Bên cửa sổ (2) - Cà phê cuối tuần - Cuối nẻo đường trăng - Đêm huyền diệu - Đôi hàng lệ mưa - Đốm sáng in trên vách - Em về giữ hẹn - Gọi mùa xuân (2) - Hồn mưa - Hư ảnh - Huệ nở trắng mây - Khi em... - Lời gió chuyển - Nằm ngủ dưới hoa - Ngaon như cánh dù - Nhìn theo - Sân chùa hoa nở - Tàu hú gọi người đi - Tế tình tửu tuyệt - Tiếng phong cầm gió - Thơ tạ ơn (2) - Thơ tiễn biệt nhạc sĩ Lê Dinh - Thơ xướng họa: Sương bến sông - Thơ xướng họa: Ta chờ người suốt cả chiều sương - Thơ xướng họa: Trong nỗi buồn kia - Trái tim pha lê - Trạm tương tư cuối - Trăng mùng tám - Trên đỉnh núi sắp mưa - Trên đồi hoa bay - Viết dở bài kệ
BÊN CỬA SỔ (2)
Nhìn ra ngoài cửa
sổ
Mùa thu đang sắp về
Mây vàng thêm nỗi nhớ
Trời mơ màng hoang mê
Hương thu thơm ngát
cỏ
Nghe tin người qua đời
Tuổi còn xanh quá chứ
Sao bỏ cuộc rong chơi
Anh đang ở đâu nhỉ
Hay là vẫn lang thang
Góc trời nào vui thế
Về đây đón thu vàng
Xin cùng em nhớ lại
(Nhớ lại chuyện gì cơ?)
Ô hay, sầu quan tái
Đã vương đầy trong thơ
Đợi anh thêm mùa
nữa
Sương tuyết sẽ theo về
Em nhìn ra cửa sổ
Nỗi buồn dài lê thê…
CÀ PHÊ CUỐI TUẦN
Giọt
nào đắng, giọt nào thơm
Khói mờ hơi nước ấm vờn cà phê
Giọt
đen tan loãng câu thề
Giọt huyền sắc tóc em kề môi hôn
Đám
mây hôm trước buồn hơn
Từ đâu bay tới phủ hồn vương thương
Quán
cà phê hong chiều sương
Hỡi anh yêu dấu, có tương tư nhiều
Giọt
huyền thầm lặng, hoang liêu
Cuối tuần mang nỗi quạnh hiu mịt mù
Đầy
đường lá rụng mùa thu
Đầy lòng vị ngọt, đắng bù xưa, sau
Cầu
sương vài trắng canh thâu
Chưa về mà đã như đau giã từ
Giọt
thơm phảng phất huyễn hư
Sao anh trả lại mộng mơ cho… mình.
Nơi
người ở cuối đường trăng
Bên kia biển lớn, ta hằng mộng mơ
Biên
phương hoa lộng sắc cờ
Vàng mai diễm ảo, núi mờ mịt mây
Ta
chưa tới được nơi đây
Đã hoang liêu tự những ngày lưu vong
Hình
ai luyện kiếm phương đông
Tan theo dấu lệ đêm giông gió nào
Nhớ
xưa trăng rớt chiến hào
Còn nguyên một mảnh vướng vào kẽm gai
Người
về lãng đãng, liêu trai
Trách nhau sao lại đơn sai hẹn hò
Vội
buông thả mối tơ vò
Gió vờ mở cửa, trăng vờ lảng xa
Chao
ôi cổ nguyệt kiêu sa
Mời người ngó lại sơn hà lặng câm…
Thưởng
quỳnh dưới ánh trăng non
Đêm sâu hun hút lòng son sắt buồn
Ngoài
màu tối sẫm trong hồn
Còn thêm mù mịt thơ buồn bên hoa
Trăng
thì chưa đủ mười ba
Quỳnh bao nhiêu cánh vươn xa trắng lòng
Hương
quỳnh toả ngát mênh mông
Ôi, đêm huyền diệu cho nồng nàn thơ
Vẫn
là anh ở mộng mơ
Trao em câu chuyện mùa thu chưa tròn
Quỳnh
ôm bóng nguyệt sắt son
Thơ không phá nổi đêm còn huyễn hư…
Mà không dừng lại một giây chờ người
