Sunday, June 6, 2021

Phạm Đức Mạnh

 
"...Thuyền thời gian trổ đồi mồi bụi sóng
Năm tháng đi rồi...còn lại hư vô"
Không em rót ly đời đầy
Ta soi cay đắng giải vây nỗi buồn.
 
AI XAY TRĂNG?
Đang cười đùa với ý thơ
Ai xay trăng bụi vàng bờ tương tư
Nghiêng ta về bến nhân từ
Nơi em vẫn đợi ta như thuở nào!
 
BÀ BÁN VÉ SỐ & CON CHIM
Bà lầm lũi đi tìm
những dấu chân lang thang của mình
đem giấc mơ hoa cho người chơi vé số
ngước ngóng con chim vẫn đợi thầm góc phố
níu bóng đời hoang ngồi gỡ nắng lụi tàn
Gương mặt tầng tầng nếp nhăn
xám xịt màu cô đơn bòn rút
gần đất xa trời vẫn còn vận đen lỡ bước sa cơ
bán vé số dạo thôi cũng nhiễm lây thất nghiệp
đói trắng kiếp người
Nước mắt nghẹn rơi
đặc cứng phiến vô thường
bà thương tiếng chim nở giữa lưng trời
thương mưa sầu gió tủi
lẽo đẽo bà mặc niệm tháng ngày oan
Covid cướp đi tất cả.
Ngày mai đường phố có thể loang rêu nỗi buồn
nhiều số phận gồng mình gánh thăng trầm nghiệt ngã
nhưng bầu trời thương không bao giờ trống rỗng tiếng cười
Đừng ai bỏ cuộc để tiếng chim lại hát ru thời gian
để ánh bình minh không hoảng loạn
để cánh đồng người không vàng úa nỗi đau
để ánh trăng thơm những bờ môi hò hẹn
để tình người vẫn mênh mông như biển
lòng nhân ái tỏa hương ngọt lịm cõi trần...
 
CÒN LẠI HƯ VÔ
Ta lướt sóng thi chạy đua với gió
Bờ tương tư mắt biếc ngác ngơ nhìn
Phía em đợi bình minh gầy chưa thức
Tiếng còi đời hiếu thắng lạng tin tin
Thời trai tráng thách thắng thua gió mộng
Thích dọc ngang khuấy đục cả đất trời
Thích lật sóng hất biển tình tung tóe
Ôm lụi tàn tay trắng phốc cuộc chơi
Tuổi trẻ ngông nghênh giỡn đùa số phận
Bốn mùa say đem cúng nước giang hồ
Thuyền thời gian trổ đồi mồi bụi sóng
Năm tháng đi rồi… còn lại hư vô.
 
ĐỪNG QUÊN
Mải đi xa mãi không về
Thời gian bắt cóc hồn quê đi rồi
Lang thang trăm nẻo mồ côi
Khát thèm nỗi nhớ đưa nôi tiếng lòng
Ước gì dĩ vãng trổ đòng
Vườn mơ thơm ngát chờ mong bồi hồi
Góc say dáng mẹ mê ngồi
Hứng hương cau rụng quết vôi ăn trầu
Hỡi dòng sông tủi đi đâu
Để trăng kỷ niệm lệ sầu ngóng trông
Mặc ta trôi giữa mênh mông
Nhặt trò hư ảo viển vông kiếp người
Kìa ai gieo hạt tiếng cười
Tháng Năm hái nhớ, tháng Mười gặt thương
Kìa ai quảy gió muôn phương
Đừng quên bếp lửa quê hương ngậm ngùi...
 
GẤP TRỜI
Gấp trời kê gối ngủ
Chạm hồn giấc mơ quê
Con sông màu kỷ niệm
Đánh thức ta quay về
Lời ru bà may sóng
Ấm đời mẹ ngày xưa
Mẹ lại ru ta ngủ
Sóng yêu thương vô bờ
Gấp trời kê giấc mộng
Vầng trăng cũng gấp đôi
Và tình anh nhật thực
Ở tim trăng em rồi...
 
