Monday, August 10, 2020

Nguyễn Phúc Thụy Phiên 3

 Anh ấy ở Phần Lan - Anh đã học văn như thế nào - Bài à ơi cho em - Chiếc nón màu hồng trên chiếc xe màu cam - Cô gái tu từ - Có khi 18 - Cod một thành phố trong lòng thành phố - Đồng hồ hồng - Em chẳng cần đến hai chữ giá như - Em có gật đầu vào tháng tám này không - Em vừa hôn anh - Eureka - Giàn hoa năm nay - Không đề trên đường Hàm Nghi - Nếu thấy lá vàng rơi đâu đó một mai - Khiên khúc cho An - Sự thiện nghệ của mùa mưa - Thua cược - tự vấn hay hay bài thơ về cô gái tên Dạ - Vén đêm trường sẽ luôn thấy hừng đông - 


ANH ẤY Ở PHẦN LAN

Anh sẽ viết một bài thơ vui,
(thật mà, em không cần xếp những hoài nghi thành nếp nhăn trên trán)
Dẫu anh vẫn tin một lập trường cơ bản
Đời nghiêng về phía của nỗi buồn

Khi có người trích lại thơ anh mà không chịu dẫn nguồn
Anh cười xòa, xem như ngôn từ được thêm phần lan tỏa
"Ơ, anh có nói gì đến Bắc Âu đâu mà em hỏi về Viking và biển cả..."
Đó là cách cuộc độc thoại bắt đầu:

"Hai triệu năm là bài hát của Đen Vâu
Hai vạn dặm dưới biển sâu là cuộc phiêu lưu đẹp nhất
Hai mươi mốt giờ ở đây là lúc bên kia nắng ươm vàng mặt đất,
Còn hai chúng ta...chắc anh cũng hiểu mà...."

Câu trả lời không kèm theo giây phút vỡ òa
Chắc với em, anh chỉ là một đoạn YÊU ĐƯƠNG NHẤT THỜI trong đôi ba khoảnh khắc
Anh ấy vẫn là người em YÊU THƯƠNG NHẤT ĐỜI dẫu vô vàn bất trắc.
Na ná và gần như, là nghĩa đã khác rồi...

Lời hứa trên giàn hoa, đến bóng mát cũng đâm chồi
Dưới hiên nhà, hình như không có chỗ cho anh ngồi ở đó
Nhưng xin em nhớ điều này, như TÀN TÍCH CỦA THÀNH TRÌ bị thời gian phế bỏ
Tận cuối tình yêu anh, em sẽ luôn thấy CHÂN THÀNH ...

Còn niềm vui, vẫn là của để dành
Nghĩa là, trong bài này không có!


ANH ĐÃ HỌC VĂN NHƯ THẾ NÀO?

Trong những năm tháng đó, anh đã học văn như thế nào?
Đó là điều mà em luôn muốn biết
Để như Sóng vỗ Tràng Giang, trong từng câu anh viết
Tất thảy đều nêm chặt nỗi buồn...

Anh có thấy nỗi hờn oan của thiếu phụ Nam Xương
Mệnh đề của Đức Tin, chứ đâu giản đơn là Vũ Nương chết vì chiếc bóng?
Hay chuyện ở Đồng Đăng, ngàn năm còn đứng vọng
Anh có chút mủi lòng, nếu em hoá đá nỗi chờ mong?

Hay em nấu bát cháo hành, thì anh có ăn không
Hay ngược lại, anh cứ mời em bánh đúc?
Sao như Lặng lẽ Sa Pa, anh chỉ mỉm cười rồi Tắt Đèn vừa lúc
Lão Hạc ôm cậu Vàng về phía của bóng đêm...

Sau tiếng thở dài, anh có gì để nói thêm
Hay lại đặt lá ngón vào tay người vợ lẻ
Anh đừng biến thành đoàn tàu với cuộc đời em như Hai Đứa Trẻ
Leo lắt chờ giây phút vụt qua...

Vội Vàng mùa thu tới, chắc có chút mơ hồ như Chiếc Thuyền Ngoài Xa
Người đàn bà chịu những trận đòn roi, đặt cược vào ngày mai sẽ khác
Hay Mảnh Trăng Cuối Rừng, nơi nghiệt cùng, tình yêu vẫn hát,
Như cách em vẫn chờ Mùa Lạc và anh...

