Wednesday, March 2, 2022

Bá Duy

 ÁNH SAO BỒ TÁT

Bao năm gẫm một kiếp người
Khổ vui mấy lượt, khóc cười mấy phen.
Sau lưng còn tiếng chê khen,
Chập chùng phía trước gió len bụi mờ.

Nghĩa trang lặng lẽ như tờ,
Khóm hoa thấp thoáng ven bờ
cỏ xanh.
Từng giòng lệ nhỏ tuôn nhanh,
Từng câu giã biệt đã thành thiên thu.

Mảnh đời sương khói phù du,
Lợi danh một thoáng âm u lụi tàn.
Mênh mang bao lá thu vàng
Âm thầm vùi lấp bên ngàn cây khô.

Thương sao người dưới đáy mồ,
Cũng dần tan rã cơ hồ còn chi!
Đêm nghe tiếng dế sầu bi,
Gió than não nuột, trăng đi lặng lờ.

Vô thường nào có đợi chờ,
Chỉ trong hơi thở đôi bờ tử sinh.
Gắng tu để xóa vô minh,
Cởi dây phiền não lòng mình an vui.

Đèn trí huệ, bóng tối lùi
Đây tâm tri kiến, đây mùi tịnh hương.
Thuyền từ bát nhã tầm nương,
Pháp-Hoa tụng niệm cúng dường Như Lai.

Di Đà lục tự chẳng phai,
Tây phương Cực Lạc ngày mai ta về.
Đài sen chín phẩm cận kề,
Suối nguồn thanh tịnh Bồ-đề liễu tri.

Hạnh đà viên mãn từ-bi,
Chúng sanh phổ độ khắc ghi không rời.
Rồi đây có Ánh Sao Ngời,
Hành Bồ Tát đạo cứu đời lầ
m
than.
Mùa đông Melbourne 2012

CHÚT XẺ CHIA VỚI THẦY GIÁC TÍN
(Trụ Trì CHÙA GIÁC HOÀNG) Springvale.
Chuyện đời lắm tiếng thị phi!
Thầy ơi, niệm PHẬT sá gì thế gian.
Đường đời nhiều nỗi gian nan,
Biết bao chướng ngại, khó an bước đời.
 
Nhất tâm đâu sợ ngàn lời,
Một lòng niệm Phật, đổi dời Nghiệp, Duyên.
Thế nhân trăm mối não phiền,
Muôn ngàn gai gốc gắn liền đầu môi.
 
Buôn danh, bán lợi từng hồi,
Trắng đen thay đổi qua rồi buồn vui.
Tấm áo Nâu quyết xa mùi,
Hương trần tục lụy, dập vùi biển mê.
 
Ly gia cắt ái nguyện thề,
Vượt muôn khốn khó, đáo kề ngạn tri.
Nam Mô Bồ Tát Đại Bi,
Ngàn tay gia hộ người đi cứu đời.
 
Dấn thân đạo pháp rạng ngời,
Lòng từ ái trải khắp nơi đượm nhuần.
Hạnh Bồ tát đạo viên thuần,
Đổi mê thành giác chuyển luân vô thường.
 
Soi đèn trí huệ thập phương,
Chúng sanh muôn loại tầm nương Di Đà.
TÍN tâm hạnh nguyện xuất gia,
GIÁC tri kiến độ Ta bà xả mê.
 
Thuyền từ bát nhã hướng về,
Tây phương PHẬT quốc, cận kề Như-Lai.
Lời vàng thâm nhập bên tai,
Hóa thân cứu độ khắp rày chúng sanh.
GIÁC-HOÀNG-TỰ chút duyên lành,
Ai người con Phật sẵn dành thiện tâm.
Từng lời diệu pháp cao thâm,
Chung lòng quảng bá pháp âm rạng ngời.
 
Thủy chung dâng hiến một đời,
GIÁC tha nhân độ, TÍN thời thâm sâu.
Mai đây mưa pháp đượm mầu,
An nhiên Thầy bước qua cầu Tử sinh.
 
Theo Thầy có vạn sanh linh,
Đáo bờ giác ngạn, tầm thinh Di Đà.
Thong dong lìa khỏi Ta bà,
Sắc là vô TƯỚNG, TÂM là HƯ KHÔNG.
 
Năm xưa len giữa bụi hồng,
Bồ-đề nay đã trổ bông Tịnh-Nhuần.
Đầu Xuân Melbourne 2012
Một Phật tử vùng Springvale kính tặng.

HẠNH NGUYỆN ĐỘ SANH
Mong manh hạt bụi thế trần  
Từ nơi vô thỉ xoay vần đến nay.
Trôi lăn khắp nẽo lưu đày
Mang bao nghiệp chướng sâu dày hóa sinh.
 
