Thursday, April 1, 2021

Hoàng Chẩm 1

 
MÙA XƯA GỌI PHÔI PHA
Theo với mùa thương trầm mình hương cỏ
Ngược nắng qua chiều mơ chốn riêng mang
Chưa phai tóc gió rối bời lời ngỏ
Như buổi ban sơ tình tự lang thang
Hương cỏ thầm thì gối đời về muộn
Nghe ngóng lòng xuân chạm cánh thơ bay
Như bất chợt giữa phiêu linh sóng cuộn
Em chưa vội vàng khép mộng...trả vay
Mùa cũ đã về... chạm ngày tóc rối
Gương lược buồn soi bóng xuân qua
Cơn mộng mị dẫn em trong lạc lối
Gấp gáp vòng tay nông nổi phôi pha.
Quê nhà 01-04
 
Riêng nhau tháng Ba
Đôi mắt tháng Ba biếc hồng như giọt nắng 
Em gửi lòng thấu hiểu muôn thuở một ngày xa
Ta xin lỗi bước chân buổi về quá muộn
Ngỡ ngàng nhau khi mùa đã xuân qua
 
Có một tháng Ba ta nhìn nhau độ lượng 
Trong mắt chiều xoan tím ngập ngừng rơi 
Khẽ khàng một nhịp yêu vỡ lòng em bén tiếng
Khúc dạo nửa chừng bỗng chốc một đầy vơi 
 
Riêng một tháng Ba tóc mây đan cài nỗi nhớ 
Riết róng một gọi mời quên cả một ngàn lau
Ta lặng lẽ gọi thầm cái tên vỡ òa trong hương cũ
Góc nhỏ buông mình chén tình cạn nốt mùa đau.
 
Tôi ơi tháng Tư về
Ta chia em một mùa loa kèn trắng 
Chớm hạ về đỏ con mắt chờ nhau
Thương biết mấy từng đêm… đau đáu nhớ
Bỏ mặc đèn khuya mong cho nhau dài lâu
 
Em đã cũ nhưng lời thương rất mới 
Như cánh hồng phơi phơi một đường bay
Môi đã cong theo bao phen giông bão
Chút nhàu phai chưa úa những ngất ngây
 
Anh chia cho em tháng Tư đầy hương phấn
Giọt sương đêm tan nhẹ giữa bồi hồi
Lá tương tư mềm tay nồng nàn góc phố 
Em trải đêm… dấu hồng một chia đôi
 
Một chút hồng phai như ru đời còn lại 
Nửa chừng em đâu phải đã muộn màng 
Tình rất mới như đêm về thâu nắng
Phía về xa… nơi ấy tình em một chói chang
 
Dã quỳ riêng mang tôi 
Tiễn mùa lá rơi bâng khuâng xưa cũ
Chạm mặt dã quỳ như thương… chiều đông
Giấu chút riêng mang vùi sâu sương khói
Nợ cuộc tình xa nghe đời mênh mông
 
Gối tay từng đêm đếm ngày lầm lỗi
Biết em còn đó quên nhớ về đây
Nửa chừng giấc mơ một đời chim sáo
Lạc nhau chốn này xa mãi đường mây
 
Đông chưa tàn tưởng Xuân về bên ngõ
Dã quỳ chao nghiêng vàng một góc trời
Mù sương xa ai mơ về cõi vắng
Bịn rịn mùa hoa chân bước chơi vơi
 
Đong một chiều vàng rơi buồn tóc gió 
Đứng với muộn màng nhớ thuở tình bay
Một đóa quỳ buông cuối mùa xuống thấp
Ta lắng nghe đời một nhịp tình say.
 
TRĂNG KHUYA
Trăng treo một góc cuối trời
Đời treo một khúc xa vời cố nhân
Thoáng xưa như bóng phù vân
Ngút ngàn khăn áo lại gần có nhau
Mênh mang nỗi nhớ ngàn sau
Muộn màng giấu một nỗi đau ngậm ngùi
Mấy mùa trăng khuất chia phôi
Mấy mùa trăng rụng chia đôi cuộc đời.
 
