Friday, September 10, 2021

Phạm Ngọc Thái

 

Biển hát

Biển tít tắp sao sóng còn vỗ mãi
Anh nhặt chút tình vương lại thời xa
Treo hồn lên nửa vành trăng lấp
Thả lòng bay lặng bến bơ vơ.

Biển có thể không biết mình hoá sóng
Để cho bờ chìm đắm giữa lênh đênh
Em có thể không còn nhớ đến...
Như làn mây trôi mãi vô tình.

Biển ba phần cho trái đất tươi xanh
Em trong anh một mùa thu huyền ảo
Khi anh hoá hàng phi lao trong sóng bão
Là đã hoà biển cả với cô đơn!

Trời đêm nay không mưa nhưng mà gió
Gió đêm nay không mạnh nhưng mà xô
Trăng đêm nay hơi vàng, xao và động
Anh lại nằm nghe biển hát ngày xưa...

Cảm tác thu Hà Nội

Có con thỏ trong vườn đang nhởn nhơ ăn cỏ,
Em bước qua vô tình góc phố ngẩn ngơ
Cành sấu ngả bên đường lá lá bay lả tả
Nửa xanh mầu hạ nửa vàng thu.

Thu đến gợi chi lòng
Mà mắt em đơm nụ...
Trái tim xin cứ ngủ bình yên
Trong chiếc giỏ đa tình của chàng thi nhân đi lượm quả!

Con chim nhỏ ríu ran quanh tổ nhỏ
Tôi níu chân nàng đi hay nhặt thu rơi?
Thu ơi, thu! Hà Nội ơi, Hà Nội!
Cho tôi hôn theo môi em, người thiếu nữ xa vời...
 

Chiều phố nhạt nhoà

Đưa chân em ra phố
Để mình chia nhau xa
Hay để rồi thương nhớ
Chiều phố sao nhạt nhoà?

Mắt em đong đầy lá
Rồi quay đi hơi buồn
Thoắt bỗng thành quá khứ
Trái tim tình mênh mông.

Anh muốn ngược thời gian
Lại cùng em tha thiết,
Người con gái yêu thương
Tình ta không thể chết!

Ôi! Vầng trăng xa xăm
Lòng ta man dại quá!
Cuộc đời là nghịch lý
Đành chia tay bẽ bàng.

Nhìn cánh hoa rơi rơi
Nó chết vì chính nó!
Trái tim anh - Em ơi,
Em mang đi rồi đó!

Cô gái trong thư viện

Anh vẫn tới những buổi gặp em trong phòng đọc
Lặng lẽ tìm qua vóc dáng người xa
Anh vẫn nhớ hôm nào gặp mặt
Tháng ngày trôi bóng em chẳng phai mờ.

Rồi tự trách với mình sao buổi ấy
Không bắt chuyện làm quen, hay trao gửi lá thư?
Để đêm nay tìm em mà chẳng thấy
Biết không em, anh vẫn đợi chờ!

Ôi! Trí tưởng chỉ còn hình dáng
Đôi mắt dịu dàng bím tóc nhỏ xinh xinh
Rất vô tình em chao đưa tinh nghịch
Như hẹn hò, khuấy động lửa tim!

Nỗi nhớ người yêu lâu ngày xa vắng
Bao thâm trầm sâu lắng mênh mang
Em hiển hiện một thân mình xinh xắn
Trên nét mặt từng người, thơ lật từng trang.

Anh sẽ gọi tên em bằng cái tên đẹp nhất!
Dầu tên em anh đã biết gì đâu?
Có một chiều, một canh khuya, em đi-về trong lẩn khuất
Cả chốn em nằm, phòng em ăn - Anh chẳng rõ nơi nào?

Anh vẫn nhớ! Em ơi, anh vẫn nhớ!
Âm thầm đi những chiều lặng vẩn vơ
Để rồi tới nơi ngày đầu gặp gỡ
Ru êm đềm trên mỗi một dòng thơ...
 

Dòng suối tình xưa

Dòng suối tình xưa ta trong vắt
Em là gì, ta không gọi được tên?
Ơi! Người con gái thời xa lắc
Con tim chiều tà máu còn chảy quanh em.

