Thursday, February 20, 2020

Thanh Tâm

Chia - Tháng Hai - Khuấy - Tuyệt vọng - 


CHIA
Anh đi đi...Em về đây...
Mình chia cả những trắng tay rồi mà
Ngọt ngào anh bảy, em ba
Thì nhường em chút lệ nhoà. Được không?
Này này, ngoan nhé nổi nông
Xin đừng dột chỗ cõi lòng đang mưa
Trăm năm cũng hoá dư thừa
Trái tim anh khuyết đủ vừa vặn em...
Anh quên chưa? Em chưa quên!...
Có câu thề hẹn gối lên nỗi buồn
Tội thân môi vẫn đòi hôn
Thương màu son cũ chưa mòn đã phai...
Anh bây giờ...Anh của ai...
Phần em nốt đớn đau này...Được không?
Thanh Tâm   19.2.2020

KHUẤY
Em đang bận khuấy cô đơn
Giọt rơi đáy cốc, giọt hờn trên môi
Nửa tim trống một chỗ ngồi
Buồn từ cái thuở nằm nôi đến giờ
Giọt nào ngầm ngập bơ vơ
Giọt nào sâm sấp cơn mơ đời mình
Giọt nào bán rẻ niềm tin
Giọt nào ngọt nhạt dỗ tình mua vui...
Lòng chan ăm ắp ngậm ngùi
Vẫn ngờ ngợ hỏi phải người xưa không?
Niềm vui mấy lượt đi vòng
Nhường đường cay - chát - đắng - nồng cùng khê
Trong em mưa dột tứ bề
Từ anh cởi nút câu thề gió bay
Héo mòn giăng kín kẽ tay
Mặc tim dọn dẹp để bày tiệc đau
Cũng toan trốn đợt bể dâu
Vành môi rón rén dặm màu son phai
Nghe ngun ngút tiếng thở dài
Dặn mình nhớ nốt đêm này nữa thôi
Leng keng khuấy những phai phôi
Vẫn chưa tan hết cái lời trăm năm...
Thanh Tâm

THÁNG HAI
Em về vun xới tháng hai
Sửa sang, chăm chút lại vài dở dang
Tơ lòng từng sợi ngổn ngang
Nửa đêm may túi ba gang đựng buồn
Tháng hai gió lệch cánh chuồn
Miếng trầu đương thắm đã ruồng rẫy nhau
Em còn lãi một cơn đau
Và kẽ tay sót chút nhàu nhĩ thôi
Tim vừa tính chuyện phai phôi
Cô đơn vội chiếm chỗ ngồi hôm qua
Cộng trừ hết thảy thì ra
Qua lần dại dột vẫn là nổi nông
Tháng hai gió thổi miền không
Lay kỷ niệm rụng tràn đồng bơ vơ
Em chưa kịp cất khạo khờ
Vành môi đem nhớ gửi nhờ vào tim
Tháng hai lỡ chuyến bình yên
Vầng trăng vẫn ế y nguyên thuở nào
Giữa mùa tung hứng chiêm bao
Với hình bóng chưa mòn hao - chưa từng...
Tháng hai nghiêng phía người dưng
Rủ bầy thề hẹn ăn mừng tàn phai
Có dòng nước mắt lạc loài
Đã rơi đúng lúc mình hoài nghi nhau
Tháng hai lãi một niềm đau
Và em dư miếng bả trầu phôi pha...
Thanh Tâm

TUYỆT VỌNG
Nhiều lúc mệt nhoài mà lười biếng thở than
Khoé môi đã mọc rêu và cửa lòng kéo khóa
Tận hiến yêu thương rồi kiệt cùng xa lạ
Lắc lắc kẽ tay rơi rặt những nỗi buồn
Nhiều lúc chỉ muốn cuộn mình trong tổ kén cô đơn
Nhấm nháp niềm đau mà không cần tính ngày tính tháng
Không cần tiếc rẻ cuộn gầu dài đứt dây nằm im ở lòng giếng cạn
Không cần tìm hiểu lý do vì sao người ta đập ra xây lại những câu thề...
Nhiều lúc muốn chẳng đắn đo gì mà nằm rạp dưới cơn mê
Hơn một lần ước giá có thể ngủ say và không bao giờ tỉnh giấc
Cái người nắm giữ linh hồn ta đã đem nụ cười ta dụi tắt
Ta cố thắp tro tàn cũng chẳng thể làm ngọn lửa hồi sinh...
Nhiều lúc muốn trải ra và bóp vụn vỡ từng mảnh mình
Để những hy vọng được nhen bởi dại khờ không còn đầu thai được nữa
Ta đâu biết cách làm lành những vết thương sâu hơn dao cứa
Người đã đi rồi Cứ như thế mà đi...
Nhiều lúc muốn chối bỏ nhân gian, rúc sâu trong tổ kén ngủ li bì
Ở đó vui thì cười, đau thì khóc, thèm yêu thương thì nhõng nhẽo... như đứa trẻ
Không cần để ý loài người đãi bôi đánh giá là yếu đuối hay mạnh mẽ
Người đã đi rồi. Ta còn gì nữa để thiết tha...
Cứ mặc kệ ta đi.
Ta vẫn ổn. Thật mà!!!
Thanh Tâm






No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...