Tuesday, February 18, 2020

Tiem Vai Be Tu 1

Hai mươi năm lẻ - Hai ngã nhánh sông – Hành trình thầm lặng – Heo may về ngang phố - Hoa nắng tháng ba – Hoài niệm - Hương thời gian – Hương xuân – Huyễn mộng – Kiếp mai – Kỷ niệm – Kỷ niệm mùa chia tay – Lãng quên – Lên núi – Liên khúc Tình Buồn trên mạng của TVBT và Thế Lộc – Lỡ làng – Lời chúc đầu năm – Lời xin lỗi – Lục bát chiều xưa – Màu hoa cũ – màu phấn xưa – Màu phượng đỏ - Mẹ - Mỉm cười - Một thoáng buồn – Một thoáng mong manh – Một thoáng xuân – Mùa cũ – Mùa cũng đi xa – Mùa thu – Mùa thu rụng – Mùa về.


HAI MƯƠI NĂM LẺ
Hai mươi năm lẻ mà cứ ngỡ
Có dấu chân nào mới bước qua
Hồn xanh kỷ niệm, thời xanh tóc
Đâu rồi một thuở mộng bướm hoa
Người đi bỏ lại trời héo nắng
Ta cuộn mình trong chiếc kén buồn
Tơ lòng đan kín thời gian úa
Ta ngủ quên đời bên bến thương
Hai mươi năm lẻ người đi mãi
Như cánh chim trời bạt gió xa
Người giữ của ta thời tuổi trẻ
Nhạt tóc mình ta chốnPhồn hoa
Chiều đông se lạnh buồn cơn gió
Người có bao giờ vọng tiếng xưa
Lục bình nở tím dòng sông cũ
Hoá đá giọt buồn buổi tiễn đưa...
BT ÁO TÍM
(Trích tập thơ TỰ TÌNH nhà xuất
bản Phương Đông 6/2011 )

HAI NGÃ NHÁNH SÔNG
Mưa rơi làm ướt hồn thơ
Đêm nay nghe bão về xô bến lòng
Đời chia hai ngã nhánh sông
Làm sao con nước ngược dòng chảy xuôi
Ngậm ngùi, chỉ ngậm ngùi thôi
Buồn như chiếc lá nhẹ trôi xa bờ
Ai đem nhuộm tím câu thơ
Đành buông tay níu, hững hờ tình xưa
Se lòng nhặt sợi nắng thưa
Chôn theo kỷ niệm ta vừa cố quên...
BT ÁO TÍM

HÀNH TRÌNH THẦM LẶNG
Có phải tuổi mới lớn đâu
Mà làm thơ ca tụng tình đầu
Trăng sao ngủ vùi trong đêm lạnh
Cuộc đời tôi còn lại bể dâu
Một chút heo may
Một cành phượng đỏ
Một vạt tóc nghiêng
Một sắc nắng vàng
Tôi ngơ ngẩn, loay hoay tìm kỷ niệm
Con sóng đời thường vỗ nhịp xua tan
Trộm nhìn gương
Gương phai màu tóc
Hơn nửa đời, con dốc cứ dần cao
Hai bàn tay vo tròn cơm áo
Cuộc tình buồn không dám ngoảnh lại sau...
BT ÁO TÍM

HEO MAY VỀ NGANG PHỐ
Heo may về ngang phố
Rụng chiếc lá vàng thu
Hình như là trở bấc
Lành lạnh chút sương mù
Ven đường cây xao xác
Mây trời cứ lang thang
Nắng nghiêng chiều mấy độ
Dấu cũ cũng phai tàn
Tháng mười hanh hao gió
Vết cứa hằn nếp đau
Vầng trăng xưa cũng lạ
Ta bây giờ mất nhau
Mùa đông nào ... kí ức
Người bỏ người ra đi
Nỗi buồn xưa thổn thức
Mịt mù bóng thiên di...
Cà Mau 8/10/2019 BT ÁO TÍM

HOA NẮNG THÁNG BA
Sợi buồn Cuộn chặt Hồn tôi
Hình như đã nợ một người giấc mơ
Thôi về Ru ngủ Câu thơ
Tháng ba Hoa nắng Vàng bờ lãng quên...

