Sunday, October 17, 2021

Trần Mộng Tú

 BÔNG HOA ĐỎ

Xuân xưa chưa theo chồng
Hồn như vuông lụa nhỏ
Anh đến từ phương xa
Đặt vào bông hoa đỏ.

Em gói hoa vào lòng
Sợ hương bay theo gió
Ngờ đâu hoa có gai
Rạch hồn vuông lụa nhỏ.

Như xuân không trở lại
Anh đến rồi anh đi
Để mặc em ngơ ngẩn
Nhìn vết thương dậy thì.

Hạ về em nức nở
Thu sang gió ngập phòng
Gấp hồn như gấp lụa
Mùa đông em sang sông.

Tháng năm tàn như mộng
Chảy một giòng sóng đời
Anh trở về đòi lại
Bông hoa anh bỏ rơi

Anh ơi hoa đã héo
Vết thương xưa đã lành
Vuông lụa chồng em giữ
Không còn gì cho anh.
 

CẢ MỘT DÒNG SÔNG ĐỨNG LẠI CHỜ

Tôi xa người nắng buồn trên vai
Môi tôi mùi thuốc còn thơm hơi
Người xa tôi một dòng sông trắng
Dẫy núi bên kia có ngậm ngùi

Tôi xa người hàng cây bâng khuâng
Nước dâng chiều xuống nhớ muôn trùng
Người xa tôi có ra đứng ngóng
Một cánh chim bay ở cuối rừng

Tôi xa người như xa mùa xuân
Ngực tôi còn đọng chút hương trầm
Mảnh trời trong mắt còn xanh biếc
Người đã mơ hồ như vọng âm

Tôi xa người như xa cơn mưa
Tóc tôi còn ướt đến bây giờ
Nhớ tôi người có châm điếu thuốc
Nhớ tôi người có đi trong mưa

Tôi xa người như xa quê hương
Những dấu thân yêu mất cuối đường
Người nhặt hộ tôi hoa dĩ vãng
Lau giùm dòng lệ ở vết thương

Người xa tôi gió cũng lặng thinh
Tôi rung nỗi nhớ ở quanh mình
Người như suối chảy qua rừng vắng
Cả một dòng sông đứng lại chờ

CHIỀU BA MƯƠI QUÉT LÁ

Chiều ba mươi quét lá
những chiếc lá khô cong
nằm ôm năm tháng cạn
hoang mang với gió đông

Nhát chổi cao rồi thấp
cây bút lòng bàn tay
gom làm sao cho hết
lao xao của tháng ngày

Lá ơi lá cứ rụng
chổi ơi chổi cứ xoay
gió ơi gió cứ thổi
tình ơi tình cứ bay

Nhát chổi ngang rồi dọc
như nét bút giữa sân
hạt bụi nào vướng lại
giọt mưa nào bâng khuâng

Lá rụng để lá rụng
tình rơi buông tình rơi
chổi ơi thôi đừng quét
thõng tay với cuộc chơi

nhát chổi thay nét bút
đăm đắm chiều ba mươi
vạch một đường hư ảo
giữa thơ và đất trời

DẢI MÂY TRÔI

Một mai tôi chết rồi sao nữa
mây vẫn bay và nước vẫn xuôi
cây xanh vẫn cứ xanh màu mãi
hay có thay màu như tóc tôi

Trái Đất sẽ trăm ngàn khác biệt
mỗi ngày người lạ lẫm nhìn nhau
chuyến xe thiên cổ lăn vô hướng
về hướng nào cũng chẳng còn tôi

Đứa cháu năm xưa rồi sẽ lớn
nói cười thông thái hay dại khờ
người đi bên cạnh bằng xương thịt
hay tình nhân là con rô bô
bàn tay nắm có truyền hơi ấm
hay một mảnh nhôm bật tiếng cười

Một mai tôi chết rồi sao nữa
người có dọn lên ở với trời
có ăn có uống toàn không khí
miệng người có ngậm giải mây trôi

Mặt đất rồi chẳng còn ai ở
cũng chẳng còn ai mơ thiên đường
ai cũng sống trên trăm năm tuổi
theo mảnh tinh hà bay muôn phương

Người sẽ bay bay trong không gian
người như một đốm lửa không tàn
ngơ ngác hỏi mình là ai nhỉ
ta trong tinh cầu hay áo quan.

