Monday, November 23, 2020

Trần Hồ Dũng

Âm xưa – Cánh chim lưu xứ - Chùm thơ lục bát - Dạ ca – Đi về - Em và tôi – Giang hồ - Hàn giang – Hạt bụi – Hạt sương bay - Hóa thân – Hương xưa – Huyền ca – Lạc hoa – Lầu Hoàng Hạc – Mẹ đợi con về - Mơ giấc tương phùng – Mộ khúc – Nhớ mẹ - Ở nơi không có gió thổi qua – Ta về - Tâm – tâm ta sen nở - Tâm thức – Tìm nhau – Tình cơ đọc bài thơ cũ - Tôi về - Tưởng niệm - Vàng phai – Vàng xưa đã phai – Về lại dòng sông tuổi thơ – Về ngủ bên chân mẹ - Viếng bạn – Viễn mộng – Vô thường

CHÙM THƠ LỤC BÁT
1.
TÌM NHAU
Tìm nhau từ cõi ngàn xưa
Tìm nhau trong ngọn gió đùa nghìn sau
Chợt trong giây phút nhiệm mầu
Thấy nhau nơi giọt sương đầu nụ hoa
2.
ĐI TÌM
Tôi về tìm lại tôi xưa
Tìm tôi nơi chốn em vửa bỏ quên
Nghe trong chiều rất êm đềm

chút hương ngày cũ rơi mềm tóc sương
3.
VÔ ĐỀ
Đất trời vô thủy vô chung
Suối sông vô lượng, phù dung vô tình
Đằng sau ánh mắt em nhìn
Xin cho hỏi nhỏ, có hình bóng tôi?

HẠT SƯƠNG BAY
cánh chim đã bỏ non về
em rồi cũng giã câu thề ngày xưa
hiên ngoài rớt giọt mưa thưa
vầng trăng lẻ bóng đong đưa phận buồn
em về hong tóc mây nguồn
con chim nào hót cho buồn bến sông
tiễn em rót chén rượu nồng
suối khe thôi cũng chia lòng từ đây
em đi theo gót ngàn mây
bỏ ta ở lại nghe cây cỏ sấu
mai sau đứng ngóng giang đầu
nhớ nhau một thuở qua cầu sương bay

LẠC HOA
(hoa rụng)
Ơi một bông hoa vội lìa cành!
Giận đời hay giận cả trời xanh
Mà đem vào đất niềm câm lặng
Mối sầu u uẩn cùng thiên thu

Hồn ta giờ cũng như hoa vậy
Tan nát tơi bời một kiếp đây
lòng buồn hiu hắt như lau sậy
mà vẫn cười khan trong gió lay
Ngồi đây chợt nhớ câu thơ cổ
Hoa đã rụng cành -hận vẫn đầy!

ơi hoa!
hoa cứ rơi lặng lẽ
hận chi thế gian này
Ta một đời như cỏ
buồn khác gì hoa đâu!

LẦU HOÀNG HẠC
Người xưa cỡi hạc vàng đi mất
Lầu hạc còn trơ lại chốn này
Hạc vàng đi biệt từ xưa ấy
Ngàn năm mây trắng lửng lờ bay
Hán dương sông tạnh cây bày bóng
Bãi thơm Anh Vũ cỏ xanh phơi
Chiều rơi tràn nhớ niềm cố quận
Khói sóng trên sông giục ai sầu?

MẸ ĐỢI CON VỀ
Mẹ cúi xuống Trong chập chùng bóng tối
Khóc đứa con ra trận, mãi không về
Không biết xác vùi nơi nào trong đất
Không biết hồn còn nhớ lối, thăm quê?

Mẹ vẫn thắp cây nhang ngay đầu ngõ
Biết đâu con sẽ nhớ lối tìm về
Mẹ bới sẵn chén cơm hòa nước mắt
con thân yêu, hồn con ở phương nào?

Mẹ như chiếc đèn dầu hao sắp cạn
Đợi con hoài, mẹ đếm: mấy mươi năm!

Mai mốt nọ, mẹ không chờ được nữa
Mẹ sẽ tìm con ở chốn suối vàng
Con hãy nhớ: Mẹ đợi chờ con đó
Đợi kiếp này, và cả kiếp mai sau
 

TA VỀ
Ta về bẻ bút quăng sông
Đốt trang thơ cũ thả dòng nước trôi
Ta về một sớm tinh khôi
lên đồi sim tím hái môi em cười
Ta về tìm lại bóng người
Bỏ quên đâu mất giữa mười phương xa

Ta về đứng giữa giang hà
Ngóng con hạc trắng vút qua lưng trời
Em giờ cách mấy trùng khơi
Qua bờ bến lạ, còn lời thủy chung?
Chờ em, chân bước ngại ngùng
ngang đồi sim cũ rưng rưng nhớ người

