Tuesday, February 18, 2020

Những câu thơ hay


http://www.thivien.net/forum/Nghìn-câu-thơ-tài-hoa-Việt-Nam

Dòng sông Hương vẫn chảy từ ngàn xưa
Nay bỗng chảy trong mắt người đưa tiễn 
Run bàn tay nắm thêm lần bè bạn 
Để mỗi ngày được tiếc nuối buồn vui (Huế - tiễn đưa - Lê Thiếu Nhơn)
 
Thiên thu nơi bạn
Tôi bờ mong manh
Bạn bay mây trắng
Tôi còn tóc xanh (Về thăm bạn - Nguyễn Linh Khiếu)

Tất cả rồi sẽ xa hút nhỏ nhoi
Chỉ hạt bụi trong mắt ta là lớn 
Bạn lần lửa ra đi
mùa xuân thì đến sớm
Mình rao bán nỗi buồn ... 
Không đủ để mình mua (Điều thật - Thu Nguyệt) 

Đến được phút cùng nhau chân thật
Đôi đầu thương nhớ gánh mòn vai (Tạ lỗi - Điền Ngọc Phách) 

Xin tìm nhau suốt canh trường bè bạn
Cứ tràn trề như sóng sánh núi non
Ta thành thuyền vỗ điệp khúc làng buồn (Rượu cần - Nguyễn Thanh Mừng) 

Sông Thương nước chảy đôi dòng 
Bao giờ bên đục bên trong hài hòa 
Ngậm ngùi một bước một xa 
Đến đây là ... đến đây là ... là thôi (Tâm sự với Vũ Hoàng Chương - Nguyễn Bính) 

Chung ấy, riêng này xin để ngấm 
Nghiêng bình vợi bớt nỗi tha hương 
Giọt tràn sóng sánh rơi lên mắt 
Môi chạm tri âm ấm đoạn trường (Trà với bạn - Nguyễn Vũ Tiềm) 

Bếp lửa quây quần suốt mấy anh em 
Không ai nhìn ai, chúng tôi nhìn lửa 
Ở đó cháy cùng ý nghĩ 
Và tỏa hồng trên mỗi trán say mê ... 
Bỗng thấy thương nhau hơn khi vai bạn sát vai mình 
Bẻ củ sắn, chia đôi điều giản dị 
Bếp lửa soi một dư vang bền bỉ ... 
Có bếp, nào không bóng bạn và tôi ... (Bếp lửa rừng - Nguyễn Khoa Điềm) 

Tôi nhìn bè bạn trong đêm 
Nếp nhăn của bạn hằn trên trán mình 
Bạn đi gửi lại tiếng cười 
Tôi ngồi vẽ núi lạnh mười ngón tay (Vẽ núi - Trần Ngọc Tuấn) 
Ta đằm mình như trái ớt giữa chén tương
Càng đằm, càng cay, càng tơi tả
Rồi hít hà cười khóc với yêu thương (Hà Nội ngày nào - Thu Bồn)

Ai đứng trong buồn mong mỏi bạn 
Trở về với những khúc ca hoan ?
Tổ chim bỏ vắng trên cành nhạn 
Đã kể cho người nỗi hợp tan ... (Xa xa - Phan Khắc Khoan) 

Mùa thu không nắng mang mang gió 
Tím ngả lên màu tím mắt ai 
Mùa thu vắng bạn se se nhớ 
Thả lá, hòm thư động ngõ ngoài (Thu ngõ nhỏ - vân Long)

Tôi đi mãi vào ngàn thông rợp bóng 
Như đi sang một cõi khác nào rồi 
Quên hết cả chỉ thấy trời xanh rộng 
Và mùa thu im lặng ở quanh tôi ... (Mùa thu vàng - Nguyễn Đình Thi)

 Con tem trên góc bì thư 
Là tôi chịu dấu đen như hình hài 
Vĩ cầm ơi tiếng thở dài 
Gió thu nức nở đi ngoài gối chăn (Ý Lan - Lê Minh Quốc)

Chưa kịp khuyết, trăng đã lạnh thành đá 
Mùa đông ồn ào thả một cơn giông
Em đi rồi, bài thơ tình dang dở 
Trang mùa đông chữ đổ hoang tàn
Đông tàn, gió rụng lên hoa 
Giật mình nửa chiếc trăng tà rơi nghiêng (Tri Kỷ - Điền Ngọc Phách)