Ta cúi uống mãi làn nước ấy
Như con nai ngơ ngác sừng già
Chợt kêu thét nơi rừng hoang rối loạn
Em đã về như một bông hoa!

Dòng suối tình xưa ta thơm ngát
Gương thiên thai không một vết mờ
Trăng cũ đưa mơ lòng sao đổ nát
Hương vẫn tràn... môi vẫn dấu ngày xưa...

Con trâu cuộc đời - Thời gian con sóc
Đã dẫm tan dòng suối đó mất rồi!
Em có nghe sợi tóc đêm đang đổi khác
Ta bàng hoàng dần hoá bóng ma chơi.

Rồi hoảng hốt cả tiếng cười tiếng khóc
Của chính anh và của chính em!
Còn đâu nữa dưới tro tàn tan tác
Thôi! Ngủ đi em, hồn trinh nữ xa xăm...

Đêm Đông Đô

Đêm Đông Đô rêu loang thành phố cổ
Giấc ngủ hắt hiu trên môi em còn thơm như lụa
Ta ru ta trong thế giới quỉ thần
Con chim gì vui tình tự giữa mùa xuân.

Mẹ thinh không...sinh con trong trời đất
Cho con ăn đầy ắp các hỗn mang,
Chân nhân là tham hay đức thiện là gốc?
Ta phải chăng anh hành khất ngày mai,
Có đứa con gái nào trong đêm hát ru ai
Nó đích thực hay thánh là đích thực?

Ru đi! Ru ta đi!...đôi môi em đỏ rực
Để ta say quên hết nẻo đời này.

Đêm nay trời lại không mưa

Trời không mưa áo em đâu có ướt
Chỉ ướt lòng em: Cô gái nhỏ của anh!
Em ngả vào anh mà hình như có khóc…
Tiếng con tim thật rõ bên mình.

Mùa thu đã qua ta nghe lá rụng
Buổi cuối cùng em đến để chia tay
Ngày mai em lấy chồng phải xa vĩnh viễn
Chẳng sao mà, trời có mưa đâu, em ơi?

Kìa không mưa mà áo anh lại ướt,
Mùa thu đi… sao nắm mãi bàn tay?
Ai nói tình gió mây sẽ quên trong chốc lát
Bao năm trời hồn anh vẫn mưa bay…

Tại đêm đó không mưa hay bởi vì anh nhớ
Phố vắng em buốt giá cả canh dài
Em dại lắm lấy chồng làm chi vội
Đưa em sang sông rồi lòng mới biết đã yêu ai!

Ta lại bước lang thang trên phố ấy
Đến mỗi gốc cây có vệt cũ em ngồi
Tiếng hát xưa đưa bờ hồ gió thổi
Bóng với mình đi mãi tới ban mai…

Cứ tưởng buổi cuối cùng em đến… đã chia tay?

Đêm thiếu nữ

Tiếng ếch chùa động vỡ Đêm Thiếu Nữ
Mây từng đàn trôi nổi phận thiên nhiên
Ta khoả lòng ta đằm sương gió
Sau chuyện tiền nong với áo cơm.

Ôi, thân thiết chặng đường gió bụi
Những tháng năm đá sỏi... đến cùng em,
Em đã nuôi ta bằng nhị hoa phấn dại
Một chặng đời sôi nổi giống bướm ong

Làn tóc ướt, môi thơm chùm ớt ngọt
Nhớ thương nhau nhưng chẳng thể đi tìm!
Mặt nguyệt đêm này nhoè sương bạc
Anh một mình ngồi hát ru em!...
 

Đêm trăng biển

Anh ngồi biển một mình ngắm bóng
Trăng trên đầu sóng ở dưới chân
Biển cứ thét muôn đời cô quạnh
Trong thầm thì khẽ gọi tên em!

Biển đã rộng hay lòng anh trống
Em bên ngoài hay chính mộng trong ta?
Ta đánh đổi vinh quang và cuộc sống
Để cùng em điên dại xé toang bờ.