VỀ GIỮA MÙA TRĂNG
Mùa trăng vỡ giọng bên nhau
Lối về còn lại chút màu tinh khôi
Khuyết hao một bóng qua tôi
Từ em một thuở lỡ bồi giấc mơ
Mùa trăng cúi mặt đợi chờ
Ngồi bên bậu cửa câu thơ cạn dòng
Từ em lỡ buổi qua sông
Mưa ngâu ướt cả môi hồng tóc mây
Mùa trăng nhặt hết vơi đầy
Biết thương nhau thuở mắt ngây ngô buồn
Nghiêng tay níu cả ngọn nguồn
Ngỡ như chia hết nỗi buồn tháng năm.
 
NHƯ VẪN CÒN MÙA TRĂNG
Mùa trăng buồn soải cánh
Cô đơn bóng chim di
Bao giấc mơ sóng sánh
Thương một ngày biệt ly
Ngày buông trôi quá khứ
Dẫu em một cuối trời
Mùa trăng xưa viễn xứ
Sầu dâng tình ngàn khơi
Ngẩn ngơ đau một thuở
Tê tái một dòng thơ
Em xa xôi... lòng ngỡ
Đời đã hóa đôi bờ
Mùa trăng treo tình nhớ
Tình nhân ơi phương nào
Ngậm ngùi đêm phong kín
Cô liêu một vì sao...

BẤT CHỢT HUẾ
Anh về bên em với Huế thương
Yêu giọng hò tha thiết tơ vương
Trôi xa thuyền nhỏ lênh đênh sóng
Mãi vọng trong lòng tiếng sông Hương
Anh về bên em Huế lời ru
Tình bay nghiêng nón mộng thiên thu
Như cùng hơi thở sầu lên mắt
Thôn Vỹ chiều lên bóng hoang vu
Anh về bên Huế một mùa hoa
Áo lụa thời yêu đã nhạt nhoà
Hương phấn xa đời buồn đếm tuổi
Tình thôi xót xa khi mùa qua.

HẸN
Em ở lại mù sương bên phố
Hẹn mai về gió cát hạ vàng rơi
Có bằng lăng tím góc trời thương nhớ
Nữa chừng xuân một nỗi nhớ đây vơi
Về bên nhau mang theo màu nắng hạ
Tay em nâng chút mặn nồng thuở trước
Bên chén tình cay con mắt ngày xưa
Em trở lai vườn xưa thêm màu nắng
Ta giữ  chút xưa mềm môi chia nỗi nhớ
Tóc gió ru tình sâu lắng một khung thơ
Vạn dặm nữa đời tìm mùa trăng vỡ
  Ngót nghét đêm dài lmênh mang giọt mưa
Chiếu chăn vun quén mấy đường tà áo lụa
Bên cõi du tình cuí mặt với ban sơ
Bất chợt thương ai hẹn lòng  đi mãi
Bể dâu qua rồi nặng nhẹ với tóc tơ.......
 
RƠI
Đêm rơi phố núi đợi chờ
Riêng em đếm nỗi bơ vơ ngày về
Chiều rơi giọt nắng sông quê
Em rơi khăn áo cơn mê ru đời
 
Mênh mông rơi xuống môi người
Níu tay nồng ấm tình rơi muộn màng
Lòng ai rơi buổi sang ngang
Áo hoa giữ mộng khẻ khàng nỗi đau
 
Đành thôi   hẹn lại mùa sau
Bên nhau rơi cả......... một màu hoàng hôn.
 
NHƯ THƯƠNG HÌNH BÓNG
Người đi thả bóng đợi chờ
Người về trói chặt Câu thơ ngậm ngùi.
Từng ngày đếm giọt buồn rơi
Từ xa nẻo ấy nữa lời cũng mong.
Nợ nhau Một thuở hương nồng
Nợ thêm câu hát Bềnh bồng mùa xuân.
Đời cây thay lá bao lần
Đời em đếm tuổi như cần tìm nhau.

TỰ TÌNH ĐÊM
Hẹn nhau về giữa mùa đông
Chia đôiGiấc ngũ thêm nồng Mắt môi.
Lòng như nghiêng giữa cuốn trôi
Một lần cúi mặt Tôi ơi ngậm ngùi.
 