ĐANG GIỮA HẠ CHIM BAY VỀ ĐẦY PHỐ 

Đang giữa hạ chim bay về đầy phố
Mặt trời lăn mình trên bãi cỏ xanh
Con nước giơ tay níu hàng lau xuống
Em giơ tay quơ cái bóng tình anh

Đang giữa hạ mây trắng giăng ngang phố
Hàng cây lao xao chùm lá gọi nhau
Bày thỏ nhỏ chạy tung tăng dưới gốc
Đi kiếm nhâm nhi những hạt thơ đầu

Đang giữa hạ những con diều gọi gió
Sợi giây nào dài đủ một cuộc chơi
Em thả tình bay vào vùng huyễn hoặc
Nên tình chia trăm mảnh trăm nơi

Đang giữa hạ anh sắp về chưa nhỉ
Tháng sáu nghiêng vai nhớ một bàn tay
Em nghiêng tình rót đầy ly trong suốt
Ong có về nhỏ mật để cùng say.
 

EM
Trong mỗi góc thiên đường
Lửa hỏa ngục lấp lánh
Đóa hoa anh cúi hôn
Cánh giấu mầm bất hạnh
 
Em không phải là núi
Đừng bắt em đứng chờ
Em không phải là hồ
Đừng bắt em quanh quẩn
 
Em không phải là chim
Sao một đời soải cánh
Em nhắm mắt bay vào
Góc rừng anh hiu quạnh
 
Em không phải là cá
Sao bị người lưới vây
Những chiếc vẩy tình yêu
Đang âm thầm rớm máu
 
Em không phải đom đóm
Đừng bắt em vào chai
Ôi đốm lửa nhỏ nhoi
Soi mặt nhau không tỏ
 
Em không là mặt trời
Đốt anh hừng hực lửa
Em không phải là trăng
Đừng bắt em rằm nữa
 
Em không phải là thuyền
Đừng đắm em giữa biển
Em chỉ là nhánh cỏ
Thả em về tháng Giêng.

GIẤC MƠ HÒA BÌNH
Em nghe nói hòa bình
Trên những tờ nhật báo
Em nghe nói hòa bình
Trên miệng người lãnh đạo
Em để lòng khờ khạo
Ôm giấc mơ hòa bình
Mong chiến tranh chấm dứt
Anh giã từ đao binh
Tin về từ trận tuyến
Anh chết giữa chiến trường
Ôi giấc mơ khờ khạo
Chỉ còn là đau thương
Từ khi em ra đời
Từ khi có trí khôn
Em thấy toàn chém giết
Em thấy toàn máu xương
Từ khi em biết nghe
Từ khi em biết nói
Toàn những lời giả dối
Toàn những lời hứa suông
Từ khi em biết yêu
Từ khi em biết nhớ
Anh đã dặn đợi chờ
Rồi anh không về nữa
Ôi giấc mơ khờ khạo
Ôi giấc mơ hòa bình
Xây giữa lòng tham bạo
Chết trước khi thành hình
Ôi lòng non bé nhỏ
Như giấy trắng thơm tho
Vết mực đen loang lổ
Làm hoen ố hồn thơ
Em đã biết giận thù
Biết cuộc đời dối trá
Trang nhất nói hòa bình
Trang tư toàn cáo phó
Em không còn bồng bột
Tin những lời đầu môi
Em bắt đầu tỉnh ngộ
Thì đã mất anh rồi
Ôi giấc mơ hòa bình
Anh trả bằng sự sống
Em trả bằng tủi hờn
Bằng một đời đơn độc 