Ôi! Bài thơ viết dưới vầng trăng biển
Vỗ một mình sao không chán sóng ơi?
Ai bước đó giữa mênh mang hồn cát trắng,
Đêm cô đơn tim anh vỡ tan rồi!...

Đêm vắng

Đêm thanh vắng ngồi bên thềm man mác
Anh một mình nhặt ánh sao rơi!
Lại nhớ đến em bao năm trước
Nỗi buồn vào làm đêm thêm xa xôi.

Phố phường ngủ, tiếng chim kêu trong tổ
Vài ba ngọn cỏ khẽ vi vu,
Gió gọi anh về con đường dạo đó
Chúng mình thường đi mãi canh khuya.

Hương tóc ai bay và tiếng xa ru
Má mơn man tư lự nghe gió thoảng
Bóng em nép bên người,
Giờ chỉ còn thấy mây trôi lãng đãng
Mái đầu anh đêm thoắt bạc thêm ra...

Em về biển

Bờ Bãi Đời Người - Cuộc Sống Tình Yêu
Trái tim nhỏ em dựng cả toà sen chân Phật tổ!
Ta cũng thể loài cua còng trong bể cả
Yêu thương nhiều hưởng đã bao nhiêu.

Hồn thi sĩ lạc loài

Hồn thi sĩ lạc loài nơi thanh vắng
Sao không về ấp ủ bạn: em ơi!

Mưa ru phố hồn như cỏ rối
Phủ bạc đầu... chới với bóng hình nhân...
Đời cần có? Hay đời không cần có?
Đài vinh hoa! Thứ bánh vẽ cũng nhì nhằng.

Ta đi qua đêm mưa
Những bóng cây chìm vào giấc ngủ
Mắt bới tìm đám lá các ổ chim
Lòng rượi buồn con tim héo rung chuông.

Tình cũng vậy! Cơn mê huyễn hoặc
Để ta quên sự tồn tại tháng năm,
Mọi tham vọng trên đời hão hết
Chỉ kẻ đói ăn sống thực chính mình.

Đêm vô định đi trong nước lã
Nhấm mưa rơi như nhấm dẻ mùa thu
Ta muốn hoá mây bay gió thổi
Cứ vi vu
 Cứ vi vu

Khúc hát người tha phương

Đi về đâu cuối chiều
Khi xung quanh vắng lặng
Con thú nào lạc bạn
Hoảng hốt giữa đồi nương.

Suối róc rách bìa rừng
Cứ kêu hoài chân vực
Một thành phố quê hương
Hiện lên trong đáy mắt!

Ôi! Cuộc đời nghèo xác
Nằm chết giữa tình thương
Có người vợ hiền lành
Với con tôi ở đó!

Chiều nay trong nắng đỏ
Bước lang thang mình tôi
Khúc buồn như chim bay
Hỡi người tha phương ơi!

Đi về đâu cuối chiều
Đời xa nước cô liêu!...

Kí ức mùa thu

Mùa thu khuấy lên bao kí ức
Xác thời gian trôi trên tóc em
Em đi trong trăng mùa thu thổi gió
Lá vàng rơi mênh mông.

Em đi qua mùa thu không gian
Trăng mặc đồi con gái
Nhớ đến lâu cái hương con gái
Nó thơm say và rất dịu dàng.

Đường dạo đó trên đồi trăng sáng
Đêm chia tay em dúi cả vào anh
Để bóng lạc suốt đêm ngoài phố
Mây lãng phiêu mãi không về!

Giờ đây chắc trên đồi thông đó
Gió vu vi và trăng vu vơ
Em đi trong trăng mùa thu thổi gió
Mùa thu lang thang chẳng bến bờ...

Liên khúc hẹn trăng

Khúc I

Canh khuya chẳng ngủ được
Người có ngắm trăng đâu
Bật dậy nhòm cửa sổ
Trăng dãi sáng đêm thâu.

Khúc II

Không phải không yêu trăng
Đã từ lâu từ lâu
Lao vào lo bể sống
Mặc trăng tủi trên đầu.

Khúc III

Biết đời như cõi mộng
Tiếc những vần thơ trăng!
Con thuyền trôi giữa sóng
Thôi! Đành hẹn vài năm...