 Như bên nhau ngày về
Đố em bao nhiêu mùa phượng rơi
Vẻ một giấc mơ  đêm chơi vơi
Ngổn ngang mấy nẻo đời hoang phế
Níu bóng thời gian trên mắt môi
Em vẻ lại mình  bóng tôi ơi
Ngày xưa  không nói được nữa lời
Ô cửa nhỏ nghiêng buồn nét chữ
Mực thắm tình trang viết cuộc đời
Nhớ chuyến tàu chở nặng nghĩa ân
Lần tay đếm tuổi được mấy lần
Áo xưa lộng gió miền quê củ
Thương biết mấy tình vọng cố nhân
Một cành hoa yêu người mênh mông
Tím chiều bằng lăng một bến sông
Vun vén lòng khi về lối củ
Đọng tiếng xưa mới biết hương nồng.
 
 Đoản khúc ngày về                         
Sen hồng một đóa thắm duyên
Nồng say con mắt như Huyền thạch tôi
Qua đời một bước xa xôi
Từng nghe nỗi nhớ thêm lời gọi nhau
Vô thường một bóng ngàn lau
Kề bên sương khói tình đau kiếp người
Lối xưa còn đó mùa hoa
Giấc mơ tha thiết chưa nhòa nhạt em
Về đây nghe một khát thèm
Đôi mắt ngũ với ngọt mềm lời ru
Bâng khuâng mùa hạ có nhau
Chiều ơi vọng tiếng còi tàu đón đưa
Về đây bỗng nhớ chút xưa
Níu chân nữa bước cũng vừa lòng mong.....
 
Chia hết một lần về
Nắng chiều phai như màu mắt thơ ngây
Nhìn thật khẻ sợ đau lòng tóc gió
Sân ga nhỏ đợi con tàu năm củ
Xao xuyến lòng nhau mong nhớ vơi đầy
Một mùa hoa ngỡ ngàng trong hạ trắng
Rơi nghiêng theo chiều nhạt nắng bên sông
Em ngồi lại đếm bao ngày xuôi ngược
Một bước đi về mang theo mênh mông
Như một bất chợt em về không vội vã
Chiều thôi hoang vu ấm chút mối xưa
Mở con mắt ngó nhau nỗi buồn quay gót
Chạm phải tình em vỡ tan như giọt mưa
Ta gói ghém cả đầu đời nghe rất lạ
như ngày về khăn gói mong manh
Dòng sông chảy muộn đời thương dâu bể
Còn  một trăm năm khi tóc thôi xanh
 
Mùa thu có phải là em
Mùa thu lại về như vết cắt kí ức
Ngậm ngùi những mảnh vụn không tên
Có một cái tên mà đau suốt tháng năm biền biệt.
Cùng ta theo chiều con sông buổi nước lên.
Nói với mùa thu quanh mình như xáo xới
Biết đâu em không vội vả một chúc thư
Cho cuộc tình em buổi đầu đời trong suốt
Hơn ba mươi năm dài lạc bước không lời tạ từ.
Còn mùa thu về chừ mãi còn nông sâu nỗi nhớ
Sâu lắng một dòng trôi giữa nhân thế bể dâu
Thiêu đốt niềm đau- sáng tối tận cùng che chắn
Vén lớp mù sương ta em mãi một có nhau.
Lòng nghiêng xuống bên em một sợi phai tóc rối
Xáo xới quạnh hiu thương hương phấn về đây.
Bỏ lại mùa thu vàng chạm mặt người năm củ
Em còn biết đời nhau chút muối mặn gừng cay.
Nếu phải đếm một mùa thu có bao nhiêu lá rụng
Ngồi giữa vô cùng mới thương nguồn ngọn tương tư
Tiếc nuối một riêng mang em buồn sâu trong mắt
Đem hết nữa đời sau tình tự với nhau như thuở ban sơ
Quanh em và ta là bao ngọn ngành và dấu khắc
Có phải xáo xới là đi ngược với thời gian
Có phải khi cách xa đếm đong từng bất chợt
Vô tận một mùa thu lời nghìn trùng chưa vở tan.
 