TÌNH CỜ ĐỌC BÀI THƠ CŨ
Tặng Lê Hoàng Thanh Thủy ,
người bạn đời yêu quý của tôi .THD

Tình cờ đọc bài thơ cũ
Năm nào em viết tặng anh
Nét chữ chưa mờ năm tháng
Như tình em vẫn rộn ràng

Em, nụ hoa hồng mới nở
Ngập ngừng đón giọt sương mai
Anh, ngọn gió xuân buổi sớm
Cùng em dệt mộng ban đầu

Dưới mái tranh nghèo ngày ấy
Ta cùng ca hát bên nhau
Sẻ chia nỗi niềm cay đắng
Vẫn tin sẽ có một ngày

(Ngày ấy mặt trời sẽ mọc
Xua tan đi đám mây mù

Giông tố không còn đến nữa
Tình mình sẽ mãi bền lâu)

Đầu tuần chở em đi học
Bắt đầu cuộc sống gian lao
Cứ ngóng trông ngày thứ Bảy
Chờ mong bóng dáng em về

Ngày ấy cảnh nhà hiu quạnh
Một mình quanh quẩn vào ra
Anh vẫn ngày ngày đến lớp
Tìm vui bên đám học trò

Cỏ mọc quanh khu vườn cũ
Nắng vàng rọi túp lều tranh
liêu xiêu bước chân cô qụanh
Lòng anh mãi đợi em về

Ngày cuối tuần qua rất vội
Em về thóang chốc rồi đi
Niềm vui, nỗi buồn chen lẫn
Rồi trông, rồi đợi từng ngày

Anh vẫn mỗi ngày đi dạy
Tối về lại ngóng chờ em
Như đêm cứ chờ đợi sáng
Như cây nhớ ánh mặt trời

Sao Hôm, sao Mai cách trở
nhưng lòng cứ nghĩ về nhau
Sâm Thương muôn đời chỉ một
Dù ai tìm cách chia lìa

Rồi em ra trường đi dạy
Bao lo toan mãi chất chồng
Rồi cuốn vào vòng cơm áo
Ai còn nhớ mộng ngày xưa?

Vẫn biết cuộc đời chẳng thể
Êm đềm như những vần thơ
Thắp nén hương lòng ngày ấy
Nhủ lòng dù có bao giờ

Tình cờ đọc bài thơ cũ
Năm nào em viết tặng anh
Nét chữ chưa mờ năm tháng
Mong tình em vẫn rộn ràng

VIẾNG BẠN
Giờ ta tiễn bạn sang bờ khác
Thêm một lần đi hay trở về?
Dẫu vẫn biết rằng đời huyễn mộng
Chao ơi! một phút bỗng thiên thu!
Cớ sao lòng cứ phân vân mãi
Dù bến hay bờ có khác chi?
Bao năm ta sống hờ trên đất
Cũng chỉ là thân khách trọ thôi
Có khi lần lữa dăm ba bữa
Rồi phải lìa xa quán trọ đời
Bạn đi làm khách nơi phương khác
Ba ngàn thế giới nơi nào vui?
Hay là bạn nhớ Tây phương Phật
Nêm sớm xa đời bỏ cuộc chơi?
Bạn vội, thôi thì đi trước nhé!
Ta còn vương chút nợ nhân sinh
Mai nầy thân nhẹ như mây khói
Trong cõi ta bà tiếp tục chơi
Gặp nhau, nhớ kể cho ta rõ
Bạn về phương ấy, có gì vui?

VIỄN MỘNG
Về so lại phím tơ chùng
Đốt lò hương cũ bạn cùng hư vô
Bên trời, sóng dậy xô bờ
nằm đây gối mộng, hững hờ cuộc chơi
Thôi thì gió lộng trùng khơi
Tà dương khuất nẻo tả tơi thần gầy
ngồi trông con nước vơi đầy
gõ thuyền mà hát nghe ngày rụng rơi
Trăm năm một giấc mộng thôi
Trang kinh thư cũ còn trôi giữa đời
Còn riêng ta với đất trời
Nghiêng ly rượu đắng rót mời thiên thu

VÔ THƯỜNG
Tặng T.T.