Ô hay, mây ở trên trời
Còn anh rong ruổi suốt đời xa em
Tại sao sông chảy triền miên
Chưa từng lặng sóng trước thềm luân lưu
Thương dòng hứng cảm oan cừu
Trăm cơn lũ lụt không cưu mang tình
Tại sao biển động viễn trình
Đã ồ ạt xoá đất linh hiển buồn
Gió giông kéo sốc tâm hồn
Tưởng như thầm lặng từ hôm cách rời
Tại sao em vẫn rong chơi
Bỏ quên tít tắp nụ cười vỡ toang
Bây giờ bến lở tan hoang
Chốn xưa còn lại đôi hàng lệ mưa…
Cứ tưởng là ngồi im
Buổi sáng yên lặng nhìn
Tường hoa in đốm sáng
Sao anh ở xa em
Quá trưa, ngó trời
cao
Đốm sáng vẫn lao sao
Thái dương sầu đối bóng
Anh đang ở phương nào
Tới chiều, hỏi thời
gian
Còn bao lâu ánh vàng
Kim ô rời cửa sổ
Em sẽ ngừng điểm trang
Đêm toạ thiền một
mình
Đèn trăng toả lung linh
Đốm sáng vờn tâm trí
Chiu chắt thương cuộc tình…
Em đi tìm tảng đá
Để ngồi xuống nghỉ ngơi
Để nằm trên sườn núi
Để nhớ anh đầy trời
Nhưng màu hoa tím
gọi
Em không muốn rong chơi
Mai em về, anh đợi
Trả lại hoàng hôn người
Em thu nhặt hành lý
Bỏ quên một nụ cười
Cho tan sầu kỳ bí
Đá vỡ thơ vạn lời
Cuộc tình em tròn
vẹn
Theo cuộc chơi vãn hồi
Mai em về, giữ hẹn
Yêu say đắm anh thôi…
Tiếng “ghi-ta” bồng
bềnh
Trong đêm dài mông mênh
Như dòng sông lặng sóng
Con thuyền trôi lênh đênh
Ngó anh đang thả
hồn
Xuống bàn tay van lơn
Hôm xưa em sầu muộn
Bên người tình cô đơn
Dù anh không mong
chờ
Em vẫn viết bài thơ
Anh buồn theo tiếng hát
Hay thương em bơ vơ
Khúc ru tây ban cầm
Tưởng lời tình bâng khuâng
Dưới ánh trăng yên tịnh
Gọi mãi một thời xuân…
Nát
nhàu chiếc chiếu trăm năm
Tan ra từng mảnh phơi nằm bờ mương
Người
đi, mang hết đoạn trường
Cho ta yên nghỉ vết thương thơ sầu
Làm
sao xoá hết niềm đau
Sạch khô lũ lụt giang đầu, bến xưa
Bùn
lầy đọng lại hồn mưa
Càng hong tâm sự, càng thưa lời tình
Bão
xô ta tới biên đình
Trường Sơn khổ núi, Thái Bình hận khơi
Nỗi
buồn thao thức đêm vơi
Sáng ra không thấy mặt trời thân quen
Ta
về, nghe ngóng nhịp tim
Trong hình hài đã lắng chìm nước non
Người
đi sóng nổi mây cuồng
Chưa tan giông tố nên còn chốn đây…
Khi anh đang múa
kiếm
Anh đã thích làm thơ
Kiếm anh càng tu luyện
Thơ anh càng mộng mơ
Khi anh đang làm
thơ
Anh đã mê hái thuốc
Nên, đi tìm tiên dược
Nơi đỉnh tuyết cao vời
Anh thấy sự thảnh
thơi
Trên đường trăng bát ngát
Từ không trung phiêu bạt
Áo đạo sĩ tung bay
Vẫn kiếm bạc trên
tay
Kinh thuốc vàng trước mặt
Lời thơ chợt đắm say
Giữa bao la vô tận…
Hẹn
em, thứ sáu mười ba
Bó bông huệ trắng nở ra nụ vàng
Giữa
lòng nhà nguyện thênh thang
Tiếng đàn huyền thả như làn sóng mưa
Vấn
vương sợi khói lưa thưa
