Tuesday, April 5, 2022

Đoàn Vị Thượng

 

ÁNH MẲT TỰU TRƯỜNG

Sáng nay áo trắng tựu trường
Gót chân cuống quýt cả hương cúc vàng
Vòng tay ôm cặp hiền ngoan
Em ôm tuổi mộng bước ngang dòng đời

Sân trường rực nắng vàng phơi
Hân hoan thức dậy bao lời cỏ hoa
Mắt cô mắt bạn hiền hoà
Mắt người ấy... vẻ như là... nghiêm trang

Nghe hồi trống mới điểm vang
Những bông phượng sót bàng hoàng rụng rơi
Tiếng cười trong trẻo tinh khôi
Râm ran sáng dậy một trời thu xanh

Ô kìa người ấy loanh quanh
Một mình đứng lại dãy hành lang xưa
Nghe lòng có chút đong đưa
Khi đôi ánh mắt lại vừa chạm nhau

CHO LÒNG TÔI THEO GHÉ

Người bạn nhỏ cho lòng tôi theo ghé
không nỗi gì có thể vuốt ve hơn

tôi muốn như con bướm nhỏ bay vờn
bị tà áo học trò em đánh lưới

Em, tiểu muội môi còn thơm xí muội
dấu chân ngoan chưa bước xuống thềm trường
hoa không cài nhưng tóc có mùi hương
hồn phẳng nếp lụa là như áo trắng

Gương lược ấy mỗi ngày soi mấy bận
mắt trông nghiêng ai đó dõi bên đường
chân bước dồn lòng có chút tơ vương
cây lơ đễnh thả rơi vài chiếc lá

Trường lớp cũ – sân chơi thì cứ lạ
lúc nắng lên khi hoa cỏ thay màu
tiếng chim nghe quen quá vẫn nghiêng đầu
tay gõ nhịp vu vơ bài hát thuộc

Đời biền biệt chảy trôi như con nước
ô cửa em ngồi học cũng xa mờ
tôi bao lần cuống quít ném bài thơ
tìm ánh mắt của em trì níu lại

Chân lỡ bước một lần đành bước mãi
chiếc nón tôi tội nghiệp vẫy câu chào
rồi âm thanh chìm khuất tận nơi nao
trong tịch mịch khói bên trời lặng lẽ

“Người bạn nhỏ cho lòng tôi theo ghé
không nỗi gì có thể vuốt ve hơn”

CÒN MỘT CHÚT HƯƠNG BAY

Tóc em dài tuổi mười lăm
Giấu riêng trong cặp chiếc khăn học trò
Hương ngọc lan trắng thơm tho
Đừng ai theo bước hỏi dò: hoa đâu?

Thương hoài ghế gỗ bàn nâu
Ấm hơi bè bạn chum đầu sớm trưa
Che chung một tấm áo mưa
Đạp xe thơ thẩn lúc mùa thu sang

Chân đi từng bước khẽ khàng
Nắng sao rộn rã ngập vàng lối em
Guốc đừng khua rộn cả lên
Sợ ai ngồi sẵn bên thềm đợi nghe

Tuổi mười lăm có gì khoe?
Buông dài mái tóc em che má hồng
Trời xanh cho mắt em trong
Mây se lụa trắng hơn không, áo này?

Đoá hoa trong chiếc khăn tay
Giữ riêng một chút hương bay thì thầm
Còn thơm hoài đến xa xăm
Em từng có tuổi mười lăm của mình.
 

ĐÔI KHI

Đôi khi tôi muốn quay về
Lặng im điếu thuốc đỏ lề phố đêm
Lòng không nhớ cũng không quên
Thầm nghe lá thức ngủ trên đỉnh đầu.

Đôi khi chẳng biết vì đâu
Tôi ngồi đốt lửa nguyện cầu vu vơ
Lòng không thực cũng không mơ
Thầm nghe tiếng nói tín đồ trong tôi.

Đôi khi bỗng thấy xa xôi
Những bạn bè cũ đang ngồi quanh đây
Lòng không tỉnh cũng không say
Tôi cầm ly rượu biết xoay phương nào.

Đôi khi tôi đã đứng chào
Một bông hoa nở bên rào nhà ai
Lòng không đậm cũng không phai
Thoáng nghe khuây khoả một vài buồn lo.

Đôi khi tôi tự dặn dò
Cõi này tôi có đói no vui buồn
Lòng không dứt cũng không vương
Mỗi ngày mỗi bước hành hương đời mình.