Có phải em vầng trăng buồn cổ độ?
Để truông ngàn ta đợi mãi thiên thu
Gió hiu hắt mang theo lời mộ địa
Đỉnh non cao còn nhớ mãi suối nguồn
Mầm ly biệt nằm trong ngày hội ngộ
Biển sầu dâng khi ghé nụ hôn đầu
Lá vàng úa khi mùa xuân vừa hết
Ngày vụt tàn khi giọt nắng phai mau
Hoa và bướm, tình yêu và ánh sáng
Cùng tan vào trong ảo ảnh hư không

Thắp một nén hương trầm đêm mộng ảo
Thuở yêu em là biết lẽ vô thường
Rồi em cũng bay xa như hạc trắng
Mây buồn trôi nhớ mãi cánh chim trời
Dòng sông mãi ra đi tìm biển rộng
Để cuối trời ta lạc bước miên du

EM VÀ TÔI

Đất trời vô thủy vô chung
Suối sông vô lượng, phù dung vô tình
Đằng sau ánh mắt em nhìn
Xin cho hỏi nhỏ, có hình bóng tôi?

Tôi là chiếc bóng đơn côi
Trăm năm gửi mộng xa xôi về người
Chỉ mong tìm thấy nụ cười
Em là sen nở giữa mười phương xa
Tôi đi trong cõi ta bà
Ngắm bao sen nở , đâu là môi em?

HẠT BỤI

Xưa là hạt bụi
Chúa thổi hồn vào
Sống đời trần thế
Khóc cười trăm năm

Mai hồn đi mất
Thân xác nào còn
Trở về hạt bụi
Nỗi buồn đi quanh

Ta là hạt bụi?
Hạt bụi là ta?
Bụi ngàn năm trước?
Bụi người hôm qua

Bụi bay vào mắt?
Hay ta Nỗi niềm?

Ở NƠI KHÔNG CÓ GIÓ THỔI QUA

Ở nơi không có gió thổi qua
Những cánh bướm không còn chao lượn
Những cánh hoa ủ rũ
Ngọn cỏ hắt hiu

Ở nơi không có gió thổi qua
Không còn tiếng chim hót
Mây ngừng trôi

Không còn nghe tiếng ru hời của mẹ
gương mặt trẻ thơ
Bỗng trở nên già cỗi

Ở nơi không có gió thổi qua
Không còn hoa cỏ mùa xuân
Không còn tiếng ve mùa hạ
Chỉ còn mùa thu trút lá
trơ lại mùa đông
Em bé nức nở
Cô gái xuân thì thổn thức
mẹ già cúi mặt
rưng rưng nguyện cầu

Những cánh bướm
Những cánh hoa
lá cỏ Hãy đợi!
và đừng vội lìa đời

Ở phía chân trời
tia chớp báo hiệu cơn giông

Gió sẽ trở lại!

Mặt trời sẽ mọc!
và gió sẽ mang đến niềm vui
cho bướm, hoa, lá cỏ

Bé thơ ơi Em gái ơi
Thôi đừng khóc

Gió sẽ trở lại!
mang về hương sắc mùa xuân
đem lại nụ cười cho bé thơ, em gái

Từ vực sâu Hoa, cỏ sẽ vươn lên Đón ánh mặt trời
Reo vui với gió

Gió cũng sẽ lau khô
những dòng nước mắt
đã chảy ngược rất lâu
vào trong lòng Mẹ

TÂM THỨC

Chỉ cần một nụ cười
Tâm ta sen hồng nở
Chỉ cần một ánh nhìn
Hồn ta tràn ánh sáng

Nụ cười em vừa tắt
Tâm ta, cánh hoa khô
Em quay mặt bước đi
Lòng ta đầy bóng tối

Bàn chân em ngây thơ
Bước qua đời rất nhẹ
Sao lòng ta già cỗi
Hóa sa mạc ưu phiền

Tâm, khát một nụ cười
Hồn, bóng đêm chờ sáng
Ta bước vào cơn mê
Nghe đời trôi rất lạ

Em là ta ngày trước
Ta là em ngày sau
Ta và em là một
Nở chung đóa vô thường
 

TƯỞNG NIỆM

Ơi những anh em còn sống sót
Sẻ chia nước mắt đắng cay này
Biết bao đồng đội không về nữa
Thân vùi trong đất Mẹ lạnh căm

Tên rồi cũng nát theo bia đá
Chỉ còn sương khói lạnh mồ hoang
Nhớ thương ngày cũ! Ôi đồng đội
Rựơu rót đêm nay tưới mộ người!

Xin hãy về đây cùng uống cạn
Nỗi buồn thất trận, lạc quê hương
Cùng dòng máu đỏ, da vàng cả
Mà sao thù hận cứ mang mang?