HOÀI NIỆM
Thơ ai chảy mãi dòng xuôi
Thơ tôi trôi giữa ngậm ngùi hoang vu
Người còn ghé lại vườn thu
Nhặt dùm chiếc lá mịt mù ngày xa

Hồn tôi là một sân ga
Lắng nghe nhịp bước tàu qua đẫm buồn
Tóc mây lãng đãng màu sương
Mắt xanh thuở ấy giờ vương khói chiều

Lạc nhau trên bến tịch liêu
Tìm nhau, nắng rụng đìu hiu lưng trời
Sông xưa rẽ nhánh cuộc đời

Tôi về hoài niệm một thời đã xa

HƯƠNG THỜI GIAN
Sáng nay trên phố nhiều áo trắng
Ta chợt về ngang qua tuổi thơ
Một thuở quanh đời chưa cơm áo
Ngút trời ươm dệt những ước mơ
Em đi dáng nhỏ nghiêng vạt tóc
Tiếng trống tan trường nhạt nắng trưa
Con đường đến lớp xanh màu lá
Ta về nhặt lại chút hương xưa
Ngỡ ngàng đứng lặng nhìn trường cũ
Mái ngói, tường rêu, phượng cuối mùa
Sao nghe buồn rụng theo chân bước
Lất phất hiên ngoài mấy giọt mưa
Đâu rồi bè bạn ngày xa đó
Sương khói thời gian bạc mái đầu
Người còn, kẻ mất, người phiêu bạt
Nhân thế thăng trầm lắm bể dâu
Mai sau biết có còn trở lại
Chạnh lòng nghe nhớ một thời xuân
Xin tà áo trắng đừng bay vội
Để ta còn níu chút bâng khuâng...

HƯƠNG XUÂN
sáng nay thoáng một nụ hoa vàng
Sau chòm lá biếc sương chưa tan
Chú chim sẻ nhỏ reo thánh thót
Rót giọt nắng mềm... Ô! xuân sang
Xuân đến nhẹ nhàng như giấc mơ
Ta nghe ấm lại một hồn thơ
Đất trời đang độ mùa giao hưởng
Hoa lá cựa mình, đẹp mgẩn ngơ...
20/1/2020 BT ÁO TÍM

HUYỄN MỘNG
Tôi về lại khi mùa đã chín
Khu vườn xưa lặng lẽ lá vàng bay
Bàn tay nào lưu luyến bàn tay
Trong tịch lặng chim buồn không hót
Nắng ban mai cũng pha vàng vọt
Bóng hoàng hôn nhuộm tím hồn thơ
Dòng sông trôi trầm mặc xa bờ
Trăng chở nhớ rời xa bến cũ
Kỷ niệm ơi! Thiên thu yên ngủ
Nhắc làm chi thuở áo vàng thu
Lạc nhau rồi khuất góc sương mù
Là hư ảo... hoang đường, huyễn mộng...
BT ÁO TÍM 29/12/2019

KIẾP MAI
Chia xa nhau Chỉ một lần
Hai ta giờ đã Cố nhân lâu rồi
Thiên di Mỏi cánh Cuối trời
Hoàng hôn nhuộm tím Rã rời đường bay
Giữa đời Mình đã Lạc tay
Thôi đành Hẹn lại Kiếp mai...tương phùng...
CÀ MAU 15/10/2019 BT ÁO TÍM

KỶ NIỆM
Tình cờ đi lại con đường cũ
Chợt thấy lòng buồn như mới xa
Phố thị xôn xao chiều lá gió
Cây phượng ngày xưa, giờ cũng đã già
Ngập ngừng kỷ niệm về nỗi nhớ
Gom nhặt gió chiều chút hương xưa
Ngôi trường ngày cũ nằm im đó
Bỗng nghe vương vướng bụi phấn mưa
Ngậm ngùi nhìn xuống đời hiu hắt
Một thoáng phù du nhạt tóc mây
Năm tháng trôi qua đời lơ đãng
Người đã xa ...mà ta mãi nơi này
BT ÁO TÍM