HỒN NHIÊN ÁO TRẮNG

Áo trắng đôi tà bay khắp nơi
Rồi như bướm đậu lúc em ngồi
Để cho bàn ghế thành hoa cỏ
Anh làm rào giậu đứng quanh thôi

Áo trắng thường qua ngả phố này
Những chàng nghiêm nghị đứng như cây
Thư tình mỏng lắm, như là lá
Gió cứ trêu hoài chực cuốn bay

Cảm ơn áo trắng, trắng như mơ
Trắng tựa sương giăng, tựa khói mờ
Khi anh giả bộ đi cùng khói
Ai mặc áo màu cũng ngó lơ

MỘT NGÀY CÔ GIÁO VỀ

Một ngày cô giáo về
Cỏ sân trường xanh hơn
Níu chân ta ngồi lại
Liếc ai qua tủi hờn
Hành lang cao hơn cỏ
Ta làm sao tỏ bày
Che giùm ta tội lỗi
Hỡi hai hàng lá cây
Ta nghe mùi khuynh diệp
Hăng mối tình đầu tay

Một ngày cô giáo về
Chim sẻ về đông thêm
Xập xoè nâng chân bước
Tiếng hót rót môi mềm
Ta yêu người bắt chết
Có ai hay mà đền
Ta yêu người bắt mệt
Tuổi học trò ngủ quên

Một ngày cô giáo về
Chim sẻ về đông hơn
Một ngày cô giáo về
Cỏ sân trường xanh hơn
Một ngày cô giáo về
Ta xa dần tuổi thơm

NHỚ LẠI ĐỪNG QUÊN

Bỗng nhớ lại con đường ta đã dạo
Cây co ro treo lá rét mùa đông
Tay em ấm cớ chi tôi dại dột
Lỡ buông ra sơ ý lá rơi thầm

Bỗng nhớ lại những ngày xuân em ốm
Mới quen nhau tôi chẳng dám thăm nhà
Cứ quanh quẩn ven đường như mất trộm
Trái tim mình ai lấy kiếm chưa ra

Bỗng nhớ lại cơn mưa chiều tháng bảy
Ta chia tay không rõ lý do gì
Chưa thấm thía những dòng mưa lúc ấy
Là những dòng mùa hạ sắp chia ly

Bỗng nhớ lại... Mọi điều sao giản dị
Tôi như em - vụng dại đến đau lòng
Chỉ cần một trong hai người biết nghĩ
Lúc bấy giờ ta dễ mất nhau không?

TẠ LỖI GIẤC MƠ

Tôi đã thấy gì trong giấc mơ đêm ấy
Thấy cây khô trơ trụi, lá đâu rồi
Cây chết mất - Và em không sống nữa
Một nét cười ngưng đọng ở trên môi

Tôi đã thấy gì trong giấc mơ đêm ấy
Thấy em đang sánh bước với người nào
Vai kề vai, hai người không che đậy
Nét thân tình trong ánh mắt đổi trao

Tôi thấy gì trong giấc mơ đêm ấy
Thấy xa xăm hư ảo một chân trời
Em mờ tỏ, em cũng là ngọn khói
Lơ đãng vờn cay nghiệt trong mắt tôi

Nhưng tiếng lá rì rào đã lay tôi thức dậy
Kìa cây xanh óng ánh nắng đầu ngày
Ai gõ cửa? Chính là em, ùa đến!
Tôi ôm choàng hạnh phúc ngập vòng tay
 

TIẾNG CHIM

Chung nhau một buổi tan trường
Em e thẹn lắm, tôi thường bâng khuâng
Đường về rải tiếng chim ngân
Lấp che bớt nỗi ngượng ngần trong nhau

Bầy chim nấp kín nơi đâu?
Ríu ran như thể bắc cầu âm thanh
Mỗi người mỗi phía tìm quanh
Đường chung mà lại hoá thành... đường riêng

Một hôm vẳng tiếng chim chuyền
Tôi khum tay ngó, em nghiêng nón nhìn
Đôi lòng cùng ngóng tiếng chim
Chỉ nghe rõ tiếng đôi tim bồi hồi...
 

TÌM TÌNH GIỮA PHỐ

Đi giữa phố đông người
Tương tư những nụ cười
Khẩu trang che kín mặt
Dành khói bụi phần tôi

Không thấy má em hồng
Đâu biết tình e thẹn
Không nhìn răng em khểnh
Đâu hay tình còn duyên
Chỉ đôi mắt là... nghiêm
Mới nhìn thôi đã ngại
Và tiếng còi tê tái
Tình chìm trong tiếng xe

Thành phố cứ nguy nga
Để tình nhoà khói bụi
Ai che tay hờn tủi
Sợ mặt mình hoá... ma!
 

TRƯỚC CỔNG TRƯỜNG CON GÁI

Khi các em ùa ra như đàn bướm
Bao anh chàng đứng dựa dưới hàng cây
Tôi ngoài cuộc - đứng bên - và thấy hết
Nhiều thư tình vội vã lén trao tay

Tôi cũng có một phong thư muốn gửi
Suốt mười năm lỡ thất lạc số nhà
Nào các em hãy nhắn giùm tôi với
Cũng cổng trường này, cô gái ấy đi ra

Cô gái ấy đi ra... mười năm không thấy lại
Chỉ các em cứ lũ lượt tan trường
Phong thư cũ niêm mối tình thơ dại
Tay tôi cầm muốn gỡ ngại tơ vương

Nên cứ mỗi buổi chiều tan lớp học
Khi các em đang rối rít hẹn hò
Mắt lơ đễnh thoáng ngạc nhiên bắt gặp
Có một người đãng trí đứng buồn xo

 

 

No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...