Ôi những anh linh xưa bất khuất
Gối đầu trong đất, khóc quê nhà!
Nào những linh hồn đồng đội cũ
Hãy về đây uống cạn chén sầu

Thắp nén hương lòng, ta rót rượu
Rượu buồn như máu chiến trường xưa

--------------
Em về bến ấy cho tròn mộng
Ta ở nơi này, dở cuộc say
Ngày mai, ai biết ra sao nhỉ
Thôi cứ một đời như cỏ cây
Em đi về phía chân trời lạ
Mây có còn xanh như chốn xưa
Ta lìa phố chợ về thăm núi
Ngày ngắm mây trời, đêm thắp sao
Học đời sông cứ trôi vô lượng
Học suối vô tâm chẳng biết buồn
Học núi ngàn đời không đổi khác
Học rừng muôn thuở tính bao dung
Em qua mấy bến bờ xa lạ
Có để buồn vương nơi bến sông
Chim bay để bóng rơi sông lạnh (*)
Gió thổi- sương rơi – bóng nhạt nhòa
Chim ơi, thôi cứ bay xa nhé!
Đừng nhớ chốn này chim đã qua
Còn ta ngồi ngắm mây ngang núi
Chợt nhớ một mùi hương đã xa!
 
Sông kia dẫu đã quên lời
Bờ kia còn đợi đón đời tôi qua
Có gì đâu một sát- na
Nước từng in bóng trăng và bóng tôi ...
 
ÂM XƯA
Người khắc nỗi buồn lên đá
Vàng bay quạnh gốc thông già
Người chép nỗi buồn lên giấy
Mai sau còn chút tàn phai
Người gửi nỗi buồn theo gió
Niềm xưa trĩu cánh hạc gầy
Người có khi nào qua đó
Đường xưa nay ngút ngàn xa
Bước chân ai về trước ngõ
Âm xưa buốt ngón tay ngà
Có chiếc lá vàng trong gió
Quay về tìm cội nguồn xa
Có tiếng chim nào đang hót
Hồn ai đậu trước hiên nhà?
 
CÁNH CHIM LƯU XỨ
xin đừng làm sóng xô tình dậy
tôi ngã bên đời rất quạnh hiu
nhớ cuồng lưu mãi xô ghềnh đá
lòng nghe sông cạn đá hao gầy!
chao ôi ngọn sóng ngàn xưa ấy
sao vẫn vô tình vỗ đến nay!
cánh chim lẻ bóng thương trời cũ
thảng thốt kêu chiều sương khói bay!
 
DẠ CA
".....Odeur du temps brin de bruyère
Et souviens-toi que je t'attends"
L' Adieu . G. Apollinaire
 
Đêm tàn lay mộng chưa về
Chờ chi cho úa lời thề trăm năm
Sầu chi lệ đẫm gối nằm
Buồn chi héo hắt cho ngày phai mau
Này em xin hé niềm đau
Tỏ bày đi nhé! cỏ lau tôi chờ
Thưa rằng hồn rất bơ vơ
Chờ em từ độ ơ thờ nắng phai
Đợi em từ thuở dấu hài
In lên cỏ tiếng thở dài với đêm
Kể từ nguyệt vỡ bên thềm
Hồn tôi say khướt môi mềm....đợi em!
 
ĐI
Một hôm hồn bước ra ngoài
Theo cơn mộng dữ trôi vào ngàn năm
Có khi chợt muốn về thăm
quê hương xa ngái thuở trăm năm ngồi
 
VỀ
Nương theo khói lạnh hương trầm
Quay về cố quận Đầm đầm giọt châu
Chân bước chậm hồn đi mau
Tôi về lại chỗ ngàn sau tôi nằm .
 
GIANG HỒ
cứ tưởng ra đi rồi trở lại
quê hương đâu  chẳng quay về
cứ ngỡ giang hồ - dăm bảy bữa
hề chi thêm vài cuộc rong chơi
giang hồ đi một vòng quả đất
ngó trời xứ lạ ngắm tuyết rơi
khi nào thỏa chí ta về lại
uống nước sông quê tắm mưa nguồn
rau đắng sau hè ta cứ hái
dưa muối bao đời đâu dễ quên
rượu quê sẵn đó bao bè bạn
mặc sức mà say thỏa thích cười
nào ngờ năm tháng trôi vun vút
biết đến bao giờ qui cố hương?
đường về , sao cứ xa thăm thẳm
mắt mỏi mòn trông , tóc bạc dồn
mẹ tóc phơ phơ còn đứng đợi
bạn bè dăm đứa bặt tăm hơi
gió ở bên trời hiu hắt lắm
đâu bằng gió lạnh buốt hồn tôi
chí lớn vo chưa tròn một nắm
quăng vào trời tuyết buốt hư không!
đành đưa tay vẫy chào sông núi
làm sao kim chỉ vá non sông?
tuyết lạnh đường xa ly rượu đắng
mềm môi tê tái mộng sông hồ
giữa trời xứ lạ giơ tay vói
người ơi chờ nhé đợi ta về!
 
