Sunday, November 29, 2020

Nhiều tác giả 4

 Anh để lại cho em mùa hè ngoài cửa sổ
Tiếng nhạc êm và những buổi hẹn hò
Anh để lại cho em một đêm về nhung nhớ
Giấc mơ nào còn thoảng chút thơm tho
 
hãy nhìn thật gần
những điều nhỏ bé
đời hồn nhiên
chỉ nhẹ tênh như thế
chúng ta sẽ ổn thôi mà
chỉ cần em thấy ổn
trong bữa cơm chiều
ngập nắng hoàng hôn.
Nếu khóc vì điwwfu đẹp dẽ, nước mắt là ngọc trong veo
Anh chỉ sợ rồi trời sẽ mưa
Xoá nhoà hết những điều em hứa
Mây đen tới trời chẳng còn xanh nữa
Nắng không trong như nắng buổi ban đầu.
Cơn mưa rào nối trận mưa ngâu
Xoá cả dấu chân em về buổi ấy
Gối phai nhạt mùi hương bối rối
Lá trên cành khô tan tác bay

Riêng lòng anh anh không quên đâu
Chỉ sợ trời mưa đổi mùa theo gió
Cây lá với người kia thay đổi cả
Em không còn màu mắt xưa.
Anh chỉ sợ rồi trời sẽ mưa
Thương vườn cũ gẫy cành và rụng trái
Áo em ướt để anh buồn khóc mãi
Ngày mai chúng mình ra sao em ơi.
(Lưu Quang Vũ)

HOÀNG HÔN LẶNG LẼ - (Hoài Vũ)
Anh phải về thôi, xa em thôi!
Ngoài kia phiên chợ vãn lâu rồi
Giọt nắng cuối ngày rơi xuống tóc
Mà lời từ biệt chẳng lên môi
Anh phải về thôi, xa em thôi!
Xa vườn xưa, đôi chiền chiện tha mồi
Hoa khế rụng tím ngầm hầm bí mật
Ðể mãi lòng ta xao xuyến bồi hồi....
Anh như cơn gió bay khắp chốn
Ðể lại mình em với ruộng, với vườn
Mồ hôi đổ giữa ngày mùa bận rộn
Nước mắt trào lạnh buốt những đêm sương!
Xa em, anh như tia nắng đi trên cát
Thèm một dòng sông, những cánh đồng...
Xa em, anh như người hát sau đêm hát
Chỉ thấy gió vật vờ qua những tấm phông
Anh đi em nhé! Lòng nhủ khẽ
Hoàng hôn cũng về, dịu êm và lặng lẽ
Một tiếng còi tầu vọng lại phía sông xa
Như muốn nhắc thầm anh: Cơn bão sắp đi qua...
 
CÀ PHÊ PHỐ - (Nghinh Nguyễn)
Cà phê phố có vị gì?
Em tự hỏi vì sao mình lại thích.
Ngồi nhâm nhi giữa khung trời tĩnh mịch
Để nuốt vào bao vị đắng chơi vơi
Tâm hồn em như con sóng ngoài khơi
Dào dạt lắm mà sao đầy thổn thức
Lúc mênh mang khi lại về hiện thực
Để ghét yêu mọi thứ chẳng rõ ràng
Màu sẫm buồn chứa đựng những miên man
Hương nồng ấm như tình yêu con gái
Vị đắng đót như mối tình khờ dại
Để suốt đời ta chẳng thể nào quên
Giấu lòng mình trong cả những cái tên
Hờn trách nhau gửi về nơi xa vắng
Ôi! cuộc đời giống ly cà phê đắng
Gửi ngọt ngào lấp liếm sự chông chênh
Thả lòng mình theo điệu nhạc buồn tênh
Để cảm nhận những thanh âm trầm bổng
Rồi bất chợt bước ra ngoài giấc mộng
Ly cà phê .... đã hết ....tự... bao giờ!
 