GỌI TÊN MÌNH
Tôi lỡ miệng gọi tên mình dĩ vãng
Tiếng vọng tuổi thơ ngơ ngác quay về
Ôm hoài niệm thương sóng đời vàng tủi
Lủi thủi dầm hồn mò mẫm nhớ sông quê
Xót phận ốc ngậm thời gian cằn cỗi
Luẩn quẩn đáy sông gằn mưa nắng đoán mò
Mặt trần gian chất chồng đầy khốn khó
Khua làng người ngột ngạt những âu lo
Rê không nổi váng hoàng hôn phờ phạc
Tôi xê bóng mình hà hít mộng bình minh
Bốc quẻ vô thường vần xoay số phận
Chuốt thay màu du mục kiếp phù sinh
Tôi lỡ miệng gọi tên mình quá khứ
Ngày ấy giờ đây đã khác xa rồi
Đành phết nhuộm niềm vui gầy đã cũ
Nghĩ làm gì chuyện trời đất xa xôi.
 
HẠT THÓC NHỔ RÂU
Vê vê hạt thóc ngâm sầu
Cha ngồi dỗ tủi nhổ râu cho mình
Gãy mùa bụng lép lặng thinh
Tiếng chim hót sợ giật mình sợi râu
Xưa nghèo ăn có đủ đâu
Ngày vay hy vọng, đêm khâu lệ lòng
Đời Cha sao mãi long đong
Nổi chìm không thoát được vòng trầm luân
Hàm râu bạc trĩu gian truân
Trái tim ngơ ngác tuổi xuân đi rồi
Bần thần gom tháng ngày trôi
Cha ôm đầy biển mồ hôi sóng nghèo
Ngày con còn bé tí teo
Chỉ mơ mớ hiểu phận bèo lang thang
Khi con xê bước khỏi làng
Thấm đau nhuộm trắng bẽ bàng đời Cha
Nhiều năm Cha đã đi xa
Đình thiêng, giếng nước, cây đa không còn
Mây làng, gió xóm héo hon
Đường quê lạnh lẽo khuyết mòn dấu chân
Con về cưỡi rét nàng Bân
Mùa đông hồn cũng bạc dần ý thơ
Thời gian sưng húp thẫn thờ
Càng thương hạt thóc bơ vơ nhớ Người.
 
HƠ HỚ...
Nghiêng mùa trải gió ra phơi
Đông trùm ủ rượu hương trời lên men
Anh nghiêng thương nhớ vào em
Cứ hơ hớ tỉnh lại thèm được say!
 
HỎI...?
Ngày ấy bây giờ sao khác quá
Trăm năm có còn nhận ra mình
Vuốt lại đời vênh từ dĩ vãng
Trời - đất nhịn cười cứ lặng thinh
Ta ngồi ru dỗ thời gian khóc
Thút thít xuân đi nắng ngỡ ngàng
Gạn mình hỏi tóc tình bạc trắng
Khi nào ta gỡ được...đa mang!?
 
LUỘC ĐÊM
Giận anh em bỏ rơi ngày
Hồn anh lóng ngóng tỉnh say vô lường
Trái tim bối rối ẩm ương
Đi đi-lại lại con đường thành cong
Cái đầu ong ỏng òng ong
Vo ve rầu rĩ cứ vòng vò rên
Bỗng dưng đời rớt mất tên
Một mình-tìm kiếm-mình ên-một mình
Bữa ăn dư món thất tình
Gắp trời đắng nghẹn lặng thinh bóng già
Nhớ khơi kỷ niệm thoáng qua
Không em tủi ngập ngôi nhà cô đơn
Vườn thương nắng héo chập chờn
Gió hờn gào xước cả cơn mưa gầy
Bá vai men rượu giải vây
Bão lòng xô đến thêm bầy giặc Ngô
Hất đời ngủ bến giang hồ
Chẻ cơn ác mộng điên rồ luộc đêm
Quàng ôm dỗ giọt sương mềm
Khẽ ru-ru khẽ dịu êm…em về!
 
MỎI TIM...
Chẻ đời khuấy kỷ niệm xưa
Uống khô trời vẫn dư thừa thời gian
Phù du khẩy muội đêm tàn
Gió mưa vạn kiếp ngập tràn mùa đau
Phải lòng nhấp nhổm nhớ nhau
Một mình ngồi quán cũng đau chỗ ngồi
Nỗi buồn nguây nguẩy vỡ đôi
Cà phê sầu đắng đắng trôi cả hồn
Nắng gầy hóp cả hoàng hôn
Ngóng em anh gánh bồn chồn... mỏi tim.
 
MƯA LẠ
Hương mư lạ ướt đợi chờ
Giọt bơ vơ nhớ, giọt hờ hững đau
Đi tìm mưa ở trong nhau
Loang thơm mùi sấm tình màu thời gian
Ngẩn ngơ nếm giọt mưa đàn
Nhớ em ướt cả lan can hồn mình...
 