HÀN GIANG
Ta về qua sông lạnh
Gió điệu buồn trăm năm
Mưa rơi như nước mắt
Thấm vào hồn lạnh căm
Ta về thăm quê cũ
Lòng nghe chừng hoang vu
Một đời loay hoay mãi
Tìm đâu thấy lời ru
Nhìn núi trơ thiên cổ
Rừng muôn đời âm u
Chim còn nơi làm tổ
Người sao lạ lối về?
Bằng hữu tìm đâu thấy
Phố cũ buồn liêu xiêu
về ngồi bên quán vắng
nhìn nắng xế qua thềm
một mình bên ly rượu
chưa say sầu đã tràn
Quê hương sao mà lạnh
buốt lòng ta Hàn giang!
 
HÓA THÂN
Tưởng nhớ A Khuê (*)
 
tiễn ai trời đất hóa vàng
trầm hương nát khói lạnh tràn cõi sau
nằm nghe vọng tiếng nhiệm mầu
kinh trầm nhịp mõ trước đầu áo quan
“kiếp người cát bụi, hợp - tan
Có – Không một giấc mộng vàng phai phôi "
gió tung, ngựa hí lên rồi
thôi người ở lại luân hồi ta đi
còn em về níu xuân thì
nhớ nhau xin gửi đóa quỳ khóc trăng
  
HƯƠNG XƯA
Em về bến ấy cho tròn mộng
Ta ở nơi này dở cuộc say
Ngày mai ai biết ra sao nhỉ
Thôi cứ một đời như cỏ cây
Em đi về phía chân trời lạ
Mây có còn xanh như chốn xưa
Ta lìa phố chợ về thăm núi
Ngày ngắm mây trời, đêm thắp sao
Học đời sông cứ trôi vô lượng
Học suối vô tâm chẳng biết buồn
Học núi ngàn đời không đổi khác
Học rừng muôn thuở tính bao dung
Em qua mấy bến bờ xa lạ
Có để buồn vương nơi bến sông
Chim bay để bóng rơi sông lạnh
Gió thổi- sương sa - bóng nhạt nhòa
Chim ơi, thôi cứ bay xa nhé !
Đừng nhớ chốn này chim đã qua
Còn ta ngồi ngắm mây ngang núi
Chợt nhớ một mùi hương đã xa!
 
Huyền ca
Em gieo sầu chi lên cung đàn
Cho ta ngồi đây đau tình xa
Em ngân nga chi cung tơ vàng
Cho ta nghe xa như huyền ca
Lá thu còn rơi cho vai gầy
Gió thu còn trôi cho tóc bay
Lệ xưa còn rơi trên vai người
Tình xưa còn in trong nắng phai
Em như chim bay về chân trời
Tình ta nổi trôi theo ngàn mây
Nhớ em về trong ly rượu đầy
Ta nghe sầu lên men ngất ngây
Tình đâu trăm năm mà ngậm ngùi
Đời không thiên thu sao mãi đau
Ai thương nhớ ai trông mây ngàn
Ai ngồi khóc ai dòng sông trăng
Ừ , ta giờ đây thôi yêu nàng
Ừ , em giờ đây thôi yêu trăng
Lòng ta hồ như bia mộ vàng
Lòng em hồ như rêu đá xanh
 
MƠ GIẤC TƯƠNG PHÙNG
Đêm nằm nghe sóng vỗ
lạnh đôi bờ đại dương
đêm nằm nghe gió nổi
buốt phận đời tha phương
Biết bao giờ trở lại
quê hương biệt nghìn trùng
Mẹ còn đứng bên thềm
tóc mây trời ngóng đợi
ngày con về nhà xưa
cời lại bếp lửa hồng
sưởi ấm lại tình người
chăm chút khu vườn cũ
hoa lá chờ ra hương
Không biết trời phương ấy
nắng có còn hanh hao
con sông còn thao thức
mây còn màu xanh xưa
Em có còn áo trắng
nghiêng nghiêng nón qua cầu
nụ cười như hoa nắng
ấm áp giọt sương mai
em có còn giữ lại
mộng ước thuở ban đầu
Ta mơ ngày trở lại
rũ giấc mộng sông hồ
quay về khu vườn cũ
níu lại vầng trăng xưa
ôn giấc mơ ngày cũ
Sâm - Thương chẳng chia lìa
bên em, anh khẽ nói
qua ngày tháng phiêu linh
con tim nhớ lối về
tâm là đóa sen hồng
nở vườn em tịnh độ
 