Hình như đã có quá nhiều nỗi buồn và thân phận mỏng manh
Anh đừng biến em thành nhân vật tiếp theo, được chứ?
Dù câu "anh yêu em", vẫn đang chia thì quá khứ
Và vị ngữ không phải là em...

Nếu Hạnh Phúc Của Một Tang Gia , là trích đoạn đáng xem
Thì em vẫn tin, đời mình sẽ có một chương Số Đỏ
Như cách em yêu anh, một Mùa xuân Nho Nhỏ
Vẫn vươn mây như Những Cánh Buồm.

Những năm tháng đó, anh đã học văn như thế nào,
Và những năm tiếp theo, anh có thể cùng em viết về hạnh phúc?

Bài À ƠI Cho Em

...yên bình đi nhé những chông chênh...

Vẫn có ai đó ở đây và hát bài À ơi
Giữ lại hoàng hôn cho buổi chiều đừng rơi xuống
Cho tóc ai tung bay, không thêm một lần gió cuốn
yên bình đi nhé những chông chênh…

À ơi...
ai cũng có những ngày không tên
những ngày từ bốn phương tự nhiên nỗi buồn đánh lưới
Đứng giữa vòng xoay mà tựa hồ chân tường phía cuối
không còn lối rẽ cho mình …

À ơi …
Ai cũng có những ngày mà may mắn lặng thinh
những ngày nụ cười giản đơn thôi, cũng tìm đường đi mất
Có nỗi sầu vương mà một tiếng thở nhẹ tênh, còn hơn trăm ngàn vết cắt
bất trắc đến vô cùng …

Thì hãy neo lại cho mình giữa trăm mối mông lung
một ký ức về niềm vui của mùa xanh nào đó
ai đã từng đi qua điểm dừng của gió
đặt một nhành hoa và nặn một nụ cười…

À ơi…
hãy cứ nghiêng đầu về phía có niềm vui
Chỉ cần tin thôi thì ngay giữa khuya ngẩng đầu cũng có khi thấy nắng
Chỉ cần nhớ đến lần vui, thì giữa mưa giăng vẫn nguyên một nhành hoa trắng
Lung Linh…hết những nỗi buồn….

Hãy nghe bài "à ơi'' trong những ngày mưa tuôn
sẽ có nụ cười cho em thấy nắng ….


CHIẾC NÓN MÀU HỒNG TRÊN CHIẾC XE MÀU CAM

Chiếc nón màu hồng đặt trên chiếc xe màu cam.
Anh đưa em đi qua rộng dài năm tháng
đi qua bốn mùa nơi biển sâu hay suối cạn
đi qua ngày mưa cho đến phút thấy cầu vồng …

Rồi bế con trên tay em vẫn đội nón màu hồng
anh vẫn chạy chiếc xe màu cam mỗi chiều tan sở
Ờ thì có hơi màu mè, nhưng chẳng làm sao mà mắc cở
khi chiếc nón màu hồng đặt trên chiếc xe màu cam.

Rong ruổi trong đời, trắc trở với ngược ngang
anh đôi lúc cũng bon chen lẫn vào vòng xoay nhân thế
Thì chiếc xe màu cam để em tìm anh cho dễ
Như em đội nón màu hồng là anh thấy được ngay !

Chỉ ước mình sẽ luôn như thế cho đến mãi sau này
dù thời gian có hằn thêm vài đường chân chim cuối mắt
Cơm áo tiền nong đôi lần làm chúng ta cáu gắt
Thì vẫn sẽ đặt chiếc nón màu hồng trên chiếc xe màu cam.

Rồi con trai chúng ta sẽ mặc quần xanh với chiếc áo màu vàng
em bế con trong tay vẫn nguyên màu hồng trên nón
Hai buổi sáng chiều, anh vẫn chạy xe màu cam đưa đón
Như thể chở cầu vồng đi đến hoàng hôn...

Hạnh phúc ngập tràn trên chiếc xe màu cam
Những tiếng nói cười làm hồng tươi vành nón
Ngã nghiêng đến nghiệt cùng thì buông tay chưa bao giờ là lựa chọn
Bởi chiếc nón màu hồng luôn đặt trên chiếc xe màu cam...
 

CÔ GÁI TU TỪ

Em là Huyền, còn người anh đã yêu tên là Mây Trắng
Câu này là Tả Thực hay Đối Lập hả anh?
Nhưng em biết chắc, thế này là Nói Tránh
Nếu anh nghiêng đầu và bảo, chỉ là chuyện qua nhanh...