 Ngẩn ngơ đứng dưới trời thông 
Ở đây rét lắm mùa đông hơi dài 
Ta chơi một kiếp trần ai 
Để em gánh lệch hai vai đồi Cù (Đà Lạt - Thu Bồn)

Những con tàu làm trẻ mãi hồn ta, 
Làm ấm lại những đường ray tuyết phủ 
Đừng trăn trở bạn ơi, nào hãy ngủ 
Bánh xe lăn chưa trọn kiếp luân hồi (Con tàu mùa đông - Lệ Thu)

Tôi đứng nép bên đồi thông lặng bóng 
Bên một trời giá buốt cóng vòng tay 
Chiều cao nguyên biết về đâu gặp lại 
Cọng cỏ mềm thắt chặt tóc hương bay (Vật vã hoa quỳ - Tấn Mỹ)

Tôi vừa ra đó quên cầm sách 
Gió đã lẻn vào giở đếm trang 
À mà trong vắng trong xa cách 
Có lẽ bao nhiêu nỗi phũ phàng! (Xa xa - Phan Khắc Khoang)
Ngỡ rằng ủ ấm cho anh 
Sương run run vỡ ướt mình tháng giêng 
Chợ chiều nghiêng trĩu bóng em 
Mùa đông bày bán một thềm lá rơi (Chợ chiều - Nguyễn Bảo Chân)

Một ô cửa không khép cánh 
Từ trên cao nhìn run rẩy phố chiều 
Tôi cứ tin có một người con gái 
Mời gió vào hỏi chuyện tình yêu (Phố gió - Minh Trí)

Ai mang trộn nắng vào mưa 
Để cho cơn gió lỡ mùa - tháng tư ? 

Hoa mướp rụng từng đóa vàng rãi rác 
Lũ chuồn chuồn nhớ nắng ngẩn ngơ bay 

Sau bão giông trời chưa kịp xanh lơ 
Thu đến chậm hoa vàng chưa bối rối 
Mía cứ ngọt âm thầm trong bóng tối 
Giấc mơ thành dòng sông chảy giữa hai mùa 

Bất chợt vệt cánh chim bay qua 
Hay quanh quất bóng mình còn sót lại 
Cánh chim tựa que diêm quẹt vào ngây dại 
Ngọn lửa nào có thể bén vào tôi

Tôi hong khô lại nụ cười 
Mà mưa thu với sương rơi ướt đầm 

Mùa thu đã đi qua còn gửi lại 
Một ít vàng trong nắng, trong cây 
Một ít buồn trong gió, trong mây 
Một ít vui trên môi người thiếu nữ

Hoa phượng rơi những chấm đỏ cuối cùng 
Làm xáo động hơi thu vừa chợt đọng 
Trên mái phố vòm cây sẫm bóng 
Tiếng còi tàu trong suốt thấm vào sương 

Dành cả đấy cho em, dành cả đấy 
Anh gom mây ngũ sắc bọc thơ tình 
Em nhón gót cho thời gian tụ lại 
Tay học trò giọt hạ rớt lem xanh (Sau lưng mùa hạ cũ - Trương Nam Hương)

Cất những dấu chân của mùa đông vào lửa 
Xuân rụt rè mua lá để yêu cây 
Xuân chẳng cho không gì cả 
Lại héo đi từng sợi tóc của ngày 

Anh trẩy chùa Hương phía xót thương 
Bến Trong bến Đục nửa chia đường 
Hinh Bồng chợt lắng chuông buông tím 
Bỗng gặp em nằm đắp khói sương 

Nhặt dăm ngọn lá cuối mùa 
Đốt vành lửa đỏ mong lùa hơi may 
Nóng ran rát nửa bàn tay 
Thì ra hè đã xua mây trắng trời 

Mũi tên mang hình chim én 
Bắn ra từ cuối mùa đông 
Khi tôi cố giấu mình trong cỏ 
Những ước mơ ngơ ngác mọc mầm 

Dạ hương như sóng dạt bờ 
chợt thơm rồi lại lặng tờ như không 

Cây liễu non ngã hình thiếu nữ 
Gió vô tình đến rung nhẹ rồi đi 

Chợt thấy như gần mùa thu quá đỗi 
Gió lùng nhùng chỉ đợi rét về nhau 
Anh đã mang giữa buổi chiều đa cảm 
Chiếc lá nào xanh lại cuối chiêm bao 