MỘ KHÚC
Chợt nỗi buồn xưa động bóng trăng
vàng phai bia đá lạnh bên đàng
hồn xưa ray rức cùng năm tháng
mộng cũ chôn vùi theo cỏ cây
Giấc mộng ngày xanh đã lỡ rồi
còn chi mà tiếc nuối thanh xuân
Một ngày về đất linh hồn lạnh
nhắm mắt , còn mơ một giấc mòng
Ðời vẫn buồn theo tiếng thở dài
từ cha tóc trắng những đêm thâu
từ dòng nước mắt trong lòng mẹ
khóc đứa con xưa chẳng trở về
Chiến tranh cốt nhục đã qua rồi
vẫn còn nghe lạnh mãi trong xương
lạnh như thân xác bao đồng đội
về đất, mà không vẹn chỗ nằm
Thế hệ tôi buồn như mộ bia!
Nằm nghe tên gọi lúc chia lìa
Ai hồn tri kỷ trong mưa gió?
Non nước còn nghe mộ khúc buồn
 
NHỚ MẸ
con cúi xuống trong chập chùng bóng tối
nhớ mẹ già hiu hắt những canh thâu
đã bao đêm mẹ thao thức nguyện cầu
đếm ngày tháng mong ngày con trở lại
con nhớ mẹ những chiều sương khói phủ
tóc mẹ già trắng quá một màu mây
có hay con phiêu bạt chốn quê người
vẫn đau đáu nhớ về hình bóng mẹ
lòng thầm hứa một ngày quay trở lại
mong mẹ già khoan là trái chín cây
nẻo đường đời sao còn quá gian nan
nợ cơm áo, trói đời con xứ lạ
con quỳ đây giữa hư không vắng lặng
lạy đất trời cho mẹ được bình an
để đứa con lưu lạc kịp quay về
bên cạnh mẹ, như sông về với biển
 
TÂM
Tâm ở nơi nào sao chẳng hay?
tìm tâm vời vợi tợ ngàn mây
ngập trong kinh sách tìm dâu bể...
chợt thấy tâm ...qua một nét mày!
 
Tâm ta sen nở
"Làm thơ giữa cõi nhạt nhòa"(*)
mà sao vẫn thấy sáng lòa chữ tâm!
ngàn nămTrời - Đất lặng câm
sao người phiền não âm thầm lệ rơi?
cuộc trăm năm cứ dạo chơi
rồi ra, rũ bụi thảnh thơi vẫy chào
kìa hoa thơm má hồng đào
mai vừa hé nụ ta vào cuộc xuân
lòng nhẹ nhàng chẳng bâng khuâng
tâm ta sen nở tà huân quay về
 
TÌM NHAU
tìm nhau tự cõi ngàn xưa
thấy nhau trong ngọn gió đùa nghìn sau
tìm trong giây phút linh cầu
thấy con chim hót trên đầu ngọn cây
tìm nhau trong chiếc lá bay
thấy nhau trong khói hương lay đá vàng
tìm nhau trong giấc mộng tàn
gặp nhau nơi chốn thiên đàng lãng quên
 
TÔI VỀ
tôi về tìm lại tôi xưa
tìm tôi nơi chốn em vừa lãng quên
nghe trong chiều xuống êm đềm
chút hương ngày cũ rơi miền tóc sương
người một phương ta một phương
tìm nhau chỉ thấy một đường thiên thu
mai sau trong chốn sa mù
hương xưa còn đọng cánh phù vân trôi
gọi nhau tiếng gọi bồi hồi
tôi, trăng khuya quạnh em, bờ bến xa
tôi về lạnh cõi người ta
 
Vàng phai
này em chắc đã tàn đêm
cạn thêm ly nữa môi mềm, lòng đau
đời trôi như nước qua cầu
tình xưa héo úa theo màu thời gian
buồn chi lệ ứa hai hàng
cố hương ngoảnh lại chút tàn mộng rơi
vàng phai từ độ xa người
vàng bay bay suốt một trời hư không!
 
VÀNG XƯA ĐÃ PHAI
Ngày trôi cứ trôi còn tôi với tôi
mơ cội nguồn Đời qua cứ qua
Còn ta với ta Im mộ phần
Lời xưa lỡ trao Giờ như ánh sao
Bay nhạt nhòa Đường xa rất xa
Bàn chân bước ra Sao ngại ngùng
Đường em cứ đi Đừng luyến tiếc chi
Ðau lời thề Vàng xưa đã phai
còn ai với ai Thôi ngậm ngùi
Trần gian có khi Xác thân bước đi
Hồn đợi về Lòng sao rất khuya
Hồn sao hắt hiu Mong ngày về
Về nơi chốn xưa Ngày chưa có ta
Trong hồng trần Ngàn xưa có xa
Nghìn sau có qua Mà trong sát - na
Ðau phận người!
 