NỢ CHA
Con nợ cha năm roi
Cả đời không trả được
Nợ như từ kiếp trước
Bắc giàn sang kiếp sau
Nợ âm ỉ nỗi đau
Không được cha đánh nữa
Giờ chỉ còn lời hứa
Thương cha và tự ngoan
Lời hứa màu thời gian
Cứ cười rồi lại khóc
Lời hứa thời chỏm tóc
Giờ đã muối tiêu rồi
Cha định cư làng giời
Nhường trần gian con ở
Con tự mình xoay xở
Đo mực thước làm người
Con nghĩ cha đang cười
Thầm xóa roi con nợ
Lắng trôi vào miền nhớ
Hóa phép màu roi thương
Bình yên chốn vô thường
Cha làm sao ngờ được
Roi đời không biết trước
Hơn - thua quất vào nhau
Chỉ nghĩ thôi đã đau
Thời bây giờ khác quá
Người với người xa lạ
Hạ nhau cả roi cười
Có bới tung trời người
Làm gì còn roi nhớ
Làm gì còn roi nợ
Để dành thành roi thương…!?
 
QUỲ LẠY HOÀNG HÔN
Tháng Chạp trầm tư xuân không còn mẹ
Để ước mơ xưa ấm áp quay về
Anh đã khóc cả một đời cô độc
Nỗi nhớ dày vò quở trách cơn mê
Nếu ngày nào bỗng niềm vui vỡ vụn
Giọt sầu rơi bầm tím cả tâm hồn
Em sẽ hiểu nỗi đau sưng mí mắt
Những chiều tàn anh quỳ lạy hoàng hôn
Giữa đồng gió tê phù màu năm cũ
Mẹ vẫn ngược xuôi ngõ ảo thời gian
Câu kinh kệ mặc trầm nơi hoài niệm
Chốn linh thiêng âm lạnh buốt niết bàn
Gỡ bỏ suy tư chạy trốn nhịp đời
Tháng Chạp rêu phong ngủ vùi quên lãng
Cọ rửa trôi những phiến buồn năm tháng
Để trời tơ rạng rỡ sắc xuân cười.
 
TÂM TRẠNG CỦA TRỜI!
1
Hình như tâm trạng của Trời
Còn vương vướng chuyện nợ lời nguyền xưa
Sáng thơm nắng, chiều đắng mưa
Buồn khê bất chợt rớt trưa nơi nào
Đi tìm trưa ở hồn ao
Chỉ nghe tiếng dũi cồn cào sóng bơi
Đi tìm xóm tiếng ve rơi
Hàng tre cưa gió rối bời thời gian
Hoàng hôn ám ảnh chiều tàn
Du dương vỡ mộng núi đàn mây bay
Thăng trầm nốt ánh sáng ngày
Cung mùa giao cảm thèm say màu người.
2
Thì ra tâm trạng của Trời
Sợ ta nhớ mẹ lệ đời bầm đau
Yêu thương hùn hạp với nhau
Giữ ta ở lại ươm màu tình quê
Gỡ mùi chinh chiến trở về
Thơm niềm kiêu hãnh lời thề với sông
Gối lòng biển mẹ mênh mông
Càng thương đời mẹ ngóng trông mỏi mòn
Đếm đau thương - những mất - còn
Nhưng không để mất nước non của mình
Mỗi ngày hỏi ánh bình minh
Hồn thiêng người lính lặng thinh chốn nào?
 
TÁT HOÀI KHÔNG CẠN CÔ ĐƠN
Con không còn mẹ để về
Lệ buồn rấm rứt bóng quê nhạt nhòa
Bao năm hồn chẳng đơm hoa
Bướm, ong nhạt chán lân la làm gì
Đường đời gai góc con đi
Còn đâu mẹ đỡ những khi ngã lòng
Số trời vận kiếp long đong
Tát hoài không cạn được dòng cô đơn
Thời gian bạc trắng tủi hờn
Bình minh nhớ mẹ giấu cơn khóc thầm
Giờ con tóc đã hoa râm
Vẫn lênh đênh biển thăng trầm lao đao
Đêm nằm con gối ca dao
Giấc mơ thèm tiếng ngọt ngào mẹ ru.
 
THỜI GIAN RU NHỚ
Mẹ ngồi giặt gió bờ sông
Hàng cây say nắng trổ ngồng tiếng ve
Buồn trôi sạt lở trưa hè
Bên bồi mắt sóng đỏ hoe ngóng chờ
Ngược dòng vớt nhặt tuổi thơ
Lắng trong kỷ niệm ước mơ vẫn đầy
Sông xưa dáng Mẹ hao gầy
Bạc phơ mái tóc trộn mây cuối trời
Thời gian ru nhớ tôi ơi
Ngả vào lòng Mẹ cõi đời bình yên.
 
