Thursday, November 12, 2020

Bình thơ 3 - Thục Uyên

B.T ÁO TÍM MỘT DÒNG THƠ DỊU DÀNG LÃNG MẠN ĐẦY NỮ TÍNH 

Chị là người có tính cách chỉnh chu, mô phạm của một nhà giáo, và đó cũng là nghề nghiệp chị, mà Thục Uyên đoán rằng chị là cô giáo dạy Văn vì chị làm thơ thật hay!

Chị sinh ra ở Cà Mau một vùng sông nước mênh mông mang đậm phù sa, có lẽ vậy mà thơ chị cũng hồn hậu, ngọt ngào thấm đậm tình quê, và thật an nhiên theo dòng chảy thân thương ấy..

Chị xử dụng ngôn từ thật bình dị, cách gieo vần thật nhẹ nhàng tự nhiên, nhưng khi đọc xong người đọc cứ lâng lâng choáng ngợp trong sâu thẳm cảm xúc. Chơi vơi của nuối tiếc, của hoài niệm và cả xót xa..Thơ chị đẹp, không bi ai, không thống thiết, cứ lãng đãng như sương giăng đầu núi, như áng mây chiều phiêu lãng, như dòng sông êm đềm không qua thác ghềnh, như những ngọn cỏ phơi phới của đồng nội thầm khoe hương sắc.Thảng hoặc thơ chị buồn, thì là một nét buồn dịu dàng, u uẩn và quí phái.Tâm hồn chị phải đẹp lắm mới dệt nên những khúc tơ trời óng ánh như vậy.


Êm đềm thơ, dịu dàng trôi
Bâng khuâng mấy khúc tơ trời đan thanh (TU)

Đó chính là thơ chị!

Cầm trên tay cuốn thơ của chị, mà nghe đâu đây tiếng ríu rít của chim chuyền cành, thoang thoảng mùi bông tràm thơm ngát, mùi của hương rừng Cà Mau, choáng ngợp đâu đây nắng và gió quê hương thổi xào xạc man mác qua những cánh rừng tràm bạt ngàn, xao xuyến lắm khi chìm đắm trong dòng thi vị đầy nữ tính lãng mạn của chị.

Với bạn bè trên FB , chị luôn trả lời tất cả những comments thật chu đáo, ân cần, lịch sự. Khi đọc thơ các bạn chị luôn cho lời bình đầy khích lệ và thân ái. Một nhân cách tử tế và đôn hậu!

Xin trân trọng giới thiệu đến các bạn yêu thơ thi phẩm TÌNH TỰ THƠ của chị BT ÁO TÍM, người bạn thơ người chị mà Thục Uyên thật quí mến và ngưỡng mộ!

 

Cảm ơn anh đã ghé thăm
Khu vườn rêu phủ tháng năm lạnh lùng
Dấu chân mờ ảo mông lưng
Đủ đau lòng đất, đủ rung lá cành
Cảm ơn anh! Cảm ơn anh!
Khu vườn cổ tích đã xanh lại rồi.
Ừ thôi! Nắng ngã vàng chiều
Tóc xanh ngày cũ cũng nhiều sương pha
Đi qua mấy khúc giang hà
Vuột tay, trắng mộng, chỉ là phù vân...
Thôi đừng thả gió bên sông
Muôn trùng con nước chở dòng an nhiên
Vàng thu xưa hãy tịnh yên
Tình như chiếc bóng trăng nguyền dặm xa..
Cho tôi thắp lại mùa trăng cũ
Thương tiếc một thời xuân sắc xa
Ngoài kia lá rụng hoàng hôn muộn
Ngơ ngác bên hiên bóng Nguyệt tà...
Khẽ thôi, bước khẽ thôi người
Kẻo đau hồn lá một thời rất xanh
Bây giờ lá đã xa cành
Theo mùa thu chết, cuối ghành lãng quên
Tôi vừa qua giấc ngủ đông
Ra đi bỏ lại mênh mông nỗi buồn
Thương sao tóc rối mùa sương
Tan trong huyễn mộng một phương cõi người.
 