KỶ NIỆM MÙA CHIA TAY
HP 190

Chia tay mùa hạ đỏ
Em về nơi bến xưa
Đò còn neo bến cũ
Người xưa sao.... xa mờ.
Chia tay hè năm ấy
Lá me bay rơi đầy
Lệ vương trên khóe mắt
Mà người đâu..... có hay.
Cánh phượng hồng bay bay
Đỏ thắm vùng kỉ niệm
Em giờ ngồi đong đếm
Ân tình xa tầm tay.
Lối cũ cỏ vương đầy
Dấu chân xưa mờ phủ
Người có về qua đó
Ngắt hộ chùm me tây.
Xin lưu giữ tháng ngày.
Đã đong đầy kỉ niệm
Để khi chợt nhớ đến
Mơ tay còn trong tay.
HP 21.8.15
Hiền Nhật Phương Trần

TiệmVải Bé Tư. Bận quá ít ghé thăm em. Đọc KỈ NIỆM MÙA CHIA TAY của em hay nhưng buồn HNPT ơi!

Có một mùa hạ đỏ
Nhốt tình nhau mắt sâu
Em bây giờ còn đó
Anh ngày xưa nay đâu
Nhặt dùm em kỉ niệm
Của thời xa thật xa
Em nghe hồn lên tím
Nỗi buồn cứ trôi qua
Chúc em chiều an vui
ấm áp bên gia đình.
Hạ xưa giờ xa quá
Còn đâu giấc mơ hoa
Nhạt nhòa dòng kỉ niệm
Thoáng nghe hồn xót xa.
Hỡi người nơi xứ lạ
Có ngắm chiều dần xa
Ưu tư trong miền nhớ
Một thời xa... rất xa.
Hiền Phương

LÃNG QUÊN
Hình như có hạt bụi rơi
Làm cay khoé mắt cho đời buồn thêm
Nhủ lòng thôi hãy lãng quên
Sao ta còn đứng nép bên dốc buồn
Gió lùa, se lạnh giăng sương
Thương mùa thu cũ còn vương sắc vàng
Thôi thì cứ mặc thời gian
Cuốn trôi đi hết bẻ bàng, bể dâu
Sông chia hai nhánh giang đầu
Để cho tháng bảy giọt ngâu ướt lòng
Cạn rồi nước một dòng sông
Vầng trăng ngày cũ, phiêu bồng chân mây
Ta về gặp lại nơi này
Dấu rêu kỷ niệm còn đầy nét xưa
Chia tay không cuộc tiễn đưa
Nén vào khoảng lặng cơn mưa giữa mùa...
BT ÁO TÍM