NIỆM KHÚC CUỐI - (Huân Trần)
Em đàn bà, má hồng phai son phấn
Tóc vương bay mấy sợi nhuốm màu buồn
Tôi gánh một khoảng trời riêng vương vấn
Sắc hình hài cũng nhuộm nét chiều buông
Gặp nhau đây ta rót ly lầm lỡ
Em uống đi, dốc cạn chén muộn màng
Say cùng nhau quên đoạn đời trắc trở
Hai tâm hồn - một niềm nỗi đa mang
Gặp nhau đây, thêm một lần được sống
Em hát đi - khúc ân ái say nồng
Anh rải phím trên từng cung căng mộng
Nắn tiếng đàn theo lối những đường cong.
Bài hát ấy cũng đến hồi kết thúc
Anh và em - hai khán giả cuối cùng
Đoạn cao trào rồi trở thành niệm khúc
Khi đường về chẳng một lối đi chung!
 
ĐIỀU CÒN LẠI - (Nghinh Nguyễn)
Ta chọn cách đẩy mình vào thinh lặng
Cháy môi cười trong cả những cơn đau
Trần gian hỡi! bao khoảng trời tăm tối
Chẳng thước nào đo được thật lòng nhau?
Thôi hờn trách để được gì sau cuối
Chiếc lá thu đâu tránh được sắc vàng
Đường tình cuối làm sao ta ngăn được
Trong lòng mình chút ớn lạnh mênh mang.
Người thực tại còn ta trong ảo mộng
Hai phương trời ở cách xa nhau
Nên cũng đành để mọi điều trôi dạt
Giữ làm gì cho lòng dạ xót đau.
Thôi đành vậy đường kia ta vẫn bước
Ở ngày mai có lẽ chỉ một mình
Người đi nhé về phương trời xa khuất
Cũng mong rằng nơi đó ánh bình minh.
Sau cùng nhé chuyện chúng mình chỉ vậy
Có gì đâu mà phải u buồn
Chuyện hợp tan giống như dòng nước chảy
Sau ngày dài còn lại ánh hoàng hôn
 
MỘT CHIỀU NGƯỢC GIÓ - (Bùi Sim Sim)
Em ngược đường, ngược nắng để yêu anh
Ngược phố tan tầm, ngược chiều gió thổi
Ngược lòng mình tìm về nông nổi
Lãng du đi vô định cánh chim trời
Em ngược thời gian, em ngược không gian
Ngược đời thường bon chen tìm về mê đắm
Ngược trái tim tự bao giờ chai lặng
Em đánh thức nỗi buồn, em gợi khát khao xanh
Mang bao điều em muốn nói cùng anh
Chợt sững lại trước cây mùa trút lá
Trái đất sẽ thế nào khi mầu xanh không còn nữa
Và sẽ thế nào khi trong anh không em?
Em trở về im lặng của đêm
Chẳng còn nữa người đông và bụi đỏ
Phố bỗng buồn tênh, bờ vai hút gió
Riêng chiều này - em biết, một mình em...
 
Tôi đi tìm “Kiếp sau”
Lại thấy mình kiếp trước.
Không thể nào hiểu được
Của mình giờ kiếp này.
Hồn thơ cứ dâng đầy
Khi đời còn bề bộn.
Trái tim cứ đập rộn
Với tình yêu mây bay.
Hứng nắng trong bàn tay
Nắng lung linh ca hát.
Hứng những giọt trong mát
Mưa ngâu lọt kẽ tay.
Kiếp trước có đọa đày
Mà kiếp này còn nặng.
Trôi nhanh hoài năm tháng
Có thật không kiếp sau?
Cái kiếp đầy sắc màu
Trái ngọt thơm hoa nở
Không có gì trăn trở
Về những điều đã qua.
Ôi kiếp sau đúng là
Giấc mơ thời hiện tại
Giấc mơ không sợ hãi
Vì trong đó có em 
 
HUYỀN THOẠI MỘT TÌNH YÊU – Đoàn thị Lam Luyến
Giá được một chén say mà ngủ suốt triệu năm
Khi tỉnh dậy, anh đã chia tay với người con gái ấy?
Giá được anh hẹn hò dù phải chờ lâu đến mấy
Em sẽ chờ như thể một tình yêu...
Em sẽ chờ Như hòn đá biết xanh rêu
Của bến sông xa, mùa cạn nước
Cơn mưa khát trong nhau từ thuở trước
Sắc cầu vồng chấp chới mé trời xa...
Em sẽ chờ anh Như lúa đợi sấm tháng ba
Như vạt cải vội đơm hoa, đợi ngày chia cánh bướm
Như cô Tấm thương chồng từ kiếp trước
Lộn lại kiếp này từ quả thị nhận ra nhau
Em ở hiền Em có ác chi đâu
Mà trời lại xui anh bắt đầu tình yêu với người con gái khác?
Có phải rượu đâu mà chờ cho rượu nhạt
Có phải miếng trầu Đợi trầu dập mới cay?
Dẫu chẳng hẹn hò Em cứ đợi, cứ say
Ngâu có xa nhau, Ngâu có ngày gặp lại
Kim - Kiều lỡ duyên nhau Chẳng thể là mãi mãi...
Em vẫn đợi Vẫn chờ
Dẫu chỉ là huyền thoại một tình yêu!
 