TỰA VÀO NHỚ MẸ!
Mỏi đêm thức trắng một mình
Đo trăng cao thấp, đo tình đầy vơi
Kéo hồn đo dạ biển khơi
Đo luôn cả tấm lòng trời đục trong
Nhưng không đo được lưng còng
Cuộc đời của Mẹ long đong nổi chìm
Ngước đo nỗi nhớ lặng im
Chỉ nghe nước mắt con tim bồi hồi
Mẹ đi đi mãi mãi rồi
Làm sao đo được mồ côi ngập tràn
Víu đo tiếng gió thở than
Nỗi đau càng chất ngút ngàn bơ vơ
Thương đời quở trách câu thơ
Không cho con gọi mộng mơ giữa trời
Con mong gặp Mẹ chút thôi
Tựa vào nhớ Mẹ ấm rồi lại xa
Ai đang còn Mẹ, còn Cha
Làm sao hiểu được ngôi nhà cô đơn
Đêm đêm giấc ngủ chập chờn
Xót xa ý nghĩ đắng cơn mưa lòng
Soi đời con ước, con mong
Đi tìm hơi ấm khắp vòng trần gian
Chỉ nghe hương núi lụi tàn
Đại dương sóng tủi khóc than lụt trời...
 
XIN ĐỪNG HỎI...
Xin gửi cả mùa xuân về quê mẹ
Chỉ giữ trong tim nỗi nhớ cồn cào
Trời Sài Gòn tia nắng nhàn thong thả
Bên sắc mai vàng đón tết nôn nao
Đường phố rộng thênh ngập đầy hương gió
Cùng xuân đi em mang hết niềm vui
Tôi ở lại uống cạn dòng lặng lẽ
Bụi thời gian mờ phủ dấu chân người
Hương khói tổ tiên tôi thắp vào dĩ vãng
Đời xa quê hồn vẫn gửi quê nhà
Chốn linh thiêng xin trời tha thứ
Thân phận người ẩn khuất phương xa
Đừng hỏi vì sao tôi trói mình xứ lạ
Mắt lệ khô rong ruổi áng mây trôi
Một lần xa quê ngàn lần thấu hiểu
Người đi xa sao không thấy xuân cười!?
 
XIN TIẾNG CHUÔNG MỒ CÔI
GÕ VÀO HƯ VÔ
* Tặng các em, các cháu mồ côi, bất hạnh...
Cất tiếng chào đời Em bị bỏ rơi
xô dạt trôi  nước mắt và giông tố
khung trời tương lai khép lại
Gió nghẹn đắng bình minh tắt nắng
mây vô hồn lang thang xác xơ
Ngày chơi vơi lệ hoang rưng rức
nén nhang chiều vô vọng tiễn hoàng hôn
Lời ru vô hình đưa nôi lòng nhân ái
mắt thời gian khô sạm nứt nẻ hạt sầu câm
Màu cô đơn loang lổ
Trước mặt em trùng trùng núi khổ
rừng đời âm u
Ngày mai em đi con đường nào
khi cơ thể chỉ còn sót lại giọt mồ côi
Tình mẫu tử là điều hoang tưởng
Dù không muốn em vẫn phải trầm mình vào biển khát
tự ru số phận mặn chát kiếp người
cầu nguyện lòng nhân từ của Chúa
để màu tình không trắng bạc như vôi
Cảm ơn Đấng tối cao không trừng phạt kẻ vô tội
làm nứt vỡ sự bình yên được tồn tại trên thế gian
dù có lúc dại khờ đóng đinh hồn lên thánh giá
Xin tạ ơn Chúa che chở cho em sức mạnh niềm tin
Xin tiếng chuông mồ côi gõ vào hư vô
để thánh đường lung linh nhân từ
em biết mình còn có mặt trên đời.
  
XUÂN ĐỜI
Đón xuân đời sáu sáu
Đếm buồn vui khóc cười
Rủ ước mơ trẩy hội
Tô trời màu xanh tươi
Bắt chước ong tìm mật
Lạc duyên vườn hoa tình
Nhụy hương thơm quyến rũ
Ta say quên cả mình
Tích đầy tâm vô lượng
Trời, Phật đã thương ta
Ngọt thêm mùa xuân mới
Tim lòng mãi nở hoa.

No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...