Nay nghe tiếng mõ, lời kinh,
Âm vang chuông vọng, chuyển tình giác vô.
Hằng minh chìm đắm tam đồ,
Cõi mê lục đạo cơ hồ khó ra.
 
Lênh đênh khắp chốn Ta bà,
May thay lục tự Di Đà phát tâm.
Nhiệm mầu Phật Pháp diệu thâm,
Từng dòng Cam lộ nẩy mầm từ bi.
 
Đèn trí huệ soi bước đi,
Đắm, tham chuyển đổi, sân si giải trừ.
Mênh mang dìu diệu chân như,
Liễu tâm tri kiến, ngộ từ Pháp Hoa.
 
Hướng lên chín phẩm sen tòa,
Dâng tâm hương nguyện chan hòa mười phương.
Khấu đầu đảnh lễ cúng dường,
Chuyên lòng tinh tấn trên đường giác tha.
 
Mai đây rời khỏi Ta bà,
Tây phương cực lạc nơi ta tìm về.
A Di Đà Phật cận kề,
Hạnh Bồ tát đạo, nguyện thề độ sanh.
Melbourne, cuối Đông 2012.                                                  

HẠT GIỐNG BỒ ĐỀ

Tôi, người trần thế si mê,
Trót vui quên cả lối về nhà xưa.
Trăm năm trên chuyến đò đưa,
Trường giang sinh tử vẫn chưa ngược dòng.

Tôi, người trần thế long đong,
Đau thương mấy độ lệ hòng đã khô.                         
Ôi còn đâu một cơ đồ,
Bi thương sụp bởi giặc Hồ dẩm tan.

Tôi, người trần thế lỡ làng,
Kiếm cung lỗi hẹn, ngỡ ngàng đời trai.
Sầu đeo nặng trĩu đôi vai,
Thời gian trôi mãi, chưa phai nỗi sầu.

Tôi, người trần thế chìm sâu,
Mộng tàn từ lúc bể dâu rã rời.
Chân mây, góc núi, phương trời,
Chinh nhân lỡ kiếp, xót đời ly hương.

Tôi, người trần thế phong sương,
Dọc đường gió bụi còn vương dặm ngàn.
Nghiêng vai có tiếng thu tàn,
Khung trời chớm lạnh lá vàng rơi rơi.

Tôi, người trần thế thất thời,
Lệnh hàng buông súng, nát đời chinh nhân.
Trắng tay giữa cuộc phong trần,
Ôi! Đời lỡ vận muôn lần đắng cay.

Tôi, người trần thế lưu đày,
Cố hương vời vợi, chiều nay thấy buồn.
Gió mưa từng hạt nặng buông,
Khơi dòng kỹ niệm trỗi nguồn tâm tư.

Mai đây rồi phải giã từ,
Lòng trần rũ sạch, cõi hư trở về.
Mang theo hạt giồng Bồ-đề,
Nương nhờ Phật lực cận kề Như Lai.

Di Đà lục tự chẳng phai,
Từ bi tế độ khắp loài chúng sanh.
Huyển không vẫn sắc tinh anh,
Tịnh như bất biến, thuần thanh chẳng rời.

Hạnh Bồ-tát đạo sáng ngời,
Thong dong khắp cõi giúp đời trầm luân.
Bá Duy - Cuối Đông, Melbourne 2012-08-08


HƯỚNG VỀ TỊNH ĐỘ DI ĐÀ
Chiều buông nắng nhạt dần rơi,
Thong dong bước giữa chợ đời mênh mang.
Tiếng cười, tiếng khóc, tiếng than,
Tiếng u uất nghẹn, khiến càng thê lương.
 
Dòng đời là chuỗi kết vương,
Ẩn tàng sinh diệt, náu nương chập chùng.
Dậm trường thiên lý lao lung,
Lẫn trong nắng bụi, vui cùng gió mưa.
 
Thế nhân chìm đắm say sưa,
Chút men dục lạc đâu vừa khổ đau.
Mịt mờ kẻ trước người sau,
Trẻ già dắt díu kéo nhau vô thường.
 
Rít gào ngọn gió tai ương,
Trùng trùng bể khổ khó lường bão giông.
Giật mình tỉnh giấc mơ “KHÔNG”
Tìm trang Phật pháp để lòng an nhiên.
 
Lắng tâm soi bóng cửa Thiền,
Câu kinh, bài kệ, đất miền Lạc bang.
Hồi chuông, tiếng mỏ âm vang,
Quyện vào sâu thẳm, không gian an bình.
 
Di Đà lục tự diệu thinh,
Tín sâu, nguyện thiết, tâm linh hiển bày.
Pháp-Hoa trì tụng đêm ngày,
Đối tâm chuyển giác độ rày chúng sanh.
 