Khúc mùa thu
Vẫn biết ta giờ không trẻ nữa
Sao thương ai còn mãi cung hằng
Lời nguyện cũ trên đầu như nguyệt quế
Đâu chịu nhoà khi tới giữa mùa trăng
Tôi đã yêu như chết là hạnh phúc
Tôi đã quên mình chỉ để nghĩ về em
Người đàn bà giấu đêm vào trong tóc
Có điều chi em mải miết đi tìm
Tôi đã đến cùng em và tôi biết
Em cũng là như mọi người thôi
Nhưng chưa hết cuộc yêu tôi đã hiểu
Em ám ảnh tôi trọn 1 kiếp người
Ngay cả nếu âm thầm em hoá đá
Bầu trời lặng yên cũng đã vỡ rồi
Mênh mông quá khoảng trống này ai lấp
Khi thanh âm cũng bất lực như lời
Sẽ chỉ còn quầng thu thuở ấy
Nỗi cô đơn vằng vặc giữa trời
Người đàn bà giấu đêm vào trong tóc
Em tìm gì khi thất vọng về tôi
 
CÓ NHỮNG NGƯỜI CHỈ ĐỂ GIẤU TRONG TIM
Có những người chỉ để giấu trong tim
Khi ký ức rong rêu màu kỷ niệm
Khi đã mỏi mệt trên hành trình tìm kiếm
Giấu vào nơi sâu thẳm nhất riêng mình
Có những người chỉ lướt qua vô tình
Vẫn thân thuộc trong ta bóng hình xưa cũ
Ngoảnh lại nhìn thôi chẳng thể nào níu giữ
Ta giấu người vào nỗi nhớ xa xăm
Có những người mãi chẳng hóa người thân
Dẫu đôi lần đã trao lời hẹn ước
Nhưng dòng đời đã xô ta bước ngược
Về hai nơi chẳng có điểm giao đầu
Có những người mãi làm ta đớn đau
Bởi ngày xưa quá ngọt ngào hạnh phúc
Mà giờ đây phải giấu vào ký ức
Giấu cả tình yêu say đắm một thời
Có những người mãi chỉ là khoảng lặng trong đời
Những người chưa bao giờ để ta làm sân ga cuối
Những người luôn khiến ta phải nhói lòng tiếc nuối
Thôi cũng đành... ta giấu người vào tim...
 
MƯA HẠ - HMN
Mưa lại về trên những ngả đường quen
Rơi vội vã lên tóc người chờ đợi
Hạ độ này đã thơm mùi tháng mới
Vẫn ngập ngừng chới với thuở vào yêu
Gốc phượng xưa gục đổ dưới hiên chiều
Đứng liêu xiêu giữa màn mưa tầm tã
Bờ môi em ướp hương tình mùa hạ
Có nghe gầy trên những phiến chân qua?
Và em ơi… nơi ấy cuối trời xa,
Mỗi lần mưa có ngập tràn thổn thức;
Có thương quá những hôm chiều rạo rực;
Có bồi hồi… day dứt ở trong tim?
Những loài ve cứ mải miết đi tìm
Mà quên mất mình đã sầu da diết
Như trong mắt gã si tình em biết,
Tháng năm qua mưa có ngớt bao giờ…
Tôi đã già để viết những niềm mơ
Chỉ luyến thương cho một thời xa ngái
Lỡ mai đây bến đời không gặp lại:
– Có chạnh lòng… ái ngại nhớ về nhau?
 
