Friday, September 4, 2020

Trung Chinh Ho 10

Ẩn hiện - Bên kia mùa lá đỏ - Bên trời tuyết vẫn chưa tan -  Chờ - Cố nhân - Cỏ úa - Cơn bão cuối mùa thu - Đời như lá - Em còn buồn với tôi không - Em đi một nửa thu tàn tạ - Em đi tháng chín còn chưa muộn - Giữ hết dùm tôi nhưng lãng quên - Ly biệt - Mây và gió - Mê mỏi - Một lần thôi - Mùa thu còn ở lại - Ngày đã chia tan - Người trong cõi nhớ - Phiêu diêu em khói sương rồi - Phù dung một đóa - Trong mơ - Trong thăm thẳm một ngày tôi - Vĩnh biệt

Vẫn buồn xé sợi cơn đau
Vẫn vui khắc họa chút ngào ngọt xưa
Vẫn tình mấy lượt thốt thưa
Vẫn tôi huyễn mị sắc bùa cuồng yêu
Còn đây mặt nạ ai trao
Còn trong tích sử pha màu lộng chương
Còn âm ba khúc nghê thường
Còn tôi đoạn vĩ thanh tuồng phân vai
Rơi rơi từng giọt cà phê
Rơi đầy chén đắng câu thề hẹn quên
Rơi thêm giọt lệ tơ mềm
Rơi tôi chưa dứt bao chìm nổi nhau
Nửa chiều tiễn bước mưa sa
Nửa thăm thẳm gió khóc òa với cây
Nửa buồn ngồi tựa lưng ngày
Nửa tôi nhang khói tiễn đài trang đi.

ẨN & HIỆN

Tôi đi qua tôi ẩn hiện một trời hư ảo
Sự nhu nhược của ngày ẩn hiện những cơn dông
Trên bước độc hành ẩn hiện niềm đau hoạn lộ
Một lối về gần ẩn hiện sương khói bên sông
Giấc mơ đêm qua ẩn hiện nỗi buồn trú ngụ
Niềm tin rêu phong ẩn hiện một thiên đường mù
Đám mây u minh ẩn hiện khung trời màu lửa
Vinh quang giả trá ẩn hiện ngày tháng ngục tù
Tình yêu đắm mê ẩn hiện một lần ly biệt
Chiếc lá sắp lìa cành ẩn hiện cuộc tàn thu

BÊN KIA MÙA LÁ ĐỎ

Chẳng còn lời để nói
Nỗi đau vừa mênh mông
Chẳng còn nơi để tựa
Đi qua mùa chân không
Chẳng còn hơi để thở
Giữa khoảng trống tàn rêu
Ngày đã bày thiên cổ
Chẳng còn tình để yêu
Chẳng còn đèn để thắp
Công lý mù trong đêm
Chờ nhau trên huyệt lộ
Bụi cát vừa bay lên
Bên kia mùa lá đỏ
Soi mình vào lãng quên.

BÊN TRỜI TUYẾT VẪN CHƯA TAN

Em ngồi ru từng chiếc lá
Ngẩn ngơ cơn gió qua chiều
Mây tím rưng lòng viễn xứ
Ngùi trông sương khói bay theo
Em ngồi hong từng nỗi nhớ
Bên trời nắng nhuộm màu quê
Thăm thẳm đường qua vạn nẻo
Nơi xưa mờ mịt lối về
Em ngồi đếm từng khoảnh khắc
Ngày đi như nước trên nguồn
Mơ ước chìm trôi bèo bọt
Lắng thầm một chút dư hương
Em ngồi nắn phiến tượng buồn
Mưa tuyết còn chưa kịp tạnh
Cơn lốc vừa lại đi qua
Mấy nỗi đau đời chớm lạnh
Em ngồi làm thơ mấy bận
Bên trời tuyết vẫn chưa tan
Con chữ mấy mùa lận đận
Lần theo cơm áo cưu mang
Em ngồi vắt sầu lai láng
Rơi rơi từng nỗi dã tràng.. 

CHIA TAY MÙA THU

Chia tay mùa thu đầy gió
Mưa trên tháp cổ còn buồn
Chân bước qua ngày lâm nạn
Chiều sương giăng mắc cô đơn
Em đã cuối trời quên lãng
Hương xưa uyên áo còn gần
Nỗi nhớ xanh cành tháng tám
Chút tình đã vội sang đông
Chia tay mùa thu nhợt bóng
Người đi mòn lối oan khiên
Khúc ru nhòa theo dấu lệ
Khóc cho ngày tháng tật nguyền
Lem lấm từ đêm bội bạc
Vàng trăng soi tỏ niềm đau
Mơ một bình minh nắng lạ
Gió về níu lại tay nhau
Chia tay mùa thu chim sáo
Qua sông lụy chuyến đò đời
Mai hẹn về đây sống với
Một phần cỏ lá xanh tươi.

