Tuesday, January 26, 2021

Bùi Diệp

 
BÈO VÀ THƠ
Trong sân vườn lặng lẽ
Bèo rất bèo từ xưa
Hiền lành và cặm cụi
Xanh lên đời nắng mưa
Bèo nói bằng hơi gió
Bèo hát bằng lời chim
Bèo già nua tuổi tác
Bèo hồn nhiên hoa niên
Thơ cao sang trí giả
Thánh ngã cùng hàn lâm
Đại ngôn treo sao sáng
Hạ mục ôi tiểu nhân*
Thơ lánh xa phàm tục
Bèo đâu dám trèo cao
Vườn nhỏ cũng nhiễu sự
Tôi lạc tôi phương nào
Cuối năm ngồi tính sổ
Thơ vỗ ngực thơm danh
Tôi trắng tay xấu hổ
Vay tạm bèo lòng xanh
 
ĐỪNG EM
Đừng mơ Nửa giấc của rừng
Hồn xanh Về mọc ngập ngừng Trên tay
Em về đâu đó Cội mây
Che mênh mông Cõi lưu đày Từ bi
Nằm nghe mộ khúc Xuân thì
Nhớ ra chiều đã Ngãi nghì vô biên
Đừng em Xin khúc ưu phiền
Thương hồ tôi bẹo Triền miên Đò đầy
Em đừng khóc Dưới vòm cây
Để xin xuân Thắp Nụ Gầy Phố đông.
 
MÙA XUÂN LÊN ĐỒI
Tháng Chạp lên đồi sao chẳng thấy
Dòng sông bay mỏi cánh rong tàn
Em hái dùm ta câu thơ héo
Kịp về kẻo lỡ nắng đèo sang
Bóng xế trầm tư vai lau trắng
Chiều qua nẻo gió muộn màng chi
Dã hương người giấu sau tay áo
Đêm có vì nhau ủ xuân thì
Đêm nhớ sao trời phơi sương mỏng
Nhặt tiếng muôn trùng tạ lời kinh
Tôi nghe xuân cựa trong thai đá
Hoa lá chờ Nguyên Đán hạ sinh
Xuân sẽ vì em quên đòi đoạn
Xuân sẽ vì người thơm rạ rơm
Se sẻ đan vòm xanh mái phố
Hình như con chữ đã bồn chồn.
 
THÁNG CHẠP CÓ VỀ QUA NGÕ PHỐ
Tháng Chạp có về qua ngõ phố
Chim khách trên cành hót mấy câu
(Tưởng vậy chứ chim nào về nữa
Cây ngày xưa chết chỗ dãy lầu)
Còn lại con sông mùa dịch tả
Cá tôm bờ bãi rác và hoa
Mỗi chiều trên bến tương tư đó
Cafe giăng võng thắp đèn mờ
Hương rạ thơm thơm vai thôn nữ
Anh đem cổ tích kể cho người
Củ khoai mì luộc bùi nấc cụt
Lọn mía tím giòn ngọt lịm môi
Ngoại rim mứt tết toàn hoa trái
Hái được trong vườn nhỏ chứ đâu
Mứt khoai lang, bí đao, đu đủ
Ngào đường me, chuối với mãng cầu
Mẹ nâng niu luống bông huệ trắng
Để hoa kịp Tết cúng Phật Trời
Đem đong lại nếp nồi bánh tét
Ba dành củi gộc thắp đêm vui
Mấy con chim én chiều xưa đó
Bay lạc trong hồn bữa chiều nay
Xập xình phố xá chim bay mất
Chỉ còn tôi với buổi chiều gầy.
 
THÁNG GIÊNG EM CÒN HỒNG
gieo vào sông lận đận
mấy lời tình ba hoa
dại khờ chi ơi tím
tin chiều hoa mong chờ
ai còn trông cánh gió
mây bay ngoài bể dâu
bốn phương trời viễn xứ
kiếp giang hồ xưa sau
nửa đời chân phiêu lãng
bỗng lạc ngõ đường về
mùa xuân này em có
hong tóc thề vườn xưa
biệt khúc nào lâm ly
xót lòng trai mười sáu
ngoảnh lại bỗng thương mình
thuở trượng phu cao ngạo
tôi hát bài sến sẫm
đừng cười chi tóc râu
em giờ xài máy lạnh
trả lại tôi mo cau
trả lại tôi áo mỏng
xênh xang chiều ba mươi
khói trầm nương mái lá
vạn thọ thơm hiên ngoài
trả lại tôi guốc mộc
tà áo dài nâu quê
nguyên đán quỳ lễ phật
chim bay về chân đê
dấu thiên di em có
trả chim trời mênh mông
ngày mai ngày mai nữa
tháng giêng em còn hồng
 
VỚI PHỐ
Anh qua một buổi chiều vàng
Như chưa một lần gặp gỡ
Nói gì hồn sương đầu ngõ
Chạm khẽ đáy trời mắt yêu.
Mái ơi đừng chết đời rêu
Xanh xưa còn in chiều khói
Chùm lựu trước thềm chín bói
Hư hao trái ngộ đỉnh cười.
Biết em bốn mùa xuân thôi
Vẫn thương lá bàng ngày đỏ
Con phố lang thang chân gió
Có nhớ một thời mẹ xưa.
Phố tảo tần qua nắng mưa
Đâu hay chúng mình khôn lớn
Có mùa tóc bay trong lá
Gọi chim về đậu vai người.
Em về cho phố tinh khôi
Mẹ gặp lại thời con gái
Anh thêm một lần vụng dại
Cột chân với góc phố rồi.

No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...