VỀ LẠI DÒNG SÔNG TUỔI THƠ
Tôi về thăm lại bến sông
Nghe trong gió hát tiếng lòng ngày xưa
Tôi về thăm lại cơn mưa
Tuổi thơ tôi tắm gội chưa đã đời.
Về thăm lại chỗ em ngồi
Nghe con sóng cũ nhắn lời khói mây
Tìm trong con nước hao gầy
Bóng hình thầy, bạn của ngày còn thơ
Về tìm chiếc lá bơ vơ
Bay trong phố cũ bơ phờ nắng mưa.
Tôi đi tìm bóng giữa trưa
Chợt nghe thoảng tiếng ru xưa…ơi à!
Tôi về đứng trước hiên nhà
Nghe trong gió, tiếng mẹ cha gọi chào
Tôi về ....trong giấc chiêm bao
Tôi là tôi của ...thuở nào ....rất xa!
 
về ngủ bên chân mẹ
đã bước chân đời vào tháng sáu
mà hồn còn mộng tháng giêng, hai
còn mơ được ngủ bên chân mẹ
nghe chạm vào đêm tiếng thở dài
nghe tiếng thở buồn hơn khói sương
tiếng mẹ thở buồn như quê hương
chờ cho ánh sáng xua đêm tối
cho đàn con thấy lại mặt trời
con phiêu bạt nửa vòng trái đất
còn nghe tiếng thở rách đêm thâu
con mơ về ngủ bên chân mẹ
ngày mẹ hiền thôi tiếng thở dài
 
KHI TRỞ VỀ HỘI AN – Hoàng Lộc
khi anh về trời phố cũ lên sương
đôi chút lạnh đôi chút sầu tháng chạp
vừa đủ mỏi đôi chân thằng lãng bạt
anh nghiêng vai ngó lại cuộc đời mình
áo bụi mù và tóc gió phai xanh
tay vẫn ngắn để trăm lần thua thiệt
phố thì nhỏ anh còn qua chưa hết
lại hoài công đi bắt mộng bên trời
khi nhớ ra mình đã tuổi ba mươi
ba mươi tuổi sao cứ hoài lỡ vận?
khi anh về buồn hơn loài mây trắng
nghĩ người xưa phú quí mới hồi hương
chuyện công danh như muối xát trong hồn
chưa áo gấm nên hoài hoài viễn xứ
anh sợ qua nhà từng bằng hữu cũ
sợ qua đường gặp những dáng tình xưa
kỷ niệm thì xa, xa quá - mơ hồ
chằng lẽ nhắc để làm nên yêu dấu?
khi anh về bé vừa lên mười sáu
rất dịu dàng nhưng rất lạ đời anh
khi đưa tay gõ vội trái tim mình
nghe sai lỡ như một lần dâu bể
anh đã già rồi hồn khô ý trễ
tương lai mù trên mấy ngọn sầu đông
yêu vô vàn cũng rớt giọt tình không!
khi anh về bất ngờ anh biết khóc
qua hiên nhà người, bé vào lớp học
bé đâu hay thành phố đó lên sương
là khi anh cúi xuống một đời buồn ...
 
CHỢT NGHE EM HÁT DẬY CUỒNG MỘNG XƯA - Lê Sơn Thạch
Ta cứ ngỡ đêm nay Không có vì sao nào mọc
Trái đất cũng ngừng quay,
Và đường đêm chỉ một bóng đổ dài
Đi thất thểu mà nghe trời đất rộng
Sương rơi Hồn thạch động
Lạnh lùng một cánh dơi hoang
Tiếng hát em từ cõi điêu tàn
Nghe gờn gợn lên muôn ngàn nuối tiếc
Lòng ta đang khánh kiệt
Cũng rạt rào cung thương
Tiếng hát em từ cõi vô thường
Nghìn năm giấu chặt cũng dậy cuồng mộng xưa!
Ta đã bao năm Đi tìm đất Hứa
Đất Hứa thật xa vời Tựa tiếng hát em ...
Thương em bỏ biển lên rừng
Mài gươm soi bóng nỗi buồn nhân gian
 
------------------
 
Lần đầu tiên đọc bài thơ này của anh, dường như lời thơ đưa hồn trôi về miền xa, rất xa. Nơi chứa đầy kỷ niệm dấu yêu, mà bất cứ ai trong đời cũng đã từng cảm nhận. Chợt nhận ra, tôi cứ muốn trôi mãi trong mộng ảo....
 