Tưởng mây rơi sớm thủa xưa lâu rồi
Mười
ba, thứ sáu xa xôi
Domaine lãnh địa riêng đồi Marie
Bên
tai tiếng gió thầm thì
Thánh ca vang vọng bản thi thiên buồn
Nghe
như âm hưởng hồi chuông
Báo giờ tan lễ trên cồn lá bay
Anh
ra đón ánh dương say
Trao em nắng thuỷ tinh đầy chuỗi thương
Hoa
thơ trước cửa thiên đường
Trinh nguyên sắc huệ toả hương ngạt
ngào…
Khi
em bước hụt tình yêu
Là châu thân đã ít nhiều tổn thương
Khi
em tới cuối dặm trường
Là tương lai đã hoang đường từ lâu
Khi
em thả một hàng châu
Dòng sông dĩ vãng cuộn sầu ra khơi
Con
tàu định mệnh chơi vơi
Xin đừng nói chuyện đất trời với anh
Mây
trên núi biếc màu xanh
Rong rêu trước mặt biến thành thảm hoa
Từng
đàn bướm trắng bay ra
Bạt ngàn nụ nắng chan hoà không gian
Đưa
em tới cửa thiên đàng
Đẩy em vào cõi vô vàn tỉnh mê
Trả
cho em tình lê thê
Bài thơ oan nghiệt bay về huyễn hư…
Trong
căn phòng vắng vẻ này
Ngó ra cửa sổ hỏi ngày đến chưa
Ngày
thì sáng nắng chiều mưa
Ngoài trời mây thả thấy thưa thớt buồn
Từ
bình minh gọi hoàng hôn
Từ em bỏ ngỏ tâm hồn đi hoang
Mười
năm anh nói vội vàng
Thì trăm năm thiếp phụ chàng mà thôi
Mùa
sang thu, sắp đông rồi
Tình đang rực rỡ bỗng chơi vơi sầu
Trái
tim cũng nhói buốt đau
Hay là tình đã nát nhàu như thơ
Em
nhìn cánh bướm bơ vơ
Bướm bay, bỏ hết mộng mơ cho người
Xa
xôi vẳng lại giọng cười
Của anh, hay gió chuyển lời bâng quơ…
Anh đứng ở xa
Tay che mặt trời
Em giữa mộ hoa
Thắm tươi nụ cười
Anh gọi mùa xuân
Về thăm cuộc tình
Xin đừng bâng khuâng
Em đang an bình
Mộ hoa chứa chan
Tình em nồng nàn
Quên lời than van
Yêu anh vô vàn
Anh không tin sao
Em thôi thét gào
Lại tưởng chiêm bao
Trong thơ nghẹn ngào
Em vẫn bên anh
Đầy trời hoa vàng
Đầy trời mây xanh
Thiết tha, rộn ràng…
Chưa nhuốm đông, em
đã lạnh rồi
Bởi vì anh vẫn ở xa xôi
Mây rơi sắc xám trên màu tóc
Mùa sẽ phai tình ta mất thôi
Áo lụa em phơi thấm
nỗi buồn
Khói sầu thêm một chút hoàng hôn
Vườn sau em ngó giàn hoa tím
Ẩm ướt sương mưa lệ nhớ tuôn
Anh vẫn đùa em:
“lửa chiến trường
Có làm em ấm nỗi yêu thương
Huy chương, tưởng lục, anh cho hết
Nhưng trái tim thì chớ… vấn vương”
Ngày đó, em ngoan
như cánh dù
Vàng trời mây gọi gió thiên thu
Bỏ em lãng đãng phương trời lạ
Anh chửa xa rời cuộc viễn du…
Trời cao thêm mấy
trượng
Mà đường xa ngàn trùng
Chiếc dù bay tám hướng
Em vẫn nhìn thuỷ chung
Mây thường trôi
lang thang
Vạt đồi xanh gió chướng
Em yêu anh dở dang
Từ khi mình mới lớn
Năm mươi năm đợi
chờ
Điều gì nói với nhau
Tất cả đều dĩ lỡ
Tưởng chưa từng khổ đau
Anh ngó em ái ngại
Bảo rằng: “Ở đời này
Cứ như là thiếu thốn
