Cảnh đêm
Đêm đông thơm mùi sương
núi
Trăng khuya đọng hạt
trên cây
Rì rào miên man con suối
Gió vờn qua lá lắt lay.
Chia tay
Chia tay xin cạn chung
trà
Ngày mai cách biệt
phương xa bụi hồng
Đất trời gió cát mênh
mông
Nơi đây vẫn mãi dòng
sông đợi chờ!
Có
phải
Có phải đời là chuỗi ngày buồn
Có phải đời là chuỗi ngày buồn
Rồi từng người tan biến
như sương
Vì hình hài mong manh
giới hạn
Mỗi phận người mỗi khách
ly hương
Có phải người không thể lặng câm
Như trời sao đêm khuya
âm thầm
Nên sinh ra đã òa tiếng
khóc
Cho niềm đau buốt giá
thinh không
Có phải cả trần gian đều say
Để cho tan biến kiếp lưu
đày
Khi đã thấy mặt mày sự
chết
Mùa thu từng chiếc lá
vàng bay
Có phải cuộc đời là cuộc mộng
Cuối con đường hố thẳm
hư không
Nếu là thế xin làm
mây trắng
Để rong chơi trọn kiếp
phiêu bồng.
Hoa núi
Ô kìa! Đẹp làm sao
Bông hoa nở bên rào
Chợt thiên thu đứng lại
Nghiêng nghiêng cánh mỉm
chào.
Hỏi
Có bao giờ em đã thấy
Đời hắt hiu như ngọn nến
buồn
Tháng năm hao gầy ngún
cháy
Ảo vọng tàn tro trắng
vương.
Mây bay cuối trời
Ta lặng lẽ bước đi
Bên bờ sông cô tịch
Dòng sông nói điều chi
Mà đá xanh trầm mặc
Ta bước nhẹ qua sông
Với hai bàn chân không
Bước trần sao ngần ngại
Dòng nước cuộn mênh mông
Ta ra đi vì lẽ
Thấy rõ thân phận mình
Tháng ngày dài đam mê
Nỗi buồn nào không tên
Ta ra đi một lần
Hành trình về xa xăm
Dù ngàn lần phải chết
Từ sâu thẳm xác thân
Ra đi hay trở về
Nơi suối nguồn cô liêu
Thở và cười rất khẽ
Mây bay cuối trời chiều!
Mộng trường
Gió đùa hơi nước lay lay
Trăng khuya đọng hạt
trên cây Bồ đề
Nửa đêm tỉnh giấc sơn
khê
Ô hay ai vẫn mải mê sông
hồ
Quê hương khuất bóng
tuổi thơ
Trần gian bàng bạc hư vô
cuối đường
Nỗi lòng của khách tha
phương
Chập chùng cánh bướm
mộng trường nước mây.
Qua biển
Chân trần ta đi qua biển
Nghe buồn giọt nước
triều vơi
Bờ dài cát nằm im tiếng
Ngỡ ngàng nhìn bóng mình
trôi.
Viết những bài thơ
Viết những bài thơ trên cát trắng
Viết những bài thơ trên cát trắng
Ta trao tặng biển thêm
màu xanh
Lời của sóng bên tai vội
vã
Ta lặng mình biển quay
bước nhanh
Viết những bài thơ lên ngày tháng
Ta vẽ thành mây trắng
mông mênh
Mây phiêu dạt soi mình
trong sóng
Để thấy mình muôn kiếp
lênh đênh
Viết những bài thơ gởi cho gió
Ta ngợi ca bầu trời
trong xanh
Thơ được viết từ dòng
máu đỏ
Và đẹp như giọt lệ long
lanh
Viết những bài thơ xin giã biệt
Khi hôm nao cát bụi hóa
thân
Đáy biển sâu ngàn đời
không biết
Chốn chiêm bao vắng bóng
cố nhân
Rồi một chiều mưa ta ngồi khóc
Những bài thơ trong vắt
nhạt nhòa
Thương tri kỷ đàn xưa
đập vỡ
Vẳng tiếng cầm hoang mạc
bao la.
Với núi kết thân
Trên đỉnh ngàn cô quạnh
Ngồi yên với cô liêu
Khối lòng riêng sóng
sánh
Hoàng hôn khoe sắc chiều
Hớp ngụm trà gió trời
Hư không dính bờ môi
Nghe non ngàn thinh lặng
Một mình với chơi vơi
Thôi nhé ngày nông nổi
Ta quẳng ta bên đồi
Hóa thành viên sỏi nhỏ
Lặng im ngắm mây trôi
Chừ với núi kết thân
Có bốn mùa gió lộng
Ngồi hát khúc vô ngôn
Giữa núi rừng Tào Động.
No comments:
Post a Comment