LÊN NÚI
Thế mới biết vì sao ta lên núi
Bởi lòng người đầy những dối gian
Đằng sau những gương mặt hân hoan
Ai biết được cả một trời dối trá
Thế mới biết Để tìm con chim lạ
Đôi khi cả một đời
Cũng hoài vọng mênh mông
Thôi ta thỏng tay Vào rừng vui ẩn sĩ
Sáng ngắm cành hoa nở
Chiều bạn với mây ngàn
Cũng không thèm gặp gỡ thân quen
Nghe khỉ nói còn vui hơn chán vạn
Đêm ngủ với sao trời
Có chị Hằng làm bạn
Bạn cùng ta một trời đất mênh mông
Có hề chi Vàng một chút rêu rong
Hồn khoáng đạt phiêu du cùng năm tháng
LIÊN KHÚC TÌNH BUỒN TRÊN MẠNG của TIỆM VẢI BÉ TƯ và THẾ LỘC
Ngày về gặp tuổi hoa niên
Ngậm ngùi thương nhớ bên hiên chiều hè
Chia tay cũng bởi tiếng ve
Nhớ nhau thắt ruột cũng hè Người ơi (Thế Lộc)
Thanh xuân đã rụng bên đời
Một thời hoa mộng cũng vời vợi xa
Bây giờ như vệt nắng tà
Bao nhiêu kỷ niệm chỉ là hư không (Bé Tư)
Qua phà sương ướm hừng đông
Hè về phượng thắm theo chồng Người quên
Cuối trời giọt nắng buồn tênh
Nhìn hoài phương ấy mông mênh nỗi buồn (Thế Lộc)
Đi qua mấy cõi hạ buồn
Em như cánh phượng còn vương sắc hè
Từ ngày cất bước xa quê
Nhớ mùa trăng cũ mơ về dáng anh (Bé Tư)
Tội cho em ươm mộng lành
Dư hương ngày cũ đã thành mây bay
Tháng năm anh chiến chinh dài
Nợ em một kiếp đành cay đắng chờ (Thế Lộc)
Kiếp người như một giấc mơ
Tóc xanh mới đó bạc phơ mái đầu
Thanh xuân ngày cũ còn đâu
Tình xưa giờ cũng bể dâu mất rồi (Bé Tư)
Níu thêm một chút nữa thôi
Để nghe tim nhỏ bồi hồi nhớ thương
Dù em sóng dạt trời sương
Tro than bếp cũ còn vương nợ tình (Thế Lộc)
Ta về khép cửa tim mình
Ngồi nghe lá rụng giữa thinh không buồn
Nhủ lòng thôi chớ vấn vương
Tình xưa giớ cũng khói sương tan rồi (Bé Tư)
Tan rồi ta phải chịu thôi
Có còn chi nữa nước trôi qua cầu
Trăm năm một cuộc bể dâu
Tang thương đành phải chôn sâu đáy lòng. (Thế Lộc)
02.07.2017
TIỆM VẢI BÉ TƯ và THẾ LỘC

LỠ LÀNG
Bây giờ đã chết chuyện đầu
Tôi lần từng bước qua cầu trái ngang
Ngày xưa đâu biết lỡ làng
Mắt nai đan dệt hoa vàng lối đi
Giấc mơ hồng má xuân thì
Vào đêm níu mộng kiêu kỳ tuổi xanh
Rồi con trăng khuyết nửa vành
Người đi lối đó , tôi đành đơn phương
Nào hay trời tím phố phường
Chuyện đầu là cuối nẻo đường tình yêu
Núi xa biển rộng vào chều
Chắc người xưa cũng đang nhiều đắng cay
Ở đây môi nhạt trang đài
Lật chồng thư cũ nghe dài hồn thơ
Thôi anh! Thuyền mộng xa bờ
Với trăm nhung nhớ xin chờ kiếp sau
Cà mau 8 /1970 BT ÁO TÍM

LỜI CHÚC ĐẦU NĂM
Đầu năm mai nở nụ vàng
Phố đông cười nói rộn ràng sắc hương
Mùa xuân mùa của yêu thương
Gởi lời chúc đẹp, Muôn phương bạn bè ...
27/1/2020 (Mùng 3 Tết)

LỜI XIN LỖI
Gặp nhau chỉ khoảnh khắc thôi
Chia tay chẳng nói một lời từ ly
Xin đừng trách cánh thiên di
Cuối trời hun hút, ra đi không về.

LỤC BÁT CHIỀU XƯA

Hốt nghe ngọn gió trở chiều
Bên sông vẳng tiếng sáo diều vi vu
Lá vàng rơi giữa rừng thu
Hình như có tiếng mùa thu gọi buồn

Lặng nghe tiếng vọng bên thềm
Hình như áo lụa của niềm yêu xưa
Gió vờn ngọn trúc đong đưa
Áo ai ngày ấy thoảng vừa đưa hương

MÀU HOA CŨ
Sáng nay nắng ấm tràn trên phố
Thoáng một sắc vàng gốc hoàng mai
Bỗng nghe xa thẳm miền ký ức
Buôn buốt qua hồn, ai nhớ ai
Lơ đãng ta về ngang dấu xưa
Chợt nghe da diết lúc tiễn đưa
Người đi tóc lộng chiều xuân muộn
Hết chạp sao trời lất phất mưa
Thanh xuân trôi mãi, bao lần tết
Biền biệt phương người cánh thiên di
Tình cờ gặp lại màu hoa cũ
Vướng bước chân buồn buổi biệt ly...
BT ÁO TÍM

