Monday, July 5, 2021

Hàn Phi Nhạn

 ANH CÓ VỀ
Anh có về qua nơi ấy không anh?
Tháng tám buồn ngưng - chòng chành gió lạ
Sợi tóc em che ngang mùa nghiệt ngã
Sợ góc phố chờ quên cả miền trăng!
Anh có về xem nơi ấy còn chăng?
Giọt nắng ngủ mơ - cỗi cằn tháng tám
Có còn rơi - nửa dại khờ em chạm?
Thuở yêu người đâu ai dám nhìn ai!
Anh có về qua miền cũ tàn phai?
Tháng tám chờ nhau - sợ ngày tắt nắng
Cái quay lưng cũng nhẹ nhàng nghe đắng
Chút dỗi hờn cũng lặng cả hồn nhau!
Anh có về qua tháng tám đang đau?
Có lẽ là mưa rơi vào trong mắt
Góc phố dìu em qua nghìn hiu hắt
Nên phố bây giờ se sắt buồn tênh!
Anh có về - hay anh đã tìm quên?
Tháng tám rồi đi em nhìn theo mãi
Chỉ có em với màn mưa ngoài ấy
Hình như vừa ...Em chợt thấy ...Mình đau ...!!!
 
ĐIỆU BUỒN THÁNH KINH
Ta khụ khờ cõng cây thánh giá trên lưng
Cắm phập vào khuyết hao thánh thiện
Đêm chạng vạng rúng mình nghe ẩn hiện
Cõi hoang sơ cánh cửa mở luân hồi
Nhánh cây cùn khuấy nước để trêu chơi
Chẳng thành bão táp
Lâm râm nguyện câu sám kinh nghẹn lời mạt pháp
Ta khép nấc run run nhức nhối của tội tình
Mép kiếp mòn gắng gượng giấc u minh
Ta lựng khựng đốt đun những mục ruồng chân lý
Vạt áo Chúa lấm loang màu kỳ vĩ
Có chiếc đinh hoen ai đóng rỉ chỗ ta nằm
Nhắm mắt cười hay nhắm mắt khóc căm căm
Thiên đường và cứu rỗi Quyển kinh và lời thú tội
Cây thánh giá sụp nghiêng chật chội phía dương trần
Viên đá đời sao nặng đến ngàn cân
Chúa nhìn xuống hay ta ngước lên rồi tự hỏi
Bài thánh ca có như khúc buồn không nói
Ta con chiên quỳ mọp những vô hình
Ôi điệu buồn ...Ai lật giữa ...Thánh kinh ...?
 
NGÀY MAI THƯƠNG HỒN GIÓ
Ta đợi em về thương lấy ngày mai
Lửng lơ hồn của gió Nơi rát mỏng cành khô cây cỏ
Đặt lên nhau mấp mé nụ quen cười
Gió đẩy đùa quên tóc rối đôi mươi
Bờ lau trắng Chỉ còn rưng rưng mùa oi nắng
Giọng tình run lấp xấp chẳng nghe đầy
Có chút dịu mềm rời rạc xước xây Ngấm qua hồn nhẹ gió
Ta gọi em khản trơ miền xưa đó
Thương gì nhau chiếc lá chạm đêm chờ
Câu thơ nửa vời chừa lại nửa câu thơ Lỏi len hồn nổi gió
Nếu ngày mai vành môi còn chưa đỏ
Thì thắm vào đâu cho hết muộn phiền
Xâm xẩm quanh hồn một phiến đau riêng
Ngày mai gầy ngọn gió Ta im bặt lời yêu dường như đang ngỏ
Em về đâu cho trời đổ mưa chiều
Trên mép buồn...Hồn gió...Chợt liêu xiêu ...!
 
CHIỀU
Ta dát mỏng mây chiều phơi lên tóc
Rưng rưng nghe chiều dạo khúc mê trầm
Chiều dỗ nhẹ nụ buồn rơi lăn lóc
Lấp sao đầy một đoạn của trăm năm?
 