SƯƠNG KHÓI
Sương khói, chỉ là sương khói thôi
Mà sao se sắt lắm ngậm ngùi
Giờ đây chiếc lá mùa thu cũ
Vàng héo trong chiều hiu hắt rơi
Mất dấu nhau rồi khuất nẻo xa
Không đưa, không tiễn, chén quan hà
Lắt lay nắng nhạt hồn cỏ úa
Ta về ngồi lại với bóng ta
Có một nỗi buồn chẳng gọi tên
Cuộn chặt niềm đau dải lụa mềm
Chợt nghe cơn mộng tan thành sóng
Vỗ nhẹ bờ xưa giấc lãng quên
Bảng lảng mùa thu man mác trôi
Không gian tim tím cả góc trời
Và ta bỗng thấy ... hình như ...đã
Lá của cuối mùa ... chẳng còn rơi ...
 
NGƯỜI CÓ VỀ
Người có về...
Qua lối cũ không?
Hãy nhặt dùm tôi một đoá hồng
Hình như sót lại từ lâu lắm
Thuở tóc mình còn xanh rất xanh.
Người có về...
Qua phố tình nhân
Ghé ngôi quán cũ, chỉ một lần
Ngồi nghe nhạc Trịnh chiều mưa đổ
Tia mắt nhìn nhau thoáng bâng khuâng.
Người có về...
Sau chuyến hành quân
Áo trận giày sault lấm bụi trần
Cổng trường len lén tìm cô giáo
Hai đứa cười tươi, bước song song.
Và rồi ...
Người đã đi thật xa
Đôi mắt mù sương ướt lệ nhoà
Tôi nghe hiu hắt từ dạo ấy
Chinh chiến buồn...
Ôi! Xót xa...
Tôi vẫn chờ Người
Chờ thật lâu
Sắt se, đau buốt mối tình đầu
Cứ ngỡ bóng xưa còn đâu đó
Người đã tan vào cuộc bể dâu..
Tôi vừa qua giấc ngủ đông
Ra đi bỏ lại mênh mông nỗi buồn
Thương sao tóc rối mùa sương
Tan trong huyễn mộng một phương cõi người
 
NGÃ BA SÔNG
Tôi về giữa ngã ba sông
Câu thơ chết đuối, nghẹn dòng nước trôi
Lặng thầm soi lại bóng tôi
Nghe trong gió hát những lời vu vơ
Làm sao tìm được dáng thơ
Dường như là chỉ giấc mơ hoang đường
Buông tay, lạc dấu khói sương
Hong màu kỷ niệm còn vương bóng hình
Thôi đành chìm cõi lặng thinh
Tôi về niệm khúc ru tình ngày xa...
 
RU CON
Tiếng à ơi, mẹ ru cho con ngủ
Giấc ngủ ngoan hiền của tuổi nằm nôi
Ngủ đi con, dù ngoài kia đạn réo
Và hoả châu sáng rực cả khung trời
Ngủ đi con, hỡi con ngoan của mẹ
Cha sẽ về đêm nay ... hay ngày mai
Con có thấy quê hương mình rách nát
Con có nghe mặt đất súng bom cày
Mới đôi mươi mẹ đã là chinh phụ
Rời giảng đường cha hóa kiếp chinh phu
Hội bướm hoa, bây giờ thôi giã biệt
Chiến tranh về, tươi trẻ hoá hoang vu
Trót sinh ra giữa thời ly loạn
Tóc còn xanh mà hồn đã bạc màu
Người vợ trẻ trên đầu khăn sô trắng
Bà mẹ già héo hắt vạn niềm đau
Ngủ đi con, hỡi thiên thần bé nhỏ
Giọng ru buồn theo tầm đạn bay xa
Mẹ cúi mặt lâm râm lời cầu nguyện
* Cho bạn bè vừa nằm xuống chiều qua

THỤC UYÊN

No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...