GỌI ANH MÙA XUÂN

Đã lâu quá anh không về gõ cửa
lồng ngực em. Trái đỏ vẫn còn nguyên
mùa xuân đến em lên đồi gọi gió
thả đam mê và buông những ưu phiền

Em mở áo cho xuân coi lồng ngực
trái tim em mảnh vườn cũ quê nhà
cành mai chiết tay ai còn in dấu
thiều quang ơi! Hoa nhớ đến xót xa

Em mở áo cho xuân coi lồng ngực
trái tim em như một ngọn hải đăng
lửa sinh diệt thắp hoài không dám tắt
bờ bến nào mà cá vẫn bặt tăm

Em mở áo cho xuân coi lồng ngực
trái tim em trầm quế đợi xông hương
con chim nhỏ đã bay qua biển Bắc
ai tìm ai ngậm ngải giữa mù sương

Đã lâu quá anh không về gõ cửa
lồng ngực em. Trái đỏ vẫn còn nguyên
ôi có phải mùa xuân đang nhóm lửa
tay lạnh thế này ai sưởi cho em.

HOA TAI

Khói xanh bốc mặt hồ
mặt trời chưa thức dậy
núi nghiêng mình qua bờ
rủ em sang rửa mặt
đánh rơi chiếc hoa tai
anh tặng em mùa hạ
em nhờ nước giữ hộ
mối tình của hai ta.

KHÔNG GẶP

Khi chúng mình không gặp được nhau
bàn tay em đóng như ngôi nhà cửa đóng
mi mắt em khép như hàng cây buổi chiều
chiếc cột đèn cháy bóng mờ con lộ
hai bàn chân em ngơ ngác vấp vào nhau

Khi chúng mình không nghe được tiếng nhau
con chim trên giây điện sáng nay quên hót
cây bên ngoài cửa sổ gió cũng ngủ im
anh không đến đánh thức bình minh
cổ em dài chờ nụ hôn buổi sáng

Khi chúng mình không nhìn được thấy nhau
trên má em có những đốm nhang tàn
em vẫn thoa son mà môi không đỏ
em vẫn chải đầu sao tóc rẽ hai nơi

Khi chúng mình không ngồi được cạnh nhau
hai chiếc ghế buồn những chiếc chân khập khễnh
hoa trên bàn nghiêm mặt lại không cười
chai nước lọc còn nguyên không người uống
trên tách trà thiếu một vệt son môi

Nếu chúng mình không gặp được nhau
cây với bóng còn mong gì hò hẹn.

KINH THƠ

Em về qua cửa giáo đường
Mở trang Cựu Ước nỗi buồn bỗng vui
Chúa trên cao cũng mỉm cười
Bấc chưa thắp, nến đã ngời lửa thiêng
Tâm em nở đoá bình yên
Những hàng ghế cũ ngồi thiền giữa trưa
Dương cầm hàng phím ngủ mơ
Chúa nghiêng vai xuống những tờ kinh thơm

Em buồn Chúa cũng cô đơn
Hoa mân côi nở trên tường nhã ca
Vườn địa đàng táo trổ hoa
Con rắn tiền kiếp bước ra tỏ tình
Adam quay mặt làm thinh
Ừ thôi trái táo để dành trên cao
Tiếc chi một chút má đào
Thôi em trái cấm ngọt ngào quên đi
Tội tổ tông cánh chim di
Thả trong bão cát bay về chốn nao

Em về giữa những vì sao
Nến, hương thắp tự xứ nào đến đây
Ôi em áo mỏng hồn gầy
Mở trang kinh thánh hai tay thơm trầm
Chúa đưa vai gánh trầm luân
Em đi bằng những gót chân tông đồ
Ừ thôi cứ viết thành thơ
Cứ gieo vần giữa những tờ thánh kinh
Cho anh bông huệ trắng tinh
Con chim vỗ cánh phục sinh trong hồn
Chúa hôn lên những vết thương
Chuông nhà thờ dội bốn phương thái hoà