Khi ví rằng nỗi nhớ vẫn thường bước qua lằn ranh
Là anh đang dùng phép Tượng Hình hay là Nhân Hoá
Em chỉ biết chắc một điều là anh đang Nói Quá
Nếu anh gượng cười và bảo , cũng có chút nhớ em...

Như sách giáo khoa thường có mấy phần được gọi là đọc thêm
(cách nói khác đi cho những điều không cần xem cũng được)
Phải chăng đó là Ẩn Dụ cho cách anh dùng câu giản lược
Trong những lần trò chuyện với em...

Cũng có lần tin nhắn đến bất ngờ, như cơn mưa giữa đêm
Hình như anh say, nên gọi Tóc Nâu thay cho tên cô ấy
Hay đó là phép Hoán Dụ một phần cho tất cả những gì anh luôn mơ được thấy
Nhưng cớ vì sao lại gọi cho em?

À, Câu Hỏi Tu Từ thôi, nên em sẽ không phiền nếu chỉ nhận về hai chữ "Đã Xem."
Và ai bảo So Sánh được mệnh danh là phép dụng ngôn buồn nhất?
Nhưng với em, là phút giây thấy mình như biến mất
Khi tên cô ấy thành Phép Điệp trên môi anh...

Khi em thấy mình trong suốt giữa trời xanh
Cũng là lúc mọi điều tỏ tường và ngay ngắn
Như câu anh bảo, "Anh vẫn yêu Mây Trắng!"
Em không thấy có dấu Huyền nào...


CÓ KHI -18

Có khi tôi về cuối phố
gặp em giữa những mặt người
thu treo lá vàng trước gió
em treo hy vọng nằm nghiêng.

Buông mỏng một phím nhạc mềm
mưa rơi đệm cho tình khúc
em ở bên người hạnh phúc
tôi về với cõi riêng mang

Mà sao chưa tắt nắng vàng
phiến âm làm nên phiên khúc
nỗi nhớ hằng đêm côi cút
vẫn xây lên một ước mơ...

Có khi em về qua phố
tôi đứng giữa lá vàng bay
em cười với người bên ấy
bên đây, tôi lặng cúi đầu...

có khi ...có khi nào đâu?
một mình em về trên phố
để tôi mang lòng thương nhớ
thả theo cơn gió tỏ bày...

Em về với người trong tay
trái tim hồng tươi là thế
thu vàng hoà trong nắng xế
tôi khuất sau những môi cười

có khi nhìn theo lặng lẽ
cuối phố một cặp tình nhân
thu thả lá vàng rơi khẽ
mà tôi còn nhặt mang theo..


CÓ MỘT THÀNH PHỐ TRONG LÒNG THÀNH PHỐ

Có một thành phố trong lòng thành phố
Là khi anh nghe, anh ấy kể về em
Có cả khu vườn trên tầng cao lẫn mái nhà nghiêng rất cổ
Có ồn ào xe cộ và có tiếng sóng xô.

Anh ấy không gọi em bằng tên, mà gọi là "quý cô"
Tự xưng là "kẻ hèn" , với nụ cười hạnh phúc
Rồi chắc có bụi bay nên chợt nhiên lặng im một chút
Phin cà phê rơi xuống giọt trầm mi...

Và thành phố này có bao nhiêu con đường đi
Anh ấy đều đặt tên với những điều có em ở giữa
Rồi chỉ mím môi, lắc đầu, "không nói nữa"
Khi vô tình nhắc đến nẻo chia ly...

Anh ấy bảo em rất thích nhạc của Thịnh Suy
( thật ngạc nhiên, anh chưa một lần NGHE EM nhắc đến).
Anh ấy kể, đã mở bản "MAI MÌNH XA" khi cả hai không biết cách nào để bắt đầu đoạn kết
"không phải dấu chấm hết... Là dấu chấm xuống hàng... "

"Anh còn yêu cô ấy không, sau tất thảy gió núi mây ngàn?"
Anh ấy lắc đầu, " Nghe đâu kết hôn rồi em ạ,
Anh tự dặn mình phải học quên tất cả
Như cách trở về thành phố này và gọi đúng những cái tên..."