Khúc đêm mùa thu
Êm đềm một tiếng thu rơi
Giữa đêm trăng vỡ nữa lời chia nhau
Lìa cành lá cũng biết đau
Thương cây nhớ cội một màu chia phôi
Còn em như mặn bờ môi
Tình vô biên gọi góc trời bình yên
Đêm thu rơi hết muộn phiền
Chênh chao đếm bước về miền em xưa
Bên em bén tiếng gửi thưa
Bên lòng bén tiếng đong đưa cuộc tình
Đêm thu cho nhau mông mênh
Cạn khuya cho hết ngọt lành giấc mơ
 
Theo với cơn mưa
Mưa thương mưa rơi giọt dài
Em thương em nhớ mãi hoài tìm nhau
Mưa như cuốn hết tình đau
Xô nghiêng nỗi nhớ với màu áo phai
Mưa xưa ướt một bờ vai
Lối về mưa ướt tóc mai sợi buồn
Mưa nay chia hết ngọn nguồn
Mênh mang ta vỡ tan hồn phiêu du
Mưa qua phố núi sương mù
Chắt chiu cơn mộng thiên thu đời mình.
 
Lời giản dị cho em
Em về chiều thu không nhau
Heo may nghe lạnh hồn đau với người
Lặng thầm một dấu cách đời
Xa từ dâu bể một lời chia phôi
Diêu bông một lá riêng tôi
Sang sông thả xuống cho thời chân son
Chốn xa một cuộc vuông tròn
Đục trong một bến biết còn nỗi đau……
Mai này ai trước ai sau
Xin như sương khói ngàn lau vô cùng.
Ôm lòng một khúc thủy chung
Vội xanh màu cỏ bão bùng đành cam
 
Như thương hình bóng        
Người đi thả bóng đợi chờ
Người về trói chặt Câu thơ ngậm ngùi.
Từng ngày đếm giọt buồn rơi
Từ xa nẻo ấy nữa lời cũng mong.
Nợ nhau Một thuở hương nồng
Nợ thêm câu hát Bềnh bồng mùa xuân.
Đời cây thay lá bao lần
Đời em đếm tuổi như cần tìm nhau.
 
Tự tình đêm
Hẹn nhau về giữa mùa đông
Chia đôi Giấc ngũ thêm nồng Mắt môi.
Lòng như nghiêng giữa cuốn trôi
Một lần cúi mặt Tôi ơi ngậm ngùi.
 
Tháng mười tôi  ơi!
Tháng mười nhặt hết thu phai
Chút mong chút nhớ thêm dài giấc mơ
Không nhau lá ngủ bơ vơ
Nghe chiều rơi giữa câu thơ vơi đầy 
Chân xưa một bước thơ ngây
Ngày về chải chuốt thương đầy mắt môi
Khúc sông in bóng tinh khôi
Chiều nghiêng bóng nắng ru đời không đau
Tháng mười mùa đông về mau
Tàn thu em ngóng chút sầu riêng mang
Cơn mưa về gọi mùa sang
Niềm đau về gọi nghe vàng võ tôi 
Tình xa một tiếng đành thôi!
Tương tư lòng vẽ xa xôi mặt mày
Bây chừ tạm biệt heo may
Chút thu giữ lại giữa ngày chớm đông 
Còn em còn một mênh mông
Chợt thương vô tận dòng sông ngày về
Em nghiêng một dấu sơn khê
Muộn màng lui tới một bề có nhau.......
 
Bỗng dưng......
Bỗng dưng nhớ buổi xuân thì
Một sân ga nhỏ cận kề dáng xưa
Người xa từ một đẩy đưa
Từ trong dâu bể nắng mưa phận người
Gót phiêu du một rong chơi
Góc trời ai giấu lâu rồi! tình em.....
  
Cũng đành thôi em!
Ai bày duyên nợ đôi bờ
Cho ta đi giữa đợi chờ hư không
 Chút xưa một bóng mênh mông
Phiêu du ngày tháng bế bồng tương tư.....
 
            Cũng đợi cũng chờ như bao ngày còn có thương mong.
     không sao kể xiết những xâu xé tưởng chừng mình không 
     biết được cái đau.
 