CÕI ĐÁ MỀM
Cõi đá mềm Trệu trạo vũng mù hoang
Tuồn tuột dốc trơn Cọc còi giăng mắc
Ta phủi lại mớ dỗi hờn thưa nhặt
Bu bám rong rêu ngột ngạt giắt qua buồn
Cõi đá mềm Ngạo nghễ chạm sầu tuôn
Lăn lóc đi đâu nhẵn mòn năm tháng
Ta đứng ngập trơ trơ màu chết cạn
Đá trơ trơ Đá mặn lâu rồi
Cõi đá mềm Về muộn ngủ vậy thôi
Ai bước trong mưa vỡ mềm chân đá
Nghe vặt vẹo mảnh mùa khua trên lá
Ta vặt vẹo khua đau chỗ lóng tay bầm
Cõi đá mềm Xích cột lời câm
Dấm dúi gì nhau vọt vàng chưa kể
Đá lạnh rách tươm rửa suối nguồn dâu bể
Ta ngây ngô làm giọt lệ riêng mình
Cõi đá mềm Cõi đá lặng thinh
Tuồn tuột dốc cao Cọc còi xương xóc
Thôi ngủ lại miền xưa bong tróc
Nơi còn nghe ta gọi đá lên sầu
Cõi đá mềm...Ôi phải...Cõi hồn đau?
 
MƠ HOANG
Khuấy bùn cho đục trái tim
Nhúng yêu vào chậu nổi chìm thế gian
Nón cời đậy giấc mơ hoang
Ta ăn xin chút muộn màng tiếng em!
 
HẠT TRẦN
Ta lần chuỗi hạt trần gian
Nghe vô tư trỗi những ngàn ngạt đau
Có còn tỉnh thức gì nhau
Hay mon men vịn lối vào lãng quên?
 
NGƯỜI VỀ TỪ ĐÊM NGÀN
Người về từ đêm ngàn Lạc phố Lạ bàn chân
Treo giắt tiếng chim lên nhánh buồn ô cửa
Giũ sạch túi càn khôn nhúm nhăn còn một nửa
Ghế đá trơ xương từa tựa nghĩa trang buồn
Người về từ đêm ngàn Góc phố chợt tròn vuông
Rệu rạo bóng ai mà ánh đèn ngơ ngác
Cởi giọt muối trên lưng thử tắm trần cơn khát
Rồi ngậm nghiến cho tan bẩn chật giữa linh hồn
Người về từ đêm ngàn Tìm lục những dại khôn
Bỏ quên lọc lừa bên gối
Úp mặt nghe gió ngàn kêu hôi hối
Tiếng nhân gian đạp dỗi khúc khô cằn
Người về từ đêm ngàn Chan chát ngọn sầu giăng
Chen chúc nhúng thân vào nhớt bùn chậu rửa
Chẳng có con chim kêu trên nhánh buồn khung cửa
Túi càn khôn cũng mục rửa tự lâu rồi
Người về từ đêm ngàn Nuốt mặn những ngày trôi
Nhớ gió Nhớ sương Nhớ rừng Nhớ biển
Nhớ cọng cỏ gai đạp ngang đời đau điếng
Nhớ vệt lưng quay biền biệt ngấm mưa tràn
Người về từ đêm ngàn...Thương lắm ...Cõi triền hoang...!
 
TA TÌM MÌNH
Ta tìm mình ...Tận ngóc ngách thẳm sâu
Dò dẫm Bới bươi Mớ hình hài cát bụi
Nghe như gió khảm lời kêu trần trụi
Và trong mây lầm lũi một linh hồn
Ta tìm mình ...Ngoài vạn khắc dại khôn
Lục lọi Móc moi Phía mờ mờ vô ảnh
Rùi rụi bóng trăng - cheo leo miền hoang cảnh
Có phải nơi ta đá lạnh lẫn mây mù?
Ta tìm mình ...Về gọi với thiên thu
Cọt kẹt mở tung nửa buồng tim vừa trống rỗng
Rửa sạch lại những mỡ màng khuấy động
Ngọt tiếng yêu thương rục rịch lẻn qua thềm
Ta tìm mình ...Trong lồi lõm giấc đêm
Quặt quẹo bóng ai Lập lờ hương xưa cũ
Rồi sợ tắt muôn ánh nhìn quyến rũ
Để tim ta còn đập đủ phong trần
Ta tìm mình...Ôi cong cớn lối tình nhân
Lỉnh kỉnh Rắc gieo Những nợ nần vay trả
Cái ngóc ngách thẳm sâu chưa dẫm dò nghiêng ngả
Bỗng hoá rong rêu còm cõi vệt tro tàn
Ta tìm mình...Sao không thấy...Hỡi thời gian...?
 