Mái tóc con gái

Mái tóc phố màu mây
Xoã ngang đời con gái
Em đi lấy chồng rồi
Lòng anh buồn biết mấy.

Hàng phố người có thấy
Những vòm cây đứng thầm
Chiều hoàng hôn cũng vậy
Gió như là để tang.

Đây bông hoa yêu thương
Ta ủ vào nỗi nhớ
Em đã không còn nữa
Chỉ có sao trên trời.

Vầng trăng khuyết, em ơi!
Giống đời anh cô độc
Sáng ngày treo tưởng chết
Hắt hiu và nhỏ nhoi.

Em đi lấy chồng rồi!
Màu hoa xưa trinh trắng
Tháng năm cùng mưa nắng
Tóc hoá thành mây bay...

Mộng hồn tê tái

Sao không đợi đến ngày trăng khuyết
Lỡ cuộc tình em biết bắt đền ai?
(thơ của một nữ sĩ trẻ)

Đêm anh đứng! Phương trời xa em có nhớ?
Lỡ cuộc tình anh sẽ bắt đền ai?
Xa em rồi... một biển sóng mù khơi
Tình hư ảo, em ơi! Đời chán vậy.

Phút gặp gỡ để thêm rồ thêm dại
Nhớ thương hoài cuộc sống đẫm tái tê,
Để hồn thêm tê tái mộng tràn trề
Bao thất vọng dày vò nơi thể xác.

Không dám mộng cùng em yêu trọn kiếp
Một thoáng vui phút chốc hoá hư không
Đến gần em nhưng tình cách muôn phương
Nhìn trái ngọt mà hàm răng anh cứng chặt.

Em là gái tươi ròn thơm và mát
Anh như con sói muốn vồ ăn,
Muốn vậy thôi! Sói nào dám nhe nanh
Đành lặng lẽ quay đi mà nuối tiếc...

Người chiến sĩ và hoa phong lan

Sao em không tắm nắng trên đồi
Không gội đầu dưới suối
Quấn làm duyên quanh cành cụt chơ vơ!

Hoa phong lan: em ơi, có nghe!
Ta quen nhau từ độ nào đấy nhỉ?
Nhớ buổi Trường Sơn quí đôi dép cao su
Biết nắng lửa yêu vành tai bèo nhỏ
Gặp em trên đèo mây hóng gió
Tóc mượt xanh theo hai mùa nắng mưa.

Khi miệng ta quen đếm nhịp chày giã gạo dưới Ta Ka
Tai ta quen nghe tiếng đàn t.rưng trên bản Tà Kơi nhỏ
Má quen nóng bừng nâng cần rượu Măng Tôn Đắc Sút
Mắt quen nhìn nghìn độ lửa đêm sâu...

Vẫn hành quân - B52 gầm rít trên đầu
Ta thuộc từng đường xuyên rừng ra trận
Quen từng đường Đắc Tô, Tân Cảnh
Như quen đường Khâm Thiên - Hồ Gươm! (*)

Con sông Pô Kô máu nhuộm đỏ dòng lòng vẫn trong xanh
Em gái Vân Kiều chiếc yếm đơn sơ thuỷ chung gùi đạn...
Ôi! Đỉnh Chư Mom Ray bom cày lửa xém
Lá vẫn rì rào theo ta trọn tuần trăng
Có phải chính nơi này?
Hoa phong lan, em ơi: quen anh!

Ta lại gọi tên em!
Cái tên quen thân như một người bạn gái
Rất yêu đấy đứng nhìn không dám hái
Nẻo đường qua ngan ngát hương xa.

Ta yêu hoa như yêu bóng trăng ngà
Không thảng thốt chỉ ngỡ ngàng nhè nhẹ
Em là niềm thương đời chiến sĩ ta đi!

Xin em một nhành hoa cài lên nắp ba lô
Đường chiến trường cuốn bay bụi đỏ
Đường ra trận trải đầy nắng gió
Hãy gắng theo ta vào đồn lửa đêm nay!