CHIỀU CỦA NHỮNG CHIỀU ĐÃ MẤT

Chiều xuống dần hương khói bay lên
Người đi vào cõi lặng yên một mình
Bỏ lại ngày tháng bơ vơ tội tình
Nắng chẳng làm nhạt phai màu kỷ niệm
Mưa không làm trôi dạt những chờ mong
Mây tím cả chiều không che khuất nỗi cô đơn
Có thể nào người mang theo cả hoàng hôn
cho con đom đóm tìm nhau trong khuya khoắt
mà giọt nến rưng buồn nhỏ lệ xuống tàn đêm
Người về cõi uyên nguyên
Chiều tưởng niệm lá rơi thềm
Ngày đã tắt và mùa thu đã chết
Mang mang một trời ly biệt
Hạt bụi nào theo hương khói bay lên 
 
CHỜ
Ơi em chậm bước ngày đương gió
Hoa vẫn nồng hương lá mới xanh
Chia ly sao nỡ mòn tay với
Mưa quặn lòng đêm xót mấy canh
 
CỐ NHÂN
Thôi đành đàn đứt dây long phím
Mộ khúc nghe chùng nỗi tiếc thương
Bẻ gãy nhành thơ tìm lấy bóng
Cố nhân hề vạn dặm mù sương

CỎ ÚA

Rừng đã khép chim lạc đàn kêu cứu
Bọt bèo tan rũ rượi sóng mê cuồng
Mưa ập xuống ba tầng cây trụi lá
Chiều bốc lên mùi ly biệt tang thương
Nỗi oan khuất phủ đầy đêm nhung lụa
Hẹn nhau về cỏ úa đã chờ sương.

CƠN BÃO CUỐI MÙA THU

Lại có một cơn bão như đã từng dự báo
Mùa thu đang xếp lại ngày, thời tiết cũng oan sai
Tiếng sấm dậy giữa tàn khuya, cơn gió giật
thổi qua miền lặng im làm xiêu vẹo những đền đài
Loài ký sinh gặm mòn đêm thực thể
Xới lên từng nắm đất máu xương vay
Ôi, tiếng kẻng từ ngàn năm vọng lại
va vào đêm làm buốt nhức trái tim đau
Mưa khôn xiết rơi thêm hàng lệ lá
Cội cành xưa đã ngã giữa ba đào
Ngày dị ứng cơn dông mùa thổ tả
Hẹn mai về cùng cỏ lá đưa nhau.

ĐỜI NHƯ LÁ

Ngày sập tối ánh tà huy mắc cạn
Cả vòm thu ngộ nạn dưới mưa nguồn
Cơn gió lộng sóng cồn quanh mắt bão
Cánh buồm chao mờ ảo lối thiên đường
Đời như lá tơ vương mùa hoang dịch
Những thiên thần khuất tịch giữa mù sương. 

EM CÒN BUỒN VỚI TÔI KHÔNG

Em còn chờ được tôi không
Hai bờ sinh tử đã gần gụi nhau
Em đừng đi vội mà đau
Gánh chi một gánh ba đào bão dông
Em còn hát với tôi không
Khúc phân ly ấy còn nồng nả xưa
Vòng đời mê tận cuộc đua
Nhục vinh chiu chắt cũng vừa long đong
Em còn cạn chén tôi không
Mặn môi biết đã mấy lần chuốc nhau
Còn đây một khối hồn nhàu
Gửi vào nằm tháng pha màu cố nhân
Em còn buồn với tôi không.
 
EM ĐI MỘT NỬA THU TÀN TẠ
Em đi.mấy đận thu vàng úa
Bao nỗi thương chờ xanh biếc tôi
Nhớ nhau đến tận trăng tròn khuyết
Còn vết hằn đêm mộng thất thanh
Em đi.mưa cũng âm mùa lạnh
Chảy xuống ngày trôi những ước mơ
Nắng không đủ ấm mùa nhan sắc
Tàn nụ hoa gầy nhạt phấn hương
Em đi.gió trở chiều vô lượng
Nhuộm tím hoàng hôn một lối về
Trăng treo nửa mảnh đêm trầm tưởng
Soi chẳng vừa nhau giữa suối mê
Em đi.đối bóng ngày xa lạ
Ngó xuống đời nhau cơn bão vây
Buồn tôi dong ruỗi mùa chăn thả
Năm tháng về theo một ngõ này
Em đi.một nửa thu tàn tạ
Một nửa tôi thành một nửa ai.