Từng giây phút chia tay”
Thì thôi đừng nói
thêm
Kiếp sau… mình gặp lại
Cùng đập một nhịp tim
Cuộc tình ta đổi mới…
Một làn
khói biếc bay qua
Sân chùa bỗng nở đoá hoa ưu đàm
Em
về, áo bạc màu lam
Sao anh ở lại mây vàng cõi thơ
Chúng
mình vốn thích mộng mơ
Hỡi anh yêu dấu, hững hờ bóng hoang
Thiền
hương toả lạc mênh mang
Còn trong tay chút lửa tàn dấu yêu
Tóc
em đã trắng sương chiều
Anh đưa tay đỡ khăn điều phủ vai
Đâu
còn thủa đẹp mắt nai
Mi rơi lệ ngọc tưởng sai sót tình
Vẫn
hiu quạnh bọc chúng mình
Khói lam tuột khỏi sắc hình chân không
Sân
chùa năm tháng mông lung
Thiên thu hoa nở tuyệt cùng vô ưu…
(họa thơ Ga
cuối tàu đời của Sông Thu)
Tàu hú, em ơi, sắp
tới rồi
Chúng mình còn lại phút giây thôi
Vòng tay đã lỏng, anh đi nhé
Qua nửa trăm năm, vẫn tuyệt vời
Thủa đó, giờ đây,
ôi vẫn anh
Vẫn bên nhau mỗi bước đăng trình
Trong em, dáng dấp người yêu dấu
Nào có quên đâu, trời biển xanh
Hồn bỗng như hương
toả ngát lâng
Anh ơi, mọi sự vốn phù vân
Bởi chưng tất cả là hư ảo
Thì có chi vương chút bụi trần
Nhưng mốt mai rồi
sẽ nhớ nhau
Sẽ như đường sắt chạy về sau
Tàu mang dĩ vãng theo dồn dập
Để lại tình xa xót muộn sầu
Tàu hú mênh mông,
sắp biệt xa
Như con dông lửa quặn đau mà
Như tim quằn quại lời chung cuộc
Gởi lại buồn thương trạm cuối ga
Dang dở thơ trao
chút trối đời
Một đôi đường sắt thả dài thôi
Mỉm cười đau đớn, rời nhau nhé
Lệ đẫm hành trang tàu hú mời…
Tưởng rằng biển đợi
với sông chờ
Là sẽ êm đềm nối mộng mơ
Tam đảo chưa xem mây diễm tuyệt
Ngũ hồ đã thấy sóng hoang sơ
Tháng năm tị nạn vui… trăng gió
Tuổi tác lưu vong rối… tóc tơ
Còn được nỗi gì yêu dấu nhỉ
“Tám câu bảy chữ” thật bơ phờ…
Màu núi bỗng xanh
biếc
Nắng đẹp như thuỷ tinh
Mây trắng vương sắc tuyết
Trên đỉnh cao diễm tình
Bao người từ tứ xứ
Bỏ quê hương sau lưng
Mịt mù nghe nỗi nhớ
Chơi vơi giữa lòng rừng
Mấy ngày thân với
đá
Gió luồn qua Rocky
Tiếng phong cầm chan chứa
Trong vô cùng mê si
Hôm nay về phố biển
Đường nắng trải long lanh
Chuyến bay đang chờ đến
Khắp chốn thơ và anh…
Tạ
ơn trời nắng sáng mây
Mưa tan huyễn sự, gió say hương đời
Tạ
ơn trái đất nuôi người
Từ thâm tâm nở nụ cười thăng hoa
Tạ
ơn Thượng Đế bao la
Sản sinh, nuôi dưỡng ngày qua, tháng về
Bốn
mùa tình tự đam mê
Thời gian là một chuỗi thề nguyện vui
Tạ
ơn từng nỗi ngậm ngùi
Người đi, kẻ ở vãn hồi tử sinh
Tạ
ơn thế giới u minh
Không gian bất tận nghĩa tình mênh mang
Tạ
ơn anh thật nồng nàn
Trăm năm mộng mị son vàng cõi thơ
Tạ
ơn thơ đến bao giờ
Anh không nhận nữa, hẹn chờ kiếp sau…
Hoạ bài Một
ánh sao rơi của Chinh Nhân.
