Sunday, October 25, 2020

Văn Chương 5

Lương Viết Khiêm

Lời chiêu dụ muộn màng

...
Xin cúi xuống một lần
trên dòng sông mùa nước cạn
Nhìn lại chân cầu in dấu vết rong rêu
Đi rất khẻ chớ làm xao ảo ảnh
Đôi bóng chung đầu soi đáy nước trong veo

Xin ngồi lại một lần
dưới chân tháp cổ
Nghe đá thì thầm những chuyện trăng sao
Hãy mở mắt tìm trong muôn lá cỏ
Cảm giác đê mê của nụ hôn đầu

Xin một lần trở về trong công viên ghế đá
đọc lại nghìn lần lời thề trên cỏ khắc ghi
nghe ngóng sương khuya giọt buồn tâm sự
lá động lao xao kể chuyện thầm thì
Cho nỗi nhớ còn về trong giấc ngủ
cho muộn màng ôm ấp những năm tháng quạnh hiu
cho nỗi chết chìm sâu trong ngõ đời tăm tối
anh dìu anh bằng những bước phiêu lưu

 

Hoàng Quốc Bảo

Hồ Như

Đôi lúc ta buồn hơn bến sông
đời trôi qua như tiếng muôn trùng
đôi lúc ta buồn hơn cỏ dại
cuộc tình xưa khua thức khi mai

Đôi lúc ta cười môi rất khô
lòng quạnh như trăng dãi hiên nhà
đôi lúc đường về quê mịt mù
ngựa hồ như đứng hí thiên thu

Có lẽ ta buồn hơn ta buồn
bảy giòng đời trôi dạt mấy hàng
và người bây giờ nằm soi trăng cũ

Nhớ gì ta không
có nhớ gì ta không...!

Có lẽ ta về ai biết đâu
trồng vàng hoa trên núi sương hào
có lẽ trăm rừng xanh trở lại
gọi đàn chim xa mãi phương nào

Có lẽ ta về như giấc mơ
làm giòng sông bôi xóa đôi bờ

Có lẽ người hồi sinh trở lại
nhìn cuộc chơi quên bấy lâu nay

 

Hồng Thanh Quang

KHÚC MÙA THU 

Đã biết ta giờ không trẻ nữa
Sao thương ai ở mãi cung Hằng
Lời nguyện cũ trên đầu như nguyệt quế
Chẳng chịu nhoà khi tới giữa mùa trăng

Tôi đã yêu như chết là hạnh phúc
Tôi đã quên mình
chỉ để nghĩ về em

Người đàn bà giấu đêm vào trong tóc
Có điều chi em mải miết đi tìm?

Tôi đã đến cùng em và tôi biết
em cũng là như mọi người thôi
Nhưng chưa hết cuộc yêu tôi đã hiểu
em ám ảnh tôi trọn một kiếp người

Ngay cả nếu âm thầm em hoá đá
Bầu lặng yên cũng đã vỡ rồi
Mênh mông quá khoảng trống này ai lấp
Khi thanh âm cũng bất lực như lời

Sẽ chỉ còn quầng thu thuở ấy
Nỗi cô đơn vằng vặc giữa trời

Người đàn bà giấu đêm vào trong tóc
Em tìm gì khi thất vọng về tôi?

 

Trần Hồ Dũng
Vàng phai

này em chắc đã tàn đêm
cạn thêm ly nữa môi mềm lòng đau

đời trôi như nước qua cầu
tình xưa héo úa theo màu thời gian

buồn chi lệ ứa hai hàng
cố hương ngoảnh lại chút tàn mộng rơi

vàng phai từ độ xa người
vàng bay bay suốt một trời hư không..

 

Phạm Cao Hoàng

NHỮNG NHỊP CẦU ĐEN BUỒN BÃ
Anh lầm lũi như kẻ lạ mặt
Sớm tinh sương đạp xe qua cầu
Cầu gập ghềnh như đời anh xuôi ngược
Nên không cầm được nỗi lo âu

Những sớm tinh sương phố im lìm ngủ
Có ai hay một bóng âm thầm
Mắt nhìn sông sâu mà lòng muốn khóc
Buồn nào hơn bọt sóng vô tâm

Mùa nước lớn nước xuôi cuồn cuộn
Bóng chim qua soải cánh mù tăm
Mây xuống thấp cùng mưa buồn vỡ chết
Anh lặng thầm nay đã bao năm