Em về cắt một nhánh hoa
Thả vào dòng nước trước nhà cho thơm
Câu kinh cũng ngát mùi thông
Một rừng tùng bách xanh um đất nằm
Chúa ngồi đây chỗ ngàn năm
Em ngồi đây đợi… như không đợi gì
Em nhìn theo đàn chim di
Ngậm cành thiên tuế bay về chốn xa
Nhấc lên một vạt áo hoa
Chuỗi mân côi bỗng vỡ oà lời kinh

Em ra con suối lặng thinh
Trôi trong dòng nước trang kinh lững lờ
Ừ thôi thả xuống câu thơ
Để cho anh vớt lên bờ hư không
Chúa đưa em vào rừng thông
Nhìn cây thập giá đứng trong buổi chiều
Dấu đanh ai buộc khăn điều
Mão gai ai kết bằng nhiều câu thơ
Nai cao gót đứng ngẩn ngơ
Chuông nhà thờ đổ còn ngờ chiêm bao.
 

LÒNG NÀO NHƯ SUỐI CẠN

ngày xưa trong quán nhỏ
đời không có mùa đông
trên môi cà phê ngọt
trong mắt giọt tình nồng

hôm nay trong quán lạ
hai đứa ngồi nhìn nhau
trên môi cà phê đắng
trong mắt giọt tình sầu

một năm trời lận đận
đời ngọt những vết thương
một năm trời bôi bác
đời vui những tấn tuồng

anh bây giờ đã khác
trán đà thêm nếp nhăn
em bây giờ đà khác
má đà phai sắc hồng

mắt nào không lệ chảy
môi nào thơm hương hoa
lòng nào như suối cạn
tình nào đã chia xa

một năm trời xứ lạ
không còn gì cho nhau
giọt tình cuồng trong mắt
cũng tan theo nỗi sầu

LY NƯỚC VÀ BIỂN MẶN

Ta yêu Người như yêu ly nước lạnh
Ta nhớ người như nhớ áng mây trôi
Mây lãng đãng bay và nước đạm nhạt
Ta yêu chầm chậm yêu xa, yêu hoài.

Khi nhớ nồng nàn ta rót ly nước
Uống cạn ly Người thở ngực ta đầy
Yêu Người quá ta mặc vào áo lụa
Vòng tay ôm là áo nhẹ như mây

Ta yêu Người như trăng yêu trái đất
Trăng mờ, tỏ, trăng khi xa khi gần
Trăng thẹn thò bàn tay mây giấu mặt
Tình nôn nao như cơn hải triều dâng

Ta yêu Người như đại dương yêu muối
Một hạt trên môi đủ mặn đời nhau
Nếm từng hạt nên nếm hoài không hết
Muối yêu đương còn mặn đến đời sau
 

MẸ, CON VÀ HOA CÚC

Con và hoa cúc vàng
vào nghĩa trang thăm Mẹ
dưới những hàng cây phong
cả hai cùng lặng lẽ

Lá phong ôi lá phong
hé những đôi môi đỏ
mở những đôi mắt vàng
nghĩa trang thơm mùi mật

Gió thu ôi gió thu
nghe rung hồn hoa cúc
con cúi xuống mộ bia
tháng mười rưng rưng lệ

Không gian im lặng quá
đất đang thở phải không
cả con và hoa cúc
cùng đọc kinh thì thầm

Con đốt một nén nhang
nghe hồn mình cháy đỏ
ôi tàn tro nhỏ nhoi
bay về đâu theo gió

Mẹ đang thức hay ngủ
có nghe thu vừa sang
hoa cúc về trước mộ
gọi tên Mẹ dịu dàng

Mẹ đã bước ra đây
ngồi bên con một lúc
cả con và hoa cúc
cùng được Mẹ cầm tay.
 

