Saturday, November 28, 2020

Nguyễn Minh Phúc 2

 Ai mà biết từng nỗi sầu bạc tóc - Anh đâu phải là linh mục - Áo lụa mùa thu - Áo lụa Tân Châu - Bài hát xa rồi - Bài cuối năm - Bài thơ cuối năm - Bài dang dở - Bài thơ dang dở - Bài thơ năm cũ  

AI MÀ BIẾT TỪNG NỖI SẦU BẠC TÓC

Chiều mây trắng và sương bay mờ mịt
Có một người về lại bến sông xưa
Vai quảy gánh giang hồ đầy thương tích
Sóng mù khơi vỗ mấy khúc âm thừa

Ngồi trầm tư giữa đôi bờ lau sậy
Chợt thấy mình tóc cũng bạc như mây
Bóng hoàng hôn mờ dần chiều gió dậy
Hiu hắt buồn, buồn nặng cả hai tay

Ngày ra đi mưa trôi sầu cố xứ
Tóc còn xanh mơ trở lại quê nhà
Chân bước vội đau mù trời lữ thứ
Dìu dặt đời mộng lấp bến sông xa

Đi không nhớ bao năm mà lỡ vận
Mộng trắng tay sao vẫn trắng tay hoài
Hai vai buốt cõi trời xưa ngùi ngậm
Gió của trời sao thổi dập bàn tay

Gã ngồi lại bên sông ôm mặt khóc
Mây vẫn trôi và khói sóng mịt mùng
Ai mà biết từng nỗi sầu bạc tóc
Khi chiều dần chìm xuống bến hư không…


ANH ĐÂU PHẢI LÀ LINH MỤC

Anh đâu phải là linh mục
Mà mong về chốn thiên đường
Đành chịu đời sa hỏa ngục
Bên người con gái anh thương

Anh gửi tình anh vào gió
Thơm cây thơm cỏ quê nhà
Mênh mang hồn xanh thiên cổ
Đọng tình yêu ngát hương hoa

Sớm mai chợt vàng hoa cúc
Mùa thu rón rén theo về
Có người đêm nằm thao thức
Gối mùi hương giữa cơn mê

Bướm ong thả câu tình tự
Hương hoa mật ngọt bên trời
Còn anh bài thơ ngăn tủ
Giấu hoài thương nhớ chơi vơi

Anh chẳng mong về với Chúa
Đường trần vạn nẻo xa xăm
Trót nghe lời em ngậm ngãi
Đành thôi mê mải tìm trầm

Thì anh một đời khờ dại
Yêu em ngày tháng quên dần
Dẫu em qua thời con gái
Anh còn yêu mãi nghìn năm...

ÁO LỤA MÙA THU

nghe thủ thỉ mùa thu về trước cửa
sáng mai nao em mặc áo lụa vàng
chợt như ngỡ có nỗi buồn dừng lại
loanh quanh hoài trong ký ức mênh mang

con bướm đó bao lần say giấc ngủ
thu bềnh bồng trôi nhẹ gót hiên xưa
tôi ngơ ngác nhìn mây trôi vời vợi
vắt qua thu từng chiếc lá sang mùa

tà áo lụa từ em vàng thanh khiết
dỗ dành tôi say giấc mộng bên đời
và từ những đóa hồng kia thao thiết
tôi mơ màng nghe giọt nắng vàng rơi

thu rồi sẽ chẳng bao giờ tời nữa
như người đi biền biệt mấy phương trời
nhưng miên viễn tà lụa vàng trước cửa
vẫn theo hoài trong ký ức xa xôi...

ÁO LỤA TÂN CHÂU

hồn xưa giờ khuất nơi nào
tay cầm khúc lụa dạt dào tình sâu
mượt mà tấm áo Tân Châu
đen tuyền sắc thắm không nhàu tháng năm

người đi xa những đêm rằm
mà màu áo lụa mãi nằm trong tim
Tân Châu tôi lỡ về tìm
để màu lụa mỏng nổi chìm tương tư

nầy em đôi mắt hiền từ
tơ tằm trãi chiếu đêm như ngọt mềm
chơi vơi nhan sắc êm đềm
cho tôi cứ mãi đi tìm áo ai

nhớ hoài màu lụa không phai
và môi em mộng thêm dài lời yêu
tôi về giấc mộng về theo
từ đêm tấm áo lụa treo hiên rằm...

