Sunday, November 7, 2021

Phan thị Thuận

 
HOÀI NIỆM
Ta muốn níu sợi nắng mùa Thu cũ.
Rải lên bầu... vần vũ sắp mưa Đông.
Và muốn nhặt những vàng phai sắc lá.
Phủ cây đời gầy guộc cõi hư không.
Ta muốn nhặt rêu phong miền ký ức.
Phơi trên ban công... tuế nguyệt điêu tàn.
Rồi nhặt nốt những mảnh tình rạn vỡ.
Liệm vào hồn,chôn kín cõi ma hoang!
Những âm sắc mùa Thu nào vẫn vọng...
Hàng dương xưa, bờ bãi cát trang đài.
Đôi ta đã cũng ngồi nghe biển gọi.
Giọng hát người dìu dặt giữa xa khơi.
Bóng chim bay vào một chiều cuối Hạ.
Dấu yêu nào... giờ cũng đã biệt tăm.
Ta hụt hẫng,chiêm bao đời huyễn vọng:
Chợt tỉnh ra,sẽ thấy bóng nguyệt rằm !
Đưa tay khẽ khép trang đời quá khứ.
Để ru lòng chín ngọt giấc du miên.
Và thắp sáng niệm xưa, vùng tim nhỏ.
Gối phong ba, nệm sóng chốn Thiên đường!
 
ĐỘC HÀNH
Chiều.Trôi.Chầm chậm Lưng đồi.
Ta nghe lòng Chợt đơn côi.
Kỷ niệm còn đầy.Ngày tháng xa vơi.
Người đi từ đỉnh nhớ.
Ta về, gọi buồn say.
Mưa gió gào, ru lắt lay.
Trời chuyển mùa, gió heo may.
Người đã đến, như cơn lốc nhỏ.
Cuốn hút hồn ta...cõi hư vô.
Cho ta biết đau thương từ độ ấy.
Khi trên triền đời cao, dốc bơ vơ.
Từng đêm... ta lặng lờ cúi mặt.
Lắng nghe giọt buồn xuống vực sâu.
Trước mặt hoang vu hun hút.
Sau lưng khoảng tối ơ hờ.
Xin giã từ ngày tháng.
Ngọt đầy cõi tình thơ.
Ta sẽ đi về. Vùng trời trước mặt.
Dù đêm đen.
Nhưng ta thấy
Xa xa...Le lói Ánh Đèn.
 
TỪ EM ĐI
Em như giọt nắng ban mai.
Đưa tay hứng... chợt xiêng khoai, cuối trời.
Em như gió thoảng qua đời.
Đưa tay níu, chỉ một trời hư vô.
Em như sương khói mơ hồ.
Mà vây kín mãi bốn bề tim ta.
Tình ta - Nghìn hạt mưa sa.
Em - Lòng sông vội phôi pha cuối dòng.
Ta miệt mài với cơn giông.
Chắt chiu từng giọt tim hồng cho em.
Mây chiều,nắng sớm sương đêm.
Từng vần vũ xoáy, từng niềm xót xa.
Em về với biển hôm qua.
Bỏ hiu hắt lại, riêng ta bốn mùa.
Em như ma nữ thung xưa.
Mắt huyền dịu vợi, bỏ bùa tim ta.
Ngác ngơ hồn phách nhạt nhòa.
Bao năm tìm mãi, không ra lối về.
Ngủ vùi trong cõi nhung mê.
Say đời thôi nhé! Bộn bề niềm đau.
Từng mùa Thu, cũng qua mau...
 
TỰ TÌNH
Trưa Thu trong trẻo,tít tầng thanh.
Chim chóc chuyền cây, chỉ chao cành.
Lá lìa lơ lửng len lau lách.
Một mình mải miết, mộng mong manh!
Suối sâu,se sẽ... sầu se sắt.
Lo lắm, lẻ loi lại lạnh lòng.
Xa xa... xào xạc, Xoan xao xuyến.
Vòi või vu vơ, vọng viễn vông.
Đỉnh đá đêm đen, đành đứng đợi.
Chờ chàng chốn cũ... chẳng còn chi!
Một mình mải miết,mòn mong mỏi.
Thao thức tiếc thương thuở thiếu thì.
Nằm nhớ năm nao... người nói nhỏ:
- Tình ta, thắm tận tuổi thiên thu!
Nhưng nay nhức nhối niềm nhung nhớ!
Mãi mãi mênh mông mộng mịt mù.
Hắt hiu,hờ hững, hồn hoang hoải.
Bè bạn, bôn ba biệt bóng bay!
Thôi thì từ tạ tình thơ trẻ.
Thế thái, tình trường, trọn trắng tay!
 
TỰ TÌNH
Thu lại đến cho vàng, phai sắc lá.
Gom mây về, che khuất nẻo tình xa.
Dấu yêu xưa... chừng như đã nhạt nhòa.
Tầng tháp cổ,còn vương đầy nỗi nhớ.
Thu vẫn đến rồi đi, mùa vẫn thế!
Đưa tay về, ta hứng cõi hư vô.
Hoài niệm xưa,trôi giữa ngón tay hờ.
Tóc xanh đã phai màu lau bến nhớ.
Chốn đông người lao xao, chiều bóng đổ.
Sao mãi hoài ta chỉ thấy riêng em?!
Hạc bay đi... để lại tóc môi mềm.
Tim lăn lóc theo vòng đời Thổ mộ.
Nhìn bóng đổ một mình ta bên phố.
Phố thênh xa, xao xác lá me già.
Kỷ niệm nào nhàu nhĩ vết chân qua.
Làm đau buốt trong từng ngăn tim nhỏ.
Khung trời cũ, luôn tìm về gõ cửa!
 
HOÀI THU
Thu vẫn về như những Thu xưa.
Trời xanh, một chút nắng hanh vừa.
Chút mưa bất chợt từ phương ấy.
Vừa đủ ngọt ngào... hương tóc đưa...
Thu vẫn về như những Thu nao.
Lẫn trong hơi gió âm thanh nào.
Một vùng hồi tưởng,tàn y cũ.
Cổ kính vỡ rồi, tự buổi nao!
Thu đã về trong những giấc mơ.
Ngọc lan lướt nhẹ, thoáng mơ hồ...
Sâu đêm mãi miết hồn tịch nguyệt.
Kén khẽ cựa mình, đêm ngẩn ngơ.
Thu về, lòng lắng đọng niềm riêng.
Mong mây mang hết những ưu phiền.
Dạt đến cuối đường, xa khuất nẻo.
Trả lại bầu trời trong, miên niên!

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...