Saturday, February 22, 2020

Trung Chinh Ho 1


TÂM KHÚC
21
Chở tình qua nẻo vô biên
Đưa tay vớt nhánh ưu phiền cho đêm
Vàng trăng.chiếc lá rơi nghiêng
Khẻ lay động.giấc mộng tiền kiếp.say
22
Cuối trời.lạc lối chim bay
Rừng mơ đã khép.gió bày khói lên
Biển đời bủa sóng.lênh đênh
Thuyền tơi tả.cánh buồm chênh vênh.về
23
Gieo trồng mấy luống đam mê
Rụng bao hoa trái.mùa thê thiết tàn
Dầm thân vào cuộc chia tan
Khổ đau xin gửi vào ngàn thư kinh
35
Ối a sông cạn núi mòn
Biết bao hệ lụy vẫn còn đa mang
Hồn đeo đá nặng ngổn ngang
Dốc đời mưa phủ khuất ngàn tà dương
36
Về thôi bản ngã cô đơn
Mấy mươi năm bước chập chờn tỉnh say
Sống làm sao hết hôm nay
Ai đem sướng khổ mà vay phận người
37
Về thôi còn đó cuộc chơi
Xôn xao giữ miết niềm vui sớm tàn
Lỡ đò trách vội mưa ngang
Trách chi bờ bến xa ngàn dặm xa
38
Còn kia trăm nẻo phù hoa
Ta đi.đứng giữa ta bà thế gian
Trắng tay gối mộng hoang đàng
Về thôi mi khép đôi hàng ly phân...
51
Gió về miền thức.tịnh yên
Thổi ta.hạt bụi lấm phiền muộn.bay
Hồn phơi.nhuộm khói sương dày
Mộng hoang liêu.đắm nỗi này.niềm kia.
52
Nồng say ủ giấc trầm mê
Dài cơn mộng huyễn nằm kề hoang vu
Đường trần định phận thiên thư
Cơ duyên khép lại ánh từ quang soi
53
Cầm bằng.ngõ hạnh phân đôi
Bước thiên lý.ngộ.gọi mời vô căn
Tìm cầu phúc lạc che tâm
Cõi vô ưu hẹn lại lần tái sinh
54
Ngọn nguồn.một luống cỏ xanh
Sáng ôm tay nắng, chiều quàng chân mưa
Đợi người về.thắp trăng xưa
Thay hương khói quyện đôi bờ tịch nhiên

ĐÊM QUẾ LAN
Chiều rơi vàng lá hôn mê
Con tim xúc xắc nằm kê nỗi buồn
Chập chờn đêm quế lan hương
Nghe trong mưa lạnh còn hường nhan em

GIÓ NGHỊCH MÙA
Huyền trăng độ tịnh bên thềm
Trầm nhiên bái tạ giấc hiền thục xưa
Tàn khuya lạc gió nghịch mùa
Mai về thưa nắng gầy trưa trật rồi

CƠN MƠ RỈ SÉT
Cũ càng là tháng năm tôi
Cơn mơ rỉ sét về khơi khơi ngày
Tiễn người.gọi nắng hôn vai
Chút hương phấn rã còn đầy vơi nhau

RU CON TÌNH MUỘN
Ru tình muộn giấc âm hao
Trưa tan tác nhớ.chiều lao xao buồn
Xa người.trời đất ly hôn
Nghe đêm rụng xuống một hồn chiêm bao...

CHỜ NGƯỜI
Nghe chiều vừa hắt hơi mưa
Đau cơn gió chướng về thưa nỗi buồn
Chờ người nhẹ dạ đành thương
Cớ sao nỗi nhớ còn đường đột tôi

TÓC THỀ
Tóc thề đã lệch đường ngôi
Xót thêm gương lược cho rời rã nhau
Dấu môi còn tựa hôm nào
Xanh trong mắt lệ nhuốm màu tiễn đưa

BUỒN XƯA
Em về nắng đã ngây ngô
Mưa trên phiến lá còn thờ thẩn rơi
Buồn xưa đã lạnh chỗ ngồi
Cô đơn nhỏ xuống giọt đời lạnh căm

SỐNG VỚI
Bóng ơi. về với chỗ nằm
Ta cùng hơi thở còn cằm cự nhau
Máu ơi. chảy giọt tự trào
Cho ta sống với niềm đau đớn này...

