Thursday, May 13, 2021

Lê Nam

CHỈ MỘT NỤ CƯỜI
Nụ cười ấm cả trời Ðông
Em cười ấm cả cõi lòng giá băng
Nụ cười vời vợi cung Hằng
Em cười vụn vỡ vầng trăng ngọc ngà.
Nụ cười trìu mến thiết tha
Em cười âu yếm đậm đà thân thương
Nụ cười sôi bỏng dòng Tương
Em cười lưu luyến vấn vương tơ sầu.
Nụ cười phảng phất mưa Ngâu
Em cười run rẩy nhịp cầu ái ân
Nụ cười cháy gót lãng nhân
Em cười bủn rủn đôi chân hải hà.
Nụ cười khói tỏa sương sa
Em cười bão tố phong ba lặng lờ
Nụ cười dẩn lối vào mơ
Em cười sao rụng bên bờ đau thương.
Nụ cười tỏa bóng triều dương
Em cười như thể Thiên Ðường đâu đây
Nụ cười gió cuốn trời mây
Cho anh điên đảo những ngày nhớ em.
Sương khuya trăng rụng bên thềm
Nụ cười là ấm, là êm, là nhà
Em cười tròn nụ kiêu sa
Vành răng đều đặn trắng ngà - hoài mong.
Môi son thắm trái tim hồng
Nụ cười gờn gợn nỗi lòng nhớ thương
Tình ta là mối tơ vương
Sánh vai nhẹ bước nẻo đường tương lai.
Trời cao đất rộng sông dài
Năm châu bốn biển vẫy tay đón chào
Thời gian thắm thoát qua mau
Nụ cười tươi vẫn ngọt ngào ái ân.
Những khi chùn bước phong trần
Nụ cười xóa sạch thế nhân ưu sầu
Dù cho thiên hạ bể dâu
Nụ cười ngọt lịm đượm màu thủy chung.
 
TRẢ LẠI TÔI
Trả lại tôi những chiều Xuân gió lộng
Cánh diều nghiêng vùng vẫy giữa lưng trời
Ðể tôi thấy tim mình còn máu nóng
Khi Ðông về giá buốt, tuyết rơi rơi.
Trả lại tôi đồng khô thơm gốc rạ
Trâu lạc đàn liếm cỏ cháy đồng hoang
Tiếng dế kêu gọi tình nhân nôn nả
Lom khom rình nào kể nắng chang chang.
Trả lại tôi tuổi học trò hoa mộng
Cánh phượng hồng rực thắm đón Hè sang
Ðể cảm thấy bớt nỗi sầu lạc lõng
Khi lang thang từng bước dẫm lá vàng.
Trả lại tôi tiếng gà trưa thôn vắng
Giọng à ơi, kẽo kẹt võng đong đưa
Bởi muốn được đôi phút giây yên lặng
Những đêm buồn ngồi đếm ánh sao thưa.
Bước lạnh cóng, giục người đi vội vã
Ðường giá băng, hoa tuyết cứng vành tai
Tôi chán ngấy những ngôn từ hối hả
Trả lại tôi bờ cỏ ngậm sương mai.
Khung trời cũ, lối về muôn dặm lữ
Nửa đường bay nối hai cõi Sơn Hà
Gom thương nhớ trả cho người viễn xứ:
Trăng rụng bên cầu, Mộng dưới hoa.
Ðòi nhiều lắm, nhưng nào ai trả lại
Bóng thời gian bay vùn vụt qua đầu
Thời vàng son đã xa rồi mãi mãi...
Chiến Mã Già Ðang Khập Khễnh Vó Câu!!!
 
CHIỀU PASTEUR
Một trăm lẽ bảy Pasteur
Bên ly bia Tiệp chiều mưa ngọt ngào
Ánh vàng sóng sánh chiêm bao
Cạn ly đảo lộn ngàn sao mơ màng.
Sợi buồn trăm mối ngổn ngang
Nhớ quên chồng chất đá vàng phôi pha
Tìm trong đáy cốc dáng ngà
Em Diệp Tuyết Phượng kiêu sa lạnh lùng.
Dáng em mờ ảo mông lung
Chợt tan vào cõi muôn trùng cách xa
Bên ly bia ngọt ngà ngà
Phượng ơi! Có biết mưa sa ngang trời?
Trong lòng ta: Tiếng mưa rơi
Con tim muốn nói muôn lời với em
Tình yêu là thảm nhung mềm
Gót ngà em bước êm đềm vào thơ.
Trời đang mơ, Đất đang mơ
Ai đang ngất ngưởng bên bờ vực sâu
Ngoài trời mưa tạnh đã lâu
Trong tim dài ngắn giọt sầu mênh mang.
 