Hỡi những nhịp cầu đen buồn bã
Có buồn không những sớm mưa qua
Có se sắt như lòng tên đãng tử
Đã dừng chân đứng lại bên bờ
Có heo may như gió đầu tháng Chạp
Thổi đầy trời, thổi dạt bóng mây xa

Mùa nước cạn cát trùng trùng một bãi
Cỏ rêu kia xa cách đời nhau
Anh dõi mắt trông niềm ly biệt
Như dòng sông khô nước dưới chân cầu

Chân đã qua mắt còn nhìn lại
Cầu thì cao, sông nước thì xa
Nên ngàn năm lạnh lùng soi đáy nước
Không làm sao nối được lòng chúng ta

Những sớm mai hồng tim anh rướm máu
Nhưng sớm thu sang hiu hắt mưa buồn
Anh lăn vòng xe từng vòng hụt bước
Xe lăn qua mau những nhịp tình không

Những sớm mai xanh một giòng nước biếc
Anh nhìn chim vỗ cánh giữa mênh mông
Chim bay trời cao nước xuôi dưới thấp
Buồn nào như gió ngủ trên không

Hỡi những nhịp cầu đen buồn bã
Đã bao năm không nối được lòng nhau
Thì thiên thu cũng hoài mong đợi
Như cầu cao soi bóng đáy sông sâu.

 

Từ Nguyễn

Khúc An Lành Gieo Trên Nỗi Mong Manh

khúc an lành gieo trên nỗi mong manh
nếu em nói với anh
đôi khi em không hiểu được chính mình
em là ai,
cuộc đời sẽ dài hay ngắn
những ưu tư trộn cùng cay đắng
giữ cho riêng mình chút xa lạ cùng anh
có trách hờn, có giận em không

ta bên nhau...đi qua bao tháng năm
mặn nồng yêu thương
những phút giây say đắm
vẫn bất chợt nhận ra nơi khoảng lặng
giữa biển chiều dậy sóng những cơn dông

em đã từng khóc ướt một mùa đông
lạc giữa mênh mông nghe muôn trùng xao xác
em vẫn đó, một tâm hồn ngơ ngác
dạt vào miền biển khát lặng thầm đau...

có khi em dối lòng nói về niềm vui và hạnh phúc

em đã biết sông đời bến trong - bến đục
lang thang chuyến xe đời tủi cực
đến cuối đường chân trời,
chưa phải chốn bình yên
có nơi nào là cõi an nhiên

em vẫn tìm trong tha thiết riêng em
những giấc mơ hoang giữa chiều tê tái lạnh..
tiếng kinh cầu thả xuống đời sóng sánh
có phải khúc an lành,
thường gieo trên những mong manh...?

 

Từ Nguyễn 

Rồi một ngày cây phi lao không còn hát về nỗi buồn
con ốc đã rời đi,
cát lấp đầy lòng chiếc vỏ
Chỉ đại dương cô đơn giữa mênh mông sóng gió
mơ về một ngày lặng lẽ, dịu êm...

Biển vẫn cồn cào những lúc triều lên
sóng vẫn đôi khi lạnh lùng, man dại
những ngày bão dông tan hoang bờ bãi
muôn nỗi âm thầm khó gọi thành tên

Rồi một ngày con dã tràng đi qua vùng lãng quên
bỏ hạt cát chơ vơ bên góc mờ kỷ niệm
câu chuyện tình yêu một thời bây giờ im tiếng
cùng thời gian lắng gạn nỗi đau...

Sóng mang nước về xoa dịu vết thương sâu
mặt Trời mỗi ban mai tỏa rạng
Dây muống biển lại lang thang thắp hồng tình năm tháng
giữa bãi đời nghe đã cạn dòng mê...

 

Ngô Thị Thanh Vân

Tôi thấy tôi, và một chút nỗi niềm gửi lại trong Thơ

còn ai không cho tôi chung đường với
cõi mênh mông che khuất nẻo về
yêu thương cũ xuôi theo dòng mải miết
lật bàn tay...tay trắng bàn tay

có ai không tựa vai nhau ngồi khóc
nghe xa xưa văng vẳng nhịp kinh cầu
câu buông bỏ sao chừng nghe rất dễ
mà dùng dằng nửa tỉnh nửa mê..