NỖI ĐAU THIÊN SỨ
Tạ ơn hơi thở dập bầm
Đi qua tâm bão.cầm trăm năm dùm
Rồi mai về phía vô cùng
Nỗi đau thiên sứ.còn chung chạ người

NGOÀI KIA TRĂNG RỤNG
Hạ huyền.trăng rụng ngoài sân
Vỡ tôi.mấy lượt.phơi trần thân đơn
Ngủ yên đi.hỡi.nỗi buồn
Điệu ru nước mắt.còn thương tích này

NẰM CẠNH CƠN ĐAU
Nằm nghe mưa.vỡ bên thềm
Con tim hắt hủi.nhịp tiền khiên sang
Tôi xin.một giấc địa đàng
Cơn mê phi xứ.trăng.bàng bạc thu

Ở LẠI BÊN ĐỜI
Tôi ngồi cạnh với vô biên
Lắng trong hơi thở.còn mềm mại tôi
Thì thôi.ở lại bên đời
Nghe trong khoảnh khắc.cỏ mời mọc nhau...

LẦN THEO NHẬT NGUYỆT
Lần theo nhật nguyệt.mà đi
Áo cơm diễn tấu thành bi kịch người
Vô nhiên.ngộ bất phùng thời
Ngày chưa xanh cỏ.lá vồi vội đưa

MỘT NGÀY SỐT GIÓ
Ngủ quên một giấc đương thì
Sáng ra mụ mị.thầm nghi hoặc mình
Con tim vừa mới động kinh
Trời đang sốt gió trên bình minh đau.

LẠC CON ĐOM ĐÓM
Ru mình.lỡ giấc nguyên xuân
Cơn mơ rớt hột xuống lưng chừng thềm
Mộng từ chương.lẻ loi đêm
Lạc con đom đóm vào thiên đường mù

BẾN HẸN
Thắp tôi.nến lệ hai hàng
Nhỏ vào vô tận chút nhang khói đời
U minh xoá dấu cuộc người
Đường qua bến hẹn.cỏ ngời ngợi xanh.

KHÓI
Ôi.nhân loại.tự đốt đền
Trời đang lún.đất bay lên.khói mù
Lối về.đời lạc.âm hư
Giấc mơ công nghệ cho phù phiếm nhau.

RÁC
Thơm lên.từng bước chân ngày
Hoa về với rác cho đầy cuộc chơi
Chạm tay vào cõi không người
Nghe trong hơi thở đượm mùi tiễn đưa.

ÁM ẢNH GAME
Góc đời.khoảng trống.và em
Tuổi thơ đuối mộng với huyền dị game
Đôi tròng kính.nhão nhề đêm
Lời ru đạo tặc.bên thềm giấc non.

GỬI LẠI
Hiện sinh.ngày tháng tập tàng
Cõi hư không.gọi. so hàng. điểm danh
Dạ thưa.bụi cát.đã đành
Yêu thương.xin gửi lại.dành dỗ nhau.

TRUYỀN THUYẾT THU
Rừng mơ.lạc tiếng chim gù
Hay đâu biển mộng.sóng hù dọa thêm
Quyền vương say giấc thị thiền
Cuồng phong.biệt phủ nên truyền thuyết thu.

CUỘC HẸN CHỜ
Sóng xua.con nước tự trào
Nắng lên chóp đảo.rợn màu hung nô
Máu xương.huấn nhục cơ đồ
Nghìn năm mỏi gối.hẹn chờ phục sinh.

LỘ BÓNG
Tràn đêm.lộ bóng cô hồn
Cơn dông thảo khấu.sóng dồn dập lên
Buồn nôn.mấy tượng đài.đền
Con tim sông núi nhịp triền miên đau.

ĐI QUA CƠN GIÓ
Gió về.sầu đã nghiêng vai
Giấc mơ tầm gửi lên ngày tịch dương
Khói vờn mây.lạnh màu sương
Thuyền chênh chao sóng.xa nguồn cội xưa...

NGƠ NGÁC RỪNG THU
Theo chân ngựa chạy.về ngàn
Rừng thu mất dấu.chim vàng vội bay
Thuyền neo lại bến tù đày
Thương con cá lội.một bầy lạc sông.