Một mặt lá mùa hè còn níu lại 
Mặt kia thoáng đã thu đầy 
Ta xanh lại trong ta từng hơi thở 
Khi chạm vào thảng thốt heo may (Chuyển mùa - Thanh Tùng)

Sông được lúc dềnh doàng 
Chim bắt đầu vội vã 
Có đám mây mùa hạ
Vắt nửa mình sang thu 

Ngõ hoang đã nở dăm màu bướm 
Là lúc hai mùa đưa tiễn nhau 

Lát nữa thôi con tàu thành nỗi nhớ 
Mang đi kỷ niệm phía sương mù 

Cây nhờ gió nhẹ trao từng chiếc vé 
Để ga hè đưa khách đến ga thu (Sang mùa - Nguyễn Vũ Tiềm)

Tháng mười hai đâu hẹn để em chờ 
Ngôi nhà trắng đứng bên triền dốc mỏi 
Mimôsa nở hay lời ai nói 
Cả một đời im lặng dưới sương bay (Gửi mùa đông biếc - Từ Kế Tường)

Nhát chổi vô tình bừng thức dậy 
Hương cau như mật rót ngang trời 

Lòng ngẩn ngơ với hồn hoa ký ức.
Hạ giấu lửa đi, hơi ấm không về ...
Có một ngày thơ ướt chẳng buồn che,
ta tha thẩn giữa một miền nắng quái.
Trái hạnh phúc xanh nỡ nào dám hái,
để lại sau mình những hoa trái không tên (Dự cảm mùa thu - Chu Thị Thơm)

Tiếng mèo kêu xé ngang đêm 
Vàng thu lá động trước thềm gọi đông 
Chuyện đời bao nỗi đục trong 
Câu thơ cháy đến tận cùng buồn vui 
Mảnh trăng rụng xuống bên trời 
Mùa thu đã chết tuyệt vời trong tôi (Đêm cuối thu - Võ Văn Trực)

 Biết là lá sắp lìa cây 
Trời không nỡ gió để ngày lặng them

Cơn mưa cuối hạ vừa qua khuất 
Sấm cũng thưa dần, cây vút cao 
Trái tim đập suốt mùa giông bão 
Trời nối vào thu tự lúc nào (Một mình cuối vườn thu - Hoàng Hữu)

Ta ngoái nhìn về thuở chớm thu 
Em sóng sánh giữa đôi lề cổ thụ 
Dưới chân ta - rễ trắng tự bao giờ ... 

Câu thơ vừa chạm tiếng ve 
Nửa chừng nét bút đã nghe lạnh trời ...  

Mùa thu như con tàu vừa cặp bến đã ra đi 
Để lại bến bờ tạnh vắng 
Cánh đồng rộng đã phủ mờ sương trắng 
Gió bấc về trong giọng cây run ... 

Ơi trái tim nhỏ bé phập phồng 
Đã đưa ta qua một thời dữ dội 
Giờ nghĩ lại không sao hiểu nổi 
Bằng cách nào mình đã vượt qua? 

Cái đêm giấc ngủ nửa chừng 
Trở mình gió thổi dưới lưng chập chờn 
Mong đêm đừng có dài hơn 
Những con mắt lá chớ buồn thế kia 

Hiu hiu gió gửi mây về 
Nửa thu sang đó, nửa hè còn đây 
Bóng mờ lặng xuống chân mây 
Non xa vắng vẻ, sông đầy nhớ mong 

Nửa đêm rộn rực sấm rền 
Cơn mưa sàng gạo ngay trên mái nhà 

Nơi trước đó dưới mênh mông vòm thác 
Mùa sen xưa ngân những tiếng trong lành 

Tháng ba gói chút bâng khuâng 
Nửa xuân, nửa hạ em thầm trao anh 
Gạo hoa cháy đỏ trên cành 
Rét Nàng Bân hẹn trời xanh giao mùa 

dập dềnh bóng núi đèo Ngang 
Mình ta với nỗi buồn vàng trong tay 
Đường xa chim mỏi cánh bay 
Chở theo một khối tình đầy long đong 

Chỉ vài dáng núi mờ sương 
Mà cho thơ một quê hương xa vời (Cánh chim biển nhớ - Thân Thị Ngọc Quế)

Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm 
Heo hút cồn mây súng ngửi trời 
Ngàn thước lên cao ngàn thước xuống 
Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi ... (Tây Tiến - Quang Dũng)

 Đèo cao cho suối ngập ngừng 
Nắng thoai thoải nắng, chiều lưng lửng chiều 
Trăng non như một cánh diều 
Trẻ con phất dối thả liều lên mây ... (Đường rừng chiều - Nguyễn Bính)

Đàn cừu đi giữa tung tăng 
Làm hương cỏ rối dậy hăng núi đồi 

Em tiễn anh đi như nắng tiễn chân chiều 
Dùng dằng thế lối mòn giăng lắm cỏ 
Bóng khuất rừng như một chuyện chiêm bao

Cái gùi nặng ắp chung riêng 
Lời ru kéo mảnh trời nghiêng xuống gùi 

Nhạc rừng nhớ buổi đi theo nắng 
Lên ngát mây chiều hoa phượng reo 
Bốn bề núi dựng sương như ngọc 
Lá đổ còn lay bạt mái chèo 

Những hòn núi đá gan lì
Sát vai đứng trụ dưới vì sao xanh 
Núi ngồi đợi đến tinh mai 
Tôi ngồi một bóng bên ngoài trùng khơi 
Bóng trăng cùng với bóng tôi 
Khuất trong bóng núi gặp lời cố nhân (Trăng và bóng - Nguyễn Ngọc Hạnh)

Lên non giáp mặt cùng mây 
Mở vòng tay gặp vòng tay của mình 
Phải mây phiêu lãng vô tình 
Hay mình quên mất nỗi mình phù vân? (Mây - Nguyễn Bình Nam)

 Buổi kia tôi tạm biệt rừng 
Trên đường bóng núi đeo lưng nặng ngày 
Trong bàn tay ấy, bàn tay 
Vẫn hiu hắt lạnh hồn đầy hoang sơ (Tạm biệt núi rừng - Nguyễn Đạt)

Có dòng sông cô đơn chảy giữa tháng năm 
Lời độc thoại dưới trời thăm thẳm 
Nếu có biển, hẳn biển là số phận 
Hiểu lòng sông khi sông đã không còn! (Lời độc thoại - Nghiêm Huyền Vũ)

Bờ sông thấp thoáng cửa nhà 
Em ngồi trên sóng thuyền là chiếc nôi 
Dòng sông ở giữa cuộc đời 
Sâu xa mà vẫn nói lời dịu êm

Cánh buồm giương to như mảnh hồn làng 
Rướn thân trắng bao la thâu góp gió (Quê hương - Tế Hanh)

 Trên những hàng cau vì đâu vàng võ 
Trên những dòng sông trôi hoài lênh đênh 
Nắng có hoang mang trăm ngàn sợi nhỏ 
Bến sông xa nước vẫn xuôi dòng 

Cái bến thì đục lờ đờ 
Nên chi điệu giọng ơ hờ xa xôi 
Lời thương mỏng mảnh loi ngoi 
Giữa miền sông nước như rơi như chìm 

Cánh võng tuổi thơ mẹ tôi đan bằng dây chuối vườn hoang 
Một đầu treo vào lời ru mênh mông không bờ bến 
Một đầu treo vào giai điệu buồn lênh đênh sóng Hàm Luông 

Dòng sông nước tự ngàn xưa 
Say mê bồi đắp nên chưa kịp già!

Đẫm một dòng xanh, gối lên bờ cỏ 
Đà giang, Đà giang 
Sông như cây đàn vắt ngang trần gian 
Ôm bao khúc nhạc lìa xa non ngàn. 
Bao nhiêu số phận gửi trong thủy cầm (Thủy cầm - Trần Quang Quý)
 Đàn bò mộng chiều về ngang suối vắng 
Suối bỗng vàng như chở nắng chiều sa

Lay động màn sương trên khói sóng 
Thuyền câu ai gõ mạn xa khơi 

Em về suối tóc thành sông 
Thả bao nhiêu sóng vào trong anh rồi! 

Hoàng hôn quét hồng mái phố 
Con le le gom lại nắng sông Tiền 
Ai thả lửng giữa dòng câu vọng cổ 
Mãi đến giờ còn ngọt nước dừa xiêm 

Tôi giơ tay ôm nước vào lòng 
Sông mở nước ôm tôi vào dạ ... 