MỘT THỜI ĐỂ YÊU

Ai nói
em như chim mùa xuân
hẹn về rồi không tới
anh như gió mùa hạ
hẹn tới rồi không về

chúng ta đuổi bắt nhau
mơ hồ trên tờ lịch
ngày tháng rơi vô tình
mùa xuân chao một nhịp

em không quên tiếng hót
thời gian không quên trôi
anh có nghe gió thổi
tình rơi như hoa rơi

em đập cánh tìm về
líu lo tình không thẹn
anh đến chậm hay nhanh
sao trách em quên hẹn

Một thời để yêu nhau
Và một thời để chết
Một thời để cho đi
Một thời để giữ lại


trên cặp cánh tình yêu
mùa xuân đang nhẩy múa
hãy cứ yêu nhau đi
ngàn cánh hoa vừa nở.
 

MỘT VÒNG NHẬT NGUYỆT

Cúi xuống thắp cây nến
soi bóng mình trong gương
ngọn lửa nhỏ nhoi buồn
nếp thời gian ngơ ngác

Mặt đất vuông là âm
mặt trời tròn là dương
xoay một vòng nhật nguyệt
giật mình thấy trăm năm

Sương bốc trên mặt hồ
tuyết ngã trên đỉnh núi
người trở về nhìn nhau
giơ tay vuốt tóc trắng

Phiến đá lặng yên ngồi
nghe bốn mùa nhỏ giọt
vườn cũ gót chân qua
cành thời gian gẫy nát

Em còn năm âm lịch
anh đã ngày tháng dương
hai ta tờ lịch mỏng
bóc chia nhau tuổi đời

Tuổi đời như bài thơ
viết xong là đã cũ
giọt mực trên mỗi chữ
để vệt nhoè trong tim

Cúi xuống thắp cây nến
soi nhật nguyệt vần xoay
những câu thơ chưa viết
nhặt được trên vai gầy.
 

PHÍA TÂY MẶT TRỜI LẶN

(Sau cái chết của Nguyễn Mộng Giác)

Những thân cây ngã xuống
trong cánh rừng lưu vong

lửa mồi lên bản thảo
sách bừng lên từng pho
trang bìa quằn quại lửa
tàn tro ôi tàn tro


những thân cây ngã xuống
tiếng khóc ngậm câu kinh
tiếng mõ rời rạc gõ
vào cánh cửa tử sinh

tàn tro ơi tàn tro

những thân cây ngã xuống
nằm xếp hàng cạnh nhau
từng cây, từng cây một
tàn tro bay về đâu

hàng cây ngày một thưa
ngôi rừng ngày một vắng
mặt trời phía tây lặn
mặt trời phía tây lặn

Con sóc bình thản nhìn

QUÀ TẶNG TRONG CHIẾN TRANH

Em tặng anh hoa hồng
Chôn trong lòng huyệt mới
Em tặng anh áo cưới
Phủ trên nấm mồ xanh

Anh tặng em bội tinh
Kèm với ngôi sao bạc
Chiếc hoa mai màu vàng
Chưa đeo còn sáng bóng

Em tặng anh tuổi ngọc
Của những ngày yêu nhau
Đã chết ngay từ lúc
Em nhận được tin sầu

Anh tặng em mùi máu
Trên áo trận sa trường
Máu anh và máu địch
Xin em cùng xót thương

Em tặng anh mây vương
Mắt em ngày tháng hạ
Em tặng anh đông giá
Giữa tuổi xuân cuộc đời

Anh tặng môi không cười
Anh tặng tay không nắm
Anh tặng mắt không nhìn
Một hình hài bất động

Anh muôn vàn tạ lỗi
Xin hẹn em kiếp sau
Mảnh đạn này em giữ
Làm di vật tìm nhau
 

THÁNG MƯỜI HOA CÚC

Bây giờ là tháng mười
Em như hoa cúc nhỏ
Sao anh không là gió
Thổi mùa thu vào em

Bây giờ là tháng mười
Em hiền như hoa cúc
Sao anh không là đất
Cho em ngả vào lòng

Bây giờ là tháng mười
Em gầy như nhánh cúc
Sao anh không là mưa
Cúi hôn từng cánh lá

Bây giờ là tháng mười
Em mong manh như cúc
Sao anh không là nắng
Ôm em ấm một ngày