MƯA NẮNG GÌ NHAU
Ta xát muối vào mặn đắng những vần thơ
Mặn đắng em Đời mưa nắng
Câu thơ hẹp trải vừa đêm câm lặng
Nghe góc gai như trải dưới lưng mình
Ta dấm dúi gặm mòn mưa móc của ngày in
Kẻo em về xa Mụ mị
Nơi mưa nắng gì nhau mà nhạt nhèo hương vị
Nhạt cả vào nhau cho hết hững hờ
Đem giấu trong buồn nhếch nhác một mùa thơ
Ta chẳng gần em Nắng chẳng gần mưa
Câu thơ chẳng hoá miền ân ái
Mơ sẽ gãy đôi Để ngọn ngành chắp lại
Bơi ngược dòng em bằng hơi thở sau cùng
Nếu có một lần mưa nắng lỡ về chung
Hãy tắm vần thơ đêm trong sáng
Giữa gần và xa Giữa hình hài và năm tháng
Em hiện ra ta hệch hạc của lâu rồi
Mưa nắng bây giờ Mưa nắng cứ vậy thôi
Ta còn gì nhau khi vần thơ trần trụi
Mù mù em Mù mù gió bụi
Chợt mặn đắng nơi ta một mưa nắng vội sang mùa
Em mấy lần...Mưa nắng vậy...Đủ đau chưa...?
 
MƯA NẮNG NHÂN GIAN
Mưa nắng nhân gian Hỏi loài hoa từ đâu mà thắm
Lá từ lang thang Về cội nắng mưa dầm
Mưa nắng ai hay Dấu buồn xưa từ yêu mà đến
Bóng từ đêm say Về muộn nắng mưa rền
Mưa nắng nghe tuôn Ngỡ dài thêm từ em ngày úa
Khóc từ trăng suông Còn gợn dáng mây lùa
Mưa nắng em ơi! Biết từ mơ rồi em còn có
Giọt từ rơi rơi Chầm chậm buổi sang đò
Mưa nắng trong ta Ngóng từ đâu mà thương mà nhớ
Mụ mị từ hoa Về mệt gót ta khờ
Ta đến từ đâu
Thôi hỏi ngàn sau Mưa nắng gì nhau?
 
NGƯỜI ĐI NHẶT PHÍA SAU
Ta - người đi gom nhặt phía sau
Cặm cụi mân mê cái thứ vứt đi mà người ta gọi là quá khứ
Như một gã ngông đời tư lự
Bước vấp va Ta gù gật tự mơ màng
Ta - người cất chiếc bình cũ kỹ của thời gian Làm cổ tích
Nghe tiếng trong veo gõ đều cơn tĩnh mịch
Khâu lại nửa cô đơn thin thít vuột tay chằm
Ta - người chỉ ngoái nhìn về phía đăm đăm
Sần sượng khúc quanh Đẫm dầm gió cát
Đêm lịch bịch rơi chồm cơn đói khát
Ngày khẳng khiu ran rát cuộn mây trào
Ta - người cúi đầu đi nhặt nhạnh phía sau
Những đóa hồng khô người ta ném vào quên lãng
Rồi bó buộc cho đủ vừa đêm thanh thản
Ước may ra Còn lãng bãng giọt hương lừng
Ta - người ngước nhìn đau đáu khoảng chừng xuân
Khóc với phía sau mà chưa từng cười vui phía trước
Khư khư giữ những tàn tro chịt chằng xây xước
Và cứ vậy nâng niu như giữ được cả kho tàng
Vâng - ta khờ...Nên khom nhặt...Khúc đời hoang...!!!
 