Sương khuya tràn xuống như mời mọc 
Nhịp guốc em về lạc lõng rơi 
Tiếng hát bỗng buồn như tiếng khóc 
Mang mang dìu dặt đẩy sông trôi
 
Thuyền sang rẽ trắng chiều thu lặng 
Trắng gợn ghềnh xa nước biệt dòng 
Phấn bay nhòa mãi bờ lau trắng 
Sịch nửa bai chèo khỏa trắng không ... 

Mấy nghìn năm tuổi hỡi sông 
Còn ngân khúc hát sổ lồng sáo bay 

Chiều êm vàng nắng đôi bờ 
Em làm thao thức mộng mơ sông Đà 

Đến đây gần biển xa nguồn 
Con sông chảy chậm, nỗi buồn tan lâu 

Nhà Bè khói tỏa vào mây trắng 
Gió ngã ba sông mát tận hồn 
Núi non mời mọc xanh như nước 
Tiếc chẳng ai người hẹn cuối thôn 

Tôi qua sông bềnh bồng nỗi nhớ 
Qua thác ghềnh để đến bờ xưa ...
 
Bây giờ em đã qua phà 
Bên kia bờ hẳn quê nhà đang mong? 
Chỉ còn tôi với dòng sông 
Sương buông bạc giá chiều đông bến phà ... 



Thuyền xuôi, đuôi én ngoắt 
Giữa lòng sông mây trôi 
Đỉnh núi sâu hút mắt 
Đấy là sông hay trời ? 

Dòng sông qua hết đời người 
Thất thường con sóng mang lời bên trong
 
Con sông nhớ bến tần ngần 
Nước trôi, sóng cứ lăn tăn níu bờ 

Sang ngang một chuyến đò đầy 
Sông sâu run cả vòng tay đôi bờ 

Sợ khẽ trợt chân là đến biển 
Sông chần chừ để lại mênh mang 
Biết đâu ngày mai đời xa thẳm 
Tôi tự đắm chìm tôi một lần 

Vui buồn chi cũng buông neo 
Dọc ngang nhân thế chống chèo ngược xuôi 
Có nghe góc bể chân trời 
Sông mê mẩn khúc lở bồi gọi xanh 

Tình một thuở xin nhờ sông chép nhạc 
Để mỗi lần qua đây nghe lại khúc ru buồn 

Thuyền ai thả lưới bên ghềnh vắng 
Nhập bóng mình vào bóng núi cao 
Có anh lính trẻ sao trong mắt 
Theo dõi từng giây biển đổi màu
 
Biển như ngân dưới hồn tôi 
Câu thơ nghiêng biển nghiêng trời là em ... 

Biển vẫn cậy mình dài rộng thế 
Vắng cánh buồm một chút đã cô đơn 

Con thuyền như cái ngoặc đơn 
Ôm tôi giữa lớp sóng cồn nhấp nhô 

Gửi em vỏ ốc làm quà 
Biển theo tiếng sóng về nhà thăm em 

Ở đây nỗi nhớ có tên 
Nỗi buồn dậy sóng dềnh lên lại chìm ...
 
Ngọn sóng vừa chạm cát 
Đã chạnh lòng bơ vơ 


Sông thì thầm bài ca 
Tự tiễn mình về biển
 
Chỉ một nét thôi 
Biển giống em mãnh liệt 
Mọi cơn bão đời anh 
Đều thổi từ phía biển
 
Cũng có thể Sầm Sơn còn trở lại 
Nhưng mây kia đã cổ tích xa vời 
Cũng có thể biển này còn gặp lại 
Em đã thành muối xót ở trong tôi 

Đáy bể lặng thầm không ánh nắng 
Khát khao thấy được sắc mặt trời 
Thì xin hạt cát làm tâm ngọc 
Đau đớn vo tròn một kiếp trai 

Anh xa em như đất liền xa bể 
Nửa đêm sâu nằm lắng phương em 
Em thân thuộc sao thành xa lạ thế 
Sắp gặp em rồi sóng lại đẩy xa thêm 

Tình gởi tơ đan từng mắt lưới 
Theo người vượt sóng ngược ra khơi 
Nửa đêm trở lái về bên bến 
Khoang cá đầy sao nhớ mắt người 