Bây giờ là tháng mười
Sao anh không là rượu
Em là hoa cúc vàng
Cho anh Hoàng Hoa Tửu

Tháng mười tháng mười đến
Mùa thu mùa thu qua
Cúc vàng cúc vàng héo
Anh xa anh xa... xa
 

THỜI GIAN VÀ TÌNH YÊU

Đêm mùa đông gọi anh bên bếp lửa
Sáng mùa xuân em khóc trước hoa đào
Con bướm chở thời gian qua mùa hạ
Lá thu phong che khuất một mảnh đời

Ôi tình yêu như giọt sương buổi sáng
Làm sao em giữ được đến buổi chiều
Nếu tình yêu là mặt trời đứng bóng
Giọt nắng nào sẽ ở lại qua đêm

Gió miệt mài trên dòng sông chẩy xiết
Mây hoang mang đi lạc giữa bầu trời
Con đường sắt đợi chuyến tầu nào tới
Gió và mây vẫn thiếu một chỗ ngồi

Anh sẽ đến buổi chiều hay buổi sáng
Ngày hôm nay hay ở thế kỷ sau
Em vẫn đợi vì tình yêu không tuổi
Người yêu ơi! Anh đến tự hướng nào


THUYỀN GÓA
Em tên Nguyễn thị Thuyền
Quê Vũng Áng - Hà Tĩnh
Mẹ cha gả cho Biển
Thả em vào lênh đênh
 
Em hồn nhiên yêu Biển
Yêu muối trên môi anh
Yêu sóng trong mắt anh
Yêu vừng trán ấm lạnh
Yêu tóc rong rêu xanh
 
Anh trút vào lòng em
Tình yêu thơm mùi cá
Em mang vào trong bến
Đặt sang tay mẹ cha
Mẹ cha hoan hỉ nhận
Mang cá đi muôn nơi
Em ngập tràn hạnh phúc
Yêu anh Biển một đời
 
Trong bao la đời anh
Em hân hoan thả nổi
Em đón gió trùng khơi
Ôm từng con sóng tới
 
Quê hương em đầy ắp
Tiếng sóng trong tiếng cười
Tiếng lao xao cá nhẩy
Tiếng thân yêu "Thuyền ơi!"
 
Bỗng đâu kẻ xa lạ
Thải vào dòng sống anh
Những cặn bã độc hại
Pha đen đời Biển xanh
 
Mẹ cha co người lại
Thuyền nằm khô trên bờ
Biển ơi anh hấp hối
Em làm sao bây giờ
 
Máu Biển đen xậm lại
Mắt Biển cũng nhắm nghiền
Chân tay Biển co quắp
Thuyền bất lực đứng nhìn
Cá ngáp trong tuyệt vọng
Ông Trời vẫn lặng im
 
Thuyền gập mình khóc Biển
Mẹ cha lệ đầy vơi
Thương Thuyền thân gái góa
Biển đã chết thật rồi
 
Lưới chài giăng trắng bến
Cả làng chài đưa anh
Đám tang không kèn trống
Thuyền góa giữa tuổi xanh. 

TÔI CÚI XUỐNG HỒN TÔI

Tôi đi trên đường nhỏ
trong xóm trăng đi theo
hỏi trăng già chưa nhỉ
theo từ đâu tới đây
thỉnh thoảng đôi ta gặp
gặp rồi lại phân ly
mỗi người về một ngả
mất nhau giữa xuân thì
cả hai đi vô định
xuống dốc lại trèo lên
trong hai bàn tay nhỏ
những mảnh trăng rất gầy
tôi ném từng mảnh lại
trên mỗi bước chân in
mảnh tan mảnh bay mất
mảnh vướng vào trái tim
ngước mặt nhìn trăng hỏi
có phải đã cùng tôi
đi qua bao khu rừng
đi qua bao cánh đồng
từ quê yêu dấu đó
từ bên kia dòng sông
từ bên kia dãy núi
vẫn thuỷ chung không rời

tôi cúi xuống hồn tôi
nhặt mảnh trăng vừa vỡ
mảnh trăng nhoè trên tay
hạt lệ vàng nức nở.
 

