Wednesday, July 27, 2022

Mai Công Lập - Haiku

 
Trong ánh trăng vàng
trên tàng kinh các
tiếng trùng râm ran.
 
Những đoá linh lan
nở từ rừng thẳm
đến nơi ta nằm.
 
Sau trận mưa rào
không gian thấm đẫm
mùi hương quả đào.
 
Chuông gió ngân nga
nhà sư mở mắt
bên trong phòng trà.
 
Tượng Phật mỉm cười
nhìn cây mận trắng
nở trên ngọn đồi.
 
Nghe tiếng dế mèn
nhà sư dừng bước
bên trên bậc thềm.
 
Sau cơn mưa rào
bên trên mái cỏ
ánh trăng rọi vào.
 
Tĩnh toạ giữa đêm đông
bóng nhà sư bất động
ở bên trong thư phòng.
 
Mảnh tăng bào của ta
còn đượm màu nắng mới
và mùi hương của trà.
 
Sương trên cánh sen hồng
đủ xua đi cơn khát
của mười năm tang bồng.
 
Thảo am của ta
sớm hôm chỉ có
mây trời ghé qua.
 
Mận chín trên cành
nhà sư tĩnh toạ
lâu hơn mọi lần.
 
Tay cầm cuốn kinh
nhà sư đuổi đám
ruồi trên đầu mình.
 
Bóng tối nhẹ lan
ni cô nằm mộng
bên nhành tịch nhan.
 
Nhấp chén trà đêm
tiếng người hay gió
vừa đi qua thềm?
 
Hoả châu sáng loà
trong đêm tôi thấy
đoá cúc trắng ngà.
 
Tiếng nói tiếng cười
đêm nay át bởi
tiếng tràng bom rơi.
 
Ngồi giữa gió xuân
hoả châu thắp sáng
khuôn mặt tăng nhân.
 
Nhìn thấy biển thôi
đủ khiến mắt tôi
ngấn lệ.
 
Đi vào miền núi sâu
cuộc đời thinh lặng
của vị sa môn
bắt đầu.
 
Hoa mận nở xinh tươi
nhìn đâu tôi cũng thấy
được nụ cười Như Lai.
 
Nhấp chén trà ban mai
mùa thu như sống dậy
ở trong căn phòng này.
 
Trong gió mùa đông
ni cô để lộ
một đôi môi hồng.
 
Hương mận bay sang
nhà sư dụi tắt
nén nhang chiên đàn.
 
Bóng tối nhẹ lan
sách và tượng Phật
nằm im trên bàn.
 
Nỗi buồn năm nao
thành tiếng sấm động
thành cơn gió gào.
 
Trong lời kinh đêm
dường như có tiếng
những con dế mèn.
 
Nói gì nữa đây
khi hoa mận đã
trước sân nở đầy?
 
Tiếng súng vừa tàn
lần nữa tiếng dế
trong vườn râm ran.
 
Sau trận bom rơi
gió mùa xuân thổi
bên trên xác người.
 
Từ nhành thông xanh
sương mai rơi ướt
y phục tăng nhân.
 
Đêm dài mùa đông
ni cô ôm chặt
tấm chăn trong lòng.
 
Mưa đá rơi đầy
át đi cả tiếng
kinh này của tôi.
 
Mở cuốn kinh đêm
ngoài kia mưa đã
về ngang bậc thềm.
 
Mưa thu bay đầy trời
tôi tụng thời kinh tối
với chăn bông trên người.
 
Mặc cho cơn mưa phùn
hoạ mi bên cửa sổ
vẫn ca vang không ngừng.
 
Dưới mái thảo am
một bên ta ngủ
một bên mây nằm.
 
Vốc nước mát lành
chảy từ khoé miệng
xuống ngực tăng nhân.
 
Cởi mảnh tăng bào
trên mình còn thoảng
mùi hương anh đào.
 
Bên làn nước xuân
ni cô để lộ
đôi tay trắng ngần.
 
Chẳng biết tự phương nào
cánh hoa rừng đậu xuống
ở bên trên tăng bào.
 
Sâu trong tiết Thu Phân
nơi còn chút hơi ấm:
lồng ngực của tăng nhân.
 
Thắp thêm nén hương trầm
ngoài hiên mưa rào đã
hoá thành cơn mưa dầm.
 
Ánh nến lung linh
ni cô nằm ngủ
trên mặt cuốn kinh.
 
Trên tuyết trắng tinh
dấu chân nai hiện…
Vô Tự Chân Kinh!
 
Mùa đông tới rồi!
một bông tuyết trắng
bay ngang mặt trời.
 
Chỗ nào trong đêm
tôi cũng nghe thấy
tiếng hải triều lên.
 
Đi giữa mùa xuân
sáng trưa chiều tối
trên đôi chân trần.
 
Cơn mưa chiều hôm qua
dồn đủ nước trong vại
để đãi khách ấm trà.
 
Trong chén trà sáng nay
có mùi hương hoa cúc
dọc bờ sông nở đầy.
 
Giữa một miền cỏ lau
mỗi lần cơn gió thổi
chú nai tơ ngẩng đầu.
 
Gió mùa thu nhẹ nhàng
lật từng trang kinh tối
ở bên trên chiếc bàn.
 