MÀU PHẤN XƯA
“Những người muôn năm cũ
Hồn ở đâu bây giờ”
(Vũ Đình Liên)
Dòng sông về muôn ngả
Như trang viết thời gian
Như giọt sương trên lá
Nghe giấc ngủ lừng thơm
Bước chân Thầy năm tháng
Trên quãng đời gieo trồng
Ươm hạt mầm chồi lộc
Mùa lúa chín hương hoa
Người Thầy xưa ngồi đó
Hạt phấn bảng vơi đầy
Hương thời gian thấm đượm
Những nốt trầm trần gian
Còn đây màu nhung nhớ
Tiếng trống vọng trường xưa
Người Thầy yêu ngày ấy
Bây giờ về nơi đâu?
(Nhớ ngày 20 tháng 11 năm 1982,
kỷ niệm Nhà Giáo Việt Nam)

MÀU PHƯỢNG ĐỎ
Cà Mau sáng nay rực màu hoa phượng
Hoa học trò hay hoa của riêng tôi
Hai mươi năm hay phân nửa phần đời
Sao thương mãi màu hoa phượng đỏ
Hai mươi năm nhớ hoài khung trời đó
Áo trắng sân trường vạt tóc chao nghiêng
Ánh mắt ngập ngừng buổi gặp đầu tiên
Anh nhìn mãi cho bước chân bối rối
Thời gian qua biết bao dời đổi
Có bao giờ anh nhớ lại trường xưa
Cây bàng non đứng lặng dưới cơn mưa
Mắt len lén tìm nhau qua cửa lớp
Chuyện bể dâu cuộc đời tan hợp
Thành phố cuối trời còn lại riêng tôi
Bạn bè thân thương mỗi đứa một nơi
Tôi lặng lẽ đi về trên phố cũ
Mái ngói thắm tươi bây giờ rêu phủ
Cây bàng non đã thành cổ thụ rồi
Lớp học năm nào giờ đón bước con tôi
Chắc cô bé sẽ ngồi thay chỗ mẹ
Nắng ban mai lay chùm hoa nhè nhẹ
Thoát cơn mơ, đã rời rã nụ cười
Qua trường xưa tôi chợt gặp lại tôi
Nghe nỗi nhớ đong đầy trong ký ức
MẸ
Bao nhiêu nỗi nhọc nhằn
Đổ oằn xuống đôi vai
Con lớn từ đôi tay
Hằn sợi gân tần tảo
Mẹ đứng ngăn gió bão
Cho con được bình yên
Những ngày tháng ưu phiền
Nhuộm dần màu tóc trắng
Có dòng sông phẳng lặng
Con bơi lội suốt đời
Con thanh thản rong chơi
Đâu hay sông cạn kiệt
Người ta cài áo con
Một bông hồng màu trắng
Nghe lòng mình chết lặng
Mẹ ơi! Mẹ xa rồi...

MỈM CƯỜI
Nắng mai Nhè nhẹ Sắc vàng
Có con chim hót Dịu dàng cành cao
Bình minh Hoa lá Xôn xao
Góc trời ửng đỏ Đón chào ngày vui
Ừ thôi! Cứ mỉm môi cười
Quên đi phiền muộn Cõi người đa đoan
Tháng năm Rồi cũng lụi tàn
Mai kia về đất Ta mang được gì...