Từ bi kết đủ duyên lành,
Tây phương cực lạc viên thành mai sau.
Bồ tát bạn lữ bên nhau,
Hành thâm công đức thể làu vô dư.
 
Đèn tuệ giác, tánh chân như,
Mênh mông vô tận kết từ tâm KHÔNG.
Sắc, không, không sắc tương đồng,
Vô sanh, vô diệt, ngại không có gì.
 
Khấu đầu trước đấng Từ bi,
Hướng về Tịnh độ khắc ghi không rời.
Nguyện mai này ánh sao rơi,
Giúp trong bể khổ giảm đời khổ đau.
 
Tiết đầu Xuân Melbourne 2012.
    Bá Duy.

KHÚC HÁT NGÀN ĐỜI
À ơi tiếng Mẹ hát ru,
Nhẹ như sương khói mùa thu trên ngàn.
Êm đềm dìu dặt mênh mang,
Tròn bao nhiêu giấc thênh thang tuổi hồng.
 
À ơi tiếng Mẹ thơm nồng,
Mát như dòng suối từ lòng đất sâu.
Trải bao mưa nắng dãi dầu,
Nhọc nhằn cho đến mái đầu tuyết sương.
 
Mẹ đà gởi trọn nguồn thương,
Bao tình nhung nhớ về phương xa mờ.
Đứa con viễn xứ bơ vơ,
Còn bao lâu nữa ngày mơ tương phùng.
 
Nơi đây nắng hạ bập bùng,
Thiếu hoa phượng đỏ, vắng cung ve sầu.
À ơi tiếng Mẹ dài lâu,
Tim con vọng mãi từng câu ru mềm.
 
Lòng mơ giây phút êm đềm,
Mẹ hiền tựa cửa bên thềm chiều rơi.
Cho con uống ngọt từng lời,
À ơi tiếng Mẹ ngàn đời ru con.
cuối Đông Melbourne 2012.

TÀN CƠN BINH LỬA
Thương sao một cánh chim buồn
Cô đơn bay giữa trời phương giọt sầu
Bơ vơ chim biết về đâu
Mênh mông là cả một bầu trời hoang
Hôm nao vỡ tổ tan đàn
Xóa đi bao giấc mộng vàng ấm êm
Định mệnh cay đắng càng thêm
Ôi loài quỷ dữ ngày đêm lộng hành
Không gian tổ quốc tan tành
Tìm đâu được áng mây lành năm xưa
Trôi buồn đất thảm sầu chưa?
Tàn cơn binh lửa đời chưa nguôi sầu
Tự do nay đã chìm sâu
Tương lai mờ cuối ngàn dâu mịt mùng
Núi sông giờ cũng lạnh lùng
Xuôi ta ta cố về cùng cố hương.
 Bá-Duy (tặng Trương kim Báu)

THOẢNG QUA TỪNG GÓC MẢNH ĐỜI

Thoảng qua từng góc mảnh đời,
Phù vân tan hợp một thời đã xa.
Đường trần bụi trắng xa hoa,
Vầng trăng thiên cổ còn pha ngậm ngùi.                      

Một thuở đôi mươi chửa biết gì,
Miệt mài trang sách đợi mùa thi.
Khói lửa binh đao, đền ơn nước,
Giã từ áo trắng, khoát chinh y.

Thao trường rèn luyện tắm gió mưa,
Mồ hôi bãi tập buổi nắng trưa.
Mệt nhừ lãnh phạt đêm dã chiến,
Rã rời thân xác, não nùng chưa.

Giữa một ngày thu gió nhẹ nhàng,
Bao chàng trai trẻ nét hiên ngang.
Lấp lánh trên vai đời quan mới,
Đón bước người đi lộng gió ngàn.

Xiết tay thân ái giã từ câu,
Đâu biết ngày sau có đẹp mầu.
Hay bước xông pha đùa nguy biến,
Góc trời chinh chiến nở vùi sâu.

Mộng đời tuổi trẻ chí dâng cao,
Mưa nắng trường sa bạc chiến bào.
Khói thuốc xanh xao mùi vương vấn,
Đậm tình chiến hữu sớt gian lao.

Bảo tố tai ương ập đổ về,
Xé lời hẹn ước bước sơn khê.
Ngập trời dâu bể ngày tang tóc,
Ai khóc đời ai chẳng trở về.

Khói lam mờ mịt, núi bên mây,
Dễ biết thời gian trả nợ nầy.
Phủ trắng đau thương, trời xứ Bắc,
Nhục nhằn đói lạnh kiếp tù đây.

Đằng đẳng bảy năm sống ngục tù,
Núi rừng Việt Bắc tựa đèn lu.
Đập đá, đốn cây, rừng muỗi, vắt,
Nhẫn nhục từng phen dưới súng thù.