Nghĩ thương con sóng từ trong trứng 
Vừa lọt lòng ra đã bạc đầu 

Anh làm núi đứng một đời ngóng biển 
Một tình yêu chạm đến đỉnh trời 
Em là sóng nhưng xin đừng như sóng 
Đã xô vào, xin chớ ngược ra khơi 

Đã mang thân gió xin ngừng lại 
Đừng lật lòng lên những lát chiều 

Nếm tìm trong đắng, ơ - vị ngọt 
Lưỡi mặn còn nghe ngấn thủy triều 

Sóng bạc đầu, biển vẫn mãi tươi xanh 
Khi ta hết cuộc đời kia vẫn thế 

Cái lúc ta chẳng được chờ nhau nữa 
Gió vẫn vào thầm thĩ lá thông non 
Dưới bãi xa con sóng vẫn bồn chồn 
Vẫn chờ đợi một cái gì chưa tới 
Mặt trời lên những chân trời lại mới 
Những chân trời mờ ảo thuở ngây thơ ...
 
Đôi chiều trên bãi thẩn thơ 
Một hai lãng tử đợi chờ xa xôi 
Trùng dương sóng vỗ từng hồi 
Muôn năm còn nhắc những lời thương đau 
Trách ai chẳng hiểu lòng nhau 
Dựng trăm con sóng cho đau nỗi bờ 
Bờ càng như tỉnh như mơ 
Đã vây quanh biển vẫn ngờ còn xa
 
Mùa như chiếc then cài cửa 
Bâng khuâng khép mở mỗi ngày

Đã cổ thụ mất rồi thơ ấu ạ 
Mây già nua, gió cũng thổi phều phào
 
Cùng tuổi vậy sao bàng hiu quạnh thế 
Có một quả xanh cũng rụng tận nơi nào 

Cuối tháng ngâu, bão rớt ở đâu về 
Thả ngày xuống lại tung chiều lên khói 
Lắm phiền muộn lỡ làng xao xác lối 
Cửa cài rồi, chưa lặng gió nguồn cơn ...
 
Chưa đi hết một nụ cười 
Đã mưa nước mắt tắt lời ca xanh 

Tôi cũng chưa đi hết dặm đường 
Đời dài, mới hết nửa sầu thương 
Một đêm trở bước cho lòng nghỉ 
Sao biếc rơi tàn mộng phấn hương
 
Con đường phân vân không biết đi về đâu 
Tiếng vang mơ hồ trên vòm cây lịch lãm
 
Gọi đò, đò đã rời xa 
Gọi người khản cổ hóa ra gọi mình ... 

Vỗ gầy cánh trắng chân mây 
Khoác lên tê tái cho đầy nắng vương

Nào ngờ một chút sương rơi 
Mà tôi giặt giũ suốt đời không khô 

Ngoài cửa sổ kia gió mùa thu nâng niu làn áo mỏng 
bất chợt tôi đưa tay lên ngực mình xao xuyến 
như đỡ lấy một vẻ đẹp cất giữ từ lâu lắm 
đặt vào hôm nay cho những cuộc đời thường! 

Chim vàng anh đang hót 
Đúng nơi ta đã ngồi 
Hay là hoàng hôn khép 
Một mặt trời vỡ đôi 

Thương câu thơ chống gậy 
Cõng nỗi buồn qua đêm 

Nơi ta về quê xa xanh thế 
Tím quá rừng em núi tha hương 
Gốc em anh nghỉ nâu huyền thoại 
Vàng lá hôn nhau gió trắng đường
 
Cái bâng khuâng tựa mạn thuyền 
Để vầng trăng lệch chao nghiêng giữa trời

Năm dài, đất rộng, trời cao 
Còn đôi mắt thức chảy vào thẳm sâu 

Một đời biết mấy lần hoang đảo 
Biết mấy chia tay nước mắt trào 
Mấy bận đi mà chẳng đến 
Mấy lần chờ đợi bặt tâm hao! 

Nón thúng quai thao em thẹn thùng che má 
Hát đắm say cho đứt ruột gan người 
Hát như thể cuộc đời toàn nhàn hạ 
Chỉ để yêu, để nhớ, để thương thôi ...
 
