Monday, January 11, 2021

Lê Tuân

                 ĐÊM GÃY LÀM ĐÔI

(Bài viết của nhà thơ Tuân Lê về Như Không)
Trà, rượu, trăng, tiệc sẵn. Tôi, người viết bài này, một tối cụng ly và ghi lại những gì mà anh, nhà thơ Như Không kể: Anh bảo, lên núi, rũ áo ra đi, em còn đeo đuổi mãi làm gì, hay những lay động trong ta đều thuộc về em, hớp hồn ta bằng gió, bằng thánh thót chim ca hay dương cầm nắng hạ để ta một đời cà sa khất thực tìm em, trời thơ này, có thể công nương không hiểu nhưng trái tim nàng hiểu, bởi, mỗi sự thật, một nấc thang, yêu thương là thiên đàng gần nhất.
“... Về non lòng tưởng như ngày cũ
Bất chợt đời trăm nỗi vô thường
Có chút gì đau mà ủ rũ
Ngày em vàng rực áo Công Nương “
( Vàng Áo Công Nương - Thơ NK )
Hay
“ Huyễn hoặc gì cơn gió bay ngang
Nghe Mi thứ, Sol, Re, Do trưởng
Tình như gió mây bay về muôn hướng
Thánh thót em
Trong suốt tiếng dương cầm
…………………………………..
Lòng đã cà sa trăm mảnh vá
Mỏi một đời khất thực tìm em ”
( Hương - Thơ NK )
Ừ. Cứ nói nữa đi. Và anh tiếp, có một trò chơi, không cần học luật, vẫn có thể ra sân thi đấu, xin đừng ai để ai thi đấu một mình. Có người yêu dấu, từ khán đài, mang hài xuống sân chưa nhỉ ? Bầu trời nhỏ lại. Chỉ đủ một mùa thu. Đến đây tình ơi, đừng quay đi khi tình chưa cập bến, ta biết, có em đứng lên khi ta ngã xuống.
“... Em cứ về qua ngõ
Chẳng ai nhìn thấy đâu
Chỉ một mình anh biết
Chỉ có mình thấy nhau ...
.................................................
Em về như nến thắp
Một góc đời soi chung ”
( Nến – Thơ NK )
Rồi anh, như cùng ai đó nhỏ to, tự treo giữa trời bằng sợi dây vô hình, mũi tên đêm quỳnh chờ em giải cứu, như mật tông, từng giọt, mỗi ngày chảy vào cái đẹp, tôi thấy tay anh như đang mang quà xuống núi, món quà có tên “ đêm gãy làm đôi ”, ôi cái đêm chưa mở ra đã thấy thương rồi, bởi bên cõi vắng, chẳng ngờ mây bay.
“...Quà nhau
Đêm gãy làm đôi
Mà bên cõi vắng
Một trời mây bay
………………………………
Cuối đời
Vuốt mặt nhau chưa
Mà nghe lửa bén
Không ngờ
Cháy nhau ! ”
( Quà và lửa - Thơ NK )
“ Ta vật vã bao nhiêu tiền kiếp
Đi thừa em
Về vẫn thiếu em ”
( Cõng - Thơ NK )
Đột nhiên, như nhớ một cái gì đó, cũng đau không kém, anh trầm tư, rằng, có con đường thất hứa trước khi đến nơi, khi ngu dốt dẫn đầu, khôn ngoan leng keng phía sau cầu nguyện, suối vào sông, sông tìm ra biển, phải thêm bao nhiêu vết thương mới thành đại dương nhức nhối ?
" Ngu một đời chưa hết
Cái đốm rất tù mù
Hoa mắt ngờ ánh sáng
Chưa hết một đời ngu ”
( Ngu - Thơ NK )
Hỡi con sói trên triền núi, ta cô đơn nhưng không cô độc bởi đã có ngày đêm và trăng em ngốc nghếch quanh đây, là hòn đá dựng, phía nào cũng dốc, dối gian bước vào, cô đơn bảo không còn chỗ trống. Tôi khóc. Ơi, cứ hú đi, hú nữa đi anh.
" Tình như quả pháo rơi nhầm chỗ
Dẫu rớt vào đâu cũng hết đời
Huống chi ta tới ngày tận số
Nghe tiếng depart đã chết tươi
« Như con sói độc trên triền núi
Ngẩng bóng trăng soi hú một mình »
( Còn lại - Thơ NK )
Bởi,
“ Ngày trước đến không biết
Ngày sau đi chẳng hay
Trước sau còn chưa hiểu
Giữa đất trời hỏi ai ? ”
( Không - Thơ NK )
Bởi, vẫn còn tan nát khi bài hát chưa xong, vẫn còn trốn đâu đây trước khi tìm thấy. Thương quá.
“ Có còn
Nhận được ra nhau
Mười năm đi biệt
Chân cầu nước trôi
Tôi về
Vuốt mặt tôi ơi
Đắp lên tờ giấy mặt người trăm năm ”
( Quà và lửa - Thơ NK )
Tôi biết, có phải anh muốn nói, rằng, sẵn cả rồi, tìm làm gì nữa, chỉ mở ra và chọn, sao lại cố mang những khập khiễng trên lưng cho nặng, chẳng phải cái xấu lộ ra để mời cái đẹp đến thay thế sao, biên giới đầu tiên và cuối cùng của ta là ta, thế mà giờ còn chưa tới.