TẤM CHĂN ĐỜI
Ta quơ vội tấm chăn đời lấp liếm lên ta
Cọ cựa...Chỏi tung...Kéo chằng...Ghịt níu...
Nghe ấm lạnh bao lần đủ thiếu
Thương giấc mơ non sao chẳng chịu quay về?
Tấm chăn đời ôi lợn cợn nửa u mê
Đêm giận dỗi nuốt ta vào cơn trợn trừng cáu gắt
Rồi ngọt dịu dỗ dành ta bằng những lời hẹn hò khuya khoắt
Một góc tấm chăn đơn ta xịch xạc nghiến răng cười
Tấm chăn đời ta mượn tạm của chơi vơi
Ủ ấp Bó băng Mảnh hồn lỡ phế hoang thương tật
Rồi vuốt nhẹ phẳng phiu qua suốt triền đau ngất
Chòng chọc thẳm sâu một vết cắt chẳng nghe lành
Tấm chăn đời dẫu ngập ngụa chỗ bùn tanh
Thoắt nhục Thoắt vinh Bến cười Bến khóc
Ta nén chặt để màu phai trên tóc
Che chắn sợi thời gian lăn lóc chậm ngang đời
Tấm chăn này đâu chằm vá nỗi đêm rơi
Để mỗi khi ta hoá thân vào phù phiếm
Cọ cựa...Chỏi tung...Kéo chằng...Lấp liếm...
Bỗng ấm lạnh một cô đơn chưa kịp khép quanh hồn
Tấm chăn đời...Thôi xếp lại...Đem chôn...!!!
 
TA CHỜ GÌ
Ta chờ gì Trong manh mún sáng nay?
Mà rọc rạch liệm khâu những chống chằng giông gió
Vừng đông hửng - ta cuộn tròn xếp xó
Giấc mơ ta vừa lấp ló khúc giao chiều
Ta chờ gì Trong vạn kiếp quạnh hiu?
Con vạc sành khóc đêm Lều thều từng cơn gãy đứt
Những vì sao - ta đâu cố tình níu trượt
Mà rang rang trên lồng ngực vệt roi bầm
Ta chờ gì Trong mời gọi xa xăm?
Thương nắng Nhớ mưa Giận đêm Hờn gió
Khi khóc hả hê - khi cười nhăn nhó
Đã quên mất bao nhiêu sợi tóc bỏ ngang đầu
Ta chờ gì Lúc ngoảnh lại phía sau?
Bèo bọt ước mơ bới tìm từ mớ sỏi hoang trầm tích
Rồi vất vưởng lêu bêu nơi ngõ nguồn mờ mịt
Chạng vạng đâu đây một phế tích của linh hồn
Ta chờ gì Như chì chiết khối mồ chôn?
Dẫu có lững thững ngày qua hay dập dồn đêm đến
Vầng nhật nguyệt vẫn chạm vào ta lơ đễnh
Và nơi đây ta ngờ nghệch một phai tàn
Ta chờ gì...Nếu không phải...Thời gian...?
 
BÊN ẤY DỐC TRĂM NĂM
Bên ấy dốc trăm năm...Mắt ta chờ trắng xoá
Đời quánh đặc một vũng sầu nghiêng ngó
Kìa đợi phút chân ta lọ mọ bước vô hình!
Bên ấy dốc trọng khinh...Thế gian cười giông gió
Chỉ chừa một chỗ cho ta đủ thấy mình trong đó
Là bóng ta qua vừa nghiêng đổ sõng soài!
Bên ấy dốc loi ngoi...
Trăm năm về phía sau hay ngả nhoài ra phía trước?
Dẫu ta tằn tiện cho đi cả nụ cười khô ướt
Cũng được gì đâu ngoài đêm ngược ủ lên buồn!
Bên ấy dốc trơn truông...
Chẳng còn nửa vần thơ ta vá vào cũ kỹ
Không một mảng màu nạm ngang những mùa yêu hoa mỹ
Và không có cả tiếng môi reo than thỉ vết ngông tình!
Bên ấy dốc lặng thinh...
Ta quằn quại níu cong khoảng hồn lơ ngơ vừa vuột mất
Chỉ một dãy hư không giữa thênh thang là có thật
Bên ấy dốc trăm năm ôi chất ngất đợi ta về!
Cũng thôi đành...Trăm năm nữa...Lại mê...!!!
 
