề sắt son.
Bóng câu ngựa
nhịp chân bon
Giờ đây mắt cũ không còn xanh xưa
Ngậm ngùi biết mấy cho vừa
Mình quay lưng bước, cuối mùa vàng thu
TÔI TRỞ VỀ ĐÂY
Bao nhiêu năm tôi trở về đây
Đứng lặng yên nhìn phượng rơi đầy
Góc tường mùa cũ giờ rêu xám
Ngậm ngùi nhìn mây trắng nhẹ bay.
Tôi trở về đây các em ơi!
Hồn cô giáo trẻ tuổi đôi mươi
Lần đầu lên lớp run tay phấn
Gương mặt giả nghiêm chẳng dám cười.
Ai hiểu lòng tôi ngày xa đó
Thương lắm đàn em tuổi thơ ngây
Trắng đêm thao thức bên giáo án
Ươm dệt tương lai mộng thật đầy.
Tôi trở về đây các em ơi!
Bao nhiêu kỷ niệm cũng đầy vơi
Ôi! tà áo trắng thời thơ ấy
Trôi dạt nơi đâu, những mảnh đời .
Tôi trở về đây đầu nhuốm bạc
Lòng buồn như lữ khách Phương xa
Mang trong tiềm thức ngàn nhung nhớ
Không khóc mà sao lệ cứ nhoà...
TRÁCH CHI
Gặp nhau chỉ khoảnh khắc thôi
Chia tay Thầm
lặng không lời từ ly
Trách chi một
cánh thiên Di
Cuối trời hun
hút bay đi không về...
TRỞ VỀ
Tháng năm về theo tà áo trắng
Cổng trường ơi! Hoa nắng đầy sân
Tóc dài xưa nhuốm bụi bao lần
Cây phượng vỹ già nua đứng lặng
Trở về đây bước
chân nằng nặng
Nhớ quá chừng kỷ niệm thời xa
Lặng lẽ buồn ta gặp lại ta
Thuở vụng dại mới làm cô giáo
Trời vào thu pha
vàng sắc áo
Bụi phấn rơi, ôi! Đẹp diệu kỳ
Tim rung theo nhịp trống mùa thi
Thương, thương quá đàn em ngơ ngáo
Giờ tan lớp tung
tăng chân sáo
Nắng vàng ươm đậu tóc em bay
Lúc lòng ta ngà ngọc đắm say
Đêm thao thức bên trang giáo án
.............................
Thời gian trôi và trôi đi mãi
Trường xưa ơi! Xám góc tường rêu
Ta về đây tìm lại dấu yêu
Nghe nức nở tiếng ve mùa cũ...
TRỜI ĐÔNG BUỒN
Nước mắt đâu về
giăng thật đầy
Mùa đông trở lạnh ở hôm nay
Ngoài kia mưa bụi giăng giăng lối
Tôi khóc trong hồn, khóc trong tay.
Người đến âm
thầm rồi lại đi
Mắt chìm sóng mắt buổi biệt ly
Nghe trong nắng sớm hơi sương lạnh
Lặng lẽ Người đi biết nói gì .
Cuộc đời thoáng
chốc như cơn mơ
Và tôi ga nhỏ đứng đợi chờ
Con tàu rời bến buông tay vẫy
Sao vẫn ngậm ngùi rụng xuống thơ
Lần tiễn nhau đi
buồn tiếp buồn
Bóng nhỏ bên đường đếm mưa sương
Con tàu biết có sầu ly xứ
Hay chỉ mình tôi khóc người thương
Gió vẫn lạnh
lùng mang heo may
Bàn tay lưu luyến nhớ bàn tay
Người đi, đi mãi phương trời đó
Kẻ ở nơi đây nhạt trang đài
XA VẮNG
Người xa rồi ...Đây không còn
nắng
Hoa thơ Buồn
Rụng trắng Triền sông
Gió mùa xưa Xao
xác Qua lòng
Nghe Nhịp bước
Của thời Xa vắng
Chiếc lá rơi
Trong chiều Thinh lặng
Đã úa vàng Hiu
hắt Trời thu
Tôi Tìm tôi Lãng
đãng Sương mù
Sao lạc dấu Giữa
đời Tất bật
No comments:
Post a Comment