Bài thơ đẹp tựa ánh
sao rơi
Nhịp trống đêm xưa thức đỉnh trời
Đồng vọng cung thương sầu đất lạnh
Từ đi xênh phách lạc trùng khơi
Còn đâu nhân dáng người khinh bạc
Chỉ thấy lời ca khách rã rời
Một nén hương xa xin kính bái
Hồn buồn ru khúc biệt cầm chơi…
Kính hoạ Tím
hồn của nhà thơ Cao Bồi Già.
Màn sương phủ tím
bến sông sầu
Nào biết đôi bờ bặt tiếng đâu
Đêm tối đèn trăng tan ánh nguyệt
Lửa chài bếp khói tưởng vòng sao
Trăm câu tâm sự trôi dòng nước
Một mối riêng tư đọng tiếng chào
Hỏi thử bao giờ mây rực rỡ
Cho lòng thanh thản tóc phai màu…
Hoạ Lối về quê cũ
thể Lộc lư của Thy Lệ Trang
TA CHỜ NGƯỜI SUỐT
CẢ CHIỀU SƯƠNG
Xa xứ sao vui để nói buồn
Tị nạn coi như đời thả mộng
Lưu vong càng tỏ chuyện tha hương
Bốn phương đón khách chưa bi đoạn
Một kẻ đợi ai lạc hí trường
Điếm cỏ mong tin tri kỷ tới
Để cùng xướng hoạ tuyệt giai chương
Đất lạ hoàng hôn đã
phủ đường
TA CHỜ NGƯỜI SUỐT CẢ CHIỀU SƯƠNG
Hỏi ai tàn cuộc sầu thương tiếc
Biết bạn rơi gươm ảo não buồn
Gió rít cuồng mơ đàn sáo dịu
Hồn vương bão mộng ý thơ suông
Mới hay tất cả thành vô nghĩa
Tưởng chửa hề qua khúc đoạn trường
Ngó mây trắng tóc
phủ buồn thương
Khăn lụa vờn bay trước gió vương
Áo rách tà đôi còn dấu khói
TA CHỜ NGƯỜI SUỐT CẢ CHIỀU SƯƠNG
Bên sông tiếng hỏi đầy quen thuộc
Cuối kiếp tình vơi chút khác thường
Có phải ngày mai cùng giã biệt
Cho người lãng tử trải muôn phương
Bãi chiến hoa phong
toả dạ hương
Chàng đầu, thiếp cuối bến Tiêu Tương
Phút giây xa cách lan man nhớ
Tuổi tác đầy thêm lãng đãng buồn
Sóng nổi bờ cao tàn nắng muộn
TA CHỜ NGƯỜI SUỐT CẢ CHIỀU SƯƠNG
Bao giờ trở lại quê nhà nhỉ
Chợt nhớ bâng khuâng buổi vỡ nguồn
Sông bồi, núi lở,
lắm đau thương
Dừng bước cô đơn, hận đã chường
Thôi nhé, từ quan nhìn khói lửa
Xin đừng đến bạn kể hoàng lương
Trăm năm một thoáng, trời thay đổi
Vạn kiếp bao lâu, khách rẽ đường
Có phải Kinh Kha sầu Dịch Thuỷ
TA CHỜ NGƯỜI SUỐT CẢ CHIỀU SƯƠNG…
Thơ xướng họa: Trong nỗi buồn kia
Thân hoạ bài thơ Trốn ở đâu của nhà thơ Lý Đức Quỳnh.