Tìm cho em đóa tương tư
Mùa sim chưa nở bây chừ nghe đau
Ta ngồi vẻ nét không nhau
Phương xa em vẻ một màu phôi pha
 
Ta nợ em một mùa hoa
Cơn mơ chưa hết nhạt nhòa nồng say
Buồn trong mắt một giọt cay
Dặn lòng lui tới giữa ngày từ li
 
Còn em còn một bờ mi
Một màu hoa tím xuân thì qua mau
Thôi thì! một nữa cho nhau
Để thương giọt nắng giữa màu hoàng hôn.
 
Còn em lời chứa chan
Nghìn trùng ơi! xa xăm tình ai
Vô cùng lời mong lòng như không phai
Chiều xưa bên sông buồn dâng lên mi
Môi nào buông lời tình đau chia hai
 
Chìm trong sương khuya ai chia niềm đau
Tìm duyên từ đây mong đời trong nhau
Mai sau còn thương lòng say hồn hoa
Từ trong cơn mơ theo chân về mau
 
Đường xưa còn đây người xưa xa xôi
Tương phùng còn nghe tình bay lên ngôi
Ôm lòng trong chiều rơi nghiêng mùa hoa
Không tên như chùng tơ vương người ơi!
 
Bao ngày đi qua còn như trong mơ
Em mang phôi pha nuôi dài câu thơ
Ân tình như sông trôi xuôi về xa
Còn đây sầu riêng còn đây đôi bờ.
 
 Tự tình bên dòng sông
Dòng sông như muốn nói
Ngút ngàn em xưa
Chợt thoáng hiện một ân tình chan chứa
Khúc nhớ của bao ngày nằm lại
Giữa đôi bờ ngăn cách một thuở sang sông
Áo hoa em vội vả kẻo sợ mình
Bỏ lở xuân thì khi vầng trăng xa khuất.
Mấy mươi năm biền biệt
Ta trở về thương hương phấn phôi phai
Nối tiếp duyên phận ta còn em khúc cuối
Trời có thương cho em bắt nhịp khúc tình ca
Dẫu nơi mịt mù khói sương
Em có một giấc mơ chia lòng chung lối
 
Lỡ một bước xa xăm
Khi tìm nhau thương không hết kiếp người
Tóc đã thôi xanh đâu phải là quên lãng
Xôn xao khúc dạo đầu đời đi hết một ngàn lau
Ta vẫn cứ đợi giữa cuộc trần chia năm xẻ bảy
Nhớ hoài!thương sao hết cơn mơ gọi tên nhau
Em có thấy chăng dòng sông đang mang
nỗi buồn xuống thấp
Trên trời cao trăng vẫn treo soi bóng cố nhân
Đứng ngồi một xôn xao bên mình trống trải
Em đừng bỏ quên như trả nợ một bước chân.
 
Ngồi lại nơi này nhớ chiều xưa tháng sáu
Môi thơm ngọt mềm bung nở đoá tinh khôi
Nhuộm tím bến sông quê vở tan hồn hương ái ân gửi gắm
Mấy ngón tay trần gian đong đếm bao thương mong
 
 Quên hết xa xôi
Vẫn như nghe lời thì thầm con nước
Trong ta là tiếng gọi
Bên ni bên nớ có ai cất tiếng gọi đò ơi.
Vuốt sợi tóc phai
Thương mãi một muộn màng để giữ lòng lui tới
Còn lại một bước chân cho ngày mai
Ghi dấu một trùng khơi.
 
         Có phải chia ly là không còn nối tiếp những khúc nhớ.Hãy đi ngược thời 
     gian. mấy mươi năm có là bù đắp hết một phôi phai không em?
                  
Biệt li em và tôi
 
''Cố nhân ơi! biệt li từ đây!''
Vạn dặm đường xa nhớ tóc mây
Khăn áo cho nhau một vòng vây
 
Bể dâu chia dài vương tơ giăng
Cố nhân ơi biệt li mùa trăng
Mây trắng trên đầu bao hao khuyết
Mùa trăng xưa buồn ai thấu chăng?
 
Cố nhân ơi biệt li dòng sông
Quê mẹ đường vui một tuổi hồng
Thăm thẳm chiều trôi buồn viển xứ
Thuyền xa bến đổ một ngóng trông
 
Cố nhân ơi biệt li mùa hoa
Buổi em về hương phấn nhạt nhoà
Môi xưa thấm mặn chiều thưa nắng
Một chút tình em bay trong ta
 

No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...