Em về bến ấy cho tròn mộng
Ta ở nơi này, dở cuộc say
Ngày mai, ai biết ra sao nhỉ
Thôi cứ một đời như cỏ cây
Em đi về phía chân trời lạ
Mây có còn xanh như chốn xưa
Ta lìa phố chợ về thăm núi
Ngày ngắm mây trời, đêm thắp sao
Học đời sông cứ trôi vô lượng
Học suối vô tâm chẳng biết buồn
Học núi ngàn đời không đổi khác
Học rừng muôn thuở tính bao dung
Em qua mấy bến bờ xa lạ
Có để buồn vương nơi bến sông
Chim bay để bóng rơi sông lạnh (*)
Gió thổi- sương rơi – bóng nhạt nhòa
Chim ơi, thôi cứ bay xa nhé!
Đừng nhớ chốn này chim đã qua
Còn ta ngồi ngắm mây ngang núi
Chợt nhớ một mùi hương đã xa!
(Trần Hồ Dũng)
 
Ngay từ những câu đầu tiên, ta đã bắt gặp lời thơ diễn tả cuộc chia ly của một tình yêu:

Em về bến ấy cho tròn mộng
Ta ở nơi này, dở cuộc say

Ta nghe một nỗi niềm đau đáu, cam chịu. Một sự cam chịu rất đàn ông, vì yêu thương, miễn sao cho người yêu được vui vẻ, được hạnh phúc! Một tình yêu ngọt ngào, đau đớn mà cao thượng...

Ngày mai, ai biết ra sao nhỉ
Thôi cứ một đời như cỏ cây

Dẫu là xa, nhưng hình như, lòng yêu vẫn còn nhiều, còn tơ vương lắm. Để người đi, ta ở lại ngắm đời thường làm vui.... Không có hờn trách, không bi luỵ. Chỉ có một niềm yêu da diết của người đàn ông dành cho người phụ nữ đã từng thuộc về anh...

Em đi về phía chân trời lạ
Mây có còn xanh như chốn xưa
Ta lìa phố chợ về thăm núi
Ngày ngắm mây trời, đêm thắp sao

Rồi ta học trong đời sống, ta ngẫm vạn vật chuyển động, những sông - suối - núi - rừng.... trong tĩnh có động, trong động lại có tĩnh... Tìm quên!!!

Học đời sông cứ trôi vô lượng
Học suối vô tâm chẳng biết buồn
Học núi ngàn đời không đổi khác
Học rừng muôn thuở tính bao dung
Ngày lại qua ngày....

Chợt một ngày kia, lòng bỗng hỏi lòng... Người xưa nay ra sao?
Dường như, tình yêu tưởng quên lãng hoá ra vẫn còn đầy.

Em qua mấy bến bờ xa lạ
Có để buồn vương nơi bến sông
Chim bay để bóng rơi sông lạnh (*)
Gió thổi- sương rơi – bóng nhạt nhòa
Ngồi nơi đây, giữa mây núi giăng mắc, ta biết nhắn gửi gì cho gió núi, mây ngàn...? Nhủ lòng ta sao đây... Khi hồn ta vẫn còn vương mùi hương xưa cũ....

Chim ơi, thôi cứ bay xa nhé!
Đừng nhớ chốn này chim đã qua
Còn ta ngồi ngắm mây ngang núi
Chợt nhớ một mùi hương đã xa!
Ôi, tình yêu diệu kỳ!

Thứ tình cảm làm người ta luôn khát khao, bay bổng đến cung trăng...
Loại tình cảm có thể dìm ta đến tận cùng địa ngục....
Nhưng...
Dẫu là gì, trong thơ Trần Hồ Dũng, tình yêu thật trong sáng, thật thánh thiện dù có chất chứa nỗi đau buồn của sự chia xa...
Xin cảm ơn bài thơ hay của anh!
Phan Quế Hương viết lại 28/7/2014 

Tưởng nhớ anh Đinh Duy Nam Cánh chim bằng vừa bay qua quán trọ trần gian

1.
Người đi như hạc vàng tung cánh
Gửi lại trần gian một vết bay
Cánh chim vô xứ không về nữa
Mặc gió quê nhà hiu hắt lay
2.
Lập đàn, giỗ người từ buổi ấy
Đâu chờ đến mãi tận hôm nay
Ai nhớ mười năm trời lửa cháy?
Tưởng xác thân vùi với cỏ cây
 
Chí lớn trôi theo dòng sử lịch
mười năm, non nước ngậm ngùi thay!
Vời trông vận nước còn nghiêng ngả
Nửa thế kỷ rồi mắt vẫn cay
 
Tóc cùng mây trắng phơ phơ bạc
Mãi nhớ như in kiếp đọa đày
Người đi theo tiếng thiên thu gọi
Trả núi sông này cuộc tỉnh say
 
Chim bay, ôm cả trời thương nhớ
Hồn vọng quê nhà, hương khói bay!

Sám hối (*)

Tôi về trong cõi riêng tôi
Lặng nghe máu chảy bồi hồi về tim
Đất trời như chợt im lìm
Nghe tôi sám hối nỗi niềm xa xăm
Nhớ em từ độ trăng rằm
Thương trăng mười sáu đau ngày hợp tan
Tôi quỳ sám hối mây ngàn
Sám trăm năm trước, hối tràn kiếp sau!
Tôi quỳ sám hối niềm đau
Trăm năm đi mất, ngàn sau còn buồn?

No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...