Là Ngã tư Bảy Hiền thay vì Góc Phố Của Buổi Hẹn Đầu Tiên
Không còn Quán Một Đêm Say mà chỉ là con đường mang tên Bùi Viện
Là Hồ con rùa chứ không còn là Hồ Anh Cùng Em Ước Nguyện
Và chỉ là đường Hàn Thuyên, không phải Phố Của Những Chiếc Hôn...

Hình như có một thành phố đang cố để vùi chôn
Bên ly cà phê, hoàng hôn xuống trên dấu chân của một thành phố khác.
Thì ra, anh chưa một lần ngồi yên để lắng nghe em hát
Nên đâu biết những dặm dài sau cánh mỏng tường vi...

Chắc đêm nay, anh sẽ nghe nhạc của Thịnh Suy
Hẳn nhiên, phải bắt đầu bằng bài THẮC MẮC...


ĐỒNG HỒ HỎNG

Hình như muộn rồi,
Anh đưa tay, lên dây cót đồng hồ, nhưng những vòng kim không chạy
Chiếc đồng hồ em tặng anh vào một đêm thứ bảy
Cách đó mười năm...

Là khi anh cứ mơ hồ đong đếm dưới ánh trăng
Suy đoán độ dài thời gian bằng góc nghiêng của chiếc bóng
Em mỉm cười rồi nói" Đây nè chàng ngốc,
em dành hết thời gian của mình cho anh"

Chắc từ khi xa nhau, những vòng quay của trái đất thêm nhanh
Nên mười năm ngỡ ngàng trôi đi trong chớp mắt
Đến lúc hỏng sợi dây thiều, chợt dấy lên vô vàn gợi nhắc
Anh đánh mất điều gì ở phía trước cổ tay?

Nếu bây giờ gặp lại thì mình sẽ nói gì đây
Hay trả lời thế nào nếu em hỏi bảy cộng ba là mấy?
Hay lặng lẽ cúi đầu nếu trước hiên nhà anh thấy
Em dạy đứa con ngoan, ba cộng bảy bằng mười...

Đêm vẫn trôi trên phận số mỗi người,
Hỏng mất dây thiều, chiếc đồng hồ- hệt như chúng ta- hiện giờ không được
Nhưng nhìn ánh trăng nghiêng theo cách của mười năm về trước
Anh biết, chắc đã muộn rồi!

 EM CHẲNG CẦN ĐẾN HAI CHỮ GIÁ NHƯ

Giá như em còn mười bảy
Chưa hiểu hoa vàng mang ý nghĩa phai phôi
chưa hiểu giấc mơ thường ngã màu đắng chát
và chưa hiểu anh, còn một người khác ...để yêu...

giá như em còn mười bảy
giấu trong ngực gầy những nhịp đập bỏng sôi
nơi trái tim tự cho mình nông nỗi
nông nổi yêu thương và nông nổi đợi chờ

giá như cuộc tình đẹp như một bài thơ
tình yêu và người yêu nơi cuối hoàng hôn chung về một chỗ
thì đâu cần đếm những tháng năm trong miệt mài khắc khổ
vẽ vết chân chim tận đáy nỗi buồn em...

Giá như cuộc đời chỉ gói trong một đêm
Và thế giới nay chỉ có em và anh, là duy nhất
thì hé cửa thấy bình minh, em đâu còn sợ anh đi mất
với lời dỗ dành dưới nắng hóa lung linh...

Đến bây giờ em không còn mười bảy
nhặt hoa vàng đổ gãy mấy mùa yêu
hạnh phúc yên bình nửa đời chênh vênh vẫn thiếu
chỉ có tin anh là nông nổi còn thừa....

Và vì anh, mà em chẳng cần đến hai chữ giá như
bởi vun vén yêu thương nên em mãi còn mười bảy...
rỉ máu xước trầy, trái tim kia vẫn vậy
tích nhặt vụn thừa đổi nguyên vẹn tin yêu !

 Em có gật đầu vào tháng tám này không?

Em có gật đầu vào tháng tám này không?
Khi anh quỳ trên một chân và nói lời nồng thắm
em che miệng cười hay mắt em ướt đẫm
khi cuộc tình sẽ cập bến an nhiên?

Em có nhớ đêm nào ngồi dưới một hàng hiên
anh kể em nghe về quãng đời bão gió
em nở nụ cười cho anh niềm tin son đỏ
để bắt đầu một cảm giác yêu thương?