Xuân Gọi
Về em nhé! Về nghe mùa xuân gọi
Tháng Giêng xanh bỡ ngỡ nụ hôn tình
Hoa khế tím nơi cuối vườn đứng đợi
Có em về ươm mọng đóa môi xinh.
Về em nhé, về nghe mùa trái chín
Nghe mùa hương ngan ngát bưởi ra hoa
Ngày cúng tất mẹ ra ngồi tựa cửa
Mong chuyến xe giáp tết ghé ngang nhà.
Về em nhé, nụ tầm xuân đã thắm
Nhánh mai vàng trảy lá bước qua đông
Mâm bánh mứt thơm lừng chiều se gió
Em còn xa biền biệt nắng qua lòng.
Về em nhé, xem sắc màu xuống phố
Giữa trời xanh rung nhẹ cánh môi hồng
Nghe lộc biếc trên cành vừa mới nhú
Đêm giao thừa vẫy lá đón xuân trong.
Về em nhé! Cuối đường anh đứng đợi
Tình đầy tay dù vóc dáng hao gầy
Ủ yêu thương đón ngày em về lại
Nụ hôn thơm trong nỗi nhớ đong đầy.
 
 
Tưởng rằng đã quên tình sầu một thuở
Con sóng về đâu để biển nhớ bạc đầu?
Nhìn những mùa thu đi, nhìn vàng phai trước ngõ
Tình xót xa vừa hay tình xót xa đau?
Rồi từ đó ta bên đời hiu quạnh
Biển nghìn thu ở lại với thương buồn
Rừng xưa đã khép, thôi bốn mùa thay lá
Nghe những tàn phai trong đêm tối cô đơn
Ru đời đi nhé! Ta ru đời đã mất
Vết lăn trầm cho yêu dấu tan theo
Xin trả nợ người bao tự tình khúc
Trả nụ hôn, trả sắc môi hồng đào
Này em có nhớ vườn xưa kỷ niệm
Chuyện đóa quỳnh hương ta kể hôm nào
Từng ngày qua tôi ru em ngủ
Mình đã hẹn thề sẽ còn mãi tìm nhau?
Hay em đã phôi pha yêu dấu cũ
Diễm xưa đã quên, chẳng nhớ nữa bao giờ?
Lặng lẽ nơi này, chiều một mình qua phố
Trong nỗi đau tình cờ tôi tìm tôi bơ vơ
Níu tay nghìn trùng gần như niềm tuyệt vọng
Có một dòng sông đã qua đời
Muôn trùng biển ơi! Cho ta tan thành cát bụi!
Giọt lệ thiên thu rồi cũng sẽ chìm trôi
Hạ trắng xác xơ, úa hoa vàng mấy độ
Nguyệt ca ngân lên nghe như tiếng thở dài
Đêm ướt mi, đêm thấy ta là thác đổ
Em xa rồi như một cánh vạc bay...
 
 
Tôi bỏ lại một mùa thu cuối gió
Gửi mây xa biền biệt bóng chân trời
Em thuở ấy đi về quên dấu gót
Để tháng mười khóc con nắng lìa đôi
Tôi ngồi đây, ngóng nhìn bên cửa sổ
Đợi tháng mười rơi nhẹ xuống lòng sân
Những vạt nắng cong mềm như dải lụa
Lại ưu buồn như đôi mắt cố nhân
Tháng mười về, hương xưa rơi đầy áo
Hỏi tâm tư người xưa cũ đâu rồi?
Khói thuốc rớt gợi đôi niềm dư ảnh
Lòng chợt buồn như mới thoáng chia phôi
Tháng mười nay ghé về nhưng rất lạ
Không heo may cũng chẳng cúc rợp chiều
Em có thấy tháng mười xanh xao quá?
Có ngập ngừng nhớ kẻ đã từng yêu?
(HMN)
 
Và Em Là Thu!
Em là thu đó, em biết chăng?
Hoàng hôn nắng đổ bóng chiều giăng
Thu chết ngả nghiêng trên làn tóc
Em đứng trông theo lá úa vàng
Em là thu đó, em biết không?
Là nỗi tình thu của nhớ mong
Đứng lên em hỡi gom thu lại
Đừng để mùa đông nhỏ lệ hồng
Tôi thấy gió sầu của chia ly
Em có đưa tay cố ôm ghì ?
Gió đông đến rồi! Đừng bỡ ngỡ
Xin giữ trong lòng trái tim si
Em là mùa thu, em là thu
Em là mong nhớ của tình ai
Đừng sang đông nhé! Em – thu hỡi!
Để vương chút nắng ngõ hồn dài..
Và em là thu, em là thu!
(H.M.N)
 