Ta cầm hoa nâng niu trên tay
Em có phải nàng Ngà của chàng trai Kặm Phạ
Sao mịn màng hương trắng mát đêm sương?
Em có phải nàng tiên thứ bảy trên nương
Sao duyên dáng dễ thương, dễ nhớ?
Em có phải con hươu con nai dưới buôn ta đó
Mắt huyền trong một bóng sao đêm...

Tên em ta gọi mãi trong tim!
Em ở đó bốn bề lửa nóng
Em đứng đó dầm mình trong nắng bỏng
Xoã đầu gội lũ Tây nguyên...
Hoa vẫn trắng ngần nhuỵ vẫn ngát hương thơm.

Bỗng một sớm mai!
Khi con chim rừng mới lên tiếng gọi
Ông mặt trời mới vươn vai đứng dậy
Lũ làng đánh cồng đánh chiêng.

Ta bàng hoàng khẽ gọi tên em!
Hoa đã rụng rồi còn đâu hương cánh trắng
Mắt khép lại rồi còn đâu sao ngọc sao kim
Hố bom đào sâu nhói tận trong tim!

Ta lượm nhánh lan rơi trồng lên miệng hố bom
Mỗi sớm mỗi chiều cùng nắng mưa chăm bón
Sự sống trở lại rồi! Hoa phong lan, em ơi - đẹp lắm!
Tất cả hồi sinh trả lại cho ta!

Ta yêu em trong tình yêu đất nước bao la
Không rên rỉ nhưng thiết tha say đắm
Mới hiểu tình yêu vẫn gối đầu lửa bỏng
Diệt quân thù, giục bước xông pha!

Ngày mai về,dẫu không còn trở lại bên hoa
Hoa phong lan - Em ơi, hãy nhớ!
Ta đã mang tình em từ những tháng năm còn khờ dại
Ngoài chiến trường theo trọn cuộc hành quân
Trong suốt nẻo đường dài... Ta vẫn gọi tên em!

Người con gái sông xưa

Sông Hồng chảy muôn năm vẫn đỏ
Bãi ngô non xanh gió chân mây
Người con gái anh gặp thời chiến sĩ
Cái buổi qua làng lâu bấy đến nay.

Một làng bé quanh con nước lớn
Với quê hương thầm dịu thuở chiến tranh
Lòng thôn nữ như vầng trăng toả sáng
Lại trở về man mác trái tim anh.

Làng em luỹ tre xanh bất tử
Mới gặp một đêm mà...đã thấy thương thương...
Bóng nhìn anh mắt theo giờ còn biếc
Như phù sa cứ bồi mãi khôn cùng.

Lá tre rụng bao mùa trôi dĩ vãng
Và quê em đời sống có nâng cao?
Người năm ấy, em ơi! Giờ tóc trắng
Đang bồi hồi thao thiết giữa trăng sao.

Người con gái sông xưa,ơi có biết!
Một thời trai bão táp cuộc hành quân,
Đêm thành phố nhớ em buồn da diết
Em bây giờ có hạnh phúc không em?

Nhớ về cô giáo cũ

Xóm chiến tranh... thời thơ sơ tán học
Lớp cũng là một mái nhà gianh
Sân trăng sáng như lòng cô đằm thắm
Soi vào em bao nỗi ân tình.

Nhớ thuở ấy em còn trẻ quá
Tuổi hồn nhiên qua trang vở học trò
Như người mẹ hiền từ cô dìu dắt
Ở cái làng Cầu Ấu (*) đã xa xưa.

Sông bến đưa đò cô chèo giữa nắng mưa
Lớp lớp quá giang chúng em đi biền biệt
Có những phút quay lặng nhìn lòng thổn thức
Kỉ niệm về như bày sáo lang thang.

Gió vẫn đang reo trên đồi thông Mỏ Thổ (*)
Sông Máng trong xanh (*) nước chảy qua cầu
Ba mươi năm trôi tóc cô đã bạc
Tóc em giờ bóng hạc cũng vờn nhau.

Biết tin cô thôi không còn lên lớp nữa
Đánh tan giặc về em làm một nhà thơ.
Sương trên mái tóc cô rơi xuống đầu em hoá lệ
Và đời người, Cô ạ! Ngỡ cơn mơ...

No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...