THẢO SƯƠNG
Sương đêm còn nửa giọt tinh mơ
Chẳng hẹn hò sao vẫn đợi chờ
Một tiếng chuông reo hồn thảng thốt
Người về trong mộng ngược dòng thơ.
Em là Sương vương ngọn cỏ xanh
Ta thân lãng tử gót luân hành
Bước chân hồ hải bên bờ cỏ
Ta muốn ngàn năm cỏ mãi xanh.
Vạn dậm trời mây ta gặp nhau
Men say sao cảm thấy ngọt ngào
Hữu duyên nâng chén chào hạnh ngộ
Cuộc đời như một thoáng chiêm bao.
Từ độ em về bao lâu nhỉ?
Trời Sing* mây trắng vẩn còn bay?
Cho ta thăm hỏi vầng trăng cũ
Đảo quốc bây giờ lắm đổi thay?
Xứ ấy bao giờ em trở lại?
Người đi mang nửa mảnh hồn ta
Người đi vào cõi mờ sương khói
Ta nhớ người, nỗi nhớ thiết tha!
 
ẤN TƯỢNG
Ta thấy em có chút gì ấn tượng
Tà áo đen ôm chặt mảnh tình sầu
Đôi mắt huyền chứa một trời hoa mộng
Em nhìn ta như nhìn tận đâu đâu!
Em đã bước vào thơ từ độ ấy
Mái tóc bồng bềnh ấn tượng kiêu sa
Ta muốn được ngủ vùi trong suối tóc
Để mơ màng trong ước vọng thiết tha.
Singapore cũng buồn vui mưa nắng
Sao trở về Sàigòn cũ mà chi?
Thà đừng gặp, đừng để lòng trĩu nặng
Khỏi ngậm ngùi buồn man mác chia ly.
Em xuất hiện như bình minh lố dạng
Chợt nhìn em lòng bổng thấy xiêu xiêu
Em lộng lẫy như một vầng trăng sáng
Giọt Sương mai: Dáng ngà ngọc, yêu kiều.
Hơi men thấm, cả đất trời trôi nổi
Đôi mắt buồn lóng lánh tựa ngàn sao
Chia tay nhé! Đường đêm về muôn lối
Hôn vội vàng lên vầng trán em cao.
 
NỬA MẢNH TÌNH QUÊ
Thuyền quá khứ chở đầy năm tháng
Ngược dòng đời tìm lại bến xưa
Chỉ thấy lờ mờ trong dĩ vãng
Những chuyện vui buồn của nắng mưa.
Nửa mảnh tình quê ngun ngút sầu
Nửa hồn chết dở dưới thương đau
Hoàng hôn thơ thẩn bên bờ mộng
Thoảng chút dư hương của thuở nào.
Mây gió nhắn người trai viễn xứ
Mỏi mòn sao không chịu về thăm?
Vàm Cỏ đôi bờ buồn ngóng đợi
Ðêm đêm sông nước khóc âm thầm.
Mai mốt sẽ về thăm chốn xưa
Lối cũ lanh quanh rợp bóng dừa
Thao thức trăng gầy soi xóm nhỏ
Bờ tre nghiêng bóng nhẹ đong đưa.
Những chiều mưa lạnh, lạnh đường quê
Lạnh buốt tâm tư lạnh lối về
Lạnh nửa cuộc đời quen cát bụi
Tơi bời tóc đọng gió sơn khê.
Ai về Cần Ðước đầu Xuân tới
Mang hộ giùm tôi chút nỗi lòng
Vạn dậm đường bay xa diệu vợi
Ngày về có ai nhớ, ai mong?
 
MAI MỐT CON VỀ
Nhắn về Cần Ðước quê tôi
Cù lao Long Hựu nước xuôi ngược dòng
Chiều chiều vịt lội bờ sông
Trời xa đất lạ chạnh lòng hoài hương.
Dòng Kinh Nước Mặn thân thương
Con đò ngày cũ sầu vương nhịp chèo
Không sao quên ánh trăng nghèo
Gót chân lử thứ mòn theo tháng ngày.
Trước thềm còn mấy cội mai
Dùm con suốt lá đón ngày đầu Xuân
Mẹ ơi! Rồi cũng độ chừng
Vài ba năm nữa đến Xuân con về.
Tuổi già bóng xế chiều quê
Ngồi bên ngạch cửa Xuân về ngóng con
Mẹ ơi! Chắc Mẹ mỏi mòn?
Con về với Mẹ cho tròn nhớ thương!
 