VŨ KHÚC ĐỜI
Ta - loài cây dại mọc hoang
Múa vũ khúc dại khôn giữa chực chờ may rủi
Rồi hụp lặn Hút thứ bùn tanh vội vàng đắp qua nụ mầm ngắn ngủi
Để kịp ngoi lên phía cuối rựng chân trời
Ta - loài côn trùng ca hát giỡn đêm chơi
Khản giọng tréo tru Như tiễn đêm đen về nơi cõi chết
Giẫm ngang gót độc hành Đạp tung miền ngốc nghếch
Giũ những rên than vừa lệch giấc mơ mòng
Ta - ngọn cỏ vàng dịu héo đợi chờ đông
Biết chẳng đủ sức ngẩng cao nên gục lồng theo gió
Nơm nớp sợ rằng: ta mỏng mành thân cỏ
Có bước chân ai đâu đó giẫm vô tình
Ta - một thoáng chim trời lem luốc cánh trọng khinh
Tìm chiếc lông vũ đánh rơi giữa triệu nghìn vô vọng
Lại quên biệt nhân gian này dù quá rộng
Cũng đâu đủ cho ta phơi phóng nỗi đau buồn
Ta - một gã khờ vừa lóng ngóng vội buông
Những trầm tích lở loang Những đoạ đày vồ vập
Phủi hạt bụi lửng lơ của mỏi mòn tấp nập
Ta đứng lặng sang bên cho rười rượi ngập đây hồn
Vũ khúc đời...Ôi đen đúa...Lẫn dại khôn...!
 
VỐC NẮM TÌNH
Vốc một nắm tình...Ta vốc ngược lên ta
Tình chảy xuống Vụn vằn Đọng khô mùa cỏ khát
Như thể vậy - tình mỏng manh từng hạt
Khản giọng tìm nhau bỏng rát những đêm đời
Vốc một nắm tình...Giấu vào chỗ rong chơi
Nghe lẫn khuất những ngọn nguồn tự hỏi
Tình có phải khi yêu mà không nói
Sẽ nợ nhau một lối chẳng quay về?
Vốc một nắm tình ..Ném vào chỗ u mê
Đâu còn tiếng trơ xương lời gió khóc
Tay ta chạm từng nắm tình khô trọc
Đặt cạnh ta Cho bong tróc mớ ưu phiền
Vốc một nắm tình...Đem dành để cho duyên
Ta gượng gạo dỗ ru những muộn mằn giông bão
Nơi sỏi đá Nơi mạch ngầm Toé tung từng tia máu
Dẫu đã quên sao ta vẫn ôm cầm?
Vốc một nắm tình...Thôi vào lại xa xăm
Ta bẻ nốt tiếng đau cung tình sâu đáy huyệt
Sẽ có lúc gục ngang - ừ, rên siết
Thì thương chi bụi lấp của tro tàn?
Vốc một nắm tình...Thôi chôn xuống...Đời hoang...!!!
 
CHIỀU VÔ MỘNG!
Ta gặp lại - này em - chiều vô mộng!
Đan vào đâu khoảng nhớ lặng im rồi?
Ta như kẻ có lần dang tay rộng
Nhịp tim chiều đập mãi một em thôi!
 
GÃ MÙ SAY
Gã mù say...Gục gặc bước qua màu hoang tối tình yêu
Bầu rượu lạnh Gã cười khan nuốt vội
Rồi mò mẫm tháo tung những ghịt ràng chật chội
Trải mảnh hớ hênh ra giữa ngã ba đời
Gã mù say...Trắng dã đêm này
Tím rịm nhúm chơi vơi
Đùng đục trái tim khô bầm dòng máu đỏ
Rơi xuống Nhặt lên Gã không đành buông bỏ
Dẫu ngoài kia thiên hạ mặc ai cười
Gã mù say...Nhả khói thuốc lưng chừng nhân thế để trêu ngươi
Đắp vệt lấm lem lên người đàn bà yêu ghét
Người đàn bà chệch choạc mỗi lần yêu đau thét
Quá nửa chừng thương vừa dừng lại để nghe hờn
Gã mù say...Ve vuốt che đời bằng những thớt lưng trơn
Phả làn hơi đẫm dầm mùi hoang tích
Chẳng thấy trăng Gã vẽ vào tĩnh mịch
Ngập ngụa viền môi đủ thỏa một đêm rằm
Gã mù say...Cuộn cho mình vào gọn cả trăm năm
Nơi khoé mắt tuột trơn dốc triền thương nhớ
Ly rượu lạnh ngả nghiêng chiều run sợ
Người đàn bà chờ ai Hay chờ gã say mèm?
Gã say rồi...Sao ta tỉnh...Chờ em...?
 

 

 

 

 

 

No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...