 EM ĐI THÁNG CHÍN CÒN CHƯA MUỘN

Em đi gửi lại chiều cơn gió
Bạc cả hàng cây những đốm mưa
Khuất nẻo ngàn mây con hạc trắng
Bay vào vô tận cõi huyền xưa
Người đi gửi lại mùa phai úa
Riêng-một-góc-trời hoa đã hương
Mơ hồ tay lạc trên bàn phím
Nghe đớn đau từ những tiếng chuông
Em đi tháng chín còn chưa muộn
Gửi lại vòm thu một dấu tên
Năm tháng lăn theo hòn đá cuội
Lăn xuống hồn ta mấy nỗi niềm
Người đi gửi lại hồn hoa cỏ
Nỗi nhớ về theo một chỗ nằm
Tiếng cuốc kêu sương còn gọi bạn
Bên trời biền biệt một tri âm. 
 
GIỮ HẾT DÙM TÔI NHỮNG LÃNG QUÊN
Xin giữ dùm tôi những lãng quên
Mùa thu đã chết ở bên thềm
Ơi,hương thạch thảo tàn trong nắng
Hoa cũng vàng phai nỗi nhớ em
Hãy giữ dùm tôi những lãng quên
Ba mươi năm rạn vỡ câu thề
Ba mươi năm gọt mòn thương tích
Độc bước thời gian lạc lối quê
Cố giữ dùm tôi những lãng quên
Một thời biên biếc tuổi hoa niên
Một thời áo bạc trời phi xứ
Lối cỏ về theo mộng gối đêm
Giữ hết dùm tôi những lãng quên
Một lần sống với một lần đau
Buồn đã lên men nồng cay đắng
Biết có còn nhau một kiếp nào.
 
LY BIỆT
Tiễn nhau xót một lần về
Kiếp sau biết có còn kề cận nhau
Bao lần băng bó niềm đau
Mới hay tình đã pha màu biệt ly
Dọn mình cho một lần đi
Thấy trong mị mộng còn tỳ vết nhau.

MÂY & GIÓ
Ngày vẫn xám huyễn hoặc một màu mây như cố che giấu mùa thu đang vào tối
Người lầm lụi đi quanh giấc mơ tìm kiếm một lời nguyền
Không còn chỗ cho sự phân bày đau thương và tội lỗi
Ngọn đèn công lý bị cơn gió loạn cuồng thổi phụt tắt trong đêm.
 
MÊ MỎI
Ơi, nỗi buồn đã lớn
sao chẳng chịu rời xa
Tháng năm còn vay mượn
đến bao giờ phôi pha
Ơi, con tim mê mỏi
đập chi nhịp loạn cuồng
hãy chờ tôi sống với
một ngày nữa yêu thương
Cô đơn từng hạt bụi
về đâu. cuối con đường.
 
MỘT LẦN THÔI
Một lần thắp nhớ cho đêm
Thắp trăng cho mộng giấc hiền lương xưa
Một lần gọi gió cho mưa
Gọi tên cho nỗi thương chờ kiếp sau
Một lần thôi một lần nào
Một lần cho trọn lần nhau rồi về.
 
MÙA THU CÒN Ở LẠI
Có phải chiều còn thèm khát một cơn mưa ân sủng nên mùa thu còn ở lại
Chiếc lá còn lắc lẻo trên cành đang đánh cược với cơn lốc thời gian
Đám mây vô minh vẫn leo mòn bên đây vách núi
Con sóng vẫn cồn lên theo cơn bão hoang đàng
Chiều cũng tắt cho màn sương lấn dần vào cơn mơ chạng vạng
Con đom đóm lạc đàn trong đêm đi tìm lại chính mình
Tiếng cuốc kêu trong lụi tàn ánh lửa
Những đôi mắt nhìn nhau trong cõi lặng thinh
Tôi vắt nỗi buồn vào chiếc ly không đáy
Ngắm lại mùa thu đang tím tái một khuôn trời.
 
NGÀY ĐÃ CHIA TAN
Nỗi nhớ ven bờ tháng chín
Về theo con nước rong tình
Mưa níu tay chiều bịn rịn
Ngày đi.con sáo qua sông
Đêm thắp vàng trăng dị mộng
Soi cùng năm tháng rêu phong
Chiếc lá lìa cây chấp chới
Bay vào nỗi nhớ phiêu linh
Mưa vắt lên chiều tháng chín
Buồn theo con nước ngược dòng
Nhặt xác hoa gầy tím rụng
Vùi trong ký ức mông lung
Đập vỡ gương đời. vô vọng
Người đi khuất bóng mây ngàn
Lỡ bước trong từng khoảnh khắc
Về đâu.ngày đã chia tan
Rồi mai bên trời cô quạnh
Tìm nhau mòn dấu địa đàng. 