Dẫu ai cũng từng có ngày tháng vấn vương
anh u uẩn nỗi niềm để em nhọc nhằn tự vấn
em từng nói với anh, về một người đã xa, em vẫn
còn nhớ thương...anh lặng lẽ cúi đầu...

Rồi cũng đi qua, ngày tháng bảy mưa ngâu
Tháng tám xanh mềm bên dòng sông Đế Võng
ai vừa nói thương ai, bằng ngữ âm rất mỏng
Phố Hội đã lên đèn..., em có gật đầu không?

Để dòng sông xanh nghe phút đầu tiên em gọi anh là chồng
rồi phút của mười năm,anh gọi em là mẹ của một đàn con nhỏ
Anh sẽ gói yêu thương đến ngày bạc đầu vẫn vẹn nguyên tim đỏ
Khối chân tình nồng cháy thiết tha...

Anh quỳ trên một chân và không hát tình ca
Có sông nước miên mang đệm đàn cho lời anh nóng hổi
Mây cũng ngừng trôi ,gió phía chân trời chẳng thổi.
Phố Hội yên bình chờ khoảnh khắc đó thôi...

Em sẽ gật đầu hay mấp mấy đôi môi?
Tháng tám có tin vui, cho đèn lồng lung linh thêm nữa
Hồ hởi khát khao, anh nghĩ ra cả trăm điều sắp sửa
Dẫu phút giây này,chẳng biết, em gật đầu hay chưa ...?

Em có gật đầu vào tháng tám này không?


EM VỪA HÔN ANH

Em vừa hôn anh?
trong thảng thốt giấc mơ nửa đêm về sáng
Em vừa hôn anh...
với đôi mắt nhắm nghiềng, gọi tên một người nào khác

Em vừa hôn anh,
Khoảng lặng sau lần chạm môi chỉ còn là đắng chát
Em vừa hôn anh,
chợt ước mơ nghiêng màu mất mát...

Em vừa hôn anh!
Tóc em vẫn bay trong phút giây gọi tên người ấy
mắt em nhắm nghiềng nên chỉ có một hình dung không tìm vẫn thấy
...chẳng phải là anh...

Chắc là người vừa về qua rất nhanh
trong mong manh giấc mơ em được ngồi chải tóc
Bỗng tiếng phong linh vang từ phía đời khó nhọc
em vội giữ chân người bằng một môi hôn...

Anh từng mơ...từng mơ đến dại cuồng
một lần được hôn em để biết thế nào là vị ngọt
Anh ngờ đâu khát khao ngã màu đắng xót
Em gọi tên người khi vừa chạm môi anh...

Là nửa đêm về sáng đâu có những long lanh
cho một người đứng canh bên rìa giấc mơ hoài niệm
Em vừa hôn anh... cho kiệt cùng vông viễn
khi ước mơ hóa thật theo một kiểu không ngờ...

Em vừa hôn anh.
Bằng môi hôn dành cho người ấy.
Em vừa hôn anh.
Và từ đó đắng cay tìm thấy.

EUREKA

Khi anh hôn cô ấy
Bầu trời có chuyển thành một màu xanh khác không anh?
Khi anh hôn cô ấy
Thời gian có thay đổi độ dài như Thuyết Tương Đối của Einstein?

Anh đặt tay lên vai hay là một cái ôm vòng qua chiếc váy màu xanh?
Rồi ghé sát tai và nói bằng giọng trầm mê hoặc
Hay tìm ra điểm tựa cho những điều từ lâu kiên trì sắp đặt
Anh nâng cô ấy vào lòng mà nói "Eureka"...

Và nói cho em biết tên của lọ nước hoa
Hay kể cả màu bra cô ấy dùng trong lần chính tay anh cởi bỏ
Rồi sau phút nồng nàn, anh làm gì với chiếc khuy cài bé nhỏ,
Anh gài lại cho cô ấy phải không?

Em như con lắc đồng hồ, còn gì nữa để chờ mong?
Khi biên độ của dối lừa đã đánh đồng tần số
Nếu ví tình yêu là phần lõi sâu của tận cùng nguyên tố
Thì phần dành cho em chắc bán rã mất rồi...

Và anh thấy gì khi môi chạm vào môi ?
Chẳng phải dải ngân hà được sinh ra từ vụ nổ
Thì trái tim em đây, anh đã tìm đúng chỗ
Đánh vỡ đi nếu cần một nguyên cớ để bắt đầu...