Cô ấy hay cười nhưng rất đỗi cô đơn
Hay giấu nỗi buồn vào sâu trong đáy mắt
Thanh xuân đi qua, chẳng biết tự bao giờ đánh mất
Một tiếng cười giòn tan khắp tuổi hồn nhiên.
Có những điều cô ấy chẳng thể quên
Một nụ cười hiền khó mà che giông bão
Một ánh mắt trong chẳng giấu đi gượng gạo
Một cuộc tình khờ khạo nhen nhóm những lằn đau.
Bao lâu nhỉ? Có lẽ đã rất lâu
Cô ấy chưa từng cười bằng niềm vui chân thật
Và bỗng sợ hãi những lời ngọt mật
Quá khứ là điều rất khó đi qua...
Bao nhiêu nắng để bung một nhành hoa?
Bao nhiêu niềm tin để nét cười đủ thắm?
Bao nhiêu chông gai để trở nên thầm lặng?
Và sẽ còn bao đêm trắng mênh mang...
Cô ấy vẫn cười, cười trong nỗi đa đoan
Khi giọt nắng vàng đã chẳng như chính nó
Khi nắm lại bàn tay và quyết tâm từ bỏ
Dường như cô đánh mất chính mình rồi!
Mong sao ..Mong sao giữa tất bật cuộc đời
Có thể thêm một lần cười hạnh phúc
Mong sao giữa những bộn bề thoáng chốc
Có một góc bình yên ghé qua thăm.
Và mong sao, năm tháng ấy dư âm
Sẽ làm ngọn gió ngang theo chiều bão tố
Để cô ấy lại vui, đôi môi thiên thần nhỏ
Sẽ lại thêm trong trẻo rộn tiếng cười
K.G
 
Tôi trả em về với ký ức ngủ yên
Trả nhớ cho quên Trả yêu thương cho xa lạ
Trả nốt cho em cơn mưa rào đầu hạ
Chiếc đàn guitar Giai điệu cũ
Bản tình ca ướp nồng men rượu
Một thời ta đã chếnh choáng say.
Tôi trả hơi ấm về cho giá lạnh đôi tay
Trả phút bên nhau cho vạn ngày nhung nhớ
Trả lại thời gian một cuộc tình lưng chừng dang dở
Trả mây về trời Trả nắng lại cho gió
Trả phố thênh thang về cho con đường nhỏ
Nơi chúng mình gặp nhau.
Tôi trả em và tôi về giây phút ban đầu
Để chúng mình bước qua nhau
Và không quay đầu nhìn lại
Tôi trả cho tôi một khoảng trời khờ dại
Để tìm lại chính mình
Sau ngần ấy năm tháng đánh mất
Vì yêu em.
 
ĐỘC THOẠI
Chẳng có con đường nào dẫn về lối có nhau
Em mò mẫm, lần tìm trong vô thức
Vết thời gian in sâu nơi lồng ngực
Cứ nhói từng cơn khi gió rét trở mùa
Niềm vui nào ai bán mà mua?
Nỗi buồn riêng mang ai mua mà em đòi bán?
Phiên chợ chiều nay, người đã xa khuất dạng
Em đứng lặng thinh ru dang dở đời mình
Gói chân tình trong thương nhớ điêu linh
Thanh xuân ấy chừng mười năm có lẽ
Ngần ấy thời gian em một mình quạnh quẽ
Tự khóc, tự cười, tự hờn dỗi chính em!
Ngày đã cạn đâu mà trời chiều nhá nhem
Loang lổ tối đường chân trời trước mặt
Ánh nắng nào vừa vô tình vụt tắt
Để chiếc bóng cô đơn buồn héo hắt một đời
Em vẫn cười nhưng chắc gì đã vui
Em vẫn chờ chắc gì anh còn nhớ
Bao nhiêu mùa gió ngoài kia đã trở
Bấy nhiêu mùa em độc thoại bóng em...
 