ẢO ẢNH
Người là ảo ảnh T. H
Cô em duyên dáng, mặn mà nắng Thu
Con đường hoa sữa sương mù
Ta đi như thể mộng du xuân nào.
Hồ Gươm lẽ bóng trăng sao
Đêm tàn cô tịch nghẹn ngào, vu vơ
Giật mình choàng tỉnh giấc mơ
Bóng em vừa khuất bên bờ đau thương.
Ngẩn ngơ trầm lắng - Giáo đường
Tiếng chuông rời rã còn vương ngấn sầu
Người thương chưa gặp lần đầu
Hồn ta thơ thẩn bên cầu gió bay.
Nhớ em muốn gặp từng ngày
Tìm trên mạng ảo phút giây cháy lòng
Người sao như ngọn Thu phong
Sàigòn - Hà Nội thong dong đi về.
Mình ta lặn ngụp dòng mê
Cho hồn tơi tả, cho tê tái lòng
Người đi có nhớ ta không?
Riêng ta, ta vẫn hằng mong người về!
 
LÃNG MẠN
Yêu thi nhân: Em ghen mây hờn gió
Người trong thơ: Chỉ ảo ảnh mơ hồ
Những chữ, vần khéo lắp ráp, xây tô
Và ươm ướp hồn thơ bằng tâm huyết.
Hồn thi nhân ngọt ngào bên oan nghiệt
Chấp cánh bay lừng lững cuối trời quên
Vạn nẻo đường tình không tuổi, không tên
Còn in dấu gót ngà ai vọng ngưỡng.
Là thi nhân: Hỏi ai người thương tưởng?
Vốn ngông nghênh kẻ thơ túi rượu bầu
Tri âm ơi! Tri kỷ hỡi! Cố nhân đâu?
Cõi nhân thế phù du bao lối mộng?
Với thi nhân: Nguồn thơ là nhựa sống
Nửa vầng trăng cũng đủ dệt nên vần
Sợi khói chiều, bông hồng nhỏ bâng khuâng
Ðủ rung cảm cả góc trời lãng mạn.
Mấy ai hiểu thi nhân sầu dĩ vãng
Mỗi bước chân tình lịm dưới hoang mồ
Hành trang buồn tựa những chiếc lá khô
Tan vỡ vụn dưới gót giày lang bạt.
Gót thi nhân dẩm đầu ghềnh cuối thác
Dù có không vẫn uy dũng ngang tàng
Ngọn bút mềm xuyên suốt dọc thời gian
Ðâu chân lý giữa dòng đời xuôi ngược?
Thi nhân hỡi! Bước xuôi nguồn ngược nước
Bến bờ không lưu lạc nẻo luân hồi
Một kiếp người như gió thoảng mây trôi
Trời cao rộng thênh thang niềm nhân ái.
Em hãy hiểu thi nhân là quỷ quái
Nương đêm đen từ địa ngục hiện về
Quyến rũ người đắm đuối giửa dòng mê
Vào cửa tử êm đềm như giấc ngủ.
Hỡi giai nhân! Những người muôn năm cũ!
Bước vào thơ với ngòi bút cuồng si
Cũng một con đường, cùng một lối đi
Rời cõi tạm, nhưng ngàn năm bất tử.
Hỡi Khanh tướng! Hỡi Vương hầu, Mỹ nữ!
Cũng Cô lâu, cũng Bạch cốt rụi tàn
Không có gì vĩnh cửu với thời gian
Mộng hay thực mặc trần ai phong vũ.
Người có biết thi nhân là dã thú?
Chốn thâm sơn đầy bí hiểm gầm gừ
Thế gian nầy còn được mấy mảnh sư?
Ngòi bút thép là vuốt, nanh Chúa tể.
Sương thu lạnh thi nhân cười ngạo nghễ
Nửa hồn say ngất ngưởng dưới trăng mờ
Mộng mơ chìm đáy cốc nửa hồn thơ
Bao giờ tỉnh trên đường về Thiên vị?
Có những lúc hỏi : Mình là ai nhỉ ?
Ai hiểu ta? Chính ta chẳng hiểu mình
Thế ! Vẫn đi. Ði vào cỏi u minh
Gom Ðịa ngục, Thiên đàng về một mối.
 
MAI MỐT CON VỀ
Nhắn về Cần Ðước quê tôi
Cù lao Long Hựu nước xuôi ngược dòng
Chiều chiều vịt lội bờ sông
Trời xa đất lạ chạnh lòng hoài hương.
Dòng Kinh Nước Mặn thân thương
Con đò ngày cũ sầu vương nhịp chèo
Không sao quên ánh trăng nghèo
Gót chân lữ thứ mòn theo tháng ngày.
Trước thềm còn mấy cội mai
Dùm con suốt lá đón ngày đầu Xuân
Mẹ ơi! Rồi cũng độ chừng
Vài ba năm nữa đến Xuân con về.
Tuổi già bóng xế chiều quê
Ngồi bên ngạch cửa Xuân về ngóng con
Mẹ ơi! Chắc Mẹ mỏi mòn?
Con về với Mẹ cho tròn nhớ thương!
 