Khi anh và cô ấy hôn nhau,
Hệt như người đàn ông từ ngàn xưa đã tìm ra lực đẩy
"Eureka", cũng là phút giây em đau lòng nhìn thấy
Anh không mặc gì ngoài mặc kệ em thôi...


GIÀN HOA NĂM NAY

"Nếu không viết được gì vui
Thì anh đừng gửi thư cho em nữa
Và cũng đừng đặt tên em ở giữa
Những bài thơ của anh... "

***
Em vẫn nghĩ hôm nay trời rất xanh
(Màu người ta gọi tên khi giả vờ mình không vụn vỡ)
Người bưu tá để xuống hiên nhà lúc hoa Mười Giờ vừa nở
Một bức thư tay...

Hệt như lúc kiệt cùng hy vọng, nhiệm màu lại hoá phép đến đây
Em đã nghĩ về anh trước nhất
Đã xé toạc đôi môi bằng những ký âm rất thực
... Bức thư của mười năm...

"Xin anh hãy an nhiên và thôi những nỗi trầm ngâm
Xin lỗi vì em chỉ là người đứng bên ngoài lằn kẻ
Nỗi buồn của anh chắc cần một ai chia sẻ
Nhưng không phải là em..."

"Em cũng muốn nói gì đó nhiều thêm
Nhưng chúng ta đâu còn gì ở giữa
Nên anh đừng gửi thư cho em nữa...
Tái bút... Mà thôi..."

Trời vẫn xanh, và mây trắng vẫn trôi
Chắc người bưu tá đếm nhầm ô cửa
Hay cô gái ấy ghi nhầm một nơi từ lâu đã không còn đến nữa...
Chỉ có sự im lặng của anh là mãi mãi không nhầm!

Không Đề trên đường Hàm Nghi

Đường Hàm Nghi dài bao nhiêu, em biết không?
Và con đường hoài nghi trong lòng em nữa chứ
Hình như phía trước trái tim có điều chi án ngữ
Nên số lần dừng đèn đỏ nhiều hơn số ngã tư...

Đôi khi cần rạch ròi mà câu trả lời lại bắt đầu bằng hai chữ hình như
Hay sự thật cũng cần vài ba nhịp dẫn
Hay mọi dối lừa đều được biện minh bằng bất cẩn
Như cách ai đó đã đánh rơi em giữa phút nồng nàn.

Là khi cô ấy gọi đến và anh ta tắt máy vội vàng,
Vòng tay buông lơi để chiếc ôm tan vào khoảnh khắc
Tấm ảnh chụp nghiêng rơi ra giữa chừng trang sách...
Không phải là em...

Anh đến vào lúc tòa cao ốc lấp lánh giữa đêm
Em đứng tựa lưng vào một ô cửa kiếng
Điếu thuốc vừa châm trong tay em tắt lịm
Chắc là ký ức về qua...

Chắc là anh có nét giống anh ta...
Như những tòa nhà ở đường Hàm Nghi cũng hao hao như thế...
Như những dối lừa làm hoài nghi mang ra đặt để,
Em đừng đốt thuốc nữa, được không?

Đường Hàm Nghi dài bao nhiêu em biết không?
Và cả tình yêu anh dành cho em nữa chứ?
Sao khói thuốc xám màu được ở trên môi em án ngữ
Mà không phải môi anh?

 

NẾU THẤY LÁ VÀNG RƠI ĐÂU ĐÓ MỘT MAI

Chiếc lá vàng không rơi
mà chỉ là đi hết định phần của nó
úa tàn như một lẽ tất nhiên thường tình phải có
như từ tro lửa hỏa phụng mới trùng sinh …

Họ đi ngang qua những khung hình,
và cười em vì vừa chia tay mối tình tưởng như chắp cánh
Vì em từng ngợi ca tình yêu với vô vàng diễm hạnh
Vì em dám tin vào phúc phần khi đứng hát giữa thế nhân

Khúc du ca ngày ấy không một chút phân vân
(Và chắc bây giờ cũng thế)
Vì thời khắc tình yêu ngát hương là phút giây con tim mặc kệ
Những gièm pha, cách trở và cản ngăn….