BÀI HÁT XA RỒI

Có một thời đã chìm vào quên lãng
Một gã đàn cho em hát mê say
Bài hát cũ trôi mịt mùng năm tháng
Rơi giữa đời băm nát trái tim đau

Tha thiết nhớ phương ngày xa xôi ấy
Thương làm sao một thưở nắng bên trời
Tiếng đàn khẽ ngân tiếng buồn vời vợi
Hiu hắt chùng chạm chiếc lá thu rơi

Tôi gửi lại tình úa màu năm tháng
Vào giọng ca vọng mãi một góc trời
Ai ngồi đó nghe úa sầu dĩ vãng
Theo tiếng đàn chạm khúc nhớ chơi vơi

Bài hát quá xa rồi không nhớ nữa
Cung đàn xưa cũng lạc tiếng lâu rồi
Chiều nghe lại một trời chùng thu úa
Chợt ngẩn buồn theo vạt nắng nào trôi...

BÀI CUỐI NĂM

thôi tình ta cũng thế
cuối cùng rồi qua sông
chiều cuối năm rơi lệ
nghe mưa chạm buốt lòng

người xa giờ xa thẳm
đêm úa gió xuân thì
có một vầng trăng mỏng
mang theo buồn chia ly

tôi ngồi ôm nỗi nhớ
xót cho đời cô liêu
tay đan sầu nhánh khổ
mà nghe buốt lưng chiều

chiều cuối năm không nắng
hà cớ gì mây bay
người qua sông thầm lặng
sao tôi sầu nặng vai?

tôi gửi đời dong ruổi
theo những chuyến xe về
nghe mùa đông yên ngủ
trong đêm buồn tái tê...

BÀI THƠ CUỐI NĂM

Biết đông rơi đầy ngõ
Mà sao tôi lại buồn
Biết mây về theo gió
Sao lòng đầy mưa tuôn

Mưa bay ngày tháng cũ
Nghe tình trôi ngỡ ngàng
Ngỡ xuân về kết nụ
Đâu hay mùa đông sang

Ai ngồi bên sông đợi
Tình ai nồng đôi môi
Mà trời xanh dịu vợi
Khói chiều hiu hắt trôi

Tôi ngồi đây bạc tóc
Nghe nỗi buồn sóng xô
Cuối năm ôm mặt khóc
Tình đã thành hư vô

Em bây giờ đâu nữa
Mịt mờ chiều khói mây
Tôi ngồi ôm tê tái
Mùa đông về trên tay

BÀI THƠ DANG DỞ

bài thơ đó buồn như là kỷ niệm
viết cho em trong lặng lẽ đêm dài
môi mắt xưa cả một trời lưu luyến
giờ chỉ là tan tác bóng tàn phai

anh sẽ nhớ như đã từng ngồi nhớ
tháng năm buồn lặng lẽ giấu cô đơn
khi hạnh phúc là một vầng trăng vỡ
nụ hôn đau trong giấc ngủ chập chờn

nghe nuối tiếc cả mùa thu đã úa
lá vàng rơi lả tả xuống tay người
bài thơ đó như một giòng lệ ứa
chạm xuống đời rơi rụng những tàn tro

thì thôi nhé khi đời không là mộng
câu thơ xưa đành dang dở lưng chừng
thả vào lửa cuộc tình xưa hắt bóng
anh một mình ngồi với những chiều buông...

BÀI THƠ NĂM CŨ 

Khi còn lại một mình mùa thu cũ
Hắt hiu phai từng vạt nắng ngang trời
Hoa cúc vẫn ngát hương vàng thơm nụ
Mà em giờ nghìn sương khói chơi vơi

Ai đã lấy đi thời thơ mộng ấy
Thả lên ngàn thành nỗi nhớ chiêm bao
Những ngăn tủ chứa đầy bao trang giấy
Vẫn còn thơm mùi hoa cúc năm nào

Người con gái nhớ thuở nào hoa mộng
Gửi thu xưa đã tàn úa lâu rồi
Nghe vụn vỡ chút tình đầu cuối sóng
Thoáng ngậm ngùi đau ngọn gió thu phai

Tên trai trẻ gửi thư tình chép vội
Vào trang thơ run rẩy buổi tan trường
Ôm tiếc nuối giữa mùa hoa cúc nở
Đành chỉ còn nỗi nhớ một làn hương

...Thôi còn lại mùa hoa vàng năm cũ
Ngác ngơ hoài một vạt nắng nào rơi
Có một gã cất thơ vào ngăn tủ
Đợi nghìn sau trao lại đến một người...

No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...