NHẬP THIÊN THAI
"Xắn tay mở khoá động đào
Rẽ mây trông tỏ lối vào Thiên Thai."
(Thi hào Nguyễn Du - Truyện Kiều).
Ánh mắt sao đêm ướt mộng tình
Loạn cuồng khát vọng lóe lung linh
Cuốn trọn cuồng si về tuyệt đỉnh
Ðam mê ngây ngất lịm hồn xanh.
Trọn kiếp phiêu linh được mấy lần?
Thuyền chìm trong sóng mắt ái ân
Dồn dập đôi tim lùa nhịp thở
Du nhập Thiên Thai rủ bụi trần.
Dũng tướng tung quân phá động đào
Ðê mê đọng lắng dưới ngàn sao
Bóng đêm đồng lõa về nguyên thủy
Ðắm đuối thuyền trôi sóng dạt dào.
Vũ trụ bập bềnh trong bão lửa
Tinh cầu rơi rụng dưới mưa hoa
Ðường lên Tiên giới sao quờ quạng
Bỏ lại sau lưng mộng hải hà.
Dáng liễu tơi bời cơn lốc xoáy
Nam nhi rời rã chiến chinh tàn
Xung trận hãm thành giây cao điểm
Loạn tướng xuôi tay hạ mã hàng. 

Saturday, May 8, 2021

Nhiều tác giả 1

TRĂNG MỜ - Thành Lưu
Túy nguyệt tàn đêm gọi cố nhân
Ta say giọt rượu giữa phong trần
Trăng khuya tỏa bóng soi dòng nước
Tha thướt dáng nàng ánh nguyệt tan
....Người hỡi ta say bỗng khóc cười
Vắng nàng ta khát mộng chung đôi
Đêm nay trăng hẹn người viễn xứ
Gió vuốt ve buồn ta đơn côi
.....
Chén rượu chung tình ước mai sau
Thì thôi quên hết những thương sầu
Nhớ thương chi nữa vùng biển cạn
U uất qua màn rộn vó câu
.....
Trăng ngả nghiêng hồn ta ghé thơ
Người ơi lệ úa khóc trăng mờ
Hoa vùi lá rụng qua biển nhớ
Mây cuốn gió tàn đêm vẫn mơ ....
 

MỘT CHUYỆN TÌNH - Nguyễn Thị Thanh Lưu

Ôi những khoảng trời xanh thiếu thốn

Ngực rỗng thông thống gió lùa

Ngày đi nhịp nhặt thưa

Như nhịp tim đã lỗi từ độ mùa tàn lá

Biết ta chẳng là gì của nhau

Mà khi trời gió cả

Lòng tay se khô vẫn bịn rịn nhớ những đường vân

 

Ngấn nắng trên tay

Theo chiều xuống nhạt dần

Nếp nhăn trên môi nàng khô hoảnh

Ngày tàn tắt

đôi vai xuôi giá lạnh

Gió mang mang câu chuyện cũ không lời

 

Nàng quay đi

Se thắt bóng mặt trời

Không ai biết chuyện gì xảy ra

Khiến đôi môi nàng cười

Mà buồn thương ướt trên bờ mi lụa

 

Vào những ngày trời rỗng xanh

Tôi chẳng còn thấy nữa

Bóng nàng trong gương tôi

 

BÀI CA TUYỆT VỌNG 2 - Nguyễn Thị Thanh Lưu

Trong những giấc mơ tiêu mục

trơ lại mình tôi

Không có chồi hi vọng nào

Mọc lên từ vũng lầy đen đặc của đổ vỡ

Trái tim nghẹt thở

Giãy giụa buồn

Trong hố tối kí ức muộn phiền

Tôi rã rời hơi thở cuối

Đám bụi suy tư thuở hồng hoang hấp hối

Sự sống mê man trong những xác hồng cầu

Này tôi

Tôi ở đâu?

 

Dưới những đám mây tan rữa

Những ý nghĩ về hạnh phúc rời bỏ tôi đi

Dưới bầu trời tan vỡ

Đôi tay tôi chẳng còn gì

Tôi tuyệt vọng nghĩ về những đóa hoa đã từng nở

một vài khi

Trong lòng tôi những ngày u tối

Những đóa hoa dịu dàng quá đỗi

Sao chỉ khiến lòng buồn thêm?

 

Xin em

Nếu tôi có quên

Hãy nhắc nhớ tôi rằng

Chúng ta rốt cùng cũng chỉ là đám cỏ

Những mảy bụi nhỏ nhoi

Thảng hoặc sáng lên dưới ánh mặt trời

 

Em
Xin em Hãy ôm lấy tôi Lần nữa trong đời 

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...