MỘT THOÁNG BUỒN
Lâu rồi, tôi chẳng làm thơ
Bao nhiêu kỷ niệm qua bờ lãng quên
Áo cơm quên mất tuổi tên
Quên chiều nắng nhạt, quên cơn mưa buồn
Vô tình soi bóng trong gương
Chao ơi! Mái tóc điểm sương mất rồi
Ngậm ngùi đối diện cùng tôi
Nghe buồn da diết khoảng đời đi qua
Thoáng cơn mơ Bóng xế tà
Cuộc người là giấc Nam Kha khác gì...
Thôi về xếp lại góc xuân
Rộn ràng rồi cũng bâng khuâng hết mùa
Lặng im nghe vọng tiếng xưa
Khua trong kí ức đong đưa nỗi buồn
MỘT THOÁNG MONG MANH
"Nhận lời xin lỗi đi cô bé
Nhặt sách lên rồi đừng giận tôi
Chỉ tại đông người nên sơ ý
Đụng nhằm, nên sách của bé rơi"
Rụt rè nhận sách từ khách lạ
Bối rối tay tôi chạm tay người
Trong lòng chưa kịp hờn hay trách
Đôi mắt ai nhìn như sông trôi
Lí nhí mấy lời "không sao ạ!"
Bước vội qua đường tôi đi nhanh
Bâng khuâng phủi nhẹ trên bìa sách
Con đường đến lớp sáng nay xanh
Một thoáng mong manh chạm mắt người
Rạng rỡ làm sao, thoáng nụ cười
Ơi! Người khách lạ! Người khách lạ!
Chợt ghé hồn tôi một sáng vui...
Cà Mau 10 / 1967

MỘT THOÁNG XUÂN
Sáng nay Nắng ấm Dịu dàng
Mùa xuân để dáng Bên hàng lá xanh
Tiếng chim Ríu rít Trên cành
Hồn ta Cũng quyện Màu xanh Đất trời...

MÙA CŨ
Đêm nay tôi thức, riêng mình thức
Nghe tiếng Thạch Sùng chắc lưỡi đêm
Từ trong xa vắng miền ký ức
Chút kỷ niệm nào ngỡ lãng quên
Tôi đã đi qua mấy đỉnh buồn
Dừng chân bên dốc buổi hoàng hôn
Chợt nghe tiếng lá mùa thu muộn
Thả xuống hồn tôi những khói sương
Thế rồi, mùa cũ cũng đi xa
Ảo ảnh vàng thu rồi nhạt nhoà
Thôi về gom góp tàn hương cũ
Thả hết gió ngàn, bay thật xa...

MÙA CŨNG ĐI XA
Thế rồi Mùa cũng Đi xa
Dư âm Đọng lại Chỉ là mộng du
Tìm về Bên dốc Sương mù
Ngồi nghe Lá rụng Vàng thu cuối chiều...
BT ÁO TÍM

MÙA THU
Có chiếc lá nào rơi
Vào tận cùng nỗi nhớ
Có một dòng sông trôi
Mang thuyền đời trăn trở
Sao lòng ta bỡ ngỡ
Man mác hơi thu về
Hình như là xa lắm
Mùa thu thời đam mê
Người đi qua ký ức
Để lại dấu chân buồn
Ta một thời nông nổi
Tuổi trẻ rồi cũng buông
Khi mùa thu dừng lại
Ta vàng úa nụ cười
Người xưa xa...xa mãi...
Mùa thu...mùa thu ơi!
BT ÁO TÍM

MÙA THU RỤNG
Vườn cũ không còn xanh
Không gian thôi xanh
Từ lúc em xa anh
Tuổi trẻ đi qua
Mùa xuân đi qua
Em một mình ở lại
Tình yêu trôi xa
Mùa phượng hoa nở hồng
Con đường xưa bạc nắng
Xa vắng...
Buồn mênh mông.
Anh còn nhớ không
Có màu trời rất lạ, rất xanh
Cho em, cho anh
Cho hai đứa mình thời son trẻ
Em nhặt chiếc lá rơi
Nghe thu rụng bên trời
Tiễn anh về quá khứ
Em lạc mất nụ cười...
(Trích tập thơ TỰ TÌNH) BT ÁO TÍM

MÙA VỀ
Mùa về chở chút heo may
Thanh xuân ngày cũ Trang đài đã xa
Người đi qua Bóng nhạt nhoà
Tôi ngồi nhặt lại xót xa một thời....

No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...