 
NGƯỜI TRONG CÕI NHỚ
Thời gian lăn trầm tiếng thở
Dội vào vách tối mòn khuya
Em ở bên mùa cô độc
Cơn đau dằn xé tư bề
Đã úa vàng câu ước thệ
Đàn xưa gãy nhịp tri âm
Trở giấc gọi thầm chiếc bóng
Cũng đành.nỗi nhớ cưu mang
Thôi em.cố quên ngày tháng
Đường về mây trắng thênh thênh
Bỏ lại góc đời bụi phủ
Còn nhau một cõi uyên nguyên
Em ơi.lối về đã hẹn
Bên trời nắng lụn tà dương
Mỏi mắt tìm nhau vạn dặm
Cầm như cỏ rối chan sương
Khói hương quyện cung trầm tưởng
Theo em về cõi xa nào
Mưa vẫn thầm trong mắt tối
Rơi mòn trên trái tim đau
Thôi em.đời trôi như đã
Không còn đủ để nhớ nhau.

PHIÊU DIÊU EM KHÓI SƯƠNG RỒI
Thôi em sống-chỉ-một-lần
Lá lay con tạo cũng ngần ấy thôi
Phiêu diêu em khói sương rồi
Cơn mưa trở dạ ngậm lời cỏ cây
Chừng như em mới qua đây
Ngàn thu rớt hột cho đầy nỗi xưa
Chút tình đã gửi sang mùa
Còn đâu chiếc lá gió lùa vào thu
Thôi em về với huyền như
Tôi còn sống với nỗi từ tạ tôi.
 
PHÙ DUNG MỘT ĐÓA
Nhớ ai chiều vội sang mùa
Phù dung một đóa nở vừa vàng thu
Người về nhẹ bước phiêu du
Mưa còn rụng trắng xuống mù mịt đêm
Non trăng thức với hạ huyền
Người-trong-cõi-nhớ gọi tiền kiếp nhau.

 
TRONG MƠ
Em đến như trăng tình phát lộ
Ngày đi như nước chảy rong bờ
Mệnh bạc hong khô dòng nước mắt
Đâu ngờ lệ cứ chảy vào mơ
 
Trong Thăm Thẳm Một Ngày Tôi
Khi bóng tối tiếm dần từng phân vuông ánh sáng
Bài dụ ngôn như lời kinh nguyện khỏa lên ngày
Chân dẫm bước vào mùa thu chạng vạng
Dốc thiên đường mù bụi cát bay sang
Ngày dựng dậy một bình minh đuối nước
Núi đá mòn rừng ngộp gió.nắng liêu xiêu
Biển vẫn sóng trong tận cùng mắt bão
Cánh buồm trôi năm tháng gãy tay chèo

Trăng đã chết từ đêm nào nguyệt tận

Bài hành thi bỏ lại phía hoang rừng
Ơi.hoàng hạc bay giữa mùa rơi đỏ lá
Tiếng kêu buồn thất lạc giữa cơn dông
Đêm gần lại những tích tuồng phục dựng
Lời ru đưa từng phân đoạn tâm thần
Ngày nhục thể cúi đầu nghe sấm dậy

Đường chân trời hiển lộ dấu lâm chung.

VĨNH BIỆT!

Vĩnh biệt em,
Con hạc trắng đã va vào vách núi
Mang cơn đau đi về phía mây ngàn
Người bỏ lại một mùa thu đầy bão
Gầy guộc nỗi buồn ta còn gặm nhấm mảnh thời gian
Vĩnh biệt em,
Chiếc lá úa đã rơi vào trong cõi nhớ
Giấc mơ nào chưa kịp hẹn đã cố nhân
Người mang theo những vần thơ ta quặn thắt
Sương khói nào cho ấm được bước tri âm
Vĩnh biệt em,
Tìm đâu thấy một trái tim nhân hậu
Theo nhịp đời đau đáu những yêu thương
Yên nghỉ nhé, cơn mơ dài hoa cỏ
Đời vẫn theo về với bụi cát mù sương
Vĩnh biệt em,
Ta đang đi trên ngày tháng vô thường.

VẪN
Vẫn buồn xé sợi cơn đau
Vẫn vui khắc họa chút ngào ngọt xưa
Vẫn tình mấy lượt thốt thưa
Vẫn tôi huyễn mị sắc bùa cuồng yêu

CÒN

Còn đây mặt nạ ai trao
Còn trong tích sử pha màu lộng chương
Còn âm ba khúc nghê thường
Còn tôi đoạn vĩ thanh tuồng phân vai

RƠI

Rơi rơi từng giọt cà phê
Rơi đầy chén đắng câu thề hẹn quên
Rơi thêm giọt lệ tơ mềm
Rơi tôi chưa dứt bao chìm nổi nhau

NỬA

Nửa chiều tiễn bước mưa sa
Nửa thăm thẳm gió khóc òa với cây
Nửa buồn ngồi tựa lưng ngày
Nửa tôi nhang khói tiễn đài trang đi.



No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...