Xin gió lạnh đừng lật nghiêng vành nón 
Kẻo tôi nhìn thấy nước mắt em rơi

Năm tháng qua đi, vui buồn cũng đi qua 
Ta cúi nhặt dấu chân trời mây nước 

Thương em con nước xa nguồn 
Vàng rêu bến đợi, thuyền buồn bã trôi 

Ta về chân chạm đất nâu 
Bâng khuâng tay vịn nửa câu ru buồn 

Rượu ai rót lạc vào say 
Hoa ai lại lạc vào tay ai cầm 
Run run những nụ cùng mầm 
Tôi đi lạc giữa âm thầm cô đơn 


Thương con tim đập lỡ đà 
Thương con sóng hát tình ca bạc đầu 

Manh áo tã giấu điều chi trong ngực 
Ông ngửa đời đối mặt với ngàn sao
 
Vịn vào day dứt nỗi buồn 
Trăm ngàn mắt quả ngậm ngùi thơm lên 
Lẫn vào bề bộn tuổi tên 
Mùa thu cháy cả một miền lá bay ... 

Rùng mình đi dưới vòm cây 
Ngày ta trở lại dẫm đầy bóng nhau

Mái tóc em đẫm ánh sao và gió 
Tiếng sếu rơi vào vạt áo khuya 

Số phận ném chúng ta vào một chỗ 
Nơi khóc cười muôn thuở vẫn giao tranh
 
Sợi tóc mong manh không ngăn được nữa 
Nửa ngày qua tràn vào nửa hôm nay 

Những trận gió thổi ngược chiều nhau 
Đất bằng bỗng bùng lên cơn lốc 
Những mảnh đời đi ngược chiều nhau 
Ngọt ngào chợt trào lên tiếng khóc 

... Ngược chai không đủ uống 
Rót cả đời xa xôi 
Quờ tay lên tóc rối 
Biết mình như vẫn còn
 
Như ta muốn gió 
Sao cây lại ngừng 
Và ta muốn hát 
Sao đàn dửng dung

Không gian vắng ngưng mành nắng xế 
Ai tắt rồi còn hé làn môi 
Mắt đã khép mà nghe dòng lệ 
Chảy từ xa về phía ru hời

Bao giờ đá gặp hồn ta 
Để Sầm Sơn vỡ như là trái tim 

Tôi yêu cái lặng im ở đây 
Như yêu hạt mầm lặng im tách vỏ 


Người đi xô ngã biển chiều 
Em mang nắng quái chia đều bến sông 

Tháng Giêng, tôi nhớ dịu dàng 
Sầu đông chưa tím, nắng vàng đang non 
Tháng Giêng rét mướt vẫn còn 
Còn ai đan áo mắt mòn chân mây?

Dường như trong bảng lảng sương 
Nửa vầng trăng ở trên khuôn mặt mình 
Ngày đi ngày đến lặng thinh 
Buộc tôi vào những bóng hình không đâu 

Không ướt được áo, không ướt được người 
Chỉ ướt cái nhìn, ướt dài đuôi mắt 

Cảnh hồ thực mà bước đi không thực 
Ta như là chiếc bóng của nhau thôi 

Và tiếng hót của con chim vừa dứt 
Tôi nhìn lên thương quá đời cây 
Chim hót rồi còn có chỗ để bay 
Cây vẫn đứng suốt một đời mưa nắng ... 

Anh tựa cây chỉ làm cây vàng vọt 
Sợ lá buồn đành xin tựa vào em! 

Một thời thiếu nữ không anh 
Chắt chiu nỗi nhớ để dành mai sau 

Bàn chân hụt hẫng qua cầu
Ai hay gió cả sóng sâu đường về ?

Sớm chiều chuông mõ âm vang 
Nghe như tiếng núi thở than điều gì! 

Cách chi buộc được gió trời 
Để tôi nhặt lại đôi lời nhỡ buông 

Cả đời khi thức không hề khóc 
Nằm ngủ say rồi lệ mới rơi 

Ta cài cúc áo cho em 
Run tay gói lại một miền cỏ lau 

Dẫu là đỡ kịp hoa rơi 
Thì làn hương vẫn chơi vơi cuối cành 

Bão tan. Tiếng dế trôi đâu? 
Để suông cả ánh trăng thâu lạnh đồng 

Ngày ngày đi qua cuộc đời thường 
Đêm nằm làm nhện ngậm buồn giăng tơ 
Ai dồn lại những vu vơ 
Cho mình kéo sợi bâng quơ giăng mình 

Ánh sáng bắc ngang lam cầu 
Cầu vồng bảy sắc đưa dâu về trời 
Ô kìa ! Con sáo chơi vơi 
Vụt sang sông, lại bỏ rơi một người 

Có lần sợi bông gạo bay 
Như chiếc chong chóng xoay xoay nửa vòng 
Tôi đưa tay đón và mong 
Nào ngờ gió tự trong lòng đẩy ra ... 