“ Ai níu chân mà đi không tới
Văng mất chiếc giày
Sao không bỏ chiếc giày còn lại mà đi ? ”
( Hành giả - Thơ NK )
Đúng vậy, khi thân xác chỉ chơi với của cải, của cải lại là bạn thân của xiềng xích thì tâm hồn này biết chơi với ai, xin hỏi non cao biển cả, làm sao vết thương thành trầm hương châu ngọc, rằng, có khóc cũng đừng đóng cửa.
« Lòng đã có gì như gió hắt
Sợi xích đeo trên cổ nạm vàng
Trăm năm chỉ một lần chớp mắt »
( Để lòng như đá - Thơ NK )
Và rằng, ai cũng biết, ai là kẻ trộm tương lai ta, có cần mãi bàn luận về nơi đến của con người không, hay là vừa bàn luận vừa lau khô nước mắt anh em và biếu thêm thời gian cho họ, có bước chân nào đuổi kịp ham muốn đâu.
“ Đời ta nhầm riết con bò trổng
Xuôi ngược bao nhiêu cũng hóa bù
Chẳng còn kịp một lần chín nút
Mở mắt mà đi cũng mộng du “
( Trả lại cành Mai - Thơ NK )
" Mắt không muốn nhìn thì tai không nghe
Đầu không nghĩ tới
Tướng và sắc đâu cần phải hỏi ?
Tối đen
Mây khắp bốn trời
Ngửa bàn tay còn không thấy ngón
Trước đã không
Sau cũng là không ”
( Thơ NK )
Cứ thế, anh mời tôi và trăng ly nữa, rồi tiếp, từ ta lưu lạc, giờ khác nhiều không, biết ơn những ngón tay, chẳng bao giờ khít được, ngón nào thức ăn, ngón nào thanh kiếm, ngón nào biết cách thả ra, lòng bàn tay mãi là chốn trú ngụ của mây trời gió lộng, có nắm được gì đâu mà thấy ngón. Thế rồi anh
“ Muốn lên núi chăn cừu
Cừu không có
Muốn lên núi chăn dê
Dê không có
Không còn núi rừng và không đồng cỏ
Tôi đành chăn tôi
Chăn không nổi
Những vị Tướng không về
Chỉ nghe tiếng thở dài của lịch sử
Những vĩ nhân cũng không ai về
Chỉ thấy toàn đồ hàng mã
Đêm nằm nghe gió vật vã
Và tiếng kêu than động bốn trời "
( Chăn - Thơ NK )
Rồi sao nữa anh, ừ, cả tôi cũng bỏ tôi, không tên tuổi, không bến bờ, sự thừa thãi nào làm hổ thẹn tôi, thôi thì, chẳng cầu xin gì cho ta hay cho đám đông thêm nữa, cứ để Như Không chăn mình vậy.
“ Thôi thong dong ngồi nấu chung trà
Đã chẳng mệnh lấy gì bạc mệnh
Mỗi nốt lòng mỗi giọt sương sa ”
( Đời Trăm Mảnh Vá - Thơ NK )
Tôi lại rót cho anh và trăng, hình như anh khóc, tôi nói, không ai chăm sóc, vẫn mọc vẫn xanh, chẳng tranh giành gì cả, biển vắng hay đại ngàn, vẫn vô cùng mượt mà bến lạ, vô cùng dân dã với mây bay, tôi thề trước gió, rằng, hỡi người một nhà, xây kín thế làm gì, khi trơ trọi đã đầy, thêm mấy cũng bằng không. Có tiếng gì rất quen rất lạ.
“ Con thuyền Noé lại xuất hiện
Thượng Đế bắt đầu cuộc Thánh Tẩy
Vàng ngọc đầy đường không ai nhặt
Lấp lánh trên những xác chết
Không còn cơ hội để mặc cả
Cho sự kiêu hãnh mù lòa
Trần gian còn lác đác những bông hoa.”
( Những Vương Trượng Mất Tích -Thơ NK )
Vâng, ngay cả sinh mạng còn tẩy xóa được thì nói gì đến dối gian, họ tìm hạnh phúc cho riêng mình một cách thuần thục trên tiếng khóc anh em, con đường nào, đám đông chịu đời, chỉ một ít diễn viên tận hưởng, có vẻ như thượng đế hối hận, con thuyền Noah đang đến! Chúng tôi nhìn trăng, cùng hát
“... Một đời lạc bãi bờ xa
Thì nghiêng bến mới chờ qua bến này
Ngõ về áo mỏng như mây
Chừng như em ghé giữa ngày phù vân ? ”
( Một Nơi - Tựa của một tập thơ của Tuân Lê - Thơ NK )
Thơ hay đời mà xót xa đến vậy, anh bảo, nào, mời trăng xuống đây, ta thấy mát và em thấy ấm, chỉ trống không mới lấp đầy hố thẳm, chờ qua bến mới, áo mỏng như mây, em cứ ghé chơi, nghe Rabindranath Tagore tâm tình cùng thế giới: “ Lạy trời, xin cho tôi được sống chân thực để cái chết cũng thành thật với tôi ”.
Lê Tuân
Tháng 12/2020


No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...