TRẢ LẠI TÔI

Trả lại tôi người mẹ
Mẹ đến đón, ôm tôi
Trường đã tan cửa đóng
Bạn đã về hết rồi
Tôi đợi đã lâu lắm
Bóng mẹ biệt tăm hơi

Hãy trả lại cho tôi
Người con trai duy nhất
Trả lại nguyên hình hài
Không mảnh nào được mất
Tôi cất con vào lòng
Chỗ an bình duy nhất

Hãy trả lại cho tôi
Cô con gái xinh đẹp
Cô còn quá thanh tân
Để đi vào cõi chết
Tối nay người yêu đến
Họ nói chuyện cưới xin

Hãy trả lại cho tôi
Người cha rất cần thiết
Tôi có một câu hỏi
Sẽ gọi cha tối nay
Cha tôi không về nữa
Câu hỏi chôn trong mây

Hãy trả lại cho tôi
Người vợ trong căn bếp
Đàn con đang ngóng chờ
Ngọn đèn bắt đầu mờ
Thức ăn bắt đầu nguội
Nàng ở đâu bây giờ

Hãy trả lại cho tôi
Người chồng rất kính yêu
Chàng là cha đàn trẻ
Là linh hồn gia đình
Không có chàng cuộc sống
Sẽ bước vào chông chênh

Hãy trả lại cho tôi
Người bạn tôi tâm đắc
Người biết khóc biết cười
Biết chia cơm nhường áo
Và sẽ bước cùng tôi
Đến cuối đường không mỏi

Hãy trả lại cho tôi
Một mặt trời không lửa
Tiếng sấm không nổ tung
Buổi sáng không lo sợ
Nước mắt không ướt ngày

Tôi sẽ trả lại anh
Con dao không có lưỡi
Súng không đạn trong nòng
Bàn tay không nắm đấm
Tôi sẽ trả lại anh
Tình yêu cho nỗi ghét
Băng bó cho vết thương
Đắp bồi cho mảnh vỡ

Và rồi anh sẽ có
Một trái tim an bình

VẾT THƯƠNG NỘI CHIẾN

Trên chiếc xe ca đó
nhồi nhét bao con người
đi tìm vùng đất hứa
có đàn ông đàn bà
có người già em bé
xác thân đã nẫu chín
thành nước và bốc hơi
ứa ra cùng hy vọng
nhỏ giọt xuống mặt đường
giọt chảy như giọt lệ
ướt sũng thềm lưu vong

Như những tảng băng đen
lênh đênh Địa Trung Hải
gần năm trăm con người
và năm mươi xác thối
ôm nhau kéo lên bờ

Em bé Syria
em chết như cá chết
xác nằm như cá ươn
tôi nghe mà nhỏ lệ
tôi nghe mà xót thương

những thân xác da đen
nhuộm đen vùng biển mặn
cánh tay nào giơ lên
vẫy vào bờ tuyệt vọng

Tôi cũng có lịch sử
của dân tộc lưu vong
có trăm ngàn xác trôi
theo con tàu đã đắm
tôi cũng có mẹ cha
kéo lê đường biên giới
tôi cũng có người con
sống biệt tăm dấu vết

Tôi cũng có nội chiến
đồng chủng bắn giết nhau
đạn bom như đồ chơi
chiến tranh như hoạt hoạ
bốn mươi năm đã qua
tiếng đạn bom đã ngưng
máu vẫn còn rỉ rả

Ôi em bé Syria
em chết như cá chết
nằm ươn trên bến người

Ôi bà mẹ Syria
bà chết như gia súc
nằm toi trong xe ca

Ôi tất cả chúng ta
người chết và kẻ sống
mang một kiếp lưu vong
trừng mắt trong đêm đen
nhìn vết thương nội chiến.

 

 

 

 

 

 

 

No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...