CHÔNG CHÊNH
Trời làm mưa tháng Sáu
Ướt nỗi buồn không tên
Cơn mưa chiều tháng Sáu
Đánh thức miền lãng quên
Kỷ niệm như rêu bám
Phủ kín vùng tương lai
Đã nhiều năm bôi xóa
Vẫn hằn in dấu giày
Ngỡ tình đầu là đẹp
Tưởng duyên ấy bền lâu
Mơ đời đời kiếp kiếp
Nào hay đắng cơn sầu
Băng qua dòng thác nhớ
Bằng dằn vặt lãng quên
Bước qua lần đổ vỡ
Đời chông chênh chông chênh
Trời làm mưa tháng Sáu
Ngập ngõ buồn tim côi
Cơn mưa chiều tháng Sáu
Sầu chất sầu lên ngôi!

Chuyến đò Cửu Long – Nguyễn Tất Nhiên

Đò qua sông, chuyến đầu ngày
Người qua sông, mặc áo dài suông eo
Sông hiền sóng lạ lùng reo
Trời bao la cũng nhìn theo... ái tình
Người qua sông, qua một mình
Nắng trên sông, nắng vàng hanh mái đầu
Xin em vài sợi tóc nhầu
Trói thân ta với nghìn sầu chung nơi
Mong em gìn lấy ơn trời
Thấy quanh năm, thấy ta đời tai ương!
Người qua sông, mặc áo hường
Nắng dương gian, nắng buồn hơn trước nhiều.

Nhớ nội – Nguyễn Tất Nhiên

mưa nắng hai mùa trên xứ nội
vun trồng từng luống mạ vồng khoai
mấy dây trầu “lẹt” tươi màu lá
ôm ấp hàng cau với tháng ngày

ngoài ngõ giàn bầu rợp bóng trưa
bờ mương lả ngọn mấy cây dừa
đàn gà tíu tít bươi tìm thóc
đống lúa phơi vàng sân gió đưa

no gió diều lên ở cuối đê
ca dao quê cũ ngọt hương thề
phên tre mái lá hai bà cháu
hủ hỉ vui ngầm hưởng thú quê

từ lúc giặc về, con biệt xứ
nát lòng chim quốc nhớ quê hương
mấy thu vàng úa đời xa cội
chẳng biết mộ phần nội có yên?

Paris, khúc tháng chin – Nguyễn Tất Nhiên

bắt đầu những cơn mưa mịn vỗ vai mặt trời
bắt đầu những chiếc lá nhẹ dạ nhất
sớm sủa tin lời phủ dụ của lũ gió manh tâm
lai rai bỏ nhánh rời cành
chao liệng khoảnh khắc trong không
bắt đầu những ngày tháng của tàn phai

em thì xa quá xa
làm sao nghe tiếng não nề
ngân nga lòng gác chật

kẻ vượt biển đã tới bến mạnh lành
nhưng chết ngay khi đặt chân lên bờ đất
kẻ leo rào đã chụp được Tự Do
nhưng tức thời buông tay bổ ngửa
là ta

em thì xa quá xa
làm sao nghe tiếng dội dồn hơi thở người
vỗ theo từng nấc thang cây xưa rich Paris
ta mỗi bữa lếch thếch leo mút bảy tầng
sống – tóc cọ quẹt nóc nhà
sống – nơi đặc biệt
dành riêng cho hạng ở đợ

em thì xa quá xa
làm sao nghe tiếng vỡ loảng xoảng dòn tan
lung bung lòng gác chật

phải, ta đánh rơi ta nát vụn
sau khi đánh rơi Việt Nam
bên kia bờ biển mịt

bắt đầu
chút ẩm buốt hà đẫm mặt bày ngói xám
bắt đầu đám cây lêu nghêu vệ đường
sửa soạn bất lực lê thê chịu trận
hết mùa thu tàn nhẫn lột sạch bách y phục
đến mùa đông dã man
ướp tuyết băng đặc máu đông tuỷ

mùa xuân ôi vời xa
ta ngồi mòn ghế mỏi
nghe kiệt quệ mầm xanh
còn chi đơm lộc gượng
còn chi ươm nụ cười
đón nắng hồng ấm áp
ban phát từ tim ai

cây cối sẽ phục sinh vào đầu tháng tư năm tới
phần ta cách gì tươi tắn lại
khi đời đã sang thu

cộng với lần bứng gốc…

No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...