Nên dẫu có chia xa , xin đừng khóc vì rơi vỡ ánh trăng
Mà hãy mỉm cười vì những mùa lung linh từng có
cái thi vị trong đời chẳng phải là cùng nhau đi qua những ngày trở gió?
dù phía cuối con đường không còn ai đó đợi ai…

Nên nếu thấy lá vàng rơi đâu đó một mai,
đừng nhếch môi cười hay chấp tay luyến tiếc
Vì ai cũng có riêng một định phần dưới nền trời xanh biếc…
kể cả chuyện tình yêu…

(Tặng H.O vì một clip rất cũ của cô chợt nhiên tăng lượt xem đáng kể sau ngày chia tay)

 

PHIÊN KHÚC CHO AN

Cha vẫn là đứa trẻ, trong vòng tay bà nội
Cho đến khi con cất tiếng chào đời
Cha thấy mình đã đi một quãng đường vời vợi
Để chạm được tay con... Khoảnh khắc thay lời

Cha đã sống như một gã du ca, hát mãi về chân trời
Rong ruổi với những buồn vui trên thảo nguyên đầy nắng
Nhưng chưa từng có gì ấm áp hơn long lanh màu mắt
Khi con nhìn cha... Ngơ ngác phút giây đầu...

Mẹ đã oằn mình gánh chịu những cơn đau
( cái đau xé thịt xé da mà đàn ông không bao giờ hiểu thấu)
Mẹ chưa từng buông xuôi dù phải mất đi xương máu
Để con đến với cuộc đời... để cha được làm cha....

Nên nếu mai này, con có viết tiếp những khúc tình ca
Thì hãy bắt đầu bằng cách cùng cha nói lời cảm ơn đến mẹ
Bởi cha lúng túng vụng về và đôi khi rất tệ
Nên xót xa tủi hờn mẹ vất vả nhiều hơn!

Còn bây giờ thì con hãy ngủ ngoan,
Và cứ khóc cười vì đời là buồn vui xen kẽ
Nhưng với riêng cha từ phút giây ngón tay chạm khẽ
Là cả một chân trời đã ngập ánh hoan ca...

 

SỰ THIỆN NGHỆ CỦA MÙA MƯA

Sự thiện nghệ của mùa mưa
Là phác thảo nỗi buồn bằng hình hài của từng giọt nước
Cứ ngỡ là giống nhau nên tin rằng mình sẽ luôn biết trước
Nào ngờ...như tên bài hát mới của Bích Phương...

Là khi thành phố còn nghiêng mình dưới những làn sương
Anh nhắn tin hỏi em có cần một ai làm bờ vai phía trước
Anh biết một quán ăn ngon, chiều anh đón em về luôn cũng được...
"Cảm ơn anh, xe buýt đến rồi!"

Lướt qua những gian hàng, anh tìm thấy một thỏi son môi
(Dù biết môi em là nơi có một bóng hình đã từ lâu khóa trái)
Nâu đất hay đỏ cam, anh phân vân hỏi lại...
"Cảm ơn anh, em để môi trần"

Hình như chỗ em đang mưa, anh cũng ở rất gần
Đừng ngại ngần, để anh mang chiếc ô đến nhé
Chợt có tiếng nấc sau môi, khi em trả lời rất khẽ
" Cảm ơn anh, em cũng ướt rồi!"

Nên anh đành đứng dưới hàng hiên, dù trong sân vẫn có một chỗ ngồi
Bởi sự thiện nghệ của câu chối từ là chẳng hề có chữ "không" nào ở đó
Phép tu từ được tạo ra vì có quá nhiều điều không nên nói rõ
Như "cảm ơn" là cách bắt đầu sự kết thúc đấy thôi...

Sự thiện nghệ của mùa mưa
Là tạo phép tàng hình cho những gì rơi ra từ mắt...

 

THUA CƯỢC

Có người đố mình đăng một bài thơ không chứa nỗi buồn
Vì cơn mưa đã làm lem những lằn vôi vạch bên cửa sổ
Phương của hạt mưa rơi là gieo mình vào trong vụn vỡ
Nên những muộn sầu theo đó lan ra...

Có người vẫn ngồi dưới hiên nhà
Chờ một người về trễ hơn chín giờ đêm một chút
Chờ được thấy nhau rồi cứ để lặng im làm nên uẩn khúc
Tiếng mưa rơi đệm một cung trầm...