Dẫu khổ bao nhiêu,
vẫn ngẩng đầu
Bởi vì chân lý ở nơi đâu
Tóc mây đang chải xanh bờ nước
Làn khói bay lên trắng bóng tàu
Tơ nhện vẫn còn vương áo bạc
Tình đời e chửa hết niềm đau
Trốn chi cho khỏi sầu vong quốc
Tiếng gọi đăng trình, tiễn biệt nhau…
Tim
trong suốt tựa pha lê
Một chấm bụi nhỏ bay về xuyên ngang
Thế
là giọt nước mắt tan
Rót đầy tim ngọc anh đang lạnh lùng
Khiến
em ngày tháng chập chùng
Nửa năm mà ngỡ nửa vòng đời nghiêng
Thôi
xin xoá bỏ ưu phiền
Từ em lầm lỡ tự tiền kiếp xưa
Buồn
vương ngày đợi, tháng chờ
Hình như em đã cắt bờ tóc mây
Lược
anh là đôi bàn tay
Gỡ cho em mối tơ này rối tinh
Hoa
lòng trắng bạch hồn trinh
Chênh vênh ấp ủ cuộc tình đẹp ơi
Tim không
giữ lại một lời
Sao hình anh vẫn trọn đời trong thơ…
(Viết tặng quý lão nữ chùa Ohio )
Sau cùng anh cũng
đến
Trạm tương tư cuối này
Cũng kịp chờ thuyền đến
Chở em về phương Tây
Nhưng em chưa đi
ngay
Còn nghe anh than thở
Còn nghe anh tỏ bày
Rằng yêu em thế đó
Rất nồng nàn quá
chứ
Em quay mặt nhìn xa
Nỗi buồn càng lữ thứ
Lang thang mãi trong thơ
Anh ôm em thật chặt
Vì thuyền đã sang bờ
Màu hoàng hôn mê đắm
Nhuộm vàng lá thiên thu…
Nửa
trăng, lên tám hồn nhiên
Thượng tuần, hứa vội một đêm nguyệt
tròn
Chiều
về, ngắm mảnh trăng non
Mái sương trong vắt, đợi tròn tuần sau
Trăng
mùng tám lạt vàng thau
Viền khuyên bạc đậm trắng màu tơ vương
Mong
manh thân phận hoang đường
Quảng Hàn hay chỉ cung thương ngũ hành
Thơ
buồn lại chép gởi anh
Lẫn trong cổ nguyệt đầu thành mây sa
Cuộc
tình thiếu bóng Hằng Nga
Hành trình thiếu bước chúng ta nơi này
Trăng
lên tám, lỏng vòng tay
Anh ghì cho chặt tháng ngày ấu thơ
Thôi
cùng chiu chắt mộng mơ
Đợi trăng mười sáu hẹn hò trăm năm…
Trên đỉnh núi sắp
mưa
Có đám mây buồn xưa
Mang chim uyên sụp cánh
Nép vô vòm lá thưa
Em cũng như chim
uyên
Biết anh sầu hoàng quyên
Đi tìm tia nắng ấm
Để xoá tan ưu phiền
Bao nhiêu năm tha
phương
Nơi đỉnh trời yêu thương
Kiếm một vùng tĩnh lặng
Tưởng niệm phút mê cuồng
Nhưng sông núi tan
hoang
Đất nước soi điêu tàn
Từng mảnh đời tan vỡ
Sau trận bão hồng hoang
Ôi, đỉnh núi cao
kia
Còn lại tấm đá bia
Đôi chim rơi tiếng hót
Ghi nhạc khúc chia lìa…
Trên đồi hoa bay
Không có bóng mây
Nắng trong như nước
Mát đôi bàn tay
Hoa màu hồng đào
Anh trốn nơi đâu
Chim rơi tiếng hót
Bỏ lại đằng sau
Trời rộng thênh
thang
Lòng em mênh mang
Bài thơ chưa viết
Tình đã rộn ràng
Anh mau ra đây
Đừng giấu cơn say
Ôi, mê lầm đó
Em cũng ngất ngây
Gió thổi hoa rơi
Tung lên chơi vơi
Nồng nàn hương ngát
Yêu đến tuyệt vời…
Viết bài kệ tình
yêu
Khi anh ngồi nhắm mắt
Như thiền tịnh phiêu diêu
Lời kinh xa bát ngát
Áo người sa di vàng
Lẫn áo đức Như Lai
Bài kệ chưa rõ ràng
Nên, em hẹn ngày mai
Thế rồi, qua mười
năm
Trở về Chùa âm thầm
Vị sa di viên tịch
Sân hoa buồn lặng câm
Anh bảo em chắp tay
Tạ hồn người đâu đây
Chúng mình rời cõi đạo
Thả bài kệ lên mây…
No comments:
Post a Comment