Dưới ánh trăng dịu hiền
thứ tôi thấy đầu tiên
là nụ cười Đức Phật.
 
Tăng khách lặng lẽ ngồi
suốt đêm trời mùa hạ
không nói năng một lời.
 
Tiếng tụng kinh đã ngưng
cây măng trong bóng tối
vẫn mọc lên không ngừng.
 
Tài sản người xuất gia
ở bên trong tay áo
trăng vàng và cỏ hoa.
 
Sen nở trong đêm
lão sư chợt thèm
mùi hương người tình cũ.
Ôi cõi Tịnh độ nào
xung quanh người con gái
cười bên kia bờ rào.
Sờ vú đàn bà
những người đánh cá
mơ về đảo xa.
Mập mờ ánh trăng
sư ông trộm ngắm
đàn bà tắm sông.
Dưới vầng trăng non
những con sóng lượn
thân hình Quan Âm.
Mùi hương đàn bà
nhẹ đưa trong gió
Niết-bàn thoảng qua.
Trăng gió thảnh thơi
Quán Tự Tại ngồi
gỡ làn tóc rối.
Đêm tháng Năm
khoả thân nằm
phàm tăng và du nữ.
 
Rong chơi trên đường
cùng tôi một đám
mây trời ngoại phương.
 
Trong làn mưa ngâu
nhà sư che chiếc
quạt mo trên đầu.
 
Gọt tóc xong rồi
gió xuân nhẹ thổi
lên đầu của tôi.
 
Cơn bão đã đi qua
chú tiểu còn nằm ngủ
ở dưới chân Phật đà.
 
Nghe tiếng hót hoạ mi
nhà sư nhẹ nhàng khoác
tấm hoàng y lên người.
 
Khi ngày mới vừa sang
dọc con đường đất đỏ
hoa mao lương nở vàng.
 
uạ kêu trên đầu
nhà sư rửa bát
trong miền núi sâu.
 
Trà đã cạn rồi
thiền khách kia vẫn
nói hoài không thôi.
 
Nhôn nhao, nhôn nhao
thế nhân mắc phải
lưới hoa anh đào.
 
Tuyết đã ngưng rồi
đây là thời khắc
để ta lìa đời?
 
Trăng sáng giữa trời
chỉ còn vỏ ốc
bên trong chiếc nồi.
 
Chậm rì, chậm rì
con ốc bò đến
cánh hoa dã quỳ.
 
Cơn bão đã tan rồi
đêm nay tôi ngủ với
vầng trăng thanh giữa trời.
 
Lão tăng đã ngủ rồi
giấc mơ làm cánh bướm
bay lên trên ngọn đồi.
 
Ngủ trong chùa mùa đông
nửa đêm nghe tiếng gióng
từ tháp chuông đại hồng.
 
Bóng nắng lung linh
mèo con nằm ngủ
trên mặt cuốn kinh.
 
Tiếng khách gọi đò
hay tiếng ếch nhái
vọng bên kia bờ?
 
Bên cánh cửa sài
hoa triêu nhan dẫn
lối vào thiên thai.
 
Giữa sương khói mịt mờ
nhà sư cõng cô gái
cùng qua bên kia bờ.
 
Gió chướng nổi trên đầu
nhà sư cởi nón lá
rồi đi qua chiếc cầu.
 
Ta có thể nghe ra
ở trong cơn mưa đá
tiếng gãy cây mận già.
 
Cơn bão đêm đi qua
nhà sư còn tĩnh toạ
ở bên trong phòng trà.
 
Ba vạn sáu ngàn ngày
tàn dần như xác nến
ở dưới chân Phật đài.
 
Trăng về phía trời tây
nhà sư còn đối ẩm
cùng bóng cây liễu gầy.
 
Đám mây đen bay qua
giữa trưa hè đom đóm
bỗng sáng lên nhạt nhoà.
 
Nến vừa trao tay người
gió mùa thu thổi tắt,
vầng trăng thanh giữa trời!
 
Cơn mưa ngày hôm qua
sáng nay thành hơi khói
bốc lên trong chén trà. 
 
Nhành cỏ dại đơm hoa
từ bên trong kẽ nứt
ở trên thân Phật bà.
 
Trong tuyết giá mùa đông
tiếng một con hạc trắng
bay về từ cõi không.
 
Hoàng hôn tới rồi
bầy đom đóm thắp
miếu đền trong tôi.
 
Giữa trận mưa giông
chú tiểu ôm chặt
cuốn kinh trong lòng.
 
Dưới vầng trăng thanh
hoá thành tượng đá
khuôn mặt tăng nhân.
 
Bốn bề hư vô
một quả thông rụng
bên trên mặt hồ.
 
Cuộc đời của ta
một cành mận gãy
vẫn còn đơm hoa.
 
Lá mùa thu rơi
như muốn chôn lấp
những giấc mộng đời.
 
Cơn gió vô thường
sáng nay thổi đến
bụi hoa lệ đường.
 
Nhấp bát chè xanh
trong khu vườn vắng
trà mi lìa cành.
 
Chùa miếu hoang tàn
trên toà tháp cổ
quạ diều kêu vang.
 
Mười năm du hành
sáng nay dừng lại
bên bờ nước xanh.

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...