THĂM THẲM TIẾNG TÙ VÀ
Lao đao con nước ngược dòng
Chảy ngang tiền kiếp nhuộm hồng hạ lưu
Về đâu.cánh hạc tuyệt mù
Nghe trong sâu thẳm.tiếng tù và kêu.

CHIỀU ĐÃ VÀNG PHAI
Nhớ em.ngồi nắn lại chiều
Nghe mưa rớt hột đến tiều tụy thu
Hoang mang.gió thổi dật dừ
Nhìn ra sương khói đã mù mịt nhau.

NGỒI LẠI VỚI ĐÊM
Nhức lòng ngậm nỗi tư lương
Vị yêu ngộ nhận đã tường tận nhau
Ra chiều.gãy nhánh mưa ngâu
Vừa đêm.nứt vỏ trái sầu muộn rơi.

VỚI THU
Nhớ người mút chỉ giang mây
Cơn mưa độ lượng còn đầy đặn thu
Vàng rêu một cõi sa mù
Ngồi đong lại giấc.buồn cù cặn.rơi

MỘT LỐI VỀ
Se sua cái kiếp nạn người
Nỗi đau trấn lột bước thời gian đi
Ngẫu nhiên.năm thuở.mười thì
Về đâu. cũng thấy cỏ rì xanh xưa.

VẾT ĐÊM
Ngùi thương chút mặn nồng em
Dấu tay nào khỏa thân đêm còn trầy
Xước vào nhau vết thương cay
Buồn trôi theo giọt máu gầy guộc yêu.

CHỈ CÒN LÀ CHIẾC BÓNG
Rót tình vào giấc hư hao
Chắt lưng đáy nhớ còn thao thiết người
Vạt ngày đã bỏ rơi tôi
Về nương lấy bóng chiều trôi nổi mình...

GẬY TRÚC
Gói chiều.ủ kín niềm đau
Mẹ nương gậy trúc gõ vào tháng năm
Con nghe
nỗi nhớ xây thành.

SANG MÙA
Chợ tàn.mẹ kịp về chưa
Phên thưa mái dột còn mưa gió lùa
Xin cho trời chậm sang mùa.

TÓC MẸ
Lựa trên tóc mẹ sợi buồn
Nhổ không kịp những ngày sương gió đầy
Còn bao sợi bạc đang vây.

MƯA ƠI
Lần theo mối chỉ.mòn trưa
Mẹ khâu vá cả bao mùa tả tơi
Mưa đừng ướt áo mẹ tôi

MẸ GÁNH
Suốt đời mẹ gánh gian nan
Gánh yêu thương.nặng gánh oan trái đời
Nỗi buồn mẹ gánh sao vơi

NGHE TIẾNG SÂM CẦM
Nhớ ai. lạc tiếng sâm cầm
Em đi. nắng cạn. mưa thầm thĩ rơi
Bong ra mấy lớp buồn tôi

VỌNG CHIỀU
Một tôi ngồi núp bóng chiều
Thấy tia nắng rớt bên đèo mà đau
Ví như còn thấy được nhau.

LẠC VÀO ĐÊM
Ru tôi một giấc điệu đàng
Ngỡ như đêm vẫn còn trang hoàng mình
Hư vô tạc lấy dạng hình.

BÊN KIA MỘNG
Bên kia mộng đã hườm chưa
Bên đây nỗi nhớ cũng vừa chín cây
Em đi khuyết một phương này...


GIÁ NHƯ
Mộng còi vụt tắt trong đêm
Thấy em còn đứng bên-thềm -tôi.đau
Giá như còn được đêm nào...

TRĂNG KHUYẾT
Ơi.vầng trăng khuyết vào nhau
Cho đêm rụng xuống một màu biệt li
Thôi em ngày đã phân kỳ.

LY KỲ TÌNH
Hôn em.một nụ vô nghì
Ngoài kia trời đất còn ly kỳ tình
Em về nỗi nhớ động kinh.

NGÀY ĐÃ CHIÊM BAO
Người đi níu lấy bình minh
Vẫn tôi chạng vạng soi hình thù nhau
Về thôi ngày đã chiêm bao


CỘI NGUỒN XƯA
Mùa thu tàn úa trên cao
Mà bao oan trái còn lao đao mùa
Về thương lấy cội nguồn xưa.

No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...