có ai không đưa tôi đi cùng nhé
phía chân mây đang khuyết một nâu sồng
khi mất hết cũng là khi được tất..
cõi lòng ta hòa lẫn cõi từ bi

không còn ai thôi tôi đi mình nhé
mắc trên vai những món nợ ân tình
vay rồi trả trả lại vay kiếp nữa
hết kiếp này xin đừng hẹn kiếp sau

tôi buông áo tôi rũ bàn chân mỏi
tin yêu xưa xin gửi lại mây ngàn
vết thương đó âm thầm năm tháng cạn
vẫn nhói lòng trong tràng hạt lời kinh

 

Trần Hoàng Phố (Nguyễn Phúc Bửu Nam)

CHỚP MẮT DÂU BỂ VÔ THƯỜNG

tựa vào vai bình minh
chúng ta lặng nhìn thế gian
êm đềm tịch lặng và ngái ngủ
trong một ngày mới xôn xao bắt đầu

tựa vào vai ngôi sao mai long lanh
tỏa những ánh đẹp cuối cùng
chúng ta nhìn ngắm vũ trụ
dịu dàng như một giấc mơ
những làn gió thầm thì bên tai mênh mông
những vẻ đẹp tuyệt vời với sắc màu lộng lẫy
hợp tan trong một sát na vĩnh cửu

tựa vào vai chính trái tim thanh thản vô ưu
chúng ta sống
và nhìn cuộc đời trôi qua trên sân khấu giấc mộng

có không trong chớp mắt dâu bể vô thường.. 

Đinh Hùng

(Trích đoạn Văn hay )



Thu năm nay,
tôi lại đi trên con đường vắng này nghe từng chiếc lá rơi trên bờ cỏ… Nước trong như một cặp mắt tuyệt vời. Những cây liễu xanh đứng buồn như những nàng Cung nữ thời xưa, và trong vườn nhà ai thấp thoáng, hoa phù dung nở trắng như một linh hồn còn trẻ?
Nắng ở đây vẫn là nắng vàng ngày xưa và linh hồn tôi vẫn là linh hồn tôi năm trước.
Tôi vẫn ngờ như không sự thay đổi, vì lại thấy mình đi trên con đường này,..
thu năm nay, giữa lúc cây vàng rơi lá. Đường này hiu hắt, tôi đem lòng về để gặp mùa thu thương nhớ cũ, và nay cũng thấy thu về để nước hồ xanh.
Chân ai đi xa vắng đằng kia, hay đó chỉ là gió thoảng mong manh? Và gió nào vương vấn hồn tôi, hay cũng chỉ là dư thanh của một ngày xưa cũ?
Chao ôi! Buồn lại nhiều rồi, nhưng chỉ buồn như năm trước. Lòng tôi chẳng biết tìm ai mà nhớ, hôm nay nhớ lại buồn qua mới thấy nắng kia nhiều dĩ vãng.
Tôi nhớ một người lữ khách nào xưa, ra đi từ một mùa thu…
Thế rồi cũng một mùa thu trở lại những bước đầu tiên trên con đường bạn, mắt buồn như nước, mảng tìm hồn mình hiu hắt trong hồn thu mới… Thu đã về đây, tôi làm lữ khách đi hết sông này, sông khác, cả núi, cả đèo và lại cả rừng cả suối, bây giờ tôi cũng về đây để buồn thêm một ít, nhớ thêm một ít,..
và yêu thêm rất nhiều.
… Từ hôm rời chân ở bến sông vàng.
Từ biệt con thuyền phiêu bạt, tôi đã hết nhớ dãy núi xanh phơn phớt đằng xa và bâng khuâng trở lại con đường quê thân mật.
Đi trên đất đó, giữa hai ruộng ngô thơm nghe ngào ngạt… Hương này có phải hương xưa? Ôi! Những dây đậu vẫn còn non mà luống khoai lang đã xanh tươi rồi nhỉ? Đi trên đất đỏ, bên những luống rau cải cúc và dẫm lên cỏ may vàng. Đây là những con bướm cũ, những cánh hoa xưa. Và này đây tất cả Ngày xưa: từng cơn gió nhỏ, từng sợi dây buồn…
Thôi !
Thôi , Tôi không còn trẻ thơ nữa để say sưa đuổi bắt bướm đồng, và chẳng ngắm gió sầu mây, chỉ hoa lòng nở cũng nhiều bông trắng!
Thương nhớ vì sao!
Tôi sớm giã từ hồn niên thiếu, hôm nay đi giữa cánh đồng lại thấy tuổi nhỏ của mình tản mạn trên từng cánh bướm, sắc hoa, và chân bước đi những bước ngậm ngùi, bởi chưng lòng tưởng con đường tan tác cánh hương của đóa xuân hồng thuở cũ..

No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...