Vượt ngàn vạn dặm đến thăm con,
Lúc xác thân con đã mõi mòn.
Công ơn trời biển thêm lần nữa,
Mẹ giúp đời con bớt héo hon.

Câu nói đùa xưa được chứng minh,
Phó thường dân Nam bộ đúng in.
Tự do đâu hỡi, còn hay mất,
Sáng còn tối mất, mấy ai tin.

Vào bước ba đào, chớp biển Đông,
Thưa Mẹ con đi, gởi tấc lòng.
Dẫu mấy phương xa, hoài thương nhớ,
Cù lao sanh dưỡng đã dầy công.

Lênh đênh trời nước, tiếp liền nhau,
Mây nước cùng xanh thẫm một màu.
Biển lớn bao la dường vô tận,
Thầm ngỡ như là đáy mộ sâu.

Bạn đời bên gối vẫn yêu thương,
Mãi xẻ chia nhau những đoạn trường.
Năm tháng trôi mau đời xứ lạnh,
Tình nồng còn đượm bếp lửa hương.

Hạt giống năm xưa, chợt nẩy mầm,
Đã bao tiền kiếp mãi lặng câm.
Hôm nay duyên khởi, nương nhờ Pháp,
Gột rửa soi nhìn lại chữ TÂM.

Phật pháp lời ban rất nhiệm mầu,
Trải bao ngàn kiếp vẫn thâm sâu.
Nhất nhất khắc ghi gìn chánh niệm,
Xóa muôn phiền não, vạn lo âu.

Đây nén hương thành nguyện kính dâng,
Mười phương chư Phật thấm hồng ân.
Mê lầm con chuyển sang bờ giác,
Chiếu phá não phiền tham, si, sân.

Lên đường chánh kiến với hành trang,
Di Đà lục tự mãi miên man.
Chuyên lòng thành ý kiên trì niệm,
Phật quốc Di Đà tiếp dẫn sang.

Mai sau liễu ngộ rỡ ràng,
Nguyện đem ánh sáng đạo vàng độ sanh.
Nơi nơi phát khởi duyên lành,
Thoát vòng sanh tử, Nhân thành, Quả viên.
Đường Tịnh Độ nở Hồng liên,
Tây Phương Cực Lạc, đây miền vãng sanh.

Lê Bá Duy

 
KHOẢNG MỎNG
Đó là khoảng mỏng thời gian
Vương trên môi má võ vàng tháng năm
Đó là khoảng mỏng ánh rằm 
Yêu thương trót đã ngàn năm thẫn thờ
Đó là khoảng mỏng câu thơ
Mong manh mỏng đến bất ngờ mong manh.
 
KHÚC LY CA
Tiễn em đi Một chiều tan vỡ
Chiếc cốc buồnVương phút chia xa
Ta phiêu bạt một trời thương nhớ
Vỡ trong lòng một khúc ly ca
 
"Em về bẻ nửa cô đơn
Gửi tôi một nửa, nửa còn mang theo
Đời tôi qua những thác đèo
Nửa cô đơn ấy mãi đeo bên mình
(Trích "Hương ngoại ô” -Tập 9)
 
ẢO ẢNH
Nhiều khi cái rất thật
Cũng chỉ là hư không
Tuổi ta so với trái đất
Chỉ là giọt nước giữa đại dương
Ảo ảnh trong em không có trái tim anh
Ảo ảnh trong anh chỉ còn em- tiếng khóc
Giọt nước mắt vỡ- oà biển lốc
Phút chốc nhòe tan biến nhân gian...
 
NEO
Sợi dây neo những cánh diều
Con thuyền trên vịnh neo chiều xa xôi
Gió xưa neo những bồi hồi
Câu thơ em đã neo tôi suốt đời.
 
ĐỢI
Chiều thu mắt mẹ hoàng hôn
Cháu con xa ngái cô thôn đoạn trường
Lá thu xao xác bên tường
Tiếng rơi… mà ngỡ con thương trở về!
   
CHẬM
Chầm chậm tôi chầm chậm em
Cả hai chầm chậm đi tìm nửa kia
Nửa em thiếu nửa tôi thừa
Nửa tôi thiếu nửa em vừa đánh rơi!
 
NHỚ HUY CẬN
Cảm ơn người nhóm lửa thiêng
Sóng Tràng giang giữa vô biên Ngậm ngùi.
Người đi để lửa cho đời
Nhân gian ấm ngọn lửa trời thiêng liêng.

NHỚ TRỊNH CÔNG SƠN
Biết bao ca khúc để đời
Mênh mông một cõi đất trời cưu mang
Tà dương lặn xuống địa đàng
Trở về cát bụi hóa vàng thiên thu.

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...