Căn gác nhà bên vang lên một khúc dương cầm
Hình như là chàng trai từ phía mười năm vẫn còn ở lại
Mỗi lần mưa bay nghiêng, tựa như thêm một lần đối thoại
Vẫn chẳng lần ra nguyên cớ của những dấu chân đi...

Có người hoạ sĩ già, ngồi chép lại bức tranh ĐỨC MẸ SẦU BI
Ngày mai phải giao rồi, chắc đêm này thức trắng.
Mưa trên mái tôn hỏi giọt cà phê có được làm chính mình khi rơi vào vũng đắng?
Khẽ một cái lắc đầu, nghe tiếng hát đưa nôi...

Đã nói là sẽ viết những dòng chỉ có niềm vui thôi,
Sao lại ngó quanh rồi đi vào mê cung đầy tiếng thở dài sâu xoáy
Hay vì nhìn theo phương mưa rơi nên ngẩng lên là thấy
Nỗi buồn treo trên nhiều cao độ khác nhau...

Có người đố mình kể một câu chuyện không chứa niềm đau
Như ông hoạ sĩ già, mình lắc đầu, nở nụ cười của người thua cược...

 

TỰ VẤN HAY BÀI THƠ VỀ CÔ GÁI TÊN DẠ

Trong mười cảnh chùa, chùa nào có tên là TRÌNH TỰ?
Bốn phương tám hướng, phương nào gọi là PHƯƠNG SAI?
Hệt như khi em hỏi anh, cô ấy là ai?
Anh tựa lưng vào tường và bắt đầu im lặng

Vẫn là cái nhoẻn môi và dáng ngồi ngay ngắn
Anh đã TẬN TƯỜNG, vẫn không muốn trả lời em
Ký ức trong anh chẳng khác chi một màn hình đã tắt
Không còn gì ngoài màu của bóng đêm

Trong em bây giờ là vô vàn những câu hỏi đan xen
Cô ấy đến vào cuối hoàng hôn hay đêm nào có ánh trăng dẫn lối?
Là em quá hững hờ nên không nhìn ra, anh tận cùng bối rối
Trên bậc thềm mỗi nấc một rời đi...

Mình ngồi thế này, chắc chẳng còn được mấy khi
Phía trước hiên nhà cánh tường vi vẫn còn in lời hứa
"Anh sẽ luôn trở về và ngồi trên thềm cửa
Kể chuyện ngày dài khi chải tóc cho em..."

Tình yêu chúng mình giờ hệt như váy áo của Lọ Lem
Cô ấy là nửa đêm, thời khắc làm mọi điều biến mất.
Với những điều chưa tỏ tường, bây giờ cũng như làn tóc
Em chỉ còn TỰ VẤN mà thôi.


VÉN ĐÊM TRƯỜNG SẼ LUÔN THẤY HỪNG ĐÔNG

Anh nhất định, sẽ không nhảy cùng em
Nếu em gọi đó là điệu valse sau cuối
Bởi những bước luân vũ nồng nàn đắm đuối
Luôn đủ nhiệm màu Để biến câu
Chào tạm biệt Thành lần hẹn tiếp theo...

Đừng nhìn ánh trăng bạc nghiêng treo
Hãy cứ nghe từng nhịp ba và nhảy
Nào uốn, nào xoay, nào lướt theo anh như dòng nước chảy
Hòa vào nhau...Đừng nói về hạn kỳ,
đừng nói về thời khắc phải xa nhau
Thế gian này chuyện tường minh nào có
Thôi thì coi như thả một phép tu từ vào đôi câu hỏi nhỏ,
Để nhún chân vừa kịp lúc nhạc lên...

Và cũng đừng nhắc về những cái tên,
Nhớ hay quên, sớm mai anh sẽ dẫn em đi gặp
Nhưng tuần tự thôi bởi có chi đâu mà gấp
Vén một đêm trường sẽ luôn thấy hừng đông.

Nhưng câu trả lời của anh vẫn sẽ là không.
Nếu em vẫn nói về những lần sau cuối
Nếu em vẫn nhảy với vô vàn tiếc nuối
Không có điệu valse cho tiếng thở dài!

Không có điệu valse cuối cùng, nhưng sẽ luôn có ngày mai
Chỉ cần em vén đêm trường, thức dậy
Và khẽ kéo tay anh, hỏi hôm nay là thứ mấy,
Để nhớ ra không có thứ cuối cùng!


No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...