Sao em che lạt buộc tre 
Lợp mái bằng nhớ, bó hè bằng thương? ... 
Sao đem ký ức làm gương 
Để ta tóc bạc, chợt vương tóc thề? ... 

Áo em hồng phơn phớt tím chân mây 
Tóc mẹ trắng ngỡ ngàng trước gió 
Anh kĩu kịt hai đầu duyên nợ 
Bến sông chiều trở gió lỡ đò ngang 

Bóng chim bay qua mặt thác 
Để rơi tiếng hót trong lòng ...

Em có chờ cơn mưa để 
Rụng lá như nghìn bướm rơi? 

Giá mà như thể bát cơm 
Cái lòng với đất tôi đơm thật đầy 
Giá mà như đốt trúc gầy 
Tôi làm cây sáo giảy bày tâm tư 

Có nỗi buồn chưa kịp buồn đã mất 
Có niềm vui chưa trọn vẹn đã qua 
Bạn bè đông ríu rít chan hòa 
Mới gặp gỡ đã chia tay vội vã 
Chỉ ở em nhận anh về tất cả 
Sự ân cần tha thiết của đôi tay 

Sớm mai đánh bệt trước thềm 
Đứ đừ phun thuốc khói lên tận trời 
Cha tôi mất đã lâu rồi 
Tôi về ngồi chỗ cha ngồi năm nao 
Rít còi phụt khói rõ cao 
Trời lao đao đất lao đao lờ đờ 
Nước chè tươi rót vàng mơ 
Đôi khi hạnh phúc đơn sơ vô cùng
 
Tôi qua lắm núi nhiều sông 
Khói ngày xưa ám trong lòng còn cay 
Ngẩng đầu đưa khói vào mây 
Nghênh ngang hiền triết điếu cày thăng thiên 

Tôi giấu em một cao nguyên cực nhọc 
Một miền chiều tưởng nắng vỗ không tan 

Chẳng là cánh chim bay cho thỏa sức 
Chẳng là gió trời bạt mạng phóng lao 
Chẳng là em biết tìm sau mỗi bước 
Một điều gì trong đất đá nhói đau 

Chưa đủ nhớ để gọi là yêu 
Chưa đủ quên mà thành xa lạ 
Anh ám ảnh em hai chiều nghiệt ngã 
Nghiêng bên này lại chống chếnh bên kia 

Ta gom mấy mảnh mặt trời xô dạt 
Trải chiếu buồn nhấm nháp nỗi hanh hao 

Những chú cá thơ ngây 
Rồi cũng như ta bơi dần vào thiên cổ 

Mối tình đầu của tôi có gì 
chỉ một cây đàn nhỏ 
rất vu vơ nhờ bài hát nói giùm 
ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu 
nên có một gã khờ ngọng nghịu mãi thành ... câm 

Trái tim thấp thỏm trời chiều 
Phập phồng ngực áo nói điều chia xa 
Người đi cây cỏ là nhà 
Đạn bom khói dựng bóng đa, con đò 

Câu hát trao duyên vương vào khóm trúc 
Để một đời thương nhớ gỡ không ra 

Đang chiều nắng nhớ ngổn ngang 
Bỗng mưa Nước lạ tưới tràn tâm tư 

Đêm đã sâu, tiếng lá rụng ngoài thềm 
Ngày đã rộng giữa lòng người quạnh quẽ ... 
Bông cúc nhỏ nơi vườn khuya quạnh quẽ 
Có còn là nỗi nhớ của người chăng?

Chiều nay trên bến chia ly 
Em nghe hương tóc anh về trong mưa 

Rồi anh mơ thấy ru em ngủ 
Hoa ngát đan thành một võng xuân 

Em về gõ cửa một lần 
Còn tôi thảng thốt phân vân một đời 



No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...